Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Hứa hẹn này nọ

Hôm sau Lucy tự mình đi làm, cô không muốn mỗi lần đi làm đều phiền đến Natsu đưa đón cho nên vẫn như thường ngồi đợi xe bus.


Cả ngày ngồi trong văn phòng, Lucy đều không yên lòng. Khi Aries đến tìm Lucy thì nhìn thấy hai mắt Lucy dại ra nhìn màn hình máy tính, một lúc lâu mà tròng mắt cũng không chuyển một chút.


Aries vụng trộm đi tới, vỗ bả vai Lucy, hét to: "Hi!"


Lucy bị dọa hoảng sợ, tinh thần còn chưa ổn định, quay về phía sau mới phát hiện khuôn mặt Aries đang tươi cười nhìn cô. Lucy định thần lại, thở phào: "Cậu muốn hù chết mình sao cô nàng chết dẫm kia!"


Aries cười càng vui vẻ: "Mình còn không phải muốn cậu tỉnh lại sao, xem đầu óc cậu vừa rồi không biết bay đi nơi nào rồi."


Nói xong ôm lấy bả vai Lucy cười xấu xa: "Vừa nghĩ cái gì? Đàn ông?"


Lucy trừng mắt nhìn bạn tốt: "Cậu nghĩ mình với cậu là cùng một loại người sao?"


Aries cười "ha ha" vài tiếng, kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống so với Lucy tinh thần uể oải, Aries ngược lại vô cùng cao hứng.


"Cho cậu biết này, bạn trai mình cuối cùng đã tranh thủ được cơ hội điều chuyển, sau ít thời gian nữa, anh ấy có thể đến công ty bên này làm việc rồi, đến lúc đó mình có thể ngày ngày ở bên cạnh anh ấy rồi." Aries càng nói càng hứng khởi, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.


"Chúc mừng cậu, cuối cùng đã khổ tận cam lai."


Lời này Aries rất thích nghe, tiếp tục nói: "Sau khi anh ấy ổn định công việc bên này, bọn mình sẽ mua nhà rồi kết hôn."


"A~~ Hay cậu lập luôn kế hoạch xem nên sinh con trai hay con gái đi?"


Aries vừa định nói "Đúng!" đột nhiên nhớ ra việc này căn bản là không thể thực hiện được. Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bỡn cợt của Lucy.


"Ngươi.... người này!" Ý thức được mình bị đùa giỡn, Aries cù lên thắt lưng Lucy, chọc Lucy trốn trái tránh phải.


Thế giới này kỳ diệu vô cùng có người luôn tâm niệm kết hôn, có người ... lại sợ hãi hôn nhân.


Công tác buổi chiều cuối cùng cũng hoàn thành, vốn tưởng sẽ về nhà luôn nhưng vừa tan tầm, Natsu gọi điện thoại tới, hẹn Lucy ăn cơm, cô đáp ứng.


Khi Lucy mở cửa xe ngồi vào trong, cô không khống chế được ách xì một cái, hai mắt lấp lánh nước. Cô mới nhớ tới hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm phải dậy đi làm nên càng thêm mệt mỏi.


Natsu nhìn cô hỏi: "Hôm qua ngủ không ngon?"


Lucy lắc lắc đầu nhưng sắc mặt có chút khốn đốn mệt mỏi, rõ ràng đáp án của cô không hề có sức thuyết phục.


Hôm qua tới tận khuya cô mới ngủ được bằng không sẽ không có tinh thần như vậy. Lời nói của dì Layla luôn vang lên trong đầu cô, ''lý trí bảo, những điều đó một chút cũng không sai, điều kiện của Natsu rất tốt. Có nhà có xe, thậm chí Lena từng ám chỉ nếu ngại nhà bọn họ quá nhỏ thì natsu và con có thể mua cái lớn hơn, sở dĩ nhiều năm rồi không muốn mua chỉ bởi vì luyến tiếc lão hàng xóm mà thôi.'' (những chữ có in nghiêng gạch dưới là lời ns của ai đó vang lên trg đầu cn' in nghiêng là suy nghĩ nha)


''Nhưng lý trí cũng bảo, mình ở cùng Natsu cũng không bài xích nhưng vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận kết hôn với hắn. Mặc dù rất quen thuộc với Natsu nhưng mình không giống với Aries tự do yêu đương rồi từng bước một đi tiếp, đối với cuộc hôn nhân này thay vì tiến tới, mình còn rất nhiều điều không xác định và hoài nghi.''


Cô ngủ không yên, không nhịn được tự hỏi mình một lần lại một lần, ''kết hôn luôn như vậy sẽ không có vấn đề gì sao? Hai người không yêu nhau chỉ dùng ý thức trách nhiệm buộc lại bằng một cuộc hôn nhân, thật sự không có vấn đề gì sao?''


Lucy không nghĩ ra cũng không tìm thấy đáp án nhưng cô không dám và càng không đủ sức để ngăn cản cuộc hôn nhân này. Cô chán ghét chính mình nhưng không biết làm sao thay đổi.


Natsu nhìn mắt Lucy. Đánh tay lái rẽ sang đường khác, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi: "Mẹ em bàn với em về chuyện hôn sự à?"


Khuôn mặt Lucy cứng đờ, ''kỳ thực mình vốn nên đoán được, mẹ đã hiểu rõ sự tình như vậy huống hồ là dì Lena''. Lucy gật đầu: "Phải".


Natsu quay đầu nhìn thoáng qua biểu tình của cô, cau mày tự hỏi vài giây, đột nhiên dừng xe lại ven đường.


Lucy không chuẩn bị tâm lý, bởi quán tính mà bị đập mạnh vào ghế dựa đằng sau, cô hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần thì hỏi: "Sao anh phanh xe gấp vậy?"


Natsu nghiêng người nhìn cô, khuôn mặt khó khi nào nghiêm túc như bây giờ: "Em không muốn?"


Lucy trong nháy mắt không hiểu hắn nói gì: "Cái gì không muốn?"


Chưa dứt lời, cô đã phản ứng lại, sợ run vài giây mới nói: "Em chưa nói không muốn."


Natsu nhìn cô muốn tìm ra ý nghĩ chân thật của cô nhưng không thành công. Hắn thở dài, giọng nói lạnh nhạt: "Chuyện này quả thực có hơi gấp, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai muốn có cháu bế lắm rồi, tối qua bà nói cho anh việc kết hôn của chúng ta, anh không phản đối, nói tùy em quyết định. Trên thực tế, cho dù em quyết định như thế nào đều được, anh cũng không phải loại đàn ông đeo bám, nếu em không muốn thì cứ nói thẳng, mẹ anh với anh đều không trách em."


Lucy bất an ngón tay giật giật, trong lòng cô giằng co nhiều cảm xúc, cố gắng áp chế cảm xúc xuống, cô hòa hoãn nói: "Nếu phải kết hôn với người nào khác, em tình nguyện kết hôn với anh, đây là nói thật." Nói xong ánh mắt cô cũng sáng ngời hơn vài phần.


"Cho nên em quả thật không có không muốn, chỉ có chút không yên mà thôi." Lucy tiếp tục nói, mí mắt hơi buông xuống.


Natsu thở dài nhẹ nhõm, nói: "Tóm lại, em có thể trở về tiếp tục lo lắng, dù đáp án là gì anh cũng sẽ nhận."


Lucy gật đầu, không dùng lời nói.


Hai người đến một nhà hàng, chọn món ăn, chờ đồ ăn mang lên, ăn xong.(akiko: s ăn lẹ z tui chưa ăn nữa mà T^T nalu*ko cảm xúc*: đy là món tụi tui trả tiền mừ tính ăn ké à minako*chỉ*: đồ ăn ở đy s ko ăn =.=''')


Từng bước tiến hành giống như bình thường, tuy không khí không thoải mái như trước kia nhưng cũng không có xấu hổ hay trầm mặc.


Khi ăn xong, sắc trời đã tối hoàn toàn, ánh đèn quảng cáo trên đường đã sáng kéo dài suốt con đường họ về nhà.


Hai người một trước một sau lên cầu thang, Lucy lấy chìa khóa ra mở cửa thì nghe thấy tiếng gọi của Natsu: "Chờ chút!"


Lucy quay đầu, dừng lại: "Sao vậy?"


Natsu đi lên từng bước, ban đầu nhẹ nhàng cầm tay cô sau chặt dần. Hắn giương mắt lại phát hiện biểu tình trên mặt Lucy rất ngốc, ngay cả miệng cũng hơi hơi mở ra. Vốn muốn nói trông em thật ngốc nhưng không thể thốt nên lời, chuyển thành một nụ cười khẽ.


Sau đó khuôn mặt hắn không nhanh không chậm tiến vế phía trước, trong khi Lucy còn chưa hiểu chuyện gì, môi của cô bị chạm nhẹ còn chưa cảm giác được độ ấm của đối phương đôi môi kia đã rời đi, ánh mắt Natsu nhìn thẳng cô.


Lucy cảm giác lòng mình đã bị nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia mở ra nhưng cô không tỏ ra phản ứng gì, chỉ khẽ mân môi đồng dạng nhìn thẳng hắn.


Đại khái bởi vì trời tối, ánh đèn ngoài hiên cũng không chiếu rõ, xung quanh ba mặt đều là nhà, chỗ này càng giống như một không gian bị bịt kín. Ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt Natsu nhưng Lucy chỉ thấy con ngươi đen của người đối diện như tỏa sáng, cái khác đều không thấy rõ giống như máy ảnh chỉ chụp được cảnh mình cần còn những thứ xung quanh đều nhạt nhòa.


Natsu cầm tay Lucy đặt lên ngực mình, thanh âm trầm thấp: "Tuy anh không được tốt, cũng không có lòng tin mình sẽ là một người chồng tốt... Nhưng nếu em thực sự nguyện ý theo anh cả đời, anh sẽ cố gắng hết sức, về sau nếu anh làm chuyện gì khiến em mất hứng, em cứ nói ra, sai anh sửa, đồng dạng, em không tốt, anh cũng sẽ nói với em."


Natsu ngừng lại, một lúc sau mới nói tiếp: "Em là một cô gái tốt, anh nhất định sẽ đối tốt với em... cho nên, em không cần sợ hãi."


"..."


Thực ra trong rất nhiều trường hợp, hứa hẹn linh tinh gì đó chẳng qua chỉ là lừa gạt tiểu nữ sinh thôi. Nhưng chết tiệt là, loại hứa hẹn này không hề bắt buộc người nhận phải tin tưởng nó, lại vẫn làm cho người ta nhịn không được chờ mong. Không phải chưa từng nghe, không phải vì nó quá ngọt ngào nhưng đối với Lucy đang trôi nổi không tìm ra phương hướng cho mình, lời hứa này giống như một mảnh gỗ mục cứu mạng, chẳng biết bao giờ sẽ vỡ vụn nhưng vẫn không nhịn được ôm chặt nó, chờ mong, mảnh gỗ mục sẽ đưa cô đi một con đường khác, một chút lại một chút đem cô tới bên chiếc thuyền cho dù chỉ là chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên biển.


''Lucy, rốt cuộc thì mày cũng chỉ là một đứa con gái bình thường ý chí không kiên định mà thôi. Dễ dàng cảm động, dễ dàng tin tưởng ... dễ dàng thỏa mãn.''  

________________________________

Ngoài trời trg xanh và mát mẻ

erza*mắt sáng rực*: n' chúng ta hãy thưởng thức pinic đi.

natsu*đớp dĩa thịt*: cứ thoải mái thưởng thức. 

lucy*theo phong trào*: ăn đê ăn đê, ngon lém đý.

kai*ăn kem*: z thì tui chơi lun, minako lại đy ngồi ăn nè.

minako*ăn bánh kẹp*: thui mình thích cái nỳ hơn.

erza*ăn bánh kem dâu*: ngon wá (> w <).

akiko*mắt toàn là đồ ăn*: nhìn ngon wá *lấy chén súp*.

yuuke*giựt lấy*: xl nha cái nỳ tui lấy trc òi.

akiko: z thui tui lấy cái khác *lấy bánh phô mai nướng*.

yuuke*giựt nữa*: xl tui đg ăn cái nỳ.

akiko*hơi tức nhg pỏ wa*: tui lấy cái khác *cầm ly kem*.

yuuke*giựt nữa*: xl nữa nha tui đg mún ăn.

akiko*bực mình*: nè từ hồi nãy zờ tui lấy cái j' là ông cứ lấy cái đó mà có thý ông ăn âu.

yuuke*mặt tỉnh bơ*: thích là quyền của tui.

akiko*lôi cây gậy ra đánh*: z đánh là quyền của tui.

yuuke*chọi đồ ăn*: mún ăn chứ zề tui nhét cho rớt cái hàm lun.

akiko*né + chọi lại*: hồi nảy zành nhìu lém mà tui nhét cho bao tử nổ lun.

yuuke*né*: ko bít cn n' à.

kai*kéo đi lun*: minako ở đy có erza nên tụi mình chuồn trc đi.

minako*pị lôi đi mà chả hỉu j'*: ????

lucy*hỉu đc tình hình*: natsu thu dọn đồ ăn và rời khỏi chỗ nỳ đi sắp có ng' gặp họa r'.

natsu*hỉu ý + thu dọn xg + kéo lucy chạy*: chạy lẹ.

Erza đg ăn bánh tự nhin có 1 cây gậy của đứa n' đó chọi chúng lm' rớt dĩa bánh dâu và đứa n' đó đã giẫm lên cái bánh đã rớt.

erza*khóc*: bánh của mình *tia giết ng'* đứa n' lm' rớt bánh của chị.

akiko và yuuke*run cầm cập*: d-d-dạ l-l-là thằng/cn nỳ.

erza*bẻ tay răng rắc*: wá muộn r'.

akiko và yuuke: áaaaaaaaaaaaaa.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: