Chương 19
Giấc Mộng Bá Vương
Phúc Châu thành là tòa thành án ngữ con đường thiên lý nam bắc, muốn lên phía bắc đều phải đi qua Phúc Châu thành. Phúc Châu thành giờ đây được ba mươi sáu động, bảy mươi hai gia trang canh gác nghiêm ngặt, thật cẩn thận đặt dưới sự lãnh đạo của Bách Tuế hòa thượng. Một vị hòa thượng đã trăm tuổi, đức cao vọng trọng của Thiên Sơn thiền viện làm thống soái giới giang hồ võ lâm đất Việt. Vị thống soái đang ngồi trước bao nhiêu là anh hùng võ lâm mà phát biểu. Mọi người đều ngồi im phăng phắc ngồi nghe vị thống soái đang nói chuyện.
_ Các vị anh hùng, nghĩa hiệp, giang hồ, võ lâm! Chúng ta là những người con đất Việt, cùng chung dòng máu Lạc Hồng, cùng mẹ Âu Cơ, bố Lạc Long. Chúng ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước bọn tà ma ngoại đạo. Hỡi những người con đất Việt, chúng ta thà hi sinh đến giọt máu cuối cùng cho sự bình yên của giới giang hồ võ lâm đất Việt. Đánh cho chúng không còn manh giáp.
Mọi người đều đồng thanh hô lớn.
_ Đánh cho bọn chúng không còn manh giáp.
Đánh! Đánh! Đánh!
_ Đánh cho tiệt nòi Tử Vong môn.
Đánh! Đánh! Đánh!
_ Đánh cho chúng biết người con đất Việt anh hùng.
Đánh! Đánh! Đánh!
Tiếng hô đánh, đánh, vang vọng khắp thành Phúc Châu, làm cho mọi người trong thành cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh. Hào khí nghìn năm như được thức dậy trước cơn sóng dữ. Mọi người đều cầm chặt tay gươm, tay kiếm như muốn lao đến, một mất một còn với bọn người mặc áo đen.
Đường phố Phúc Châu thành người người qua lại tấp nập. Một thằng bé hơn mười, gương mặt bầu bĩnh, tóc để chỏm trái đào, ở nơi thắt lưng đeo thanh đoản kiếm. Đang đi cạnh thằng bé là một người đàn bà cụt tay trái, mang chiếc áo màu lam, đầu đội nón lá có che rèm, lưng đeo kiếm. Thằng bé đang đi quay sang hỏi người đàn bà đội nón che rèm.
_ Độc Thủ cô cô! Linh Nhân muốn lên Chinh Bắc đài, uống rượu xuất thành có được không?
Người đàn bà được thằng bé gọi là Độc Thủ cô cô nghe thế liền gạt phắt.
_ Ta đã nói là chúng ta tới nơi đây để tìm tung tích một người, chứ không phải xuất thành để đánh nhau với bọn Tử Vong môn.
Thằng bé tóc để chỏm trái đào mới gật đầu rồi hỏi:
_ Vậy Độc Thủ cô cô tìm ai thế? Có thể cho Linh Nhân biết được không?
Độc Thủ cô cô trả lời thằng bé.
_ Linh Nhân! Đến lúc đó ngươi sẽ biết, giờ đây chúng ta hãy tìm một trà lâu để nghỉ chân, ta cấm ngươi lên Chinh Bắc đài uống rượu xuất thành nghe chưa?
Thằng bé Linh Nhân le lưỡi nói:
_ Linh Nhân đã nghe rõ, nhưng mà chân tay khó chịu lắm Độc Thủ cô cô? Linh Nhân muốn xuất thành giết vài tên Tử Vong môn chơi.
Thằng bé Linh Nhân vừa nói xong, thì người đàn bà mà thằng bé Linh Nhân gọi là Độc Thủ cô cô la lên.
_ Tên tiểu quỷ! Ta đã nói mà ngươi quên rồi sao?
Thằng bé Linh Nhân cười bảo:
_ Lời của cô cô làm sao Linh Nhân dám quên kia chứ? Linh Nhân chỉ nói chơi vậy thôi, Độc Thủ cô cô đừng có trách Linh Nhân nhé?
Độc Thủ cô cô nghiêm giọng.
_ Tiểu quỷ! Ta biết tỏng bụng ngươi rồi, nhưng chúng ta hãy vào trong trà lâu kia nghĩ chân cái đã. Thằng bé Linh Nhân liền đi theo Độc Thủ cô cô vào trong trà lâu, một căn trà lâu thoáng mát, sạch sẽ.
Trà lâu .
Một tòa nhà hai tầng lầu uy nghi và sang trọng. Ngôi trà lâu được làm bằng gỗ quý, mái lợp ngói âm dương sơn màu đỏ. Trà lâu giờ đây đã chật kín người. Người của ba mươi sáu động, bảy mươi hai gia trang, với bao nhiêu anh hùng nghĩa sĩ đất Việt, lưng đeo, tay cầm đủ loại vũ khí với các trang phục khác nhau. Trên nét mặt của người nào người đó đều xuất hiện nét lo âu, vì thế trong trà lâu chật ních người nhưng chẳng mấy ai nói chuyện, không gian yên tĩnh, thật là một nơi để thưởng trà. Mọi người đều ngồi yên lặng để thưởng thức những chén trà ngon thì....
_ Tùng! Tùng! Tùng!
Một hồi trống vang lên. Có người bảo:
_ Lại có người nhập thành.
Mọi người đều đổ xô ra cửa nhìn ra ngoài đường lớn. Trên đường phố của thành Phúc Châu là một toán nghĩa sĩ tay cầm kiếm, giáo, đại đao, những chiếc áo màu nâu đã bạc màu, giờ đây loang lổ màu sắc đỏ của máu, gương mặt của người nào, người đó đều mệt mỏi, tiêu điều.
Một người nào đó nhìn thấy thế liền nói:
_ Toán nghĩa sĩ của Lưu gia trang vừa xuất thành hôm qua, giờ đây bị đánh bật trở lại, chắc hẳn chẳng bắt được liên lạc với người Bạch Hạc sơn.
Trong trà lâu, có mấy người của Lưu gia trang liền đứng dậy, nhanh chân chạy ra đón lấy những người bị thương đưa về doanh trại của Lưu gia trang.
Mọi người đều lắc đầu ngán ngẫm quay lại chỗ ngồi. Một người tuổi chừng năm mươi lên tiếng.
_ Lưu gia trang xuất thành năm mươi người, mà giờ đây quay về chỉ còn non nửa, tiếp theo không biết gia trang, động phủ nào xuất thành đây nữa? Đường tới Bạch Hạc sơn, giờ đây nhung nhúc bọn người mặc áo choàng đen.
Lại có tiếng của người khác nói với giọng dè dặt.
_ Thế chúng ta cứ cố thủ ở Phúc Châu thành thì có hơn không?
Một người khác xem ra có một chút khí chất.
_ Ngồi yên để chờ đợi bọn Tử Vong môn đến đây, chi bằng chúng ta đánh trước, tiên hạ thủ vi cường.
Trong lúc mọi người uống trà cùng bàn luận về chiến sự, thì một nghĩa sĩ trong bộ trang phục màu nâu, tay áo viền màu vàng, đứng ở cửa gọi lớn.
_ Người Hoa Lâm động quay về doanh trại. Chúng ta ngày mai xuất thành.
Người đó vừa nói dứt thì khoảng mươi nghĩa sĩ đứng dậy theo vị nghĩa sĩ kia quay về doanh trại. Đó là người của Hoa Lâm động, ngày mai họ sẽ xuất thành đi đến Bạch Hạc sơn.
Lúc này mọi người đang uống trà thì có người cười bảo:
_ Ngày mai thế nào cũng có chèo hay để xem rồi?
Người khác lại nói:
_ Tiểu quỷ! Ngươi xem mồm miệng của ngươi kìa, ăn với nói.
Đó là cuộc đối thoại của đứa bé trai hơn mười với người đàn bà chỉ còn lại một cánh tay, đội nón, có che rèm.
Thằng bé lúc này lại nói:
_ Độc Thủ cô cô! Linh Nhân nói nào có sai đâu?
Nhưng vị cô cô kia lại bảo:
_ Tiểu quỷ! Ta có nói ngươi nói sai đâu, nhưng ta bảo ngươi hãy bớt mồm bớt miệng lại, nói nhiều thành ra nói sai. Tiểu quỷ! Ngươi biết chưa?
Thằng bé gật gật đầu nói:
_ E hèm! Linh Nhân sẽ không nói nữa, trà ngon quá Độc Thủ cô cô?
Độc Thủ cô cô vừa nhấp một ngụm trà vừa bảo:
_ Ừ! Ngươi cũng mau hiểu chuyện đó.
Cùng lúc đó ở nơi cửa trà lâu xuất hiện hai đôi nam nữ. Nữ đẹp như tiên giáng trần. Nam thì khôi ngô tuấn tú, hiên ngang như một vị thần. Lúc này một vị cô nương lưng đeo đôi song đao mới nói:
_ Dương Bình huynh! Tiểu Nhị ca! Trúc Chi tỉ! Chúng ta ngồi ở nơi đây uống trà, nghĩ chân, dưỡng sức rồi tính chuyện xuất thành.
Bốn người kia là Dương Bình, Tiểu Nhị, Trúc Chi, Diệu Chân, bọn họ chọn một cái bàn gần cửa sổ nhìn ra đường. Lúc này một người phụ việc trong trà lâu bước đến gần rồi hỏi:
_ Các vị dùng ấm lớn hay ấm nhỏ?
Trúc Chi nghe người phụ việc hỏi như vậy mới bảo:
_ Phiền huynh cho chúng tôi ấm lớn với một ít bánh trái.
Người phụ việc liền nói:
_ Quý khách hãy chờ một chút, sẽ có ngay.
Người phụ việc trong trà lâu đi vào trong lát sau, hai tay bê một cái khay trên để một ấm trà lớn bốc mùi thơm với thêm mấy món bánh, trái cây.
Trúc Chi lúc này mới bảo với mọi người.
_ Dương Bình huynh! Tiểu Nhị! Diệu Chân! Chúng ta uống trà ăn bánh đi thôi.
Trúc Chi nói xong liền rót trà ra chén cho mọi người.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.
Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro