Chap 21: Một kích đánh thẳng
Vài ngày sau, Natsu suýt chút nữa quên nói cho Rogue nghe quyết định của mình. Dù sao cho tới bây giờ hắn cũng không muốn vào làm trong công ty của Rogue, đúng vậy, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới. Lúc trước do dự chẳng qua chỉ không biết có nên tự lập một công ty không. Làm quản lý gì đó ở công ty Rogue, hắn không hề tính đến.
Thấy điện thoại của Natsu thì Rogue hiểu ngay hắn sẽ từ chối. Tuy vậy Rogue vẫn hẹn hắn cùng tới một bar mới khai trương uống rượu. Natsu nghĩ mình cũng không có chuyện gì nên đồng ý.
***********
Bên này, Lucy ăn xong cơm trưa tự mang, nhìn số điện thoại trên di động đã trùng khớp với dãy số ghi trên danh thiếp, cô ấn nút gọi. Nếu còn không gọi được nữa cô sẽ trực tiếp đến trụ sở tạp chí kia tìm hắn.
Những ngày vừa qua, mẹ vẫn ứng xử như thường khiến cô không nghĩ tới việc này nhưng tối hôm qua, lúc mẹ tránh cô để nhận một cuộc điện thoại làm cho cô không thể không chú ý. ''Nếu mình đoán không sai, người gọi điện thoại tới hẳn là gã đàn ông kia.''
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông, Lucy có chút mất kiên nhẫn, đợi đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng trả lời "Alo", Lucy mới thở ra đồng thời lại có cảm giác mâu thuẫn.
"Xin chào, xin hỏi chú có phải là Macao Conbolt không?"
"Đúng vậy, cô là?"
"Cháu là con gái của Layla Heartfilia."
Đầu bên kia điện thoại yên lặng thật lâu mới có tiếng trả lời: "Xin chào."
Không thể tiếp tục kiên nhẫn chào hỏi nữa, Lucy nói thẳng: "Cháu liên lạc với chú nhưng vẫn chưa nói với mẹ cháu, hy vọng chú cũng đừng nói chuyện này với bà ấy. Đương nhiên, nếu chú nói cũng không sao, cháu tin rằng cháu có hàng ngàn phương pháp khiến chú với mẹ cháu tuyệt giao. Chẳng qua, làm như vậy, mẹ cháu sẽ không thoải mái, cháu cũng không hy vọng như thế, cho nên... Chú có thời gian không? Chúng ta cần phải gặp mặt nói chuyện."
"...Có thể."
Màn hình máy tính màu đen phản chiếu sắc mặt vô cùng lãnh đạm của Lucy. Nghe được câu trả lời đồng ý, Lucy nói thời gian địa điểm hẹn rồi nhanh chóng ngắt điện thoại.
Lucy cầm di động thở dài. Cô ấn vào dãy số quen thuộc muốn tìm sự an ủi bên người đàn ông cô vẫn luôn ỷ lại đó. Nhưng tay Lucy dừng trên màn hình thật lâu, cuối cùng cô không làm gì cả.
''Có một số việc phải tự mình giải quyết, đặc biệt là chuyện liên quan đến mẹ mình. Nói cách khác, chính mình cũng không thích mình quá dựa dẫm vào một người đàn ông.''
Trời sẩm tối, Lucy hẹn Macao ở một quán cà phê cách nhà cô không quá xa lúc 7h30.
Thời điểm khi Lucy vào cửa, cô rất nhanh tìm được chỗ Macao đang ngồi. Cô thở phào, thoải mái tiến lại gần, ngồi đối diện ông ta.
Macao vẫn y như lần đầu cô gặp. Mái tóc hoa râm kiểu cách, áo sơ mi nhiều màu bên trong cùng một bộ tây trang khoác bên ngoài và không đeo caravat.
Ông ta thấy người đến là Lucy thì giật mình, yên lặng một lúc rồi nói: "Cháu là cô gái ngày đó bị ngã?"
Lucy ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trí nhớ của chú thật tốt, đúng là có chuyện này."
"...Thì ra là thế." Macao đã nghi ngờ từ trước, thì thào lẩm bẩm.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, Lucy tùy tiện chọn một ly Latte, đến khi người phục vụ đi rồi mới thực sự nhìn thẳng vào Macao.
"Cháu đến đây không có chuyện gì nhiều, chỉ muốn hỏi chú một vấn đề, rốt cuộc là mẹ cháu quấn lấy chú hay là chú quấn lấy mẹ cháu?"
Đại khái bởi vì vấn đề này quá mức thẳng thừng bị Lucy hỏi như vậy, khuôn mặt Macao cứng ngắc: "Cháu, đứa nhỏ này nói chuyện thực thẳng."
"Chuyện này đối với cháu vô cùng quan trọng, trên thực tế, cháu không tin mẹ cháu có thể rời bỏ gia đình được. Đây là nguyên tắc của bà ấy. Mà so với điều này, cháu càng tin tưởng vào việc chú với mẹ cháu có quen biết từ trước. Cháu cũng không biết chú lợi dụng được điểm gì khiến bà ấy mềm lòng, liên tục hẹn được bà ra ngoài."
Lucy không nhanh không chậm nói xong, nhìn sắc mặt Macao liên tục thay đổi. ''mình đoán đúng rồi'', trong lòng Lucy nhẹ nhàng thở ra. ''mình không sợ cái gì cả, chỉ sợ mẹ mình thật sự dành tình cảm cho người đàn ông không thể tin trước mắt.''
Một lúc sau, Macao mới chầm chậm nói: "Mẹ cháu là mối tình đầu của chú."
Lời này làm cho một hơi vừa thở ra của Lucy nghẹn lại ở ngực, cô cố gắng điều hòa hơi thở, khuôn mặt khẽ giật giật: "Vậy ư? Mẹ cháu chưa bao giờ kể về chú."
"...Chú... chú lại gần mẹ cháu không phải có ý xấu, chú chỉ muốn nhìn cô ấy sống có tốt không." Đáy mắt Macao mang theo vài phần u buồn xa xăm khiến Lucy ngồi đối diện cả người không được tự nhiên.
"Số lần chú đến nhìn thật đúng là nhiều. Mẹ cháu sống rất tốt, không phải chú nhìn qua là thấy ngay sao?" Lucy nói.
Lời này làm cho Macao ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Lucy: "Không, mẹ cháu sống không tốt!"
Đầu Lucy như bị một cái chày gỗ đánh cho choáng váng, trong lòng cô rét lạnh: "Chú đừng đem ý nghĩ chủ quan của mình áp đặt lên người khác, mẹ cháu sống vô cùng tốt."
''Ngay cả cháu là con gái mà cũng không biết mẹ mình sống thế nào thì có thể thấy được mẹ cháu sống khổ đến đâu.''
''Ba cháu 5 bữa nửa tháng mới về nhà một lần, cháu thì đi làm cả ngày. Mẹ cháu không có việc gì, cả ngày trừ bỏ làm việc nhà, nấu cơm thì chỉ có thể ngồi một chỗ. Cô ấy có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu khổ sở, cháu cái gì cũng không biết. Đừng đem ý nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác, phải là cháu mới đúng." Macao có chút kích động, thậm chí còn dùng đến tay để biểu cảm.
Mặt Lucy cứng lại nói: "Là mẹ cháu tự mình nói với chú bà ấy sống không tốt?"
"Việc này còn cần cô ấy nói sao, chú vừa nhìn là có thể nhận ra. Layla cho tới nay đều là người như vậy, trong lòng có đau khổ gì đều tự mình nuốt vào. Cô ấy trả giá cho gia đình nhiều năm như vậy mà các người chẳng ai hay biết. Chú muốn đưa cô ấy đến bên cạnh mình để chú tự chăm sóc cô ấy, thế này là sai sao?!"
"Mẹ cháu vất vả không cần người ngoài đến thương hại, thậm chí còn nói sẽ đem bà đi rồi cho bà hạnh phúc. Điều này thật buồn cười. Chú, chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi đã có gia đình hay vẫn còn chưa kết hôn? Hay là nói sau khi kết hôn vợ chú bị chú dọa chạy? Chú tự nhiên xuất hiện, tự tiện muốn phá hoại gia đình người khác, đều đã có tuổi rồi còn làm loại trò này , chú có thấy xấu hổ không? Nói cái gì mà mối tình đầu, đã qua bao nhiêu năm rồi? Nếu chú thật sự yêu mẹ cháu nhiều như vậy sao lúc đó không gạt bỏ mọi cản trở để đến với bà ấy? Những lời này cháu mong chú hiểu được, thu lại tâm tư xấu xa của chú đi. Tất cả những gì mẹ cháu đối với chú chỉ xuất phát từ lòng thương thôi, nếu chú coi đây trở thành ám chỉ gì thì chú sai rồi đấy." Lucy một hơi nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Macao, mỗi một lời nói ra đều đánh thẳng vào ngực ông ấy.
Khuôn mặt Macao đỏ lên, ông ta ngẩng cao đầu nhìn Lucy nói: "Tình cảm giữa chú và mẹ cháu, một đứa nhỏ như cháu không hiểu được đâu. Tất cả những gì chú muốn làm là khiến cho tuổi già của Layla được hạnh phúc."
"Mẹ cháu hiện tại cũng rất hạnh phúc, sự xuất hiện của chú chỉ gây phiền toái cho bà ấy mà thôi." Lucy từng chữ từng chữ nói rõ.
"Không, cháu không hiểu."
Lucy nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Macao yên lặng thật lâu.
Macao tuyệt đối là một kẻ cực phẩm, tự cho mình là một người đàn ông đầy trách nhiệm, tự cho rằng người phụ nữ mình yêu phải ở bên mình mới là quyết định đúng đắn, đem chủ nghĩa lãng mạn của mình áp đặt hoàn toàn vào cuộc sống. Lucy nói chuyện với ông ta, càng ngày càng không thể thốt ra lời nào.
Nói như thế nào cũng không thông, Lucy đứng lên, nói: "Hành vi này của chú cuối cùng cũng chỉ khiến cho mẹ cháu phải xấu hổ, bị mọi người chỉ trích phỉ nhổ. Chú đừng nghĩ là mình đã làm được việc tốt gì. Chú yêu bà ấy ư? Nói thật, cháu thấy chú càng giống đao phủ hơn, chuyện chú làm chính là phá hoại gia đình người khác, phá hỏng cuộc sống của mẹ cháu."
Lucy chỉ còn kém nước đem cà phê hắt lên mặt ông ta, cô cố gắng nhẫn nhịn bước ra khỏi quán cà phê. ''Mình cảm thấy mắt nhìn người của mẹ mình thật tệ, tại sao bà có thể coi trọng một người như thế?!''
Lucy không thể nào thở nổi, mỗi bước cô đi vừa nhanh vừa vội mà càng hốt hoảng thì càng dễ gặp chuyện không may.
Lucy không chú ý tới viên gạch nằm trên đường, dưới chân còn đi giày cao gót khiến cô không thể giữ thăng bằng. Một cú dập ngã, đầu gối bên phải đập mạnh vào nền xi măng, cô quỳ rạp trên mặt đường. Trên đường, người qua lại rất nhiều nhưng không ai chú ý tới.
Lucy nhận thấy tư thế của mình bây giờ rất bất nhã, cô vội vàng điều chỉnh tư thế rồi đứng lên.
Cô cúi người nhìn miệng vết thương trên đầu gối, tuy không sâu nhưng máu chảy ra nhiều, đau đớn nhè nhẹ xông thẳng lên đầu cô. Lucy cuối cùng cũng bình tĩnh hơn.
Cô ngây ngốc đứng tại chỗ một lúc nhìn các cửa hàng xung quanh. Nhìn vài lần mới phát hiện một quầy thuốc cách đó không xa. Lucy tự hỏi có nên cởi giày cao gót không nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định từ bỏ, tập tễnh đi đến chỗ quầy thuốc.
Đây là một phòng khám nhỏ, Lucy mua một bình oxy già, cố gắng nhịn đau rửa sạch miệng vết thương rồi băng lại.
Gần đây cô có số con rệp, nhiều tai nạn, sự việc phải lo nghĩ cũng có một đống. Trong đầu Lucy còn thường xuyên hiện lên hình ảnh của Macao. Cô cảm thấy đầu óc mình vô cùng lộn xộn, tâm trạng thì nôn nóng.
Cô không suy nghĩ nhiều cầm điện thoại lên gọi cho Natsu. Đến khi điện thoại đã dán vào bên tai Lucy mới bắt đầu suy nghĩ, ''rốt cuộc nên nói với anh ấy cái gì, gọi đến đón mình hay là nói mình đang rất nhàm chán nên muốn tìm anh nói chuyện phiếm?''
Nhưng đầu bên kia điện thoại không có người nhấc máy khiến tâm trạng phiền não của Lucy vốn có chút chuyển biết tốt nay không còn một mảnh. Cô cảm thấy có chút không cam lòng, tiếp tục ấn lại lần nữa nhưng giọng nói quen thuộc vẫn không hề vang lên.
Lucy đứng lên rời khỏi phòng khám, thả điện thoại vào trong túi. Đột nhiên có tiếng chuông vang lên, Lucy vội vàng cầm lên, thất vọng là.... người gọi không phải Natsu mà là Lisanna.
Giọng nói Lisanna rất vui vẻ, Lucy còn chưa mở miệng, cô nàng đã giành nói trước: "Lucy cùng đến Fire bar uống rượu đi, Levy mời chúng ta đến đó đấy." Levy Mcgarden là người bạn mà Lucy và Lisanna quen được sau một chuyến đi chơi dã ngoại, khi đó Lucy bị Lisanna kéo đi. Tuy ban đầu xa cách nhưng sau đó được phân vào cùng một nhóm, lại cùng nhau trải qua "hoạn nạn" nên sau đó cả nhóm vẫn giữ liên lạc với nhau.
Lucy không có hứng thú, nói: "Cậu đi đi, mình không đi đâu."
"Đang ở đâu vậy?"
"...Ở bên ngoài, mình hơi mệt, không muốn đi." Lucy nói.
Lisanna cũng không nài ép: "Vậy được rồi, nếu cậu đỡ mệt thì tới đây."
Lucy đồng ý rồi ngắt điện thoại.
Ngã tư đường người đến người đi, Lucy đi rất chậm, mỗi bước nhấc chân là đầu gối lại đau nhưng cũng không phải quá đau, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới tư thế đi của cô.
Lucy dời đi lực chú ý của mình không suy nghĩ nữa, mỗi một bước đi đều đem đến cảm giác đau đớn cho cô cũng không biết đã đi bao lâu, điện thoại trong túi lại vang lên.
Lucy vừa tiếp điện thoại, giọng nói kích động của Lisanna vang lên khiến cô giật mình: "Lucy, lần này cậu không đến cũng không được, bây giờ cậu đang ở đâu, mau đến đây!"
Mặc dù đầu bên kia rất ồn ào nhưng cô vẫn nghe được giọng nói của Lisanna, cô mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đến trước nói sau! Fire bar đường XX! Nhanh lên!"Lisanna lớn tiếng nói.
Lucy nghĩ, ''chẳng lẽ Lisanna gặp phải chuyện gì nhưng nghe giọng điệu có vẻ không giống''. Suy nghĩ mãi cũng không rõ, cô bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ cho lái xe.
Khi Lucy ngồi trên xe, cô lại nhận được cuộc gọi thứ ba của Lisanna, âm thanh ồn ào bên kia nhỏ đi rất nhiều nhưng vẫn còn chút ầm ĩ, có lẽ cô nàng đã ra ngoài bar.
"Lucy hay thôi đi, cậu đừng đến đây." Giọng nói Lisanna có điểm không thích hợp, điều này khiến Lucy cảm thấy bất an.
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"Lucy nói.
"..."
Đầu bên kia điện thoại một mảnh trầm mặc, trái tim Lucy như ngừng đập, cô có thể cảm nhận được sự do dự của Lisanna đầu bên kia.
Một lúc lâu sau, Lucy nhìn ngọn đèn loang loáng hai bên đường, bình tĩnh nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ đến."
Lucy cảm thấy cô đoán được bên trong bar đã xảy ra chuyện gì.
Thời gian như trôi đi rất lâu mà cũng giống như chỉ vừa mới trải qua một hồi ngắn ngủi, đầu óc Lucy trống rỗng. Cô nhìn lên hai cột đèn công suất lớn bên ngoài bar, có rất nhiều nhóm người vừa trêu trọc nhau ầm ĩ vừa đi vào trong. Lucy chỉnh lại túi đồ, mặt không chút biểu cảm đi vào.
Âm thanh đinh tai nhức óc khiến hai mày Lucy nhíu lại, cách đó không xa có rất nhiều cô gái trẻ tuổi ăn mặc khêu gợi đang nhảy. Nếu là ban ngày nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy đây thực sự là quần ma loạn vũ nhưng ở trong này thì ngược lại làm cho người xem có một loại cảm giác thoải mái muốn phóng túng bản thân.
Lisanna vẫn luôn dõi ra ngoài cửa lưu ý người bước vào, vừa thấy Lucy, cô vội vàng đi tới kéo cổ tay Lucy đến bàn bọn họ.
Lucy nhìn lướt qua những người trong bàn, 3-4 người cô biết, không ít người còn lại cô chẳng quen. Nhìn thấy Lucy đến, bọn họ đều hoan hô vài tiếng rồi đón Lucy ngồi xuống.
Trên bàn bày đầy bia và đồ ăn vặt, Lucy tựa người vào ghế mềm. Levy mở một chai bia đưa cho cô: "Đã đến rồi thì đừng ngại, cùng uống đi Lu-chan."
Lucy đặt túi xuống, tiếp lấy chai bia vừa mở uống một ngụm, không nói gì.
Levy là người đã có chồng, cách đối nhân xử thế bên ngoài cũng rất thuần thục giỏi giang, tùy tiện đưa ra một đề tài liền khiến không khí trên bàn tăng thêm mấy độ.
Lisanna ngồi bên cạnh Lucy, cô thừa dịp không có ai chú ý liền kéo Lucy qua một bên, khẽ nói bên tai: "Vừa rồi, lúc mình vào toilet thì đi qua một bàn nhìn thấy người quen."
Lucy nhìn thoáng qua nói: "Natsu Dragneel?"
''Cũng chỉ có nhìn thấy anh, Lisanna mới kích động đến vậy, bắt mình tới đây.''
Lisanna không được tự nhiên tiếp tục nói: "Lúc đầu mình nhìn thấy còn giật mình, cảm thấy hắn không được tốt lắm. Trực giác đầu tiên chính là muốn gọi cậu tới đây để cậu nhìn rõ con người hắn nhưng lát sau nghĩ lại, cảm thấy chuyện này cũng không có gì, đàn ông đều phải xã giao, tuy mình vẫn chưa thấy qua nhưng ai mà biết được Bickslow nhà mình có như vậy không."
Xung quanh thật sự quá mức ầm ĩ, giọng nói Lisanna lại không lớn nên Lucy không thể nghe ra cô ấy đang nói gì.
Lucy cảm thấy giờ phút này cô thật sự quá mức trấn định, ngay từ đầu còn mờ mịt cho đến bây giờ thì tỉnh táo xem xét. Lucy nói với Lisanna: "Cậu đưa mình đi xem."
Đến giờ phút này, trong mắt Lisanna vẫn còn vẻ do dự hối hận, Lucy nói: "Bọn mình còn chưa kết hôn, thậm chí chuyện cưới gả cũng chưa bàn đến. Nếu Natsu thật sự là tên đàn ông cặn bã, cậu giúp mình sớm tỉnh táo thì đâu có gì sai."
Lisanna nhấp miệng hé môi, nói với mấy người cùng bàn đang xúm lại đùa giỡn muốn cùng Lucy đi toilet, sau đó nhanh chóng kéo Lucy sang sàn nhảy bên kia.
Lucy cảm thấy mình đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim cô như bị một cái dùi đập thẳng vào.
Ánh đèn trong bar mờ ảo nhưng trùng hợp làm sao bàn bọn họ lại ở vị trí sáng nhất, ánh sáng này càng làm Lucy nhìn rõ từng người ngồi trong bàn. Bàn của Natsu chỉ có 3 người đàn ông còn lại đều là phụ nữ mà bên người Natsu mỗi bên đều có hai người phụ nữ vừa nhìn là biết không phải người đứng đắn gì. Trong đó, một người đang rót rượu đưa cho hắn còn người kia thì rúc vào người hắn khe khẽ nói nhỏ.
Natsu cười đến thoải mái, như là đối với loại tình huống này vô cùng quen thuộc, ngoại trừ nói chuyện với cô gái bên cạnh còn ngẫu nhiên nói vài lời với người đàn ông ngồi gần hắn nhất. Người phụ nữ dựa vào hắn trong tay cầm ly rượu, cố gắng lôi kéo Natsu như muốn tiếp tục cùng hắn đùa giỡn.
Lucy nhìn người phụ nữ xa lạ kia môi đang tiến gần đến tai Natsu, trong lòng cô nổi lên từng đợt ghê tởm.
''Người con gái bình thường nhìn thấy cảnh tượng này sẽ xử lí như thế nào? Hai mắt trực tràn nước, tức giận, lạnh lùng rời đi? Hay vẫn là đi qua, bất chấp tất cả tát cho tên đàn ông kia một cái, sau đó mắng chửi to một chút, làm cho thể diện của hắn và mình đều mất hết?'' (kai: zờ ms bít hôm wa lucy zận vụ j' òi akiko*triết học*: tui bít lâu ùi kai: thui đê má nhìn là bít là pà cx vừa ms bít thui à =.= akiko*gãi đầu*: hì hì)
Lisanna nắm lấy tay Lucy nhưng bị cô gạt ra, mặt cô không chút biểu cảm đi tới gần bàn bọn họ, bình tĩnh gọi một tiếng: "Anh Natsu."
Ngay cả xưng hô cũng không hề thay đổi, thậm chí gọi xong khóe miệng cô còn hơi cong lên khiến cho ai nhìn qua cũng không thấy vẻ cứng ngắc của cô.
Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng lại thành công khiến một bàn người phải chú ý.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lucy, Natsu cứng đờ người. Rogue cảm thấy có gì đó kì lạ nên không lên tiếng mà Sting bên cạnh không nhịn được nhìn về phía Lucy, lại nhìn sang Natsu nói: "Anh Natsu, anh biết cô gái này không?"
Trong đầu Natsu hiện lên hai chữ "xong rồi", hắn muốn đứng lên kéo Lucy rời đi, nhanh chóng giải thích sự việc rõ ràng. Nhưng vừa động mới phát hiện người con gái bên cạnh đang ôm chặt cánh tay mình, ngăn cản hành động của hắn. ''Cái này, thật là càng thêm rắc rối!''
Hắn giật tay người phụ nữ kia ra, nhìn về phía Lucy hỏi: "Sao em lại ở đây?" Vừa hỏi xong câu đó, hắn thật sự chỉ muốn tát vào miệng mình.
"Anh có thể đến đây vì sao em không thể?" Trên mặt Lucy vẫn mang theo nụ cười tươi như lúc mới đến.
Đầu óc Sting không cần suy nghĩ tự cho là đúng nói: "Cô là bạn của anh Natsu? Tình cờ đến đây chơi sao?"
Lucy nhìn khuôn mặt Sting vẫn còn mang chút trẻ con, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới lớn vậy mà hai bên người lại là hai người phụ nữ trang điểm lòe loẹt.
Trong lòng cô càng ngày càng cảm thấy không tốt, không thèm trả lời câu hỏi của thằng bé tập làm đàn ông này, trực tiếp nói với Natsu: "Các anh tiếp tục chơi đi, em quay lại chỗ bạn em bên kia."
''không biết tại sao mình lại gọi natsu, thực sự mình cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ bởi vì mình muốn nói cho anh biết một câu "Em đã nhìn thấy anh ở trong này", sau đó mà thực ra là không có sau đó....''
Kỳ thực tự hỏi lòng mình, ''mình cũng không biết mình muốn thể hiện cái gì nhưng cảm thấy cứ rời đi đơn giản như vậy, thật sự không cam lòng. Phải tỏ rõ thái độ ghê tởm tên đàn ông kia một chút'', về phần hắn có cảm thấy cô đang ghê tởm mình hay không lại là một vấn đề khác.
"Đợi chút."Natsu vội vàng gọi một tiếng. Nhưng Lucy cũng lười dừng lại, tính tình cô vốn thẳng thắn, cứ như vậy quay lại, cô không biết được chính mình có thể kiềm chế tát cho tên đàn ông đằng sau mấy cái bạt tai hay không.
Sting không hề có ý định thử tìm tòi nghiên cứu xem tình huống trước mắt là cái gì, ''mình cảm thấy bà cô này thật khó chịu còn ra vẻ hờ hững với anh Natsu'', hắn xông lên trước giữ chặt cổ tay Lucy: "Cô điếc à, anh Natsu đang gọi cô, cô không nghe thấy sao?!"
Rogue gặp phải tình hình này vội kéo Sting lại: "Em nói nhảm cái gì đấy! Mau ngồi xuống!"
Tính tình Sting cho tới bây giờ đều là không sợ trời không sợ đất, hắn trực tiếp gạt tay anh họ nhà mình ra nói: "Cô gái này, bộ dạng cũng chỉ bình thường vậy mà còn kiêu ngạo như thế, xem chân cô ta còn đang băng bó cầm máu, không khéo lại vừa mới "làm" qua. Còn đứng đây giả đứng đắn cho ai xem?" (lucy*đánh túi bụi*: chị ms pị té nha sting*te tua*: gomenasai)
Giọng nói dơ bẩn này như sấm sét giáng xuống khiến đầu óc Lucy trong nháy mắt trống rỗng. ''Bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên bị người khác miệt thị đến ngay cả mắng chửi lại mà đầu lưỡi cũng cảm thấy cứng ngắc.''
"Sting Eucliffe!" Natsu tức giận quát lên một tiếng, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh. Trong đầu hắn chỉ còn vài phần lí trí nhắc cho hắn nhớ người kia là em trai của bạn tốt.
Sting bị bộ dáng đáng sợ của Natsu dọa lui xuống vài bước. Lucy nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Sting, trong lòng ngược lại bình ổn vài phần, ''cũng chỉ là một đứa nhỏ da lông ngắn mà thôi''. Lúc nhìn thấy Natsu đứng lên, Lucy nghĩ hắn sẽ vì cô mà xuất đầu nhưng lại không đoán được hắn chỉ tức giận đứng một bên nhìn Sting mà không có động tác nào.
Trong lòng Lucy lạnh lẽo, khiến cô càng tỉnh táo hơn, mặt cô tươi cười mắt lạnh nhìn Sting, ngữ khí chậm rì rì còn mang theo vài phần đùa giỡn nói: "Đúng là trẻ nhỏ, có phải tối qua vừa đái dầm nên đêm nay tìm đến mấy chị gái để an ủi không? Xem thân hình gầy yếu của cậu còn cả tính tình trẻ con nữa, cậu xác định mình có thể ứng phó nổi với hai bà chị bên cạnh? Còn không bằng bây giờ ngoan ngoãn ra khỏi cửa quẹo trái vào quán bar mới mở ngay đó, ở đấy có nhiều gã đàn ông rất yêu thích loại hình như cậu. À, đúng rồi, nhớ cẩn thận bảo vệ đầu gối của mình nữa nhé~!"
(giải thích tỉ mỉ của tác giả: "OXZ"- tư thế này có thể khiến cho người ở dưới bị xước da ở đầu gối, mà người đã xước da ở chỗ đó thì rất có thể là ...đã làm qua ....tư thế đó cho nên rất nhiều cô gái làm việc ở bar và một số nơi mờ ám khác, đầu gối đều dán băng cầm máu!*giải thích xong pỏ của chạy lấy ng'* lucy*dí theo*: đứng cn kia)
Đối với một người đàn ông mà nói, đặc biệt là với những người đàn ông trên mặt có nét trẻ con, lời này tuyệt đối là cầm kéo đâm thẳng vào ngực hắn, sau đó hắt nước bẩn vào mặt. Cảm giác đó chính là vừa đau đến nín thở vừa cảm thấy ghê tởm.
Khuôn mặt Sting đỏ bừng, tay nắm chặt thành quyền giơ lên phía trước, Natsu ngăn ở trước Lucy, quát: "Sting Eucliffe! Cậu dám đánh thử xem?"
Nắm đấm của Sting dừng lại trong không trung hơn nữa khuôn mặt thì cứng đờ, kết thành một chỉnh thể hài hước.
Đám người Levy được Lisanna gọi tới lúc này mới đuổi đến, nhìn thấy tình huống trước mặt khá căng thẳng nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì. Levy kéo Lucy lại gần hỏi: "Có chuyện gì vậy. Lu-chan?"
Lucy thấy nhóm Levy đến thì rất mất mặt, cô trừng mắt nhìn Lisanna thấy cô nàng áy náy vô cùng thì không tức giận nổi. Cô quay đầu bình tĩnh trả lời Levy: "Không có việc gì, chỉ xảy ra một chút hiểu lầm, chúng ta trở về đi."
Levy thấy Lucy có vẻ không muốn nhắc lại cũng thức thời nói: "Vậy chúng ta trở về." Rồi nói với mấy người đàn ông phía sau, "Đi thôi."
Natsu thấy Lucy sắp rời đi, vội vàng bắt lấy cổ tay cô: "Lucy."
Lucy xoay người rút tay ra: "Em cùng với bạn qua bên kia nói chuyện, có việc gì trở về nói sau." Đây chỉ là một câu trả lời lấy lệ, Natsu biết nhưng cũng hiểu hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói, về nhà vẫn còn cơ hội giải thích.
"Vậy em chờ một chút anh đi nói một tiếng, sau đó anh đưa em về nhà." Đã bao lâu rồi hắn chưa từng để ý tới từng cử chỉ của một người phụ nữ rồi cẩn thận lựa lời.
Lucy ngập ngừng một chút, ''định từ chối nhưng cảm thấy dù có từ chối cũng sẽ cố bám lấy còn không bằng trực tiếp đồng ý. Bây giờ mình thật sự rất mệt mỏi, không có đủ sức lực đôi co với hắn.''
Đồng ý với hắn, sau đó Lucy cùng Lisanna theo sau đám người Levy trở về bàn của họ.
Ngồi vào bàn, không khí ngay lập tức trầm lắng. Lucy biết nguyên nhân bởi vì cô nhưng lại không biết nên mở miệng nói gì. Trên thực tế, Lucy đoán được, phỏng chừng đại bộ phận những người ngồi đây đều đã biết quan hệ của cô và Natsu, cho dù không khẳng định nhưng nhất định đã được cho vào vòng ái muội.
Levy chủ động nói: "Lu-chan, nếu trở về cậu không muốn đi cùng anh ta thì tớ có thể đưa cậu về."
Lucy lắc đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: "Không có chuyện gì đâu, tớ đi về với anh ấy được mà. Yên tâm đi, không thể xảy ra cái gì được, mọi người tiếp tục chơi thôi."
Gray ngồi bên cạnh Levy, một đàn ông vẻ mặt non nớt, hắn cùng Lucy xem như là có quen biết, sau khi đưa một chai bia cho Lucy bèn nói: "Chị Lucy, gã vừa rồi nhìn qua cũng rất được, phụ nữ các chị đừng nên yêu cầu cao quá. Đương nhiên, người lựa chọn là chị nhưng mà chị nhìn chị Levy mà xem, không phải vẫn thường xuyên ăn chơi đàng điếm đấy thôi."
"Tiểu tử thối!" Levy tặng cho Gray đang huyên thuyên một quyền.
Tâm tình Lucy đã sớm tốt hơn rất nhiều, cô cười nói: "Gray, xem em nói một đống đạo lý lớn như vậy, sao không thấy mang em dâu cho mọi người cùng biết?!" Gray tuổi cũng không còn nhỏ, 24 tuổi. Hắn học xong trung học thì ra ngoài làm việc luôn. Trước mắt vẫn đang chạy nghiệp vụ, nghe nói làm được cũng khá.
"Ôi chao! Em đương nhiên không cần phải ép, cô bé kia còn đang ở quê, vài ngày nữa sẽ lên chỗ em, đến lúc đó em dẫn cô ấy theo ra mắt mọi người." Gray đắc ý dào dạt nói, lời nào lời nấy đều tỏ ra vui mừng.
Một quả bom tung ra, đám đàn ông vô cùng hào hứng vỗ lưng Gray, tò mò hỏi: "Sao trước kia không thấy chú nhắc tới? Mới yêu gần đây à? Chẳng lẽ là gặp gỡ bất ngờ?"
"Đoán linh tinh! Đó là bạn trung học của em đấy!"
Thấy mọi người ồn ào náo nhiệt trở lại, Lisanna nhỏ giọng hỏi Lucy: "Cậu không sao chứ?"
"Có thể có chuyện gì." Cả thể xác và tinh thần của Lucy đều lâm vào trạng thái mệt mỏi, cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Lisanna không biết nên an ủi như thế nào đành nói: "Đừng để ý tới tên đàn ông kia, mình đoán hắn nhất định đang âm thầm ở một bên chú ý cậu, chúng mình càng phải chơi thoải mái cho hắn xem, được không, có muốn khiêu vũ hay nhảy múa gì không? Cùng ra sàn nhảy xoay xoay?"
Mặt Lucy không chút thay đổi nhìn về phía Lisanna, cảm thấy chủ ý của cô nàng thật ngốc nghếch: "Không cần đâu."
"Hay mình đưa cậu ra quầy bar, chỗ đó có một anh chàng pha chế bộ dáng khá được còn pha cocktail rất ngon nữa, có muốn đi thử một ly không?"
Lucy không hề hứng thú nói: "Bộ dạng có tốt cũng đâu thể ăn vào bụng được, bảo phục vụ đưa tới đây không phải tốt hơn sao?"
"Được rồi, chị sợ cô rồi, nếu không chị đây cùng cô uống rượu?" Lisanna bất đắc dĩ nói.
Lucy nhún vai, giơ ly rượu lên, tỏ vẻ không sao cả.
**********
Bên kia Natsu bảo Rogue gọi mấy người phụ nữ bên cạnh rời đi. Rogue thấy sắc mặt Natsu không được tốt lắm nên kiên quyết nghe lời lập tức cho mấy cô nàng đi luôn, trong bàn bây giờ yên tĩnh hơn nhiều.
Rogue đập mạnh vai Sting nói: "Còn không mau xin lỗi anh Natsu của cậu đi! Thực cmn! Biết ngay mang cậu đi ra ngoài sẽ gây ra chuyện mà! Người cậu dài nhưng ánh mắt cũng phải dài nữa chứ, chuyện người khác cậu lắm mồm xen vào làm cái gì?!"
Mặt Sting hết trắng lại đỏ: "Anh nhưng bà cô kia miệng cũng thực là độc!"
Rogue cười lạnh: "Độc? Có cậu độc ấy. Bị người khác nói lại nên không thoải mái? Đó là tự cậu chuốc lấy! Ngay cả việc lấy mắt nhìn xem sự việc thế nào cũng không làm được, thực cmn muốn đá cậu vào trong bụng dì đào tạo lại. Lần sau có đem toàn bộ cổ phần công ty cậu cho anh, anh cũng không mang cậu ra ngoài nữa."
Natsu càng nghe càng phiền chán, ngữ khí âm trầm nói: "Sting, vì tuổi tác chênh lệch cùng với anh cậu mà tôi coi cậu thành anh em nhưng tôi tự nhận mình cũng chẳng kém gì các cậu. Tôi chưa bao giờ khiến ai phải uất ức vậy mà hôm nay lại để người mình yêu bị cậu nhục nhã. Nể cậu là em của Rogue, đợi lát nữa mau đến xin lỗi Lucy, việc này cho qua. Bằng không tin tôi đi, chẳng sợ cậu là công tử nhà ai, cho tôi một ít thời gian tôi có thể khiến cậu ngã xuống ngay."
Lời này không có nửa điểm giả dối, tuy xuất thân so với người khác không cao hơn nhiều nhưng Natsu tuyệt đối tin vào năng lực của mình, nếu thật muốn cá chết lưới rách, hắn cũng không sợ ai.
''Năng lực của Natsu, mình so với bất kỳ ai đều là người hiểu rõ nhất. Cheney gia quả thật có vài phần của cải, cũng là đầu rồng trong giới thương nghiệp. Mà năng lực của Natsu Dragneel chính là nhân tài mà ngay cả đầu rồng nhà mình vẫn vô cùng mơ ước, chỉ cần câu ấy nguyện ý vào làm, phế bỏ một tên nhị thế tổ chỉ biết tiêu tiền, việc này đối với những người lãnh đạo cấp cao là một việc rất dễ dàng. Chẳng qua bởi vì quan hệ của mình và Natsu rất tốt, tuy việc này khiến người khác vô cùng khó chịu nhưng cũng không phải là không làm được.''
Nghĩ đến đây, Rogue mới nhẹ nhàng thở ra, càng mạnh tay vỗ vào lưng Sting: "Có nghe thấy không, tiểu tử thối?!"
Sting vẫn rất khờ, hắn bây giờ mới phát hiện Lucy chính là bạn gái của Natsu, lời nói âm trầm vừa rồi của Natsu hắn hoàn toàn không để ý, ngược lại giật mình thốt lên: "Anh Natsu, đó là bạn gái của anh sao?"
''Có một số người, ngốc đến nỗi khiến người ta vô lực.''
Natsu nhếch da mặt, ngay cả trả lời cũng lười. Mà Rogue chỉ còn biết vỗ lên đầu em hắn, muốn bổ ra xem bên trong là cỏ hay là nước.
Sting không biết gì vẫn một mình lẩm bẩm: "Cái này cũng có lý, vừa rồi nhìn phản ứng của cô ấy, quả đúng là phản ứng khi thấy bạn trai ngồi bên người khác! Em còn tưởng đấy là người theo đuổi mà anh chặn không được, em ghét nhất chính là loại phụ nữ giả vờ thanh cao nên vừa rồi mới phản ứng thái quá phá anh a!"
Hai mày Rogue nhíu hết lại: "Không phải Natsu từng nói qua cậu ấy đã có bạn gái sao, tại sao đến cậu thì lại hiểu thành người phụ nữ theo đuổi không chặn nổi?"
Sting ngẩn người: "Chuyện này với chuyện đó thì có quan hệ gì với nhau?"
"..." ''Nếu là Lucy lúc này, nhất định hai tay sẽ nổi lên loại xúc động muốn đánh người, tên này quả thực là tuổi còn nhỏ đã thành một tên đàn ông thối nát bẩn thỉu.''
Mặc dù hôm sau là thứ 7 nhưng cả đám người Lucy cũng không dám về trễ. Khoảng chừng hơn 11h bọn họ liền đứng lên, chuẩn bị ai về nhà nấy. Bàn Lucy vừa mới đứng lên, Natsu ngay lập tức nhanh nhẹn đi qua.
Lucy nhìn thấy không nói gì thêm, chỉ một mực bước trong đội ngũ cùng ra ngoài bar.
Ra tới nơi, màng tai đau đớn tựa như được cứu vớt, thần kinh Lucy nhẹ nhàng thả lỏng, dừng chân lại. Cả đám người Levy và Lisanna cũng dừng lại nhìn Natsu rồi lại liếc sang Lucy, không nói gì thêm, chỉ cười tạm biệt cô.
Lucy nhìn theo bóng mọi người dời đi, sau đó quay sang bình thản nói với Natsu: "Chúng ta cũng đi thôi."
Sting đứng phía sau Natsu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, khuôn mặt trẻ con của hắn hơi mất tự nhiên nhưng giọng nói cũng không nhỏ: "Đợi chút!"
Lucy dừng lại nhìn về phía Sting, khuôn mặt vẫn như trước không chút thay đổi.
Sting từng bước từng bước tiến lên, mặt nhăn nhó nói: "Tôi vừa rồi không biết cô là bạn gái của anh Natsu cho nên... Không phải, dù sao, tôi cũng muốn nói với cô lời xin lỗi..."
Sau khi nói xong, hắn vẫn còn lo lắng tiếp tục giải thích: "Nhưng cô nói chuyện cũng khó nghe lắm! Chúng ta coi như là huề nhau! Còn có, anh Natsu tốt lắm, cô đừng giận anh ấy, cùng lắm thì... về sau tôi gọi cô một tiếng chị dâu."
''Cái này có tính là được ban ơn không? Mình cũng không hiếm lạ''. Lucy hơi khó chịu nhưng nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của hắn lại thấy buồn cười. ''Nếu đối phương đã muốn nhận sai, thái độ cũng tạm coi là tốt, vậy mình sẽ không nhỏ nhen đến mức so đo với một đứa bé lớn xác'' suy nghĩ rồi cô nói: "Tôi nhận lời xin lỗi của cậu."
Trả lời xong, Lucy không nói thêm gì nữa. Cô nhìn Natsu, hắn lập tức hiểu ý, bước đi: "Xe của anh ở bên kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro