Chap 79: Bánh Bao xuất chiêu
Vương Tuấn Khải ra khỏi nhà Vương Nguyên thì lập tức gọi cho quản gia sai người chuẩn bị phòng ngủ đúng theo yêu của Bánh Bao, cũng như sai người đến giúp Vương Nguyên thu dọn đồ đạc.
Anh thật sự rất vui khi cậu đồng ý quay về Nguyệt thự nên tan làm từ rất sớm để đón cậu và Bánh Bao, một nhà ba người cùng nhau quay về Nguyệt thự.
Trịnh Hồng nghe Vương Tuấn Khải nói Vương Nguyên đã đồng ý dọn nhà thì tâm tình vô cùng vui vẻ vì thứ nhất bà có thể gần gũi Bánh Bao để vun đắp thêm tình cảm bà cháu, thứ hai cũng chính là đang ngắm ngầm thừa nhận Vương Nguyên.
Tuy trong lòng người làm mẹ như bà vẫn còn chút chưa thông suốt nhưng hiện tại như vậy cũng không phải tệ. Vương Nguyên dù sao cũng đã sinh cho Vương gia một đứa cháu bụ bẫm và thông minh. Ngoài chuyện ngần ngại về giới tính của cậu ra thì bà khá là hài lòng về cậu. Hơn nữa bà cũng biết rõ tính khí của con trai mình, nhìn tình cảm của hai người thì biết khó mà có thể tách ra được.
Một tay Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay Vương Nguyên, một tay còn lại thì bế Bánh Bao, trên gương mặt nghiêm nghị thường ngày nay đã ngập tràn ý cười. Sự xuất hiện của ba người khiến cho mọi người vô cùng kinh hỷ.
Ở Nguyệt thự trước đây ai cũng quý mến Vương Nguyên, giờ lại nghe nói cậu sinh con cho anh thì càng thêm vui mừng cũng như tò mò về vị tiểu thiếu gia.
Quản gia cúi chào anh rồi nhìn sang Vương Nguyên và nói:"Thiếu gia. Mừng cậu trở về"
Cậu có thể nhìn thấy trong mắt quản gia là sự vui mừng thật sự, mỉm cười đáp lại thành ý của đối phương:"Bác vẫn khỏe?"
Ông cúi đầu đáp lời:"Cảm ơn cậu, tôi khỏe" sau đó nhìn sang Bánh Bao và nói:"Đây là...tiểu thiếu gia sao?"
Vương Tuấn Khải gật đầu nói:"Đúng vậy"
Ông nhìn Bánh Bao vài giây thì mỉm cười:"Tiểu thiếu gia thật đáng yêu. Để lão quản gia bế cậu có được hay không?"
Bánh Bao liền giơ tay ra cho quản gia bế rồi lên tiếng:"Lão quản gia tốt với Daddy như vậy. Tất nhiên là Bánh Bao cũng sẽ thích lão quản gia"
Ông ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ có gương mặt vô cùng thu hút ánh nhìn:"Sao tiểu thiếu gia biết?"
Bé bĩu môi và nói:"Bánh Bao thông minh như vậy tất nhiên có thể nhìn thấu"
Ông nghe xong thì bật cười, không hổ là con cháu Vương gia, vô cùng thông minh và vô cùng tinh tường.
Vương Tuấn Khải đưa tay giữ lấy eo Vương Nguyên như trấn an cậu rồi cùng nhau bước vào trong, lúc nay3 thì Trịnh Hồng đang ngồi chờ sẵn ở đại sảnh.
Cậu rất lễ phép cúi chào:"Vương phu nhân"
Bà nhìn cậu một lượt rồi nhàn nhạt nói:"Về rồi sao? Cùng nhau ngồi xuống cả đi". Nói rồi nhìn xung quanh thêm một lượt rồi hỏi tiếp:"Bánh Bao đâu?"
Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên ngồi xuống cạnh mình rồi trả lời:"Quản gia sẽ bế vào ngay"
Bánh Bao được nghịch râu của quản gia thì thích thú cười "hắc...hắc... " làm vang vọng cả đại sảnh.
Người làm ai cũng len lén nhìn bé và rồi không khỏi giật mình, thật là trắng trẻo và mập mạp, nhìn đáng yêu như Vương Nguyên nhưng đường nét gương mặt thì lại giống hệt Vương Tuấn Khải. Thật sự là rất thu hút ánh nhìn, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích, đúng là người gặp người thương, hoa nhìn hoa nở.
Trịnh Hồng thấy bé thì nụ cười trên môi càng thêm đậm, vui vẻ nói:"Bánh Bao... Nào... Lại đây"
Quản gia nhìn thấy thái độ trông mong của bà thì liền thả Bánh Bao xuống, nào ngờ bé nhíu mày nhìn bà và nói:"Bà chính là bà nội của con sao?"
Bà mỉm cười gật đầu:" Phải, qua đây với bà nào"
Thấy bé đứng yên nhìn mình thì nụ cười trên môi Trịnh Hồng bỗng chốc vụt tắt, nhịn không được lên tiếng hỏi:" Bánh Bao sao vậy? Mới đó đã quên ta rồi sao?"
Bánh Bao lắc đầu rồi nói:"Con không có quên. Nhưng sao lúc trước bà lại không nói rằng bà chính là bà nội?"
Bà không biết phải trả lời đứa nhỏ này như thế nào nên ngập ngừng:" Ta..."
Bánh Bao liền nói:"Có phải vì bà không chấp nhận Daddy nên không cho Baba ở cạnh Daddy phải không? Chính vì vậy nên khi Bánh Bao ở trong bụng Daddy thì rất nhớ Baba"
Chân mày Vương Nguyên lập tức nhíu lạu, lập tức nói:"Con không được ăn nói lung tung, không được phép vô lễ"
Bánh Bao nhìn cậu rồi không ngần ngại nói tiếp:"Con chỉ nói sự thật mà thôi. Lúc Daddy mang thai con thì ngày nào cũng nhớ tới Baba. Đêm nào Daddy cũng ôm gối rồi khóc một mình. Baba cũng vì nhớ Daddy mà không muốn sống nữa. Con ở trong bụng Daddy nhưng con cảm nhận được hết. Con không có nói sai"
Kí ức không hẹn ùa về khiến Vương Nguyên không thể không nhớ lại hoàn cảnh của mình khi đó. Cậu vừa nhớ anh vừa cảm thấy tủi thân. Nhớ tới cảnh anh đích thân đưa Hồ Điệp đi khám thai còn cậu thì chỉ có một mình ở nơi xa xứ. Lúc đó cậu cảm thấy vô cùng mất mác, vô cùng trống trãi. Cảm giác cô đơn đáng sợ nhất chính là khi đêm về, khi ấy chỉ biết ôm gối khóc, chỉ mong nước mắt có thể cuốn trôi những gì không vui. Chỉ mong đêm dài trôi nhanh để ngày mai trời lại sáng, khi ấy chỉ cầu mong màn đêm đừng kéo đến.
Nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Vương Nguyên thì trái tim Vương Tuấn Khải nhói lên, ôm lấy cậu và nói:" Đừng khóc...anh rất đau".
Vương Nguyên đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi, cố gắng kiềm nén cảm xúc bi thương của lúc xưa, tất cả đều đã là quá khứ, vẫn là nên trân trọng hiện tại để sau này không có gì gọi là tiếc nuối.
Bánh Bao nhìn Trịnh Hồng và nói tiếp:" Bà không chấp nhận Daddy vì sao vẫn muốn Daddy dọn về đây? Có phải vì con là con cháu của Vương gia không? Bà có nghĩ làm như vậy chính là không tôn trọng Daddy của con không? Nếu không có con thì Daddy không thể bước chân về lại nơi này hay sao?"
Trịnh Hồng không ngờ mình lại bị chính đứa cháu nội chấp vấn như vậy, thở dài nói:"Ta không có không tôn trọng Daddy của vcon. Ta là thật lòng muốn con và Daddy dọn đến đây".
Nói tới đây nắm lấy bàn tay mủm mỉm của bé rồi nói tiếp:"Ta biết lúc trước là ta không tốt nên vô tình làm cho con và Baba không được ở cạnh nhau. Bây giờ con đã về đây rồi thì để ta bù đắp lại cho con có được hay không?"
Bánh Bao hài lòng nói:"Bà nói thì phải giữ lời đó"
Bà mỉm cười:"Tất nhiên rồi, ta sao có thể nói gạt con". Nói rồi bế bé lên và an ủi:"Đừng nóng giận, Bánh Bao như vậy trông không đáng yêu chút nào"
Bánh Bao liền nhíu mày:"Con chỉ đáng yêu với người yêu thương con mà thôi. Con là đang bảo vệ Daddy thay cho Baba. Không ai được bắt nạt Daddy của con''
Bà nghe thấy khẩu khí của bé xong thì gật đầu nói:"Được...được. Ở đây có Baba và Bánh Bao thì không ai dám bắt nạt Daddy của con cả"
Lúc này Trịnh Hồng chỉ muốn nâng niu đứa cháu nội độc nhất nên quay sang nhìn anh và cậu rồi nói:"Hai đứa lên phòng tắm rửa rồi chuẩn bị xuống ăn cơm"
Bánh Bao cũng nói:"Con muốn đi xem phòng mới"
Bà gật đầu nói:"Được, đã chuẩn bị xong rồi, bà cháu mình cùng nhau đi xem có được hay không?"
Thấy bé mỉm cười gật đầu thì Trịnh Hồng cũng mỉm cười, đứa nhỏ này thật sự khiến bà đặc biệt yêu mến.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy mẹ mình đang cưng chiều và muốn lấy lòng con trai mình thì tâm tình rất vui vẻ, ôm Vương Nguyên lên phòng mà hai người đã từng ở trước đây.
Lần trước tới vào lúc bị anh cưỡng chế nên cậu không có chú ý đến, hôm nay mới phát hiện ra tất cả mọi thứ vẫn y như lúc trước, kông có bất kì thay đổi nào.
Anh đưa tay nhéo má cậu và hỏi:"Thế nào?"
Cậu mỉm cười nói:"Không có thay đổi gì cả"
Anh nói:"Là anh muốn như vậy, anh không muốn thay đổi hay xê dịch bất cứ thứ gì cả. Giống như ở trong tim anh vậy. Không ai có thể thay thế được vị trí của em"
Vương Nguyên cảm thấy hạnh phúc ngập tràn trong tim, người đàn ông này có thể lạnh lùng và nhẫn tâm với cả thế giới nhưng khi ở cạnh cậu thì lại có thể nói ra những lời đường mật khiến người nghe đôi lúc không dám tin đó là thật, giang tay ôm lấy anh và nhẹ giọng:"Tuấn Khải..."
Anh khẽ hôn lên trán cậu và nói:"Không được khóc, nếu không Bánh Bao sẽ nghĩ anh đang ăn hiếp em rồi lại mắng cho anh một trận"
Vương Nguyên mỉm cười ngước nhìn anh:"Em sẽ không khóc"
Anh cũng mỉm cười nhìn cậu:"Em xem, chỉ mới có 3 tuổi mà đã biết đòi công đạo cho em rồi"
Nụ cười trên môi Vương Nguyên càng thêm rực rỡ, nhìn anh nói:"Chẳng phải tính khí này giống anh sao?"
Anh đưa tay nhéo má cậu rồi nhấc bổng cậu lên và nói:"Chúng ta đi tắm".
Vương Nguyên đưa tay ôm lấy cổ anh, vẫn là thích được anh cưng chiều như ngày xưa.
Trịnh Hồng thấy anh và cậu đi xuống thì nói:"Cùng nhau ăn cơm đi".
Quản gia đặt món cuối cùng lên bàn rồi nói:"Tiểu thiếu gia. Cậu thích ăn gì cứ nói, lần sau tôi sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị cho cậu''
Bé cười nói:"Chỉ cần làm món Baba thích thì Bánh Bao sẽ thích. Còn đồ ngọt thì chuẩn bị cho Bánh Bao giống Daddy là được rồi"
Trịnh Hồng nghe vậy không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này đúng là sự kết hợp hoàn hảo của anh và cậu. Từ dung mạo cho tới tính cách, tất cả đều là ưu điểm vượt bậc.
Bữa cơm gia đình cứ như vậy trôi qua một cách ấm cúng và vui vẻ vì sự có mặt của Bánh Bao.
Bé được mọi người gấp thức ăn liên tục nên vô cùng vui vẻ thưởng thức mỹ thực, còn anh và cậu thì cũng gấp thức ăn cho nhau, nhìn khung cảnh thật hài hòa và cũng thật hạnh phúc.
Ăn tối xong thì mọi người nán lại sofa để cùng nhau xem chương trình mà Bánh Bao yêu thích.
Trịnh Hồng cưng chiều đặt bé ngồi trên đùi mình để bé vừa xem tivi vừa ăn trái cây. Bà thật sự thích cảm giác này, nếu có thể nhìn thấy Bánh Bao từng ngày từng ngày như thế lớn lên thì hay biết mấy. Cảm giác này khác hẳn hoàn toàn với việc chứng kiến Vương Tuấn Khải trưởng thành, Bánh Bao rất may mắn khi có một người Daddy như là Vương Nguyên, cậu sẽ không đòi hỏi hay đặt kì vọng quá nhiều ở con mà chỉ muốn biết con thích cái gì.
Lúc này quản gia bước ra, nhẹ nhàng đặt chén thuốc lên bàn và nói:"Thiếu gia uống thuốc đi, uống lúc nóng mới tốt"
Cậu khó hiểu hỏi:"Cháu không có bệnh, tại sao phải uống thuốc?"
Vương Tuấn Khải liền lên tiếng:"Là anh sai người chuẩn bị, em sinh Bánh Bao xong thì sức khỏe cũng yếu đi rất nhiều. Đây là thuốc bổ nên sẽ không đắng đâu"
Vương Nguyên nghe xong liền nhíu mày, lắc đầu:"Em rất khỏe, em không muốn uống đâu"
Anh biết cậu rất ghét uống thuốc nhất là những loại thuốc sắc theo thang như thế này nên nhẹ giọng:"Ngoan. Anh đúc em uống" sau đó bưng chén thuốc lên.
Vương Nguyên thấy anh đã chủ động như vậy thì biết bản thân không thể từ chối nên đành phải thuận theo, hơn nữa chuyện này cũng xuất phát từ việc anh lo lắng cho thân thể của cậu mà thôi, thở dài nói:"Được rồi, em sẽ tự uống" sau đó nín thở uống một hơi hết chén thuốc.
Anh thấy mặt cậu nhăn nhúm thì liền đưa môt miếng bánh ngọt tới bên miệng cậu và nói:"Ăn cái này vào sẽ không khó chịu nữa đâu"
Cậu ngoan ngoãn há miệng ăn hết miếng bánh kia, quả nhiên sau khi ăn xong thì cảm giác cũng dễ chịu hơn một chút, chân mày liền giãn:"Em không sao"
Bánh Bao cảm thấy mi mắt nặng trĩu nên quay qua ôm lấy cổ anh, mè nheo:"Baba... Con muốn ngủ"
Trịnh Hồng nghe bé nói như vậy thì lên tiếng:"Bà nội dỗ Bánh Bao ngủ có được không? Bà có thể kể chuyện cho con nghe nữa đó"
Kì thật Bánh Bao không có hứng thú với mấy câu chuyện không có thật kia, cảm thấy người lớn sao cứ thích trẻ con nghe những cậu chuyện nhạt nhẽo và mang tính thần thoại đó không biết, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu ôm cổ bà sau đó rời đi. Vẫn là nên để anh và cậu có nhiều thời gian bên nhau thì sẽ tốt hơn.
*5-1-2018*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro