Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

             Giấc Mộng Bá Vương

Bọn Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Diệu Chân, Trúc Chi, Dương Bình một đoàn người trong đêm lặng lẽ rời khỏi Phúc Châu thành nhằm hướng Bạch Hạc sơn mà tiến bước. Năm người cứ như vậy len lỏi dưới tán cây rừng, với thứ ánh sáng mờ mờ của đêm trăng mà đi. Đang đi thì bọn người Tiểu Nhất tiến vào vùng ánh sáng xanh. Trước mặt là bao nhiêu đốm lửa bay lên bay xuống.
Trúc Chi nhìn thấy như vậy liền nhỏ giọng hỏi:
_ Có phải là bọn Tử Vong môn? Sao nhiều đốm lửa bay lên bay xuống như thế?
Bọn Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Trúc Chi, Diệu Chân, Dương Bình liền khom người xuống rồi từ từ tiến đến. Nhưng chẳng phải là bọn người mặc áo choàng đen, mà là một khu trũng địa, được chất đầy xác người, xác của người mới có, người cũ có, lâu ngày mục nát hóa thành những đốm lửa bay lên bay xuống.
Tiểu Nhị nhìn thấy như vậy liền bảo:
_ Đó là ma trơi, ở quê bà thường bảo như vậy, khi trông thấy ở những ngôi mộ lâu năm.
Trúc Chi liền bảo:
_ Chúng ta nên rời khỏi nơi đây, có lẽ đây là thân xác của những nghĩa sĩ bị Tử Vong môn giết hại rồi đem vứt bỏ ở nơi đây.
Tiểu Nhị quay lại nhìn Tiểu Nhất định hỏi, thì thấy thằng bé Tiểu Nhất mắt mở to, miệng mím chặt, tay cầm chặt thanh đoản kiếm, người run run.
Tiểu Nhị nhìn thấy như thế mới hỏi:
_ Tiểu Nhất! Ngươi bị làm sao vậy?
Thằng bé Tiểu Nhất vẫn đứng yên lặng một lúc lâu, mọi người đều nhìn nó như thể đã bị Diêm chúa bắt hồn đi mất rồi vậy. Một lát sau, mới thấy Tiểu Nhất thở hắt một cái rồi nói:
_ Thật là tàn nhẫn. Tử Vong môn! Tiểu Nhất này xin thề sẽ giết hết bọn cừu đen các ngươi mới cam lòng.
Tiểu Nhất nói xong liền sụp xuống vái lạy. Bọn Dương Bình, Tiểu Nhị, Trúc Chi, Diệu Chân đều sụp xuống vái lạy theo. Một lúc sau thằng bé Tiểu Nhất mới bảo:
_ Chúng ta đi thôi.
Thế là cả bọn lại lên đường, đi đầu là thằng bé Tiểu Nhất, thứ đến là Tiểu Nhị, Diệu Chân, Trúc Chi, cuối cùng là Dương Bình. Dưới ánh trăng non đang sáng với chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo là những thân người treo lủng lẳng dưới nhánh cây rừng, đang đung đưa theo làn gió thổi, hay bên đường đi là những cái đầu lâu được ghim trên cọc nhọn. Bọn Tiểu Nhị trong thấy mà lạnh tóc gáy, cùng với đó là lòng căm thù càng dâng trào. Họ mím chặt môi, tay cầm chặt vũ khí mà tiến bước. Họ cứ im lặng mà bước, không một ai nói chuyện. Người đầu bước đi, người sau bước theo. Dưới ánh trăng non với chút ánh sáng mờ mờ ảo, năm bóng người cứ len lỏi dưới tán cây rừng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng cú rúc trong đêm, hay tiếng gầm gừ của loài thú săn mồi vang lên. Bọn Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Diệu Chân, Trúc Chi, Dương Bình cứ nhằm hướng Bạch Hạc sơn mà tiến bước, cho đến một đêm kia, phía trước có ánh đuốc sáng lên trong đêm. Một đám nghĩa sĩ tay cầm đuốc, khoảng ba mươi người đang bị bọn Tử Vong môn vây khốn. Bọn chúng trong chiếc chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, với chiếc mũ trùm kín đầu, tay cầm lưỡi hái Tử Vong đang ùn ùn đổ đến, bao vây lấy mấy mươi nghĩa sĩ kia. Bọn chúng vây chặt đám nghĩa sĩ giang hồ kia.
Một nghĩa sĩ giang hồ khoảng năm mươi tuổi liền bảo với bọn tả hữu rằng:
_ Huynh đệ! Hãy mở đường máu chạy về Lộc Thọ nhai. Ở nơi đó có huynh đệ họ Lí của Bích Kiếm Sơn Trang đang trấn giữ. Chúng ta thoát được người nào hay người đó.
Vị nghĩa sĩ lớn tuổi kia vừa nói xong, thì có chàng trai trẻ trông khôi ngô tuấn tú bước đến gần.
_ Thưa cha! Hãy để con ở lại cùng cha, con thà hi sinh đến giọt máu cuối cùng cho đất Việt, chứ không làm kiếp sống mòn.
Vị nghĩa sĩ kia nhìn chàng trai trẻ kia đầy vẻ tự hào.
_ Khá lắm con trai, ta tự hào về con, con trai.
_ Khọt! Khọt! Khọt!
Tiếng hú như tiếng chó sói tru đêm trăng rằm vang lên. Bọn người mặc áo choàng đen liền vung lưỡi hái Tử Vong, sáng loáng, lạnh lẽo nhằm các vị nghĩa sĩ đất Việt chém đến.
_ Choang! Choang! Choang!
Tiếng va chạm của sắt thép tóe lửa, nghe khô khốc, lạnh lẽo, liên tục vang lên. Các nghĩa sĩ giang hồ võ lâm đất Việt vẫn giữ vững đội hình trước sự tấn công như vũ bão của bọn người mặc áo choàng đen, cái bọn thường rêu rao rằng;
_ Tử Vong môn tử vong nhân ( gặp môn phái người chết các ngươi phải chết)
Tiếng va chạm của sắt thép lại vang lên liên hồi.
_ Choang! Choang! Choang!
Lại một đợt tấn công nữa của bọn người mặc áo choàng đen, đã có những nghĩa sĩ giang hồ võ lâm đất Việt ngã xuống. Đội hình chiến đấu của những nghĩa sĩ giang hồ võ lâm bị thu nhỏ. Nhưng họ vẫn chẳng hề nao núng trước sự tấn công như vũ bão của bọn Tử Vong môn, họ tay vẫn cầm chắc vũ khí, mắt nhìn về phía bọn Tử Vong môn, họ kề vai sát cánh đương đầu với bọn cừu đen đang lũ lượt kéo đến. Bọn Tử Vong môn lại lao đến, lưỡi hái Tử Vong lại lóe lên dưới đêm trăng.
_ Choang! Choang! Choang!
Ánh kiếm, ánh đao, giáo, mác va chạm với lưỡi hái Tử Vong tóe lửa. Bọn người mặc áo choàng đen gục xuống, máu chảy lênh láng, nhưng vì thế mà đội hình chiến đấu của những nghĩa sĩ giang hồ võ lâm đất Việt lại thu nhỏ thêm một ít. Vị nghĩa sĩ lớn tuổi khuôn mặt cương nghị, miệng ngậm chặt, tay nắm chặt chuôi kiếm tả xung hữu đột giữa vòng vây của bọn cừu đen. Ông nhìn người con trai của mình, đang hăng hái tử chiến chiến trước bọn cừu đen chẳng hề run sợ. Vị nghĩa sĩ lớn tuổi kia nhìn con trai với ánh mắt đầy tự hào.
_ Hài nhi khá lắm. Cha con ta sẽ vì đất Việt mà tận lực, cho dù phải chảy đến giọt máu cuối cùng.
Chàng trai trẻ nghe cha của mình bảo như vậy mới hét lớn.
_ Cha! Các huynh đệ! Chúng ta đánh thôi.
Các nghĩa sĩ giang hồ đất Việt vừa đánh, vừa rút lui, nhưng vòng vây của bọn cừu đen cứ như cái thòng lọng cứ thít chặt.
Trong lúc mấy mươi nghĩa sĩ giang hồ đang chống đỡ quyết liệt trước sự tấn công như vũ bão của bọn cừu đen, cái bọn người mặc áo choàng đen rộng thùng thình, với chiếc mũ trùm kín đầu, tay cầm lưỡi hái Tử Vong. Cái bọn người tự xưng là Tử Vong môn, cái bọn thường rêu rao rằng; Tử Vong môn tử vong nhân ( gặp môn phái người chết các ngươi phải chết) Cái bọn người mà những vị anh hùng, nghĩa sĩ, giang hồ, võ lâm đất Việt gọi một cách mỉa mai là bọn cừu đen. Vòng vây của bọn Tử Vong môn càng lúc càng khép chặt, các nghĩa sĩ đang đứng trước nguy cơ bị bọn người mặc áo choàng đen tiêu diệt toàn bộ. Diệu Chân nhìn thấy thế mới hỏi Tiểu Nhất.
_ Tiểu Nhất! Chúng ta làm gì bây giờ?
Không lẻ chúng ta giương mắt nhìn bọn họ bị tiêu diệt toàn bộ sao?
Diệu Chân nói xong nhìn Tiểu Nhất chờ đợi ý của vị đại huynh nhỏ tuổi của mình. Thằng bé Tiểu Nhất đưa mắt nhìn quanh, gương mặt bầu bĩnh của thằng bé như căng ra, cái trán nhíu lại, môi mím chặt, cuối cùng thằng bé cũng nói:
_ Nếu như chúng ta xuất đầu lộ diện, đường tới Bạch Hạc sơn đã khó lại càng khó hơn, nhưng chúng ta không đến ứng cứu thì bọn họ có nguy cơ bị tiêu diệt. Được! Cứ tùy cơ ứng biến đến đâu hay đến đó.
Thằng bé Tiểu Nhất nói xong liền bảo:
_ Dương Bình! Tiểu Nhị đánh tiên phong. Trúc Chi, Diệu Chân đoạn hậu. Chúng ta mở đường cứu người chứ chẳng phải liều mạng với bọn người mặc áo choàng đen kia, vì vậy hai người chẳng nên ham đánh mà rút mau, khi đó ta cùng với Dương Bình, Tiểu Nhị đoạn hậu. Chúng ta cứ thế mà chạy, càng xa bọn người mặc áo choàng đen kia càng tốt.
Thằng bé Tiểu Nhất vừa nói xong thì Dương Bình, Tiểu Nhị cùng nhau lao tới.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                       Hết chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro