Chap 10: Khởi đầu mới
Nhìn không ra Natsu muốn nói với cô về chuyện bát tự, Lucy chính là đứa ngốc. Cô cảm thấy hơi khẩn trương nhưng lập tức cho rằng nếu mình cứ tiếp tục khẩn trương như vậy cũng là một đứa ngốc. Nhìn Natsu ngồi xuống bậc cầu thang, Lucy có chút do dự.
Natsu quay đầu lại, nhíu mày nói: "Ngại bẩn?"
Nếu không ngồi xuống, bản thân Lucy cũng thấy mình kệch cỡm nên bước lên, ngồi xuống cạnh Natsu.
Cả hai đều ngồi xuống, cô lấy một bịch khoai tây chiên, "Bụp" một tiếng mở ra.
Các nhà bên dưới không bật đèn ngoài hiên cho nên chỉ có đèn đường bên dưới chiếu đến, tuy không đến mức tối đen nhưng cũng không thấy rõ thứ gì.
Natsu không nhìn rõ mặt Lucy nhưng vẫn nghe rõ ràng tiếng cô mở gói khoai tây chiên, tiếng cô ăn "răng rắc răng rắc".
Lucy cảm thấy Natsu đang nhìn cô ăn khoai tây chiên, động tác ngừng một chút cảm thấy ngượng ngùng. Lucy ném một gói khoai tây chiên khác trong lòng cho hắn nói: "Tự bóc."
Natsu cười cười vài tiếng, phối hợp bắt lấy gói khoai tây chiên mở ra: "Vậy anh không khách khí."
Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng ăn "răng rắc răng rắc" cùng với tiếng tay người cọ vào gói khoai tây chiên ''sột soạt sột soạt''.
Một lúc sau, Lucy cảm thấy miệng hơi khô mới thấy hối hận vừa rồi không mua thêm nước.
"Khát nước quá, em đi mua thêm chai nước."
Còn chưa đứng dậy hẳn, Natsu đã giữ chặt Lucy: "Không cần xuống dưới mua để anh về mang hai lon bia."
Lucy gật đầu chỉ thấy Natsu nhanh chóng đứng dậy, lập tức không thấy bóng dáng. Chẳng bao lâu, Natsu đã quay lại, trong lòng ôm 4 lon bia.
"Sao anh lấy nhiều vậy?" Lucy nhíu mày. Cô không thích uống nhiều bia, vừa rồi chỉ muốn uống một chút, không nghĩ sẽ uống nhiều như thế.
"Em không uống anh uống." Natsu nói xong, ngồi vào vị trí cũ đưa cho cô một lon, mình một lon còn lại đều vứt trên đất.
Hắn đã nói như vậy, Lucy cũng không có gì phản đối. Cô cầm lấy bia Natsu đưa mở ra uống một ngụm. Trời mùa hè nóng nực, uống một ngụm bia lạnh như băng có một loại sảng khoái khó tả khiến Lucy cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng đi.
Cô uống một ngụm lại một ngụm, cảm thấy tâm tình đè nặng được cảm giác mát lạnh giải tỏa đi nhiều, tùy ý nói: "Anh vừa rồi chờ em là vì muốn ăn khoai tây chiên của em hay vì muốn chia sẻ bia cho em?"
Natsu không trả lời ngay, tầm mắt dừng trên người Lucy. Dù ánh sáng không đủ nhưng hắn vẫn cảm thấy người cô nhẹ nhàng lay động, hiển nhiên tâm trạng rất thoải mái.
Natsu tiếp tục uống một ngụm mới nói: "Em tiếc khoai tây chiên của mình à?"
"Bình thường." Lucy trả lời có chút lười biếng.
Natsu cười cười, quay đầu nhìn Lucy, ánh mắt sâu thẳm: "Anh là đến xem em đau lòng ra sao khi nghe tin tức ngày kết hôn bị lùi lại, mẹ anh dặn anh phải cố gắng an ủi em, nói em hiện tại đã nhận thức anh rồi, vẫn muốn chờ anh để kết hôn mới thôi. Ôi chao, anh nói chắc không phải vậy đâu mà mẹ anh vẫn khẳng định chắc chắn em chính mồm thừa nhận, anh còn không dám tin."
Lucy chớp chớp mi, giọng nói đắc ý kia khiến cô giận đến cắn răng, trong đầu không nghĩ ra cái gì phản bác chỉ có thể hung hăng nhéo tay hắn, xấu hổ: "Không có! Ai nhận thức anh đâu? Đây hoàn toàn là hiểu lầm."
Natsu đau đến hít vào, vội vàng ngăn tay Lucy: "Cô nãi nãi, em cũng nhẫn tâm quá đi, đây tuyệt đối là trả thù."
Lucy cũng biết vừa rồi mình nhéo hắn rất mạnh nhưng vẫn quay đầu ''hừ'' nhẹ một tiếng: "Anh xứng đáng."
Natsu xoa xoa cánh tay, một lúc sau mới than khẽ trong đau đớn: "Vậy nghĩa là em mua đồ ăn vặt về chúc mừng?"
Natsu ngữ khí tràn ngập vui đùa. Lucy ngẩn ra, tự hỏi trong lòng, ''mục đích vừa rồi mình xuống mua đồ ăn vặt là gì???'', suy nghĩ vài giây cũng không rõ bèn hỏi ngược lại: "Chẳng nhẽ anh muốn em ở trong phòng đau lòng khóc?"
Trong đầu Natsu hiện ra hình ảnh Lucy vì chuyện này ở trong phòng đau buồn khóc lớn, nghĩ như thế nào cũng không ổn, không khỏi cười lớn. Nếu ngay cả cô cũng không biết đáp án vậy đáp án này đã không còn quan trọng.
Lucy cảm thấy hắn cười đến kỳ quái nhưng đồng thời cảm thấy không thể hỏi hắn cười cái gì được. Vì thế cô tiếp tục ăn khoai tây chiên và uống bia.
Dưới lầu, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu to càng khiến xung quanh im ắng hơn. Uống xong bia, Lucy cảm thấy chỉ có thể chống đỡ đến đây, ợ một cái rồi ôm gói khoai tây chiên không nói một lời. (kai: cn gái j' âu mất nết z lucy*thẹn*: nè tại pà vít mà akiko: cn gái cn đứa như đứa cn gái z lucy: ns ko đúng chủ đề òi =.='')
Tâm trạng Natsu rất tốt, uống hết chỗ bia còn lại sau đó nói: "Ngày mai..........."
Đợi hơn nửa ngày không thấy Natsu nói tiếp, Lucy nghi hoặc quay đầu hỏi: "Sao cơ?"
Dường như Lucy có chút mệt nhọc, ánh mắt mang theo tia sáng nhợt nhạt, bộ dáng sáng sủa bình thường thay bằng vẻ yên lặng, lúc này trông cô tựa như con cún nhỏ đáng yêu.
Con ngươi Natsu xẹt qua tia sáng, đột nhiên phát hiện, từ sau khi thành đối tượng của cô, dường như càng ngày càng thấy nhiều khuôn mặt khác nhau của cô. Cứ vô tình mà một lần lại một lần thay thế hình ảnh vốn có của cô trong trí nhớ, trở nên ngày càng sống động.
Vốn tưởng mở miệng lại ngập ngừng vài giây: "Thứ 7 ngày mai buổi tối chắc là em rảnh, có một bộ phim điện ảnh khá hay bắt đầu công chiếu, có muốn đi không?"
Mấy giây sau Lucy mới có phản ứng hỏi: "Buổi công chiếu đầu tiên anh có thể mua được vé sao?"
Natsu cười nói: "Chỉ cần Lucy đại tiểu thư nể mặt, dù có khó mua thế nào anh cũng sẽ tìm cách mua được."
Giọng nói có phần đùa giỡn nhưng lời nịnh hót này Lucy vẫn thích nghe: "Nể mặt, đương nhiên nể mặt, xem phim miễn phí ai lại không đi."
Còn muốn nói thêm với Lucy, nào ngờ trên lầu truyền đến giọng nói của dì Lena: "Kỳ quái, sao cửa lại mở ra?" Nói xong, bên trên truyền đến tiếng khóa kêu, phỏng chừng bà đang định khóa cửa lại.
Trên người Natsu không mang theo chìa khóa, nếu chậm một chút nhất định sẽ ở bên ngoài tới sáng, hắn vội vàng đứng lên gọi một tiếng: "Mẹ, đừng đóng cửa!"
Dì Lena sửng sốt, mở cửa ra, nghi hoặc gọi to: "Natsu à?"
"Con đây, con đây." Natsu vội vàng lên tiếng, cúi đầu nhìn Lucy vừa phì cười, thực rõ ràng, cô bị bộ dáng khẩn trương của hắn chọc cười.
Nhìn Natsu vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, Lucy đá đá chân hắn, cố gắng nhịn cười nhỏ giọng nói: "Anh mau về đi."
Còn không trở về, dì Lena mà nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau nhất định sẽ phóng đại mọi chuyện lên vài lần, đắc ý khoe khoang. Natsu đối với chuyện này cũng 10 phần rõ ràng nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy bây giờ nhanh chóng rời đi thật đáng tiếc, đồng thời cảm thấy có chút buồn cười chính mình, người con gái trước mắt tất nhiên trở về sau mình nhất định sẽ cười hắn nửa ngày.
Natsu quyết định nhanh chóng, nếu cứ như vậy cụp đuôi chạy đi không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa. Hắn lập tức cúi xuống, một tay nâng mặt Lucy không cho cô cơ hội né tránh, ở sườn mặt mịn màng của cô hôn một cái. Sau đó nhân dịp cô chưa kịp phản ứng nhanh chân chạy lên lầu bị mẹ mắng một chút rồi trở về phòng.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng "oành" từ cánh cửa phía trên phát ra, Lucy mới nhận ra mình đã bị người ta chiếm tiện nghi, cô thở hắt ra, nhỏ giọng mắng: "Lưu manh!" Nhưng tươi cười trên mặt lại không hề giảm xuống.
Thời điểm trở về phòng, phiền chán ban đầu đã sớm biến mất, Lucy chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy điện thoại trên giường chợt đổ chuông. Cô vắt khăn mặt sang một bên, mới mở tin nhắn ra xem. ''Chỉ có hai chữ "ngủ ngon" cũng không có chấm câu gì cả''. Trong lòng Lucy bất chợt dâng lên từng đợt ngọt ngào mà cô không hay biết, thậm chí cô cũng không chú ý khóe miệng mình đang cong lên. Ngón tay lướt trên bàn phím, viết ra hai chữ giống tin nhắn người kia gửi đến như đúc, ấn gửi.
Bên kia, Natsu nhìn tin nhắn gửi đến thì cười cười, thầm nghĩ, ''may mắn, không có tức giận.''
Chính là hắn đã quên hỏi lại chính mình, cũng không phải lần đâu tiên hôn cô, tại sao lần này lại sợ cô tức giận???
________________________________________
Trong phòng akiko
akiko, kai và yuuke: hiện zờ tình trạng truyện nỳ là đg đc lưu truyện nên tụi mình sẽ thoải mái ra 2-4 chap ms nên mấy pạn cứ tự nhiên đọc và bình luận để ủng hộ tụi mình nha! > v <
yuuke*cáu*: ê tui có phải là 3D âu mà cứ để biểu tượng hoài z.
akiko*mặt tỉnh bơ*: bình thường mà chỉ để có 1 lần thui chứ nhiu.
kai*đồng tình*: ờ đúng òi.
yuuke*nhẫn nhịn*: 1 lần thui à, z chứ hôm bữa đg chat zí chị họ tự nhiên 2 má chèn zô thêm mấy cái bỉu tượng trái tim r' từa lưa hột dưa nữa chứ.
kai và akiko*phủi tay pỏ wa*: thui mà đó chỉ là zỡn thui nên khó wá pỏ wa đê.
yuuke*còn ức chế*: z cn' hôm bữa đi chơi thì s hả tự nhin lấy nick face của tui đăng stt lên lm' tui ko tức à.
akiko*ăn bánh*: nè bữa đó rõ ràng là ko có biểu tượng j' nha hình 3 đứa chụp chg r' đăng lên thui mà.
yuuke*nhẫn nhịn*: z trên đó ghi j'.
akiko*wên*: à kai, hôm bữa pà ghi j' z tui wên òi.
kai*nhớ ra*: à tui ghi là ''buổi đi chơi zz của 3 đứa pạn thân hihi".
akiko*bình thường*: chỉ ghi như z thui mà, s lm' wá z.
yuuke*quát*: z cái chữ ''HiHi'' đó dùng để lm' kiểng hả.
kai*hỉu ra*: à, ra là cái đó tại hôm bữa wên là đg dùng nick của ông nên theo thói wen mà hihi.
akiko*zờ ms hỉu*: thui mà khó wá pỏ wa đê mốt chừa ha.
yuuke*nóng*: 2 ng' có bít khi cn mà dùng bỉu cảm hay để hihi là ám chỉ là mình pị 3D ko z?
akiko và kai*tl rất bình tĩnh: ko bít
akiko: thui mà, nóng trg ng' uống đất ta thanh ko lo vị nóng.
yuuke*ko thèm ns chuyện*:..... *pỏ đi về*.
kai*huých vai*: ê nó zận r' kìa.
akiko: kệ nó đảm bảo 1 hồi nó cx way lại lm' huề àk.
kai: ừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro