Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2

"Làm tốt đấy." Dan tổng cầm tài liệu trong tay, gật đầu khen ngợi.

"Đây là việc tôi phải làm." Lucy ngồi đối diện với sếp, dù trong lòng rất vui sướng nhưng vẫn phải duy trì dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh.

Dan tổng mỉm cười nói: "Tháng này tiền thưởng của cô cũng không ít đâu." Thấy Lucy mừng rõ gật đầu, ông lại thấp giọng nói: "Giám đốc Dreyar chuẩn bị lên chức, biểu hiện cho tốt, tôi sẽ đề cử cô lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô chắc chắn sẽ ngồi lên vị trí của cậu ấy."

Tin này còn tốt hơn tin tăng tiền thưởng nhiều lần, Lucy không nhịn được kích động nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Dan đã quan tâm."

Đi ra khỏi phòng làm việc, Lucy cũng không nhịn được nữa, mặt mày hớn hở nghĩ về lời nói vừa rồi của Dan tổng, chỉ thiếu nước hát vang trước mặt mọi người.

8 năm trước, Lucy được nhận vào công ty kinh doanh thiết bị y tế A. Thực ra từ khi được nhận vào công ty Lucy cũng có chút hối hận, quy chế của công ty lỏng lẻo, nhân viên lười làm việc.

Tuy đại đa số đồng nghiệp của cô đều là người bằng tuổi nhau nhưng không khí bên trong rất nặng nề. Chủ đề nói chuyện bình thường lúc nào cũng là nịnh nọt, bợ đỡ, ghen tị. Vốn Lucy muốn tìm một công việc có môi trường tốt nhưng đến khi phát hiện nơi này so với bệnh viện cô làm còn tệ hơn nhiều, nói không hối hận chỉ là nói dối.

Nhưng bệnh viện bỏ cũng bỏ rồi, cô cũng chẳng tìm được chỗ nào tốt hơn nên chỉ biết vùi đầu làm việc.

Cũng may ông trời thương xót, sau khi Lucy làm việc được 3 tháng, tổng công ty điều tới khá nhiều người có năng lực, thanh lọc toàn bộ những người không làm được việc. May mà trong 3 tháng làm việc, Lucy làm việc chăm chỉ cần cù, cũng coi như mầm non tốt hiếm gặp cần bồi dưỡng. Lúc đầu làm việc, Lucy còn có chút mờ mịt nên giám đốc Cana Alberona đã tạo cho cô khá nhiều cơ hội, giúp cô dẫn đầu. Giám đốc Cana Alberona là một người phụ nữ hơn 30 tuổi rồi, dù là người rất mạnh mẽ nhưng lại khá dễ chịu.

Lucy đạt được nhiều thành tích nên càng trở nên hăng hái. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, Lucy vất vả lắm mới kéo lại gần khoảng cách với giám đốc Cana, ai ngờ 2 năm sau cô ấy lại bị điều đi, cấp trên ở tổng công ty điều một ông già bụng phệ hơn 40 tuổi tới.

Nghe nói ông ta là tâm phúc bên cạnh Tổng giám đốc nhưng không biết vì sao lại bị giáng chức.

Vì vậy, cơn ác mộng của Lucy và đồng nghiệp cùng làm cũng kéo đến theo. Quá nhiều quy củ, nghiêm khắc khó tính, cư xử hẹp hòi, còn có mấy loại lông rùa nữa. Cũng may không giống như trong tiểu thuyết, động tay động chân với nhân viên. Khụ khụ, nhưng nghe nói ông ta cũng nuôi không ít bồ nhí đâu.

Trong khảng thời gian ông ta làm giám đốc, có rất nhiều đồng nghiệp của Lucy đã xin nghỉ, rất nhiều người trong đó nghỉ vì không thể nào chịu nổi cơn tức giận không đâu của ông ta nên tức giận rời đi. Lucy cũng bị trách móc nặng nề với những lí do trời ơi không thể nào giải thích được mấy lần. Lúc ấy cô mới hiểu được cảm giác khổ sở khi bị một kẻ chẳng hiểu biết cái gì khoa tay múa chân chỉ trích trước mặt.

Cũng may, hơn 1 năm sau, vào lúc Lucy thực sự có xúc động muốn nghỉ việc, giám đốc Wakaba không biết đắc tội với người nào nên bị sa thải.

Từ đó, không khí trong công ty cũng trong lành hẳn lên. Cũng chính lúc ấy, lại đến một giám đốc Laxus Dreyar còn nhỏ hơn cô 1 tuổi. Cậu ta rất có năng lực, dù dáng người đem đến cho người ta cảm giác khỏe mạnh quá mức nhưng mặt mũi cũng coi như đàng hoàng. Dù vẫn chưa tới mức khiến mấy cô gái trẻ trong công ty nổi lòng xuân nhưng ít ra vẫn được mấy vị già trong công ty hoan nghênh.

Lucy đoán cậu ta sắp đi, đám đồng nghiệp nhất định sẽ tổ chức một bức tiệc chia tay vui vẻ, trước kia cô còn phiền vì chuyện này nhưng bây giờ, trong lòng Lucy thực sự có "chút" mong đợi – ''đi thôi đi thôi, đi sớm mình mới sớm thăng chức.''

Lucy rất tự tin mình có đủ khả năng đảm nhiệm chức vụ của cậu ta. Trước kia công ty vẫn coi như công ty mới, đóng góp của nhân viên cũng chẳng có gì cho nên khi điều động nhân sự thì chỉ có thể điều từ tổng công ty hoặc các chi nhánh khác sang. Bây giờ công ty đi vào quỹ đạo rồi, đóng góp của nhân viên cũng rõ rệt hơn, mà thành tích của cô trong công ty cũng đứng số 1 số 2, lại có Dan tổng đề bạt, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lucy vui sướng nghĩ khi nào phải đến thành phố S xin Aries một bữa cơm mới được, tặng cho con gái cô ấy một cái váy xinh xinh nữa. Nếu không phải tháng này Aries mở thêm một thẩm mĩ viện thì tiền thưởng tháng này của cô cũng đâu có nhiều mà tiêu xài như vậy.

Con gái Aries năm nay mới 2 tuổi rưỡi, cô ấy mới kết hôn 3 năm trước, gả cho một người đàn ông tên Loke Spirit 30 tuổi, người đàn ông đó làm nghề buôn bán, cô ấy định cư luôn ở thành phố S, cuộc sống cũng coi như không tệ.

Lucy thuận đường đi vào phòng vệ sinh rửa tay, mở vòi nước rửa tay sạch sẽ, nhìn gương mặt mình trong gương. Mái tóc thẳng dài ngày xưa nay biến thành tóc xoăn lọn to, trên mặt phủ một lớp trang điểm khéo léo vừa phải. Dù đã 35 tuổi nhưng cô lại di truyền được ưu điểm trẻ lâu của dì Layla. Hơn nữa cuộc sống cũng không có quá nhiều chuyện phiến lòng lắm nên trông cô lúc nào cũng thực hiền lành thân thiện. Mặc dù dáng dấp chưa đến mức xinh đẹp, da vẫn không tệ như cũ hơn nữa make up xong, tổng thể cũng chẳng kém ai, lại thêm khí chất lão luyện giỏi giang sau bao nhiêu năm làm việc, cô bây giờ so với tuổi 20 còn thêm cả vẻ hàm súc và quyến rũ.

Chắc hẳn bởi vì như thế nên mấy năm nay Lucy còn gặp phải mấy đóa hoa đào nho nhỏ, dĩ nhiên, điều này cũng khiến cho cô không biết nên khóc hay nên cười.

Lucy nhoẻn miệng cười, khuôn mặt trong gương càng tăng thêm vẻ sinh động, đôi mắt dịu dàng hân hoan làm cho người ta vừa nhìn vào đã thấy thoải mái.

Hong khô nước trên tay, Lucy đi về bàn làm việc của mình. Thỉnh thoảng sẽ có một hai đồng nghiệp trẻ tuổi đi qua há miệng cười to với cô, cô ở trong công ty chính là nhân vật thuộc vào hàng nguyên lão, rất được kính trọng.

"Chị Lucy, nhìn cả người chị ngập tràn sắc xuân, nhất định là có tin tốt!" Một cô bé mới vào công ty được 2 năm đi tới bên Lucy, cười hì hì đùa giỡn.

"Con bé này, lại tìm ra tin gì tán chuyện hả?!" Lucy cười mắng.

"Chị Lucy, đừng nói Wendy nhìn ra, ngay cả em cũng nhìn ra này, gần đây em nghe nói giám đốc Dreyar sắp được điều lên trên, vậy không phải chức giám đốc sẽ trống lắm sao?" Một người trẻ tuổi khác cũng bước lại gần vui vẻ nói.

Hai người khơi mào, cả phòng sôi nổi hẳn lên, trái một câu phải một câu, đều là la hét muốn Lucy khao. Lucy cười vỗ tay một cái: "Được, bây giờ còn chưa có quyết định đâu, nếu được thật, khao là chuyện chắc chắn rồi."

"Chị Lucy ghê gớm thật đó."

"Làm gì có chuyện không phải chuyện tốt, lâu lắm rồi chưa có bữa nào ngon."

"..."

Mặc dù trong phòng bây giờ rất náo loạn nhưng vì quy chế công ty rất nghiêm khắc, sợ chuyện tốt lại thành chuyện xấu nên cả đám nhanh chóng giải tán.

Đã ở công ty, mấy chuyện xấu xa là không thể thiếu được, Lucy cũng không phải là chưa từng thấy qua. Nhưng có lẽ là bởi vì cô quá may mắn, mấy năm trước lúc cô vừa vào công ty thì hoạt động chủ yếu của công ty lúc ấy mới chỉ có bắt đầu đi vào vận hành hệ thống làm việc và tập trung khai thác thị trường, chủ yếu tập trung vào các doanh nghiệp nhỏ, đa số là móc nối với các bệnh viện nhỏ và bệnh viện tư nhân, sẽ không có nhiều chuyện bẩn thỉu như những nơi khác. Điểm quan trọng nhất là lãnh đạo lúc ấy của Lucy cũng không tệ lắm, Lucy là mẫu người không để mất lòng ai, hơn nữa sau khi biết Lucy đã có chồng nên cũng không ai làm khó cô cả. Đến thời giám đốc Dan thì cô cũng có tuổi rồi, nào có thể so được với mấy cô nàng thanh xuân đầy sức sống kia cho nên mấy chuyện xã giao bẩn thỉu cũng tránh khỏi cô. Nhìn chung là địa lợi nhân hòa, cả quá trình này chưa hề gặp những chuyện khó khăn tệ hại không chịu được. Nhưng để được giám đốc Dan hài lòng, cũng không phải đơn giản đã có được, Lucy không những mất nhiều tâm huyết mà còn cả thời gian.

Đến lúc tan làm, Lucy leo lên chiếc xe nhỏ ông xã mua cho cô rồi đi về nhà bố mẹ.

Mỗi thứ 6, Lucy với Natsu đều sẽ đến nhà họ Heartfilia hoặc nhà họ Dragneel ăn cơm tối. Đây là lịch cố định, cũng có một số bữa không theo lịch nhưng cũng chẳng đủ để đếm lên.

Lucy đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con ồn ào, vừa mở cửa ra đã thấy Tiểu Nash sung sướng chạy tới ôm chân cô gọi: "Mama mama!"

Ở ngay phía sau là cô con gái ngốc nghếch Luna đang học anh trai chạy tới nhưng chân ngắn nên dù làm thế nào cũng không đuổi kịp, bước nhanh quá nên bị ngã. Chỉ thấy con bé chật vật ngồi dậy, mặt mếu máo, giơ tay ra gọi "mama mama."

Lucy dù buồn cười nhưng lòng lại mềm nhũn, vội vàng đỡ cô bé lên, dụ dỗ: "Không khóc không khóc, khóc sẽ không xinh nữa."

Chuyện có xinh đẹp hay không là điều bé Luna để ý nhất, nghe mama mình nói vậy, cô bé nhỏ giọng sụt sùi không khóc nữa.

"Em gái thật là ngốc." tiểu Nash gật gù đắc ý, tỏ vẻ khinh thường nhưng chưa được bao lâu đã bị mama nhà bé véo một cái thật đau lên má.

"Mama nói với con thế nào, phải bảo vệ em gái thật kĩ cơ mà, con đã không dắt em đi thì chớ lại còn mắng em là ngốc, thích phạt thế nào đây?"

Lucy cũng không véo thật, nhìn con trai lớn 5 tuổi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, cô không nhịn được vừa cười vừa vò tóc bé.

Bé Luna 3 tuổi thấy anh trai bị phạt thì vui vẻ cười ''haha'' không ngừng.

Dì Layla nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đi ra khỏi phòng bếp, luôn miệng nói: "Ôi chao, lu nha đầu, con về rồi à?"

Dì Lena cũng thò đầu ra ngoài hỏi: "Nat đâu? Nat vẫn chưa về sao?"

Lucy ôm lấy bé Luna, cười híp mắt ngẩng đầu lên chào: "mẹ, mẹ." Mặc dù hai người mẹ cũng không biết tiếng "mẹ" nào là chào mình, lại nghe Lucy nói tiếp: "Con cũng chưa gặp anh ấy, chắc anh ấy sắp đến rồi."

"Vậy được, thế con trông hai đứa nhỏ, mẹ với mẹ chồng con vào làm tiếp đây." dì Layla vừa nói xong đã chỉ đạo chú Jude không biết bận việc gì ở trong phòng ra ngoài.

"Mẹ, để con tới phụ giúp." Lucy đáp, đang định đặt bé Luna xuống, ai ngờ dì Layla nói: "Thôi, con vừa đi làm về, cứ nghỉ trước đi đã."

Nghe lời nói không thể phản bác của dì Layla, Lucy cũng không vào trong nữa, cô ôm bé Luna đến rổ đồ chơi của cô bé rồi hỏi cô bé ở nhà bà nội có ngoan không.

Mà tiểu Nash thấy mama chỉ chú ý tới em gái nên cũng chạy tới kéo mama lại, khoe liên tục về những thứ hôm nay bé học được ở nhà trẻ.

Nói chuyện với con trai và con gái rất vui vẻ, đang nói, chợt thấy đôi mắt con trai mở to vui vẻ nhìn về phía sau, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lucy ngẩn người, đột nhiên bả vai bị ai đó siết lấy.

Hơi thở quen thuộc lướt qua chóp mũi, bên tai Lucy truyền đến giọng nói mang theo nụ cười của Natsu: "Vợ yêu."

Lucy trừng Natsu một cái, biết vừa rồi nhất định là hắn ra ám hiệu không cho tiểu Nash nói nên tức giận quát: "Già rồi mà còn không đứng đắn. Em nói cho anh biết, con trai của anh vừa mới nhận vợ ở trong nhà trẻ đấy, đang chuẩn bị đòi cưới đây này! Nhất định là anh dạy hư con!"

"Ôi chao! Tiểu Nash, không tệ nha! Có khí phách ~" Natsu dù rất buồn cười nhưng vẫn cố nhịn, vươn tay xoa đầu con trai, thấy con trai ưỡn ngực đầy kiêu ngạo thì không nhịn được cười to.

"Tiểu Nash, đừng nghe ba con nói bậy!" Lucy vội vàng nói rồi quay sang trừng Natsu, véo đùi hắn một cái thật đau.

Bé Luna nghe không hiểu bọn họ nói gì, mê mê mang mang nhìn ba người nghiêng đầu cười khúc khích, Natsu ôm con gái lên hôn một cái: "luna hôm nay có ngoan không?"

"luna ngoan." bé Luna ngọt ngào nhấn mạnh.

"Ngoan thế à, vậy lại đây, hôn papa một cái nào."

Lucy nhìn con gái nghe lời hôn "chụt" một cái lên mặt Natsu thì không khỏi buồn cười.

Dì Layla đi ra từ phòng bếp thấy cả nhà họ ấm áp vui vẻ, bà cười híp mắt giục: "Ăn cơm, ăn cơm nào."

Lucy "dạ" một tiếng sau đó dắt con tới bàn ăn.

Cảnh một nhà tám miệng vừa ăn cơm lại vui đùa náo nhiệt làm cho người ngoài nhìn vào thật hâm mộ nhưng để đạt đến hình ảnh này vĩnh viễn không thể thiếu được sự cố gắng và nhẫn nhịn. Ba mẹ Heartfilia gia và ba mẹ Dragneel gia ở rất gần nhau, tuy chưa kết thông hai bên vẫn coi như biết gốc biết rễ nhà nhau nhưng khi kết thông gia rồi vẫn dễ dàng nảy ra va chạm.

Nhớ 2 năm đầu kết hôn với Natsu, Lucy vẫn không có con. Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo thể chất Lucy là thể hư hàn, phải từ từ bồi bổ, không thể ép buộc quá mức.

Khi ấy, dì Lena biết tin tức này trong lòng liền vô cùng khó chịu. Bà đợi cháu trai lâu như vậy, không ngờ con trai thì kết hôn rồi mà cháu trai thì không biết bao giờ mới có.

Dì Lena vốn cũng muốn nhẫn nhịn nhưng trong lòng dù sao vẫn tức giận, ầm ĩ làm ra không ít chuyện, khiến cho Lucy lo lắng, Natsu khó khăn, dùng mười đầu ngón tay cũng không đếm hết.

Khi đó, Lucy vừa mới bắt đầu làm việc còn rất nhiều áp lực, mỗi lần đến Dragneel gia còn bị dì Lena đâm đủ thứ gai nhọn, chịu không ít khổ cực, mỗi lần đến đêm khuya đều len lén rơi nước mắt. Mà chuyện này lại càng là một cuộc kiểm tra đối với hai vợ chồng. Khi đó Natsu cũng có chút luống cuống, chỉ có thể an ủi cô.

Mà dì Layla lại nghĩ Lucy bị như vậy là do bà làm hại, lúc nào cũng đau lòng tự trách. Bà thường thường mang bình giữ nhiệt đến công ty Lucy giục cô uống canh bổ. Dì Layla càng khẩn trương lo lắng như vậy lại càng khiến Lucy thêm mệt mỏi.

Tóm lại, khi đó Dragneel gia – Heartfilia gia, cùng với đôi vợ chồng Natsu – Lucy đều trôi qua rất khó khăn.

Từng ngày từng ngày chịu đựng trôi qua, không biết ông trời tự dưng bột phát thiện tâm hay như thế nào mà đến năm thứ 3 sau khi kết hôn, cuối cùng cũng bỏ qua cho Lucy, mang tiểu Nash đến cho cô.

Lúc ấy tình hình hai nhà mới có chuyển biến tốt, hai bà mẹ vội vàng sắp xếp việc an thai cho Lucy, sự hòa thuận một lần nữa được lập lại.

Cuộc sống chính là cuộc sống, chẳng có cách nào khiến nó lúc nào cũng vừa lòng đẹp ý mãi cả nhưng Lucy có thể ngồi đây, trên bàn ăn, cùng người nhà ăn một bữa cơm, đã là quá hạnh phúc so với rất nhiều người rồi.

Cơm nước xong, nói chuyện một lúc, Lucy và Natsu định đi về, vừa định gọi hai bé con lại, dì Layla đã giành nói trước: "Trưa mai tới dùng cơm đi, các con không cần nấu đâu. Còn Tiểu Nash và Luna thì cứ để hai đứa ngủ ở đây, đưa đến đưa đi các con cũng phiền phức."

Dì Lena cũng nói: "Đúng đúng, ngày mai các con cứ đến thẳng đây là được."

Các cụ không sợ phiền phức, lại thích náo náo nhiệt nhiệt, huống hồ ăn cùng nhau cũng tiết kiệm hơn, chưa nói tới phiền phức.

Tiểu Nash và bé Luna thường bị giữ lại ở nhà ông bà cũng không phải chuyện mới mẻ gì, Natsu với Lucy cũng chẳng có gì phải từ chối.

Lúc gần đi, Lucy gọi tiểu Nash tới dặn bé phải ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ tiểu Nash một tay ôm máy tính, tay còn lại giơ lên thuần thục vẫy tay tạm biệt với Lucy: "Mama, ngày mai con sẽ làm sủi cảo cho mama, bà ngoại bảo ngày mai sẽ ăn sủi sảo."

Lucy xoa đầu bé, dặn bé phải chăm sóc em gái thật tốt, lại hôn bé Luna một cái rồi mới rời đi.

Natsu dắt tay Lucy đi xuống cầu thang mờ tối, nghe Lucy oán trách: "Hai đứa con không có lương tâm."

Natsu ngược lại, chẳng tỏ vẻ gì: "Thật tốt quá. Hai đứa nhóc đáng ghét đi rồi, trong nhà chỉ còn có mình hai ta."

Lucy "phì" một cái, lầm bầm mấy câu "Không đứng đắn" nhưng khóe miệng đã sớm nhếch lên. Vì để tiết kiệm thời gian, Natsu chở Lucy bằng xe rồi lái về tòa nhà họ ở.

___________________________________End___________________________________

Ai mún bầu cho Erza hay Mirajane lên đất diễn của truyện ms thì bầu chọn típ đi, chốt lại chủ nhật tuân sau đý nhá! ^ v <

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: