
Chap 49: "Khử độc''
Vương Tuấn Khải rời khỏi nhà Hồ Điệp thì lập tức yêu cầu A Tam:"Đến công ty".
A Tam cho xe chạy rồi báo cáo:"Cậu chủ. Tối qua Vương thiếu gia có gọi cho tôi".
Anh nhíu mày hỏi:"Đã nói gì?"
A Tam nói:"Cậu chủ yên tâm. Tôi nói với cậu ấy là cậu chủ bận họp với các thành viên trong Bang"
Vương Tuấn Khải trầm giọng nói:"Chuyện tối qua không được phép nói với bất kì ai"
A Tam cung kính nói:"Dạ. Tôi biết thưa cậu"
Vương Tuấn Khải tựa đầu vào ghế, khép mi tâm rồi nghĩ tới bảo bối của anh phải đợi anh cả đêm, lo lắng cho anh nhưng anh lại...Sao anh có thể phạm phải một sai phạm nghiêm trọng như vậy được. Đã từng nói với bản thân là người không được phép sai phạm bởi vì sai lầm có thể sửa chữa nhưng sai phạm thì không. Chuyện tối qua chính là một sai phạm...
Vương Tuấn Khải đến công ty thì lập tức tắm rửa và thay quần áo khác vì Vương Nguyên rất nhạy cảm. Anh không thể để cho cậu có bất kì nghi ngờ nào.
Trước khi quay về Vương gia thì không quên dặn dò với thư ký có chuyện gì thì gửi mail cho anh. Các cuộc hẹn, cuộc họp trong ngày điều hủy hết. Nói xong lập tức lên xe quay về nhà.
Vương Nguyên đang dưới bếp hầm canh gà táo đỏ hạt sen cho anh vì cậu nghĩ tối qua anh thức khuya nên chắc chắn sẽ rất mệt.
Đang lay hoay cắt tỉa cà rốt thì bị ai đó ôm cậu từ đằng sau. Cậu mỉm cười khi ngửi được mùi hương thân thuộc nhưng vẫn tỏ ra hờn dỗi nói:"Chịu về nhà rồi sao?"
Mặc dù biết cậu không phải đang hờn dỗi thật sự nhưng khi nghe câu nói này thì anh cảm thấy vô cùng ray rứt.
Vùi mặt vào hỏm cổ cậu, hít một hơi rồi hỏi:"Giận anh sao?"
Cậu mỉm cười đáp:"Giận anh thì đã không thức sớm chuẩn bị canh cho anh. Anh xem, một chút nữa thì có thể uống được rồi".
Anh đột nhiên bế cậu lên và nói:"Anh chỉ muốn em, không muốn canh"
Cậu đánh nhẹ vào ngực anh:"Anh làm gì vậy? Bỏ em xuống"
Thấy anh không trả lời và vẫn tiếp tục bế mình đi ra khỏi bếp thì Vương Nguyên vùng vẫy hai chân:"Á... Tuấn Khải...Bỏ em xuống...Anh đang làm gì vậy?''
Anh nhìn cậu rồi kiên quyết nói:"Không'' và tiếp tục bước đi.
Vương Nguyên lần đánh vào ngực anh:"Bỏ em xuống... Em đang hầm canh mà"
Anh nói:"Chuyện đó có người khác làm. Em làm chuyện khác quan trọng hơn".
Thế là một người cứ bước đi còn một người cứ vùng vẫy bất mãn:"A...em không muốn...bỏ em xuống...A...bỏ xuống..."
Đám người hầu thì thi nhau thở dài, mới sáng sớm có cần phải phát cẩu lương như vậy không? Bọn họ vẫn còn độc thân mà, nhưng đâu còn lựa chọn nào khác, độc thân nhìn thấy cảnh này chỉ biết tủi thân thôi.
Anh nhẹ nhàng đặt xuống giường nhưng cậu thì tức giận, ngồi dậy vừa đánh vừa mắng anh:"Anh đáng ghét, đáng ghét...đáng ghét...vừa về tới nhà đã chọc giận em..."
Vương Tuấn Khải giữ lấy hai tay cậu rồi nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng là nở một nụ cười và nói:"Vậy thì ghét anh đi...ghét cho nhiều vào...". Nói rồi cắn vào chóp mũi cậu một cái.
Vương Nguyên hậm hực bước xuống giường, dặm chân xuống sàn nhà:"Anh còn cợt nhã em?"
Nhìn thấy hành động trẻ con này của cậu thì anh bật cười thành tiếng khiến cậu mím chặt môi rồi chóng hai tay lên eo, lớn tiếng hỏi:"Anh cười cái gì hả?"
Vương Tuấn Khải thật sự rất muốn cắn chết cái con mèo đang xù lông này ngay lập tức.
Đứng dậy cười cười rồi nói:"Được rồi. Là anh không đúng, anh không nên cười em. Là anh sai có được chưa?"
Vương Nguyên bĩu môi, liếc nhìn anh một cái rồi không thèm để ý anh. Hai má vẫn còn phụng phịu.
Anh kéo cậu lại ôm vào lòng rồi cúi xuống hôn sâu hồi lâu sau đó nghiêng người để cả hai cùng ngã xuống giường.
Vừa hôn vừa đưa tay cởi nút áo cậu nhưng Vương Nguyên ngăn hành động này của anh:"Mới sáng sớm mà anh làm gì vậy?"
Anh thản nhiên đáp:"Làm chuyện người lớn hay làm". Nói rồi lập tức khóa môi cậu không cho cậu càm ràm, quần áo cả hai cũng nhanh chóng bị anh lột sạch.
Vương Tuấn Khải nhìn vào mắt Vương Nguyên thật lâu rồi nói:"Anh yêu em nhiều lắm em biết không?"
Cậu cảm nhận trong ánh mắt có gì đó rất lạ, dường như là suy tư, rất nặng nề. Đưa tay đặt lên má anh và hỏi:"Hôm nay anh sao vậy?"
Anh hôn lên môi cậu một cái và nói:"Một đêm không gặp em nên nhớ em. Nhớ sắp phát điên luôn rồi em biết không?''
Nói rồi cúi xuống vừa hôn vừa vuốt ve thân thể cậu, miệng không ngừng nhẹ giọng:"Bảo bối... bảo bối... Anh yêu em"
Vương Nguyên thấy anh ôn nhu như vậy nên cứ để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mặc cho khắp nơi trên cơ thể cậu chổ nào cũng để lại dấu đỏ ửng như một sự đánh dấu chủ quyền mà người ta thường hay nói.
Môi Vương Tuấn Khải di chuyển khắp nơi trên cơ thể cậu rồi ngừng lại ở phần đùi. Da thịt Vương Nguyên hầu như chổ nào cũng mịn màng, mùi hương cơ thể đặc trưng chỉ mình cậu mới có.
Cậu đan tay vào tóc anh, nỉ non:"Tuấn Khải...Anh làm em nhột..đừng...".
Nghe thấy thanh âm bạc hà gọi tên mình thì anh mút mạnh hơn rồi cắn cắn thêm mấy cái khiến Vương Nguyên không khỏi giật mình:"A...đau em..."
Nhìn thấy hai bên đùi bị anh làm cho đỏ ửng một mảng lớn thì anh mới hài lòng di chuyển đi nơi khác.
Nơi đang nằm trong tầm mắt của anh chắc chắn làm Vương Nguyên xấu hổ:" Anh...đừng nhìn như vậy"
Anh thản nhiên nói:"Sao lại không cho anh nhìn? Bảo bối của anh chổ nào cũng đẹp"
Vừa dứt lời thì anh lập tức há miệng ngậm lấy" tiểu nguyên" dùng lưỡi đỉnh vào lổ nhỏ làm Vương Nguyên phải khẩn trương đến hét lên:"A....Tuấn Khải...".
Vương Tuấn Khải rất thuần thục trong chuyện chăn gối nên việc khiến Vương Nguyên đạt tới khoái cảm tột cùng, thở hổn hển là chuyện quá dễ dàng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, siết chặt ga giường:"Tuấn Khải...em..."
Anh hài lòng nhìn cậu:"Bảo bối của anh luôn nhạy cảm như vậy"
Mặt Vương Nguyên lập tức nóng rang, xấu hổ tột cùng:"Anh...đừng...nói".
Anh mỉm cười tiếp tục cho ngón tay vào trêu chọc nơi tư mật chỉ dành cho riêng anh, với anh thì cậu luôn rất thuần khiết. Bàn tay ma quái không ngừng ma sát vào hai bên vách hậu huyệt làm cậu vừa xấu hổ vừa ngứa ngáy.
Cuối cùng chính là cảm thấy không đủ vì muốn được anh lấp đầy, mím môi nỉ non:"Tuấn Khải...em...khó chịu. Em muốn anh tiến vào".
Anh ngồi dậy hôn lên môi cậu một cái:"Bảo bối ngoan. Lập tức làm em thoải mái''
Lời vừa dứt thì hai chân cậu cũng được đặt lên vai anh, ngay sau đó là khoái cảm dâng trào khiến cả hai như ngừng thở. Từ thân thể cho tới tâm hồn đều hướng về nhau tạo nên xúc cảm mãnh liệt không chỉ thiên về tình dục.
Anh hì thầm vào tai cậu:"Bảo bối...với anh, em lần nào cũng như lần đầu tiên".
Vương Nguyên ôm chặt lấy anh, cũng thì thầm vào tai anh:"Tuấn Khải...em muốn anh...".
Hai người dây dưa hồi lâu thì anh cũng không nhịn được mà tận hứng, nằm đè lên cậu không ngừng thở dốc:"Bảo bối...em....thật tuyệt".
Vương Nguyên đưa tay xoa tấm lưng ướt sũng mồ hôi của anh và nói:"Chỉ cần anh thích là được".
Anh khẽ hôn lên trán cậu:"Bảo bối của anh thật ngoan".
Nói rồi xoay người để cậu nằm đè lên người mình để cả hai có thể ổn định lại hô hấp.
Vương Tuấn Khải đưa tay vuốt ve thân thể cậu, từng đường nét rất rõ ràng, da thịt luôn mềm mại như thế.
Cuối cùng ôm chặt lấy cậu và nói:"Yêu em. Yêu một mình em. Yêu nhất cũng là em".
Vương Nguyên vẫn an tĩnh nằm trên người anh, đưa tay vẽ loạn trên ngực anh:"Hôm nay anh không đi làm?".
Anh cắn nhẹ vành tai cậu rồi đáp:"Ở nhà với em cả ngày chịu không?''
Cậu mỉm cười nói:"Chịu. Tất nhiên là chịu".
Anh lần nữa vuốt ve cơ thể cậu từ trên xuống dưới, ngừng lại ở eo cậu rồi xoa xoa mấy cái:"Em thật đẹp. Chổ nào cũng đẹp"
Vương Nguyên vừa xấu hổ vừa nhột nên bật cười thành tiếng:"Anh đừng làm vậy...em nhột lắm".
Đang cười vô tư thì mặt lập tức cứng đờ khi phát hiện hành động vừa rồi của mình đã vô tình châm ngòi ngọn lửa dục vọng trong anh.
Thẹn thùng nhẹ giọng:"Tuấn Khải... Anh vẫn chưa có...lấy ra".
Anh mỉm cười trêu ghẹo:"Là em không chịu thả chứ không phải anh không chịu ra".
Vương Nguyên mím môi, người đàn ông này luôn không biết xấu hổ như vậy, những lời này sao có thể nói ra?
Đưa tay véo vào ngực anh một cái rồi mắng:"Xấu xa".
Anh cũng không nhúng nhường, đưa tay đánh vào mông cậu một cái:"Aám nhéo anh. Em vừa nói ai xấu xa hửm?".
Cậu liếc nhìn anh và nói:"Em nói anh xấu xa''
Anh lại đánh vào mông cậu lần nữa:"Ai xấu xa?".
Cậu tức giận nói:"Là anh... là anh...xấu xa... xấu xa...".
Anh nghe cậu nói như vậy thì liên tục đánh vào mông cậu hai cái, tiếp tục hỏi:"Ai xấu xa?"
Cậu bĩu môi im lặng, anh rõ ràng đang ức hiếp cậu.
Nhìn bộ dạng mèo con ủy khuất này của cậu khiến anh lại muốn trêu chọc tiếp tục, đánh tiếp vào mông cậu hai cái nữa:"Sao không nói?''
Vương Nguyên hậm hực đánh vào ngực anh, vờ khóc nhưng thật sự đúng là bị anh đánh cho tới đen mặt:"Anh bắt nạt em..."
Anh vội vàng nhẹ giọng:"Anh chỉ vỗ nhẹ thôi mà. Làm em đau sao?".
Gạt người thành công nên cậu lập tức cười khút khít và một lần nữa làm cho thứ đang ngủ yên trong thân thể mình bừng tỉnh.
Nghe thấy âm thanh ma mị vừa phát ra từ miệng cậu thì Vương Tuấn Khải lại đánh vào mông cậu và nói:"Cười nữa anh xem nào?"
Cậu xấu hổ, ngượng ngùng nói:"Em...em không cười nữa... không dám nữa".
Anh cắn vành tai cậu rồi nói:"Muộn rồi''.
Dứt lời liền đẩy nhẹ vai cậu để cậu ngồi trên người anh khiến chân mày Vương Nguyên không thể không nhíu lại. Âm thanh ma mị lại phát ra:"Tuấn Khải...sâu quá rồi..."
Anh cũng bị khoái cảm đột ngột tấn công làm cho hít một hơi dài rồi mới thở ra:"Cho em ở trên. Chịu không?".
Cậu xấu hổ lắc đầu:"Không muốn...".
Anh đưa hai tay anh giữ eo cậu nhấc lên rồi hạ xuống vài lần rồi buông lời dụ dỗ:"Bảo bối. Em tự mình động đi. Thật sâu thật nóng. Anh rất thích".
Mặt Vương Nguyên đã đỏ như trái cà chua chín mọng, vội lắc đầu:"Em...em không biết".
Anh xoa xoa eo cậu, tiếp tục dụ dỗ:"Ngoan. Chỉ cần làm như anh vừa làm là được. Bảo bối ngoan...thử một chút thôi."
Vương Nguyên lúc này càng thêm xấu hổ khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy nhưng cậu cũng muốn làm cho anh hài lòng nên mím môi gật đầu:"Em...em...sẽ thử"
Chất lỏng của quá trình vận động vừa rồi cứ theo những chuyển động của cậu mà chảy ra khiến cho mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều, cảm giác này cũng thật là khó tả...
Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên làm cho bay lên thiên đường không còn biết gì, chỉ có thể nằm thở hổn hển, ánh mắt nhìn cậu đã trở nên sâu thẳm...
Vương Nguyên tất nhiên cũng cảm thấy rất thoải mái nhưng không được bao lâu thì cậu đã đuối sức. Mím môi nhìn anh:"Tuấn Khải...em không nổi...em mỏi chân quá"
Anh đưa tay nhéo hai má đã ửng hồng của cậu:"Bảo bối của anh đã giỏi lắm rồi".
Chiều theo ý cậu nên anh sẽ vẫn là người chủ động tấn công, chỉ là tư thế lần này không như lần đầu.
Vương Tuấn Khải nâng cậu dậy, để cậu bước xuống giường rồi khom người, lúc này anh mới giữ chặt hai bên hông cậu rồi tấn công.
Mỗi một đợt tấn công của anh đều giống như vũ bão khiến cậu không thể không hét lên, cuối cùng như thường lệ, vẫn là bật khóc kèm van xin anh. Nhưng mấy lời nói trong lúc ủy khuất kia lúc này có khác gì những liều thuốc kích thích mạnh mẽ lên người anh đâu. Càng van xin anh càng cao hứng hơn nữa.
Vương Nguyên đưa tay siết chặt ga giường, nước mắt sinh lý trào ra không ngừng nghẹn giọng:"Ông xã...tha cho em đi...em chết mất....ông xã..."
Vương Tuấn Khải cúi xuống cắn vào vai cậu và nói:"Bảo bối...tiếp tục gọi. Anh muốn nghe em gọi tên anh"
Cậu thở không ra hơi, giọng nói đã khàn đi nhưng vẫn cố lên tiếng:"Ông xã...ông xã....em chết mất...tha cho em đi...em từ bỏ...không chịu nổi..."
Nhìn người dưới thân mình không ngừng rên rĩ khiến anh cũng đạt tới cao trào lần hai.
Chất lỏng bết dính đậm mùi tình dục đang chảy dọc từ đùi cậu xuống xuống hai chân tạo nên cảnh tượng vô cùng dâm mỹ.
Khi anh thả eo cậu ra thì cậu cũng nằm phịch xuống giường, thân thể rã rời không còn chút sức lực, dường như muốn ngất xỉu.
Anh để cậu nằm ngay ngắn trên giường rồi kéo cậu vào lòng ngực, thì thầm vào tai cậu:"Bảo bối của anh có thích không?".
Vương Nguyên yếu ớt nói:"Em...rất thích..." sau đó liền nhắm mắt ngủ thiếp đi, thật sự là bị anh làm cho sức cùng lực kiệt rồi.
Vương Tuấn Khải biết cậu đã ngủ say thì vùi đầu vào hỏm cổ cậu và nói:"Bảo bối... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi... xin lỗi em. Anh biết anh đã phạm phải sai lầm lớn nhưng em phải biết anh chỉ yêu một mình em. Cả đời cũng chỉ yêu một mình em. Bằng mọi giá anh sẽ không để mất em. Không bao giờ cho em rời xa anh. Không bao giờ...''.
Nói rồi ôm cậu chặt hơn nữa, cứ như nếu anh buông lỏng đôi tay thì cậu liền biến mất.
Anh không muốn nhớ tới sai lầm của mình vào tối qua, anh muốn xóa bỏ tất cả, rửa sạch mọi thứ...anh chỉ có thể cùng với cậu mà thôi.
#26-10-2017#
* Tập này nó dài nhất thế kỷ luôn. Tới 2751 từ muốn cắt thành 2 tập luôn.
* Viết mỏi tay vậy mà thiên hạ còn không thương cứ thích đọc chùa không thèm vote hay cmt ý kiến cho tui. Thật bạc bẽo vô cùng. Haizz...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro