Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17: Ân ái!?

Chap nỳ hơi dài nên mina ráng coi nhá và... anou, hình như tính nhắc cho mina về truyện nỳ có thông báo j' đó nhg.... mà mình wên béng mất r' gomensai nha!

_________________________________________

Natsu nằm sấp trên giường nhìn tư thế ngủ thì biết ngay là hắn say không hề nhẹ.


Lucy bởi vì sinh bệnh nên toàn thân cũng mất hết sức lực như người say, cô phải cố gắng hết sức mới có thể đẩy hắn nằm nghiêm chỉnh trên giường. May mà phòng Natsu mở sẵn điều hòa nếu không cô đã đổ mồ hôi đầy người.


Đợi đến khi lo liệu xong xuôi hết cho Natsu, cả người Lucy mệt mỏi chỉ có thể thở, tay chân không động đậy, nửa người trên đổ ập lên người hắn. Mùi rượu nồng nặc ập vào khoang mũi, cô không cần suy nghĩ dùng sức đã nhảy ra luôn.


''Mùi hương này thật không thể chịu đựng nổi'', lông mày của Lucy đều nhíu lại.


Thân thể Lucy không thoải mái, cứ đứng như vậy thật sự rất mệt, cô cố gắng lay lay người Natsu, gọi vài tiếng "Anh Natsu!" nhưng một lúc lâu mà hắn vẫn không có phản ứng gì.


Lucy thở dài đành nhận mệnh cởi bỏ quần áo của hắn, đầu tiên là cúc áo nhưng động tác của cô rất thô lỗ và vì cô đang bức xúc. Đến khi toàn bộ số cúc áo được mở ra, mí mắt Lucy cũng chưa thèm liếc nhìn vào một lần, cô cầm khăn mặt lau ngực cho hắn. (yuuke: bức xúc coi chg' bức nút lucy: đg pận váy ngủ nút â mà bức yuuke: coi như chưa ns j' đi =.=)


Lucy cảm thấy cánh tay của mình đã mỏi đến rã rời, cô lên giường ngồi xổm theo tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục lau người cho hắn.


Đại khái thì thay được 3-4 lần khăn, giờ phút này thì Lucy không thể nhấc nổi người nữa, cô thở hổn hển, không cần nghĩ ngợi trực tiếp nhào vào chỗ trống bên cạnh Natsu.


Chắc bởi vừa được lau nước lạnh nên lồng ngực Natsu rất mát, cánh tay Lucy đặt trong lòng hắn cảm giác được nhiệt độ mát mẻ rất thoải mái.


Đầu óc cô trì trệ không suy nghĩ được gì. Lucy dịch người, đặt tay lại gần người Natsu lại không biết rằng làm như vậy sẽ càng mỏi hơn, cô theo bản năng xoay người tìm tư thế nằm thoải mái. Cho đến khi Lucy mơ màng ngủ thì cả khuôn mặt cô gần như áp hết vào bả vai Natsu. Bờ vai mát lạnh dán vào hai má nóng hầm hập, độ ấm thoải mái khiến đôi mày nhíu chặt của cô dãn ra.


Trong đầu Lucy tự nói với mình, ''chỉ nằm 1 phút thôi'' nhưng 1 phút đã trôi qua từ lâu cô vẫn không hề đứng lên mà đang chìm vào giấc ngủ.


Natsu bị vật lạnh ở trước ngực làm cho tỉnh ngủ, đầu hắn vẫn còn đau, mắt híp lại sờ lên vật lạnh đặt trên ngực, cảm giác hết sức quen thuộc, hắn ngẫm nghĩ một lúc thì phát hiện ra đây là một cái khăn mặt.


''Làm sao có thể có khăn mặt?''


Đầu óc Natsu trống rỗng, khăn mặt ở trong phòng điều hòa nên lạnh giá như vừa lấy ra từ tủ lạnh, hắn đang định nhấc tay lên thì phát hiện cánh tay bị đè xuống.


Chuyện này khiến Natsu tỉnh táo hơn 8 phần, hắn mở to hai mắt nhìn về phía bàn tay đang bị đè, cả người về cơ bản đã hoàn toàn tỉnh táo.


''Thì ra người con gái đang đè lên tay mình là Lucy'', hắn mới thở phào nhẹ nhõm.


''Tốt rồi, mình vừa mới nghĩ đến việc chính mình uống say không cẩn thận lên giường với người phụ nữ khác, thật đúng là dọa mình hoảng sợ.''


Trái tim Natsu bình ổn lại, xoay người tìm cách ngồi dậy. Hắn tùy tay đặt khăn mặt vào chậu rửa mặt cạnh đáy, trong lòng vô cùng khó hiểu.


"Lucy... Lucy... Lucy Heartfilia!" Natsu gọi vài tiếng nhưng Lucy đang ghé vào trên giường cũng chỉ giật giật mí mắt vài cái, bộ dáng không hề muốn tỉnh dậy.


Natsu cuối cùng cũng cảm thấy có điểm không ổn, hắn gọi to gọi nhỏ thêm mấy lần nữa, bàn tay đặt lên trán Lucy, nhiệt độ nóng bỏng truyền vào lòng bàn tay.


Natsu lại sờ lên cánh tay Lucy, so với trán, cánh tay cô lạnh lẽo dọa người. Vừa rồi không đắp chăn lại mở điều hòa, bệnh càng thêm nặng.


Natsu ôm lấy người Lucy, dịch lên trên một chút để cô có thể gối đầu lên cánh tay mình, động tác cuối cùng của hắn khiến Lucy đang nửa tỉnh nửa mê thức dậy. Cô mê mang mở hai mắt ra, hai bàn tay chống xuống định ngồi dậy, Natsu thấy thế đỡ lấy lưng cô.


"Em thế nào rồi? Sao bị sốt mà còn ở trong phòng anh?" Natsu vừa đỡ cô vừa hỏi.


Lucy thật sự không còn khí lực, cứ thế ngồi dậy nên cô không tìm được chỗ dựa, cả người đành phải tựa vào người Natsu để chống đỡ, đầu cô vừa vặn tì vào cổ hắn.


"Khát..." Lucy mơ hồ nói.


Natsu nghe cô nói như vậy, quay đầu vừa vặn nhìn thấy mặt tủ bên cạnh có để một cốc nước mật ong, hắn nhanh chóng đưa tới bên miệng Lucy, cho cô uống.


Vị ngọt khiến Lucy tỉnh táo hơn vài phần, cô nhìn thấy cốc nước mật ong trước mặt thì phục khôi tinh thần, ngồi thẳng người dậy: "Nguy rồi, ngủ quên mất!" ''mình nghĩ chỉ nằm một lát thôi nhưng đâu ngờ...''


Nhưng mà sức lực của cô cũng chỉ có thể cố ngồi dậy là hết, ngay sau đó Lucy không nhịn được sụp xuống ngã xuống giường.


Đầu vừa vặn ngã trên gối, chiếc giường mềm mại bên dưới khiến cô thiếu chút nữa phát ra tiếng than thoải mái.


Natsu thật bất đắc dĩ, hắn cầm điện thoại lên xem đồng hồ, ''2h12', đã quá nửa đêm''. Đầu hắn vẫn còn co rút đau đớn, thuận tiện cầm cốc nước Lucy vừa uống lên uống mấy ngụm rồi quay đầu nói với Lucy: "Em làm sao vậy, hơn nửa đêm mà còn dám ở phòng anh à?"


Thực ra Lucy cũng đoán được bây giờ đã quá nửa đêm, chuyện đã đến nước này cô cũng chẳng cần nghĩ đến hậu quả gì nữa, vỏ đã mẻ lại sứt rồi nên cô tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi nghe thấy Natsu hỏi như vậy, lý trí mới trở về, cô cố gắng đứng lên nhưng chỉ giãy dụa được một chút rồi cũng chẳng có kết quả nên cứ nằm trên giường nói với Natsu: "Dì Lena bảo anh uống rượu nên gọi em tới trông anh, sau lại bảo em giúp đỡ chăm sóc anh." Đại khái mọi chuyện là như vậy, trong lòng Lucy còn cân nhắc, ''không biết mình có nói quá chuyện nào không?''


''Quả nhiên là thế'', Natsu âm thầm thở dài, ''sự "hiểu biết" của mình với mẹ lại bay lên một tầm cao mới nữa rồi.''


"Em bị sốt, bị từ bao giờ?" Natsu nhìn hai má đỏ ửng của Lucy, hai mắt cô nhắm chặt, tóc màu vàng nắng dài phủ trên gối, trông thật mê người.


"Hôm nay, buổi sáng, lúc vừa rời giường..."


"Là buổi sáng ngày hôm qua." Natsu nói thẳng, "Vậy hiện tại em tính sao, trở về hay tiếp tục ở chỗ anh ngủ?"


Suy nghĩ Lucy rốt cuộc cũng vận động, vài giây sau, cô mở to mắt, cố gắng đứng lên, "Em trở về ngủ."


Trong lòng Natsu có cảm giác thất vọng không nói rõ, đang chuẩn bị đưa cô về nhà, đột nhiên thấy Lucy đứng yên. Chỉ thấy mặt cô không chút biểu cảm ngẩng đầu lên nói: "Em, hình như không mang theo chìa khóa."


Lucy đột nhiên có xúc động muốn lật bàn, cuối cùng cô cố gắng tìm về lí trí. ''hình như mới đến mình vẫn tưởng chỉ đi một lát rồi trở về ngủ, làm sao còn nghĩ đến chuyện mang chìa khóa... haizzz''


Con ngươi Natsu lướt qua tia vui sướng. Hắn cảm thấy đầu mình bớt đau hơn, sợ biểu tình quá mức rõ ràng hắn ho nhẹ một tiếng, cố ý thần bí nhìn cô nói: "Vậy đêm nay em tính ở lại chỗ này qua đêm?"


Lucy cứng đờ người, ''đúng rồi, bây giờ đã hơn nửa đêm lại còn cô nam quả nữ'', cô nghiêm mặt trả lời: "Bây giờ em đang bị bệnh, anh sẽ không cầm thú như vậy chứ?"


Natsu đứng đắn nói: "Anh là cái loại người như vậy sao?"


Lucy vừa thở phào, Natsu lại tiếp tục nói: "Chuyện cầm thú như kiểu cho em ngủ dưới đất đương nhiên anh sẽ không làm, yên tâm, hai ta sẽ cùng nhau nằm trên giường, anh không để bụng đâu."


Hơi thở của Lucy ngừng lại, tức giận ném gối vào mặt hắn: "Quả nhiên là cầm thú! Còn là đồ mặt người dạ thú!"


Natsu không nhịn được tàn nhẫn cười tươi: "Chuyện này không thể trách anh, là tại em yêu thương nhung nhớ trước." Nói xong còn tranh thủ cho cô một ánh mắt ái muội.


Lucy vừa thẹn vừa giận, nắm chặt gối đánh cho hắn thêm vài cái nữa, sắc mặt càng ngày càng đỏ, cánh tay cũng càng ngày càng vô lực, cho đến khi ngay cả nâng lên cũng không còn sức.


Natsu biết mình đùa quá, vội vàng vỗ vỗ lưng cô: "Em còn tinh thần mà đánh nữa hả?"


Lucy chỉ cảm thấy đầu choáng váng, không thèm để ý đến hắn, cô ôm gối, người mềm nhũn.


Natsu chịu thua cô, nói: "Em nằm xuống đi, anh đi rót cho em cốc nước."


Tuy Lucy không trả lời nhưng thân thể lại nghe lời nằm xuống. Natsu kéo chăn đắp lên người cô chỉ một thoáng thôi, hương vị xa lạ phất qua chóp mũi cô. Khuôn mặt rực hồng của Lucy nay càng đỏ hơn, tim đập rộn lên, loại cảm giác này vô cùng xa lạ mà kỳ diệu. Tựa như khuyết thiếu cảm giác an toàn nhưng lại chờ mong chuyện không an toàn xảy ra.(yuuke: đầu óc ché cn' hơn juvia nữa =.='')


Lucy cảm thấy đầu óc mình bị sốt hỏng rồi mới có loại ý tưởng này trong đầu. Cô xấu hổ, giả làm đà điểu, nhắm chặt hai mắt.


Natsu nhìn hai mắt nhắm chặt của Lucy, con ngươi đen không giấu nổi lo lắng. Hắn cúi người chỉnh lại chăn cho cô, bàn tay xoa nhẹ lên trán cô mới nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.


Phòng khách và phòng bếp đều im ắng, Natsu rót một cốc nước ấm lại mở tủ thuốc lấy mấy viên thuốc hạ sốt rồi mới trở về.


"Thuốc đây, em uống đi." Natsu nói với Lucy đang rúc trong chăn.


Lucy hơi mở hai mắt. Cố gắng uống viên thuốc Natsu đưa tới.


"Uống xong thì ngủ tiếp đi, anh đi tắm đã." Cả người toàn mùi rượu, hắn khó chịu không chịu được.


Lucy gật gật đầu, biểu tình có chút mất tự nhiên.


Như là biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, Natsu nhịn không được vụng trộm cười, cố ý làm bộ không biết gì cầm quần áo lưu loát ra khỏi phòng,  


Trong phòng trừ bỏ tiếng nước chảy loáng thoáng cùng tiếng điều hòa chạy, Lucy không nghe thấy cái gì nữa. Chỉ có mình cô ở trong một không gian trống rỗng, Lucy cảm thấy sợ hãi còn có loại bất an khi đến một nơi xa lạ.


''Mình muốn về nhà...''


Lucy càng nằm càng bất an, ''mình tự hỏi nếu lúc này chạy về gọi mẹ mở cửa thì hệ số mình còn sống bằng bao nhiêu? Lão mẹ có thể hay không bất chấp tất cả mắng mình suốt đêm? Thực ra bị mẹ mắng suốt đêm còn tốt hơn ở trong phòng đàn ông ngủ vào tình trạng như thế này? Điều này không hề phù hợp với quan điểm của mình từ trước tới nay.''


Lucy cân nhắc lại cân nhắc, cuối cùng cô bò xuống giường đi ra cửa Dragneel gia.


Chậm chạp bước đi, cô đứng trước cửa ngây người vài giây mới mở cửa. Không biết có phải do uống thuốc hạ sốt không mà đầu cô càng ngày càng trĩu nặng, chỉ có ước muốn được ngủ.


Cho đến khi đứng trước cửa nhà mình, Lucy có cảm giác muốn chết đi, ''làm sao có thể gọi mẹ dậy được? Gõ cửa sao? Như vậy mẹ chưa dậy mà hàng xóm bên cạnh đã dậy trước rồi''. Lucy tựa vào cửa, hung hăng cắn ngón tay. ''Chết tiệt! Vì sao nhà mình không gắn thêm chuông cửa?'' Cô uể oải dựa vào cửa, trong lòng phức tạp rối rắm.


Lucy thở dài nhận mệnh lê chân trở về nơi vừa ra đi. Chân trước bước vào phòng Natsu, hắn cũng vừa vặn ra khỏi toilet. Lucy nghe thấy tiếng động, phản xạ còn nhanh hơn ý nghĩ, cô chui vào trong chăn. Động tác này hoàn toàn là do bản năng chứ không hề dùng đến đầu óc. Đầu cô vốn đã nặng nề, nay lại dùng hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại, cô thật muốn đánh cho mình một trận.


Tắm xong, Natsu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn lau tóc, nửa người trên để trần, cứ như vậy mà vào. Lucy vừa nhìn thấy, tim của cô đã không thể khống chế nhịp đập, co đầu rụt cổ vào trong chăn.


Động tác này ở trong mắt Natsu là vô hạn đáng yêu. Hắn nhìn đôi dép lê vốn để gọn gàng một chỗ nay mỗi chiếc một nơi thì nhíu mày, khóe miệng không khỏi nghoéo lên.


''Thì ra vừa rồi cô nhìn trộm mình...'' (akiko: bớt ATSM đê thánh chế lu ms lén đi zề thì có =.='''')


Hiểu lầm cứ như vậy được sinh ra.


Natsu lên giường, xốc chăn ngồi xuống. Lucy lặng lẽ chui ra nhìn cánh tay đặt bên ngoài của hắn, mặt lại đỏ thêm vài phần, cô lấy tay chọc chọc đùi hắn: "Tại sao anh không mặc áo?!"


Natsu nhìn người bên cạnh chỉ lộ ra hai mắt, đáy mắt không giấu nổi ý cười: "Anh vẫn ngủ như vậy mà, mặc áo anh sẽ mất ngủ."


"Vậy anh có thể thân sĩ một chút, chiếu cố người bị bệnh, cho em ngủ dưới sàn đi!" Lucy cố gắng giảm nhẹ giọng nói xuống nhưng ánh mắt vẫn không được tự nhiên, không dám nhìn hắn.


Natsu nhàn nhã nói: "Ngủ dưới sàn thì cần chăn, phòng anh chỉ có một cái chăn bị em ôm đi một cái, là em bắt anh đến phòng ba mẹ lấy chăn, anh không ngại đâu."


Lucy nghẹn lời, cuối cùng ''hừ'' một tiếng, chân cô hung hăng đá vào hắn, vẫn chưa hết giận lại đá thêm vài cái nữa.


''Người này tuyệt đối là đồ cầm thú chuyên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm bậy.''


Rõ ràng thân mình rất khó chịu làm sao cũng không thả lỏng được nhưng bây giờ tim Lucy như động cơ được gắn thêm phản lực, cô cố gắng khống chế trái tim đập bình thường nhưng không thể.


Cô âm thầm phỉ nhổ chính mình, xoay người đưa lưng về phía Natsu, tỏ vẻ không thèm quan tâm.


Natsu nhìn cái gáy lộ ra của người nào đó cười cười, ''đột nhiên cảm thấy mẹ mình vô cùng đáng yêu, sau này nhất định phải hiếu kính với mẹ hơn''. Hắn lau khô tóc xong thì tắt đèn, nằm lên giường rồi kéo thêm một ít chăn bị Lucy cố ý chiếm đoạt hết lại đây.


Lucy cũng không biết đầu óc mình bị làm sao, thấy hắn kéo chăn thì cô giữ chặt lấy, quyết không cho hắn thực hiện được ý định. Natsu kéo 1-2 lần không được thì biết động tác nhỏ của cô, trong mắt hắn lướt qua vài phần bỡn cợt, nắm chặt tay mạnh mẽ kéo chăn. Lucy đang sốt sức lực làm sao có thể so với một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh được, vậy nên không chỉ có chăn mà ngay cả người cũng bị hắn kéo theo.


Tận dụng thời cơ hiếm có, Natsu vòng tay ôm cô vào trong lòng, lại xốc chăn tiến vào trong, nói rất đứng đắn: "Nếu chăn nhỏ như vậy hai chúng ta ngủ gần nhau một chút đi."


Trán Lucy dán lên ngực hắn, cảm giác hơi thở đàn ông tràn ngập quanh thân, cô xấu hổ quát: "Lưu manh! Buông chăn ra, trả đây!"


Lucy càng kịch liệt giẫy dụa thì tay Natsu càng ôm chặt lấy cô, có ý định giữ chặt cô. Trước khi đến đây Lucy đang ngủ nên cô vẫn mặc bộ váy ngủ rộng thùng thình. Cứ giãy dụa như vậy, đối với Natsu lại là kích thích. Natsu chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại phía trước không ngừng cọ vào người mình, hai đùi trơn mịn của cô chà sát lên đùi hắn, đặc biệt là cái bụng bằng phẳng kia, như có như không chạm phải lửa nóng của hắn.


''Đáng chết!''


Natsu chỉ muốn hung hăng mắng mình nhưng bàn tay lại càng ôm chặt lấy Lucy, phát ra giọng nói khàn khàn:"Đừng nhúc nhích!"


Người Lucy cứng đờ, bởi vì vừa rồi ra sức giãy dụa nên cô đã thấm mệt, miệng còn thở hổn hển. Nghe thấy câu nói của Natsu, Lucy mới nhận ra cơ thể lạnh lẽo của người phía sau không biết từ lúc nào so với mình còn trở nên nóng hơn. Trong lòng cô xuất hiện cảnh báo nguy hiểm, nghĩ thoát khỏi vòng ôm này, vừa cử động liền cảm giác thấy một vật cực nóng ở sát bụng mình.


Lucy không còn nhỏ, đương nhiên biết vật đó là cái gì. Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, thân mình cứng lại không biết phải làm sao.


"Buông!" Lucy xấu hổ nhỏ giọng nói.


Trong phòng im ắng, tiếng Lucy thở dốc càng rõ ràng hơn, hơi nóng cô thở ra ập vào ngực Natsu càng làm cho dục vọng của hắn tăng lên.


''Như vậy quá tệ!''


Natsu kéo dịch Lucy lên trên ngang tầm với mình để cho hắn có thể nhìn thấy mặt cô, trong phòng tối tăm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực rỡ của cô.


"Không buông được." Giọng nói của Natsu vẫn trầm thấp như trước, hắn nói không nhanh không chậm như mang theo vài phần mê hoặc.


Lucy cảm thấy viên thuốc hạ sốt vừa nãy nhất định có tác dụng phụ, bằng không sao cô có thể bị hắn dọa không được cử động mà cũng không dám động.


Natsu lấy tay nâng mặt Lucy lên, bàn tay thô ráp đụng vào khiến Lucy có chút ngứa.


Bóng tối thường khiến con người ta dễ dàng bị mê hoặc, hô hấp của Lucy càng gấp gáp hơn, ánh mắt như được phủ màn sương mù.


Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng đôi môi của hắn lần lượt lướt qua hai má, vành tai của cô, xúc cảm từ bàn tay hắn truyền đến cô, Lucy cảm giác được gáy của cô bị hắn nâng lên. Cánh môi nóng bỏng mềm mại từng bước một xâm nhập môi cô, Lucy cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ được.


Bàn tay ở thắt lưng gắt gao nắm chặt cô, bàn tay ấy to mà ấm áp làm cho cô cảm thấy an toàn.


Thực ra, vòng ôm ấm áp hay những va chạm nhẹ nhàng mềm mại, cô khát vọng nó đã từ lâu. Rất lâu rồi cô vẫn chưa thực sự bước vào một đoạn tình cảm chân chính nào. Một mình một người trong đêm lăn qua lộn lại suy nghĩ miên man, cảm thấy cả người rét run không có ai sưởi ấm. Có đôi khi tâm trạng tốt lên lại nghĩ mình khi đó chẳng qua chỉ thuần túy buồn thu tiếc trăng mà thôi nhưng những lúc cô đơn, khổ sở thì cảm giác ấy mới thật chân thực. Như thế lâu dần thành thói quen, không còn hy vọng gì nữa.


Lucy càng ngày càng trở nên trì độn, hai tay cô không biết từ khi nào đã đặt lên cổ Natsu.


Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nụ hôn này rốt cuộc đã ngừng lại, Natsu không tiến thêm một bước nữa nói đúng hơn, nếu cứ tiếp tục, hắn sợ mình không ngừng được cho nên dừng lại ở đây thôi. Không phải không nghĩ tới tiếp tục dụ hoặc Lucy nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Chuyện này đối với một người đàn ông bình thường đã không hề dễ dàng đặc biệt là với hắn người đàn ông đã nhịn 2 năm mà nói, khó càng thêm khó nhưng Natsu vẫn cau mày, cố gắng đè ép dục vọng xuống.


''Chỉ là một quyết định nhỏ nhưng so với tiếp tục lấn tới thì kết quả tốt hơn nhiều.''


Trong lòng Lucy rất bất mãn, tựa như đứa trẻ có một chiếc kẹo, vừa bóc ra thì có người bảo rằng kẹo này không ăn được. Cô mê mang, nghi hoặc nhìn Natsu, đáy mắt in hình dáng của hắn.


Kỳ thực Lucy tuy hôn sâu nhưng cô vẫn có vài phần tỉnh táo. Cô luôn luôn giữ mình trong sạch, đối với loại chuyện này vô cùng bài xích. Khi yêu đương, một người đàn ông muốn làm chuyện đó, đây rõ ràng là tự ý cố tình động tay động chân, khi hai người bên nhau đây chính là ám chỉ muốn phát triển xa hơn, cô chán ghét. Lucy có thể cam đoan, chỉ cần mình hơi có chút biểu hiện do dự, người đàn ông đó tuyệt đối sẽ làm tới, hung mãnh tha cô đến giường.


Lucy ghê tởm đó, bài xích đó nhưng cô tuyệt không phải là một phụ nữ bảo thủ, càng không ôm vọng tưởng gọi là muốn đem lần đầu trân quý của mình trao cho chồng mà cô cho rằng, người đàn ông như thế không đáng. Chính mình đến nay còn chưa có quan hệ với ai bao giờ, chẳng qua chỉ là cô chưa gặp được người đàn ông nào khiến cô cam tâm tình nguyện thôi, không hơn.


''Vậy rốt cuộc một người đàn ông như thế nào mới gọi là đáng giá?'' Chính Lucy cũng không rõ ràng lắm. Chẳng sợ đã lớn tuổi, cô vẫn luôn kiên trì cho rằng, tình yêu là do hormone kích thích nên thuận theo tự nhiên, không cần để ý thời gian, cũng không phải cố ý chuẩn bị, nếu thực sự nguyện ý, thật sự cảm thấy người kia đúng là người mình cần, cô thật sự cảm nhận được, thì đó là lúc.


Phải thừa nhận, lúc cô sinh bệnh là lúc cô đang ở trong trạng thái yếu ớt nhất, cũng có thể bởi nụ hôn của Natsu thật ngọt ngào cũng có thể người đàn ông này đã chiếm một vị trí trong lòng cô, tóm lại, cô không bài xích người đàn ông trước mặt tiếp tục tiến tới, thậm chí còn cảm thấy, cho dù đến cuối cùng hai người không thể kết hôn, cũng không sao.


Trong đầu cô hiện lên nụ cười của hắn, mùi hương nam tính trên người hắn, ấm áp của hắn... Tâm trạng rối rắm trong lòng nói cho cô biết, cô thích tất cả những thứ đó. Cô sẽ vì hắn mà tim đập nhanh, vì được gặp hắn mà vừa vui sướng vừa khẩn trương, cô say mê cảm giác có hắn ở bên cạnh nhưng lại sợ chính mình quá mức trầm mê mà muốn duy trì khoảng cách.


Trên thực tế, nếu người đàn ông trước mắt muốn lấn tới, cô vẫn có thể ngăn cản nhưng Natsu lại dừng lại, chỉ ôm cô thở hổn hển không nói một lời. Trong lòng Lucy như có thứ gì đó đang vỡ ra xuất hiện một khe hở.


Đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới, người đàn ông này, hắn lo nghĩ đến cảm thụ của cô, lo lắng chuyện hắn muốn làm tiếp theo có thể ảnh hưởng đến cảm tình của hai người, hắn vì cô mà nhịn xuống. Điều này so với việc vì cô mà động tình còn tốt đẹp hơn một ngàn một vạn lần.


Trái tim Lucy như được bôi mật ngọt, cô không kìm được nở nụ cười tươi, mang theo vài phần vui sướng, vài phần cảm động, vài phần thỏa mãn.


Cô biết hắn cũng không phải một người có lịch sử tình cảm sạch sẽ gì đó, càng không phải một người đàn ông chưa từng phát sinh quan hệ với người phụ nữ nào, từ lần đầu tiên thân mật với nhau một chút cô đã biết rõ ràng nhưng giờ này khắc này, hắn so với với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều hoàn hảo hơn.


Natsu đang định đi tắm nước lạnh thuận tiện đem dục vọng trong người hoàn toàn diệt hết, lại nghe thấy Lucy không biết sống chết cười tươi, ''đây là vui sướng khi người gặp họa?''


Natsu trầm giọng hỏi: "Em cười cái gì?"


Mí mắt Lucy cụp xuống, ôm cổ của hắn, đưa môi tới gần bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu không... chúng ta 'làm' đi."


Hơi thở mong manh thổi vào màng nhĩ của hắn ngứa ngáy, làm hô hấp của hắn như ngừng lại, đôi tay hắn buộc chặt bên hông Lucy.  

Suy nghĩ của Natsu đông cứng trong vài giây, mãi sau mới xác định chính mình không nghe nhầm, hắn quay đầu quỷ dị nhìn về phía Lucy: "Em sốt đến hồ đồ rồi à?"


''Hoàn toàn không giống với những gì mình đoán trước đó!''


Mặt Lucy cứng đờ, không cam lòng cắn vào cằm hắn: "Em rất tỉnh táo!"


Natsu "A" một tiếng, cảm thấy cô cắn không nhẹ không nặng, càng giống khiêu khích hơn, hắn vúi đầu cắn nhẹ lên chóp mũi cô nói: "Đừng đùa, ngoan ngoãn ngủ đi."


Động tác này vô cùng thân thiết, khiến trái tim Lucy càng thêm rung động nhưng kết quả trái ngược hoàn toàn với dự đoán làm cho cô đã tức giận lại phải đè nén.


''Người này rốt cuộc có phải đàn ông không?''  (yuuke: theo tui mà ns thì ko phải là đàn ông j' cả đã đưa tới miệng r' mà ko đớp akiko*đập đầu*: mợ m' ghi típ đi đầu óc m' ít có đen yuuke*xoa đầu*: bít r')


Trong đầu Lucy chỉ suy nghĩ vấn đề này nên cô nhìn chằm chằm Natsu đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Lucy cắn chặt răng, hai tay ôm cổ hắn, cắn vào yết hầu của hắn. Động tác đầu tiên hoàn thành hành động sau đó của cô cũng trở nên tự nhiên hơn.


Lucy nghe thấy tiếng hít vào rất mạnh, trong lòng thỏa mãn vài phần. Cô dùng răng nanh khẽ cắn vào cổ hắn, đầu lưỡi mang theo dụ hoặc lướt qua da hắn, có lẽ bởi vì mới tắm xong, cổ của hắn rất sạch sẽ còn mang theo hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái.


Lucy híp mắt lại, càng lúc càng lớn mật. Cô cảm giác được bàn tay hắn đang nắm chặt lại nên càng thêm dụ hoặc liếm cổ hắn rồi cắn nhẹ, tựa như có tiếu tấu giai điệu, lúc nhanh lúc chậm, từ cổ cho đến xương quai xanh. Liếm liếm, Lucy cảm thấy mệt mỏi, không nghĩ sẽ tiếp tục nữa, cô thở hổn hển, dừng lại động tác.


''Đang khiêu khích người ta rồi ngừng lại, hành vi này quả thực muốn lấy mạng mình mà!'' Natsu thực sự có suy nghĩ muốn cởi hết quần áo người con gái này ra sau đó bất chấp tất cả mà chiếm đoạt.


Trên thực tế, tay hắn đã không khống chế được mà tiến vào trong váy ngủ, cảm nhận làn da bóng loáng tinh tế cùng độ cong hoàn hảo của lưng, rốt cuộc không nhịn được, trong phút chốc hắn chuyển người, đặt Lucy ở dưới thân.


Lucy hoảng hốt, cô bị động tác của Natsu làm cho hoảng sợ. Thân mình Lucy vô lực, không biết hắn thoát ra từ lúc nào còn chưa kịp phản ứng, váy ngủ trên người cô đã bị lột ra.


Cơ thể Lucy rất ấm, loại xúc xảm khi được động vào người cô khiến Natsu vô cùng kích thích. Tay hắn đặt trên hai đỉnh mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve, nghe cô thở dồn dập liền cúi đầu ngậm hai đầu nhũ tiêm, đầu lưỡi khuấy đảo nụ hoa e ấp bên dưới. Lucy không nhịn được rên nhẹ, cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, đôi tay không thể khống chế đặt lên gáy hắn, giống như không để cho hắn rời đi.


Natsu ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng mỏng manh nhàn nhạt nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của Lucy trong bóng đêm cười nhẹ vài tiếng: "Trước kia không biết em còn có mặt nhiệt tình như vậy."


Lucy cắn răng, cố gắng không cho mình được phép ngượng ngùng, trừng hắn: "Anh thật dài dòng."


Giọng nói nghe như mang theo vài phần hờn dỗi mềm mại, lòng Natsu giống như có lông chim lướt qua. Hắn cúi đầu, liếm lên vành tai Lucy, cắn nhẹ cổ non mềm nhìn thấy cô theo phản xạ co rụt cổ lại càng đùa giỡn "táo tợn" hơn, kỹ thuật trêu trọc quyến rũ cao siêu hơn Lucy không chỉ vài lần.


Lucy chỉ cảm thấy trên cổ truyền đến một đợt ngứa ngáy, thân thể cô như muốn xụi lơ, hai tay vô lực ôm hắn, một đợt lại một đợt tình triều bao phủ toàn thân cô.


Thấy Lucy vừa khổ sở lại vừa thở dốc, Natsu tựa như được ủng hộ, bàn tay lướt qua bụng cô, xâm nhập vào trong quần lót. Khi tay hắn cởi bỏ đồ vật vướng víu cuối cùng này xuống, Lucy cũng không có phản kháng, hắn yên tâm hơn vài phần. Natsu cúi đầu hôn lên môi cô, vô thanh vô thức đem lửa nóng đặt giữa hai chân cô.


Lucy cứng đờ người, cô cắn cắn môi, trong mắt rốt cuộc vẫn hiện lên vài phần do dự.


"lucy." Như cảm giác được Lucy cứng ngắc, Natsu nhẹ nhàng gọi một tiếng.


Lucy nghe thấy tiếng nói, đây là giọng nói của Natsu, trong lòng Lucy mềm mại đi rất nhiều, thân mình chậm rãi trầm tĩnh lại, kể cả khi Natsu tách hai chân cô ra cũng không hề phản kháng. Lucy nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn xé rách, tâm trạng cô phức tạp mà khẩn trương. Cô cảm giác được vật cực nóng đó đang tiến vào nơi u cốc mềm mại nhưng đột nhiên lại chậm chạp không tiến.


Natsu cảm giác được phía trước có chướng ngại thì kinh ngạc. Hắn đoán Lucy vẫn còn là xử nữ nhưng phán đoán này rất nhanh bị chính hắn phủ nhận. ''Dù sao Lucy cũng không còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên vô lễ đùa giỡn cô cũng không có phản đối, hơn nữa vừa rồi là cô chủ động khiêu khích, đủ loại dấu hiệu đều cho đáp án phủ định. Nhưng, trở ngại phía dưới nói, mình sắp trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.''


Nói mất hứng là giả, dù vậy Natsu vẫn do dự. Ngay từ đầu chậm chạp không tiến lên bởi vì có chướng ngại ngăn trở nhưng trong chốc lát hắn nhận ra đây là Lucy, Natsu thanh tỉnh hơn vài phần, ''nếu đây là lần đầu tiên của Lucy, ít nhất cũng không thể tùy tiện như vậy. Mình không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lucy bây giờ còn sinh bệnh, nói không chừng tâm lí còn chưa rõ ràng, nếu phá đi lần đầu tiên của cô, thiện cảm của cô đối với mình biết đâu sẽ tan biến mất, không được.''


Natsu cố gắng nhẫn tâm đem chính mình rút ra. Lucy cảm giác được cử động của hắn, theo bản năng cảm thấy mất mát, mắt cô tràn ngập sương mù nhìn hắn hỏi: "Anh Natsu?"


Natsu thở hổn hển một hơi, ngồi dậy, tay xoa đầu Lucy lại xoay người hôn lên trán cô. Hắn mặc quần rồi đi vào toilet.


Lucy nhìn theo bóng dáng hắn rồi cũng ngồi dậy. Cô nhìn hắn bước đi, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. ''Có phải bởi vì mình còn là xử nữ nên natsu không dám động? Không phải sẽ kết hôn sao?'' Lucy không hiểu được tâm trạng của mình lúc này, cô bật đèn, ánh sáng chói lòa làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn. Cô chậm chạp mặc vào quần lót cùng váy, đầu vẫn nặng nề nhưng cô không muốn nằm xuống mà ngồi trên giường phát ngốc.


Lúc Natsu tiến vào, trong phòng vẫn còn bật đèn, Lucy ngây ngốc hồ đồ ngồi trên giường. Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa đầu cô rồi dịu dàng nói: "Sao không ngủ đi?"


''Ngủ được mới là lạ!'' Trong lòng Lucy hờn giận nhưng lại ngại mặt mũi nên chỉ nhìn hắn không nói.


Natsu biết Lucy lại suy nghĩ nhiều, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Em nghĩ rằng anh không biết gì sao, anh cũng không hề dễ dàng đâu, lửa đã cháy to rồi mà vẫn phải vào toilet tự mình xử lí."


Lucy hiểu được ý nghĩa câu nói, mặt cô thoáng đỏ lên nhưng vẫn ''hừ'' nhẹ một tiếng, xoay người đi. Nhưng tâm trạng khó chịu ban đầu vì nhìn thấy có người gặp họa mà bị đánh tan đi mất.


Natsu tiếp tục bất đắc dĩ nói: "Bây giờ còn chưa đến thời điểm."


"Còn phải có thời điểm nữa sao?" Lucy liếc mắt nhìn hắn.


''Ít nhất là không phải lúc em đang bị bệnh." Natsu nói xong đột nhiên cười, "Em, nha đầu này, gấp đến thế sao?"


Mặt Lucy nóng lên, khuỷu tay mềm nhũn vẫn cố gắng huých cho hắn một quyền: "Có anh ấy!"


"Em còn đang sốt, nếu tiếp tục làm, nhỡ anh không khống chế được thì nguy rồi." Natsu một tay bắt lấy tay Lucy, một tay đặt lên trán cô kiểm tra độ ấm, ''cũng không có nóng như lúc mình vừa tỉnh dậy.''


Lucy mân khóe môi tiếp tục trừng hắn, nửa cười nửa không nói: "Anh lo lắng thật là nhiều chuyện."


Thấy cô vẫn còn tức giận, Natsu cũng không biết giải thích thế nào chỉ có thể xoa xoa đầu cô, cố ý ở bên tai cô khiêu khích nói: "Chờ em khỏi bệnh, chúng ta định sẵn hôn kỳ sau đó hẹn thời gian cùng 'làm'?"


Quả nhiên Lucy hung hăng đá hắn một cái: "Qua thôn này không còn điếm nào nữa!"


"Ôi." Natsu cố ý kêu đau, sờ lên vị trí cô vừa đá, "Xem em còn sinh khí dồi dào như vậy, hay chúng ta tiếp tục?"


''Nói như thể mình thèm khát lắm ấy'', Lucy phỉ nhổ hắn rồi nhấc chăn lên chui vào trong quyết không để ý đến hắn. ''Ai nói lucy mình sinh khí dồi dào, thực ra trong người vô cùng khó chịu chỉ muốn ngất đi, chẳng qua mình liều mạng chịu đựng mà thôi''. Lucy không suy nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt lại.


Natsu tắt đèn, tiến vào trong ổ chăn, ôm cô vào lòng: "Ngủ đi, chuyện đêm nay quên hết đi, ngày mai chúng ta còn phải nghĩ cách đưa em về nhà."


Giọng nói nhẹ nhàng lại bình thản, Lucy nghe xong rất thoải mái. ''Hắn, là vì mình sao?'' Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Lucy. Sau đó, cô cảm nhận được một bàn tay to ấm áp vỗ về lên trán mình, vừa như yêu thương, vừa là trân trọng, cô thỏa mãn dãn hàng mi đang nhíu lại, có lẽ bởi đã quá mệt mỏi nên không bao lâu sau liền thiếp đi.


Natsu tinh ý nghe thấy hô hấp đều đặn của người bên cạnh thì biết cô thật sự ngủ rồi. ''Làm đàn ông tốt làm gì, đúng là không dễ dàng''. Hắn ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, ''cơ hội hiếm có như vậy về sau phỏng chừng không còn nữa, đầu óc vừa rồi bị nhúng nước hay sao mà không nắm lấy chứ?''


Natsu càng nghĩ càng hối hận, đành cúi đầu "hung hăng" hôn lên khóe môi Lucy. Tưởng trả thù được một chút lại khiến hắn cảm nhận làm da non mềm của cô cùng hương thơm trên đó, lửa nóng vừa dập tắt trước đó nay lại bùng lên. Trong lòng hắn rủa thầm vài tiếng, cố gắng áp chế dục vọng, theo cô nhắm mắt.


==============


Lucy là một người con gái vô cùng khó hiểu. Cô đã có thiện cảm với người khác nhưng lại cố gắng để không được quá mức, nghĩ muốn trầm luân nhưng lại có lí trí khống chế được chính mình. Natsu đối với Lucy mà nói, là người sẽ bên cô cả đời, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, dựa vào điểm này, hắn đã đánh tan mất tầng thứ nhất- phòng bị trong cô, hơn nữa ở phương diện lấy lòng phụ nữ, Natsu quả thực rất cao tay, cho nên một giây không cẩn thận, Lucy đã rơi xuống vực sâu, cam nguyện giao ra cảm tình chân thật của mình.


Còn Natsu đã từng là một tên đàn ông tệ hại trong mắt phụ nữ. Bởi hắn nhìn như hữu tình thực chất lại vô tình, đối với tình cảm, hắn cũng không quá mức để tâm. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình, hắn có thể dựa vào trực giác mà lấy được lòng đối phương, ví như hành động bỏ dở vừa rồi.


Nhưng mà, có nhiều lúc, hắn thậm chí còn lười tự hỏi xem người phụ nữ dưới thân nghĩ cái gì, chỉ thầm nghĩ mình thích là được. So với yêu đương hắn càng thích tình một đêm hơn chính bởi nguyên nhân này.(lucy:.... akiko*liếc nhìn*: chỉ zận r' kìa natsu: luce ưi thui mà bớt zận đê lucy*pỏ đi*:.... kai*lắc đầu*: chết chưa chiến tranh lạnh zí thánh r' kìa natsu*chạy theo*: oy, luce)


Lucy là người con gái hắn muốn cùng đi cả đời, hơn nữa không thể phủ nhận đây là một người con gái tốt. Đối với đàn ông mà nói, có một điều rất quan trọng đó là yêu được một người con gái tốt. Ban đầu cảm thấy cô là một đối tượng thích hợp để kết giao, trở thành đối tượng kết hôn cũng tốt, bây giờ lại phát hiện cô vẫn còn một thân sạch sẽ cho nên hắn rất vui sướng.


Về phần có yêu hay không, hắn chưa từng xem xét vấn đề này. Vừa rồi cố gắng ngừng lại chẳng qua vì muốn xâm nhập vào lòng cô mà thôi.


Nhưng chính hắn cũng không biết tại sao mình lại phải cố gắng hết sức để tiến vào thế giới của đối phương, đó là bởi vì người ấy không hề hay biết đã đi vào thế giới của hắn, thậm chí còn sớm chiếm lĩnh một phần lãnh thổ rộng lớn.  

_____________________

akiko*đập bàn*: zờ ms nhớ ra.

kai: muộn màng r' =.=''

yuuke*liếc nhìn*: đm, mấy thím ko cho cn ghi thêm cái nỳ thì có ''trg sáng'' nỗi j' có đứa n' mất máu âu.

minako*zơ tay + máu mũi chảy wá trời*: có tui pị nè (O ///// O).

kai: trời ơi để tui dẫn pà đi thêm máu*dắt đi*.

akiko: thui để mấy chap nữa đê r' cho m' bộc lộ hết ý nghĩ ''trg sáng'' của m', ok *phủi tay pỏ wa*.

yuuke: ờ, tui sẽ chờ... ghi ra hết cho mina và pà chảy máu mũi chơi *đg suy nghĩ cái j' đó*.

akiko: mệt, tui đi ngủ*gục lun*.  




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: