Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.

Ngày hôm sau lúc Tiêu Chiến tỉnh giấc đã là quá trưa.

Nắng từ khe cửa sổ lọt vào hắt lên khuôn mặt trắng noãn của anh, trở mình muốn ngồi dậy lại bị cơn đau như xé rách dưới hạ thân truyền tới.
Tiêu Chiến khẽ xuýt xoa một tiếng, chậm rãi vén chăn lên nhìn cơ thể một lượt.

Dấu hôn và dấu cắn nhàn nhạt, có một vài vết bầm tím, hậu huyệt vừa đau vừa sưng nhưng đã được tẩy rửa sạch sẽ.

Chẳng biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa. Vương Nhất Bác đã đi đâu và đem điện thoại của anh để đâu rồi.

" Joe! "
Anh cất giọng, âm vực có chút khàn vì hôm qua đã rên la quá nhiều.

Cửa mở, gã đàn em tên Joe mang theo thức ăn nóng hổi bước vào.
" đại thiếu gia, anh tỉnh rồi sao... bên dưới... khụ... anh còn đau không?"

Joe là đàn em dưới trướng theo chân Vương Nhất Bác từ năm cậu 15 tuổi. Hắn có dáng người thấp bé nên toàn được lo chuyện hậu cần, chưa phải lăn lộn đánh nhau như những người khác.

Tiêu Chiến nhiều hơn hắn 2 tuổi, nên hắn một câu hai câu đều gọi anh xưng em.

Đỡ anh ngồi dậy còn cẩn thận lót một chiếc gối mềm sau lưng anh, hắn nhìn quanh rồi đè thấp âm vực.

" anh chịu khó ăn chút đi, boss ngài ấy đang còn giận lắm... nhưng hôm qua có mời bác sĩ Lưu tới khám qua, anh chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày thôi!"

" tôi không hiểu tại sao lại bị tức giận nữa... rõ ràng tôi không có làm gì sai cả? "
Anh cầm lên tô cháo thịt bằm mà Joe đưa tới, vẫn còn nóng hổi và tỏa ra mùi thơm phức.

" Nhất Bác đi đâu rồi? Còn nữa, điện thoại của tôi đâu? Tôi muốn gọi cho viện trưởng xin nghỉ phép "

" boss đi ra ngoài rồi " Joe áy náy nhìn Tiêu Chiến, đầu cúi thấp xuống trông thật tội nghiệp " điện thoại của thiếu gia boss đang giữ... tôi nghe mọi người nói ngài ấy xin nghỉ luôn cho anh rồi..."

" cái gì?"
Tiêu Chiến nghe xong tức giận đặt tô cháo xuống một bên, nhanh chóng ngồi dậy.
" nhóc con khốn kiếp... tôi phải tìm em ấy hỏi cho ra lẽ!"

Joe thấy không ổn vội vàng ôm lấy thắt lưng anh dìu lên ghế ngồi.
" đại thiếu gia...anh bình tĩnh đi! Giờ anh tìm boss nhất định sẽ đổ máu đó ... hơn nữa tới chiều ngài ấy mới xong việc!"

Việc của Vương Nhất Bác ngoại trừ buôn bán vũ khí, kinh doanh sòng bạc và quán bar ra thì còn gì khác sao.

Chém giết nhau tranh giành địa bàn!

Quãng thời gian Vương Nhất Bác gia nhập xã hội đen không ngày nào Tiêu Chiến không lo lắng. Lo cậu không cẩn thận bị thương, hoặc gặp phải chuyện gì đó.

Nhưng may mắn tới bây giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Bất quá Tiêu Chiến luôn yêu thương cậu, cưng chiều cậu đến mức dung túng cho tất cả những việc cậu làm.

Cho nên dù vừa bị Vương Nhất Bác cưỡng bức thế nhưng Tiêu Chiến lại đã quên mất, mà thấp thỏm lo lắng ngồi trong phòng chờ cậu về.
Về rồi anh sẽ mắng cậu một trận nhỉ? Và Vương Nhất Bác sẽ ôm lấy thắt lưng anh mà làm nũng, sẽ hóa thành Vương Điềm Điềm ngọt ngào nũng nịu với anh...

Chiếc Mercedes-Maybach màu đen chầm chậm tiến vào cổng biệt thự, lái xe nhanh chóng bước ra kính cẩn mở cửa cho Vương Nhất Bác.

Cậu bị thương rồi, một phát đạn ghim vào hai thanh xương sườn. Máu tươi đang theo đó rỉ ra ướt đẫm áo sơ mi màu đen.

" boss! Tôi đã liên lạc với bác sĩ Lưu, ngài ấy đang ở trong!"

" ừm. Joe đâu?"

" có lẽ là đang chăm sóc cho đại thiếu gia "

" đừng để hai người họ biết tôi bị thương!"

" vâng!"

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày vì đau, bước vào sảnh chính đã thấy Lưu Hải Khoan đang nhàn rỗi xem báo.

Trông thấy cậu liền lắc đầu bước qua, mở rộng vạt áo vest mà kiểm tra vết thương.

" cũng không sâu lắm. Anh gắp đạn ra giúp cậu. Sao lại để bị thương? A Chiến mà biết thì..."

" anh nói nhiều quá, làm nhanh đi!"

" được rồi..." Lưu Hải Khoan xoa xoa sống mũi, chuẩn bị dụng cụ mổ gắp viên đạn ra.

Vương Nhất Bác người này luôn hiếu thắng, có lẽ là vì tranh chấp địa bàn với tên nào nên bị đàn em của hắn trả thù thôi.

Mối quan hệ của Lưu Hải Khoan và Vương Nhất Bác cũng thật đặc biệt. Cậu cứu anh một lần khi anh bị xã hội đen tới nhà đòi nợ, anh lại giúp cậu chữa trị cho những gã đàn em bị thương, còn tìm giúp Tiêu Chiến một nơi làm việc tốt nhất Bắc Kinh nữa.

Có qua có lại. Nhưng Vương Nhất Bác cũng là một người rất trọng lễ nghĩa, luôn xem Lưu Hải Khoan như một người anh em vậy.

Gần hai tiếng đồng hồ mới xong, Lưu Hải Khoan nhanh chóng băng bó vết thương rồi dọn dẹp dụng cụ, cất vào hòm thuốc. Nhìn Vương Nhất Bác đang trầm ngâm hút thuốc, không nhịn được mà hỏi tiếp.

" rút cuộc là làm sao? Em trước giờ luôn cẩn thận mà. Với lại, bây giờ còn biết hút thuốc rồi cơ à? A Chiến mà biết thì..."

" thì thế nào? Cũng chỉ là mắng chửi vài câu thôi chứ gì. Anh ấy cưng chiều đến mức dung túng em luôn rồi. "
Vương Nhất Bác dụi điếu thuốc, bóp nát trong lòng bàn tay.

Lưu Hải Khoan hơi nhướng mày, không thể tin được mà hỏi lại cậu.
" em không thích như vậy sao? Có được một người anh quan tâm đến mình như vậy?"

" em không muốn anh ấy là anh của em. Em muốn anh ấy trở thành người yêu, thành lão bà của em!"

" em nói thật? Vậy... hôm qua A Chiến ... lúc anh tới khám..."

" em làm đó. Từ bây giờ anh ấy trở thành người của em rồi!"

Lưu Hải Khoan nghe xong bất đắc dĩ thở dài, anh ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, âm thầm đánh giá cậu một phen.

Đứa nhỏ này tính cách cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo.
Thời điểm anh gặp cậu nhóc 4 năm trước thì còn có thể thấy cậu cười nói, cho đến hôm nay, điều khiến cậu vui vẻ nhất chỉ có Tiêu Chiến thôi.

Nếu như lời Vương Nhất Bác nói là sự thật, thì cách yêu thương của cậu quá mức chiếm hữu rồi.
Người có thể chấp nhận được thì không sao, người không hiểu được sẽ cảm thấy vô cùng ngột ngạt, có cảm giác như bị giam giữ trong một chiếc lồng sắt...

" em đừng như vậy, ít nhất cũng đối xử với a Chiến dịu dàng một chút chứ. Từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều thương yêu em, em còn chưa đền đáp được gì cho cậu ta nữa mà..."

" em biết. Nhưng không muốn anh ấy tiếp xúc với người khác, chỉ muốn ở trong vòng tay của em thôi!. Anh ấy không cần phải có cái gọi là tự do "

Giọng cậu vốn rất trầm nhưng đại sảnh vắng vẻ nên âm thanh đều vang vọng khắp nơi.
Và Tiêu Chiến, người vừa được Joe đỡ lên tới cầu thang liền đã nghe thấy hết. Anh liền nộ khí xung huyết vọt tới trước mặt Vương Nhất Bác mà mắng, mặc cho cơn đau âm ỉ bên dưới.

" Vương Nhất Bác... cái đồ khốn kiếp! Em còn xem anh là anh trai của em sao... em đặt tay lên ngực tự hỏi xem có còn xem anh là anh không? Tự do của anh là do anh quản lý, em lấy quyền gì mà bắt ép anh phải nghe theo em hả?"
Giọng anh khàn khàn, cộng thêm việc bị Vương Nhất Bác hành cả đêm, bây giờ chẳng khác nào cọng bún yếu mềm, lung lay sắp ngã.

Lưu Hải Khoan liếc nhìn sắc mặt của Vương Nhất Bác, nghĩ mình cũng không nên xen vào chuyện vợ chồng nhà người ta, nên đứng lên thu thập đồ nghề rồi kéo theo Joe đang còn ngốc lăng đứng đó ra ngoài vườn.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ nghe thấy, chỉ vươn tay ôm lấy eo anh đặt ngồi lên đùi mình.
" Bảo Bảo, ngoan không nháo. Anh về phòng nghỉ ngơi chút đi đã "

Tiêu Chiến bởi vì gấp rút chất vấn Vương Nhất Bác nên chẳng nhìn thấy khuôn mặt cậu tái nhợt, cùng Lưu Hải Khoan vừa mang hộp cứu thương bước ra.
Anh rời khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác, tức giận mắng chửi liên hồi.

" anh không! Em lại muốn nhốt anh lại phải không? Lần này thì vì cái gì? Vì có người chở anh về sao? Người ta chỉ là thuận đường, là thuận đường mà chở anh về thôi!"

Tiêu Chiến bất cần luôn rồi. Anh và Vương Nhất Bác phải nhất định nói rõ ràng một lần với nhau. Anh cứ mãi cưng chiều cậu cho nên có phải cậu không thèm xem trọng anh nữa phải không.

Vương Nhất Bác dĩ nhiên bị hành động này của anh chọc giận, nhanh chóng tóm lấy cổ Tiêu Chiến ghì anh xuống ghế, dùng sức nặng của mình đè lên người anh.

" vậy sao? Em vốn dĩ đã nói với anh một lần rồi. Không cho phép anh cùng với người khác vui vẻ thân mật như vậy, đồng nghiệp cũng không được phép!"

Cậu cúi đầu xuống hung hăng gặm cắn lên môi Tiêu Chiến, bàn tay to sỗ sàng luồn vào bên trong áo ngủ của anh mà vuốt ve ngắt nhéo.

Tiêu Chiến nào chịu để yên cho Vương Nhất Bác tùy ý làm càn, anh giãy giụa trốn tránh, chân cũng co lên đè lên ngực Vương Nhất Bác đẩy cậu ra.

" Vương Nhất Bác! Mau dừng lại... nhóc con khốn kiếp... buông anh ra!"

Giằng co một hồi, chân Tiêu Chiến lại đạp trúng vết thương của Vương Nhất Bác, cậu rên một tiếng, đồng thời nới lỏng tay thả Tiêu Chiến ra.

" Nhất Bác...em ...?"

Tiêu Chiến bây giờ mới chú ý tới cơ thể của cậu.
Khi nãy Vương Nhất Bác chưa kịp thay quần áo, máu tươi dính trên vải đã khô nhưng vẫn còn để lại dấu và mùi tanh nồng.

" em bị thương..."

Đây chính là khẳng định. Tiêu Chiến nhân lúc Vương Nhất Bác đang bối rối liền chồm người tới cởi ra áo khoác ngoài của cậu, áo sơ mi cũng bị anh vén lên mà nhìn.

Vương Nhất Bác vốn rất gầy, da thịt trắng ngần nhưng rất săn chắc, từng múi cơ bụng thể hiện rõ ràng trước ngực.
Vết thương đã được băng bó cẩn thận, nhưng nãy giờ hai người vật lộn với nhau nên đã rỉ ra máu tươi, màu đỏ loang lổ trên lớp vải bông trắng.

Tiêu Chiến nhìn thấy mà không kìm được nước mắt, vội vàng chạy đi lấy hộp cứu thương băng bó lớp vải khác cho cậu. Vừa băng bó vừa khóc tỉ tê làm nước mắt rơi xuống đùi Vương Nhất Bác.

" em sao lại để bị thương a... có đau lắm không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc không trả lời anh.
Trong lòng cậu là đủ loại cảm xúc ngổn ngang, giống như một cuộn len rối rắm không có cách nào gỡ.

Cậu yêu anh, là loại tình cảm thuần túy giữa người với người. Anh cũng yêu thương cậu chứ, nhưng cách yêu thương ấy là của một người anh dành cho em trai nhỏ.

Tiêu Chiến luôn chỉ xem cậu như một người em trai không hơn không kém.

" em không sao đâu, anh đừng khóc " Vương Nhất Bác nâng ngón trỏ lau đi giọt nước mắt trên má anh, thật vui vẻ khi chỉ có một mình cậu mới có quyền khiến anh khóc, khiến anh cười " ngoan không khóc, anh khóc làm em đau lòng"

Tiêu Chiến nghe lời nín khóc nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc nhẹ, anh nói bằng chất giọng hơi khàn.
" em còn biết đau lòng sao... anh không muốn bị em kiểm soát như vậy đâu, sẽ rất ngột ngạt em hiểu không. Hơn nữa...chúng ta là anh em, không thể có chuyện tình cảm yêu đương được "

Vương Nhất Bác nhíu mày đứng lên, không muốn nghe anh tiếp tục nói nữa.
" chúng ta không phải anh em! Anh dù muốn hay không cũng phải chấp nhận. Cả đời này anh chỉ có thể ở bên cạnh em thôi!"

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cậu, khẽ thở dài một tiếng. Nhất Bác đứa nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, anh càng không nghe lời cậu cậu càng muốn ép buộc anh thêm thôi.

.
.
Qua vài ngày tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác tiếp tục ra ngoài bắt đầu làm việc.
Địa bàn của cậu rất nhiều, lần trước xảy ra đổ máu chẳng qua là do lão họ Trương tìm cớ đánh úp thôi. Lão muốn khu X cậu sẽ cho lão vậy.

Mấy hôm nay Vương Nhất Bác đã suy nghĩ rất nhiều, cậu quyết định nghe lời Tiêu Chiến không tham gia đánh giết nhau nữa, mà chỉ tập trung quản lý địa bàn của mình, bảo tồn thực lực cũng tốt.

Trước khi ra khỏi nhà, Vương Nhất Bác gọi Joe lại dặn dò.
" ở nhà chăm sóc cho đại thiếu gia thật tốt. Đừng để anh ấy đi lung tung, cũng không được nói chuyện của Trương Bằng "

" vâng boss "

Lúc Joe mang theo thức ăn nóng hổi bước vào, Tiêu Chiến đang ngồi đan len bên cạnh cửa sổ.

Bắc Kinh cuối tháng chín thời tiết có phần lạnh hơn rồi, anh dù sao cũng rảnh rỗi, đan khăn cho cậu một cái, anh một cái.

Vương Nhất Bác thích màu xanh, cũng rất thích được anh làm đồ cho mình. Lúc nhỏ luôn ngồi bên cạnh ôm eo anh mà làm nũng khi anh bận rộn đan khăn.

Điềm Điềm càng lớn càng thay đổi rồi a.

Tiêu Chiến ngừng động tác, nhìn xuống chiếc khăn màu xanh đang đan dở mà trầm ngâm.
Vương Nhất Bác nói lời yêu thương với anh từ rất lâu rồi, có lẽ là 3 năm trước khi cậu mới 20 tuổi.
Nhớ năm đó là sinh nhật Tiêu Chiến, anh cùng đồng nghiệp uống say khướt, cả người mềm nhũn được người ta dìu về.

Chỉ thấy Vương Nhất Bác mặt đen hơn đít nồi vọt tới ôm cứng Tiêu Chiến vào lòng, trừng mắt với người đang còn ngạc nhiên kia.
" người của tôi tự lo được rồi!"

Sau đó Tiêu Chiến lần đầu tiên bị cậu cưỡng hôn, lần đầu tiên đem anh nhốt dưới tầng hầm 3 ngày.
Suốt thời gian đó cậu chỉ nói em yêu anh, em muốn anh, em không muốn anh xem em là em trai!.

Tiêu Chiến còn cho rằng Vương Nhất Bác tuổi trẻ ngông cuồng, lời nói hôm nay ngày mai sẽ quên.
Nhưng...
Ba năm nay luôn vậy, thậm chí tình cảm mỗi lúc càng thêm mãnh liệt. Chiếm hữu của cậu ngày càng cao, tính cách theo đó cũng càng cổ quái.

Cậu đối với anh chính là lâu ngày sinh tình, mỗi ngày mỗi ngày đều yêu thương anh nhiều hơn, càng muốn bẻ gãy đôi cánh tự do của anh hơn.

Tiêu Chiến có yêu cậu không? Anh không học tâm lý học, cho nên chẳng thể trả lời được.
Tình cảm của anh dành cho cậu thật nhiều, có khi còn nhiều hơn của cậu dành cho anh. Nhưng đó là tình cảm yêu đương hay là tình anh em ruột thịt?

" đại thiếu gia..."
Joe đặt khay thức ăn xuống trước mặt anh, bộ dạng muốn nói gì đó lại thôi.

" sao vậy?" Tiêu Chiến nghiêng đầu khẽ cười.

" không sao a " Joe xoa xoa sống mũi, tay nâng chiếc khăn anh đang đan lên mà trầm trồ " đẹp quá! Cái này choàng lên sẽ rất ấm a"

" ừm... Nhất Bác nhất định sẽ rất thích, " Tiêu Chiến khi nhắc tới Vương Nhất Bác đều đặc biệt ôn nhu dịu dàng, mà chính bản thân anh không nhận ra điều đó.

" lại nói, hôm nay em ấy đi đâu rồi phải không?"

" vâng, là ra ngoài xem xét tình hình rồi a"

" ừm "
Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, vươn tay bưng tô cháo bào ngư nóng hổi lên ăn. Kể từ ngày hôm đó đến nay hai người chỉ thỉnh thoảng gặp nhau lúc cậu mang cơm vào cho anh. Một người không nói, một người không hỏi, cứ như vậy yên lặng ai làm việc của người nấy.

" Joe này, lúc tối tôi nghe có tiếng lịch kịch bên kia, có gì ở bên đó sao?"

Joe lau mồ hôi trán. Thiên a! Thính lực của đại thiếu gia tốt quá, xa như vậy cũng có thể nghe thấy nữa.

" không có gì đâu ạ... chắc là anh nghe nhầm thôi?"

Tiêu Chiến quan sát vẻ mặt đáng thương của Joe, anh ta khi nói dối sẽ không dám ngẩng đầu lên.
" hôm trước, lúc Trương Bằng đưa tôi về ấy. Sau khi tôi lên phòng đã xảy ra chuyện gì phải không?"

" không có gì đâu... không có gì phát sinh đâu... boss ngài ấy xuất hiện rồi thôi... rồi bắt gã ta... a. .. không phải vậy..."
Joe đang cực kỳ rối rắm mà trả lời lung tung.

Ai nói Vương Nhất Bác đáng sợ nào? Cậu ấy chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến chúng sinh thót tim.
Nhưng Tiêu Chiến thì lại khác. Bộ dạng vừa ôn nhu vừa dịu dàng của anh thật sự là một loại vũ khí nguy hiểm, mà người khác khó lòng chống cự.

" dẫn tôi đi xem!" Tiêu Chiến đứng lên, vươn tay vỗ vỗ vai Joe, chính mình bước ra cửa trước.

Joe âm thầm lau mồ hôi trán rồi cũng bước nhanh theo Tiêu Chiến. Hai vị chủ nhân đại nhân, đều không thể đắc tội a. Nhưng dù sao Tiêu Chiến cũng sẽ chịu trách nhiệm nếu Vương Nhất Bác có phát hiện ra chuyện này.

Tầng hầm thực sự rất rộng rãi. Lúc mua biệt thự, Tiêu Chiến đã thắc mắc tại sao Vương Nhất Bác lại xây thêm tầng hầm.
Sau lần bị nhốt thì anh đã hiểu ra mục đích của cậu.

Phòng mà anh hay ở là phòng đầu tiên, ngay bên cạnh cầu thang. Phòng thứ hai là nơi mà Tiêu Chiến sẽ không bao giờ dám bước chân vào. Bởi vì, có một lần anh vô tình trông thấy những thứ dụng cụ ở bên trong.
Roi da, nến, dây thừng, xích sắt, các loại máy rung từ lớn đến nhỏ... chưa kể đến chiếc tủ bằng kính phía sau, không biết đựng những loại nước gì đó trông vô cùng quỷ dị.
Vương Nhất Bác đã nói với Tiêu Chiến rằng, anh mà không nghe lời sẽ bị mang tới đây.

Phòng thứ ba là nơi chứa vũ khí, và là chỗ trốn tránh nếu như bị tập kích. Căn phòng cuối cùng khóa trái cửa, Joe không biết đã tìm được chìa khóa ở đâu, nhanh chóng tra vào ổ, mở rộng cửa để Tiêu Chiến bước vào bên trong.

Thứ mùi tanh tưởi xâm chiếm khoang mũi làm Tiêu Chiến phải bịt mũi, vươn tay bật mở công tắc, đèn phòng bật sáng, những thứ vừa hiện ra làm Tiêu Chiến sợ đến ngây người.

Khoa trưởng Trương Bằng bị xích hai tay hai chân vào cột nhà, vết thương khắp người đã mưng mủ do không được băng bó kịp thời.

Đều là vết thương do dây thắt lưng để lại, một bên chân trái có vết chém khá sâu, máu thịt lẫn lộn khiến người nhìn có cảm giác nôn khan.

Từ hôm Trương Bằng chở Tiêu Chiến về đến nay đã một tuần! Vậy là suốt bao nhiêu ngày qua anh ta bị giam cầm, bị tra tấn trong đây sao?

Bản năng của một người bác sĩ chính là không thể bỏ mặc người bệnh, cho nên Tiêu Chiến nhanh chóng vọt tới kiểm tra Trương Bằng một lượt.

Anh ta sốt rồi, có lẽ là những vết thương này gây nên.

" Joe! Chìa khóa! Mau mang chìa khóa cùng hộp cứu thương tới đây!"

" vâng thiếu gia!"

Xích sắt được tháo gỡ, Trương Bằng như cọng bún thiu đổ vào lòng Tiêu Chiến. Anh dìu gã ngồi lên ghế, một bên nhanh chóng băng bó vết thương, một bên sai Joe đi mang cháo nóng tới đây.

Cắm ống tiêm truyền nước cho Trương Bằng, anh ta hé mắt ra nhìn Tiêu Chiến, yếu ớt cười cười.

" Chiến Chiến a..."

" anh không sao chứ? Bị thương nặng như vậy... thật xin lỗi, tại tôi mà anh bị thành ra thế này "

Trương Bằng dù đang khó chịu vẫn ôm chặt lấy Tiêu Chiến, thỏa mãn cười cười.

" Không sao đâu ... Chiến Chiến a ~ tôi thắng rồi! Tôi có được em rồi ~"

" anh nói gì đó? Thắng thua cái gì chứ, có được tôi gì chứ??"

" thắng cậu ta..."

" ai ?"

" đang ở sau lưng em "

Tiêu Chiến nghe gã nói đột nhiên cảm thấy bất an, anh quay lại nhìn, chỉ thấy Vương Nhất Bác với đủ loại biểu cảm trên mặt đã đứng đó tự bao giờ.

" Nhất Bác... sao em lại nhốt người ta? Mau thả anh ta ra đi"

Vương Nhất Bác chẳng để tâm tới lời nói của Tiêu Chiến, chỉ dừng tầm mắt nơi vị trí của hai người kia.

Trương Bằng đang nằm trong lòng Tiêu Chiến, hưởng thụ tất cả những ôn nhu dịu dàng của anh mà nhìn cậu với vẻ mặt giễu cợt.

" Vương Nhất Bác! Mày thua rồi, thua thật sự rồi ha ha "
Trương Bằng như người điên mà cười nói hả hê.

Vương Nhất Bác lờ đi gã, hướng Tiêu Chiến khẽ hỏi.
" Bảo Bảo... anh thích gã ta sao?"

Tiêu Chiến trầm mặc.
Anh hình như hiểu ra vấn đề rồi, có lẽ giữa Vương Nhất Bác và Trương Bằng đã có giao kèo gì đó với nhau.
Hai người xem tôi là cái gì chứ?

Nhưng...

Anh không hề có chút xíu cảm giác với Trương Bằng, có cũng chỉ là một loại quan tâm dành cho người bệnh thôi.

Điều mà anh cần làm trước tiên có lẽ vẫn là xoa dịu nộ khí của Sư tử.

" anh không phải... em trước cho người đưa anh ta đi bệnh viện đã... nếu để lâu sẽ xảy ra án mạng đó..."

" vẫn là Chiến Chiến quan tâm đến tao trước. Mày thua rồi ha ha ha "
Trương Bằng chỉ ngón tay vào mặt Vương Nhất Bác mà cười như điên.

Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn chỉ là một con sư tử con đầy tính chiếm hữu, sẽ không có chuyện chịu thua kém trước kẻ khác.
Cậu nhanh chóng bước tới tóm lấy cổ áo Tiêu Chiến áp môi mình lên môi anh.

Nụ hôn nóng bỏng cuồng dã, thay vì dịu dàng mơn trớn cậu lại điên cuồng mút mát say mê, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm trượt vào bên trong bắt lấy lưỡi anh mà chơi đùa, nước bọt trong miệng Tiêu Chiến nhanh chóng bị cậu rút cạn.

Hô hấp dần ngưng trệ, Tiêu Chiến bị hôn đến cả người mềm nhũn không còn sức lực, anh đánh nhẹ lên vai Vương Nhất Bác ý bảo cậu buông ra.

" em... em làm gì đó... a...."

Hai mắt Tiêu Chiến mông lung ướt nước, cả người mềm nhũn đỏ ửng như trái cà chua chín rục, anh bây giờ thực sự là một đòn đánh trí mạng.

Vương Nhất Bác liếm nhẹ lên vành tai cong mượt của anh mà nỉ non.

" làm anh!"
Đẩy Tiêu Chiến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Trương Bằng, Vương Nhất Bác ngồi phía sau, áp khuôn ngực rắn chắc lên lưng anh.

Một tay luồn vào bên trong áo sơ mi bắt lấy hai nhũ tiêm trước ngực anh mà xoa nắn ngắt nhéo, tay còn lại cởi ra cạp quần tây, luồn vào bên trong bắt lấy tiểu Chiến rồi tuốt lộng lên xuống.

" a... ưm... đừng mà..."

Tiêu Chiến xấu hổ quay mặt đi lại bị Vương Nhất Bác vùi mặt vào hõm vai anh cắn mạnh, lưu lại không ít dấu vết nhàn nhạt.

" Bảo Bảo, rên lớn một chút cho hắn nghe đi. Cho hắn thấy anh ở dưới thân em mê người thế nào!"

Tiêu Chiến nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc cùng hơi thở nóng rực phả lên gáy cổ, cả người liền mềm nhũn giống như bản năng của Omega sinh ra sẵn sàng phục vụ Alpha của đời mình. Anh chắc chắn mình là Omega rồi, nghe được giọng cậu, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt của cậu liền tiến vào kì phát tình.

" ah.... Nhất Bác... đừng mà... đừng ở đây..."

Bộ dạng mê người của Tiêu Chiến thực sự đã làm Trương Bằng choáng váng.

Hô hấp gã dần trở nên nặng nhọc, liên tục nuốt nước bọt, hai mắt mở lớn nhìn chăm chăm vào cơ thể đang uốn éo rên rỉ trước mặt.

Da thịt trắng ngần giờ đây phủ một tầng hồng nhuận, đôi mắt phượng long lanh ướt nước, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi hé ra rên rỉ, đầu lưỡi đỏ tươi và hàm răng trắng đều chính là thứ vũ khí lợi hại nhất!.

Tiêu Chiến! Em là ai? Là thiên sứ giáng trần hay là ác quỷ dẫn dắt người ta vào con đường sa đọa?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro