Chap 2: Ông theo dõi cháu
Khóe miệng anh nhếch lên tạo thành nụ cười mỉa mai.
Không biết đã trải qua bao lâu, Thiên Tỉ mệt mỏi hôn mê trong mơ màng, khi cậu tỉnh lại, phần dưới cơ thể vẫn đau nhức khó chịu như cũ, một giọt mồ hôi rơi xuống mặt cậu, lúc này cậu mới ý thức được, người đàn ông kia vẫn điên cuồng đòi hỏi ở trong cơ thể của cậu.
Đôi mắt hơi mở, liền nhìn thấy thân hình tuyệt mĩ của người đàn ông đó với vẻ mặt tức giận và đôi mắt hấp dẫn chết người của anh.
" Tối nay cậu là của tôi, đừng hòng ngủ" Trán Thiên Tỉ đầy mồ hôi, người đàn ông này tính giày vò cậu cả đêm sao?
Rạng sáng 5 giờ, cuối cùng anh cũng mệt mỏi nằm bên cạnh thân thể trắng noãn của Thiên Tỉ, mà Thiên Tỉ, đã bất tỉnh nhiều lần!!!
Khi cậu tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, nhìn cả thân thể không mảnh vải che thân khuôn mặt liền đỏ bừng, mọi thứ của đêm qua tựa như là một giấc mơ, nhưng lại rõ ràng đến thế.
Người đàn ông kia đã giày vò cậu suốt cả đêm, tinh lực của anh sao có thể khỏe như vậy? Thiên Tỉ rời giường muốn đi tắm, cả người dính đầy mùi vị của người đàn ông kia.
Vừ mới cử động thân thể, hạ thân liền đau như bị xé rách.
" Cậu đã tỉnh?" Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lạnh lùng.
" Ừ."
Anh mới từ trong phòng tắm đi ra, phía dưới cơ thể quấn một chiếc khăn tắm, khuôn mặt Thiên Tỉ liền đỏ bừng vội quay đi.
" Cậu tên gì?" Thanh âm đầy truyền cảm của người đàn ô kia vang lên.
" Dịch Dương Thiên Tỉ!"
" Tôi sẽ nhớ kỹ cậu, mùi vị không tệ" Anh nhếch miệng châm chọc.( Au: má tán mày xéo hàm giờ. Khải: thách đấy con đem con dâu má đi luôn à. Au: thôi mà má xl con nha)
Thiên Tỉ bĩu môi, không muốn giải thích thêm, vì sau này, hai người bọn họ sẽ giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau nữa.( Au: Con dâu à con nên nhớ đời không như là mơ đâu nhá)
Anh lấy khăn lau mái tóc ngắn màu đen của mình, quần áo chỉnh tề, thản nhiên đi ra khỏi phòng trong ánh mắt ngây người của Thiên Tỉ.
" Khải!" Người đàn ông này chính là cháu trai được ông cụ Vương thương nhất - Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải thấy ông cụ đang đi tới, anh khẽ nhíu mày.
" Khải, tối qua không tệ chứ?" Thằng nhóc này, cư nhiên chiến đấu hăng say cả đêm, ai nói cháu trai nhà ông là vô lực chứ?
" Ông có ý gì?" Vương Tuấn Khải hơi nheo đôi mắt lại như đang suy nghĩ sâu xa. Ông cụ biết đã lỡ lời làm lộ chuyện, ngượng ngùng sờ chóp mũi.
" Ông theo dõi cháu?" Sắc mắt Vương Tuấn Khải âm u vô cùng.
" Không có, không có, tối hôm qua ông ngủ sớm, cái gì cũng không biết, đúng không, Tuấn Minh?"
Ông cụ giả bộ ngớ ngẩn để ném củ khoai lang phỏng tay này ném cho Tuấn Minh - cháu trai của mình.
Vẻ mặt Vương Tuấn Khải khó chịu trừng mắt ông cụ:" Không được có lần sau nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro