Chương 2
Thạch Lang Và Tiểu Điệp
***
Một căn nhà gỗ nằm giữa rừng, chẳng phải ai trông thấy cũng lấy làm lạ lắm sao? Thế mà thằng bé Thạch Lang nhi cũng không cần biết, thằng bé a vào như chốn không người, mà thằng bé a vào bếp. Trên bếp than hồng đang đỏ lửa là một chảo thịt nai kho mềm với nồi cơm trắng. Thằng bé Thạch Lang nhi cũng không ngần ngại, liền lấy bát đũa xúc cơm ăn với thịt nai. Thằng bé Thạch Lang nhi đánh no cái bụng mới thôi. Ngọc Vô Tâm nhìn thấy thế mới nói:
_ Thạch Lang đệ! Sao đệ lại tự nhiên ăn của người ta mà không xin phép vậy? Ít nhất cũng phải chờ người ta về để nói một tiếng chứ?
Thằng bé Thạch Lang ngồi xoa xoa cái bụng và trả lời:
_ Tiêu Tiêu tỉ! Cũng tại cái bụng nó réo nên cái đầu của đệ cũng phải nghe theo. Tiêu Tiêu tỉ! Ăn thì đệ cũng ăn rồi, tỉ cũng nên ngồi ăn đi, chúng ta luôn mấy bữa không ăn rồi. Tiêu Tiêu tỉ! Tỉ đừng có lo, nhà này hiện không có ai, mà chúng ta ăn rồi đưa cho họ một ít ngân lượng là được chứ gì?
Ngọc Vô Tâm nghe thằng bé Thạch Lang nhi nói như vậy bèn nói:
_ Cái này cũng được sao? Thế thì để tỉ đi rửa chân tay, mặt mũi cái đã.
Thằng bé Thạch Lang nhi xoa xoa cái bụng đã căng tròn, cười nói:
_ Tùy tỉ tỉ! Đệ thì cái bụng đã no rồi.
Trong lúc Ngọc Vô Tâm đi rửa chân, tay, mặt, mũi, thì thằng bé Thạch Lang nhi ôm cái bụng căng tròn đi tìm chỗ ngủ. Ngọc Vô Tâm sau khi đi rửa tay, chân, mặt, mũi liền quay vào bếp, nhưng không thấy thằng bé Thạch Lang nhi đâu, liền kêu toáng lên.
_ Thạch Lang! Thạch Lang đệ!
Ngọc Vô Tâm kêu lớn như vậy, mắt chẳng thấy thằng bé Thạch Lang nhi trả lời. Ngọc Vô Tâm hốt hoảng mới chạy đi tìm, thì thấy thằng bé Thạch Lang nhi nằm khoanh tròn như con cún con mà ngủ ngon lành trên một cái giường được ghép bằng mấy tấm ván. Ngọc Vô Tâm thấy vậy thì cười rồi đem chảo thịt nai kho mềm với nồi cơm trắng lên cái bàn gỗ nhỏ để trước sân và thong thả ngồi ăn. Ngọc Vô Tâm vừa ăn được mấy miếng thì có người lên tiếng hỏi:
_ Này trong nhà của chúng ta có người?
Có người nói:
_ Lại là một người đẹp.
Thêm một người nữa lên tiếng:
_ Nhưng lại ăn cơm với thịt nai của chúng ta hết rồi.
Đó là những lời trao đổi của ba quái nhân. Không! Đúng hơn là ba chàng trai trẻ. Ba chàng trai trẻ kia đưa mắt nhìn nhau rồi một người hỏi:
_ Có khi nào chúng ta đi lộn nhà không?
Nghe người kia hỏi như vậy, thì có một người lên tiếng bảo:
_ Ngươi có ngốc không vậy? Chúng ta vừa từ đây đi ra.
Chàng trai bị bảo là ngốc liền phản bác.
_ Ngươi thì khi nào cũng nói ta là ngốc hết là sao?
Người khi nãy bảo người kia ngốc liền hoi:
_ Thế thì khi nãy chiêu " Lật Ngói Xem Hoa" của ta, ngươi chẳng tránh được là gì?
Người bị bảo là ngốc liền cãi.
_ Sao ta phải tránh kia chứ? Chẳng phải ta vừa dùng chiêu " Cắt Vải Che Trời" đó sao?
Nghe hai người kia đối đáp như vậy, chàng trai còn lại liền cười lên ha hả:
_ Hai chiêu của hai ngươi ta sẽ dùng chiêu " Nhật Long Quá Nhỉ" để hóa giải, chẳng tránh đi đâu được.
Ba chàng trai trẻ đang đứng cãi nhau ỏm tỏi vì mấy chiêu thức võ công thì có một giọng nói vang lên.
_ Này các ngươi! Trời đánh tránh bữa ăn, sao các ngươi cứ đứng trước nhà của người ta, mà cãi nhau ỏm tỏi như vậy? Chẳng muốn cho người ta ăn cơm sao?
Ba chàng trai trẻ kia nghe vậy mới đưa mắt nhìn nhau rồi một người hỏi.
_ Cái này chúng ta phải hỏi ngươi mới phải? Đây là nhà của chúng ta.
Ba chàng trai kia đinh ninh cô gái ấy sẽ hoảng sợ đến xanh mặt, ấy vậy mà cô gái kia lại bảo:
_ Đây là nhà của các ngươi sao? Lấy gì làm bằng chứng đây là nhà của các ngươi? Mà các ngươi là ai?
Cô gái kia nói xong miệng tủm tỉm cười, vừa bình thản ngồi ăn uống, làm cho ba chàng trai trẻ kia đưa mắt nhìn nhau, rồi một người lại lên tiếng.
_ Nhà có thể không phải của chúng ta, nhưng chúng ta là Tam Quái núi Linh Nhạn.
Ba chàng trai trẻ kia tự xưng mình là Tam Quái núi Linh Nhạn với vẻ mặt đầy tự hào.
Ngọc Vô Tâm vẫn cứ điềm nhiên ăn uống, vừa ăn vừa hỏi:
_ Ba ngươi là Tam Quái núi Linh Nhạn?
Nghe Ngọc Vô Tâm hỏi như vậy, cả ba chàng trai kia đều đồng thanh đáp:
_ Quả thật là như thế, ba chúng ta là Tam Quái núi Linh Nhạn.
Khi này một chàng trai trong cái áo bạc màu bước lên và hét lớn:
_ Ta là Nhất Quái Hồ Thước.
Cùng lúc đó là một tiếng hét lớn:
_ " Lật Ngói Xem Hoa"
Chàng trai xưng danh Nhất Quái Hồ Thước, tay phải cầm một thanh côn bằng vào một sải tay người lớn, tay trái cầm một con dao ngắn bằng gang tay, vừa múa lên, tả xung hữu đột, tiến thoái nhịp nhàng làm cho không khí vào buổi sớm mai ở nơi miền núi đã lạnh lại càng lạnh hơn. Nhất Quái Hồ Thước đi xong bài võ của mình hét lớn lên một tiếng rồi lùi lại.
Nhất Quái Hồ Thước vừa lùi lại về sau thì một chàng trai khác mặc áo màu xanh bước lên và xưng tên.
_ Ta là Nhất Quái Phục Y
Lại là một tiếng hét lớn:
_ "Lấy Vải Che Trời"
Chàng trai trẻ này xưng danh, xưng chiêu thức võ công của mình, thì tay phải cầm cây kéo lớn, tay trái cầm thanh đoản côn, múa lên loang loáng, công thủ kín kẽ, chẳng kém gì Nhất Quái Hồ Thước, đi xong bài võ của mình cũng hét lên một tiếng và lùi lại đứng ngang hàng với Nhất Quái Hồ Thước.
Đến chàng trai còn lại, chàng trai này mặc áo màu nâu, bước lên và xưng danh.
_ Ta là Nhất Quái Mao Tiên.
Chàng trai này cũng hét lên và xưng chiêu thức võ công của mình.
_ " Nhật Long Quá Nhỉ"
Chàng trai trẻ lúc này tay phải cầm một thanh đao trông như cái lược, tay trái cầm một thanh đoản đao, hai tay múa lên loang loáng, tay phải công thì tay trái thủ, tiến lui nhịp nhàng cứ như đang đứng giữa thiên quân vạn mã.
Chàng trai tự xưng Nhất Quái Mao Tiên biểu diễn xong bài võ, chiêu thức của mình cũng hét lên y tiếng rồi lùi lại đứng bên cạnh hai chàng trai vừa xưng tên là Hồ Thước, Phục Y, ba chàng trai này cùng đồng thanh nói:
_ Chúng ta là Tam Quái núi Linh Nhạn.
Cùng lúc đó có tiếng người hoan hô, khen ngợi vang lên.
_ Hay quá! Hay quá! Thật là cao cường.
Tam Quái núi Linh Nhạn nghe tiếng hoan hô , khen ngợi liền đưa mắt nhìn rồi hỏi:
_ Thế này là thế nào? Còn có thêm người nữa sao?
Tam Quái núi Linh Nhạn hỏi xong liền đưa mắt nhìn Ngọc Vô Tâm như muốn hỏi. Ngọc Vô Tâm biết ý liền giới thiệu.
_ Đây là Thạch Lang đệ.
Ngọc Vô Tâm giới thiệu thằng bé Thạch Lang với Tam Quái núi Linh Nhạn xong lại hỏi:
_ Các ngươi tự xưng là Tam Quái núi Linh Nhạn, nhưng ai cũng xưng mình là Nhất Quái là vì cớ làm sao?
Ba chàng trai Hồ Thước, Phục Y, Mao Tiên đưa mắt nhìn nhau rồi nói:
_ Cái này chúng ta thật không biết.
Thằng bé Thạch Lang nhi đang đứng tựa lưng vào cửa đứng nhìn, nay cũng bước đến gần và nói:
_ Trên có trời, dưới có đất, người có trước, có sau, vật có lớn, có nhỏ, sao các ngươi lại đều bằng nhau?
Ngọc Vô Tâm nghe vậy cũng nói thêm vào.
_ Thạch Lang đệ nói phải đó, giờ đây ta phân xử như thế này.
Tam Quái núi Linh Nhạn đồng thanh nói:
_ Xin cô nương phân xử giùm.
Ngọc Vô Tâm đưa đôi mắt đẹp như nước hồ thu, nhìn Tam Quái núi Linh Nhạn. Thằng bé Thạch Lang cũng kéo ghế đến ngồi cạnh làm như quan án đang phân xử một vụ kiện.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro