Chap 72: Trái tim anh thuộc về em
Vương Nguyên bị anh kéo lên phòng sau đó còn tùy ý khóa cửa thì tức giận nhìn anh, lạnh giọng hỏi:"Anh muốn cái gì? Anh đưa tôi về đây để làm gì? Anh đã hứa với tôi sẽ không nhắc tới chuyện quá khứ nữa. Sao giờ anh lại nuốt lời?"
Thấy anh nhìn mình mà không nói gì thì cậu mím chặt môi, hai bàn tay siết chặt rồi khó chịu nói:"Mở cửa ra, tôi không muốn ở đây"
Nhưng anh vẫn lặng im nhìn cậu khiến cho tâm tình của cậu càng thêm khó chịu, cuối cùng lớn tiếng nói:"Anh không nghe tôi nói cái gì hay sao hả? Tôi nói anh mở cửa ra, anh có nghe thấy không?"
Nhìn thấy thái độ cự tuyệt của Vương Nguyên khiến cho tâm can Vương Tuấn Khải cảm thấy lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo. Đưa hai tay giữ lấy bờ vai cậu rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, chân thành nói:"Những gì anh nói ở buổi từ thiện em không có nghe thấy sao? Tình cảm của anh dành cho em, em không cảm nhận được hay sao? Em là lòng dạ sắt đá hay sao? Anh phải làm gì thì em mới chịu tha thứ? Anh phải làm gì thì em mới chịu về lại bên anh? Anh phải làm gì? Làm gì? Em nói đi". Thanh âm Vương Tuấn Khải càng lúc càng lớn dần, càng nghẹn lại, cảm giác bức bách từ sâu trong tâm can khiến bản thân anh dần khó thở.
Vương Nguyên nhìn vào mắt anh, cậu có thể nhìn thấy sự thống khổ bên trong đó nhưng vẫn dặn lòng không thể yếu đuối ngay lúc này, chỉ cần qua hết ngày hôm nay thôi thì cậu sẽ rời xa anh và không bao giờ quay về nữa. Sẽ trốn tránh mọi thứ, chạy trốn tình yêu này cả đời.
Trầm ngâm nói:"Anh không cần làm gì cho tôi cả, điều anh cần làm chính là gạt bỏ quá khứ đi. Ngày mai tôi sẽ quay lại Mỹ, lúc đó mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh hãy sống cuộc sống của riêng anh, hãy làm điều đó vì anh và cũng vì tôi"
Những lời Vương Nguyên nói không khác gì những cây kim đang dày xéo trái tim Vương Tuấn Khải, chỉ có thể đau khổ trong tuyệt vọng:"Em muốn anh gạt bỏ quá khứ, gạt bỏ em? Vì hiện giờ em đã có một gia đình cho riêng mình phải không? Em có người yêu em, em có đứa con của riêng em. Cho nên em không cần anh nữa có phải không?"
Chân mày Vương Nguyên khẽ nhíu lại, trái tim cũng đau khi chính bản thân mình đang làm tổn thương người mình yêu. Nhưng vẫn che giấu đi sự bi thương trong ánh mắt, gật đầu nói:" Phải, em hiện tại sống rất hạnh phúc. Em có đứa con của mình, em có người yêu thương mình. Nên em mong anh cũng hãy như vậy, hãy sống cho hiện tại của anh, đừng níu kéo những gì đã thuộc về quá khứ nữa"
Vương Tuấn Khải khép mi mắt cố gắng nén bi thương đang trào dâng nơi lồng ngực rồi lần nữa nhìn vào đôi mắt cậu, trong ánh mắt ấy đã không còn có hình bóng của anh nữa rồi:"Quá khứ của anh là em, hiện tại của anh cũng là em, tương lai của anh cũng chính là em. Em nói anh phải làm sao? Làm cách nào để xóa bỏ mọi thứ?"
Cậu nghe anh nói như vậy thì nhìn anh, muốn lạnh nhạt hơn, muốn nhẫn tâm hơn nữa để anh có thể từ bỏ nhưng lời muốn nói cứ nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Cuối cùng đành buông câu:"Anh...đừng suy nghĩ như vậy nữa. Giữa chúng ta tuyệt đối không thể nào"
Anh vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt chứa đầy sự yêu thương ấy, nhàn nhạt nói:"Em là tất cả của anh, em muốn anh gạt bỏ thì chẳng khác nào em giết chết anh lần nữa"
Vừa dứt lời liền đưa tay giật mạnh cổ áo mình ra làm nút áo văng ra rơi tung tóe xuống sàn nhà.
Vương Nguyên chưa kịp định thần xem anh muốn làm gì thì anh đã nắm lấy tay cậu đặt lên ngực trái của anh rồi nói:"Nơi này đã vì em mà chết đi một lần. Bây giờ em muốn nó chết thêm một lần nữa thì em mới hài lòng có đúng hay không?"
Vương Nguyên nhìn vết sẹo trên ngực anh thì liền nhớ tới vết thương do mảnh vỡ thủy tinh gây ra vào mấy năm về trước. Nhưng cậu nhớ rõ vết thương kia chỉ để lại một vết sẹo nhỏ mà thôi, cộng thêm tác dụng thuốc biệt dược của Chí Hoành thì nó đã rất mờ nhạt. Còn vết sẹo này thì lại là một sẹo lồi, chứng tỏ vết thương rất sâu.
Cậu thu tay về, vội hỏi:"Anh đã làm gì? Sao lại có vết sẹo này?"
Anh đáp:"Là anh dùng dao tự sát. Nếu lúc đó không uống say thì đã đạt được mục đích, chỉ cần 2cm nữa thôi thì giờ này sẽ không ai quấy rầy, không ai làm phiền đến cuộc sống hạnh phúc của em nữa rồi"
Vương Nguyên nghe xong những lời này thì tim đau thắt lại, không dám tin rằng một người lý trí như anh lại có thể làm ra loại hành động dại dột như thế, là dùng dao tự sát sao? Sao anh có thể hành động mất đi lý trí như vậy? Sao lại đối xử với bản thân như vậy? Tại sao?
Trong lúc Vương Nguyên vẫn còn đang đau lòng hình dung ra sự việc khi đó thì anh đã bước đến bên kệ gỗ rồi cầm lấy cây kéo mà lúc trước cậu hay dùng nó mỗi khi cắm hoa. Nhẹ nhàng đặt vào tay cậu và nói:"Em giúp anh đi, lúc đó anh không chết thì bây giờ em giúp anh đi, em giết chết anh đi. Chỉ cần em nhắm kỹ một chút thì sẽ không ai làm phiền tới cuộc sống của em nữa rồi"
Cậu nghe xong thì lập tức hoảng sợ, bi kịch mãnh vỡ thủy tinh trong quá khứ liền hiện ra ngay trước mắt cậu. Cuối cùng là sợ hãi ném cây kéo ra xa rồi ngồi bệt xuống sàn nhà mà khóc, cậu thật sự sợ lắm...
Anh cũng ngồi xuống đưa tay đặt lên vai cậu và nói:"Sao em lại không ra tay? Em không dám sao? Vậy thì để anh...". Dứt lời liền đứng dậy tiến về nơi cậu vừa ném cây kéo.
Vương Nguyên hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy lại ôm thắt lưng anh, vừa khóc vừa nói:"Em xin anh đừng làm vậy... Em xin anh...Xin anh mà..."
Anh gỡ tay cậu ra và nói:"Em đừng sợ, lần này anh nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ chết". Nói rồi dứt khoác cầm cây kéo lên.
Vương Nguyên nước mắt rơi như mưa, giữ chặt tay anh, lời nói đã nghẹn lại:" Đừng mà...."
Nhìn thấy những giọ nước mắt của Vương Nguyên rơi thì nước mắt củq anh cũng rơi xuống, cho tới cùng thì vì cái gì mà khóc? Có phải là vì đau ở trong tâm hay không? Nhàn nhạt hỏi:"Ngay cả cái quyền được chết anh cũng không có hay sao?"
Cậu nhìn anh lắc đầu:"Đừng làm em sợ...em xin anh đó..."
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cậu:"Anh sống tới giờ là để chờ ngày em quay trở lại. Nhưng em lại nói em không còn yêu anh nữa, em không còn cần anh nữa. Vậy anh còn lý do để tiếp tục để sống nữa đây?"
Cậu vừa khóc vừa lắc đầu nói:"Em không đáng để anh làm như vậy đâu. Em không đáng...''
Anh ôm lấy cậu nói:"Đáng. Em xứng đáng để anh làm như vậy. Cả đời này anh không cần gì cả. Anh chỉ cần em thôi. Đừng bỏ anh...đừng rời xa anh có được không?"
Cậu ôm lấy anh thật chặt, thống khổ nói:"Em xin lỗi... Em xin lỗi..."
Anh đau lòng nói:"Em không có lỗi, là anh không tốt, là anh không cho em cảm giác an toàn nên em mới bỏ đi không cần anh nữa. Là anh không cho em hạnh phúc nên em mới yêu người khác. Là anh...."
Cậu vội ngắt lời anh:"Anh đừng nói nữa... Đừng nói nữa..."
Cậu thật sự không chịu nỗi khi nghe mấy câu tự trách này của anh, thật sự không chịu nỗi...đó là lý do vì sao ngày xưa Vương Nguyên lựa chọn cách này để đáp lại sự dối trá của anh. Chỉ có cách này mới khiến cho lương tâm của cậu có thể an ổn, nghĩ như thế khiến cậu thấy bản thân mình không phải bị lừa dối hoàn toàn, tự trách mình chính là có thể dày vò tâm can Vương Tuấn Khải. Đó cũng là một cách đáp trả cho những khổ đau mà anh gây ra cho cậu. Và giờ đây nó lại diễn ra ngay với bản thân cậu.
Thời khắc này tâm can cả hai đều đau đớn như nhau. Nỗi đau này những ai đã từng trải qua mới biết nó khó chịu như thế nào. Đưa tay ôm lấy cổ anh rồi chủ động hôn lên môi anh, cậu không muốn làm cho mình đau nữa, càng không muốn làm cho người mình yêu cũng đau không khác gì mình.
Hành động của Vương Nguyên khiến anh cảm thấy hành động mất lý trí của mình ngày xưa của mình rất đáng. Suy cho cùng thì trái tim của cậu vẫn nghiêng về anh nhiều hơn là người khác. Mặc dù chưa biết người kia của cậu là ai nhưng anh tuyệt đối trân trọng khoảnh khắc này. Đưa tay ôm lấy eo cậu rồi đáp lại nụ hôn của cậu.
Hai người cứ thế ôm hôn nhau thật lâu thật sâu đến hít thở không thông, mọi thứ dường như quay cuồng do thiếu dưỡng khí thì mới chịu rời môi nhau ra rồi ôm chặt lấy nhau.
Anh thì thầm vào tai cậu:"Anh yêu em...Anh yêu em... Cả đời này cũng chỉ yêu một mình em..."
Cậu đặt tay lên ngực trái của anh, ánh mắt rơi trên vết sẹo kia, bi thương lộ rõ trong đáy mắt, nhẹ giọng nói:"Em cũng yêu anh... rất yêu anh...Cả đời này cũng chỉ yêu một mình anh"
Vương Tuấn Khải cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra vì anh có thể kéo cậu về lại bên cạnh anh rồi. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, để chóp mũi cả hai chạm vào nhau, thì thào:"Anh muốn em..."
Vương Nguyên nghe xong liền lập tức buông lỏng cánh tay, ái ngại nhìn vào mắt anh rồi mím chặt môi không biết phải nói gì.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy thái độ này của cậu thì biết cậu vẫn còn e ngại chuyện của trước đây, mong muốn này của anh cũng hơi đường đột khi cả hai chỉ vừa quay lại với nhau. Nhưng anh muốn cậu không phải hoàn toàn vì dục vọng mà là vì anh muốn khẳng định cậu vẫn hoàn toàn thuộc về anh, cả tâm hồn lẫn thể xác đều là của anh.
Vùi mặt vào hỏm cổ cậu rồi mút nhẹ một cái:"Có thể đáp ứng anh không?"
Lần này Vương Nguyên vẫn im lặng nhưng đôi tay buông lơi kia đã ôm lấy anh, chứng tỏ cậu đã ngầm đồng ý. Vương Tuấn Khải rời khỏi hỏm cổ cậu, một lần nữa hôn cậu thật sự, vừa hôn vừa hướng cậu về phía giường.
Anh nghiêng người khiến cả hai ngã ra giường, bàn tay anh bắt đầu chui vào trong vạt áo cậu vuốt ve khắp nơi trên thân thể cậu.
Vương Nguyên vốn dĩ đang yếu lòng muốn tiếp nhận anh nhưng trong khoảnh khắc anh chạm vào da thịt mình thì liền nhớ tới vết sẹo nơi bụng mình.
Tuy lúc mổ lấy Bánh Bao xong thì Lưu Nhất Lân đã cho cậu dùng những loại thảo dược tốt nhất nhưng vết mổ kia vẫn để lại sẹo mờ. Da cậu lại trắng trẻo nên nhìn vào chắc chắn sẽ nhận ra.
Tuy muốn tiếp nhận anh nhưng cậu vẫn chưa muốn anh biết chuyện này vì cậu sợ một khi thân thế của Bánh Bao bị bại lộ thì liệu Vương gia có giành quyền nuôi bé với cậu hay không?
Chí Hoành từng nói mẹ anh chỉ thừa nhận con của anh với Hồ Điệp nhưng không chấp nhận cho cô ấy bước chân vào Vương gia. Suy cho cùng thì cậu vẫn không có cơ hội đó, cậu có thể sống bên cạnh anh mà không cần danh phận nhưng cậu không thể không có Bánh Bao được. Không thể...
Đột nhiên Vương Nguyên giữ chặt lấy bàn tay anh không cho anh tiếp tục cởi nút áo của mình ra nữa khiến anh có chút hụt hẫng.
Rời môi cậu, cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cậu, thì thầm:"Cho anh được không?"
Vương Nguyên bị hành động của anh làm cho khẽ rung lên, ngập ngừng nói:"Em...em...xin lỗi..."
Vương Tuấn Khải có thể nhìn thấy sự ái ngại trong ánh mắt cậu, khẽ thở dài:"Anh xin lỗi...anh không nên đường đột như vậy"
Cậu nhìn anh rồi khó xử nói:"Em xin lỗi... Em...cần thời gian...em..."
Anh nghĩ rằng cậu vẫn còn để tâm đến chuyện anh đã từng cùng Hồ Điệp chung môt chổ nên không muốn làm cậu khó xử, thứ anh muốn là cậu phải cam tâm tình nguyện chứ không phải là sự áp đặt hay cưỡng ép.
Hôn nhẹ lên trán cậu:"Anh không ép em, anh sẽ đợi...". Dứt lời lại cúi xuống tiếp tục hôn lên môi cậu.
Hai người cứ như vậy nằm trên giường ôm hôn nhau điên cuồng cho đến khuya thì ôm chặt nhau cùng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đây là giấc ngủ yên bình nhất với cả hai từ ngày rời xa nhau.
Cả hai vẫn đang ôm nhau ngủ say thì có người gõ cửa phòng làm Vương Nguyên cựa mình thức giấc.
Vương Tuấn Khải bị quấy rầy nên nhíu mày nói:"Ai?"
Quản gia đứng bên ngoài cửa lên tiếng:"Cậu chủ. Người của Phu nhân gọi đến nói tiểu thiếu gia đang cấp cứu ở bệnh viện. Phu nhân đã lên đường bay qua đây rồi"
Anh nghe xong thì nhíu mày chặt hơn, lạnh giọng:"Tôi biết rồi"
Vương Nguyên nghe như vậy thì lập tức ngồi dậy, vội nói:"Anh mau đến bệnh viện đi"
Anh nhìn cậu do dự:"Nhưng em..."
Cậu nói:"Em tự về nhà được rồi". Nói rồi rời giường, chỉnh sửa lại quần áo của mình cho ngay ngắn.
Anh bước tới hôn lên trán cậu:"Anh kêu vệ sĩ đưa em về"
Cậu gật đầu:"Cũng được" sau đó đẩy anh vào phòng tắm:"Anh chuẩn bị đi đi. Em về đây"
Anh xoay người lại rồi ôm chât lấy cậu:"Em phải hứa với anh là không được rời xa anh"
Cậu ngập ngừng nói:"Em..."
Anh siết chặt cậu hơn, giằng giọng:"Hứa với anh"
Trong lòng cậu vẫn còn chút đắn do nhưng vẫn hứa với anh:"Em...hứa" sau đó đẩy anh ra:"Anh chuẩn bị đi nhanh đi". Lúc này anh mới chịu đi vào phòng tắm.
Vương Nguyên về nhà thì thấy Bánh Bao đang ngoan ngoãn ăn sáng cùng Chí Hoành. Ấy nấy nói:"Bánh Bao... Daddy về rồi"
Bánh Bao tuột khỏi ghế, chạy lại ôm lấy chân cậu:"Daddy hư quá. Tối qua không về với con"
Cậu bế bé lên rồi hôn lên má bé một cái:"Daddy xin lỗi. Tối qua buổi tiệc kết thúc trễ quá nên...Daddy...ngủ lại ở công ty"
Bánh Bao cười cười, tỏ ra hiểu chuyện nói:"Daddy đi tắm đi rồi ăn sáng cùng con. Chắc Daddy mệt lắm rồi"
Cậu hôn trán bé một cái, tán thưởng:"Bánh bao thật ngoan, thật hiểu chuyện nha". Sau đó đặt bé ngồi lại ghế rồi đi lên phòng.
Thấy Bánh Bao vừa ăn vừa cười khúc khít thì Chí Hoành hỏi:"Con làm gì vui vậy hả? Chẳng phải lúc nãy vẫn đang giận Daddy sao?"
Bánh Bao cười nói:"Con ngửi thấy mùi nước hoa của Baba trên người của Daddy đó nha"
Chí Hoành nghe xong liền chỉ tay vào trán bé:"Đồ quỷ con. Con có thật là mới 3 tuổi không hả?"
Bánh Bao cười lớn:"Con đúng là 3 tuổi nhưng IQ của con là 180 đó. Con đã từng ôm Baba ngủ nên có dám chắc mùi nước hoa đó là của Baba nha"
Chí Hoành nghe xong câm nín không biết nói gì, chỉ biết âm thầm thở dài:"Haizz...đứa nhỏ này đúng là tinh ranh không ai sánh bằng"
*28-12-2017* Bánh Bao à! Con có phải là đã biết nhiều quá rồi không?
Cùng nhau xem lại video này nha. Xem anh vừa 18 tuổi đã manh động thế nào. Mặc dù có mặt của ba mẹ anh và bé ở đó. Còn có cả bà nội của anh nữa nhưng anh vẫn nhìn bé suốt. Còn gọi Vương Nguyên nhi. Hí hí hí.
Không biết người lớn 2 nhà có cảm giác gì nhở?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro