Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 170 - 171: Bằng hữu


Trích tiểu thuyết "Diên Hy Công Lược"

p/s: Kênh mình chủ yếu dịch Long-Lạc nên những phần khác (ko cần thiết) sẽ chỉ tóm tắt cho mọi người nắm ý. Đoạn nào mình cảm thấy thích mới dịch chi tiết.

Hơn nữa, một vài cảnh trong phim không có trong tiểu thuyết (đa phần là thuật lại qua đối thoại, còn phim triển khai thêm cảnh, chứ ko phải bạn Ad ko dịch). Mình cũng đã viết rõ ở tiêu đề là tiểu thuyết và kịch bản chỉ giống 90% , nội dung chính y chang nhưng một vài chi tiết nhỏ được cải biên lại.

Cảnh nào ko có trong phim thì cảnh đó bị cắt, chứ ko phải ko quay. (Kịch bản phim viết tình tiết hay và đầy đủ hơn truyện) 👉🏻 Giải đáp thắc mắc của các bạn đó.

Chúng ta đọc truyện với hai mục đích chính: Thứ nhất là hiểu rõ nội tâm của nhân vật, thứ hai là biết được những cảnh bị cắt.

—————————————————————————

(Cảnh bị cắt)

[Tóm tắt]

-Vĩnh Thành (con nuôi của Kế hậu) ỷ có mẹ là hoàng hậu nên rất ngang ngạnh

-Vĩnh Dung (con của Thuần quý phi) mẹ mất sớm nên là một đứa con trai khá "yếu đuối"

-Vĩnh Thành khinh thường Vĩnh Dung vì Thuần quý phi mang đại tội, hoàng thượng lại ít quan tâm Vĩnh Dung...Cho nên Vĩnh Thành thường xuyên ức hiếp Vĩnh Dung.

-Một ngày, Vĩnh Thành cùng hai đứa bạn treo Vĩnh Dung lên trên cây rồi hành hạ...

-Lúc này Dung tần đi ngang qua, giáo huấn Vĩnh Thành một trận, nói những lời chia rẽ tình mẫu tử giữa Vĩnh Thành và Kế hậu (rằng Kế hậu có hai đứa con ruột, còn ngươi chỉ là con nuôi, đừng nghĩ mình hơn người...Khiến Vĩnh Thành phẫn uất)

-Vĩnh Thành bỏ chạy, Dung tần quất dây thừng kéo Vĩnh Thành lại, treo Vĩnh Thành lộn ngược lên cây. Sau đó nàng hăm dọa: nếu lần sau còn dám ức hiếp kẻ yếu lần nữa, ta đem ngươi treo lên cây thế này rồi cắt lưỡi...


-Vĩnh Thành sợ hãi (hơn nữa Dung tần rất được hoàng thượng vinh sủng) nên Vĩnh Thành gật đầu và sau đó chạy mất...

p/s: Vì trang phục bộ tộc (quê hương Thuận tần) có liên quan đến chính trị, đụng chạm đến sắc tộc - nên Cục kiểm duyệt cắt hết tất cả những cảnh Thuận tần mặc bộ đồ phía trên: bao gồm cảnh rước kiệu, cảnh ăn sáng với Long-Lạc, cảnh đe dọa Vĩnh Thành...

Tóm lại, cảnh nào Thuận tần mặc trang phục đó đều bị cắt! Những cảnh hay vô tình bị ảnh hưởng - không được lên sóng. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


(Dung tần đến cởi trói cho Vĩnh Dung, an ủi Vĩnh Dung...)

-"Đừng sợ." - Trầm bích ôn nhu nói - "Ta đuổi Tứ a ca đi rồi."

Vĩnh dung nghe nàng nói, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lắp bắp nói:

-"Dung tần nương nương, ta xin lỗi, khiến nương nương phiền lòng..."

-"Lục a ca, con ko có làm gì sai, ko cần nói xin lỗi."

Chưa có ai nói với hắn những lời như vậy, Vĩnh Dung vừa cảm động vừa xấu hổ, cúi đầu nhìn chính mình. Nếu hắn ngất đi thì đã tốt, nhưng bị Vĩnh Thành dọa sợ tới mức đái cả ra quần...Hiện tại còn mang bộ dạng này ở trước mặt nương nương...

Trầm Bích vờ như không nhận ra đũng quần ướt sũng của hắn, chỉ cười:

-"Sự việc hôm nay ta sẽ giữ bí mật cho con. Nhưng con phải đồng ý với ta một việc, được ko?"

Vĩnh Dung ngẩng đầu nhìn trầm bích, giờ phút này bất luận nàng muốn hắn làm cái gì, hắn đều đồng ý.

Trầm bích: "Ta biết ở Mãn Châu buổi chiều có một cuộc cưỡi ngựa bắn cung, con phải đồng ý với ta luyện võ cho tốt, sớm ngày trở nên mạnh mẽ. Hắn đánh con một chiêu, thì con phải đánh lại hắn hai chiêu."

Vĩnh dung sửng sốt: "Nhưng hắn sẽ dẫn người theo đánh ta..."

Trầm bích nhàn nhạt nói: "Mặc kệ có bao nhiêu người đánh con, con cũng phải đánh được hắn một lần, đánh tới khi nào hắn sợ con mới thôi."

Vĩnh dung ngạc nhiên...

-"Tứ a ca khinh thường con, bởi vì con và hắn chênh lệch địa vị. Nhưng chờ con trưởng thành rồi, cùng hắn sánh vai, con có thể chiến thắng nỗi sợ của mình, ko cần phải sợ hãi" - Trầm bích chớp mắt:

-"Hơn nữa, nếu con thật sự đánh ko lại, cùng lắm thì con cứ đem vết thương của con cho Hoàng a mã xem. Dù Người ko thích con, nhưng cũng không cho phép xảy ra tình cảnh huynh đệ tương tàn."

Vĩnh dung mặt càng đỏ hơn, liên tục gật đầu, sau đó chạy đi rất xa, ko quên quay đầu lại:

-"Cảm ơn nương nương!"

Nhìn Vĩnh dung rời đi, trầm bích tươi cười, đang muốn xoay người rời đi thì...

Ngụy Anh Lạc từ một chỗ đi ra...

Ở phía sau nàng, Minh Ngọc đang trợn mắt, há mồm kinh ngạc...

-"Ôi chao...Không cẩn thận lại để lộ bản chất rồi!" - Dung tần mỉm cười, sau đó thở dài:

-"Cô sẽ đi nói với Hoàng thượng?"

Ngụy Anh Lạc: "Nói gì?"

Trầm bích chớp mắt: "Nói cho hắn nghe, ta vốn là người có hai bộ mặt..."

Ngụy Anh Lạc cười. Nàng nghe Vĩnh Kỳ khẩn cầu đi giúp Vĩnh Dung cho nên liền tới đây, nào ngờ lại được chứng kiến một cảnh hay ho như vậy...

Trầm bích lại thở dài, giữ chặt tay Anh Lạc:

-"Ta xin cô đừng làm vậy, Người rất có thể sẽ đem ta trả về bộ lạc. Tuy huynh trưởng của ta là thủ lĩnh, nhưng hắn vốn là kẻ kiêu ngạo, nhất định hắn sẽ cười nhạo ta là cái món lễ vật vô dụng. Ta không cảm thấy dễ chịu chút nào. Cô sẽ đi nói với Người sao?"

Ngụy Anh Lạc cúi đầu, nhìn màn nắm tay thân mật trước mắt: "Cô muốn cái gì đây?"

Trầm bích đang ủ rũ, đột nhiên lại nằm xuống bãi cỏ, ngửa đầu:

-"Ta không thích Tử Cấm Thành, một chút đều không thích. Cô đi nói với Hoàng Thượng cũng tốt, để hắn đem ta trở về sớm một chút, còn có thể đợi kịp ngày lễ của bộ lạc."

Ngụy Anh lạc: "Quê cô có lễ gì?"

Trầm bích lập tức ngồi dậy, phấn khởi nói:

-"Bọn ta sẽ ở trước lều trại nướng thịt dê, hương phiêu vạn dặm, bọn trẻ vui sướng chạy tới chạy lui, giống như mọi người đang vui vẻ ăn tết vậy..."

Nàng cười ha ha làm Ngụy Anh Lạc kinh ngạc, lại có chút....Hâm mộ...

Trầm bích: "Bọn họ đói bụng, ta liền đưa cho họ một cái chân dê, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của họ, có thể khiến ta cười cả năm! Chỗ bọn ta có rất nhiều thịt, đều tự tay chuẩn bị!"

Ngụy Anh Lạc: "Tử Cấm Thành cũng có lễ nướng thịt dê!"

-"Không giống nhau, hoàn toàn không giống!" - Khuôn mặt đắc ý của Trầm Bích dần dần biến mất, có chút cô đơn nói:

-"Giống như mặt trời lặn ở Tử Cấm Thành, đẹp thì đẹp, nhưng không có hương vị..."

-"Lệnh phi, cô và những phi tần khác...không giống nhau." - Trầm bích bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng:

- "Ta thích cô."

Ngụy Anh Lạc ngạc nhiên, ko biết nàng ta vì sao lại chuyển đề tài mau như vậy, chỉ bật cười nói:

-"Ta và cô đều là phi tần của hoàng thượng, nhưng cũng không phải dạng quan hệ có thể thân thiết với nhau."

Trầm bích nghi hoặc: "Vì sao? Cha ta có rất nhiều thê tử, nhưng bọn họ đều có thể chung sống hoà bình."

Ngụy anh lạc: "Chung sống hoà bình?"

Trầm bích: "Đúng vậy, cha ta đối xử với tất cả mọi người đều bình đẳng, mua quà tặng đều cho từng người, thay phiên qua lều trại của mỗi nàng hằng đêm, chưa bao giờ ưu ái người nào hơn, tất cả thê thiếp có mối quan hệ rất tốt!"

Ngụy Anh Lạc ko cảm thấy thuyết phục. Trong hậu cung này, phi tần mặt ngoài thì hòa thuận vui vẻ, nhưng sau lưng lại mang một bộ mặt khác...

Trầm bích: "Ta vào Tử Cấm Thành, ngoại trừ Hoàng Thượng ra thì không có ai thích ta. Ta ở đây chính là cái loại người bị cô lập. Hiện tại ta gặp gỡ cô, các nàng khác cũng sẽ không thích cô, phải ko?"

Còn không đợi Anh Lạc trả lời, trầm bích đã cầm tay nàng: "Nếu cô giúp ta bảo vệ bí mật này, ta với cô làm bằng hữu, được ko?"

Ngụy Anh Lạc: "Ta không cần bằng hữu."

Trầm bích lại nở nụ cười, có chút giảo hoạt, nàng đưa tay áp lên mặt Ngụy Anh Lạc, giọng nói ngây thơ lại đáng yêu:

-"Nhìn mặt cô xem...rõ ràng là đang viết: Ta rất cô đơn...muốn Trầm Bích làm bằng hữu!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hoằng Lịch nghiêng mình tựa vào chiếc ghế dài, nhìn trầm bích nhảy múa trước mắt. Trong cung này chuyện gì cũng ko qua mắt được hắn. Nhất là gần đây có một tin đồn, nói rằng Trầm Bích muốn làm bạn với Lệnh Phi...Vì thế mỗi ngày hắn đều tới xem chừng nàng...

"Ở bên cạnh, Lý ngọc bẩm báo nói:

-"Hoàng Thượng, Nội Vụ Phủ được lệnh phi nương nương căn dặn...quét dọn thọ khang cung."

Nghe thấy tên Lệnh phi, trầm bích xoay tròn mũi chân rồi dẫm sai một bước...

Xem ra, lời đồn đãi kia không phải là tin đồn vô căn cứ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro