new chapter
sorry sorry
EXTRA: KYUMIN
CHAP 2
Sung min ngồi thẫn thời bên bục cửa sổ giăng giăng đầy mưa rơi. Những hạt nước buông mình bay bay trong không trung, rơi vào trong đôi mắt trong vắt nhưng mênh mang buồn như cả đại dương của cậu. Mỗi ngày mưa đến tâm trạng của cậu thường rất tồi tệ. Mưa đến mang theo hơi ẩm và cái lạnh tê tái, mang theo cả kí ức quá sức tồi tệ của những ngày xưa lâu lắm rồi. Những thứ giống như vết dao cắt xé vào lòng Sung Min khiến cho cậu dù có cố gắng che giấu đến mấy, có gồng mình chịu đựng đến mấy cũng không thể mỉm cười, nhưng lại không thể khóc. Cậu đã khóc quá nhiều, đã gục ngã trong bóng tối quá lâu. Cậu không muốn bản thân trở nên yếu đuối thêm nữa, và cũng không muốn những người cậu yêu thương lo lắng.
Sung Min đưa bàn tay ra khỏi khung cửa sổ, để nước trên mái hiên chảy qua bàn tay trắng ngần. Hơi lạnh thấm vào tận sâu trong đáy tim.
- Nhanh quá! Mới đó mà đã mười hai năm rồi. Cha! Mẹ! Con nhớ hai người…
Cái ngày của mười hai năm về trước đó cũng là một ngày mưa như hôm nay…
- Sung Min, làm gì mà ngồi thẫn thờ thế?
Tiếng gọi của người thanh niên vừa xuất hiện khiến cho Sung Min hơi giật mình. Kỳ lạ. Một người vốn rất tinh tế như cậu sao lại không hề nhận ra sự có mặt của người đó trong căn phòng này. Nhưng Sung Min thậm chí chẳng hề để tâm đến những suy nghĩ vừa thoáng qua đó vì những cảm xúc rối tinh trong đầu mà cậu đang khó khăn nén lại để tỏ ra bình thường nhất có thể. Có nên cảm ơn người thanh niên ấy chăng. Nếu anh ấy đến muộn một giây nữa có lẽ Sung Min đã bật khóc rồi. Cái việc mà cậu đã cố gắng kìm nén hơn mười năm nay.
- Kyu Hyun!- Sung Min hơi ngẩng lên nhìn, rồi quay đi ngay lập tức. Cậu cắn răng, mỉm cười đầy gượng gạo rồi mím môi. Miệng bắt đầu lảm nhảm một loạt những điều mà cậu cho là bình thường nhất cậu có thể nghĩ ra trong lúc này.- Không biết Han Kyung hyung chết ở cái xó xỉnh nào rồi…
Kyu Hyun ngồi xuống bên cạnh Sung Min. Anh hoàn toàn không đẻ tâm đến những điều Sung Min đang nói vì trong một giây vô tình, ánh mắt và toàn bộ tâm trí của anh đã bị lực hút vô hình hút vào làn da trắng ngần trên khuôn mặt thuần khiết như đóa hoa mai nở giữa rừng đại ngàn của cậu trai trước mắt. Trong đôi mắt trong veo lấp lánh những tia nắng dù yếu ớt nhưng bừng sáng cả bầu trời âm u ngoài cửa sổ, một bờ môi hồng phơn phớt màu anh đào cong cong hờ hững, tư thế dựa người trên bậu cửa đầy mệt mỏi với cánh tay trong trắng mũm mĩm đang dang ra để những hạt nước mặc sức chảy qua kẽ tay.
Ở con người rất ngây thơ này toát lên một nỗi buồn vô hạn, dù không rõ rệt nhưng cũng đủ khiến kẻ đối diện xiêu lòng. Và trong mắt kẻ đối diện, người luôn quan niệm con người là những sinh vật mờ nhạt, tầm thường giống y hệt nhau, Sung Min bất chợt hiện lên rất rõ rệt tới mức chính anh cũng không hiểu tại sao. Điều Kyu Hyun nhìn thấy lúc này không phải là một Sung Min xinh đẹp như thiên thần, mà là hình ảnh cậu bé Sung Min cô độc gần như bị nhấn chìm trong nỗi buồn nặng trĩu trên đôi vai nhỏ bé, nhưng đôi mắt vẫn trong sáng và thuần khiết đến kỳ lạ.
Cảm giác này có phải là cảm giác của kẻ đi săn khi đứng trước con mồi? Chính anh cũng không rõ nữa…
Một giây phân vân hiện lên trong đầu, Kyu Hyun trượt dần đôi mắt xuống cái cổ tròn hiện ra sau lớp áo mỏng tang. Đằng sau làn da trắng ngần, từng mạch máu hiện ra như khiêu khích kẻ ngồi cạnh. Đến cả cái mùi trên làn da này cũng thanh ngọt và thuần khiết đến vậy khiến cho kẻ đi săn vốn lạnh lùng và bình tĩnh đến đáng sợ như anh giờ lại đang bắt đầu mất kiểm soát. Trong đầu Kyu Hyun chỉ hiện lên duy nhất một suy nghĩ, không biết máu của Sung Min vị sẽ như thế nào nhỉ? Anh chợt muốn chạm thử lên làn da như bừng sáng kia, muốn vuốt ve bờ vai nhỏ nhắn kia, muốn đặt môi lên cái cổ tròn tròn kia, muốn ôm cái thân thể mũm mĩm của kẻ xinh đẹp như búp bê kia.
Trước giờ Kyu Hyun không hứng thú lắm với máu con trai, vì anh vốn là nam. Nhưng lần này Sung Min đang khiến cho anh cảm thấy muốn sở hữu hơn bất cứ người phụ nữ xinh đẹp nào anh đã gặp. Đương nhiên điều mà Kyu Hyun nghĩ được trong lúc này chỉ là máu của kẻ thuần khiết như Sung Min khiến anh hứng thú, vì có chết anh cũng không bao giờ nghĩ được rằng cảm xúc anh dành cho cậu đặc biệt hơn rất nhiều của một kẻ đi săn dành cho con mồi.
Cái cảm xúc mà con người gọi là yêu thương…
Kyu Hyun nhoài người về phía Sung Min khiến Sung Min giật mình. Cậu nghiêng người về sau để tránh sự tiếp xúc của cơ thể người con trai bên cạnh đang tiến lại gần, nhưng không thể rời mắt khỏi đôi mắt người kia đang nhìn cậu chằm chằm. Kyu Hyun nhận thấy đôi mắt Sung Min hơi dao động, hai hàng lông mày cậu ấy hơi nhíu lại hoang mang, nhưng anh không dừng lại. Anh tiến lại ngày một gần cho đến khi Sung Min nằm hẳn ra ghế sô fa vì không còn khoảng trống đề lùi tiếp nữa, cậu lọt thỏm giữa hai cánh tay vững chãi của Kyu Hyun.
Sung Min hơi run rẩy như một thỏ mắc mưa, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn khuôn mặt rất đẹp của chàng thanh niên đang ở rất gần khuôn mặt cậu, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của anh trên da mình. Chỉ cần Kyu Hyun tiến thêm chút nữa là bờ môi dài kia sẽ chạm vào bờ môi như cánh hoa anh đào của cậu, và điều đó làm Sung Min lo lắng. Nhưng thay vì phản kháng, Sung Min cứ nằm im và nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên ấy như thể bị thôi miên.
Kyu Hyun cúi xuống thêm một chút nữa, đầu mũi cậu chạm nhẹ vào đầu mũi Sung Min làm Sung Min khẽ rùng mình. Ở khoảng cách này, Kyu Hyun có thể nhìn rõ Sung Min đến từng chi tiết, từ bờ môi hồng ươn ướt hơi mím lại khó khăn, đến đôi mắt lấp lánh như chòm sao Đại Hùng mở to, anh còn có thể ngửi thấy mùi làn da thanh thanh ngọt như trái anh đào chín dễ chịu hơn bất kì loại nước hoa đắt tiền nào. Nhưng cứ nhìn mãi vào trong đôi mắt bao la chứa đựng cả vũ trụ này của Sung Min khiến cho Kyu Hyun cảm thấy như anh đang lạc vào một mê cung không lối thoát, và cả cái cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ đã từng khiến anh thắc mắc từ lần đầu tiên anh và cậu gặp mặt giờ lại đang lớn dần lên, hình thành một hình ảnh nào đó trong kí ức mơ hồ của anh.
Những mảnh vụn rời rạc của kí ức đã bị lãng quên giờ lại đang nối đuôi nhau liên tiếp chạy trong đầu Kyu Hyun giống như một cuốn băng tua ngược. Hình ảnh Sung Min thẫn thờ ngồi bên cửa sổ đầy mưa rơi, hình ảnh nụ cười ấm áp và ngây thơ chào đón ngày đầu tiên anh trở lại Moon castle… Và cả hình ảnh cậu bé mồ côi người Pháp mang tên Sung Min Rouquete của 500 năm về trước. Sung Min Rouquete? Hình như anh đã đánh rơi hết những kí ức về cậu ấy từ lâu lắm rồi.
Thực sự là tôi đã quên mất.
Sung Min, có phải tôi đã từng hứa là chúng ta sẽ gặp lại nhau không?
Sau một khoảng lặng đầy ngỡ ngàng, Kyu Hyun luốn tay vào mái tóc của Sung Min và vuốt nhẹ.
- Có một cánh hoa trên mái tóc của cậu.
Kyu Hyun xòe bàn tay mảnh mảnh giữ cánh hoa tường vi ra trước đôi mắt mở to như không thể nào nhắm lại được của Sung Min, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy bỏ đi. Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, anh không quên quay đầu nhìn lại lần nữa cậu bé mà anh đã đánh mất 500 năm trước. Trong đôi mắt vốn lạnh như băng giá chợt có cái gì đó bừng lên.
Sung Min lồm cồm bỏ dậy, đôi mắt vẫn mở to ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mà hai má cứ đỏ bừng như trái đào chín. Giây phút cậu nhìn thẳng vào mắt anh, trong đầu cậu chợt xuất hiện vài suy nghĩ điên khùng là dường như cậu đã từng gặp anh. Không phải một hai năm trước, mà là từ lâu lắm rồi, nhưng lâu bao nhiêu thì cậu cũng không biết nữa. Dù có cố gắng đến thế nào Sung Min cũng thể lí giải nổi cái suy nghĩ kì lạ của mình, cậu cứ cúi đầu đăm chiêu rồi lại hướng mắt nhìn ra cánh cừa gỗ đã khép lại, nơi anh vừa bước qua.
END CHAP 2
EXTRA: KYUMIN
CHAP 3
Cơn mưa ngày hôm đó kết thúc lúc trời chập tối, nhưng rồi một cơn mưa khác lại đến vào đêm, rả rích kéo dài cho đến tận sáng hôm sau. Cái lạnh se se bao trùm lên cả một vùng, hơi ẩm khiến cho rừng đại ngàn và cả những ngọn núi đá hùng vĩ của Seoraksan bị nhấn chìm trong sương mù dày đặc. Những ngày cuối hạ đầu thu, Seoraksan mênh mang cô độc trong một không gian ảm đạm đến đáng sợ. Dù thời gian này mỗi năm vẫn thường có mưa, nhưng những cơn mưa năm nay thật sự rất kì lạ, nhuốm đầy màu chết chóc.
Sung Min rời khỏi phòng từ khi trời còn tớ mờ sáng. Bình thường thì giờ này mọi ngày cậu vẫn còn cuộn tròn trong đống chăn gối, đặc biệt là những ngày mưa cậu chẳng bao giờ rời khỏi nhà. Sung Min ghét mưa. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay cậu đi để thực hiện một chuyện mà ngày này hàng năm cậu vẫn thường làm, dù bên ngoài trời vẫn còn tối sậm và mưa vẫn đang lao xao trên những tán lá.
Thả những bông hoa giấy với nến gắn ở giữa xuống nước. Sung Min ngồi thẫn thờ nhìn ánh lửa chập chờn của những ngọn nến khẽ run lên trong cái lạnh kỳ lạ cuối hạ. Gió đưa những bông hoa bằng giấy trắng tinh rời xa dần bờ, trải ra lang thang trên mặt hồ, chìm dần vào làn sương dày đặc. Sung Min buông ánh mắt vô định trôi mênh mang theo những ngọn nến leo lét phía xa xa. Hình dáng của chúng đã bị nhấn chìm hẳn trong sương mù, chỉ còn ánh nến sáng yếu ớt thấp thoáng trong tấm màn trắng đục. Nhìn từ góc này, những ngọn nến vàng cam nối đuôi nhau chạy thành hàng dài ra xa mãi giống như con đường nối từ mặt đất với thiên đàng. Và đôi mắt trong veo mọng nước của cậu bé đang hướng theo dường như mong muốn được bước lên con đường ấy để chạy thật nhanh đến thiên đàng, không ngoảnh đầu lại nữa.
Mím môi nuốt ngược giọt nước mắt vừa xuất hiện trên khóe mi vào trong, Sung Min ngồi bệt xuống thảm cỏ, đưa tay vuốt những giọt nước mưa chảy trên mái tóc ướt đẫm xuống mắt và gò má. Ngày này những năm trước cậu thường dành hẳn cả buổi tối ra sông Hàn thả hoa giấy, khiến cho cả một góc sông sáng bừng lấp lánh ánh nến. Nhưng năm nay cậu không ở Seoul, không ra sông Hàn được nên cậu tìm đến một cái hồ vô danh nằm không xa sau lưng Moon castle mà cậu đã chú ý ngay từ những ngày đầu đặt chân đến.
Sông Hàn thì thường rất quang đãng, kể cả sáng hay tối. Thế nên khi thả nến trông sẽ lấp lánh như người ta thắp điện trên cây thông Noel. Nhưng cái hồ này, vào hôm nay, lại bị sương phủ dày đặc khiến cho mặt hồ vốn đã rộng, lại càng trở nên mênh mang, khiến cho ranh giới giữa hiện thực và ảo ảnh vốn đã khó xác định càng trở nên mờ ảo, khiến cho những ngọn nến nối đuôi nhau tạo thành con đường như nối với thiên đàng, khiến cho con người đang muốn chạy trốn hiện thực càng trở nên nhỏ bé, cô độc và đáng thương…
Sung Min thu mình lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, bờ vai run lên khe khẽ. Không phải vì cái lạnh trong không khí, cũng không phải cái lạnh do bộ đồ ướt đẫm nước mưa mà chỉ là cậu đang tự cố bảo vệ mình trước chính bản thân mình. Cái không gian này đang gợi lại trong cậu một số kí ức đáng sợ của mười hai năm trước, những kí ức mà nếu cậu càng chạy trốn nó lại càng bám riết, nếu cậu quyết định đối mặt lại càng đau thương dai dẳng. Nó khiến đứa trẻ yếu ớt đầy sợ hãi của ngày xưa giờ cứ lớn dần lên, xâm chiếm Sung Min đầy lí trí của thực tại.
Những hạt mưa lất phất mỏng manh rơi trên tóc, trên vai nhanh chóng vỡ tan đi, nhưng lưu lại trên da cảm giác tê buốt…
- Sao lại ngồi đây thế? Cậu muốn chết vì cảm lạnh àh?
Giọng nói của ai đó khiến Sung Min giật mình, trong vô thức, cậu ngẩng đầu lên nhìn con người đang đứng ngay sau lưng mình bằng đôi mắt lấp lánh ánh nước. Cái bóng người cao cao gầy gầy ấy bất chợt mang lại cảm giác ấm áp và cả một chút bình yên. Chiếc ô trên tay anh che đi những hạt mưa lạnh lẽo vô tình, che đi cả khoảng trời xám trên đầu cậu. Anh lặng lẽ đứng bên cạnh cậu từ lúc nào mà cậu không hay biết, nhưng hình như sự xuất hiện của anh khiến cho sự cô độc bao trùm trên đôi vai cậu vơi bớt đi phần nào. Ít ra cậu không phải là bóng hình duy nhất in trên tấm thảm sương đặc giữa cái không gian mênh mông này.
- Kyu Hyun!?! Anh làm gì ở đây thế?
Sung Min cúi đầu và ngoảnh mặt đi để che đôi mắt ướt. Nhưng điều đó chỉ là vô ích vì con người bên cạnh đã nhìn thấy. Đôi mắt đó của cậu giống như một hạt mưa rơi vào trong lòng anh là mặt nước phẳng lặng, không đủ để nổi sóng, nhưng đủ để tạo ra những gợn nước lăn tăn. Kyu Hyun bước thêm một bước ngồi xuống bên cạnh Sung Min, lặng lẽ như cái cách anh xuất hiện. Tay vẫn giữ ô che cho cậu mặc dù cậu đã ướt sũng từ đầu đến chân, còn vai áo anh thì lại bắt đầu ướt.
- Ấy, đừng ngồi. Mặt đất ướt đấy.- Sung Min thốt lên khe khẽ.
Đương nhiên là Kyu Hyun nghe thấy, anh đâu có điếc. Nhưng thay vì đứng vội dậy, anh cứ bình thản ngồi xuống, bỏ mặc lời cảnh báo và cả hàng lông mày nhướn lên ngạc nhiên của cậu. Rồi anh quay ra nhìn bộ mặt khó hiểu của cậu bằng đôi mắt bình thường hết sức.
- Anh kì lạ thật!- Sung Min khoanh hai tay trên đầu gối và tựa cằm vào, mắt lơ đãng nhìn ra xa và nở một nụ cười rất nhẹ. Nụ cười đó không có nghĩa là cậu vui, nhưng rõ ràng là tâm trạng cậu đã nhẹ đi đôi chút. Chỉ vì sự xuất hiện của người con trai bên cạnh.
- Tại sao cậu nói thế?- Anh hơi nhíu mày, mắt thả trôi theo những vệt sáng hiu hắt đằng sau màn sương mờ.
Sung Min bật ra một nụ cười khe khẽ. Không biết Kyu Hyun có nhận ra điều này không, giọng anh rất trầm, nhưng thật sự rất hay. Nó làm cậu cảm thấy ấm áp.
- Người nổi tiếng thường rất coi trọng đến ngoại hình hay, và cũng thường rất kênh kiệu nữa. Thật không thể tin một ngôi sao lớn như anh lại ngồi dầm mưa cùng tôi như thế này. Anh không sợ bùn đất sẽ làm bẩn bộ đồ đắt tiền anh đang mặc sao?
- Người nổi tiếng… thì cũng chỉ là con người thôi.
Kyu Hyun đáp nhẹ tênh rồi chợt tự cười mình. Sao anh lại nói thế nhỉ?! Anh đâu phải con người. Sung Min cười, trong một thoáng có cái gì đó bất chợt nhấn cậu chìm vào một khoảnh khắc rất lạ, nơi có hai đứa bé ngồi cạnh nhau giữa bầu trời đêm đen đặc, một mảnh kí ức rõ ràng không phải của cậu.
- Anh… đặc biệt thật đấy.
Sung Min sau khi nói xong câu đó cũng tự mình cúi đầu xấu hổ. Sao tự nhiên cậu lại nói thế nhỉ. Còn Kyu Hyun chợt mở to mắt ngạc nhiên, anh quay ra nhìn cậu. Lâu rồi không có điều gì khiến anh bộc lộ thái độ đó. Kyu Hyun bật cười. Không biết cậu có nhớ không nhỉ?!?
- Sao anh lại cười.- Sung Min nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng lắm, thực ra là cậu hơi ngại.
- Đây là lần thứ hai cậu nói câu này với tôi.
- Không phải thế chứ?! Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nó thế với người khác đấy.
Sung Min nhíu mày cố nhớ xem mình đã nói với Kyu Hyun bao giờ nhưng không thể nào nhớ nổi, cậu quay ra nhìn Kyu Hyun chờ đợi câu trả lời, nhưng anh chỉ cười.
Lần đầu tiên là vào 500 năm trước, cậu bé ạh. Cậu không nhớ cũng đúng thôi. Đến tôi còn từng quên mất điều đó mà…
Sau một vài câu trò chuyện xã giao, không khí giữa Kyu Hyun và Sung Min rơi vào im lặng. Sung Min hướng ánh mắt thẫn thờ qua màn sương như ảo ảnh. Những ngọn nến đã bị gió đưa ra xa lắm rồi, chỉ còn thấy một vài đốm sáng nhỏ xíu đang tan dần vào làn khói trắng, có phải giống như cuộc sống đang tắt dần của cậu. Chợt như nhìn thấy bóng đứa trẻ gào khóc chạy trong cơn mưa của mười hai năm trước, trái tim cậu thắt lại, đau nhói. Cậu khoanh hai tay lên đầu gối, vùi mặt vào đó, quên mất sự tồn tại của con người bên cạnh để chìm vào góc tối của riêng mình.
Kyu Hyun ngồi im lặng bên cạnh Sung Min khá lâu. Anh nhìn cơ thể ướt nhẹp của Sung Min, ái ngại. Cậu đang có chuyện không vui, anh biết chứ, nhưng không thể để cậu ngồi mãi như thế này được. Cơn mưa vừa dịu đi được một lúc giờ lại bắt đầu nặng hạt rồi.
- Về thay đồ đi Sung Min. Cứ ngồi thế này cậu sẽ bị nhiễm lạnh đấy.
- Tôi không sao… Anh về trước đi, không cần lo cho tôi đâu.
Sung Min không ngẩng đầu lên. Cậu cứ vùi mặt vào hai cánh tay khoanh tròn, thì thầm bằng giọng run run. Trong đôi mắt phẳng như hồ nước của Kyu Hyun lại lăn tăn gợn sóng.
- Chuyện gì thế? Có thể kể cho tôi nghe được không?
- Không… Không có gì cả… Tôi…
Giọng Sung Min đứt quãng, cậu thì thào một cách yếu ớt. Sung Min luôn tỏ ra là mỉnh ổn, và thật sự cậu đã học được cách thể hiện điều đó rất tốt. Nhưng cứ vờ mỉm cười chỉ khiến nỗi đau thêm lớn, và trái tim cậu đã quá mệt mỏi rồi.
Lại thêm một quãng im lặng nghe mưa vỡ tan trên những tán lá, và trên chiếc ô trong tay, Kyu Hyun thở dài khe khẽ. Anh đặt chiếc ô vào tay Sung Min và siết lại.
- Có lẽ cậu thấy thoải mái hơn khi ở một mình. Nhưng đừng ngồi lâu quá nhé.
Nói rồi anh đứng dậy, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm ướt đẫm nước của Sung Min lần cuối và bước đi. Nhưng vừa được một bước, anh dừng lại khi nhận ra bàn tay nhỏ xíu của cậu yết ớt níu vạt áo anh. Kyu Hyun quay lại nhìn Sung Min, cậu buông rơi chiếc ô để giữ anh lại, khuôn mặt vẫn gục trên một cánh tay khoanh trên đầu gối, nhưng môi cậu run lên khe khẽ.
- Đừng đi… Ở lại thêm một chút nữa... được không…
Kyu Hyun mỉm cười. Anh nhặt lấy chiếc ô và ngồi xuống bên cạnh, che cho cậu. Ngồi bên cạnh cậu thế này mới nhận ra cậu thật yếu ớt và mỏng manh biết bao. Giống như cậu bé Sung Min vùng vẫy trong bóng tối của Paris 500 năm trước. Anh thật sự muốn bảo vệ cho con người này.
- Tôi vô dụng lắm phải không?- Giọng Sung Min run rẩy.- Cứ tự nhủ với bản thân phải trở nên mạnh mẽ, nhưng rồi lại luôn gục ngã như thế này…
- Không đâu.- Kyu Hyun vuốt nhẹ những lọn tóc ướt dính trên khuôn mặt Sung Min.- Cậu không cần phải gượng ép bản thân. Đôi khi cái giá để trả cho việc trở nên mạnh mẽ… rất đắt đấy.
Kyu Hyun mỉm cười cay đắng. Điều đó anh là người rõ hơn ai hết. Nếu không có cái ngày như ác mộng của 500 năm trước, cũng sẽ không có Kyu Hyun bây giờ.
- Bố tôi… là một nhà khoa học.- Sung Min mím môi sau một khoảng lặng.- Ông tham gia nghiên cứu cho một dự án của chính phủ. Còn mẹ tôi là một người phụ nữ rất dịu dàng, và là bà nội trợ đảm đang của gia đình. Gia đình tôi đã từng rất hạnh phúc…
Giọng Sung Min nghẹn dần sau mỗi câu chữ, đủ thấy việc nhắc lại quá khứ khó khăn đối với cậu như thế nào.
- …Năm tôi lên 9 tuổi, vào một đêm trời mưa như thế này, bố trở về nhà sớm hơn mọi ngày. Khuôn mặt ông lúc đó rất lo lắng, ông nói có vấn đề gì đó về công việc của ông và chúng tôi cần phải rời đi ngay. Tôi lúc đó còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nên tôi chỉ nghĩ đơn giản là bố sợ bị khiển trách nên bỏ trốn giống như tôi mỗi lần mắc tội đều trốn không dám về nhà. Nhưng rồi khi một đám người lạ mặt xông vào nhà tôi ngay sau đó tôi mới biết mọi việc không đơn giản như tôi nghĩ.
Sung Min bật khóc thực sự. đã lâu lắm rồi cậu không kể chuyện này cho ai, và chính bản thân cũng huyễn hoặc mình phải quên đi để rồi nhận ra những kí ức này chưa bao giờ, chưa bao giờ phai dù chỉ một chút trong tâm hồn cậu. Bờ vai cậu run rẩy trong những tiếng nấc.
- …Những người lạ mặt đó xả súng bắn chết bố tôi. Lúc đó tôi và mẹ đang sắp đồ trên tầng hai... Mẹ biết chuyện gì sẽ xảy ra, bà kéo tôi vào trong nhà tắm, đẩy tôi vào một cái chậu rất lớn rồi phủ quần áo lên trên. Lúc đó tôi đã sợ đến nỗi đến thở cũng không dám. Tôi đã nằm im trong đống đồ đó kể cả khi tiếng súng xả cả loạt lên ngoài, và tiếng mẹ thất thanh… tôi vẫn hoàn toàn không làm được bất cứ điều gì ngoài nằm run rẩy một xó…
Kyu Hyun ngập ngừng đưa những ngón tay mảnh với về phía Sung Min, anh chạm khẽ vào vai cậu rồi khẽ ôm cậu, siết nhẹ bờ vai đang run rẩy. Gặp lại cậu ở kiếp này, anh đã mừng vì cậu dường như sống hạnh phúc hơn kiếp trước, nhưng bước vào trái tim cậu anh mới nhận ra đằng sau cái lớp vỏ bọc đẹp đẽ ấy là một Sung Min đầy tổn thương và đau khổ, đằng sau nụ cười sáng như nắng mùa hạ ấy là một cậu bé mồ côi đang gồng vai chống chọi với cuộc sống. Tại sao số phận luôn khắc nghiệt với cậu ấy như thế? Và tại sao cậu ấy luôn dùng nụ cười làm cái mặt nạ hoàn hảo để giấu mình?
Tại sao lại sống như anh…
Con người luôn mỉm cười không có nghĩa là con người hạnh phúc, đôi khi nụ cười chỉ là để che giấu đi nỗi đau bên trong, điều mà họ không thể nói ra
- … Tôi lúc đó thậm chí đã ngất đi vì sợ hãi… Khi tôi tỉnh lại những kẻ lạ mặt đó đã đi. Tôi bước chân ra khỏi phòng tắm, xung quanh bị nhấn chìm trong sắc máu đỏ sẫm… Đến giờ hình ảnh bố mẹ tôi nằm im trong cái màu đỏ tang thương đêm đó vẫn trở về trong những cơn ác mộng…
Sung Min khẽ rùng mình khi những kí ức của mười hai năm trước hiện lên rõ nét trong đầu cậu. Cậu còn nhớ như in cái khoảnh khắc cậu lao ra khỏi nhà trong màn mưa với tiếng gào khóc đến lạc cả giọng, nhớ lúc cậu ôm lấy mẹ, những giọt máu của bà dính đầy trên đôi tay cậu bị nước mưa rửa trôi sau đó, nhưng cảm giác về thứ chất lỏng tanh tanh nhầy nhớp đó vẫn còn lưu lại mãi, nhớ lúc cậu chạy đến kiệt sức và vấp ngã, cậu không đứng dậy nữa, đã ước được buông xuôi, ước bị giết để được gặp lại bố mẹ trên thiên đường…
Giọng Sung Min chìm hẳn vào tiếng nghẹn ngào. Cậu dựa đầu vào vai Kyu Hyun, khóc nấc lên như một đứa trẻ, đôi mắt trong veo vần vũ đại dương trong cơn bão vùi vào lưng anh. Đã lâu lắm rồi cậu không khóc như thế. Cái ngày cậu quyết định sẽ trở nên mạnh mẽ để sống, và rồi suốt mười mấy năm nay cậu nén những giọt nước mắt đau thương vào trong lòng vì lý tưởng đó. Đã ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cười là sẽ hạnh phúc…
Nhưng dường như nụ cười chỉ mang lại cho cậu đau thương
Có cái gì đó nhói lên trong tim khiến Kyu Hyun buông rơi chiếc ô đỏ trên tay, để mặc cho cơn mưa trùm kín bóng của hai người, miệng anh chợt dâng lên vị đắng ngắt nơi đầu lưỡi. Đứng bất lực, thậm chí là chạy trốn, bỏ mặc người mình thương yêu rời xa mãi mãi để rồi mang nỗi đau thương tới trọn kiếp nhìn hình ảnh người ấy nằm bất động giữa vũng máu, tự dằn vặt bản thân tại sao không thể trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người ấy. Cảm giác này… Anh rõ hơn ai hết… Nỗi đau, nỗi ám ảnh, và nỗi hận… Tất cả những anh từng bước qua đã được gói gọn và chôn vùi tận sâu trong đáy tim, giờ lại tìm thấy ở một con người mong manh như gió và thuần khiết như tia nắng.
Một ngọn gió u buồn… Một tia nắng nào mang nặng nỗi đau…
…Như em…
- Kyu Hyun àh…- Giọng Sung Min thì thầm đứt quãng, rất yếu ớt trong tiếng khóc, nhưng đủ để trái tim anh quặn thắt.- … Tôi hận… Tôi muốn trả thù… Tôi muốn giết tất cả bọn chúng… Nhưng một kẻ vô dụng như tôi… Tôi phải làm sao đây...
- Cậu có biết chút thông tin gì về những kẻ đã sát hại gia đình cậu không?
Sung Min không trả lời, nhưng đầu cậu dựa trên vai anh lắc khe khẽ đầy bất lực.
- Vậy cậu có chút manh mối gì không? Hay là bất có giữ được bất cứ thứ gì của chúng?
Bàn tay Sung Min siết lấy vạt áo một cách khó khăn, rồi cậu run rẩy móc trong túi áo ra một cái hộp nhỏ bằng nhôm đã khá cũ và ngập ngừng đưa về phía Kyu Hyun, mím môi cay đắng.
- …Đây là tất cả những gì tôi có…
Kyu Hyun đỡ lấy cái hộp và mở ra. Bên trong chỉ có một cái huy hiệu bằng bạc được chạm trổ khá cầu kì hình con rắn uốn cong như mặt trăng, ôm lấy một ngôi sao, một góc có vệt khói đen như đã từng bị cháy. Cái biểu tượng khá lạ, có lẽ là của một tổ chức nào đó. Vật còn lại là một cái nhẫn với mặt đá đã bị bong mất, có dính một vệt máu khô màu nâu.
- Đêm hôm đó, vì quá sợ hãi tôi đã rời khỏi nhà… Vài ngày sau khi đã tĩnh tâm tôi cắn răng quay lại, định tìm kiếm thứ gì đó làm manh mối thì căn nhà đã bị thiêu cháy… Có lẽ cơn mưa đêm ấy đã giúp phần nào dập bớt lửa, nhưng hầu như chẳng còn lại gì. Tôi chỉ tìm được chiếc huy hiệu này nằm lẫn trong đống đổ nát mà tôi đoán là của bọn chúng đánh rơi, vì thứ này chưa từng xuất hiện trong nhà tôi bao giờ… Còn cái nhẫn là của mẹ tôi… Tôi không nhìn thấy, nhưng theo những gì tôi nghe được từ cuộc đối thoại của bọn sát nhân… Khi những kẻ sát nhân trêu ghẹo mẹ, bà đã chống lại chúng để tự vệ, chiếc nhẫn trên tay bà đã để lại một vết xước trên mặt một tên trong số chúng… Tôi đã từng thử lần theo những manh mối này để tìm kiếm, nhưng càng tìm lại càng vô vọng…
- Tôi có thể giữ những thứ này được không?
- …Anh cần nó để làm gì?- Sung Min hơi nhíu mày, cậu ngước đôi mắt trong veo đẫm nước lên nhìn anh, mím môi.- Tôi không thể đưa cho anh được, nó là tất cả manh mối mà tôi có…
- Đừng lo, tôi sẽ trả lại cho cậu sớm thôi. Tôi hứa đấy.- Kyu Hyun mỉm cười rất hiền để trấn an Sung Min.
Sung Min cắn môi đắn đo một phút rồi gật đầu khe khẽ. Không hiểu sao cậu lại tin tưởng người con trai này đến vậy. Những chuyện mười hai năm nay cậu không hề hé lời với bất kì ai lại có thể dễ dàng kể ra hết với anh, những manh mối cậu từng giữ gìn cẩn thận hơn cả mạng sống giờ có thể đưa hết cho anh, và cả cái vỏ bọc mạnh mẽ vô lo cậu kì công xây dựng giờ đứng trước mặt anh lại sụp đổ vỡ thành từng mảng như vụn thủy tinh.
Kyu Hyun bất chợt giữ lấy vai Sung Min, xoay người cậu lại đối diện với anh và ôm chầm lấy cậu trong bờ vai rộng. Đôi tay này anh đã từng ôm cậu bé Sung Min Rouquete của quá khứ, và bây giờ anh dùng nó để ôm lấy Lee Sung Min của hiện tại.
Nếu thế giới làm em tổn thương, dù không thể bảo vệ em, nhưng hãy để anh được cùng em chia sẽ những nỗi đau đó…
- Kyu Hyun àh…
Sung Min tròn mắt, tên của người con trai đang siết chặt lấy cậu đến trên môi như một phản xạ tự nhiên. Nhưng rồi đôi mắt cậu chợt nhòa đi, bờ vai vững chãi này mang đến cho cậu một cảm giác thật bình yên và an toàn. Đã bao lâu rồi cậu không cảm nhận được điều đó nữa, đã bao lâu rồi cậu ao ước có thể ôm ai đó thật chặt và òa lên khóc. Cậu vòng tay siết chặt lấy lưng anh và vùi mặt trên vai anh, những giọt nước mắt vừa dứt giờ lại trào ra, cậu bật khóc nức nở.
- Sung Min àh, cứ khóc cho thỏa thích đi. Khóc cho trôi hết mọi buồn phiền trong trái tim em đi. Để ngày mai em ứng dậy, bỏ lại đau thương thù hận sau lưng và sống cho thật tốt nhé.
Kyu Hyun thì thầm bên tai Sung Min, cậu hơi ngỡ ngàng, chớp chớp đôi mắt trong veo sáng như chòm sao Đại Hùng lên nhìn anh. Đôi mắt này thật kì lạ là dù có tổn thương thế nào vẫn cứ thuần khiết như thế, giống như có thể chiếu rọi mọi con đường trong tim Kyu Hyun vậy. Anh đưa tay vuốt nhẹ vài lọn tóc ướt bết trên trán Sung Min rồi dùng tay kéo nhẹ gáy cậu sát lại gần, đặt lên trán cậu một nụ hôn thật nhẹ.
Đừng để đau thương phá hủy trái tim ngây thơ của em.
Đừng để hận thù vấy bẩn lên tâm hồn thuần khiết của em.
Đừng để nỗi ám ảnh phủ bóng lên đôi mắt trong suốt của em.
Tất cả những thứ xấu xa…
… Hãy để tôi thay em nhận lấy.
__________________________
- Đói… Đói…. Đói…
Cái điệp khúc muôn thuở được Lee Teuk, Dong Hae, EunHyuk và SiWon ngân lên như dàn hợp xướng vì đã quá trưa mà vẫn chưa thấy bếp trưởng kiêm phụ bếp kiêm luôn cả tạp vụ tên HanKyung xuất hiện để chuẩn bị bữa trưa. Sung Min không múa phụ họa, nhưng cũng trưng ra cái khuôn mặt đồng tình hết sức rồi cười khúc khích.
Kyu Hyun đứng lặng bên ngoài hành lang nhìn vào trong căn phòng ồn ã hết sức. Sung Min ngồi giữa những người anh em của cậu, nói cười giòn tan như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thật không thể nhận ra con người này vừa mới lúc nãy còn ngồi dầm mưa khóc nức nở trên vai anh, mắt đã khô nước mắt, nhưng tóc vẫn còn chưa kịp khô nước mưa mà môi đã cười. Con người này không biết phải gọi là kiên cường hay là quá ngốc nữa.
Kyu Hyun tiến thêm một bước, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ đã mở sẵn chỉ để mọi người chú ý.
- Tôi có nấu chút đồ ăn, nếu mọi người không chê…
Anh chưa kịp nói hết câu đã nghe tiếng chân chạy huỳnh huỵch và khói bụi mù trời. Bốn trong số năm thằng kéo nhay chạy thẳng sang phòng bếp, riêng chỉ còn có Sung Min ngồi lại. Cậu ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mở to đầy thơ ngây của cậu khẽ chớp. Và đáp lại nụ cười dịu dàng của anh, cậu mỉm cười ấm áp như nắng, đôi mắt sáng bừng lên. Vậy là ít ra anh có thể yên tâm rằng cậu thực sự đã ổn hơn rất nhiều.
Sau bữa ăn, mấy thằng tự nhiên ngáp dài ngáp ngắn, vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu lại đã cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi. Thắc mắc một hồi mà không nghĩ ra câu trả lời, mấy thằng kéo nhau lục tục lên trên phòng đi ngủ. Chỉ có riêng Sung Min vì tiếc không muốn bỏ lỡ tập phim hoạt hình nên hậu quả là sau một hồi căng mắt ra xem phim, cậu ôm luôn cái remote và cuộn tròn người trên ghế sô fa ngủ ngon lành như một chú mèo con.
Kyu Hyun đứng lặng nhìn con người đang say trong giấc ngủ ấy khá lâu, vẫn thấy đôi khi hai hàng lông mày mảnh mảnh như lá liễu của cậu khẽ nhăn lại. Cậu vẫn chưa thực sự được ngủ ngon giấc, có lẽ lại đang mơ về một khoảng tối nào đó của kí ức. Nếu như kí ức đau thương đó là một bức tường, anh có thể đập tan nó dưới chân cậu, nếu là Thái Bình Dương anh cũng có thể san phẳng cho cậu, nhưng nó lại là thứ anh không thể nào chạm vào, không thể nào xóa nhòa đi trong tâm hồn mỏng manh ấy. Anh mím môi, khẽ chạm nhẹ vào vai cậu.
- Sung Min à, về phòng đi.
Cậu nhăn mặt ú ớ gì đó rồi trở mình, tiếp tục cuộn tròn vào ngủ ngon lành, hai chân quặp lấy một cái gối ôm hình gấu Poor trên ghế sô fa như một đứa trẻ con. Anh bật cười cúi xuống ôm lấy cậu và nhấc bổng lên. Mùi anh đào dịu và ngọt ngọt trên da cậu thật là dễ chịu, người mũm mỉm và tròn lẳn như thế này mà nhẹ tênh. Thực ra là nhẹ so với anh thôi.
- Cậu sẽ còn ngủ đến sáng mai đấy. Không nằm đây được đâu.
Thực ra Kyu Hyun đã cho một chút thảo dược vào đồ ăn, nên mới có tình trạng ngủ la liệt như vậy. Một loại cỏ màu lam có tên là Vô ưu thảo, hoàn toàn không có hại cho sức khỏe. Nó khiến con người nhanh chóng có được một giấc ngủ dài và thật sâu, khi tỉnh dậy tâm trạng sẽ cảm thấy rất dễ chịu. Nó sẽ giúp cho Sung Min được nghỉ ngơi, tâm trạng trở nên nhẹ nhàng hơn. Và trong thời gian cậu ngủ, anh cũng có một số việc cần làm.
____________________________
Hee Chul nín thở cắn răng châm nhẹ vào đầu ngón tay Sung Min khiến cậu ấy khẽ cựa mình. Một giọt máu đỏ hồng trào ra được Hee Chul hứng vào trong một cái lọ thủy tinh chứa dung dịch màu xanh. Cậu lau vết máu trên đầu ngón tay Sung Min rồi thở phào nhìn lọ dung dịch sủi bọt, khẽ mím môi thì thầm.
- Chỉ còn máu của Han Kyung nữa là xong thôi.
Cậu kéo lại chăn đắp cho con người ngây thơ đang chìm trong giấc ngủ giữa đống chăn gối lùng nhùng rồi đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu ấy và chợt sững lại đôi chút.
- Sung Min, sao người nóng bừng thế này? Cậu sốt rồi.
Hơi lo lắng, Hee Chul kéo chăn ra, tháo bớt cúc áo cho Sung Min rồi lấy khăn mặt nhúng ướt và đặt lên trán cho cậu ấy hạ nhiệt.
- Xin lỗi Sung Min, đáng lẽ tôi phải ở lại chăm sóc cậu, phải nấu cho cậu ăn, nhưng tôi không còn đủ thời gian nữa rồi, tôi chỉ có thể làm thế này thôi. Cố lên nhé, không được làm sao đấy. Sáng mai dậy những người kia sẽ thay tôi chăm sóc cậu.
Nói rồi Hee Chul rời khỏi căn phòng, cắn môi nhìn lại lần cuối đầy áy náy trước khi rời khỏi. không quên buông vài câu lẩm bẩm.
- Không biết thằng Kyu Hyun biến đâu mất từ chiều đến giờ. Nó lại định giở trò gì đây…
Không lâu sau đó, cánh cửa được mở ra lần nữa. Bóng người cao gầy mặc áo đen nhẹ nhàng bước vào và khép cửa lại. Anh tiến về phía đầu giường của cậu bé đang ngủ, rồi đưa tay mu bàn tay vuốt nhẹ gò má bầu bĩnh, khuôn mặt cậu ấy bình yên trong giấc ngủ thật sự rất ngoan.
- Sung Min, tôi về rồi.
Bất chợt, giống như phản ứng của Hee Chul, anh sững lại, nhíu mày lo lắng và lên tiếng cằn nhằn khe khẽ dù biết cậu ấy sẽ chẳng thể nào nghe thấy.
- Tôi đã bảo em đừng dầm mưa rồi cơ mà. Cơ thể con người vốn đã yếu ớt còn không biết giữ gìn.
Anh ngồi xuống đầu giường cậu, nhặt lên chiếc khăn đắp trên trán để hạ nhiệt nhưng do cậu cựa quậy đã rơi xuống một bên gối.
- Hee Chul hyung vừa ở đây sao?
Kyu Hyun nhăn mày đăm chiêu một phút rồi thở dài, đắp lại cái khăn lên trên trán cho cậu. Anh móc trong túi ra cái hộp nhôm mà sáng nay Sung Min đưa cho, đặt xuống mặt tủ bên cạnh giường để trả cho cậu. Nhưng khác với lúc sáng, cái huy hiệu và chiếc nhẫn Sung Min đựng trong đó đã biến mất, giờ cái hộp chỉ còn rỗng không.
- Mọi chuyện kết thúc rồi. Những kẻ hãm hại gia đình em, tôi đã thay em đòi lại công bằng. Em không cần giữ những đầu mối này nữa, cũng đừng mang theo những kí ức đau thương nữa. Hãy để nó lại từ đây và bước tiếp con đường của em đi. Em nhất định phải sống hạnh phúc, Sung Min à.
Anh nhìn cậu thật dịu dàng rồi khẽ thở dài, đứng dậy quay lưng đi, nhưng bước chân sững lại khi cảm nhận được bàn tay ai đó đang níu vạt áo anh khe khẽ.
- Kyu Hyun…
Sung Min vẫn đang say ngủ, nhưng trở mình khe khẽ làm cái khăn ướt rơi xuống gối một lần nữa, bàn tay níu áo và gọi tên anh trong vô thức. Cậu đang mơ gì thế nhỉ?
Kyu Hyun mỉm cười, anh quay lại nắm lấy tay cậu siết nhẹ, rồi cúi xuống dịu dàng hôn lên trán cậu.
- Tôi đã từng hứa khi trở nên mạnh mẽ, tôi sẽ che chở cho em. Vì thế hãy đợi tôi nhé. Khi tất cả những chuyện này kết thúc, tôi sẽ quay lại, đưa em theo và bảo vệ em cả đời. Em sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương một lần nữa đâu, Sung Min.
Kyu Hyun lặng lẽ rời khỏi căn phòng, đôi mắt vẫn nhìn mãi bóng hình con người đang bình yên say ngủ trong đống chăn gối trắng muốt. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa anh và Hee Chul trong đêm nay, nhưng có một điều Kyu Hyun không ngờ được rằng đây sẽ là lần cuối cùng anh gặp lại Sung Min trong kiếp này.
Nếu như biết được điều đó, liệu anh có vẫn sẽ bước đi?
Giây phút hai đứa trẻ ngày xưa một lần nữa tái ngộ tại một thế giới khác, một cuộc sống khác, với hai con người hoàn toàn khác, tưởng chừng như là duyên số, nhưng lại là một nhịp trật của bánh xe định mệnh.
Chúng ta có duyên gặp mặt, nhưng lại không có phận được đi chung dù chỉ là một đoạn rất ngắn trên đường đời. Nhưng dù sao cũng cảm ơn em, vì đã xuất hiện trong đời tôi.
Em đi qua một kiếp để gặp lại tôi, nên nếu em có thể chờ, tôi sẽ bước qua một kiếp để tìm lại em.
Được không, Sung Min?
__________________________
END CHAP 3
CHAP 33
Hee Chul ngồi giữa không gian yên lặng nghe gió thổi qua những kẽ đá hòa, mang theo hơi thở của rừng đại ngàn, tâm hồn chợt thấy yên bình đến lạ. Cậu xòe tay hứng lấy một vài hạt sáng li ti cuối cùng đang yếu ớt rơi nhẹ trong không trung, nắm lấy để cảm nhận nó tan đi trong lòng bàn tay mình, những mảnh cuối cùng của Kyu Hyun. Một tạo vật thần thánh như cậu ấy đã từng khuynh đảo cả thế giới, để rồi khi chết đi cũng chỉ còn là cát bụi.
Và cậu cũng sẽ như thế.
Bờ môi Hee Chul hơi giãn ra tạo thành một nụ cười, không rõ buồn hay vui. Cậu cúi đầu nhìn xuống vạt áo trắng đã bị nhuộm đẫm một sắc lam huyền bí. Không chỉ là máu của Kyu Hyun, mà còn có máu của chính bản thân cậu. Dưới vạt áo xanh sẫm, vết thương giống như một cái hố lớn ăn sâu vào da thịt, khiến cho máu chảy mãi không ngừng. Vết thương đã không còn tự lành lại như mọi khi được, bởi vì linh khí của Hee Chul đã cạn, những hạt linh khí ít ỏi còn sót lại giờ cũng đang theo máu từ tiêu tán ra ngoài. Trên làn da trắng ngần của Hee Chul bắt đầu xuất hiện một vài đốm sáng lấp lánh tan ra trong không khí.
Hee Chul hít một hơi dài, cậu nhìn Han Kyung đang nằm lặng trên phiến đá bằng đôi mắt yêu thương rồi quay ra hướng mắt nhìn về phía xa xăm cuối trời. Phía bên kia của cánh rừng đại ngàn, nơi bầu trời hồng rực buổi ban mai in bóng đỉnh DaeJoong hùng vĩ nhuốm màu huyền thoại.
Mặt trời thắp những tia nắng đầu tiên le lói sau dãy núi phía xa…
Anh đã hứa rồi phải không?
Anh và em sẽ cùng đón bình minh.
Chỉ có anh và em....
_________________________________
Mặt trời chưa lên, nhưng cả bầu trời Seoraksan đã hồng rực đầy sắc nắng trong trẻo. Những tia nắng sớm ban mai dịu dàng hôn lên hàng mi dài rợp bóng, đánh thức Han Kyung khỏi giấc ngủ sâu. Anh hơi nhíu mày khi nắng ùa vào khiến anh chói mắt, theo phản xạ tự nhiên khẽ cử động cơ thể nặng trịch và đau nhức. Bất chợt, lấp đầy khoảng trống rỗng trong đầu anh, nụ cười dịu dàng đầy yêu thương trên bờ môi xinh như cánh anh đào của Hee Chul bừng lên sáng hơn nắng của bầu trời xanh trong veo trên cao. Cậu cúi đầu nhìn anh, để mái tóc dài bạch kim lấp lánh trượt xuống bờ vai.
- Cuối cùng thì cậu cũng đã chịu dậy rồi.- Hee Chul vén nhẹ vài lọn tóc lòa xòa trên trán Han Kyung, giọng nhẹ và yếu ớt như một làn gió thoảng. Cậu chỉnh lại vị trí đầu anh đang gối trên đùi mình để anh được thoải mái.- Cậu cứ ngủ mãi như thế tôi lo lắm!
- Hee Chul!?!
- Đừng sợ!- Cậu cười, nụ cười thật hiền nhưng mệt mỏi.- Hãy im lặng và ở bên tôi một lát như thế này thôi. Cứ coi như đây là một giấc mơ, hay là ân huệ cuối cùng cậu dành cho tôi cũng được.
Han Kyung chầm chậm ngồi dậy, yên lặng một phút để định hình lại những điều đã xảy ra, những sự việc anh đã gặp ngoài đời thật mà còn khó tin hơn trên phim ảnh khiến cho anh đến giờ vẫn tự nhủ phải chăng anh đang trong một giấc mơ dù ý thức rõ hơn ai hết hiện thực. Nhưng thay vì phản ứng thật mạnh như anh đã từng làm khi biết Hee Chul là vampire, lần này Han Kyung chỉ im lặng, nhíu mày khe khẽ khi một vài suy nghĩ xuất hiện giữa những dòng kí ức.
Hee Chul là vampire. Chuyện này dù có nói thế nào anh vẫn thấy thật điên khùng, nhưng… Anh nhớ như in ánh mắt đau thương của cậu mở to nhìn anh, nhớ giây phút cậu ôm lấy dùng cả cơ thể che chắn cho anh trước nguy hiểm, nhớ cả lúc cậu vất vả như thế nào để kéo anh lại với cuộc sống, thay vì trở thành quỷ điên trong tay Kyu Hyun – một kí ức dù khá mơ hồ vì được định hình khi cơ thể anh đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, nhưng thực hơn bất cứ hiện thực nào anh từng bước qua.
Han Kyung chợt thấy cảm giác tội lỗi dâng lên trong lồng ngực. Con người này đã vì anh mà làm tất cả, nhưng hãy xem anh đã đối xử như thế nào với cậu ấy? Anh phải làm gì để chuộc lỗi đây? Không thể chỉ cười rồi nói một câu xin lỗi là xong, nhưng anh và cậu ấy… Con người và vampire… Tất cả những chuyện này sẽ đi đến đâu? Han Kyung liếc nhìn Hee Chul rồi quay đi ngay lập tức, mím môi và hướng mắt nhìn bốn phía xung quanh được bao lấy bên dưới vòm trời bao la.
- Đây là đâu?
- DaeJoong, đỉnh núi cao nhất Seoraksan. Chẳng phải cậu đã từng nói muốn lên Dae Joong ngắm bình minh sao?-Hee Chul cười, mệt mỏi dựa lưng vào một tảng đã bên cạnh.- Hôm nay, chỉ hôm nay thôi, hãy để tôi cũng đón bình minh với cậu, được không!?!
Nhớ ra điều gì đó, Han Kyung quay ra nhìn Hee Chul. Anh định hỏi cậu tại sao lại quyết định đón bình minh ở nơi trống trải như thế này, vì anh biết cơ thể vampire không thể chịu được nắng mặt trời. Nhưng rồi tai anh ù đi, và đầu óc trở chợt rơi vào một vùng mơ hồ đầy hoang mang khi anh nhận ra điều gì đó không ổn.
- Hee Chul, có chuyện gì với cậu vậy? Sao cơ thể cậu lại trong suốt thế này?
Han Kyung bật dậy, anh giữ lấy bờ vai gầy của Hee Chul để chắc chắn rằng người ngồi trước mặt anh không phải là ảo ảnh, hay là cơn mơ thoáng qua, hai hàng lông mày cau lại vì lo lắng. Cơ thể Hee Chul bây giờ giống như một bức tranh cũ bị thời gian làm phai nhạt đi màu sắc vốn có, nhưng bừng sáng với hàng ngàn hàng vạn hạt sáng lấp lánh nhỏ li ti bay xung quanh trong không khí, và mỏng manh như thể sẽ tan mất nếu một cơn gió vô tình thổi qua cuốn đám bụi ánh sáng kia đi mất.
Hee Chul hơi ngạc nhiên trước thái độ của Han Kyung, cậu cứ nghĩ anh sẽ phản ứng như những lần trước, sẽ lùi ra xa, sẽ bỏ chạy. Nhưng khuôn mặt, ánh mắt này của anh thực sự không hề làm cậu phật lòng vì trái với dự đoán tí nào, trái lại cậu thấy rất vui là đằng khác. Hình như anh không còn ghét cậu nữa rồi. Cậu không trả lời câu hỏi của Han Kyung, chỉ mỉm cười và lắc đầu khe khẽ.
- Cái này là…
Han Kyung sững sờ nắm lấy bàn tay Hee Chul đang đặt hờ trên bụng, cả bàn tay cậu ấy và tấm áo trắng tinh đều bị nhuộm bởi một thứ dung dịch màu lam sẫm mà anh có thể lờ mờ đoán ra được nó là cái gì. Đôi mắt Han Kyung càng mở to hơn nữa khi nhìn thấy vết thương khủng khiếp lộ ra sau vạt áo ướt đẫm.
- Tôi là vampire mà.- Hee Chul mím môi ngập ngừng một cách ái ngại như thể sợ Han Kyung vì đã quên mất điều cậu vừa nói nên mới còn ở đây bên cạnh cậu.- Máu của vampire không phải màu đỏ… mà là xanh lam.
- Tại sao lại chảy nhiều máu thế này?- Hình ảnh máu chảy từ vết thương của Hee Chul nhỏ tong tong xuống mặt đất thành từng vũng nhỏ bỗng khiến trái tim Han Kyung hẫng đi mấy nhịp.- Chẳng phải vampire là bất tử sao? Sao những vết thương của cậu không tự lành lại nữa vậy?
- Đúng, bình thường thì sẽ là như vậy. Nhưng bây giờ linh khí của tôi cạn mất rồi... Vết thương này quá lớn, không thể lành lại được.
- Điều đó… nghĩa là gì?
Han Kyung nuốt khan, thầm hi vọng câu trả lời của Hee Chul sẽ phủ nhận những suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu anh. Nhưng cậu chỉ mím môi rồi mỉm cười rất khẽ.
- Nghĩa là… thời gian của tôi sắp hết rồi… Chỉ một lát nữa thôi, khi mặt trời lên… Tôi sẽ tan biến…
Giọng nói của Hee Chul rất yếu ớt như một lời thì thầm, nhưng không mang đau buồn. Thực ra sự sống từ lúc nào đó đã được cậu gửi lại cùng với khoảng thời gian yên bình sống bên anh tại Moon castle rồi. Những kí ức ấy là thực, tồn tại mãi trong miền một quá khứ nào đó, nơi cậu sẽ còn sống mãi. Vì anh nên kí ức mới có nguyên nhân để trở thành hạnh phúc, vì nụ cười của anh nên quá khứ mới ấm áp và bừng sáng.
Vì anh còn tồn tại, nên cậu sẽ còn tồn tại.
Tôi đi rồi người hãy sống hạnh phúc nhé.
Chỉ nốt giây phút này thôi, rồi tôi sẽ trả người lại cho Thượng Đế.
Người hãy trở lại cuộc sống bình thường thuộc về người nơi tràn ngập ánh sáng ấy. Dù có lãng quên nơi này, và lãng quên tôi cũng không sao.
Chỉ cần mình tôi biết tôi mãi yêu người, thế là đủ.
Hee Chul hít một hơi dài đầy căng lồng ngực cái không khí thanh thiết của sớm ban mai, bờ môi nở một nụ cười thật nhẹ và nhắm hờ đôi mắt mệt mỏi, để những cơn gió trong lành thổi nhẹ những sợi tóc dài màu bạch kim sáng bừng trong suốt. Tâm hồn bỗng trở nên nhẹ bẫng như có thể bay lên được vậy. Không biết bao lâu rồi cậu không cảm nhận được điều này.
- Không được.- Bất chợt Han Kyung nắm chặt lấy bàn tay nhợt nhạt của Hee Chul, hai hàng lông mày thanh thoát chùng xuống trên đôi mắt buồn.- Cậu không thể biến mất như thế này được. Cậu phải sống, Hee Chul. Tôi sẽ đưa cậu về nhà để Lee Teuk hyung cầm máu vết thương cho cậu. Hay là để tôi đưa cậu đi tìm Kyu Hyun, chắc cậu ấy sẽ có cách…
Câu nói của Han Kyung cứ sốt sắng dần sau mỗi cái lắc đầu của Hee Chul. Và rồi anh dừng lại khi bàn tay cậu trong tay anh siết khe khẽ.
- Vô ích thôi. Không ai có thể giúp được tôi đâu. Kyu Hyun… chết rồi. Chính tay tôi đã giết cậu ấy…
Hee Chul mím môi trả lời một cách yếu ớt. Đôi mắt trong veo của cậu nhanh chóng bị nhấn chìm trong nỗi buồn mênh mang như bầu trời sau lưng nhưng bờ môi vẫn giữ một nụ cười thật nhẹ. Han Kyung hoang mang nhìn con người vốn đã mong manh giờ lại càng mong manh như một làn khói trước mắt. Con người đang ngồi trước mắt anh là thực, nhưng anh biết chỉ một vài khoảnh khắc ngắn ngủi nữa thôi, khi mặt trời lên, cậu sẽ giống như giấc mơ mà tan đi mất… Cảm giác đau nhói chợt dâng lên bóp nghẹn trái tim anh. Anh không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng thật sự rất khó chịu.
- …Tôi không thể làm gì sao?
- Ở đây với tôi... Như thế này…
Hee Chul cầm bàn tay Han kéo nhẹ cho anh xích về phía cậu, rồi dựa đầu lên vai anh.
- Chỉ cần ngồi bên cạnh tôi một lát thôi. Thế là đủ… Cho đến khi bình minh lên…
Hai hàng mi dài khép hờ của Hee Chul hơi mở ra ngạc nhiên khi bàn tay Han Kyung dịu dàng vòng qua vai cậu và kéo cậu sát vào gần anh hơn nữa, rồi lại nhắm mắt, nụ cười yếu ớt vương trên bờ môi hồng được thắp bừng lên một niềm hạnh phúc vô tận. Cậu cứ nghĩ cậu đã đánh mất vòng tay này rồi…
Còn Han Kyung, anh ngồi xuống bên cạnh Hee Chul, đặt đầu cậu ấy tựa trên bờ vai mình, cánh tay vòng qua vai cậu ấy cứ siết khe khẽ như thể nếu anh buông ra cậu ấy sẽ bay mất. Anh biết, Hee Chul sẽ không bay đi, nhưng sẽ tan đi mất, giống như giọt sương tan đi trong sắc nắng bình minh. Và dù cánh tay này có giữ cậu ấy chặt đến mấy cũng không thể níu cậu ấy lại thế gian này được. Nhưng anh đâu còn cách nào khác, chỉ còn biết cố gắng níu kéo chút hi vọng ngu ngốc mà anh tự tạo ra trong tuyệt vọng.
Con người luôn là sinh vật ngu ngốc.
Có những thứ đến khi mất đi rồi người ta mới nhận ra nó quan trọng đến mức nào.
- Han Kyung à, nói cho tôi nghe đi! Kể cho tôi về thế giới của cậu đi! Lát nữa thôi tôi không được nghe cậu nói nữa rồi, tôi muốn ghi nhớ thật kỹ…
Nói rồi Hee Chul ngước mắt lên nhìn Han Kyung. Khuôn mặt này cậu đã khắc sâu trong tâm hồn đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất, nhưng vẫn thấy hình như là không đủ, vẫn muốn được ngắm nhìn mãi thôi. Từ góc độ này nhìn lên, khuôn mặt anh bừng lên trong sắc hồng của nắng, đôi mắt vốn đã trong suốt và bao la như cả vũ trụ, giờ càng trong và sáng lên sắc hoàng kim như ánh nhìn của một vị thần. Tại sao con người này lại đẹp đến thế, luôn làm cho trái tim cậu thổn thức mỗi khi cậu hình ảnh của người ấy xuất hiện trong tâm trí?! Tại sao con người này lại kỳ lạ như thế, khiến cho một kẻ chưa từng biết yêu như cậu trở nên đáng thương hại trong tình yêu không lối thoát?!
Em không tin vào số phận, cũng không tin vào điều kì diệu…
Cho đến khi anh – một con người trên trái đất sáu tỷ người – bước vào thế giới của em và thay đổi tất cả.
Han Kyung mím môi trong giây lát, rồi bắt đầu nói. Anh kể cho Hee Chul nghe về thế giới của anh, về căn hộ chung cư nhỏ nhưng ngăn nắp, gọn gàng và ấm cúng ở Seoul nơi anh và năm người kia sống, về trường đại học nơi anh đang theo học những năm cuối cùng, về công việc người mẫu ảnh cho một vài tạp chí lớn anh làm thêm vốn để kiếm thêm thu nhập nhưng lại khiến cho anh gặp không ít rắc rối vì bỗng nhiên trở thành người nổi tiếng… Giọng anh cứ trầm trầm ấm áp, đôi khi anh mím môi, ngập ngừng nhìn xuống đầy xót xa con người đang mỉm cười dịu dàng trên vai mình cứ nhạt dần nhạt dần như ảo ảnh.
Còn Hee Chul, cậu nhắm mắt bình yên trên vai anh, dùng tâm trí để vẽ lên thế giới mà anh sống. Một nơi ngập nắng, đầy bận rộn với những công việc, những niềm vui, những con người… Thế giới nơi mà anh thuộc về… Nơi đó thật đẹp và ấm áp biết bao. Thế giới của ánh sáng mà anh yêu thương… ở đó anh có bạn bè, có người thân, có sự nghiệp, có ước mơ. Còn đối với một kẻ như cậu, không bạn bè người thân, không hiện tại, không tương lai… Cậu không có thế giới, cậu chỉ có anh, và cũng chỉ cần anh thôi…
Những hạt thời gian màu xanh biếc rơi vào biển thinh không tạo nên những âm thanh trong veo, thanh thoát. Trên đỉnh Dae Joong, nơi giao thoa giữa bầu trời và mặt đất, dưới chân là Seoraksan bao la hùng vĩ trải ra xa mãi tận cuối mặt đất, trên đầu là bầu trời rộng lớn mênh mang như nhìn xuyên qua cả vũ trụ, ở nơi đó, giữa những tầng mây như những tảng kem tuyết màu hồng hồng trăng trắng xếp chồng lên nhau, hai con người lặng lẽ ngồi dựa vai nhau thật yên bình, được ôm lấy bởi vòng tay cả vũ trụ.
Giá như có thể tắt chiếc đồng hồ của Thượng Đế, để thời gian dừng lại, nguyên vẹn và đẹp đẽ mãi mãi ở khoảnh khắc đó, khi trái tim của hai con người quá đỗi khác biệt cùng chung một nhịp đập. Giá như có thể gạch thù hận, hiểu lầm và tranh đấu khỏi cuốn từ điển khổng lồ của thế giới, để những con người yêu thương nhau có thể ở mãi bên nhau không bao giờ rời xa.
Giá như…
Mãi mãi chỉ là giá như…
… Là điều mà con người biết chắc không thể nào thực hiện được, vẫn hoài công ao ước.
Mặt trời rực rỡ nhô lên cuối cánh rừng phía xa, như lời nhắc nhở của Thượng Đế về những hạt thời gian ít ỏi còn sót lại trong chiếc đồng hồ cát, và cũng như món quà cuối cùng Ngài dành tặng cho tạo vật thần thánh sắp rời khỏi thế giới. Nắng nâng mi mắt khép hờ hững của Hee Chul, lọt vào trong con ngươi đỏ rực lấp lánh như ruby khiến cho Hee Chul mở to mắt đầy ngạc nhiên, và lặng đi giây lát vì cảm giác choáng ngợp.
- Mặt trời lên rồi! Đẹp quá!
Han Kyung nhìn mắt theo hướng tay chỉ của Hee Chul, rồi buồn bã nhìn khuôn mặt hân hoan như đứa trẻ con của con người trước mắt anh. Cơ thể Hee Chul trong suốt như pha lê được bao bọc bởi hàng ngàn, hàng vạn những hạt ánh sánh vàng lấp lánh, đẹp và thần thánh hơn bất kì điều gì mà thiên nhiên có thể tạo ra. Cậu đã yếu lắm rồi, đã đến mức không thể ngồi thẳng mà không có anh đỡ, vậy mà vẫn còn có thể cười hạnh phúc đến vậy ư?! Đôi mắt cười sáng bừng sắc đỏ đó xoáy vào trái tim anh, đau nhói, đau đến không thở được.
- Lời hứa cùng cậu đón bình minh trên tháp Seoul không thể thực hiện được rồi.- Hee Chul thì thầm yếu ớt bằng giọng đứt quãng đầy khó khăn.- Xin lỗi. Và cảm ơn rất nhiều, vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.
- Đừng nói thế!- Han Kyung gạt đi, anh không còn đù dũng khí để nhìn cậu nữa. Cái cảm giác cậu đang dần dần tan biến đi khiến anh như muốn phát điên. Vì thế anh quay đi, vờ như không nhìn thấy. Mím môi nuốt khan thấy sống mũi cay cay.- Tôi và cậu sẽ còn cùng nhau đón nhiều bình minh nữa. Cậu sẽ không sao đâu, sẽ lành nhanh thôi. Tôi sẽ đưa cậu đi đón bình minh trên tháp Seoul, hứa rồi mà. Sau đó tôi sẽ đưa cậu đi gặp những người bạn của tôi, đưa cậu đi ăn những thứ mà cậu chưa từng ăn nữa. Cậu sẽ sống, như một con người bình thường.
Hee Chul cười, cậu không muốn phủ nhận những điều Han Kyung nói. Cuộc sống như thế thật đẹp biết bao. Được cùng anh dạo bước trên những con phố đông đúc của Seoul, cùng đi mua sắm tại những trung tâm thương mại lớn, cùng đi ăn những món ăn mà anh thích… Cùng anh trò chuyện cả đêm, để sớm bình minh ngồi bên nhau đón mặt trời lên tại tháp Seoul – nơi cao nhất của thành phố hoa lệ ấy… Cuộc sống ấy là thứ mà Hee Chul khao khát hơn bất cứ điều gì. Tiền bạc. nhan sắc, sức mạnh, uy quyền, sự bất tử… Cậu sẽ chẳng hối tiếc một chút nào nếu có thể đánh đổi tất cả những thứ phù dung đó, để đổi lấy cuộc sống bên cạnh anh như một con người.
Nhưng… vẫn luôn luôn là nhưng…
Thời gian của cậu… hết rồi…
- Han Kyung à, sau khi tôi chết, cậu hãy sống vui vẻ nhé. Tất cả những thứ tôi có, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc… Tôi tặng lại hết cho cậu đấy.
- Cậu điên sao Hee Chul, nói lảm nhảm gì thế… Tôi cần những thứ đó lắm sao? Mà cậu cũng sẽ không chết đâu. Ngủ một lát, rồi sẽ tỉnh lại thôi.- Han Kyung nạt khe khẽ qua hàm răng cắn chặt. Những cảm xúc hỗn độn vừa đau thương, vừa hụt hẫng, vừa mất mát, vừa trống rỗng… cứ giằng xé trong tim khiến anh đến thở cũng khó khăn.
Hee Chul không đáp lại những điều Han Kyung nói, cậu vờ như không nghe thấy. Cậu dùng hai tay nắm lấy bàn tay anh và kéo sát lại nơi trái tim đang đập những nhịp cuối cùng trong lồng ngực. Mùi hương thanh nhẹ, mát dịu như một loài hoa của đại dương xanh thẳm trên da anh thoang thoảng trong không khí khiến cậu mỉm cưới.
- Đến phút cuối vẫn có thể ngồi bên cạnh cậu như thế này, tôi thật sự phải cảm ơn rất nhiều. Nếu như cậu không xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi mãi mãi chỉ là một kiếp sinh tồn vô nghĩa. Nếu không gặp cậu, tôi đã không biết thế nào là yêu. Yêu những món ăn cậu nấu và những trò nghịch phá của năm người kia là yêu thích. Yêu những con người xunh quanh mình như Lee Teuk, Sung Min, Dong Hae, Si Won, Eun Hyuk là yêu mến. Còn đối với cậu - người mà tôi yêu hơn cả thế giới - là yêu thương. Tôi yêu cậu nhiều lắm, Han Kyung à!
Han Kyung lặng im, anh không thể nói nổi lời nào khi cảm xúc cứ dâng lên nghèn nghẹn trong cổ họng. Đôi mắt cứ nhìn mãi con người ngồi bên cạnh không chớp một giây. Những hạt ánh sáng tản ra từ cơ thể cậu rơi trên tay, trên vai anh rồi tan đi, lưu lại một chút cảm giác êm êm và ấm áp trên da, nhưng lưu lại trong tim những vết cắt đau nhói.
- Đừng… Đừng nói nữa.- Han Kyung thì thầm trên bờ môi run run. Giờ đến chính anh là người đang kiệt sức.- Hãy nghỉ ngơi đi, cậu yếu lắm rồi…
- Han Kyung à, tôi hỏi cậu một câu được không?
Han Kyung không đáp, nhưng Hee Chul vẫn hỏi sau khoảng im lặng ngập ngừng. Cậu hít một hơi dài, cố gắng hết sức để có thể nói qua hơi thở yếu ớt đứt quãng.
- Nếu… Chỉ là nếu thôi… em không phải là vampire. Nếu như em là một con người... Thì anh sẽ yêu em chứ, Han Kyung?!
- …Không…
Han Kyung mím môi rồi chầm chậm lắc đầu. Câu trả lời của anh khiến đôi mắt của Hee Chul mở to ngỡ ngàng. Dù đã phần nào đoán trước được, nhưng cái cảm giác đau nhói quặn lên nơi trái tim vẫn khiến Hee Chul lặng đi một hồi. Đúng vậy, cậu hiểu điều này rõ hơn ai hết cơ mà... Rằng dù có chuyện gì xảy ra, trái tim anh cũng sẽ không bao giờ, không bao giờ là của cậu...
- …Em hiểu…- Cậu lắp bắp đầy khó khăn.
- Em không hiểu!- Han Kyung gạt đi. Anh quay lại, đột ngột ôm trọn lấy cơ thể mong manh như sương khói của Hee Chul vào trong vòng tay run run. Đặt cằm cậu ấy tựa trên vai mình, anh vùi mặt và mái tóc bạch kim mềm mại của cậu phảng phất mùi tuyết tùng trắng.- Dù em không còn xinh đẹp như thế này, dù em là con trai, và thậm chí dù em không phải là con người… Thì anh vẫn sẽ yêu em. Anh yêu em, Hee Chul!
Han Kyung nín thở nghe trái tim đập rất mạnh trong lồng ngực. Cuối cùng thì anh cũng nói ra rồi, những điều đã giằng xé tâm can anh từ lâu. Anh đã từng mệt mỏi đấu tranh giữa lí trí và tình cảm, đã từng hoang mang giữa những cảm giác lẫn lộn mà đẩy cậu ra xa khỏi vòng tay mình. Nhưng đến bây giờ, những giây phút cuối cùng, ngồi bên cậu yên bình thế này và lắng nghe cậu một lần nữa, anh nhận ra một điều hết sức đơn giản trong tim mà anh đã từng cố công lí giải nhưng không thể tìm ra câu trả lời.
Anh yêu Hee Chul.
Thực ra không hẳn đã là tình yêu, chưa đủ mạnh để trở thành tình yêu, nhưng không còn đơn thuần là tình bạn, không quá lớn, nhưng không nhỏ bé. Mảng thiếu trong tình cảm của anh để nó trở thành một tình yêu đúng nghĩa chỉ là thời gian, điều mà Hee Chul không còn có thể níu giữ thêm nữa… Những cảm xúc trong tim anh hiện tại tuy không trọn vẹn, nhưng đủ để khiến trái tim anh vỡ tan khi nhìn cậu dần rời xa anh trong vô vọng, đủ để cậu trở thành một người quan trọng không thể thay thế trong anh, và đủ để anh mang theo hình bóng cậu ấy nhìn lại quá khứ êm đềm nơi anh và cậu từng sánh bước, đi đến suốt cuộc đời…
Đôi mắt Hee Chul lại mở to ngỡ ngàng một lần nữa. Bờ môi run run mấp máy nhắc lại câu yêu mà anh vừa nói như thể sợ đó chỉ là một giấc mơ. Cậu gắng nhấc đôi bàn tay đã kiệt sức đến mức tê liệt để ôm lấy anh lần cuối, cảm nhận hơi ấm của anh lan ra trên làn da lạnh ngắt nhợt nhạt của mình. Bờ môi mỉm cười đầy mãn nguyện, và trong đôi mắt vỡ òa hạnh phúc, hạt nước trong veo như sương sớm đọng trên cánh hồng xuất hiện và lăn dài trên gò má, sáng bừng lên trong vùng nắng ấm áp lấp lánh của mặt trời.
Vampire không phải con người. Vampire không có nước mắt. Vì thế nên không thể khóc…
Nhưng cậu – nữ hoàng Hee Chul cao quý nhất thế giới vampire, giờ đây lại đang khóc… trên vai một con người.
Những hạt bụi ánh sáng bao quanh cơ thể Hee Chul chợt bừng lên hơn nữa, tạo thành những vệt sáng dài màu vàng óng như hào quang mà chúa trời ban tặng cho tạo vật thần thánh người ưu ái tạo nên. Hee Chul buông bở vai Han Kyung ra, cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng như một cơn gió, nhấc bổng lên và lơ lửng trên mặt đất. Giây phút đau thương nhất khi phải chia xa, cũng là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời cậu khi biết rằng anh cũng yêu thương cậu.
Ai nói rằng vampire là ma quỉ. Nếu gặp được Hee Chul, bạn sẽ biết được một bí mật, rằng vampire cũng là thiên thần. Những thiên thần mang nặng nỗi đau của trần gian…
Một đôi cánh thật lớn được kết lại bằng những tia nắng đẹp nhất của bầu trời sau lưng Hee Chul. Cậu xoay người lại với mặt trời, cơ thể càng bừng sáng hơn nữa, dang rộng cánh tay hít một hơi đầy lồng ngực không khí của Seoraksan mà cậu yêu thương, để cho gió cuốn tung tà áo trắng thuần khiết cùng với mái tóc bạch kim vắt ngang bầu trời hồng. Hee Chul gạt giọt nước mắt rồi nhìn Han Kyung mỉm cười lần cuối. Khuôn mặt bừng sáng đẹp và thanh khiết hơn bất cứ điều gì mà Thượng Đế có thể tạo ra trên thế giới này. Han Kyung ngẩng đầu, trong đôi mắt đen đau thương in rõ bóng hình Hee Chul. Những hình ảnh này cả đời anh sẽ mãi mãi không thể quên được.
Bất chợt Hee Chul cúi người, rồi đặt lên môi Han Kyung một nụ hôn thật nhẹ. Bờ môi hồng xinh xắn thơm như đóa anh đào và quá đỗi mềm mại, ngọt ngào đối với anh để có thể lãng quên. Khoảnh khắc giữa nụ hôn, nhẹ nhàng nhưng lưu luyến, kí ức ùa về vây lấy hai con người đang chìm đắm trong những phút yêu thương cuối cùng. Giây phút đầu tiên cậu và anh gặp mặt ở hồ suối khoáng, anh nghĩ rằng cậu là thiên thần, còn cậu đã nghe tim mình đập lệch nhịp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giây phút anh ôm chầm lấy cậu và dùng bờ vai che chắn cho cậu trước đám người săn quỉ, cậu ngạc nhiên quá đỗi, không ngờ con người như anh lại đang bảo vệ cho một trong những vampire nguy hiểm nhất thế giới là cậu. Giây phút ngồi bên anh thật bình yên trên chiếc Ferrari, ngắm hoàng hôn nơi chân trời, cậu lắng nghe trái tim đập trong lồng ngực những nhịp rối loạn, lần đầu biết thế nào là yêu thương… Tất cả hiện hữu như vật thể hữu hình, chạy vòng quanh hai con người đang chìm đắm trong nụ hôn, tan lẫn đi vào cùng với không gian và thời gian. Hình ảnh về kí ức của hai người rõ nét và nguyên vẹn như vừa xảy ra trong chớp mắt, nhưng cũng xa vời mãi mãi không thể nào tìm lại được nữa.
Han Kyung đưa tay lên nắm bàn tay cậu đang vuốt gò má anh, nghe cậu thì thầm rất khẽ. Giọng cậu dịu dàng, nhưng run rẩy trong nỗi buồn vô hạn.
- Tạm biệt anh, người em yêu thương!
Hee Chul luyến tiếc níu kéo anh đến tận những giây phút cuối cùng. Cho đến khi Han Kyung cảm nhận được bờ môi cậu tan đi trên môi anh, anh mở mắt và cậu ấy đã không còn ở đó nữa, chỉ còn giọt nước mắt trong veo của cậu rơi trên gò má anh nóng ấm. Cậu tan thành hàng vạn, hàng triệu những hạt lấp lánh thắp sáng cả một góc trời. Gió đưa chúng tan ra mênh mang khắp một vùng Seoraksan, lấp lánh trong những tán lá, rực sáng trong những bông hoa nở lúc bình minh còn ngậm sương e ấp, khiến cho khung cảnh đẹp và kì ảo như một góc vườn địa đàng.
Han Kyung đưa tay hứng một vài hạt bụi sáng đang rơi nhẹ trước mặt, chúng bừng lên trong lòng bàn tay anh, giống như nụ cười của cậu nhóc mang tên Hee Chul ấy. Anh mỉm cười trong cay đắng, mím chặt môi, hai bàn tay siết lại như muốn giữ lại hạt sáng nhỏ bé ấy dù biết đó là điều không thể.
Vị ngọt của đôi môi vẫn còn đây, vậy mà người ấy đã rời xa anh thật rồi. Người ấy đã rời khỏi trần gian đầy đau thương này để trở lại với thiên đường, nơi mà người ấy thuộc về. Nơi đó tràn ngập ánh sáng, tràn ngập niềm vui, và tràn ngập yêu thương, Hee Chul sẽ không bao giờ phải cô đơn hay đau buồn lần nữa. Ở đó người ấy sẽ sống, sẽ cười, sẽ hạnh phúc với những tạo vật thần thánh giống như người ấy – những thiên thần.
Hãy hạnh phúc nhé. Vì em xứng đáng với điều đó hơn bất cứ ai, thiên thần của tôi…
Seoraksan lặng lẽ ghi lại tất cả những khoảnh khắc kì diệu nhất thế giới, những điều mà con người sẽ không bao giờ biết được, về một mối tình dù chưa bao giờ trọn vẹn, nhưng đẹp đẽ và thiêng liêng hơn bất cứ báu vật nào. Những con người của hai thế giới, sinh ra không phải để cho nhau, nhưng lại được gặp nhau trong một kiếp sống và dùng tình yêu làm sợi dây để kết nối tất cả. Đó là một phép màu.
Ngày hôm nay, Thượng Đế đón một thiên thần trở lại bầu trời. Mặt trời soi rọi khắp mặt đất bằng ánh sáng ấm áp rực rỡ. Vòm trời trong veo, xanh cao vời vợi gợn những tầng mây trắng như tuyết in bóng một người. Người ấy đứng trên đỉnh Dae Joong rất lâu, bờ vai cô độc gánh lấy bầu trời, đôi mắt chứa đựng cả vũ trụ cứ giữ mãi một điểm nhìn vô định ở nơi xa xăm nào đó đằng sau tấm màn xanh trên cao sâu thẳm. Những đốm sáng tỏa ra khắp góc rừng Seoraksan đã tan gần hết, duy chỉ có xung quanh người ấy, chúng vẫn lưu lại và sáng mãi sắc hoàng kim như không muốn rời xa.
Tạm biệt em, Hee Chul!
Good bye, Hee Chul!.
Điều đó không phải là kết thúc.
It’s not the end
Không phải là mãi mãi.
It’s not forever
Chỉ đơn giản là tôi sẽ nhớ em…
It simply means that I’ll miss you…
… Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa.
Until we meet again...
________________________
---- THE END ----
completed
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro