Long Thần cũng có Hachimi của riêng mình
Tác giả: 草灰
Long Thần đã dạy cho Tiểu hồ ly rất nhiều đạo lý: "Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu."
Ký Linh lật bụng lại nói: "Long Thần đại nhân, tiểu hồ ly không hiểu, tiểu hồ ly muốn ăn cá."😅
---------------------------------------------------------
Xuân đến hoa nở, Ký Linh đang chuẩn bị trang trí lại sơn động của mình. Một đám sóc nhỏ ngay ngắn xếp hàng, chờ Ký Linh đại vương ra lệnh.
Một con sóc nhỏ giơ chân lên cào nhẹ một cái: "Đại vương, ngộ nhỡ có tiểu yêu khác đến gây chuyện thì sao?"
Ký Linh chống nạnh cười nói: "Này không phải rất đơn giản sao?". Tiểu hồ ly giơ móng vuốt, gầm lên: "Làm giống như ta, doạ chạy bọn họ!"
"Man Mãn, ngươi nói có phải hay không ta rất thông minh nha". Ký Linh ôm chặt con cáo nhỏ bằng bông không buông tay, cười tươi.
"Các ngươi!" Đại vương ra lệnh.
"Có mặt!"
"Công việc!"
"Vâng!"
Ký Linh hái bông hoa đẹp nhất trong vườn cài (dán???) lên trán rồi buộc lại mái tóc dài màu nâu của mình. Ký Linh khẽ chạm tay trái vào chiếc trâm cài tóc bằng gỗ hình đuôi cáo do mình khắc, tay phải chạm vào bông hoa nhỏ trên trán, khẽ ngân nga một giai điệu rồi nhanh nhẹn bước vào sơn động nơi có tiếng suối chảy róc rách.
Đây là nơi mà các loài động vật nhỏ trên núi không dám tới gần, hoa văn loang lổ trên bệ đá có thể nhìn thấy lờ mờ, rêu xanh đã bị chính con cáo nhỏ kia quét sạch. Lúc này, trên bệ đá, Long thần mặc y phục gấm hoa lộng lẫy đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện.
Âm thanh lạ từ cửa động truyền đến, Long Thần mở mắt ra, một con cáo nhỏ màu đỏ rực đang ôm một con búp bê vải ngốc nghếch trên người, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hắn. Khi thấy hắn mở mắt, tiểu hồ ly nhảy bổ về phía hắn, tai nó dựng lên và lao vào vòng tay hắn.
"Long Thần đại nhân, hôm nay trông ta có đẹp không?"
Long Thần nhìn kỹ nó. Mắt vẫn là mắt, mũi vẫn là mũi, dường như không có gì khác biệt. Ký Linh đang định đưa đầu đến trước mắt Long Thần thì hắn phát hiện trên trán tiểu hồ ly có thêm một đoá hoa, trâm cài tóc đã biến từ quả thông thành một con cáo nhỏ đang ôm mặt trăng.
Tiểu hồ ly trong lòng hắn lẩm bẩm hai tiếng, hắn khen ngợi: "Đẹp!"
Sau đó, Ký Linh nhảy xuống khỏi người hắn và kể lại cho Long Thần nghe những điều thú vị đã xảy ra trên núi mà nó nghe được. Tiểu hồ ly khoa tay múa chân, đôi khi cúi xuống và giật tai để bắt chước một con gấu lớn, đôi khi lại nhảy như một con chim nhỏ. Nhảy tới nhảy lui thật sống động.
Trên núi không biết được thời gian, Long Thần đã sống quá lâu rồi, sớm đã quên mất mình đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt. Trên điện thờ là những lễ vật đã bám bụi từ lâu, và rêu xanh phủ trải dài trên nền đá. Câu chuyện của hắn đã trở thành truyền thuyết được các yêu thú già trong rừng kể lại cho con cháu của chúng. Ngài uy nghiêm như thái sơn, bảo vệ vạn vật, và cũng im lặng tựa một ngọn núi.
Tiểu hồ ly cũng là yêu thú sống trên núi nhưng nó khác biệt với những yêu thú khác. Nó luôn dùng chân nhỏ để dọn rêu và dùng miệng để nhặt hoa trang trí. Mỗi lần nó đến, nó lại mang theo một câu chuyện khác nhau, mỗi khi kể đôi mắt màu hổ phách của nó luôn lấp lánh như toả sáng. Những khi hắn nhắm mắt tu luyện, chú cáo nhỏ sẽ cuộn tròn trong vòng tay hắn, giống như một một ngọn lửa ấm áp giữa mùa đông buốt giá.
Ký Linh vừa mới diễn xong cảnh gấu Lớn làm trò hề, lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng cười thích thú từ sâu trong cổ họng, tiếng cười vang vọng khắp toàn bộ sơn động.
Long Thần nhéo miệng con cáo nhỏ: "Được, ta hiểu rồi."
Ký Linh đành phải im lặng, miễn cưỡng vòng ra sau lưng Long Thần. Hôm nay Long Thần thay một bộ y phục gấm vóc, cổ áo y phục trắng được trang trí bằng những viên kim cương nhỏ, áo ngoài màu xanh thẫm đung đưa cành lá vàng, dưới ánh mặt trời lấp lánh, sáng ngời.
Rõ ràng đây không phải là bộ đồ nó nhìn thấy ngày hôm trước! Người lại thay y phục mới!
Ký Linh thu móng vuốt lại, lao tới, cào vào bộ y phục lộng lẫy của Long Thần như để trút giận.
Long Thần không quay lại cũng biết ý của nó liền ân cần hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ký Linh cụp tai xuống, rên rỉ bất mãn: "Người lại có y phục mới rồi!"
Long Thần bất đắc dĩ hỏi: "Thuật biến hình mà ta dạy ngươi tiến triển đến đâu rồi?"
Tiểu hồ ly vừa nghe liền giơ chân lên bước về phía cửa sơn động như thể không có ai xung quanh, làm bộ làm tịch.
Long Thần khẽ động đầu ngón tay, tiểu hồ ly liền rời khỏi mặt đất, quay lại đối mặt với hắn. Ký Linh phản ứng lại đầu tiên nhìn đi chỗ khác, nó chớp mắt, bốn chân run rẩy như cào không khí. Khi thấy chiêu này vô dụng, nó cụp tai xuống và rên rỉ, như thể nó đã phải chịu một sự ủy khuất lớn.
Long Thần đặt Ký Linh xuống đất, mặt không biểu cảm, giảng giải cho Ký Linh:
"Dù ngươi có thông minh trời sinh nhưng cuối cùng vẫn chỉ là làm vua núi này cùng với nai sóc. Hồ yêu thường nặng tình, hiện nay thiên hạ bất ổn, nếu ngươi có thể xuống nhân gian trải nghiệm ái tình, hận thù và hỗn loạn của thế gian, thì việc tu hành của ngươi sẽ có lợi."
Ký Linh sớm đã nhảy vào lòng Long Thần, bồn chồn không yên.
Long Thần:
"Dạy người cách bắt cá không bằng dạy người cách câu cá, ta không thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi được."
Bộ não của Ký Linh tiếp nhận một đống ký tự hỗn loạn, lại chỉ nghe được từ "cá". Tiểu hồ ly bĩu môi, làm nũng:
"Long Thần đại nhân, tiểu hồ ly muốn ăn cá."
Long Thần: ......
Long Thần không nói gì, chỉ lấy từ chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ một bộ y phục bằng nhung mới.
Ký Linh mừng rỡ, nhanh chóng ngậm quần áo chạy đến góc phòng ngắm nghía. Một lúc sau, nó chạy đến trước mặt Long Thần và cho hắn xem bộ y phục mới của mình. Tấm vải trắng thêu hình rồng vàng, trông thanh nhã sang trọng, rất hợp với Ký Linh. Những bím tóc được buộc bằng nhiều quả mao cầu khiến chúng trở nên sinh động hơn. Nó lắc lư tai cáo nhìn Long Thần với đôi mắt long lanh: "Long Thần đại nhân, Ký Linh thật cảm động."
Lúc này, Long Thần mới phát hiện ra bông hoa nhỏ giữa hai hàng lông mày của Ký Linh trông rất giống với ấn ký bông hoa giữa trán hắn khi họ mới gặp nhau.
Đôi tai đen nhọn của Ký Linh vẫn chưa thu lại, chiếc đuôi to xù của nó ẩn hiện dưới lớp quần áo.
Rất dễ thương.
Nhưng không được.
Long Thần sau khi định thần, ra hiệu thiếu niên ngồi xếp bằng, trầm giọng nói: "Ngươi còn chưa thành thạo kỹ năng hoá hình, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cùng ta luyện tập một giờ."
Ký Linh giãy dụa, đôi tai dựng đứng:
"Ta không muốn!"
"Đi đến nhân gian trải nghiệm sẽ có lợi cho sự tu hành của ngươi."
Cơ thể của Ký Linh không thể cử động, may mắn là Long Thần không bịt miệng nó lại. Tiểu hồ ly tức giận hét lớn: "Ta chỉ thích núi Đào Đào thôi! Ta muốn làm gì ở núi Đào Đào cũng được, làm vương ngọn núi của mình thì có gì sai? Tại sao ta phải đến thế giới loài người, bị ràng buộc bởi quy củ, không thể duỗi tay duỗi chân, bị người khác bắt nạt?"
Long Thần nhắm mắt tu luyện, giả vờ không nghe thấy những gì Ký Linh đang nói. Tu luyện dù sao cũng có lợi, cho dù tiểu hồ ly không muốn đến nhân gian, cũng phải có thực lực tự bảo vệ mình. Trong tương lai, sẽ luôn có những con yêu quái mạnh hơn đến tranh đoạt lãnh thổ, và hắn không muốn Ký Linh phải hối hận cả đời vì sự bất lực của mình.
Hắn không giải thích.
Ký Linh có giãy dụa, mắng mỏ, nghiến răng, hay làm trò trẻ con hư hỏng cũng vô ích. Nó nản lòng, nhắm mắt lại dựa theo sự lưu thông khí mà Long Thần dạy bắt đầu tu luyện. Khi mở mắt ra khỏi sự hỗn loạn, Ký Linh thu lại vẻ mặt, cụp mắt xuống, giọng nói mang theo âm điệu đặc biệt của thiếu niên, nhưng không còn vui vẻ hoạt bát như trước.
"Ta đã mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, đuôi của ta bị gãy, tai ta cũng không còn, ta biến thành một con hồ ly xấu xí. Trong giấc mơ, luôn có một bóng đen mà ta không nhìn rõ mặt mỉm cười với ta. Ngươi không ở bên ta, trên bệ đá lạnh lẽo này chỉ còn sự thâm trầm tĩnh lặng."
Trái tim của hắn đau đớn như bị bóp nghẹt.
Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu chảy xuống từ đôi mắt của nó, rơi xuống bệ đá lạnh lẽo và đôi tay đang thiền định của Long Thần.
Ngay sau đó, con thú nhỏ kia ngẩng đầu lên trong sự hoang mang, trèo lên cánh tay của Long Thần, nức nở hỏi: "Ngươi... không cần ta nữa, muốn ném ta vào nhân gian... Ô, ô, ô..."
"Không phải." Lần đầu tiên, Long Thần cảm thấy bối rối. Hắn chưa từng dỗ dành ai trước đây nên chỉ có thể nắm tay vỗ về thiếu niên để an ủi. Long Thần từng là người đứng đầu bách yêu. Tất cả các yêu đều nghe theo lời của hắn và không ai có thể chất vấn các quyết định của hắn. Hắn được tôn sùng, và hắn chưa bao giờ phải giải thích lý do tại sao.
Long Thần dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của Ký Linh: "Ta chỉ hy vọng ngươi có thể tự bảo vệ mình. Ngươi là tiểu hồ ly do Long Thần nuôi dưỡng, không được để người khác bắt nạt."
Long Thần khuyên bảo: "Tộc hồ ly coi trọng tình yêu và sự tập trung, tu luyện yêu pháp từ nhân quả của thế gian. Nếu một yêu hồ ly tu luyện thành công, có thể lựa chọn trái tim, sắc đẹp, quyền lực, tiền tài của một người, lưu danh sử sách hoặc tai tiếng muôn đời. Nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Ký Linh biến trở lại thành một con xích hồ, nằm trong vòng tay của Long Thần. Nghe vậy, nó ngước lên và nói: "Ta muốn có thật nhiều trái cây. Chúng ta có thể trồng chúng vào mùa xuân và ăn vào mùa thu!"
Long Thần: "..." Thật là một mong muốn giản dị và khiêm tốn.
Long Thần hiếm khi có tâm trạng tốt, vuốt ve bộ lông của Ký Linh: "Sao ngươi lại biến trở lại thành hồ ly rồi?"
Ký Linh vùi mình vào trong lòng Long Thần, khẽ kêu: "Đuôi của ta bị đè đến tê rồi."
Long Thần dừng lại, dùng công lực vạn năm của mình nén cười: "Vậy sao ngươi không chuyên tâm luyện tập thuật hoá hình?"
Hắn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi đen của nó, Ký Linh giả vờ cắn vào ngón tay hắn, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.
Sau khi vui vẻ, Ký Linh ngâm nga hỏi: "Long Thần đại nhân, ngài sẽ luôn ở bên cạnh Ký Linh sao?"
Long Thần: "Ta không bao giờ dễ dàng hứa hẹn mãi mãi."
"Long Thần đại nhân sẽ luôn ở bên cạnh Ký Linh sao?"
"Có lẽ vậy"
Cuộc đời của hắn quá dài so với một con cáo nhỏ hoang dã cần được bảo vệ. Chỉ cần hắn ở đây, nó có thể thoát khỏi mọi nguy hiểm. Họ sẽ luôn phải nói lời tạm biệt, vào cái ngày tiểu hồ ly ngây thơ bị hấp dẫn bởi sự nhộn nhịp của nhân gian.
"Liệu Long Thần có sống lâu hơn cả Lão Hắc Quy không?"
"Cùng nhật nguyệt đồng thọ, bất tử bất diệt."
"Có phải Long Thần đã ở một mình trong hang động này trước khi gặp Ký Linh không?"
"Ừm."
"Liệu Long Thần có cảm thấy cô đơn sau khi Ký Linh rời đi không?"
"Ta không biết."
Hắn đã quen với sự cô đơn hàng ngàn năm nay, giờ đây hắn cũng đã quen với sự xuất hiện của tiểu hồ ly. Ngay cả Long thần, người hiểu biết mọi thứ trong thiên địa như hắn, cũng có lúc cảm thấy không chắc chắn.
"Vậy thì ta sẽ cố gắng tu luyện, phấn đấu sống lâu hơn, cùng Long Thần đại nhân ở bên nhau lâu hơn nữa."
Trong lúc Long Thần phân tâm, Ký Linh linh hoạt đặt móng vuốt của mình lên vai Long Thần dọc theo tấm vải, chiếc mũi đen của nó ngửi khắp người Long Thần, như muốn ghi nhớ mãi mãi hơi thở của hắn, đôi mắt màu hổ phách của nó sáng lên.
"Long Thần đại nhân, trong lòng Ký Linh có ngươi, Hắc Hổ đại ca, Minh Quy lão tổ, còn có tất cả mọi người ở núi Đào Đào. Nhưng trong lòng Ký Linh, ngươi quan trọng hơn bọn họ. Ý ta là, trời cao đất rộng, ngươi vĩnh viễn là lựa chọn đầu tiên của ta."
Bóng dáng của Long Thần phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách kia, thiếu niên mặc bạch y chỉ cách hắn một thước, trán chạm trán, thành kính nói: "Long Thần đại nhân, ta vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của ngài."
Long Thần chỉ động tâm không quá ba giây, Ký Linh đếm đếm ngón tay: "Nghe nói thần sẽ thực hiện nguyện vọng của tín đồ. Long Thần đại nhân, hôm nay ta muốn ăn cá. Một con hấp, một con nướng, một con kho."
Ký Linh nở một nụ cười ngây thơ.
Long thần bất lực.
Thôi vậy, Ký Linh vẫn đang trong giai đoạn phát triển nên việc ăn nhiều hơn là điều bình thường.
Chuyện ngoài lề của Long thần đại nhân và Ký Linh đại vương
(1)
Y phục mà Long Thần tặng cho Ký Linh đều được may từ quần áo thời niên thiếu của hắn. Đối với một người ngày nào cũng thay một bộ như Long thần thì những bộ y phục này cũng không được coi là mới cho lắm.
Nhưng đối với Ký Linh, thì đây là những bộ y phục mới mà nó nhận được.
(2)
Ký Linh không thể thu tai và đuôi lại, quần áo lúc nào cũng thủng lỗ chỗ. Mỗi lần tiểu hồ ly luyện tập với Long Thần một giờ, cái đuôi của nó đều bị lớp áo choàng dày đè nặng, thậm chí không thể nhấc lên được. Có lần, khi Long Thần vuốt ve bộ lông của Ký Linh, hắn đề nghị: "Hay là khoét một lỗ để nhét đuôi vào nhé?"
Ký Linh nằm trong lòng Long Thần, thoải mái đến mức suýt nữa ngủ thiếp đi, ngơ ngác trả lời: "Ta không nỡ."
(3)
Cách loài cáo thể hiện tình cảm là bằng cách cắn. Nhưng Ký Linh không có can đảm cắn hắn. Khi chơi đùa, nó sẽ chạm nhẹ vào đầu ngón tay Lòng thần bằng hàm răng sắc nhọn của mình và liếm chúng. (Bé nó hơi hèn😅)
(4)
Khi còn nhỏ, Ký Linh thường thè đầu lưỡi trước mặt Long Thần.
Long Thần: "......?"
Long Thần lần đầu tiên nuôi một con hồ ly, không biết ý tứ trong đó, chỉ cảm thấy con hồ ly nhỏ như vậy thoạt nhìn thật ngốc.
Sau đó hắn mới biết Ký Linh chỉ đang tỏ ra dễ thương thôi.
Ký Linh: Ta đầu hàng. Ta lại đi nháy mắt với một người mù.
(6)
Tiểu hồ ly không có hứng thú với nhân gian, và Long Thần cũng không ép buộc nó.
Một chú cáo nhỏ mà thôi, có thể nói cho nó biết điều gì? Cuộc sống ngắn ngủi, miễn hạnh phúc là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro