Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

        Đại Chiến Vạn Mai Cốc
Tình Của Chàng Xin Hẹn Kiếp Sau
                           * **

Trời càng lúc càng về chiều, ánh hoàng hôn đang bao trùm lên trận chiến giữa Vạn Mai Cốc và Bảo Ngọc cung. Linh Nhân liền đưa tay vẫy một người nghĩa sĩ đến gần rồi bảo:
_ Người huynh đệ hay sang nói với cung chủ Bảo Ngọc cung Hồng Oanh Oanh rằng hôm nay đến đây thôi, ta muốn hưu chiến, ngày mai sẽ đánh tiếp.
Người nghĩa sĩ kia liền lĩnh mệnh đi ngay, đến lúc quay lại liền chắp tay nói:
_ Cốc chủ! Bảo Ngọc cung đã đồng ý hưu chiến.
Linh Nhân quay lại bảo với mọi người.
_ Được! Thế thì bảo với mọi người về cốc nghĩ ngơi.
Vạn Mai cốc.
Từng hành mai đang đứng yên lặng trong đêm, tỏa mùi hương nồng nàn, quyến rũ. Một chàng trai trẻ đang quỳ trước ngôi mộ.
_ Mẹ! Linh Nhân con phải làm sao đây? Những người thân yêu của con, họ vì con mà không quản khó khăn, hi sinh cho dù đó là tính mạng. Mẹ! Con phải làm sao đây? Cha đã đến giúp đỡ cho con, nhưng người lạnh lùng như chẳng hề biết đến sự tồn tại của con trên thế gian này? Mẹ! Mẹ hiền của con ơi! Mẹ có nghe con nói không? Ngày mai trên chiếc trường đầy chết chóc, ai còn ai mất? Mẹ ơi! Tại sao phải đến nông nỗi này, có phải là yêu, là thù hận, còn nàng Ngọc Tiêu Tiêu giờ đây nàng ấy đang ở nơi đâu?
Ôi! Nào ai nhìn thấy được thời khắc mềm của vị cốc chủ trẻ tuổi Vạn Mai cốc. Trời quang mây tạnh, chị Hằng đang tỏa sáng thứ ánh sáng êm dịu, trên vườn mai đang nở đầy hoa. Mùi hương thơm nồng nàn đầy quyến rũ như tình mẹ hiền thương con.
Còn ở nơi đây, ở nơi căn phòng kia.
Có một đôi tân lang tân nương đang uống rượu giao bôi. Tân lang mặt mày hớn hở, còn tân nương mặt hoa ủ dột, nước mắt lưng tròng, trái tim đau đớn. Cách đó không xa là một người đàn bà đẹp lộng lẫy, đầy vẻ quyến rũ, đang ngồi trên một chiếc ghế dài được sơn son thếp vàng, từng cây nến lưu li tỏa ánh sáng lung linh. Người đàn bà kia diện một bộ cánh mỏng để lộ tòa thiên nhiên với những đường nét mê hồn, làm say đắm bao kẻ anh hùng.
Người đàn bà đẹp lộng lẫy kia bước đến bên cạnh chiếc bàn làm bằng bạch ngọc. Người đàn bà đẹp lộng lẫy kia ngắm mình trong gương rồi mỉm cười, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Người đàn bà đẹp lộng lẫy nhìn mãi, nhìn mãi rồi úp mặt vào lòng tay mà khóc nức nở. Tại sao người đàn bà đẹp lộng lẫy kia nhìn mình trong gương mà khóc, nào ai biết được. Lúc này người đàn bà đẹp lộng lẫy kia đến bên cạnh bức tượng tạc một chàng trai tuấn tú, rồi ôm chặt lấy, đưa đôi môi mọng đỏ hôn lên môi của bức tượng. Người đàn bà đẹp lộng lẫy kia hôn bức tượng một cách say đắm. Bất chợt! Người đàn bà đẹp lộng lẫy rút thanh nhuyễn kiếm treo trên tường, chém vào bức tranh vẽ một người đàn ông đang cầm thanh kiếm.
Người đàn bà đẹp lộng lẫy rít lên từng tiếng căm hờn.
_ Ngươi chết đi! Ngươi chết đi!
Người đàn bà đẹp lộng lẫy cứ chém liên tiếp, rồi cười lên ha hả với nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Nụ cười của nàng làm bao kẻ say đắm, nhưng người đàn bà đẹp có thật sự là hạnh phúc với vẻ đẹp của mình, nào ai biết được, chỉ một mình người đàn bà đẹp lộng lẫy kia biết mà thôi. Chỉ biết rằng trái tim của người đàn bà đẹp lộng lẫy kia đã yêu, đã yêu một chàng trai đến tận tâm can phế phủ và người đàn bà đẹp lộng lẫy kia đã đau khổ vì yêu.
_ Yêu là gì mà phải khổ đau
Rồi mai đây rời khỏi nhân thế
Chỉ để lại con tim đau đớn
Làm ngọn đuốc cho kẻ tình si.
Gà gáy tàn canh là lúc mặt trời ló dạng, trên bãi cỏ xanh lại biến thành chiến trường, nhưng trăng vẫn còn ở lại trên bầu trời xanh. Từng giọt sương rơi ướt đẫm áo của người anh hùng, tóc mai đã điểm bạc. Người anh hùng đó ôm thanh kiếm vào lòng đang đứng trông về phía xa, thì có một người đàn bà cụt tay, trong bộ áo quần màu nâu của người tu hành, đang đứng yên lặng nhìn người anh hùng kia mà hạt lệ hoen mi.
Ôi! Tình là chi? Đã gửi thân vào chốn không môn, sao còn nặng tình, vương tơ lòng với cõi hồng trần ô trọc.
Tình là chi, sao nhiều ngang trái? Chỉ để lại trong tim một niềm đau, khi chiều về mong nhớ người tình xa, nhưng nào ai hay người giờ ở nơi đâu? Chỉ còn lại trên bầu trời đêm một ánh trăng.
Một đêm yên tĩnh rồi cũng lặng lẽ trôi qua. Đoàn người Bạch Hạc sơn giờ đây chỉ còn mấy lão già cùng Linh Duy Nhân với Vô Danh.
Linh Duy Nhân đang đứng đó, một con người phong trần, nhưng lại đầy mệt mỏi, mấy lọn tóc bạc đang bay theo làn gió thổi. Linh Duy Nhân lúc này quay sang nói với Vô Danh.
_ Người huynh đệ! Còn rượu đó chứ? Ta cảm thấy mồm miệng, sao nhạt nhẽo đến thế, ta cần một chút cay cay.
Vô Danh nghe Linh Duy Nhân hỏi như vậy, thì lắc đầu nói:
_ Rất tiếc Vô Danh này cũng đang thèm cái giọt cay cay ấy. Vô Danh này không có nhưng một người lại có và người đó đang đến kia.
Theo lời nói của Vô Danh, một tu nữ tuổi trung niên đang dùng cánh tay còn lại ôm một hũ rượu, cánh tay còn lại chỉ là ống tay áo đung đưa, người tu nữ đó là Diệp Nhân Tâm. Người phụ nữ trung niên đã gửi thân vào chốn không môn, mà tâm ý vẫn còn vương vấn mãi nơi người anh hùng Linh Duy Nhân. Diệp Nhân Tâm lúc này mới hỏi Linh Duy Nhân.
_ Duy Nhân ca ca! Có phải huynh đang cần cái này phải không?
Diệp Nhân Tâm đặt hũ rượu xuống một bãi cỏ bằng phẳng. Nhìn người con gái ngày nào, mà giờ đây thành ra như vậy, Linh Duy Nhân thấy sao mà cay đắng, liền nói:
_ Nhân Tâm muội! Ta nghĩ muội nên trở về am miếu của mình, còn cuộc chiến này muội không tham gia thì hơn?
Diệp Nhân Tâm lúc này nước mắt lăn dài trên má, nấc lên từng tiếng, nói với Linh Duy Nhân.
_ Duy Nhân ca ca! Huynh đuổi muội đó sao? Chỉ cần ở bên cạnh huynh, được nhìn thấy huynh và chăm sóc cho huynh là Nhân Tâm thấy mãn nguyện rồi.
Linh Duy Nhân nghe Diệp Nhân Tâm nói như vậy, chỉ biết thở dài rồi nói:
_ Nhân Tâm muội muội! Sao muội lại cố chấp đến như vậy? Muội đã biết trong lòng của Linh Duy Nhân này chỉ có một người, người đó là Bạch Y Nương. Người vợ hiền mà Linh Duy Nhân này mang nặng một mối ân tình.
Diệp Nhân Tâm nhìn Linh Duy Nhân với đôi mắt đầy những hạt nước mắt. Diệp Nhân Tâm nói nhỏ:
_ Duy Nhân ca ca! Muội biết và muội hiểu tất cả, nhưng trái tim của Nhân Tâm, chỉ có một mình Duy Nhân ca ca.
Lúc này Diệp Nhân Tâm lại thổn thức cõi lòng.
_ Duy Nhân chàng ơi! Chỉ cần nhìn thấy chàng, được chăm  sóc cho chàng, thì Diệp Nhân Tâm này còn mong gì hơn.
Một người đàn ông tay xách cái hũ rượu, tay đặt thanh kiếm lên vai, uống một ngụm rượu, rồi nghêu ngao.
_ Tình là gì làm ta đau khổ
Muốn rời xa, nhưng lại gần hơn
Muốn buông bỏ lại cầm chặt lấy
Áo nâu sòng nào dứt dây tơ
Chỉ có tình nghìn năm vẫn vậy
Người xa lạ sao lại vấn vương
Cả cơ đồ cũng nguyện hiến dâng
Tuổi thanh xuân xin mãi ngóng trông
Tấm lòng này trăng sao hiểu rõ
Một chữ tình sao mãi kho quên.
Vô Danh lúc này vừa uống rượu vừa nghêu ngao rồi nói:
_ Người huynh đệ! Có kẻ ra khiêu chiến kìa, đã đến lúc Vô Danh này phải ra tay thôi.
Vô Danh nói xong liền bước đi vừa hát.
_ Tình là gì mà ta đau khổ
Muốn rời xa nhưng lại gần hơn
Muốn buông bỏ lại cầm chặt hơn
Áo nâu sòng nào dứt dây tơ.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ.

                    Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro