Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chao 96: Cảm động

Vương Tuấn Khải đỡ cậu ngồi xuống giường thì cười nói:"Bà xã.  Em xem, bây giờ em đã thành bảo bối của mẹ rồi. Ngay cả phòng tắm mẹ cũng không có bỏ qua"

Cậu ôm lấy anh:"Em rất cảm động"

Anh để cậu nằm lên cánh tay anh rồi nói:"Có chuyện này anh muốn nói với em"

Cậu ngước nhìn anh:"Anh nói đi"

Anh thương yêu hôn lên trán cậu:"Lúc em bị bắt cóc thì anh tình cờ nghe thấy mẹ ở Từ Đường thừa nhận em là người Vương gia. Bà còn đích thân tụng kinh niệm Phật để cầu cho em được bình an trở về"

Cậu nghe anh nói như vậy thì không kiềm lòng được, nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Anh hôn lên khóe mắt cậu:"Đừng khóc. Sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe"

Cậu ôm chặt lấy anh, nức nở:"Ông xã..."

Anh nhẹ nhàng thở ra, hôn lên mu bàn tay cậu:"Chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi"

Cậu nhìn thấy tay mình trống trơn thì hụt hẫng nói:"Chiếc nhẫn kia đã bị Hồ Điệp lấy đi mất rồi"

Anh cười nói:"Chính nó đã giúp anh sớm tìm ra em"

Cậu ngơ ngác hỏi:"Em không hiểu"

Anh nói:"Để đảm bảo an toàn cho em nên anh đã cài con chíp định vị vào nhẫn và vòng tay của em. Nhưng khu vực đó là khu nhà máy công nghiệp mà em lại bị nhốt ở tầng hầm nên tín hiệu bị nhiễu. Anh nghĩ nhờ cô ta lấy chiếc nhẫn đi nên hacker mới tìm được tín hiệu từ chiếc nhẫn của em. Nhờ nó mà anh mới sớm tìm được em"

Cậu nghe anh nói như vậy thì ôm chặt anh:"Cảm ơn anh đã luôn nghĩ cho em"

Anh hôn trán cậu:"Em là vợ anh. Anh không nghĩ cho em thì nghĩ cho ai?"

Cậu nghe anh nói như vậy thì rướn người chủ động hôn lên môi anh.

Anh đỡ cậu nằm xuống giường, đáp lại nụ hôn của cậu làm nụ hôn ấy càng thêm sâu.

Bàn tay không an phận bắt đầu chui vào áo cậu rồi vuốt ve bụng cậu sau đó thì thầm vào tai cậu:"Cho anh được không? Anh sẽ nhẹ nhàng"

Cậu đưa tay ôm cổ anh:"Em muốn anh..."

Sau đó cả hai lại bắt đầu hôn nhau, trao hết mật ngọt cho nhau và một màn ân ái dây dưa không chứa đựng sự cuồng nhiệt cũng không nóng bỏng như mọi khi mà lại chứa đựng sự yêu thương, trân trọng và nâng niu của hai người dành cho nhau.

Anh bế cậu tắm rửa rồi giúp cậu mặc quần áo cẩn thận, sợ cậu sẽ nhiễm lạnh:''Em có mệt không?"

Cậu vuốt ve khuôn mặt anh:"Em không mệt. Anh rất ngoan, rất nhẹ nhàng"

Để cậu nằm lên cánh tay mình rồi anh lại hôn lên trán cậu:"Yêu em nhất"

Cậu ôm lấy anh rồi nói:"Tuấn Khải. Chuyện của Hồ Điệp?"

Anh nói:"Em đang mang thai nên anh không muốn em xen vào chuyện này"

Cậu thở dài nói:"Em chỉ...lo sợ tiểu Phong. Sau này nó sẽ khó xử khi biết được sự thật"

Anh nhàn nhạt nói:"Em yên tâm. Tiểu Phong sẽ không biết chuyện này. Hơn nữa thằng bé là đứa hiểu chuyện nên anh tin cho dù biết chuyện nó cũng sẽ phân định được đúng sai. Anh tin chắc rằng sau này nó cũng sẽ là cánh tay trái đắc lực cho Bánh Bao"

Cậu an tâm nói:"Được rồi. Mọi chuyện giao cho anh an bày"

Anh nói:"Yên tâm. Anh đã có dự tính"

Vương Tuấn Khải sao có thể tha cho bọn người bắt cóc cậu. Anh không chỉ cho chúng chết mà trước khi chết còn phải chịu không ít đau đớn.

Còn về phần Hồ Điệp thì anh càng không thể bỏ qua nhưng với cô ta mà nói thì cái chết có lẽ là quá nhẹ nhàng.

Anh muốn cô ta phải từ từ trả giá, từ từ nếm trải những ngày tháng tối tăm ở trong tù. Tất nhiên với sự giám sát và an bày của anh thì cô ta có sống cũng sẽ không bằng chết.

Cậu thấy anh đang im lặng suy nghĩ gì đó thì nói:"Ông xã...Em đói rồi"

Anh hôn trán nói:"Được. Chúng ta ăn cơm thôi"

Trịnh Hồng đang căn dặn nhà bếp mang thuốc lên cho Vương Nguyên thì nhìn thấy anh bế cậu từ trên cầu đi xuống.

Bà nhíu mày nhìn anh:"Bỏ xuống ngay. Con bế như thế nếu ngã thì biết làm thế nào"

Anh cẩn thận đặt cậu ngồi xuống ghế rồi nói:"Sao con có thể làm em ấy ngã được chứ"

Bánh Bao chạy từ trên cầu thang xuống rồi ôm lấy Vương Nguyên:"Daddy. Bế con"

Trịnh Hồng nghe thấy như vậy thì bế bé lên ghế, để bé ngồi xuống cạnh cậu rồi nói:"Sau này Bánh Bao không được đòi Daddy bế nữa. Daddy đang có em bé nên con không thể làm nặng được, con có biết không?"

Bánh Bao nghe thấy mấy lời này thì ngơ ngác hỏi:"Vậy con nên giảm cân có phải không ạ?"

Bé vừa nói xong thì ai ai cũng bật cười, có lúc thì bé thông minh lắm, có lúc thì lại ngây ngô đúng với lứa tuổi của mình.

Quản gia đem một chén thuốc ra rồi đặt trước mặt cậu:"Thiếu gia. Thuốc nên uống trước khi ăn. Cậu nên uống lúc còn nóng"

Anh thấy cậu nhìn chén thuốc nhíu mày lại thì nói:"Mang ít bánh ngọt ra đây đi. Em ấy rất sợ thuốc đông y"

Trịnh Hồng thấy vậy nói thêm vào:"Thuốc này giúp an thai mà cũng giúp ăn ngon ngủ ngon. Chịu khó một chút"

Quản gia mang bánh ngọt ra rồi cũng nói phụ họa:"Phu nhân đích thân hốt thuốc và sắc thuốc cho Thiếu gia nên cậu chịu khó uống nha"

Vương Nguyên cảm động nhìn bà, cho dù uống mật gấu có lẽ cũng thấy ngọt, gật đầu nói:"Cảm ơn Phu nhân" rồi cố nín thở uống một hơi cho hết chén thuốc.

Vương Tuấn Khải lập tức đem muỗng bánh ngọt đến bên miệng cậu còn cậu thì ngoan ngoãn ăn:"Thế nào? Hết đắng chưa bà xã?"

Cậu mỉm cười:"Không đắng''

Trịnh Hồng thấy cậu hiểu chuyện như vậy thì cũng rất hài lòng, gấp cho cậu một miếng thịt:"Nếu như cá tanh thì ăn thịt đi. Đợi khi nào khẩu vị tốt lên thì có thể ăn cháo cá chép rồi

Vương Nguyên cũng gấp cho bà một miếng nấm hương xào dầu hào vì cậu biết bà rất thích món này:"Người cũng ăn nhiều một chút".

Bữa cơm cứ thế diễn ra vô cùng ấm áp. Cảm giác của một gia đình hoàn thiện khiến ai cũng thấy hài lòng vô cùng.

Dùng cơm xong thì Trịnh Hồng còn ngỏ ý muốn cậu uống thêm một chén canh. Vương Nguyên đương nhiên sẽ uống vì thành ý to lớn này.

Sau khi cho Bánh Bao ngủ xong thì Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải mới quay về phòng ngủ. Đứa nhỏ này vẫn còn để bụng chuyện anh giấu diếm nó nên cứ quấn lấy cậu không chịu rời. Khó khăn lắm anh mới giáo huấn được đứa nhỏ thích nũng nịu này.

Anh và cậu đang cùng nhau xem tivi thì quản gia gõ cửa nói Trịnh Hồng muốn anh dẫn cậu sang Từ Đường.

Hai người đi vào thì nhìn thấy bà đang thắp hương nên an tĩnh đứng một bên.

Bà nhìn cả hai rồi nói:"Hai đứa mau quỳ xuống đây"

Anh hiểu ý nên đỡ cậu quỳ xuống nệm rồi cũng quỳ xuống bên cạnh cậu.

Lúc này bà mới nói:"Tuấn Khải. Trước mặt tổ tiên nhà họ Vương. Con nói cho mọi người nghe quyết định của con đi"

Anh nhìn thẳng vào những bài vị trên cao kia và nói:"Con là Vương Tuấn Khải. Hôm nay trước mặt tổ tiên nhà họ Vương, con xin phép được thừa nhận Vương Nguyên là vợ của con. Mong tổ tiên chấp thuận cho em ấy chính thức là Thiếu phu nhân nhà họ Vương"

Vương Nguyên nghe xong thì vô cùng bất ngờ lẫn hoảng sợ nhìn anh:"Tuấn Khải...anh đang nói gì vậy?"

Trịnh Hồng biết cậu đang nghĩ gì nhưng bà không muốn cậu tiếp tục chịu ủy khuất nữa, huống hồ lúc này cậu đang mang thai, tâm tình sẽ dễ dàng dao động, nhìn anh nói tiếp:"Xin keo ba lần đi"

Anh đứng dậy bước tới bàn thờ lấy keo xuống rồi cầu nguyện sau đó ném xuống sàn.

Nhìn thấy cả ba lần đều là keo thuận, một úp một ngửa, một âm một dương thì Trịnh Hồng nhẹ nhàng thở hơi:"Tổ tiên Vương gia chấp thuận"

Nói xong bà bước đến đỡ Vương Nguyên đứng dậy rồi lấy hộp gỗ được chạm trổ tinh xảo đưa cho cậu nói:"Từ giờ phút này con chính thức là người nhà Vương gia. Đây là của hồi môn cũng là bảo vật gia truyền của nhà họ Vương. Chỉ được phép giao cho con dâu trưởng của Vương gia cất giữ và lưu truyền từ đời này qua đời khác. Giờ con chính thức là Thiếu phu nhân của nhà họ Vương nên ta giao lại nó cho con. Hy vọng con sẽ không xem nó là gánh nặng mà là cơ hội để con tự hoàn thiện bản thân mình, xứng đáng với trọng trách này"

Vương Nguyên cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên không thể phản ứng kịp nhưng nước mắt đã rơi đầy mặt nói:"Con..."

Bà cầm lấy tay cậu rồi đặt hộp gỗ vào đó:"Con xứng đáng giữ nó"

Cậu nhìn bà nghẹn ngào:"Người thật sự chấp nhận con sao?"

Bà đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi nói:"Ta là nguyện ý chấp nhận. Không phải vì lo sợ Vương Tuấn Khải sẽ từ bỏ trọng trách này để chọn lựa con. Ta là thật tâm đón nhận tình cảm của hai đứa. Xem như vừa có được một người con dâu vừa có thêm một người con trai. Ta tất nhiên cảm thấy mĩ mãn"

Cậu không ngần ngại ôm lấy bà:"Cảm ơn người. Cảm ơn người đã chấp thuận"

Bà vỗ về cậu:"Gọi ta là mẹ"

Cậu nghẹn ngào:"Cảm ơn... mẹ" rồi cứ thế mà khóc lớn.

Bà vỗ nhẹ lưng cậu:"Đừng khóc. Con đang mang thai, xúc động như vậy không tốt cho sức khỏe"

Cậu nghe thấy vậy thì đưa tay lau nước mắt, cố nén lại những xúc động hiện thời nhưng vẫn còn nấc nghẹn

Lúc này bà lại quay sang nhìn anh:"Hai đứa mau thắp nhang cảm tạ tổ tiên rồi về nghỉ ngơi đi. Vương Nguyên không thể thức khuya"

Anh lập tức làm theo lời bà rồi dẫn cậu quay về phòng.

Trịnh Hồng nhìn bài vị tổ tiên Vương gia mỉm cười vì cuối cùng bà cũng đã gỡ bỏ được khuất mắt của bản thân mình nên cảm thấy vô cùng nhẹ nhỏm.

Hiện giờ xem như bà đã hoàn thành nhiệm vụ của mình với nhà họ Vương rồi. Tìm được cho Vương gia một đứa con dâu xứng đáng cùng với những đứa cháu đáng yêu, thông minh và lạnh lợi.

* 31- 1- 2018*

***Tập này thấy cảm động quá. Viết nhập tâm nên khóc luôn****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro