Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34: lỗi của ai

Lucy đi vào văn phòng trong bệnh viện, vừa nạp điện thoại vừa khởi động máy, màn hình liền hiện lên 5 cuộc gọi nhỡ. Lucy sợ run một hồi, sau khi do dự, cô vẫn ngồi vào bàn làm việc, hoàn thành công việc.

Đại khái tối hôm qua ở bên Lisanna được giải tỏa, tâm tình hiện tại của Lucy cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn phiền chán như trước.

Chính là cảm xúc bình tĩnh này thật sự không biết nên nói đây là tốt hay không tốt. Lucy hoàn toàn không quan tâm tới tương lai của cô và Natsu nữa, đầu óc cô cái gì cũng không suy nghĩ, mặc kệ cho cảm giác này chiếm lĩnh. Mà trên thực tế, loại cảm giác trốn tránh này không phải là một loại cảm xúc tốt đẹp, nhất là đối với người đang yêu, đây chính là vô cùng trí mạng.

Lucy gửi xong những bức điện, sau đó liền nhập tâm vào làm việc. Ngành của cô có tiếng là chân chạy việc, bên trên truyền xuống rất nhiều tư liệu văn kiện, tất cả đều cần cô bôn ba khắp bệnh viện chuyển đi.

Chờ đến khi công việc tạm coi như hoàn thành thì cũng đã đến thời gian nghỉ trưa. Lucy chậm rãi đi về văn phòng nghĩ, ''cơm trưa của mình nên giải quyết như thế nào đây.''

"Lucy, vừa rồi điện thoại của cậu vang mãi không ngừng đấy." Đồng nghiệp bên cạnh phòng cô vừa thấy cô trở về liền nói.

Lucy nói cảm ơn, sau đó lấy điện thoại ra, vừa bật màn hình liền hiện lên hơn 10 cuộc gọi nhỡ. Lucy nhìn thấy nghĩ đối phương hẳn rất gấp, cô không nghĩ nhiều vội vàng gọi lại.

Điện thoại lập tức được thông, ngay cả "alo" cũng không có, chỉ nghe giọng nói tức giận của Natsu từ đầu bên kia truyền đến: "Tại sao lại không nghe điện thoại?"

Trong lòng Lucy vốn áy náy vì ngữ khí của hắn mà trở nên khó chịu: "Vừa mới đi giao văn kiện, không tiện mang theo điện thoại."

Natsu trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Anh ở dưới bãi đỗ xe, em xuống đi."

Lucy sửng sốt, "Anh đã về thành phố A?"

"Ngày hôm qua anh về, em xuống dưới trước đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện."

Lucy dừng một chút, đáp ứng, sau đó ngắt điện thoại.

Cô cởi áo trắng dài bên ngoài, sau đó nói với đồng nghiệp một tiếng rồi bước nhanh xuống.

Bãi đỗ xe của bệnh viện được xây với mục đích hướng vào tầng lớp người thu nhập cao. Đa số những người bình thường đều vì tiết kiệm mà đỗ xe ở hai bên đường phía sau. Có thể đỗ xe trong bãi đều là những loại xe nổi tiếng cho nên chiếc xe nhỏ màu đen của Natsu cô vừa nhìn đã nhận ra.

Lucy đứng trên bãi cỏ, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào khuôn mặt Natsu, tay hắn đặt ngoài cửa sổ, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lucy xuất hiện cảm giác khó có thể hình dung. Đó rõ ràng là một cảm xúc mãnh liệt chỉ trực chờ bùng phát nhưng cô còn chưa kịp biết rõ đó là cảm xúc gì thì nó tựa như bị ngón tay đè chặt miệng không cho phun trào, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Lucy khẽ hé miệng nhưng rốt cuộc vẫn do dự, mở cửa xe ngồi vào.

Trong xe không có mùi khói thuốc, phỏng chừng vừa rồi hắn cũng không ngồi trong xe. Lucy nhìn về phía Natsu, thấy hắn dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn. Ban đầu vốn định hỏi hôm qua hắn khi nào trở về nhưng khi nhìn vào quầng mắt thâm đen của hắn, tất cả lời muốn nói cô đều quên mất, mà câu hỏi lại là: "Mới vài ngày không thấy sao anh lại có bộ dáng mệt mỏi như miệt mài quá độ vậy?"

Lời này đối với Natsu đã vì chuyện của cô mà cả đêm không ngủ, tuyệt đối đáng đánh đòn. Khóe miệng của hắn co rút, nói: "Ánh mắt của em thật lợi hại, sớm biết vậy anh nên chuẩn bị bôi phấn rồi mới đến."

"Nếu anh thực bôi phấn vậy càng tệ hơn, em sẽ nghĩ anh chỉ sau một chuyến đi ra ngoài mà ngay cả giới tính cũng bị thay đổi rồi." Đầu óc Lucy không thèm suy nghĩ lấy một giây, lời này cứ thế mà được nói ra.

Đôi mày Natsu giương lên: "Em thật sự không thể nói lấy một lời nào tốt đẹp cả, nhìn em như vậy, anh lo lắng vô ích rồi."

"Lo lắng cái gì?" Lucy dừng một chút hỏi.

"Còn có thể lo lắng cái gì, nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao em không nói với anh lấy một câu?" Natsu nhìn khuôn mặt bình thản của Lucy, cau mày nói.

Nghe xong lời này, Lucy nhịn không được cười lạnh: "Ai nói là chuyện lớn? Ba mẹ em rất tốt, nói nhảm, một đám người chỉ thích lấy chuyện nhà người khác ra mổ xẻ, nhà bọn họ thì tốt lắm sao?"

Natsu sửng sốt, lại hỏi: "Ba mẹ em thật không có việc gì?"

Lucy tỏ ra vài phần không kiên nhẫn: "Đã nói là không có việc gì!"

Natsu kinh ngạc: "Anh còn tưởng rằng..."

Lucy quay đầu, khóe miệng nhếch lên, châm chọc: "Cho rằng nhà em chia năm xẻ bảy, gia đình tan nát? Cho rằng ba em bề ngoài tỏ vẻ không có gì nhưng về nhà thì vừa đánh vừa mắng mẹ em? Hay là cho rằng mẹ em không biết xấu hổ đi tìm tình yêu đích thực, đang chuẩn bị cùng ba em ly hôn? Mấy chuyện buồn cười này mà anh cũng tin là thật sao?"

Lucy nói xong cũng biết phản ứng của mình có điểm quá đáng, lòng cô càng thêm phiền muộn, vô lực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Natsu trầm mặc, hắn vẫn chưa nghe đến những tin đồn linh tinh này. Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ đoán rằng chú Jude phỏng chừng sẽ tức giận với dì Layla, Heartfilia gia sẽ mất đi sự bình yên. Nhưng từ ngữ khí của Lucy, có lẽ vấn đề không còn ở Heartfilia gia.

Hắn nhìn Lucy, bất đắc dĩ hỏi: "Em đang giận anh?"

Lucy cảm thấy hơi thở mình như ngừng lại, cô cố đè nén cảm xúc, dùng thanh âm không lớn không nhỏ trả lời: "Việc này với anh một chút quan hệ cũng không có, em làm sao phải tức giận? Chỉ là anh nghe ở đâu những lời đồn nhảm nhí này?"

"Em đây là muốn nói lảng sang chuyện khác?" Natsu ngừng một chút, tiếp tục nói, "Lucy, không phải lúc trước em từng hứa với anh, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không được giấu trong lòng, phải nói ra để hai bên cũng nghĩ cách sao? Lời hứa này, em nói giỡn sao?"

Lời này gợi cho Lucy nhớ lại. ''Rõ ràng chỉ cách hiện tại không lâu, nhiều nhất mới qua 2 tuần lễ nhưng mình cảm thấy dường như đã trải qua 1 đoạn thời gian rất dài. Khi đó Rogue kể cho mình về chuyện của Natsu, mình quá lo lắng, sống chết buộc hắn đáp ứng lời hứa này, lúc ấy chỉ sợ hắn nghĩ đến chuyện quá khứ sẽ buồn phiền, thật vất vả mới khiến hắn đáp ứng, không nghĩ đến hiện tại lại thành hắn dùng lời hứa này bức mình.''

''Trước đây mấy ngày rõ ràng vẫn còn rất tốt, thậm chí sau khi hắn rời đi, mình còn bắt đầu tự hỏi đến khi hắn trở về mình nên sắp xếp cái gì, có nên đến địa điểm ăn ngon nào không hay tìm một nơi nào yên lặng, sao đó hai người thân thiết một chút? Trong laptop của mình thậm chí còn lưu trữ một đống địa chỉ, mình dùng đủ thứ lí do quái dị lại không biết xấu hổ chọn lựa rồi chọn lựa, do dự '' 

''lúc ấy còn có ý định "tiểu biệt thắng tân hôn". Natsu sau khi trở về hẳn sẽ rất muốn, nói không chừng còn có thể cơ khát một phen.'' Nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của hắn sau khi trở về nhìn thấy cô mà ban ngày ban mặt Lucy vô duyên vô vớ cười đến ngọt ngào.

''Và hiện tại hắn cuối cùng cũng trở lại nhưng không còn kịp rồi. Giống như công chúa bị người xấu cường X, nàng đã bị xé hết quần áo trên người, đến lúc này, kỵ sỹ nàng mong chờ mới chậm rãi khoan thai cưỡi ngựa đi ới. Hoa cúc đồ ăn đều lạnh rồi...''

Lucy cũng không biết cô trầm mặc đã bao lâu mới đáp: "Em không có giỡn..."

"Một khi đã vậy, vì sao chuyện nghiêm trọng như vậy em không lập tức nói cho anh biết?" Natsu cau mày, khuôn mặt hiện lên nét bi thương, "Là vì anh không đáng tin cậy? Nếu đúng vậy thì anh đây thân là một tên đàn ông cũng cảm thấy thật uất ức."

Lucy đề cao âm điệu, ánh mắt cô toát ra ý tức giận, tựa như lên án, hỏi ngược lại: "Vậy anh muốn em như thế nào dựa vào? Anh có thể lập tức quay lại giúp em sao? Nếu em – Lucy Heartfilia thật sự chỉ có thể gọi điện thoại cho anh khóc lóc than vãn mình gặp chuyện sau đó ngu ngốc chờ anh trở về giải quyết, nhà của em đã sớm rách mướp từ lâu rồi!"

Lucy nói xong, thở hổn hển một hơi, cố gắng áp chế cảm xúc. Môi cô giật giật, sau chậm rãi quay đầu không để ý đến Natsu, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Sau đó, em đã tự mình giải quyết hết mọi việc nhưng thái độ của dì Lena... Em làm sao có thể đi tìm anh đây?"

Đột nhiên lúc này, ngoài lối vào vang lên tiếng giày cao gót của phụ nữ, tiếng "cộc cộc" vang lên khắp bãi đỗ xe. Mà bên trong xe, không khí lại im lặng đến lạ thường.

Chờ đến khi người phụ nữ xa lạ kia lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, trong đầu Lucy vẫn trống rỗng, nhìn chiếc xe nhỏ nhắn chạy ra ngoài, hai mắt không có tiêu cự.

"Anh thật vui sướng, người con gái của anh... có thể trong lúc anh không ở bên tự mình giải quyết mọi khó khăn."

Lời này làm cho Lucy hơi hoàn hồn, cô nghiêng đầu nhìn hắn sau đó lại yên lặng chuyển hướng nhìn ra ngoài bãi đỗ xe. Nhìn thì như cô không hề có phản ứng, cả biểu tình cũng không thay đổi nhưng nắm tay cô lại vô ý thức siết chặt thêm vài phần.

"Nhưng anh vẫn hy vọng, cho dù bên người cô ấy phát sinh sự việc gì, cho dù tốt hay xấu, cô ấy đều có thể nói với anh. Lucy, em không cần lấy cớ vì mẹ anh. Chuyện tình cảm của chúng ta, cho dù là mẹ anh, cũng vẫn chỉ là người ngoài. Em không biết suy nghĩ của anh thế nào, tại sao lại có thể thông qua hành vi cử chỉ của mẹ anh mà phán đoán về anh? Em là không tin tưởng anh hay em đối với chính em cũng không tin tưởng? Chỉ vì anh không có ở bên cạnh em, mẹ anh lại đối như thế với nhà em cho nên em đang cố ý trừng phạt anh phải không?" Natsu nói xong, lắc đầu cười khổ, "Nếu thật sự là như thế, trừng phạt này cũng đủ nặng..."

Lời nói của Natsu đâm thẳng vào ngực người ngồi cạnh, ''mình cũng không biết mình nghĩ cái gì, vì sao mình lại muốn giận hắn, vì sao lại không nói cho hắn biết chuyện xảy ra với mình nhưng hắn so với mình còn biết rõ lí do hơn.''

''cuối cùng cũng hiểu được. Cảm xúc này của mình, chẳng khác gì lời hắn nói. Mình chẳng qua chỉ muốn để hắn lo lắng cho mình để hắn sau khi biết mọi chuyện từ mẹ mình, sẽ càng thêm áy náy càng thêm đau lòng vì mình, cho nên mình mới theo bản năng không nói cho hắn.''

''Kỳ thật nói mình vì muốn trừng phạt Natsu nhưng trên thực tế, hắn có cái gì đáng để trừng phạt. Hắn đâu có thể khống chế hành vi của dì Lena, trong khi đó hắn thật sự có việc nên không thể ở bên cạnh mình. Xảy ra chuyện như vậy, nếu thật sự muốn trừng phạt hắn, vậy không cần làm đến bước này, bởi vì tất cả chỉ đều để chứng minh hắn thật sự rất yêu mình.''

''đột nhiên cảm thấy mình thật ti bỉ. Cho rằng chính mình thật đáng thương, cho rằng mình thật thảm nhưng lại đối với Natsu bày thủ đoạn vui đùa, sau đó thì tức giận buồn bực với hắn, trong khi hắn thật sự vô tội.''

Lucy nhớ đến đôi mắt thâm quầng của Natsu, nhớ đến 10 cuộc gọi nhỡ trước đó, ''từ tối qua cho đến sáng nay, vậy mà mính còn cố ý, mặc kệ hắn khẩn trương còn không biết dừng lại, vừa rồi còn phát giận với hắn, dùng chuyện của dì Lena châm chọc, chỉ trích hắn... Mình làm như vậy, chẳng qua chỉ là theo bản năng muốn cho hắn sâu sắc ác cảm với những hành vi ác độc đó mà thôi.''

Càng nghĩ, Lucy càng cảm thấy mình vừa vô lí lại vừa tùy hứng. Cô cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, mặc dù biết rõ mình đối xử với Natsu như thế thật có lỗi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất.

Tuyến lệ của Lucy gần đây càng ngày càng mẫn cảm. Rõ ràng tối qua đã khóc thật lâu nhưng hiện tại cô lại không thể khống chế được.

Bả vai cô run rẩy, hết nhịn lại nhẫn nhưng vẫn không áp được cảm xúc: "Đúng, thực xin lỗi... em cũng... em cũng không muốn như vậy..."

_____________________________________

Trg phòng kai

yukio*chán nản*: kai-san chg' n' aki ms zề z.

kai*lật lịch ra coi*: thì là hôm nay nè.

yukio*xoay wa xoay lại*: z ng' âu ko thý???

kai*nằm lên giường*: chìu tối ms zề đến đy đc.

yukio*lay vai*: tui mún cn aki zề ngay và lun chứ ko có nó thì coi như kế hoạch pị đổ vỡ hết. 

kai*chóng mặt*: thui ráng đê zí lại 2 ngày nỳ vắng nó thý trg đy ko có ồn ào j' hết bùn mún chết.

yukio*bùn hiu*: ừ, mấy hôm nay ko có aki ns chuyện tào lao r' zỡn cx ít đi thì phải

lucy*nằm dài ra ghế*: mọi lần có aki thì ngồi zỡn ko à chứ cn' bây zờ s mà im ắng wá

erza*ăn bánh dâu*: tuy là có nó thì pị chọc phá, đùa zỡn nhg mà zờ nó đi òi cảm thý bùn s ý.

kai*khóc wá trời*: lm' j' mà nhớ nhung ghê z tui cn' ko nhớ nó ns chi mấy pà thý, tui có khóc âu.

yukio, erza và lucy: khóc lun r' cn' j' =.='''

''reng reng reng''

kai*nhìn*: cn aki nó gọi zề nỳ *bắt máy + bật loa* wey, zề tới chưa z

< zề tới r' nhg mà vừa lúc xuống xe thì mất tiền hic hic >

erza: có để chỗ n' ko?

lucy: đúng òi đó kím thử coi.

kai và yukio: pà pị mất bao nhiu mà s pà khóc zữ z.

< tui pị mất 1 số tiền rất lớn hic hic tiền nỳ sẽ cứu zúp tui đý hic hic >

cả đám*sốt ruột*: rốt cuộc là bao nhiu???

< tui pị mất 500 đồng r', mất r' 1 hồi tui mua cái j' ăn đy đói bụng mún chết hic hic >

cả đám: =.='''

< ý kím thý r' nè, thì ra nảy zờ tui để trg túi wần ko lm' tưởng âu mất r', z thui nha cúp máy đy >

''tút... tút...''

cả đám*tức*: cn nỳ tính troll tụi nỳ à, zỡn mặt chắc 1 hồi zề đy bít tay tụi nỳ ko niệm tình nghĩa j' hết, dẹp hết đi hừ.

Ngoài phòng

yuuke*nhịn cười*: khụ khụ.... hồi nãy cn' la nhung nhớ zờ thì chữi wá trời.

natsu*cười lăn wa lăn lại*: hahaha ko ngờ cn aki lại lầy tới z.

jellal*cười mún rớt hàm*: xa nhau thì nhớ mà gần nhau thì chữi bới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: