Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3.

Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, cậu không thèm để ý tới Trương Bằng nữa mà chỉ tập trung vuốt ve mơn trớn Tiêu Chiến.

Hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp, thân thể hư nhuyễn dựa sát vào lồng ngực của cậu, miệng nhỏ hé ra nói năng lộn xộn.

" a ... ưm... Nhất Bác...nhanh lên... a... không phải... em dừng lại đi..."

" em không "
Vương Nhất Bác liếm mút say mê cần cổ thiên nga của anh, tay đang tuốt lộng dương vật của Tiêu Chiến nhanh chóng tăng tốc, móng tay gãi nhẹ lên linh khẩu khiến cả người Tiêu Chiến giật nảy, khoảnh khắc Vương Nhất Bác cắn lên dái tai Tiêu Chiến anh liền bắn ra sàn nhà.

" ahhh..."

Tiêu Chiến vô lực nằm trong lòng Vương Nhất Bác thở hổn hển, cả người mềm nhũn đỏ ửng, hai mắt mông lung phiếm hồng, bộ dáng thập phần mê người, khiến người khác chỉ muốn hung hăng khi dễ.

Trương Bằng thực sự bị một màn này kích thích mạnh mẽ, lập tức bổ nhào tới bắt lấy cổ chân Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác đá gã ngã ra sau.

Cậu mặc lại quần áo cho Tiêu Chiến, lưu manh nói bên tai anh
" Bảo Bảo ngoan, không cẩn thận sẽ có người ăn mất a"

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu, bĩu bĩu môi một cái mới xoay người chuẩn bị rời đi.
" chúng ta về phòng rồi nói chuyện "

Vương Nhất Bác tóm lấy cổ tay anh kéo lại, cợt nhả bóp một cái lên cặp mông căng tròn.
" anh không thích ở đây à?"

Tiêu Chiến còn muốn trả lời cậu nhưng mắt anh mở to kinh ngạc, vội vàng nhào tới chắn sau lưng Vương Nhất Bác.

Rầm!

Chiếc ghế gỗ mà Trương Bằng vừa định phang vào người Vương Nhất Bác đã được Tiêu Chiến hứng trọn.

" anh Chiến!"

Vương Nhất Bác thất kinh, vội vàng kéo anh ôm vào lòng đồng thời co lên chân trái thúc mạnh vào bụng Trương Bằng khi gã còn đang ngạc nhiên.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, chiếc ghế làm từ gỗ cây Tùng rất cứng rắn, e là đã làm gãy xương Tiêu Chiến rồi.

Joe ngay lúc này cùng với vài chục đàn em khác vộivã chạy vào. Một bên khống chế Trương Bằng, một bên phụ giúp Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến lên sảnh chính.

Hai tay Tiêu Chiến từ đầu đến cuối chỉ nắm chặt lấy áo Vương Nhất Bác, trước khi mất đi ý thức còn cười ngốc.

" Cún Con... may quá... em không sao a"

.
.
Lưu Hải Khoan rất nhanh được mời tới khám cho Tiêu Chiến. Anh chắc chắn kiếp trước mình nợ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhiều lắm nên kiếp này toàn phải cày trả nợ a.

Thật sự là rất may mắn khi Tiêu Chiến chỉ bị rạn xương, nhưng da thịt tím bầm sưng tấy lên nên bắt buộc phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cả tháng.

Vương Nhất Bác lần đầu tiên trong đời sợ hãi như vậy, mặc dù Lưu Hải Khoan đã trấn an rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Bảo Bảo ngốc, lúc nào cũng yêu thương bảo vệ cưng chiều cậu.
Anh cũng thật là... nếu như hôm đó Trương Bằng ra tay mạnh hơn không biết bây giờ anh có còn nằm ở đây mà trêu chọc cậu không.

" em phải gọt từ từ thôi a, ấy chỗ này cắt phạm quá rồi!"

Chuyện là Vương Nhất Bác một ngày 24 tiếng đều chỉ ở bên cạnh anh, mang cả việc của mình tới đây làm

Cậu không muốn lơ là thêm một phút giây nào nữa. Chỉ sợ rằng anh Chiến của cậu xảy ra chuyện, không biết cậu sẽ phải sống thế nào đây.

" Bảo Bảo, hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi a ?"

Vương Nhất Bác đưa miếng táo xấu chẳng nỡ nhìn cho anh, vậy mà Tiêu Chiến vẫn vui vẻ nhận lấy, đưa lên miệng nhai.

" rất khỏe rồi... anh ở trong nhà cả tháng rồi đó, muốn ra ngoài dạo chơi một chút "

" vậy được, anh chuẩn bị chút đi. Lát nữa cùng em tới Morking Bird."

" ừm "

Từ hôm bị Trương Bằng đả thương, Vương Nhất Bác đã gom địa bàn của mình lại một khu vực, Morking Bird chính là trụ sở của họ.

Nói tới Trương Bằng, hôm ấy Lưu Hải Khoan nhân lúc Vương Nhất Bác đang rối bời mà thả gã về.
Ai dè Trương phụ tới tận nhà tìm Vương Nhất Bác, bắt cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Vương Nhất Bác cười nhạt, rút khẩu súng ra, lên đạn chĩa thẳng vào lão.

" một là cút. Hai, tôi cho ông câm luôn "

Trương lão toát mồ hôi, không nghĩ tới đứa nhỏ này to gan lớn mật như vậy, đành đem cảnh sát ra hù dọa cậu một phen.

Lưu Hải Khoan cuối cùng cũng phải đứng ra hòa giải. Vương Nhất Bác bồi thường cho Trương Bằng 100 vạn, Trương lão bồi thường khu X cho cậu.
Hai bên đều bị thương, tốt nhất vẫn là sau này nước sông không xâm phạm nước giếng nữa.

Mọi chuyện coi như xong. Có thêm khu X, thế lực của Vương Nhất Bác xem như đứng đầu xã hội đen Trung Quốc rồi.

.
.
Morking Bird xây theo kiến trúc hiện đại, tòa nhà 15 tầng với 3/4 bề mặt là kính cường lực.
Nằm giữa trung tâm sầm uất, từ khi mở cửa nơi này trở thành tụ điểm ăn chơi của giới nhà giàu.

Các loại hình nghệ thuật như ca, múa, nhạc, show diễn đều được thường xuyên tổ chức.

Chưa kể tới các quán cà phê, quán bar giải trí với không gian đẹp đẽ, kết hợp âm nhạc hiện đại.

Sân thượng chính là một nơi thực sự đã hoa nhất. Pub với hồ bơi và bàn ghế sắp xếp khéo léo cho thực khách thoải mái, vừa thưởng thức tay nghề của bartenders, vừa được ngắm nhìn những bông hồng xinh đẹp chỉ mặc bikini hai mảnh đang chơi đùa dưới nước.

Ở đây còn được bố trí cả casino cỡ vừa, các vị khách tha hồ ném tiền ra mà sát phạt nhau.

Hôm nay, Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến tới là còn có một mục đích, cậu muốn cho cả thế giới biết người họ Tiêu tên Chiến, còn gọi là thỏ khổng lồ Trùng Khánh đã có chủ, không ai khác chính là Vương Nhất Bác cậu.

Hai người không hẹn mà mặc kiểu quần áo giống hệt nhau. Áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, Tiêu Chiến mặc quần tây, còn Vương Nhất Bác lại chọn quần jean rách gối.

Giày cũng cùng một kiểu, anh màu đỏ, cậu màu xanh lá.
Hai người nắm tay nhau, thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ từ người khác.

Thật là hạnh phúc a!

Vương Nhất Bác một tháng nay luôn tỏ ra dịu dàng ôn nhu làm Tiêu Chiến có chút thụ sủng nhược kinh. Mặc dù bình thường cậu cũng có ôn nhu dịu dàng nhưng thật sự là rất hiếm hoi.

Nhân cơ hội này mà tha hồ bung lụa thôi a~
Tiêu Chiến sung sướng nghĩ vậy, đồ ăn vặt bị anh nhét đầy hai bên má, tay trái cầm trà sữa, tay phải khoác tay Vương Nhất Bác băng đông xuyên tây đòi ăn đòi uống.

Vương Nhất Bác lần đầu tiên cười nói vui vẻ sau một thời gian dài như vậy, không khỏi cảm thấy trái tim ấm áp. Trong lòng như có cả ngàn đóa hoa đang nở rộ.

Dẫn anh lên tận tầng thượng, nơi này hôm nay chỉ dành cho khách Vip, nên chỉ có bartender và nhân viên phục vụ, thỉnh thoảng có vài người lướt qua họ mà nhìn chằm chằm.
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế dựa vòng tay ôm eo Tiêu Chiến, để anh ngồi trên đùi cậu, hai người giữ nguyên tư thế ôm nhau mà nhìn ra cảnh đêm.

Bắc Kinh rực rỡ dưới ánh đèn đủ màu sắc, trên bầu trời thấp thoáng một vài ngôi sao như tô điểm thêm cho cảnh đẹp yên bình này.

" chỗ này đẹp quá a... xa xa kia chính là Tử Cấm Thành phải không? Anh còn chưa tới đó nữa a. Anh cũng muốn tới Di Hòa Viên và Thiên An Môn nữa a "

" khi nào anh khỏe sẽ đi " Vương Nhất Bác cưng chiều hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến.

Nụ hôn dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước, hoàn toàn không có dục vọng mãnh liệt.

Ấy nhưng Tiêu Chiến vẫn bị nụ hôn của cậu làm cho mặt đỏ tim đập, vội vàng ngượng ngùng quay đi.
Cả tháng nay hai người chỉ thỉnh thoảng hôn môi, không có làm gì ướt át cả.

Tiêu Chiến hoài nghi có phải Vương Nhất Bác bị liệt rồi không? Anh thực sự rất nhớ cậu rồi a.
Người ta vẫn thường nói, có những thứ chỉ cần thử một lần cũng nhớ mãi không quên đấy thôi.

Anh đâu nào biết có những hôm Vương Nhất Bác vội vã vọt vào nhà vệ sinh tự an ủi khi thấy bộ dạng mê người của anh, và ngay bây giờ đây, khi cả hai đang sít sao ngồi cạnh nhau. Dù cách một lớp quần áo nhưng tiểu Bác vẫn hùng dũng cương lên cứng ngắc.

" boss, ở bên kia có người tìm anh a !" Joe bưng theo ly cocktail màu hồng dâu tới đưa cho Tiêu Chiến, nhân tiện thông báo một câu.

" tôi biết rồi " Vương Nhất Bác đứng lên, quyến luyến vuốt ve gò má phúng phính của Tiêu Chiến, khẽ cúi đầu dặn dò " Bảo Bảo ở đây chờ em một chút nhé, nếu thấy mệt thì nói Joe mang anh tới phòng nghỉ nghỉ ngơi. Em đi một lát sẽ về "

" anh biết rồi a, em đi đi "
Tiêu Chiến mỉm cười dịu dàng, vươn tay vẫy vẫy tạm biệt.

A... Điềm Điềm ngọt ngào của anh có phải vừa trở về khônggggg... thật vui quá đi ~

Joe ở bên cạnh nhìn vẻ mặt hường phấn của Tiêu Chiến, không nhịn được mà hỏi.
" thiếu gia, em hỏi anh câu này anh đừng giận nha?"

" ừm, nói gì vậy chứ. Tôi có bao giờ nổi giận với cậu chưa "

" không có a ... Anh với boss, là anh yêu ngài ấy sao?"

" hả... không phải vậy đâu..." Tiêu Chiến nghe vậy đỏ bừng mặt.
Anh vẫn còn đang suy nghĩ tới vấn đề ấy đây, thực sự không biết đây là kiểu yêu thương gì nữa.

" trong lòng trong tim luôn luôn có hình bóng của người ấy thì chính là yêu a"

" anh em trong nhà cũng yêu thương kiểu đó mà?"

Joe đỡ trán, đại thiếu gia ơi là đại thiếu gia! Làm gì có ai trưởng thành như hai người mà vẫn còn giữ tình cảm thắm thiết không. À, chắc có lẽ đây là tình huynh đệ kiểu mới.

" em nghĩ từ từ rồi anh cũng nhận ra thôi. Hơn nữa, hai người rõ ràng là yêu nhau còn gì, cũng đã xảy ra chuyện kia mà không có yêu thương sao?"

" câm miệng... cậu là muốn cả thiên hạ nghe thấy tôi và Nhất Bác đã ngủ với nhau hả???"

" aiz... thiếu gia a, ngài không cần nói lớn như vậy đâu, cũng không cần vừa nói vừa đỏ mặt đâu "

" aaaaaa.... nhóc con khốn kiếp! Tháng này đừng mong có tiền lương!"

" ái... đại thiếu gia xin tha mạng... xin ngài nương tay tha cho tiểu nhân a..."

"..."

.
.
Vương Nhất Bác nhàn nhã dựa lưng vào ghế mà ngẩng đầu đánh giá đối phương một phen.

Trần Lâm, là chủ tịch một công ty bất động sản trong nước.

" Trần tổng tìm tôi có chuyện gì không?"

" ha hả... cái kia... thực ra thì cũng không có gì to tát lắm đâu. Lần trước cậu mở rộng địa bàn, khu X về tay cậu, con gái tôi cư nhiên được cậu cứu một mạng a"

Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn qua, cái tình tiết cẩu huyết gì thế này...

Trần Lâm xoa xoa mũi, ngượng ngùng bổ sung thêm.
" à... nói ra thì có hơi dài dòng. Khu X trước đây là địa bàn của lão Trương, đàn em của lão thường xuyên bắt nạt những người như chúng tôi. Con gái tôi cũng bị bọn chúng để ý... lần này, cậu không những đánh cho bọn chúng một phen tơi bời hoa lá, mà còn cứu được con gái tôi một mạng a "

Vương Nhất Bác "..."

À, chắc cái này gọi là tính chất bắc cầu nhỉ.

Nhưng mục đích của họ hôm nay không chỉ có vậy thôi đâu. Nhìn cô gái kia mà xem, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, nước bọt trong miệng cơ hồ đã chảy đầy ra cằm rồi kìa.

" nếu là vì chuyện đó thì không cần khách sáo đâu. Tôi còn có việc, xin phép đi trước!"

Trần Lâm thấy Vương Nhất Bác sắp đi khỏi liền than hỏng bét! Lão đã mất bao nhiêu công sức mới có được cuộc hẹn ngày hôm nay, dễ dàng bỏ qua sao?
Dĩ nhiên là không rồi. Con gái lão yêu thương Vương Nhất Bác thiếu điều muốn mở chân ra cho cậu ta chơi đùa, mà nếu có thể được gả cho Vương Nhất Bác thì mối làm ăn của lão ngày càng phát đạt a.

Đây chính là một mũi tên bắn trúng hai con chim! Cơ hội ngàn năm có một, lẽ nào lão lại bỏ qua.

Lão lập tức vọt tới đưa ly rượu vang sóng sánh ánh đỏ cho Vương Nhất Bác, còn nói bằng cái giọng nịnh nọt buồn nôn.

" Vương thiếu... ngài chậm chút a~ con gái tôi đặc biệt ngưỡng mộ ngài. Có thể hay không uống một ly xem như chào hỏi không a ?"

Vương Nhất Bác cầm ly rượu nâng lên, không chút nghi ngờ mà uống một ngụm nhỏ.

Trần lão nhìn theo trái táo Adam của cậu chuyển động, trong lòng không khỏi vui sướng cùng phấn khích. Thuốc kích dục loại nặng không mùi không vị! Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác! Hôm nay con gái tôi cậu không thể gạo nấu thành cơm, tôi không mang họ Trần nữa!

Chẳng ngờ Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuống bàn, âm thanh khô khốc của thủy tinh va chạm với nhau khiến người khác nổi gai ốc.

" Trần tổng, không nghĩ ông chơi lớn như vậy. Bỏ thuốc vào rượu?"

Trần lão nghe xong mà toàn thân đổ một tầng mồ hôi lạnh, lão quỳ mọp xuống sàn, ôm lấy chân Vương Nhất Bác mà lạy lục.

" Vương thiếu! Cầu xin cậu tha mạng a... tôi... tôi cũng là bất đắc dĩ thôi..."

Không đánh mà tự khai. Vương Nhất Bác cười nhạt, từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt cực kỳ chán ghét.

" Trần tổng. Tôi ghét nhất chính là người nói dối "

Cả người Trần lão run lên, nhưng vẫn hé mắt nhìn trộm biểu tình của Vương Nhất Bác. Quái! Thuốc không có tác dụng sao ?

" nếu Trần tiểu thư đã muốn đàn ông như vậy, hay là để đàn em của tôi tới phục vụ cô đi ?"

Lời của Vương Nhất Bác nói ra thực sự khiến cha con họ Trần choáng váng. Liên tục quỳ xuống mà van xin cậu buông tha cho họ.

Vương Nhất Bác chán ghét phẩy tay, vài tên đàn em liền đi tới mang theo cha con họ Trần ra ngoài.
Tha cho họ cái mạng là đã may phúc lắm rồi. Khẳng định sau này sẽ không bao giờ dám bước tới gần Vương Nhất Bác nữa.

Mẹ kiếp!

Vương Nhất Bác chửi thề một tiếng, nhanh chóng rảo bước tới chỗ Tiêu Chiến ngồi khi nãy.

Nói cậu không bị ảnh hưởng bởi thuốc là nói sai. Dục hỏa hừng hực muốn xuyên thủng quần tây, ngày càng trướng đau nơi hạ thân.

Cậu có thể kiềm chế rất tốt với người khác, nhưng đối với Tiêu Chiến thì không bao giờ. Ải mĩ nhân này, Hắc Báo Vương Tử cậu hoàn toàn bại trận rồi.

Tiêu Chiến vẫn ngồi trên ghế ở vị trí cũ, Joe đứng sau lưng anh, thỉnh thoảng nói chuyện gì đó làm Tiêu Chiến khúc khích cười.

Vẻ đẹp thịnh thế của anh bị một gã người Tây nhìn trúng, nhanh chóng mang rượu tới bên cạnh Tiêu Chiến.

" honey ~ có thể mời em một ly được không?"

" không!"
Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời thì Vương Nhất Bác đã trả lời giúp anh. Mặt cậu tối sầm lại, phóng ra cái nhìn chết chóc về phía này.

Nhưng gã Tây kia cao ít nhất 1m9, nên hoàn toàn lấn át Vương Nhất Bác.

" mày là thằng nào? Đến sau thì phải xếp hàng chứ?"

" Vương Nhất Bác. Giờ thì mày có thể cút!"

Tiêu Chiến nhìn thấy một màn này không khỏi lo lắng. Nhất Bác của anh không chỉ tức giận thôi đâu, hơi thở hỗn loạn, hai vành tai đỏ ửng lên như trái đào chín.

" Nhất Bác... em không sao chứ?"

Vương Nhất Bác quay mặt nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu, nhanh chóng tóm lấy cổ tay Tiêu Chiến kéo anh đi tới dãy phòng nghỉ phía sau.

" em bị hạ dược " cậu trầm giọng, nhanh chóng sải bước làm Tiêu Chiến cũng phải bước cho nhanh để bắt kịp cậu.

Mở cửa bước vào bên trong, đèn phòng còn chưa kịp bật đã bị cậu áp lên tường.
Nụ hôn mãnh liệt áp xuống, hai bờ môi mút mát say mê, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm trượt vào bên trong tóm lấy lưỡi anh mà chơi đùa.

Cố câu lấy lưỡi anh mút mát hết những dịch thủy thơm ngon, một tay chế trụ hai tay anh, một tay luồn vào bên trong áo bắt đầu vuốt ve ngắt nhéo lên hai nhũ tiêm trước ngực.

" ưm... a..." Tiêu Chiến chẳng thể bắt kịp động tác của cậu, nhanh chóng dời khỏi nụ hôn nóng bỏng.

Hai chân anh hơi mở để một chân Vương Nhất Bác chèn vào giữa, cách một lớp quần áo nhưng vẫn cảm thấy thứ kia dựng thẳng chọc vào đùi anh.

Vương Nhất Bác đẩy anh quỳ gối giữa hai chân cậu, cởi khuy quần móc ra dương vật thô to đã nổi đầy gân xanh, một tay tóm lấy tóc anh, một tay cầm dương vật chà xát lên bờ môi căng mọng đã có phần sưng tấy kia.

" khẩu giao cho em!"

Giọng cậu rất trầm, giống như một loại rượu ngon vang lên bên tai mà người nghe một mực làm theo.
Tiêu Chiến cũng vậy, anh ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi liếm dọc theo chiều dài từ gốc tới ngọn, hai túi trứng căng đầy bên dưới cũng được những ngón tay thon dài vuốt ve mơn trớn.

Liếm chán rồi lại há miệng nới lỏng khớp hàm đem dương vật ngậm vào, đầu khất cơ hồ chạm tới yết hầu rồi. Cố gắng phun ra nuốt vào mấy cũng chỉ vào được phân nửa, Tiêu Chiến dùng tay xoa nắn phần còn dư lại.

Động tác có phần quen thuộc bởi vì không lâu trước đó, anh cũng đã bj cho cậu một lần rồi.

Khoang miệng ẩm ướt mê người nhanh chóng làm Vương Nhất Bác bắn ra khi Tiêu Chiến hóp miệng.

Tinh dịch trắng đục một phần được anh nuốt xuống, một phần theo khóe miệng chảy xuống cổ khi Vương Nhất Bác rút ra.

" Bảo Bảo, đứng lên chống tay vào tường đi "

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời cậu.
Hai tay chống lên tường, lưng hơi ưỡn cong tạo nên một tư thế vô cùng dâm đãng.

Vương Nhất Bác nhanh chóng cởi ra quần tây cùng quần lót màu trắng của anh, vô cùng thích thú khi tiểu Chiến đã cương đến rỉ nước.

" anh cứng rồi này!" Cậu ghé vào vành tai Tiêu Chiến mà nỉ non, đầu lưỡi vươn ra liếm một đường dọc theo mang tai xuống tận xương quai xanh xinh đẹp.

" ưm.... hư... " Tiêu Chiến thoải mái rên rỉ, cầm lấy tay cậu đặt trước ngực mình ý bảo cậu an ủi nơi đó " anh rất nhớ em a "

" tao hóa!"
Vương Nhất Bác vỗ một cái lên mông anh, hai tay nắm hai bên vạt áo xé mạnh làm cúc áo rơi xuống sàn, cậu nắm lấy cổ áo kéo xuống khuỷu tay, da thịt trắng ngần bại lộ.

Hai tay xoa nắn ngắt nhéo hết bên này tới bên kia, ác ý giày vò nhũ tiêm trước ngực anh đến cương cứng.

Hạ thân cậu lại nhắm ngay khe mông của Tiêu Chiến mà cọ sát, cọ tới cọ lui cọ đến phát nhiệt. Dâm thủy ở bên trong theo động tác của cậu mà hưng phấn chảy ra, ướt một mảng quần Vương Nhất Bác.

" chỗ này muốn em vậy sao? Ra thật nhiều nước!"
Vương Nhất Bác dùng tay tách má thịt sang hai bên, lộ ra hậu huyệt đỏ tươi mê người đang khép mở như mời gọi mình.

Cậu đột nhiên chen vào hai ngón tay làm Tiêu Chiến khẽ rên một tiếng.

" a... ức... thô quá... đau anh..."

Vương Nhất Bác dịu dàng hôn khắp người anh dời đi sự chú ý của Tiêu Chiến.
Ngón tay bên trong chỉ dừng một lúc rồi bắt đầu xoay tròn đào móc thăm dò mở rộng.

Vách tràng non mềm thít chặt, thực sự rất lâu rồi hai người không làm nên mới chặt như vậy.

Tay còn lại nắm lấy vật giữa hai chân anh mà tuốt lộng lên xuống. Móng tay ác ý ghim vào linh khẩu làm nơi đó rỉ nước.

Tiêu Chiến bỗng a một tiếng, đôi mắt phượng long lanh nước mơ hồ trống rỗng. Vương Nhất Bác vừa chạm trúng tuyến tiền liệt của anh rồi.

" là chỗ này sao?"
Cậu ác ý chọc ngoáy liên tục nơi đó khiến Tiêu Chiến hét lên, hai mắt trợn ngược, dương vật run run bắn ra tay Vương Nhất Bác.

Cậu nhóc cười dịu dàng, rút tay khỏi mông anh đem tay còn dính tinh dịch trắng đục đâm vào.

" Bảo Bảo... thoải mái không, hửm ?"

" thoải mái a..." Tiêu Chiến hàm hồ trả lời cậu.
Cả người đã mềm nhũn vô lực, hai tay sắp không chống đỡ nổi nữa.

Vương Nhất Bác hôn chóc một cái lên môi anh, đầu lưỡi liếm mút cần cổ thiên nga lưu lại vệt nước sáng lấp lánh.
" muốn em không?"

Đặt đầu khất to bè trước miệng huyệt chà xát vài lần, hậu huyệt đói khát khép mở như mời gọi cậu nhanh chóng lấp đầy nó.

" muốn a... muốn em mau vào..."

Tiêu Chiến thực sự đã bị dục vọng chi phối, hoàn toàn không còn chút gì gọi là xấu hổ nữa.
Anh có cảm giác người bị hạ dược là anh chứ không phải là cậu a.

" em muốn anh cầu xin em "
Vương Nhất Bác kẹp lấy nhũ tiêm của anh vân vê trong kẽ tay rồi đột nhiên kéo mạnh ra.

" ahh..." tiếng rên nỉ non kèm theo chút dỗi hờn thoát ra. Tiêu Chiến quay đầu dùng đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn cậu mà nhỏ giọng nũng nịu.

" Nhất Bác ca ca... a... Nhất Bác đại nhân... cầu xin ngài tới thao tiểu nhân..."

" theo ý anh!"

Vương Nhất Bác thỏa mãn cười, đặt dương vật trước miệng huyệt, và với một cú thúc mạnh mẽ đem toàn bộ một đường đi vào.

" ahhh ..."

Hai người thoải mái thở hắt. Vương Nhất Bác chẳng để cho anh kịp thời thích nghi đã nhanh chóng luật động mạnh mẽ.
Mỗi cú thúc đều đâm vào rất sâu như muốn xuyên thủng dạ dày của anh, đầu khất liên tục chạm đến tuyến tiền liệt như muốn mài mòn nơi đó.

" ahh... hư... ưm... chậm... chậm chút..."

Tiêu Chiến bị cậu thúc vào liên tục đã hết sức, hai tay anh trượt dài, cả người mềm nhũn ngã rạp xuống nền nhà.

Vương Nhất Bác cũng ngồixuống theo Tiêu Chiến, đặt anh nằm sấp với tư thế quỳ gối. Nhanh chóng cắm vào từ phía sau, hai tay cậu vịn eo anh mãnh liệt đâm thọc.

" Bảo Bảo, nói xem em chơi anh sướng không?"
Vương Nhất Bác vừa luật động mạnh mẽ vừa liếm lên gáy cổ anh, lưu lại không ít dấu vết nhàn nhạt.

" sướng... ư.. rất sướng ah..."

Tiêu Chiến ngửa cổ rên nức nở, nửa thân trên đã áp sát nền nhà nhưng bờ mông vẫn vểnh cao đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ từ người phía sau.

" thao chết anh!"

Vương Nhất Bác một tay vịn eo anh làm da thịt trắng ngần nổi bật dấu tay cậu, tay còn lại thỉnh thoảng đánh một cái lên mông mẩy.

Tiêu Chiến ăn đau đáng thương rơi nước mắt, nhưng không hiểu sao vật giữa hai chân anh đã rất nhanh cương lên cứng ngắc lần nữa.
Lẽ nào... Anh có xu hướng thích bị ngược đãi sao ?

" ahh... đừng mà... đừng đánh nữa... Anh muốn bắn... cho anh bắn..."

Tay đã không tự chủ được lần mò tìm đến mà tuốt lộng, Vương Nhất Bác dùng bàn tay thô to của mình bao trọn tay anh giúp anh tuốt lộng mỗi lúc một nhanh.

Phía sau không ngừng va chạm mãnh liệt. Thanh âm xác thịt va chạm với nhau khiến người nghe phải đỏ mặt.

Tiêu Chiến nhanh chóng bắn ra ngay sau đó, cả người xóc nảy giữa cơn cực khoái, hai mắt khép hờ mông lung ướt nước, cả người mềm nhũn không còn sức lực, hậu huyệt cũng vì cao trào mà co rút khiến Vương Nhất Bác cũng bắn vào bên trong anh sau vài chục lần đỉnh hông.

Hai người giữ nguyên tư thế nằm đè lên nhau một lúc, cậu bắn rất nhiều làm Tiêu Chiến cảm thấy bụng dưới hơi trướng.
Đợi hơi thở thô suyễn của người bên trên bình ổn lại, Tiêu Chiến mới cất giọng khàn khàn.

" anh muốn đi vệ sinh a~"

" được, cùng đi "

Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến, rút dương vật đã mềm xèo ra khỏi mông anh, tinh dịch trắng đục theo đó chảy ra trông thật dâm mỹ.

Ôm anh vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo cẩn thận rồi mới dìu anh ra về.

" đêm nay anh đừng mong ngủ, em vẫn còn chưa hết thuốc đâu "

............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro