CHƯƠNG 1
Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn so với năm rồi một chút.
Gió lạnh quấn quanh mặt nước chảy xiết của sông Tam Xá, thổi vào người như dao cứa vào xương, cho dù thời tiết giá lạnh như vậy, nó vẫn không thể thổi bay không khí vui mừng của Tết Nguyên Đán.
Một vài đứa trẻ ngồi trên tường của một ngôi nhà, thì thầm với nhau và ném đá vào sân, bọn chúng không thấy chủ nhân của ngôi nhà đi ra ngăn cản thì càng làm ầm ĩ dữ dội hơn.
"Loảng xoảng" một tiếng, chậu rửa mặt trên miệng giếng bị hất đổ rơi xuống đất, không chờ cho lũ trẻ tự mãn, tiếng gầm rú của chiếc xe ô tô đã thu hút sự chú ý của chúng nó.
Tấm lụa đỏ trên cây cổ thụ ở đầu cầu đang tung bay trong gió, xe đưa đón của huyện vừa ngừng dưới gốc cây, hai người đàn ông mặc áo khoác da, mang kính mát, tay xách túi lớn túi nhỏ từ trong xe bước ra.
"Cảm ơn a, sư phó!"
Bọn họ không chỉ trông quen mắt mà ngay cả giọng nói cũng rất quen thuộc, mấy đứa nhỏ chạy về phía cầu, vây quanh hai người đàn ông, có người hét lớn: "Anh Nguyên đã trở lại!"
Con trai út của Lão Vạn Gia đã trở lại.
Vạn Nguyên tháo kính râm, trên mặt nở nụ cười lưu manh, đập bàn tay to lên đỉnh đầu ba đứa bé "Chơi gì đó?"
"Nguyên ca, Dân ca, hai người mang đồ tốt gì về vậy?" Mấy đứa bé đi theo Vạn Nguyên và Chu Kim Dân ánh mắt trông mong nhìn đồ vật trong tay bọn họ.
Đây là một ngôi làng lạc hậu nằm trong thị trấn nhỏ hẻo lánh, mọi gia đình đều sống trong khốn khổ, và nếu muốn thay cuộc sống hoang tàn này thì bắt buộc phải đi ra ngoài.
Thế giới bên ngoài đang thay đổi theo từng ngày, và khung cảnh phồn hoa rất hấp dẫn, tuy nhiên có rất ít người thực sự có thể quyết định đi ra ngoài ngắm nhìn nó, cho dù ngôi làng và thị trấn nhỏ có nghèo đến đâu thì đó vẫn là nơi mà mọi người sinh ra và lớn lên, và không ai có đủ can đảm để rời bỏ nó.
Vạn Nguyên cùng Chu Kim Dân trở thành những người đầu tiên trong thị trấn bọn họ đi ra ngoài.
"Vậy lát nữa mấy đứa hãy đến nhà anh, anh chia kẹo cho mấy đứa." Vạn Nguyên đắc ý mà quơ quơ cái túi trong tay, nặng trĩu đến mức chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy trong đó có rất nhiều thứ tốt.
Khi bọ trẻ nghe thấy điều này, chúng liền ồ lên phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa: "Ngày mai chúng ta hãy đi trêu chọc tên ma ốm kia, hôm nay đến nhà Nguyên ca thôi!" "
"Cái gì ma ốm?"
Có người chỉ vào sân và giải thích với Vạn Nguyên: "Trong sân đó có một người bệnh từ thành phố đến"
Đó không phải là sân bỏ hoang của nhà họ Hồ sao? Trước khi bọn họ rời đi cũng chưa có người ở.
Vạn Nguyên và Chu Kim Dân nghe vậy như lọt vào trong sương mù, nhún vai, không để ý lời nói của mấy đứa trẻ, Vạn Nguyên bị mọi người quay quanh, hướng nhà anh mà đi đến.
Ở một nơi như lòng bàn tay, tin tức lan truyền rất nhanh, Vạn Phúc biết được tin con trai trở về khi đang ở ngoài đồng, đặt cuốc xuống liền vội vã về nhà, gặp Vạn Nguyên và Chu Kim Dân ở cửa nhà.
"Cha!"
"Vạn thúc."
Đã hơn nửa năm không gặp, Vạn Phúc còn có thể nói ông không nhớ con trai mình sao? Sự phấn khích không thể diễn tả bằng lời, ông là một ông già quê mùa, không thể nói ra lời yêu thương, ông bước lên phía trước, không nặng không nhẹ cho Vạn Nguyên hai quyền "Tiểu tử nhà ngươi! A! Vào nhà, vào nhà! "
Ra ngoài nửa năm, không có tin tức, trong nhà không có điện thoại, ở xã thật ra có một cái điện thoại nhưng hóa đơn điện thoại đắt đỏ, xa nhà lâu như vậy, không gọi điện thoại một lần, thư cũng không viết một chữ nào về. Vạn Nguyên và Chu Kim Dân không muốn phung phí tiền viết thư và xin tiền đóng dấu, vì vậy họ thậm chí còn không viết thư cho gia đình, chứ đừng nói đến việc về thăm, giá vé đi về cũng đủ cho họ ăn uống, và họ chỗ nào cũng cần phải tiêu tiền.
Gia đình Vạn Nguyên nhiều người tụ tập náo nhiệt, tất cả mọi người đều tràn đầy nụ cười trên mặt
"Nội, đây là bánh hạch đào con mua cho người, còn đây là thuốc của người." Vạn Nguyên cao giọng nói với bà nội.
Thân thể bà nội khá tốt, nhưng lỗ tai lại có chút không nghe rõ, cho dù không nghe thấy Vạn Nguyên nói gì, bà vẫn mỉm cười nắm tay Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên lấy ra hai hộp thuốc lá từ trong túi xách đưa cho phụ thân đang dựa vào bàn hút thuốc lá khô, "Cha, thứ đồ kia của cha đã lỗi thời, đây là thuốc lá nổi tiếng trong thành phố, cha thử cái này đi."
"Tôi không muốn thứ đó từ anh, tôi không quen dùng nó" Vạn Phúc ngoài miệng nói không cần, nhưng ông vẫn nâng cằm lên, liếc nhìn những thứ trong tay Vạn Nguyên "Nhìn anh kìa, ăn mặc theo dáng vẻ lưu manh, tháng chạp mà anh mặc áo khoác da không sợ trời lạnh à"
Vạn Nguyên đứng dậy nhét điếu thuốc vào tay bố, lại cởi áo khoác da, nài nỉ cha mặc vào " Cho cha cho cha, cha mặc thử áo khoác da này đi, nó chống chọi được với gió đó."
"Đã bao nhiêu ngày anh chưa gội đầu? Tóc tất cả đều dính nhau! "
"Không! Đây là con tạo kiểu tóc." Vạn Nguyên vỗ vỗ đỉnh đầu cứng rắn của anh, đeo kính râm lên mặt Vạn Phúc, "Kính râm cũng dành cho cha."
Lại là thuốc lá, lại là kính râm và áo khoác da, khiến Vạn Phúc trong khác hẳn khiến những người đứng xem náo nhiệt ở cửa đều bật cười.
"Đây là của em gái tôi, dầu gội, thạch cao." Vạn Nguyên lấy đồ trong túi ra như một trò ảo thuật "Khăn tay cũng là của em tôi, tấm vải này dùng để may quần áo mới cho em gái."
Tiếng người ồn ào, Vạn Linh đứng trong góc, trên mặt nở nụ cười, đôi mắt hơi ẩm ướt.
Lần này Vạn Nguyên trở về, không chỉ vì Tết Nguyên Đán đang đến gần, mà còn vì cuộc hôn nhân của em gái, cha anh đã nói với anh về việc hôn nhân của em gái vào năm trước, nhà trai đã làm lễ hỏi, và gia đình họ cũng nhận của hồi môn, làm giấy chứng nhận kết hôn, và chờ đợi đám cưới vào cuối năm, nhưng cách đây không lâu thì người đàn ông ấy đã chết.
Ý của mẹ chú rể là vì đã làm lễ hỏi và lấy giấy chứng nhận kết hôn, ngay cả khi không có bái đường và quan hệ vợ chồng thì Vạn Linh vẫn phải là con dâu của nhà họ.
Vạn Nguyên sao có thể trơ mắt nhìn em gái mình sống trong cảnh góa bụa, đặc biệt trở về vì vấn đề này, hắn bước lên phía trước, vỗ nhẹ mu bàn tay em gái.
Nhìn thấy anh trai trở về nhà, hòn đá đè lên trái tim Vạn Linh cũng rơi xuống, Vạn Nguyên nhất định sẽ giúp nàng tìm cách.
"Vạn Nguyên, Kim Dân, nói cho chúng tôi biết, thành phố như thế nào?"
"Tìm việc có dễ không? Có phải tiền ở khắp mọi nơi không? "
"Hai người có định tìm vợ trong thành không?"
"Cô gái trong thành phố chắc hẳn rất xinh đẹp, phải không?"
Mọi người đều biết về gia đình mẹ chồng của Vạn Linh, nhưng bây giờ càng tò mò hơn về cuộc sống ở thành phố, và sự hiếu kỳ thể hiện trong đôi mắt háo hức của họ.
Có rất nhiều người làm ầm ĩ, ngươi một ta một lời, nó giống như một cuộc cãi vã, và chưa nói chuyện đàng hoàng với các thành viên trong gia đình của mình thì ai có thời gian để trả lời những câu hỏi của bọn họ.
Vạn Nguyên chiếu lệ nói: "Hai ngày nữa chúng ta sẽ nói chuyện này, ah, để Kim Dân về nhà trước, anh ấy còn có người đợi ở nhà".
Biết rằng mọi người sẽ không dễ dàng rời đi, Vạn Nguyên lấy lý do đưa Kim Dân về nhà để tìm cớ trốn thoát.
Nhóm người phía sau rất muốn để được gặp, nhưng đáng tiếc hai nhân vật chính đã biến mất, bọn họ ở lại Vạn Gia cũng nhàm chán nữa, cho nên chỉ có thể tản ra về.
"Cậu thật sự đưa tôi trở về sao?" Chu Kim Dân lén lút liếc mắt nhìn lại: "Mọi người đi rồi, cậu cũng trở về nhà đi." "
Vạn Nguyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ, chào Chu Kim Dân một tiếng: "Đi thôi." "
Nhìn thấy bóng lưng của Chu Kim Dân biến mất khỏi tầm mắt của mình, Vạn Nguyên định về nhà, nhưng trùng hợp thay, anh tình cờ đi trước sân bỏ hoang của nhà họ Hồ.
Tê.... Người thanh niên ốm yếu đến từ thành phố.
Chưa từng nghe qua, Vạn Nguyên cũng không muốn hỏi thăm quá nhiều, đang chuẩn bị về nhà thì giọng nói của người phụ nữ trong sân thu hút sự chú ý của anh.
"Tấn Vân, cha cậu gửi một khoản tiền, nói rằng ông ấy sẽ không có thời gian đến thăm cậu vào dịp năm mới." Tiếng cười khô khan của người phụ nữ xen lẫn một chút xảo quyệt "Cậu xem chân cẳng của cậu không tiện, hơn nữa cậu cũng không tiêu tiền ở nơi này, cho nên tôi sẽ để dành cho cậu, sang năm mới, tôi sẽ đưa cho cậu một ít bánh ngọt."
Giọng dì Hồ lớn tiếng, năm tháng trôi qua, âm sắc không êm tai như giọng của tiểu cô nương, thậm chí còn có chút chói tai.
Vạn Nguyên đứng bên ngoài, muốn nghe xem "Tấn Vân" này sẽ phản ứng như thế nào, nhưng sau khi đợi một lúc, anh lại không nghe thấy giọng nói của người thứ hai.
"Nếu cậu không nói, tôi sẽ coi như cậu đáp ứng rồi, dù sao tôi cũng nói cho cậu biết về số tiền này, nếu phụ thân cậu hỏi, đừng nói không biết a."
Đây rõ ràng là cướp đoạt a ? Người đàn ông này đã nén cơn giận của mình đến mức nào? Rốt cuộc anh ta bị bệnh gì?
Một hạt giống nghi ngờ được gieo vào trong lòng Vạn Nguyên, anh quay đầu nhìn tường, ma xui quỷ khiến mà tay đụng phải tay đẩy cửa liền đưa mắt nhìn vào trong sân.
Dì Hồ chặn người trước mặt, Vạn Nguyên chỉ nhìn thấy chân quần xám và .... xe lăn, không có gì ngạc nhiên khi dì ấy nói rằng chân của hắn rất bất tiện.
Di chuyển ánh mắt lên trên, chiếc áo khoác sơ mi đã được giặt sạch một chút ố vàng được phủ một lớp áo mỏng, một bàn tay trắng như ngọc bạch, khớp xương hiện lên rõ ràng, đang đè chặt lên tay vịn của xe lăn, ngón tay mảnh khảnh hơi biến dạng bởi dùng lực mạnh, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, người này đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.
Thật đáng tiếc dì Hồ chỉ nghĩ đến tiền, rồi tiếp tục lảm nhảm trước mặt tên ma ốm: "Đừng nghĩ nhà chúng ta lợi dụng con, cha mẹ con đã cho con tiền, nhưng con là một người như thế này, có dùng gì đâu."
Dì Hồ nói chuyện, quơ chân múa tay, vẫn luôn che trước mặt tên ma ốm nên Vạn Nguyên không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, anh ta có một xúc động đến nỗi muốn lao thẳng vào sân để xem chuyện gì đang xảy ra.
"Được rồi, tôi còn có việc khác phải làm, cậu nghỉ ngơi đi, mạng của cậu rất tốt, khi chân bị gãy còn có người hầu hạ, chúng tôi có chỗ nào có thể so sánh với cậu."
Vạn Nguyên không tránh kịp, nhìn dì Hồ, anh xấu hổ lắc cổ lại gãi gãi đầu lần nữa.
"Nha! Này không phải là Vạn Nguyên sao "
Dì Hồ sao có thể không biết về chuyện Vạn Nguyên và Chu Kim Dân trở về, không phải vì trong nhà vẫn còn người, không có cơ hội ra ngoài xem náo nhiệt hay sao.
Vạn Nguyên cười gượng một tiếng: "Dì Hồ, ha hả." "
"Đi ra ngoài hơn nửa năm tìm bao nhiêu tiền a? Nếu Vạn Nguyên có cách, năm nay con có thể mang theo đứa con trai út của dì đi theo với....."
Bên tai anh là giọng nói ồn ào của dì Hồ, nhưng suy nghĩ của Vạn Nguyên lại trôi xa, ánh mắt anh liếc nhìn người trong sân, người nọ có mái tóc hơi dài, đôi mắt nhàn nhạt, đôi môi trắng bệch khép chặt, trên khuôn mặt thanh tú không thể che giấu sự mệt mỏi. Khi nhận ra ánh mắt của anh, hắn bình tĩnh, bất động thanh sắc mà chuyển động xe lăn.
Tên ma ốm này rất xinh đẹp, bệnh tật làm nước da hắn tái nhợt đến chói mắt, thân hình gầy gò của hắn làm áo sơ mi và áo khoác trở nên rộng hơn, gầy đến hình dạng yết hầu có thể nhìn thấy rõ ràng, nam nhân?
Thấy Vạn Nguyên đang nhìn chằm chằm người trong sân, dì Hồ vội vàng giải thích: "Đây là đứa bé .... của họ hàng xa của tôi."
Dì Hồ cứ nói luyên thuyên nhưng Vạn Nguyên vẫn không nghe, hắn hoài nghi nhìn khuôn mặt không thể phân biệt này, thật sự là một người đàn ông.
MÌNH KHÔNG BIẾT TIẾNG TRUNG NÊN EDIT CHỈ CHÍNH XÁC KHOẢNG 50% -60%
NẾU YÊU THÍCH HÃY VOTE CHO MÌNH 1 SAO ĐỂ CÓ ĐỘNG LỰC NHÉ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro