Chap 54: Quyết tâm của dì Lena
Chap nỳ tặng cho AnNguyen445 và nhinbn !
_________________________________________
Lucy mở to mắt. Tảng đá đè nặng trong lòng cô từ trước tới nay vậy mà không ngờ chưa đến nửa giờ đã được giải quyết nhanh chóng. Nói thật, năng lực của Natsu từ trước tới nay luôn là điều khiến cô sợ hãi, sợ có một ngày hắn khao khát trở thành một người đàn ông thành tựu, nảy sinh dã tâm mưu tính tiền đồ. Tuy cô có thể đồng hành cùng hắn, cùng nhau tiến lên nhưng việc này quá mệt mỏi, cô cũng không hiểu biết nhiều lắm, mà chung quy cũng không phải cuộc sống mình mong muốn. Bây giờ, có lời hứa của Natsu, cô rất an tâm.
Hốc mắt Lucy có chút ẩm ướt, cảm giác ngực mình bỗng dưng được buông lỏng. Cô ôm cổ Natsu cọ cọ, lại không biết nên nói cảm ơn hay vui vẻ.
Cho đến khi cảm xúc Lucy ổn định, cô đưa lại sổ tiết kiệm cho Natsu. Natsu nhận lấy, hắn nhìn vẻ mặt Lucy vui mừng, hai mắt dù ẩm ướt nhưng vẫn rạng rỡ, trong lòng chợt cảm thấy mềm mại. Thực ra, hiện tại hắn cũng không có nhiều dã tâm muốn sự nghiệp thành công. Hắn chỉ muốn cùng Lucy sống vui vẻ nhưng lại sợ Lucy để ý tới sự nghiệp người đàn ông của mình cho nên mới có màn vừa rồi. Cuối cùng cô cũng không làm hắn thất vọng, ít nhất lúc này hai bọn họ cũng không có chút bất đồng nào. Về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt, cho dù không có địa vị cao sang ngày ngày tiêu tiền như nước, cũng chẳng sợ không có cách nào đem cho cô cuộc sống vật chất giàu sang.
Lucy đã sớm hiểu rõ, tuy nói bởi vì không muốn rời xa hắn nhưng cô cũng tồn tại tư tâm. Lucy biết rõ chính mình, không phải cô tự coi nhẹ mình, mà quả thật là như thế. Bộ dáng cô không đủ xinh đẹp, năng lực không giỏi, bây giờ có thể coi như xứng với Natsu nhưng đến khi Natsu thành công, nói cô không tự tin cũng được, buồn lo vô cớ cũng chẳng sao, nhưng cô thật sự không chắc có thể cam đoan sau đó, cô còn có thể giữ vững vị trí của mình trong lòng hắn hay không, cam đoan tình cảm hai người có thể thuần túy tốt đẹp như bây giờ hay không.
Không phải không tin tưởng Natsu mà bởi vì xã hội này chính là như thế. Ai cũng không thể cam đoan sẽ không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh. Lúc này tình cảm không thể lay chuyển, về sau lại có thể cùng sống cùng chết với người khác. Nếu có quá nhiều khả năng ngoài ý muốn như vậy, cô cũng thật sự không muốn để Natsu tự mở công ty.
''Được rồi, mặc dù nói vậy nhưng dù hắn có không mở công ty cũng đâu chắc chắn rằng hắn nhất định luôn yêu mình nhưng ít ra tỉ lệ vẫn lớn hơn không phải sao?''
Natsu nhìn sổ tiết kiệm trong tay rồi lại nhìn Lucy. Đến cuối cùng vẫn đem quyển sổ đặt trong lòng Lucy nói: "Này cho em, mật mã là sáu số cuối số điện thoại nhà anh."
"Hả?!'' Lucy từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại, nhìn Natsu rồi lại nhìn quyển sổ tiết kiệm trong lòng, cô không nhịn được bật cười, "Anh nên tự mình giữ đi, em còn chưa đến mức chưa gả vào mà đã nhúng tay vào tiền của anh."
Natsu không che giấu, khoa trương giả bộ đau lòng muốn chết nói: "Em cứ cầm đi, mẹ anh cũng không biết anh có nhiều tiền như vậy. Dù sao cũng không mở công ty, em muốn mua cái gì thì cứ mua đi."
Lucy cười, cô véo mặt Natsu nói: "Muốn mua cái gì thì mua sao? Sao em lại cảm thấy vì anh biết em sẽ không động đến một đồng nào trong này nên mới không kiêng nể để em giữ như vậy!"
Natsu xoa mặt, gục đầu sang một bên. ''Khụ... vợ nhà mình càng ngày càng thông minh thì phải.'' (kai: chỉ thông minh lâu ùi thánh ¬_¬)
Mặc kệ Natsu là đau lòng đến chết hay hoàn toàn không sao cả mà đưa sổ tiết kiệm cho cô. Lucy vẫn không khách khí nhét sổ tiết kiệm vào túi áo.
''Có người cho tiền, đồ ngốc mới không lấy! ^o^'' (akiko: có ng' cho tiền, cn ngu ms ko xài *ns mỉa* kai: câu nỳ trên cả tuyệt vời lucy*kick*: em lm' chị bối rối wá akiko*bay ra ngoài*: gomennasaiiiii)
Giải quyết xong tảng đá lớn trong lòng lại thu hết tiền riêng của hắn, mặc dù chưa rời khỏi công ty nhưng thời gian này vẫn nên cẩn thận tìm kiếm công việc khác. Đến khi hai người quyết định xong, lại thảo luận tới chuyện hẹn Rogue làm một buổi gặp mặt. Tóm lại, khó có cơ hội ra ngoài, Lucy vô cùng chờ mong.
Lúc ăn cơm tối ngày hôm sau, Lucy được dì Lena giữ lại. Cô vốn định ăn cơm xong sẽ theo gót Natsu vào trong phòng tiếp tục ngọt ngào nhưng dì Lena đột nhiên gọi cô lại, hiền hòa nói: "lu nha đầu, con tới phòng dì, hai chúng ta tâm sự một lát."
Lucy nghi hoặc nhưng vẫn không chút do dự đi theo dì Lena đến phòng bà. Mà Natsu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người, vốn định bất chấp chạy theo nhưng lại bị dì Lena không khách khí tống ra khỏi cửa, chỉ đành vuốt vuốt mũi bồi cha già xem tin tức.
Phòng dì Lena và chú Igneel, Lucy rất ít khi đến. Ngày bé còn vào nhiều sau khi lớn lên căn bản chưa bước vào lần nào. Đèn trong phòng không thực sáng rõ, khiến khuôn mặt dì Lena ngồi trên giường cũng có chút mơ hồ. Mũi Lucy ngửi thấy hương vị xa lạ, cô hơi có chút khẩn trương nhưng vẫn cố gắng ra vẻ tự nhiên làm theo chỉ thị của dì Lena, cùng ngồi xuống giường.
Giọng nói của dì Lena không cao không thấp, đầu tiên bà tựa như người nhà kéo Lucy lại gần hỏi: "nat nói tuần sau các con định đi chơi?"
Lucy gật đầu, tựa như bình thường cười nói: "Vâng ạ."
Dì Lena cười nhắc nhở: "Vậy hai con nhớ phải cẩn thận, thời tiết rất lạnh, nhất định phải mặc áo nhiều vào."
"Vâng." Lucy đáp, chờ dì Lena nói vào trọng tâm.
Dì Lena không lan man lâu, vẻ mặt bà ôn hòa, kéo tay Lucy đặt vào giữa hai tay mình: "lu nha đầu, dì đã hỏi qua thầy, ông ấy nói đến khi qua tết âm lịch, có thể chọn một ngày tốt làm hôn lễ cho hai đứa."
Lucy nghe đến đây, mặt cô nóng lên gật đầu đáp: "Vâng."
Dì Lena nhìn Lucy bày ra dáng vẻ thẹn thùng thì vui mừng, bà vỗ về tay Lucy, cười hỏi: "lu nha đầu, lâu như vậy, con có bao giờ nghi ngờ tại sao dì vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp tác hợp hai đứa không?"
Mí mắt Lucy nhướn lên trong mắt không giấu nổi tò mò. Được rồi, tuy rằng từ ngày bé dì Lena đã đối với cô tốt lắm nhưng quả thật Lucy vẫn luôn nghi hoặc. Từ khi bàn chuyện yêu đương với Natsu tới nay, dì Lena đều rất nóng lòng, thậm chí có đôi khi Lucy còn cảm thấy dì Lena nhiệt tình như vậy có hơi quá. Mặc dù có nghi ngờ nhưng Lucy cũng lười truy tìm nguyên nhân. Chính là không nghĩ tới, đêm nay dì Lena lại đột nhiên nhắc đến việc này với cô.
Dì Lena nhìn vẻ mặt Lucy liền biết nha đầu này quả thực cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này. Bà mỉm cười, hai mắt nhìn chăm chú vào vách tường phía sau lưng Lucy, có chút thất thần, như đang nhớ về chuyện cũ.
"lu nha đầu a, nat là một đứa nhỏ hiếu thuận, cũng là đứa có trách nhiệm với gia đình. Con cũng biết lúc trước dì từng bị ung thư tử cung, lúc ấy thằng bé vẫn đang ở thành phố S, biết được tin tức liền liều mạng chạy tới. Con không biết lúc ấy dì trong phòng bệnh nhìn nó đột nhiên chạy tới, trái tim dì như nát ra. Con ngươi vốn đen láy nay bừng đỏ tơ máu, hai má lõm xuống, môi cũng khô nứt, cả người không còn mấy lạng thịt, nói có bao nhiêu tiều tụy thì có bấy nhiêu tiều tụy... Dì nuôi nó bao nhiêu năm, cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy bộ dáng không ra hình người như thế của nó.''
Dì Lena vừa kể vừa giận dữ nói: "Sau đó dì hỏi nó, hỏi nó có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Bộ dáng nó như vậy rõ ràng là không ăn uống gì suốt một thời gian dài. Nhưng mà... nó cái gì cũng không chịu nói, khăng khăng mình không có việc gì, để dì an tâm chữa bệnh."
"Mặc dù nó không nói nhưng dì cũng có thể đoán được phần nào. Nhất định thằng bé ở thành phố S gặp khó khăn, bị người ta bắt nạt. Nhưng mặc kệ nguyên nhân nào, dì và ba nó cũng không có năng lực, dì lại càng không thể làm được cái gì. Chuyện duy nhất có thể làm là buộc nó bên người, không để người ta bắt nạt nó." Dì Lena nói xong, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.
"Nhưng con dì sinh ra, dì lại không hiểu nó sao? Từ nhỏ nó đã là đứa không an phận, trung học thì không muốn đọc sách, thật vất vả dì mới bức nó học đại học. Nhưng nó giận dì, suốt 8 năm cũng chỉ trở về được vài lần. Lúc ấy nó cứ vậy du đãng bên ngoài, trong lòng dì khổ sở cũng không dám ngăn cản. Cho đến khi lần ấy nhìn nó trở về với bộ dáng đó, dì liền quyết tâm, mặc kệ nó có đồng ý hay không, dì nhất định sẽ buộc nó bên người. Nhưng lần này thật kỳ lạ, dì còn chưa mở miệng ép nó trở về, mà nó ngược lại tự chủ động đề xuất. Lucy, chờ đến khi con có con, con mới hiểu cảm giác của dì. Sở dĩ Natsu trở về, nhất định là vì dì a..." (s đổi xưng hô nhanh z O w O)
"Thằng bé về sau càng trở nên an phận, dì càng áy náy khó chịu. Có đôi khi dì nghĩ, khi trước dì thả nó ra để nó chịu gió mưa bên ngoài, rốt cuộc là đúng hay sai. Nhưng mặc kệ thế nào, dì cũng không thể để nó một mình ở bên ngoài lần nữa vất vả chịu khổ. Nói thực, bắt dì mỗi ngày nhìn bộ dáng nó suy sụp, dì cũng không chịu nổi. Dì không thể làm nổi cái gì, cũng không muốn buông nó ra, chỉ có thể tận tâm tìm cho nó một cô gái tốt. Đàn ông mà, có vợ con tự nhiên sẽ an ổn thôi. Nhất là có được một người vợ tốt, cuộc sống sau này của nó nhất định sẽ không kém gì so với một người nhà giàu nhiều tiền."
Nói tới đây, dì Lena nhìn Lucy, ánh mắt bà hiền hòa: "Hiện tại xem ra, suy nghĩ của dì một chút cũng không sai."
Lucy vẫn đang nghe dì Lena nói chuyện chợt giật mình, cô phục hồi tinh thần nói: "Dì Lena, dì không cần áy náy, anh Natsu là tự nguyện ở lại, có thể ở bên hai người tận hiếu, anh ấy thực ra rất vui vẻ."
Dì Lena nở nụ cười, vuốt tóc Lucy: "Nó nói dối đó còn không phải bởi vì cuối cùng nó cũng tìm được cô gái hợp ý, mới có thể hoàn toàn buông xuống tâm tư xông pha bên ngoài sao."
Lời này khiến Lucy thật cao hứng nhưng cô không dám thể hiện ra bên ngoài: "Dì Lena, nếu lời này để anh Natsu nghe được, anh ấy nhất định sẽ đau lòng."
Dì Lena cười, bà tiếp tục hiền hòa nói với Lucy: "Dì nghe nói nó định tìm công việc mới, chắc bởi vì công việc hiện tại tiền lương thấp, về sau sợ cuộc sống khổ sở?"
"anou.... etou..." Lucy không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Thực ra dì Lena cũng không đợi Lucy trả lời, bà đứng lên lấy từ trong ngăn tủ một tập giấy, đưa cho Lucy: "dì cũng không phải loại người keo kiệt. Đến khi hai đứa kết hôn, mấy gian cửa hàng dì đều đổi sang tên Natsu rồi giao cho hai đứa, đến lúc đó các con cứ cách thời gian lại thu tiền thuê nhà. Mặc dù không thể nào tiêu tiền như nước nhưng con có thể yên tâm, hai đứa nhất định sẽ không phải vì tiền mà sầu lo. Cho nên, con khuyên nhủ nó, không cần vất vả đi tìm công việc mới được không?"
Lucy nghe đến đó liền ngây ngốc, chỉ có thể hàm hồ đáp ứng.
Lucy tiếp tục nghe dì Lena nói về chuyện lúc trước, là bà thiếu con mắt nhìn, bà còn đối xử không tốt với Lucy. (akiko: chuyện của dì Layla với.... ai ta wên mất òi *ngẫm nghĩ* yukio: cacao đó má akiko*gật đầu lia lịa*: đúng òi đúng òi cacao yuuke*cươi khinh*: 2 cn khùng là cocacola yukio và akiko*tán thành*: ý cái nỳ đúng nè kai*cốc đầu 3 đứa*: macao 3 ba mẹ akiko, yuuke và yukio*xoa cục u*: aye)
Nói thật, dù Lucy có phóng khoáng, thì đối với sự việc lần đó thái độ bo bo giữ mình của dì Lena cũng khiến cô chạnh lòng. Nhưng khi biết áy áy của bà với Natsu, Lucy đã có thể hoàn toàn tha thứ.
Dì Lena yêu thương Natsu, thậm chí là quá yêu thương.
Hàn huyên nửa ngày, dì Lena mới nói hết những điều mình cần nói, bà cùng Lucy ra khỏi phòng.
Vừa mới ra, Natsu đã đón sẵn. Dì Lena không ngăn cản hai người thân thiết, chỉ nói thầm "Xú tiểu tử", rồi đi làm chuyện của mình.
Natsu kéo tay Lucy vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại ôm cô hỏi : "Mẹ anh nói gì với em?"
"Một tên đàn ông như anh hỏi thăm chuyện của phụ nữ, không thấy xấu hổ sao?!" Lucy liếc trắng mắt, không tính nói cho hắn biết.
Natsu ngây ngô cười vài tiếng, hắn cũng không muốn tìm hiểu nhưng gần đây không xảy ra chuyện gì, hành động của mẹ già nhà mình khiến hắn thực lo lắng. Bất quá thái độ Lucy đối với hắn vẫn không khác, kia nhất định không phải chuyện gì bổng đánh uyên ương, một khi đã thế thì cũng không sao.
Cùng Natsu ngọt ngào nói chuyện, thời gian cũng khá muộn, Lucy liền trở về nhà.
Tuy biểu hiện của cô cùng với bình thường không khác nhưng vừa vào phòng cô liền ghé lên giường ngẩn người.
''Ý của dì Lena là việc Natsu tìm công việc mới thật sự không quan trọng. Nhưng rốt cuộc việc này có quan trọng không?'' Lucy vẫn không thể nào quyết định.
_____________________________________
Trg phòng học
mira*phát bài*: m.n truyền xuống và pắt đầu lm' pài đi *đi kt*
dãy bên nhóm nat.
natsu*cầm tờ đề*: pỏ mợ s trúng vô câu mình ko ôn z*mồ hôi tuôn rơi*
gray*nhìn*: chết pà tối hôm wa ko ôn bài s bít lm' đy T^T
gajeel*ghi bài lia lịa*:.......
natsu và gray*suy nghĩ*: thằng nỳ hôm ny siêng z, phải cọp ms đc *liếc mắt nhìn*
gajeel*nhìn*: hôm ny t mở lòng từ bi cho 2 tụi bây chép đý *đưa bài*
natsu và gray*cười*: ồ cám ơn m' nha thằng sắt gỉ *chép lia lịa*
dãy bên nhóm lucy.
lucy*nhìn natsu*: natsu ôn hết bài r' à, zỏi thiệt, mình phải cố gắng ms đc.
juvia*mắt trái tim*: woa, gray-sama giỏi wá juvia sẽ cố gắng để = điểm gray-sama.
levy*nhìn gajeel*: cậu ấy bít lm' thiệt à, z cx tốt *cười mỉm*
''reng reng''
mira: hết zờ r' nộp bài, tối nay sẽ có điểm *cầm xấp giấy đi ra ngoài*
minako, kai, akiko, yuuke và yukio*chạy vào*: yo, s òi lm' đc hem.
lucy*lắc đầu*: hên xui òi.
juvia*ôm gray*: juvia thì ko bít.
levy*tháo kính*: tạm ổn.
cả đám*xoay đầu hỏi*: z cn' 3 ng' kia lm' đc ko z.
gray*ôm lại juvia*: trên cả tuyệt vời.
juvia: g-gray-sama ôm j-j-juvia juviiii.....*ngất tại chỗ*
natsu: thấy ta thông minh chưa lm' hết lun*đứng lên bài cười ha hả*
gajeel*ăn sắt*: đỉnh của đỉnh.
cả đám (-juvia tại pị ngất): hay z đảm bảo 3 ng' điểm cao lém á. *ngưỡng mộ*
gray, natsu và gajeel*hất mặt*: đương nhiên òi.
kai và yukio*nhìn nhau + suy nghĩ*: nghi ngờ 3 thằng nỳ wá tối sẽ có kết wả.
______________________________________
kai: tối nay mình ra típ nha! Anou..... mina cho mình hỏi mina mún 1 tuần ra 1 chap hay 1 ngày 1 chap z tại dạo nỳ mình mắc chứng bệnh ko thể chữa đc, đó là căn bệnh khá phổ biến bệnh lề mề.
akiko: ché ưi bệnh lười ché chứ ché mắc bệnh đó chắc tới TK ms cx chưa có chap cho mina đọc nữa ¬_¬
kai: kệ tui, zờ thì m.n chọn lẹ nha! Để mình sắp xếp lịch hc vs ra chap cho mấy pạn bít zờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro