Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 42: Trở về nhà

Ngày hôm sau, Lucy mông mông lung lung rời giường, ý thức cô mơ hồ vài giây, nháy mắt sau nhớ tới chuyện phát sinh hôm qua, vội vàng nhìn sang bên cạnh. Vừa thấy liền thất vọng, trên giường trừ bỏ mình cô thì một người cũng không có. Cảm giác có cái gì không đúng, Lucy theo phản xạ cúi đầu.

''Sao lại thế này, quần áo của mình đều đã mặc đầy đủ hết rồi?''

Lucy ngây ngốc một hồi, định xuống giường nhưng chân vừa mới động liền thấy hạ thân bủn rủn khổ sở, giữa đùi đều là đau đớn, ''cảm giác này nói rõ cho mình một điều, tối hôm qua tuyệt đối không phải nằm mơ.''

Cô rối rắm nghĩ lại, ''lúc mình nửa ngủ nửa tỉnh dường như có người đã đem mình lăn qua lăn lại, lúc ấy mình vừa mệt lại buồn ngủ, cho nên cũng không muốn tỉnh dậy. Hiện tại nghĩ lại, hẳn là Natsu tên đó mặc quần áo cho mình.''

Lucy nhíu nhíu mày, nghĩ mãi mà không tìm thấy nguyên do, đành một bên hít thở thật sâu, một bên cố gắng xuống giường rồi đi vài bước, tựa vào giường đứng một lát, cuối cùng cảm thấy ổn hơn mới tận lực ra vẻ tự nhiên bước ra ngoài.

Còn chưa tới gần cửa lớn, Lucy chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói dì Lena cố ý đè thấp nhưng bởi vì quá mức phẫn nộ cho nên âm thanh vẫn truyền ra rõ ràng.

"Đứa con ngu ngốc này! Sao mẹ lại sinh ra đứa con ngu ngốc như con chứ! Con, con là muốn mẹ tức chết phải không?!"

"Mẹ, con cảm thấy việc này không vội, mẹ xem, chúng con sang năm sẽ kết..."

"Thúi lắm! Mẹ... mẹ thật sự không biết nên nói con thế nào nữa! Ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Nếu mẹ không phải mẹ con! Mẹ cũng phải hoài nghi mẹ có sinh nhầm đứa con như con không! Con... con... mẹ đây là tạo cái nghiệt gì mới dưỡng ra đứa con chuyên môn chọc tức chết mẹ!"

"Mẹ, không phải mẹ vẫn hay dặn con bị cảm thì phải đi ngủ sớm một chút sao..."

Trong lòng dì Lena giận dữ, ngón tay mạnh mẽ gõ lên trán Natsu: "Chính mình vô dụng còn đổ cho mẹ?! Ngu ngốc!"

Lucy nghe đến đây, cũng biết là chuyện gì xảy ra. Cô cố gắng mím chặt miệng nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng. Cô vội vàng che miệng lại, bởi vì cố nhịn cười mà hai vai run rẩy, hồi lâu mới bình ổn được cảm xúc, làm bộ thoải mái tiêu sái bước ra ngoài.

"Dì Lena, dì đã về rồi sao?"

Dì Lena không hổ là học qua hát hí khúc, công phu đổi sắc mặt thật đúng là không cần nói. Vừa rồi còn tức giận ngất trời mắng con trai mình, vậy mà hiện tại quay đầu lại đã ôn hòa hiền lành tươi cười với Lucy: "lu nha đầu dậy rồi sao?"

Lucy giả vờ như cái gì cũng không biết, cười cười nói: "Vâng, cháu đi đánh răng trước."

Đáp xong, cô nhìn về phía Natsu, thấy hắn thừa dịp dì Lena nói chuyện với mình mà lộ ra nụ cười ái muội, khóe miệng Lucy co rút, chịu đựng không trừng lại hắn.

Bởi vì nơi đó không thoải mái nên Lucy cũng không dám đi nhanh, cố ý bước chậm tới gần bể nước mà Natsu thất sắc, chú ý thấy dáng đi của cô không tự nhiên.

Hắn vội vàng đi theo Lucy, không để ý tới mấy câu cằn nhằn của mẹ mình, nói với bà: "Mẹ, con sắp chết đói rồi, buổi sáng ăn cái gì?"

"Húp cháo trắng!" Dì Lena tức giận nói một câu, lười để ý đến đứa con ngốc nghếch của mình, đi vào trong bếp.

Natsu thở dài nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói với Lucy: "Đau không? Có thể đi đường được không?"

Lucy nghe mấy lời này vẫn cảm thấy ngượng ngùng, trừng mắt véo lưng hắn.

Bộ dáng hờn dỗi ảo não này thực ra lại khiến Natsu nuốt nuốt nước miếng. Tối hôm qua sợ cô đau, hắn không dám làm quá. Bây giờ đã trải qua đêm phiền toái nhất, về sau sẽ thật thoải mái, Natsu miên man nghĩ về vấn đề tính phúc nửa thân dưới của mình, vừa lo lắng lại vừa kích động, nhịn không được tiếp tục nhỏ giọng nói với cô: "Chờ khi em khỏe lại, hai ta lại tiếp tục thử nữa."

Lucy cứng đờ, hai má nóng bừng, cô thấp giọng quát: "Nằm mơ, về sau nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Natsu bị lời này dọa cho hoảng sợ, khẩn trương nói: "Em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?!"

Lucy bị hắn chọc cười nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống, quay đầu không nhìn hắn: "Em cứ tàn nhẫn như thế đấy? Anh cứ ở đó mà chịu đựng đi."

Lucy ngồi xổm xuống bắt đầu đánh răng, động tác bình thường làm dễ dàng hiện tại lại khiến cô nhíu mày, trong lòng oán giận hắn hôm qua không biết chừng mực. Lucy quay đầu thấy Natsu đang tội nghiệp nhìn mình nhịn không được buồn cười, thật vất vả mới phụng phịu nói: "Lại đây giúp em vắt khô khăn mặt."

Natsu nhanh chóng đi tới, nghe lời vắt khô khăn mặt sạch sẽ đưa cho cô.

Lucy rửa mặt xong nhìn bộ dáng hắn không nhịn được sẵng giọng: "Ngồi xổm xuống rất đau, đều tại anh!"

''Được rồi, cô gái này căn bản là đã quên sạch bách ai mới là người câu dẫn ai.''

Natsu nhìn xuống dưới xem xét, ánh mắt này khiến khóe miệng Lucy co rút, cô véo tay hắn: "Xem cái gì?"

Natsu hoàn hồn còn thật sự đưa ra lời đề nghị: "Đêm nay anh giúp em xoa xoa?"

Vừa dứt lời, hắn liền được Lucy tặng thêm cho một cái véo nữa.

20 phút sau, dì Lena thấy Natsu và Lucy đều đã ăn xong thì nói: "Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta sẽ trở về."

Natsu sửng sốt hỏi: "Nhanh như vậy?"

Dì Lena trắng mắt trừng hắn: "Con đúng là choáng váng rồi à, chúng ta vốn định ở đây 3 ngày, ngày nghỉ của mấy đứa không phải cũng sắp hết rồi sao?" ''Đứa con của mình thật là không có chí tiến thủ, ngốc ở đây mãi làm cái gì? Không thấy nhà cách vách còn có cháu nữa rồi ư?''

Lucy thật ra lại nhớ rõ việc này, cô nói với Natsu: "Vốn đã định hôm nay sẽ đi nha? Anh quên à?"

Natsu nhớ ra, phẫn nộ nói: "Bây giờ mới nhớ." Nói xong, hắn thất vọng nhìn về phía Lucy, trong mắt là thiên ngôn vạn ngữ.

Lucy cùng hắn vẫn có chút ăn ý, biết hắn nghĩ đến cái gì nhưng dì Lena ở trước mặt nên cô không dám nói, đành trực tiếp không nhìn.

Dì Lena cảm thấy lần này đúng là mất hứng trở về, bà vài lần muốn trừng Natsu đứa con ngốc này nhưng lại cố gắng nhịn xuống.(akiko và kai: dì lena có zúp ích mà tại dì ko bít ý chứ > v <)

Dì Lena để Lucy và Natsu chuẩn bị còn bà ra ngoài từ biệt họ hàng.

Natsu thấy mẹ mình rời đi, vội vàng để Lucy ngồi xuống, bản thân nhanh chóng thu xếp. Lucy nghi ngờ nhìn người này sao lại lại gấp như vậy nhưng cũng không nghĩ nhiều, mở ti vi ngồi trên ghế xem.

Chờ thêm một lúc lâu, Natsu đi tới, ngồi cạnh cô nghỉ ngơi, "Giường của em hoàn hảo rồi, cuối cùng cũng đem dấu vết xóa sạch."

Lucy cứng đờ, ''mình thật đúng là quên mất việc này'', vội vàng nói: "Lau sạch hết không?"

"Sạch sẽ sạch sẽ." Natsu nói xong, lại duỗi tay ôm cô sát vào lòng, dùng cằm cọ cọ đầu cô: "Cuối cùng cũng có thể ôm em một lát."

Cảm xúc khẩn trương của Lucy gặp lời này của hắn thì trong lòng mềm nhũn, mềm mại tựa vào vai hắn, cô điều chỉnh lại vị trí của mình để bản thân mình dán chặt vào hắn, tiến sát vào ngực hắn.

"Anh buổi sáng cố ý dậy sớm rời khỏi là vì muốn giấu mẹ anh?" Lucy lười biếng hỏi.

"Đúng vậy, không tốt sao?" Natsu hỏi ngược lại.

"Đương nhiên tốt." Lucy không cần nghĩ ngợi trả lời, không biết vì sao trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Natsu vuốt ve tóc cô, lại hỏi: "Đúng rồi, buổi sáng tỉnh dậy, em có cảm giác bị cảm không?"

"Không."

"Đương nhiên rồi, nghe nói vận động kịch liệt là cách trị liệu cảm mạo rất hiệu quả." Natsu cúi người nói nhỏ.

"Cút đi!" Lucy chửi thầm một câu nhưng vẫn như trước không rời khỏi lòng hắn.

Hai người không nói thêm gì nữa, ''nhiệt độ trên người Natsu thực sự rất ấm'', mắt Lucy híp lại, không tự giác nhớ tới cảnh tượng mê người hôm qua, cảm giác kia thật sự khắc sâu ấn tượng trong cô.

Trái tim không hiểu sao căng thẳng, không biết sao dây thần kinh chết tiệt trong đầu lại cẳng thẳng đến run rẩy, Lucy cảm thấy hạ thân có cảm giác, loại cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc đến quỷ dị.(!!!!)

Lucy đương nhiên biết đó là cái gì, cô nắm chặt tay, cắn răng e thẹn cúi đầu. ''Chẳng lẽ mình có hội chứng "M" sao. Tối qua bị ép buộc đau như vậy, thế mà chỉ vì một cái ôm hôm nay lại khiến cho mình có cảm giác... trong khi ban ngày ban mặt!''

Trong lòng Lucy phỉ nhổ bản thân, mi mắt cụp xuống nhìn phía dưới, lại phát hiện đũng quần người nào đó cũng đang đứng lên.

Cảnh này làm cho Lucy thoáng chốc hơi bị sốc, lập tức nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng than oán hận mà thống khổ: "Chết tiệt, ban ngày ban mặt."(yuuke: Hai anh chị này thật là... =.='')

"..."

Dì Lena quay trở lại không lâu sau, thấy hai người đã chuẩn bị xong, liền sửa sang lại một chút đưa cho Natsu quà mà họ hàng ở quê gửi, cất vào cốp xe.

Ba người ngồi trong xe, trở về nhà.

Lucy hôm sau phải đi làm, tuy nói ở nhà cũ của Dragneel gia rất thoải mái nhưng ở nhà mình lúc nào cũng thoải mái hơn cả. Dì Lena cho Heartfilia gia mấy bao thổ sản vùng núi, dì Layla rất vui vẻ, buổi tối làm một bàn đồ ăn phong phú.

Dự báo thời tiết trên ti vi nói một luồng không khí lạnh sắp tràn về, dì Layla xem tin tức này xong lại nhìn thấy Lucy mặc một bộ áo ngủ mỏng manh nên hùng hùng hổ hổ bắt cô về mặc thêm quần áo.

Lucy khoác thêm một chiếc áo gió bên ngoài, lại nghĩ đến Natsu có lẽ còn chưa biết tin tức ngày mai nhiệt độ giảm nên chuẩn bị đi qua nhắc nhở hắn.

''Được rồi, nhắc nhở cái gì, chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi. Natsu không biết nhưng mình làm sao có thể không biết nhưng mà mình vẫn không thể không tức thằng con ngu ngốc của mình được....''

Bên kia trong lòng dì Lena vẫn vướng bận chuyện buổi sáng.

''Buổi sáng trở về tràn ngập chờ mong nhưng mở cửa ra thấy trong nhà im ắng, mình cứng đờ người phát hiện cửa phòng Natsu và Lucy đều đóng chặt. Mình đã cố gắng tiếp tục hy vọng mở cửa phòng Lucy, lại càng thêm khổ sở phát hiện Lucy vẫn ngủ say sưa trên giường, hơn nữa quần áo còn mặc cực kỳ đầy đủ.''

Dì Lena cảm thấy đầu mình bị một chậu nước lạnh dội xuống, nước lạnh khiến bà cảm giác cả người cũng lạnh lẽo theo.

Đến khi nổi giận đùng đùng mắng con xong, trong lòng bà vẫn như trước cảm thấy thất vọng cùng với không thể nào hiểu được. ''Mình không hiểu được, một nam một nữ, cùng ở trong một căn nhà, làm sao có thể không xảy ra chuyện, đặc biệt là hai đứa đó bình thường cũng rất dính nhau.''

Dì Lena nghĩ rồi lại nghĩ, ''bây giờ mới phát hiện từ trước đến giờ tất cả các cơ hội mình chế tạo chưa có một cái nào thành công. Đứa con trai này...'' dì Lena khổ sở nhịn không được hoài nghi, ''....con mình không nắm chắc cơ hội, không lẽ bởi vì ở phương diện kia có vấn đề?''

Hoài nghi này vừa sinh ra, càng phủ nhận càng cảm thấy không đúng. Dì Lena trong lòng đau khổ, ''mình chỉ có duy nhất đứa con trai này, nếu thật sự nó phương diện kia có chướng ngại, vậy Dragneel gia nhà mình làm sao bây giờ?''

Bà nhìn thấy Natsu hút thuốc ngoài ban công, sắc mặt nghiêm nghị đi tới, chuẩn bị cùng đứa con trai bảo bối nói chuyện.

Lucy đến Dragneel gia, thấy chú Igneel xem ti vi cười vui vẻ rồi vào phòng Natsu, lại phát hiện bên trong không có người. Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện nên quen thuộc bước ra ngoài ban công.

"Con thật sự không có vấn đề gì?"Dì Lena chấp nhất hỏi lại một lần.

"Mẹ, mẹ tin con đi, con thật sự không có vấn đề gì, không cần phải đi khám bác sĩ."

"a nat, mẹ là mẹ con, toàn thân con có chỗ nào là mẹ chưa thấy qua. Nếu thân thể con thật sự có chỗ nào không tốt cũng không sao, chỉ cần tìm ra vấn đề, nhất định có thể chữa lành được."

Lucy nghe thấy đoạn đối thoại này, trong lòng quýnh lên, vội vàng tiến lên hỏi: "Anh Natsu, anh bị bệnh?"

''Lúc trước không phải vẫn khỏe mạnh sao? Tại sao vừa nói bệnh liền bệnh được?'' (akiko*bụm miệng cười*: anh ý pị bệnh ở phương diện kia ạ natsu: đánh phù mỏ bh akiko: z thui *xách dép chạy*)

Lucy xuất hiện làm hai mẹ con Dragneel gia đồng thời cứng đờ, dì Lena cố gắng tươi cười: "lu nha đầu đến đó à?"

Lucy không trả lời dì Lena, khẩn trương nhìn dì Lena rồi đến Natsu: "Bệnh gì ạ?"

Nhìn thấy con trai mình biểu tình cứng ngắc, dì Lena pha trò: "Con nghe lầm rồi, dì là đang bắt Natsu bỏ mấy tật xấu của nó đi."

Lucy "hả" một tiếng, lại cảm thấy vẫn không đúng, cô không xác định được Natsu thật sự có bệnh nên cảm thấy lẫn lộn đứng yên tại chỗ.

Trong lòng Natsu bị quất thật mạnh, hắn kéo tay Lucy vào phòng, không quay đầu lại nói: "Mẹ, bọn con trở về phòng."

Trở lại phòng, vốn Natsu cũng xem nhẹ việc này nhưng Lucy vẫn khẩn trương như trước, hắn đành nói nhỏ, âm thanh truyền đi thật sự không rõ: "Mẹ anh cho rằng phương diện kia của anh có vấn đề."

Vì thế Lucy ngây người vài giây sau liền ôm bụng cười.

Natsu trợn mắt, ôm cô chọc ghẹo, "Còn cười, cho em cười nữa này!"

Hai người náo loạn một hồi, điện thoại Natsu đột nhiên đổ chuông. Hắn một tay nhận điện thoại, một tay giữ chặt Lucy.

Lucy nhìn hắn nói chuyện, hầu kết động đậy trượt lên trượt xuống, cô dán trên ngực hắn còn cảm nhận được xung động khi hắn nói chuyện. Lucy cảm thấy chơi rất vui, cô một bên sờ sờ cổ hắn, một bên sờ sờ lỗ tai hắn, sau đó lại tiếp tục sờ sờ ngực hắn.

Natsu vừa phải bắt lấy hai tay nghịch ngợm của Lucy vừa phải nói chuyện điện thoại, thật vất vả mới ngắt máy, liền cầm tay cô cắn một ngụm.

Lucy véo mặt hắn để hắn nhả tay cô, sờ lên ngón tay bị cắn, trừng mắt nhìn hắn một lát mới nói: "Làm sao vậy? Phải đi gặp ai à?" Lucy nghe thấy Natsu nói "Sẽ đi sẽ đi" nên đoán như vậy.

"à là bạn học trung học tụ hội." Natsu đáp.

Lucy "ồ" một tiếng cũng không nghĩ nhiều: "Vậy khi nào anh rảnh có thể giúp em đi chọn điện thoại?"

"Trước mắt em cứ cố chịu, hai ngày sau chúng ta liền đi."

Nghe Natsu nói vậy, Lucy gật gật đầu.

Cho đến khi Lucy về nhà, đi vào phòng mình mới chợt nhớ ra có cái gì không đúng. ''Trước kia, Natsu nói với mình hồi trung học hắn đâu có chơi thân với hội bạn nào.''

_____________________________

Trg phòn kai

mira*cười*: chơi đố vui, ai thua phải lm' thử thách nhá!

kai và yukio: ý trò cx hơi giống trò true or dare phải hok?

mira: ừm, chính xác nhưng mà chỉ dare chứ ko phải true. Nhớ nha luật ở đy là cấm phản đối. À mà chỉ có chị, kai và yukio  hỏi thui nha! 

yuuke*nhìn đăm chiu*: z ai là ng' hỏi trc đy.

mira*cười*: ai là ng' đầu tiên có sữa cho trẻ bú???

yuuke: ai bít.

akiko*đg suy nghĩ*: câu nỳ lúc trc tui có hỏi pà nè nhg mà wên mất r'.

kai và yukio*cười*: sữa ông Thọ.

mira: chính xác.

akiko và yuuke*ngã ngửa*:.... 

kai: bh tui thách yuu ôm aki sau 5'.

akiko*lắc đầu*: tui phản đối cái nỳ.

yukio*cười mỉa*: ko nhớ cái luật à, lm' đê yuuke.

yuuke*ôm aki*:.....*mặt nóng ran*

akiko*khó chịu*: hết 5' lẹ đi. *dẫm chân yuu rất mạnh*

yuuke*nén đau*: gãi ngứa à.

yukio: tới mình *bụm miệng cười* Vụ ly dị lớn nhất là đầu tiên trong lịch sử Việt?

yuuke*buông*: cái nỳ hình như lần đầu ms nghe. *ngẫm nghĩ*

akiko: s toàn hỏi mấy câu tui wên ko z *vò đầu bức tóc*

mira*cười tươi*: Lạc Long Quân và Âu Cơ chia tay nhau, 50 người con theo cha lên rừng, 50 người con theo mẹ xuống biển.

yuuke và akiko*đập đầu vào gối*:.....

mira: chị thách aki-san hôn yuu-san 1 cái bên má.

akiko*nghĩ*: s giống cố tình văng bẫy mình và yuuke z T^T *hôn 1 bên má + bốc hơi*

yuuke*đg phê*:......

yukio*nháy mắt*: mút mút r' đút vào là cái j'???

yuuke*mặt đỏ*: s cái nỳ khó ns z.

akiko*vẫn cn' bốc hơi*:.....

erza*thò đầu ra*: xỏ kim phải hem.

mira: chính xác.

erza: chị thách yuuke chạy vào hội fairy tail la là em thích akiko rồi hôn nhau trc mặt m.n đê.

kai và yukio*ns nhỏ*: woa thâm wá.

yuuke và akiko: tui em xin dừng cuộc chơi ạ *xách dép chạy*

cả đám*chạy theo*: ê chưa lm' xg thì ko đc dừng.

AnNguyen445 tặng má đý.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: