Chap 46 : Vẻ đẹp khiến người ta ưu phiền - 5
Jiyeon thấy Eunjung như vậy, nháy mắt một cái rồi nói: "Unnie không muốn biết quan hệ giữa em và anh ta nhưng em lại rất tò mò về chuyện giữa unnie và Gyuri".
"Unnie và cô ấy?"
Eunjung gần như quên đi vụ scandal của cô và cô ta, giờ nghe Jiyeon nhắc đến mới nhớ, đang định nói không có gì nhưng bỗng nhiên đổi giọng, cười và nói: "A, thì ra em đang ghen".
Jiyeon tức đỏ mặt, im lặng nhìn cô hai giây rồi mới phì cười, sau đó ngồi xuống cạnh cô, phân tích cho cô nghe: "Unnie xem, bây giờ chúng ta là vợ chồng sắp cưới, trao nhẫn cho nhau rồi, bây giờ chồng sắp cưới của em có tin đồn với người con gái khác, em có quyền được biết, hiểu chưa?"
Eunjung vừa nghe thấy câu nói ấy bỗng lấy lại tinh thần, nhìn cô cười khì khì và nói: "Nếu đã vậy thì unnie cũng có quyền biết mối quan hệ giữa em và nhân viên trực điện thoại kia..."
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên".
Jiyeon thấy Eun Jung có chết cũng không chịu nhận, trong đầu nảy ra ý định chơi xỏ cô, cố ý chần chừ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Thực ra, anh ta là trai bao của em". =)))))))))
Cô vừa nói câu ấy, Eun Jung như biến thành pho tượng, nụ cười đông cứng trên mặt.
Ji Yeon không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói dối như không có chuyện gì xảy ra: "Em biết unnie khó mà chấp nhận được, chỉ có điều unnie yên tâm, em và anh ta chẳng có tình cảm gì, chỉ như kiểu quý bà giàu có nuôi các chàng đẹp trai thôi mà, dù sao thì em có rất nhiều tiền".
"Có nhiều tiền? Bao nhiêu?" Eun Jung như chợt tỉnh giấc mộng, cô hỏi lại.
"À... cái này ý mà..." Ji Yeon chần chừ một lúc rồi đá xoáy: "Nếu tính theo mức giờ mỗi giờ unnie trả em bốn nghìn đô thì em có tiêu năm trăm năm cũng không hết, nhưng điều kiện là unnie phải sống lâu như thế".
"Vậy thì đúng là rất nhiều tiền..."
Eun Jung gật đầu, hai hàng lông mày rậm rạp trau lại, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, bỗng nhiên cô quay lại mỉm cười với cô: "Để unnie làm trai bao của em".
Lần này thì đến lượt Ji Yeon ngây người.
Eun Jung mỉm cười áp mặt về phía cô, cố hạ thấp giọng nói: "Chi bằng bây giờ em thử dùng unnie, giống như mua xe lái thử ý".
Ji Yeon bị Eun Jung dồn ép ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác không thể thở được, cô hơi ngả người về sau, nhân lúc ấy Eun Jung đè cô xuống giường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian bỗng trở nên rất nồng nàn.
Mùi hương quyến rũ của cô khiến khuôn mặt trắng hồng của Ji Yeon đỏ ửng vì thẹn thùng, không nói được lời nào.
Eun Jung nhìn cô chăm chằm, bỗng nhiên cô cười phá lên: "Trai bao? Hứ, nếu unnie mà bị em lừa thì unnie không phải là Ham Eun Jung".
Ý đồ của Ji Yeon không thành, đành phải nói sự thật, cô thở dài và nói: "Anh ấy là anh trai em".
Nghe thấy câu ấy Eun Jung như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, lật người nằm sang một bên, vòng hai tay ra sau gáy, trừng trừng nhìn trần nhà và than phiền: "Anh trai thật chẳng biết nể nang gì cả, ngay cả lúc em tắm cũng không kiêng kỵ gì, unnie còn chưa được nhìn thấy em tắm..."
Nghe câu nói ấy, Ji Yeon không kìm được mỉm cười.
Tâm trạng của Eunjung vui vẻ hẳn lên, suy nghĩ cũng thoáng hơn, nói nhiều hơn, cô hỏi: "Này, nhà em làm gì?"
Jiyeon nhìn trần nhà và nói: "Cái gì cũng làm".
"Sao unnie chưa bao giờ nghe nói nhỉ?".
"Vì nhà em chỉ bỏ tiền chứ không bỏ người".
"Giống như Royals' Building?"
"Khách sạn đó đã từng là của nhà em".
"Đã từng?"
"Mười mấy năm trước, khi Yoo Eunji chào đời ở New York, mẹ em đã tặng nó cho cô ấy".
"Món quà thật đáng kinh ngạc". Eunjung không kìm được thốt lên.
"Nếu unnie có con thì em cũng có thể tặng một cái..." Jiyeon buột miệng nói, sau đó ý thức được rằng tai họa bắt đầu từ cái miệng.
Quả nhiên, Eunjung lập tức quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.
Đôi mắt của Eunjung rất đẹp, long lanh như nước mùa thu, dường như có thể sánh ngang với cô.
Cô không kìm được lời khen ngợi: "Mắt unnie rất đẹp".
Sau khi Eunjung trưởng thành, chưa có ai thẳng thắn khen cô như vậy. Đối với một người phụ nữ, "đẹp" chưa chắc là từ có nghĩa tốt nhưng cô biết Jiyeon khen thật lòng, trong lòng có chút cảm giác khác thường, những lời nói bông đùa với cô đã chuẩn bị sẵn không bật được thành lời.
Eunjung chợt nhớ đến một lời thoại trong một bộ phim: Vẻ đẹp của em khiến anh ngạt thở. Câu nói này có chút phóng đại, tuy cô không đến nỗi ngạt thở nhưng mỗi lần đều cảm giác như người mất hồn.
Jiyeon thấy cô nhìn mình chằm chằm, thẹn thùng quay mặt đi, nhìn lên trần nhà và hỏi: "Unnie xử lý chuyện kia thế nào rồi?"
Eunjung ngây người: "Chuyện gì?"
"Chuyện của Hyorin ý".
"Muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút, unnie đã đi gặp Jennifer, mời bà ấy giải thích với giới truyền thông".
"Sao unnie không trực tiếp ra mặt?"
"Thôi xin, đến bây giờ unnie còn không biết vợ sắp cưới của mình là ai, unnie chạy đi nói với giới truyền thông rằng chiếc áo này là của vợ sắp cưới của tôi, cô ấy chính là người bạn cao quý của Jennifer chắc?" Eunjung tức tối lườm cô một cái rồi hầm hầm nói tiếp: "Unnie cũng chỉ muốn bảo vệ hình tượng cô gái lọ lem mà em khổ sở kinh doanh thôi".
Jiyeon phì cười và nói: "Unnie làm rất đúng, Jennifer là lựa chọn hoàn hảo nhất".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro