Chap 15
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Ga Eul, Yi Jung lập tức đến cạnh cô nhỏ nhẹ lên tiếng:
-Em làm sao vậy?
Cô trở nên hoảng hốt nhưng đang tìm một thứ gì đó, hai tay cô như đang cố ra dấu gì đó khiến Yi Jung cũng muốn rối theo. Nhưng anh cố gắng bình tĩnh, nắm thật chặt vai cô và nhẹ nhàng lên tiếng:
-Ga Eul yang… em bình tĩnh nào, nghe anh nói. Vừa nói Yi Jung vừa rút điện thoại trong túi quần ra đặt vào tay cô và tiếp tục dỗ dành. Như hiểu ý của anh, cô cũng cố gắng kiềm chế bản thân và từ từ mở đánh chữ vào:
-“Anh thật sự đã bỏ hết đồ của tôi phải không?”
Yi Jung hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, anh hơi gai người khi thấy ánh mắt chứa lửa của cô đang dâng lên:
-“Anh có thấy hộp màu nâu đỏ không?”
Đáng lẽ muốn đùa thêm tí nữa nhưng anh lại không nở thấy nét mặt đau buồn và chờ đợi của cô nên đành nói:
-Anh thông minh thế dĩ nhiên biết cái nào đáng phải giữ lại rồi?
Lòng anh chợt thấy thoải mái khi nhìn cơ mặt của cô giãn ra, cô nắm chặt vai áo của anh vẻ mặt như một đứa trẻ đòi anh phải chứng minh đó là sự thật hay không? Anh đặt hai tay lên vai cô và nhỏ nhẹ lên tiếng:
-Ngốc như em, anh không có hứng thú lừa gạt. Ngoan vào thử đồ tiếp cho anh coi nào.
Ga Eul vốn dĩ rất vui mừng và cảm thấy yên tâm nhưng câu nói vừa rồi của tên háo sắc So Yi Jung đã phá hủy hết tâm tình của cô lúc này. Cô bỗng nảy ra một ý, cô tiến đến ôm lấy anh, hai tay chui tọt vào chiếc áo vest một cách nhanh chóng. Yi Jung khá bất ngờ, anh cười vì nghĩ cô đang cảm động đến rơi nước mắt đây mà. Nụ cười chưa kịp hiện trên môi, một cảm giác đau nhức ngay eo khiến anh hơi nhăn mặt. Nhưng lập tức chấn tĩnh và cũng nhanh tay tóm lấy eo của cô kéo cô sát lại vào mình. Ga Eul càng ra sức nhéo thì Yi Jung càng lướt tay khắp người cô. Một luồng nóng cứ thế lan tỏa khiến Ga Eul phát ngượng phải ngưng ngay việc đó, cô bất ngờ đẩy anh ra nhưng hai tay bị kẹt trong lồng ngực ấm áp của anh không tài nào thoát được.
Những người ngoài cuộc đều ra sức ngưỡng mộ một cặp vợ chồng trẻ, hết sức ân ái ngay cả ở nơi công cộng. Ai cũng ganh tị với Ga Eul vì được chồng cưng chiều hết mực. Nhưng đâu ai hay người được cưng chiều kia trong lòng đang mắng người “cưng chiều” mình không ra gì. Yi Jung khoái trá khi thấy Ga Eul đang mắc kẹt trong sự xấu hổ đến tột cùng, anh cuối đầu nói nhỏ vào tai cô, hơi ấm nhẹ lướt qua khiến vành tai cô thoáng động:
Đánh anh không phải là một hành động khôn ngoan đâu bé cưng à. Lần sau mà còn tái phạm không chỉ vậy thôi đâu nhé!
-(Tôi mà sợ anh sao?) Ga Eul trong lòng như gào thét, Yi Jung vẫn khoái trá ôm một hồi mới lưu luyến buông cô ra. Sau anh lại khoát vai cô và đi ra khỏi cửa hàng, trước đó chỉ nói đơn giản với hai cô nhân viên cửa hàng:
-Nhân viên của tôi sẽ đến thanh toán sau.
Hai người vừa ra khỏi cửa hàng, trợ lý Kim đã vội vào trong thanh toán và đưa địa chỉ cho cửa hàng để họ giao hàng đến. Giám đốc đã dặn rất kỹ người giao hàng phải là nữ, giọng giám đốc lúc đó thật lạnh khiến trợ lý Kim phải đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ giám đốc ghen đến độ không cho ai động vào đồ của phu nhân, mà cũng đúng, dạng đồ này thật là nguy hiểm. Chỉ nên kết luận giám đốc từ khi lấy vợ có những cách cư xử rất thất thường. Giám đốc nổi tiếng là Casanova từ khi ở ghế nhà trường nên tặng đồ cho phái nữ cũng không lạ lẫm gì, có điều chẳng phải đều chỉ cần ký sổ hoặc cà thẻ thôi sao? Lần này còn đích thân đi chọn đồ, lại có những hành vi quá là, anh chàng thư ký trán tự nhiên rịn mồ hôi không dám dùng từ diễn tả. Anh ta ngay lập tức dặn dò nhân viên của cửa hàng, ký hóa đơn và bước vội theo giám đốc cùng thiếu phu nhân.
====
Hừ nhanh thế mà đã chạy đi đâu mất rồi? Won Bin nhìn quanh quất trước cửa phòng vẫn không thấy bóng dáng của cô, anh gầm nhẹ và trầm giọng nói:
-Người đâu!
-Thiếu gia. Trợ lý của anh ở ngay phòng bên cạnh tức tốc lên tiếng.
-Gọi bảo vệ chặn mọi lối ra cho tôi. Coi hết hệ thống camera, tìm ngay cô ta cho tôi.
-Dạ. Won Bin tức tối trở về phòng đợi tin thì thấy cô đang ngồi hết sức thư thả trên ghế của anh, còn đung đưa chân quay qua quay lại nữa chứ! Cơn giận trong lòng anh sôi rần rần lên và gần như muốn nổ tung:
-Đứng lên.
-Không đứng.
Anh tiến gần lại cô hơn và hạ giọng thấp xuống:
-Nhất định?
-Còn phải nói? Guni vui vẻ khi thấy vẻ mặt đen ngòm vì giận của anh, còn đòi cô phải đứng lên gì cơ chứ? Nằm mơ đi? Won Bin biết tức giận, với cô lúc này là vô ích, anh cười gian trá rồi tiến lại gần cô hơn. Nhanh như cắt, anh nhấc bổng cô lên và đã ngồi xuống ghế từ khi nào. Còn nhanh tay chỉnh lại tư thế cho cô, khiến cô ngồi gọn trong cái ôm siết của mình, miệng ghé vào tai cô, thổi một luồng hơi nhẹ khiến cả người cô khẻ run rồi cười cợt:
-Em trông thế nhưng phần cần có cũng có, khiến đùi anh rất êm.
-Hả? Cô theo phản xạ hỏi lại anh. Won Bin đắc chí cười nhẹ rồi bảo:
-Anh nói đùi anh rất êm.
Cô thấy lạ, chẳng phải câu này mình nên nói sao? Mình đang ngồi trên anh ta mà? Đáng lẽ mình phải nói đùi của anh rất êm mới đúng chứ? Sao lời thoại chẳng có khớp với khẩu hình nhân vật gì thế nhỉ? Khoan đã, cái gì?
-Song Won Bin… anh … anh
Cô bắt đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, cánh tay anh rắn chắc đang siết quanh eo cô, còn đặt lên đùi cô nữa. Một cảm giác mê hoặc khi tay anh lướt nhẹ trên chiếc váy lụa trơn của cô.
Cảm giác hình như cô đang run, anh đột nhiên lại thấy thích thú! Chẳng phải bình thường lúc nào cũng tỏ ra rành rõi sao? Vừa chạm vào một chút đã run như cầy sấy rồi? Tay anh càng không muốn dừng lại, hơi ấm của lòng bàn tay luôn khiến mọi cảm giác trên da thịt của cô khẻ run, bàn tay đó tuy có sự chai sần những lại vô cùng kích thích. Tay anh lại tham lam hơn lướt trên người cô, vòng tay ở eo đã siết chặt hơn rất nhiều, đến nổi Guni cảm thấy cơ thể có chút khó thở. Giọng cô nhỏ dần và nói:
-Không đùa nữa, buông tôi ra.
Ừ. Giọng anh nhẹ như không, thế nhưng bàn tay vẫn cứ như thế, lướt trên da thịt cô, nhấn nhá một chút ngay cánh tay trần khiến cả người cô phát run vì sợ hãi. Bàn tay to lớn của anh dường như muốn bóp nghẹn cô, anh dừng tay ở gương mặt đang đỏ bừng của cô. Những ngón tay khẻ chuyển động, nhẹ nhàng giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn kia từ từ xoay về phía mình. Nhìn tia lửa giận trong ánh mắt kia, anh lại càng muốn trêu đùa thêm tí nữa, giọng nói anh trở nên mê hồn:
-Em nghĩ thế này gọi là đùa sao? Anh ấn nhẹ cổ cô, kéo cô về phía mình khiến khoảng cách giữa họ dường như dần biến mất! Hơi nóng chậm rãi thổi vào mặt cô như khiêu khích, hai tay của cô dường như yếu sức dần. Won Bin cố nén cười, xem ra kỹ thuật của anh đối với ai cũng thật hiệu quả!
Không phải chưa từng hôn qua mà, đâu có cần hồi hộp như vậy chứ? Guni tự an ủi bản thân, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhắm chặt hai mắt lại coi đó là chuyện thường. Nhưng cô nào biết vẻ mặt của cô lúc này khiến Won Bin nhịn không được, anh hả lỏng cái ôm siết của mình và cười một cách sảng khoái. Cảm giác nóng như lửa đột ngột giảm dần, nhưng chưa kịp vui sướng thì tiếng cười như điên dại của anh khiến cô không khỏi bực bội, Guni gằng thành tiếng:
-Anh cười cái quái gì thế hả? Im ngay cho tôi!
-Anh… hahaha… thật có lỗi… nhưng mà… anh… không nhịn được. hahahahaha.
Tức giận đến nổi muốn đập thật mạnh khiến anh phải câm miệng lại, Guni đẩy mạnh Won Bin ra và thoát khỏi anh. Cả đời Song Won Bin mà để vụt mất đến lần thứ 2 thì thật mất mặt, anh đã đề phòng từ trước, duỗi thẳng tay, không tốn chút sức lực nào mà kéo cô về phía mình. Không biết từ khi nào, anh đã đứng thẳng lên, từ đằng sau vẫn ôm cô rất sát sao, thì thầm vào tai cô như khiêu khích:
-Đừng giận nữa, ngoan… để yên cho anh làm việc, được không?
-Tôi có thể tự lo cho mình được, không cần anh quản!
-Em dám chắc? Won Bin nói như thách thức khiến cô tức đến tận cùng, cô cao giọng trả lời:
-Dĩ nhiên!
Đột nhiên Won Bin buông tay và bước lùi lại, dùng ánh mắt tò mò nhìn cô rồi nói:
-Được, vậy em có thể đi!
-Đi? Cô ngạc nhiên đến nổi chỉ có thể lặp lại chữ cuối cùng của anh, nhưng Won Bin lại tỏ ra bình tĩnh, trên môi còn hơi nhếch lên một cách đắc thắng:
-Nhưng chúng ta cần phải giao kèo, dẫu sao cũng do bố em nhờ. Anh không muốn thất tín với người lớn!
-Không phải lo, tôi sẽ nói với bố!
-Nếu chỉ nói thì anh không phải nhờ em, anh có ý khác!
-Còn không nói?
-Có chuyện thì đừng có nhờ anh giúp đấy nhé! Coi như không ai liên quan đến ai!
-Có cún con mời cần anh giúp! Nói rồi cô quay lưng lại thản nhiên đi ra cửa mà không thèm quay đầu lại nhìn anh. Won Bin cười gian xảo rồi từ từ tiến lại bàn làm việc của mình, anh thoải mái hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh khi không có cô gái phiền phức kia. Hơi day thái dương nhìn đống giấy tờ tồn động cả tuần qua và lại suy nghĩ rằng “không canh chừng được cô thì có tôi mới nên đi làm cún con”.
===
-Haraboji, tại sao ông lại ngăn cháu? Đó là tâm nguyện của bố mẹ, còn phải chờ đến bao lâu nữa?
-Ji Hoo, bản thân cháu cũng có câu trả lời mà! Thái độ bình tĩnh thường ngày của cháu đâu rồi?
-Haraboji, chẳng lẽ ông còn không hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ, cháu không muốn phải đi thu dọn tàn cuộc. Lúc đó thật cháu không biết nên làm sao cho phải!
Tâm tình anh đột có chút không vui, anh phải làm sao khi lựa chọn đây? Nếu có ngày đó, anh sẽ phải làm gì để không tổn thương cả hai người mà mình yêu quý nhất đây? Anh lãnh đạm nhưng vẫn là một người đa cảm, việc cần làm bây giờ chỉ có thể im lặng hỗ trợ mà thôi!
…..
-Bác sĩ Joon, Han phu nhân đã mất tích rồi ạ!
Là y tá trưởng của bệnh việc, đến giờ tiêm thuốc nhưng vừa mở cửa phòng ra đã không thấy Amy đâu! Cô cẩn trọng xử lý, không dám làm to chuyện để tránh ảnh hưởng đến bệnh viện. Vì đây là khách quý, lại thấy viện trưởng đích thân đến chăm sóc nên y tá trưởng biết gọi cho viện trưởng trước tiên là đích xác nhất! Ji Hoo bỏ kính xuống, khẻ chau mày suy nghĩ một chút rồi nói:
-Đừng lo, tôi biết cô ấy đang ở đâu! Tôi sẽ đến ngay!
…..
-Sức khỏe em còn rất yếu, có đi hóng mát cũng nên khoát thêm áo!
Cô vẫn không quay đầu, ánh mắt lơ đễnh nhìn về xa xăm:
-Em thật không hi vọng người tìm được em lại là anh! Nhưng vẫn rất vui khi có người tìm được em! Sân thượng của bệnh viện này thật đẹp, giống khách sạn nghĩ mát nhiều hơn!
Anh đút tay vào túi áo bác sĩ, thở thật đều đặn rồi trả lời cô:
-Ngủ là sở thích của anh mà, rất hợp với anh.
-Đúng vậy!
Cả hai lại im lặng, họ như những người bạn tri âm tri kỷ gặp nhau muộn vậy, không ồn ào huyên náo, không cần tâm tư quá nhiều nhưng lại thấy tinh thần thoải mái khi ở cạnh nhau. Ji Hoo nhẹ nhàng lên tiếng:
-Hình như em có chuyện muốn hỏi anh?
-Em không có! Cô vẫn lãnh đạm trả lời anh, ánh mắt lại trở nên xa xôi nói chuyện như đang tự tâm tình:
-Rốt cuộc cũng trả xong nợ rồi, lại tháo bỏ được thêm một gút, thật nhẹ nhỏm.
-Phải, không lo không nghĩ thật sự rất hạnh phúc. Nhưng nếu không cần lo nghĩ cuộc sống có vẻ nhàm chán!
-Anh thật sự nghĩ thế sao Ji Hoo?
-F3 luôn bảo anh tối ngày chỉ biết ngủ, thật nhàm chán!
Cô lại cười, nụ cười chua chát nhưng vẫn là một biểu cảm. Ji Hoo tinh tế quan sát cô, có vẻ căn bệnh của cô này càng khó khăn hơn. Sau khi thảo luận bệnh án với bác sĩ James, cả hai đã kết luận phải từng bước, không thể vội được.
….
Sau khi khám cho Amy xong, Ji Hoo dặn dò y tá túc trực phòng một chút rồi quay về phòng, vừa bước vào phòng làm việc anh lại thấy trên bàn mình có một hộp cơm. Vẫn như mọi khi, một hộp cơm màu trắng đục với một chiếc bình giữ ấm hợp với tiết trời đầu đông lạnh giá. Cũng hơn 1 tháng rồi, ngày nào buổi trưa anh cũng gặp lại nó, Ji Hoo chỉ liếc sơ qua và đặt lại dưới chân bàn coi như không thấy.
Ji Hoo chậm rãi mở hồ sơ bệnh án của Amy ra nghiên cứu một chút, sáng mai anh lại sẽ mở cuộc họp chuyên khoa cùng bác sĩ James bàn luận phương pháp chữa trị.
….
Vừa muốn vào nhìn cô một chút, bước chân anh khựng lại khi thấy Ji Hoo đang dìu cô về phòng. Tại sao cứ thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, dính chặt lấy nhau. Và khó chịu nhất là khi thấy vẻ mặt bình an của cô luôn hiện lên khi ở cạnh anh. Anh xoay người và đi nhanh ra hướng bãi đỗ xe.
-Chuyện gì? Giọng anh mất dần kiên nhẫn và gần như hét toáng lên khiến trợ lý của anh phải ngưng vài giây mới dám mở miệng:
-Thiếu gia, đã tìm được tung tích của hắn! Anh bỗng cười lạnh một cái, gương mặt trở nên khó coi rồi lạnh lùng ra chỉ thị:
-Ở đâu? … Được, chờ tôi.
Chiếc xe lao nhanh hội tụ bao nhiêu tức giận của hiện tại và quá khứ, một ký ức nhỏ xẹt qua trong đầu khiến anh càng lúc càng tức giận.
Flash back
Franciss, đây là bạn học mới của em.
-Xin chào, tôi là Jack Hong.
-Xin chào.
Đó là lần đầu Franciss gặp Jack, dưới tư cách anh trai gặp mặt bạn học của em gái. Nhìn thoạt qua, Franciss dễ dàng nhận ra chàng trai tên Jack kia đối với Amy không đơn giản là bạn học thông thường, cô em gái nhỏ của anh lại ngây thơ đến nổi chẳng hề có chút đề phòng nào cả. Trường của Amy tổ chức một cuộc dã ngoại, nên Amy vẫn mãi năn nỉ anh cho phép từ tận tối hôm qua. Hôm nay cũng có chút mềm lòng rồi nhưng vừa nghe tên này sẽ cùng đi thì anh lại bỏ luôn ý định đó. Sau khi bắt tay Jack lấy lệ, Franciss cũng không khách sáo giục Amy:
-Trễ rồi, về thôi!
Amy vui vẻ gật đầu rồi quay sang chào Jack:
-Tạm biệt, hẹn gặp lại. Nhưng Jack với theo hỏi:
-Ngày mai cậu sẽ đi camping của trường chứ? Nhìn ánh mắt mong đợi của anh, Amy thấy hơi khó xử và quay sang nhìn Franciss với giọng điệu khẩn cầu. Nhưng anh lại gạt phăng nó đi và nhỏ nhẹ nói:
-Lên xe thôi! Amy đành ngoan ngoãn nói cho qua chuyện với Jack và bước lên xe:
-Nếu rãnh mình sẽ đi, mình về nhé!
Không khí trong xe khúc đầu khá im lặng, Amy đánh báo mở lời:
-Franciss, việc tối qua em nói, anh suy nghĩ thế nào rồi?
-Ngày mai em rãnh à?
-Đã thi xong nên em không có bận gì! Vậy em đi camping với trường được đúng không? Cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, lòng vui mừng vì nghĩ hình như anh đã chấp nhận nhưng Franciss lại nói:
-Ngày mai anh với Hye Chan cũng đi camping, em đi theo đi!
End flash.
Amy nằm mơ hồ trên giường, những ký ức đẹp lại ùa về khiến cô mỉm cười. Trước đây khi nhớ đến Jack, cô rất giận anh, giận vì anh đã cầm súng chĩa vào Franciss năm đó. Nhưng anh đã vì cô cầu xin mà buông tay, đã không làm hại Franciss và bắt cô hứa một lời hứa. Nó luôn là gánh nặng với cô, cô biết anh yêu cô, một khoảng thời gian 2 năm anh rất yêu cô, giờ rốt cuộc trong ký ức cô có thể tháo gỡ lời hứa đó rồi.
Flash back.
-Nhưng em không muốn làm kỳ đà, anh đi với bạn gái sao lại một mực kéo theo em chứ! Em đi với bạn em, bạn em sẽ không mắng em là kỳ đà. Cô tức giận quát lên, cô ghét cái cảm giác thấy anh và Hong Hye Chan bên nhau! Franciss có rất nhiều bạn gái, anh luôn bên họ không quá 2 tháng nhưng hiện nay đã là tháng thứ 3 rồi. Lúc nào họ cũng ở cạnh nhau, và anh luôn bắt cô phải đi cùng họ, thật khó chịu! Nhưng Amy cũng chưa bao giờ từ chối, vì trước nay đều như thế! Đột nhiên cô quát to lên khiến Franciss cũng thấy lạ:
-Em làm sao vậy? Chẳng phải trước giờ đều thế sao? Ai dám bảo em là kỳ đà chứ? Em là em gái của anh!
Phải! Trước nay đều là thế mà! Nhưng dần cô cảm giác lại dần xa lạ, thấy anh khoát vai người con gái khác, ôm eo họ, thậm chí hôn họ đã khiến cô chán ghét và muốn tránh xa anh. Từ bé bám theo anh là thói quen của cô, anh cũng không nề hà gì mà luôn chiều ý cô. Thậm chí nhiều cô gái còn thông qua làm bạn với cô, đi chơi cùng cô để được quen biết anh. Nhưng sự xuất hiện của Hong Hye Chan làm cho thói quen này trở nên đáng ghét!
Hye Chan rất hiểu Franciss, họ luôn có những câu chuyện nói huyên thuyên làm Amy không tài nào xen vào. Nghe họ nói chuyện cô mới biết hóa ra những gì anh thích đối với cô thật sự nhàm chán, cô chẳng biết gì cả! Vậy mà trước mặt cô anh lại không lộ ra điều đó, anh luôn chìu theo sở thích của cô, luôn làm vậy. Những buổi đi chơi của họ dần chuyển theo sở thích chung của hai người, cô như một cái bóng dư thừa nào đó cứ phải lẻo đẻo theo anh, nhưng anh lại cứ luôn bắt cô theo anh. Lần này cô thật sự phải phản kháng.
Đói bụng quá, về nhà thôi!
Franciss cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng cô em gái nhỏ chắc đang giận dỗi gì đây! Thật tình ngày mai anh với Hye Chan có hẹn, nhưng không phải là đi camping, chỉ là cùng nhau đến xưởng rượu xem loại rượu mới mà thôi! Nhưng vì Amy, anh đã lập tức đổi hành trình trong đầu còn gì, chỉ cần vài cú điện thoại, ngày mai anh sẽ cho cô một buổi camping thật vui vẻ! Không tốt hơn sao lại cứ phải quấn lấy cái tên kia chứ?
Tối đó Amy cũng tỏ ra không vui, lầm lì ăn tối xong là tọt vào phòng đánh một giấc. Nhưng thật ra tối đó cô lại ngồi vẽ tranh, cô không giỏi khoản này cho lắm nên cứ vò giấy liên tục, cố gắng không cho mình ngủ, kiên quyết chống đối lại anh một lần.
Đúng 4h sáng thì Amy chịu hết nổi và ngã gục, cô gục luôn trên bàn, hai má áp vào bức tranh bị chì tô đen ngòm mà ngủ ngon lành. Chỗ cắm trại hơi xa nên đúng nữa tiếng sau Franciss đã vào đánh thức cô, anh biết cô rất thích xem cảnh mặt trời mọc nên nếu nhanh họ sẽ kịp đến nơi. Vừa vào thấy hiện trạng, Franciss cau mày suy nghĩ, anh khó chịu khi nhận ra ý đồ của cô. Anh đến gần và ẵm cô ngồi dậy, má phải dính chì nên trông cô như mèo con vừa nghịch đất ấy! Anh mỉm cười ấm áp, đặt nhẹ cô xuống giường và mở tủ lựa một cái áo thun cũng quần bò lững tiện cho chuyến camping năng động.
Anh giúp cô thay quần áo và hơi khó xử khi thực hiện, quả thực cô đã lớn thật rồi. Cô đã là một nữ sinh đại học, dáng người trưởng thành có một sức hút mãnh liệt. Anh vội trấn tĩnh, không cô ấy mãi chỉ là em gái anh, là một cô bé luôn cần người anh như anh che chở, thân thể của cô chẳng phải anh cũng từng nhìn qua, chạm qua khi chăm sóc cô vào những lúc cô sốt sao? Nhưng anh lại quên rằng đó là chuyện khi cô còn bé. Bố anh dường như cũng không cảm thấy đó là vấn đề, ngược lại ông còn giao cho anh phải chăm sóc cô. Franciss khi đó cũng chẳng có hứng thú với một bé con chưa phát triển này, cô bé lại lúc nào cũng rút vào lòng anh, gọi tên anh như tất cả với cô khiến anh không thể không quan tâm chăm sóc.
Vội vàng mặc đồ cho cô, Franciss thở hắt một cái rồi vào phòng tắm hất nước, anh nhìn mình trong gương và bật cười: “Chỉ là phản ứng sinh lý thôi, không cần phải lo Franciss à.”
Anh ẵm cô ra xe và lái đi, chỉ mất 1 tiếng đã đến nơi, còn hơn 5 phút nữa mặt trời mới mọc. Franciss gỡ dây an toàn của Amy ra, vuốt nhẹ gương mặt tươi trẻ đang ngủ say của cô và gọi:
-Amy, mặt trời lên kìa, em xem kìa! Cô vẫn không cử động, anh ra khỏi xe và cũng ẵm cô ra xe. Franciss dựa người vào xe, vẫn ẵm cô trong lòng, có vẻ cô vẫn không muốn dậy nên anh cũng không gọi nữa! Anh bắt chước cô, nhắm mắt hít một hơi thật sâu đón nhận luồng không khí tươi mới của sớm mai. Từ từ cảm nhận ánh sáng dần ló dạng bằng cảm giác, mở mắt ra ánh mặt trời đã dần tiến bước. Trò chơi này cũng rất kích thích, anh đã mất 1 tháng thức dậy sớm để tập. Vì mỗi lần anh đều mở mắt quá sớm hoặc quá muộn để nhìn thấy vầng thái dương ló dạng.
Mặt trời đã yên vị ở phía Đông, Amy cũng vẫn chưa có chút biểu hiện nào sẽ thức dậy, anh đành đặt cô lại vào xe và chọn cho cô một vị trí nằm thật thoải mái. Chỉ vài động tác đơn giản, anh đã dựng xong lều và chuẩn bị mọi thứ cho chuyến cắm trại qua đêm của họ. Đến khi làm xong bữa trưa thì cũng tằm 10h. Anh bắt đầu quan sát và quyết định cần phải đánh thức cô em gái nhỏ này.
Vừa ăn Amy vừa hỏi anh:
-Anh vào rừng săn đấy à!
-Không, anh mua theo.
-Củi cũng do anh mang theo à?
-Không anh đi nhặt về!
…
-Em rất muốn bị anh mắng à? Sao lại hỏi nhưng câu ngớ ngẩn như vậy?
-Chị Hye Chan đâu?
-Anh quên gọi cô ấy tới rồi! Lòng cô lại đột nhiên vui sướng một chút, cô hỏi lung tung vì không can đảm hỏi về Hye Chan, tỉnh dậy thấy bản thân đã bị anh mang đi đến đây thì rất tức giận. Quả nhiên không thể cùng bạn học đi chơi riêng, lại còn bị thành kỳ đà. Nhưng nhìn mãi không thấ Hye Chan, trong lòng lại hình thành biết bao nhiêu câu hỏi, mãi bây giờ mới dám mở miệng.
-Chẳng phải đã hẹn trước sao? Chị ấy không biết địa điểm à?
-Không, kế hoạch đột ngột thay đổi nên anh không kịp báo. Chỉ tại sáng nay em ngủ say, giúp em chuẩn bị nên anh quên gọi cho Hye Chan.
Chuẩn bị? Cô lúc này mới lục lọi trí nhớ, một loạt câu hỏi lại hiện ra? Hôm qua cô đâu có mặt đồ này để ngủ chứ!
-Mới sáng sớm sao anh lại đánh thức chị giúp việc bắt chị ấy thay đồ giúp em? Có thể trực tiếp gọi em dậy mà?
-Em sẽ dậy chắc? Anh cũng không muốn đánh thức em, cho em một bất ngờ thôi!
-Thế sao anh lại đánh thức chị giúp việc?
-Anh không có! Franciss thật không muốn trả lời câu hỏi của cô tí nào, nhìn vẻ mặt úp mở muốn hỏi lại không dám khiến anh cũng muốn làm lơ cho xong.
-Sáng nay anh làm được rồi! Cô vẫn bị anh làm mất tập trung, tò mò nhìn anh như chờ đợi anh giải thích, Franciss mỉm cười và nói:
-Sau này chúng ta có thể cùng nhau ngắm mặt trời mọc. Và cô hiểu anh đã làm được, cô chợt mỉm cười trước sự háo thắng của anh. Thử nhiều lần như vậy, lần nào cũng thua cô, rốt cuộc đã luyện tập được. Thật là tốt quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro