Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NLxTT: Q32

Thấy y mở mắt, hắn ngạc nhiên, sau đó chợt cười. Nhưng nụ cười không còn ngây thơ như lúc nhỏ mà y biết, một nụ cười bất đắc dĩ, cũng rất nham hiểm.

- Ngươi tỉnh rồi? - Hắn lên tiếng trước, cũng chẳng hề có ý định giải thích cho hành động của mình.

Ngụy Linh nghĩ chuyện đó không còn quan trọng nữa, y nói:

- Ngài không tò mò Thái Huy Đông nói ta cần gì nhất sao?

Thái Tước có thể không biết, nhưng cũng có thể biết mà giả vờ không biết. Một lúc sau, hắn mới phun ra được một câu, mà giọng điệu run rẩy đến khó tả:

- Là gì?

- Tự do.

-...

- Ngài chỉ cần trả tự do cho ta, cả đời này ta biết ơn Ngài, sống chết không bao giờ xuất hiện trước mặt Ngài nữa.

Không khí như ngưng trọng ngay tại lúc đó, khuôn mặt Thái Tước mỗi lúc biến đổi một cảm xúc, từ ngạc nhiên, đến buồn bực, cho đến tức giận.

- Ngươi biết mình vừa nói câu gì không?

Ngụy Linh hết sức bình tĩnh, trước đó y thực sự đã bị tính khí thất thường của Thái Huy Đông giày vò, nên đối với Thái Tước y cũng chẳng lạ là bao:

- Ta biết. Sau khi ta rời đi, ngài còn phải cùng nữ nhân kết hôn sinh con...

- Câm miệng - Hắn chặn ngang lời nói của y, liền lúc đưa tay bóp lấy cổ y - Ngươi... ta tạo phản tất cả là vì muốn có được ngươi, ta leo lên vị trí này là để lấy được thứ ta cần, ngoài ra ta không muốn quan tâm đến thứ gì gọi là duy trì nòi giống cả. Thay vì đó, ngươi sẽ được lập thành Hậu của ta, chỉ cần ngươi chịu ở cạnh, thứ gì trên đời này ta cũng sẽ lấy về cho ngươi.

- Thái Tước - Y lạnh lùng gọi tên hắn - Ngài không thể hồ đồ như Thái Huy Đông, bây giờ Ngài đã là Thái hoàng, Ngài phải biết cái gì là trách nhiệm và nghĩa vụ, không thể tùy hứng, nếu không muốn sau này chết không có chỗ chôn.

- Ngươi dám... - Hắn bị chặn họng, thở dốc, sự tức giận lên đến đỉnh điểm. Sau đó bật cười, cúi người xuống thì thầm - ngươi lo ta không có con được sao? Ngươi yên tâm, ngươi có thể sinh con cho ta mà không lo có một nữ nhân khác chen chân vào mối quan hệ của hai chúng ta.

- Ngài nói gì? - Ngụy Linh nghe xong, cảm giác bất an dâng cao.

- Khoảng thời gian mà Ngươi bỏ rơi ta, quả thực ta đã nghĩ đến điều này - hắn lấy khăn lau mặt cho y - Nên ngươi sẽ chỉ cần yên phận ở cạnh ta là được rồi. Ta tự biết mình phải làm gì.

Lau cũng đã lau xong, nói cũng đã nói xong, Thái Tước cúi người ngậm lấy tai y.

Nhận ra được ý định tiếp theo của hắn, y hoảng hốt chống cự:

- Nếu giờ Ngài định làm gì, thì ta không còn đủ sức nữa đâu, ban nãy, Thái Huy Đông đã...

"Rầm"  chưa kịp nói, Ngụy Linh liền thấy cú đấm của hắn nện thẳng xuống giường, vị trí bên phải ngay cạnh đầu y, hắn thật sự hoàn toàn tức giận:

- Đừng có nhắc đến cái tên đó ngay trước mặt ta nữa.

Nhưng cuối cùng hắn cũng chịu bật dậy khoác áo rời đi.

Thái Tước cũng không hạn chế sự đi lại của y, nhưng mọi thứ hắn làm như ngầm tuyên bố với y rằng: Ngươi có chạy đằng trời ta cũng tóm được ngươi về. Vì vậy y cũng chẳng dám làm liều mà chạy trốn.

Thấy người hầu đột nhiên tất bật kê mấy thứ vào phòng, y tò mò hỏi:

- Có việc gì sao?

Người hầu mà Thái Tước chọn có vẻ khá nhanh nhẹn hoạt bát, cô vui vẻ nói với y:

- Tuần sau Thái hoàng xưng Đế, tiện thể chính là hôn lễ của Ngài và Ngài ấy. Tất cả mọi người đều rất vui mừng...

- Cái gì? - Y hoảng hốt, bật dậy: - Thái hoàng đang ở đâu?

- Ở... ở Ngự hoa viên ạ. - Người hầu thấy sắc mặt y kém dần, liền lén nhìn nhau không dám nói gì nhiều.

Ngụy Linh lao vụt ra ngoài, hại bọn họ dở dang công việc cũng phải chạy theo y.

Thái Tước đúng là đang ở Ngự hoa viên, đối diện chính là Thái phó của hắn thời nhỏ.

Y cũng chỉ định đợi họ nói chuyện xong mới định đến, nào ngờ hắn liếc một phát liền phát hiện ra. Hắn cười nhạt với y, đưa tay vời vào, ý chỉ y hãy đến cạnh hắn.

Ngụy Linh để ý Thái phó còn rất trẻ, có lẽ chỉ tầm tuổi của Thái Huy Đông. Anh ta nhìn y, sau đó bỗng nghe thấy tiếng ho khẽ của Thái Tước, liền xấu hổ cúi đầu.

- Cũng đã trễ, Thái phó còn gì muốn hỏi?

- Dạ thần không có ý kiến thưa Thái hoàng. Thần xin cáo lui.

Thái Tước rất hài lòng anh ta về điểm này, dừng đúng mực và hiểu đúng vấn đề.

Sau khi người đã đi hắn, hắn cúi xuống rót một chén nước ấm đưa cho y, thái độ vẫn lạnh lẽo, xem ra còn để tâm chuyện tối hôm qua:

- Ngươi muốn nói gì?

- Thái hoàng, thật ra ta... ta chỉ coi Ngài là em trai...

- Vậy nên ngươi coi anh trai ta là chồng mình?

- Không có! - y lắc đầu phủ nhận - Tôi chỉ là chăm Ngài từ nhỏ, nên hi vọng Ngài niệm tình mà tha cho tôi đi.

Thái Tước bật cười:

- Ngươi nuôi ta lúc nhỏ, ta nuôi ngươi lúc lớn có gì sai?

- Sai... hoàn toàn sai, Ngài nên nghĩ lại, tránh hối hận tương lai...

Ngụy Linh không nhận ra mình đã run cầm cập trước khí thế của hắn. Đôi mắt hạnh nhân cứ như lúc nào cũng nhìn chằm chằm y như thể ve vãn con mồi, hoặc là chăm chú quan sát từng cử chỉ biểu cảm của y. Thật sự áp bức, chính là cảm giác này, cảm giác nghẹn thở.

- Ngụy Linh... ta nhớ không lầm ngươi từng nói với ta: điều luật 128 Hoàng Gia: quý tộc không được phép định đoạt vị trí Hậu cho Thái hoàng.

Ngụy Linh sững người, y cúi gằm mặt xuống, đôi môi cắn chặt. Thái Tước thở dài, hắn cởi áo choàng ra, đứng lên khoác cho y, sau đó hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay y, hôn lên mu bàn tay, cười nhàn nhạt:

- Quyết định này không phải là ta quyết định ngày 1 ngày 2, mà nó là cả mười mấy năm, vì vậy, Ngụy Linh, ngươi phải chấp nhận. Vì ngươi là đích đến cuối cùng của ta.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro