❤️ Chương 121: ĐÊM ĐẦU TIÊN (Dưới tán cây)
Trích tiểu thuyết Diên hy công lược - Tập 43
-Đêm thị tẩm đầu tiên- 💕
"Bên kia Dưỡng tâm điện, liên tiếp mấy ngày ko nhìn thấy thẻ bài của Ngụy Anh Lạc, Hoằng Lịch rốt cuộc không nhịn được mà chủ động hỏi:
-"Ngụy quý nhân còn bệnh sao?"
Lý Ngọc: "Vâng"
-"Truyền Diệp Thiên Sĩ đến chẩn trị cho nàng ấy"
-"Kỳ thật, hoàng thượng ko dặn thì người trong thái y viện cũng sẽ tận lực vì Ngụy quý nhân mà chữa bệnh"
Hoằng Lịch liếc mắt một cái
-"Nếu Người thật sự lo lắng cho Ngụy quý nhân như vậy, chi bằng qua xem cô ấy thế nào. Nếu nhìn thấy Người, nô tài tin rằng quý nhân trong lòng sẽ rất vui mừng, bệnh tình cũng sẽ tốt hơn một chút..."
-"Lắm mồm!" - Hoằng Lịch lạnh lùng liếc hắn một cái, đứng dậy đi ra ngoài
-"Dạ, nô tài lắm mồm..."
-"Còn đứng đó làm gì?" Hoằng Lịch thanh âm từ xa truyền đến - "Tới Diên Hy Cung"
==================
-"Tham kiến Hoàng Thượng." - Minh ngọc từ bên trong đi ra nghênh đón, nhẹ giọng nói: "Quý nhân vừa mới uống thuốc, hiện đã nghỉ ngơi trên gác, nô tài giờ sẽ đi đánh thức Người"
-"Vì cái gì mà không vào phòng ngủ?" - Hoằng lịch ngước nhìn lên khuôn viên trên cao, nhíu mày nói: "Bừa bãi, thật không biết yêu quý thân thể mình!"
Hắn tiến thẳng đến hoa viên, vén tấm màn mỏng sang, bên trong là hình dáng của một nữ nhân, như ẩn như hiện, mơ hồ càng khiến người khác cảm thấy mê hoặc...
Hoằng lịch bước chân nhẹ nhàng, ở phía sau Lý ngọc & Minh Ngọc liếc nhìn nhau, sau đó cũng lặng lẽ lui ra.
Trong hoa viên chỉ còn lại Hoằng Lịch & Ngụy Anh Lạc
Treo gần tấm màn là một cái chuông gió, thanh âm dễ chịu giống như giấc mộng ngày hè. Một tiếng thở dài khe khẽ, Ngụy Anh Lạc trở mình, nàng vẫn còn mơ màng buồn ngủ...Có lẽ vì thời tiết hôm nay rất nóng nên nàng chỉ diện một chiếc váy mỏng tô điểm hoa văn, mềm mại như một lớp hoa quấn quanh người nàng
Nhìn nàng xinh đẹp đang ngủ, hoằng lịch trong lòng khó tránh khỏi rung động...Hắn vươn bàn tay ra, áp lên đôi má ửng hồng của nàng. Nhưng ngón tay lạnh lẽo của hắn lại khiến cho đối phương "ưm.." một tiếng rồi khịt khịt mũi...
Hoằng Lịch là lần đầu tiên thấy nàng như vậy...
Ngày xưa đối với hắn, Ngụy Anh Lạc hết sức hờ hững, có lúc còn châm chọc mỉa mai, điệu bộ "bằng mặt mà ko bằng lòng" ở trước mặt hắn! Bây giờ lại trông ngây thơ đến như vậy, đúng là hiếm thấy...
Hoằng Lịch hận ko thể đánh thức nàng...!
Ngón tay hắn trở nên nóng ran ...Ngụy Anh Lạc sau đó nỉ non một tiếng "Nóng quá..." rồi chậm rãi mở mắt ra
Nàng chớp chớp đôi mắt vài cái...kinh ngạc nhìn hắn: "Hoàng thượng...Sao người lại tới đây?"
Hoằng lịch bị nàng khiêu khích đến trong lòng bứt rứt, không đợi nàng kịp đứng lên đã vươn tay ra kéo nàng vào lòng.
Ngụy Anh Lạc lập tức khôi phục lại bộ dạng thường ngày...Vừa sợ hắn, nhưng ko lưu luyến hắn...Ko gần gũi hắn, nhưng cũng ko xa cách hắn, chỉ nở một nụ cười yếu ớt:
-"Nơi này là hoa viên...Hoàng thượng...Người thế này ko hợp quy tắc..."
Hoằng Lịch duỗi tay ôm lấy "đám mây" nhỏ bé, cúi người hôn lên cổ nàng, tựa như dã thú bắt được con mồi, ở cổ họng không nặng không nhẹ mà cắn lấy một cái, nói nhỏ:
-"Im lặng...Trẫm, chính là quy tắc của nàng!"
Hắn cảm thấy Ngụy Anh Lạc rất tốt, tất cả đều rất tốt đẹp...Thậm chí là trong giờ phút này, khi nàng vẫn đang khe khẽ giãy giụa, đều biến thành niềm vui đối với hắn.
Cũng giống như một cái gai ở trên thân bông hoa. Nếu một người đã thích bông hoa đó quá nhiều, thì anh ta sẽ ko quan tâm đến việc mình có thể bị đâm...
Hoằng Lịch nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Hắn vẫn không biết tình yêu của hắn dành cho bông hoa này...Thậm chí là hắn rất thích... Cũng tuyệt đối sẽ ko thừa nhận..."
-------------------------------------
<Sáng hôm sau...>
-"Khởi giá, hồi cung!"
Hoằng Lịch vừa mới rời đi, sau lưng liền ban thưởng rất nhiều bảo vật, như thể sợ người khác không biết hắn yêu quý Anh Lạc đến nhường nào... "
(Đoạn sau Anh Lạc nói chuyện với Minh Ngọc tương tự trên phim)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro