CHAP 13
Hừng đông.
Thế Bảo bất ngờ kéo Lộc Hân ra khỏi trận đấu.
Satang rút khỏi khu rừng.
Ánh sáng Mặt trời tuyệt đối bất lợi cho chúng.
Vampires đã trải qua những chuyện gì hắn hoàn toàn rõ.
Họ đã chịu đựng hàng ngàn năm ở thế giới loài người.
Việc chiến đấu vào thời điểm này khiến Satang bị thất thế.
Tự động binh đoàn Satang rút đi trong im lặng mặc dù chút nữa thôi có thể chúng sẽ thắng cuộc.
Island Blood lại chìm vào yên bình.
Không khí đã loãng mùi của Satang.
Tất cả Vampire đều trở về lâu đài để dưỡng sức.
Hơn hết họ cần học cách chiến đấu như thế hệ trước đã làm.
Dưới sự chỉ dẫn của Hộ Pháp.
Ở bên trong căn phòng rộng lớn.
Luci nhìn những vết bỏng rát không tự hồi phục của Lộc Hàm.
Hắn không lo lắng.
Đưa bàn tay đặt lên trán cậu và mỉm cười.
Như vậy sẽ không sao ư?
Đôi cánh của thiên thần đang tự mọc ra.
Nó ôm gọn cơ thể đầy thương tích của Hàm vào trong.
Thế Huân lo lắng chỉ có thể đứng một chỗ quan sát.
Hộ pháp tỏ vẻ quan tâm .
Nhưng hơn hết họ không thể thiên vị .
Chỉ có thể tự lòng cầu trời đừng cho Lộc Hàm xảy ra chuyện.
Trận chiến giữa cậu và WuHan quá vô nghĩa khi còn kẻ thứ ba đang ngắm vào ngai vàng
Cả hai thật sự quá cứng đầu khi không muốn nhường ngôi.
Tại sao Luci cứ ép cậu và lão Zhen lại bắt WuHan phải đăng quăng?
.
Nguồn sức mạnh của Luci đang hồi phục cơ thể Lộc Hàm trong thời gian dài.
Điều này khiến mọi Vampire cảm thấy dần quen với vị Hoàng Tử mới.
Còn Tiểu Lộc…cậu ở trong đó có thể làm gì được?
…tiếp tục những kí ức mà ai đó muốn nhỏ nhìn thấy
Hàm đứng giữa một cuộc chiến.
Nó còn khốc liệt và đẫm máu hơn những gì Satang gây ra ban nãy.
Hoàng Hậu cùng King III đang chiến đấu giữa bể máu.
Vậy đứa bé khi trước Băng gặp đang ở đâu?
Nhỏ đi từng bước ngắn về phía Hoàng Hậu.
Khi trước đã có suy nghĩ đây là mẹ mình được giây lát.
Đến khi đứa bé xuất hiện hình xăm
Cậu đã thất vọng.
Không phải Tiểu Lộc ngộ nhận nhưng ở bà có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Rốt cuộc điều cậu phải thấy ở đây là gì?
Trên hòn đảo Island Blood chỉ còn 3 vật thể đang không ngừng tấn công nhau.
Lợi thế đang nghiêng hẳn về Vampire
Vua Satang chút xíu nữa thôi sẽ bị đánh bại…
Nhưng ( lại nhưng…)
Tất cả đã đảo ngược khi vật thể thứ tư vào cuộc.
Hắn tàn phá mọi thứ trên đường đi vào phút chốc đã tiến gần đến Hoàng hậu.
Trận chiến bị khói bụi mù mịt bao vây làm cho Lộc Hàm không thể thấy rõ.
Nhỏ thấy cơ thể Hoàng Hậu gục xuống đất ngay sau đó.
Và rồi tên Satang cười trong chiến thắng.
King III bàng hoàng không thốt nên lời.
Dùng hết sức lực vào chuỗi tấn công cuối cùng.
Không thành công.
Ông đã bị hắn chặn đứng và tiêu diệt .
Cả sức mạnh lẫn thân xác tan vào không khí không síu dấu tích.
Hai tay Lộc Hàm nắm chặt thành đấm.
Nếu cậu ở đây là hữu hình thì nhất định sẽ ngăn cản chuyện này.
Cảm giác khi đứng trơ mắt nhìn người khác hi sinh vô cùng khó chịu.
Hàm cắn răng chịu đựng, tức giận nhìn về hướng kẻ thù.
Không thể.
Kí ức hiện thời không thể tồn tại.
Cậu chưa từng bị đặt vào cảm xúc hỗn độn như thời khắc này.
Kẻ đã tàn sát Đức Vương và Hoàng Hậu.
Không ai khác.
Chính là ...
Kẻ đã bên cạnh che chở bảo vệ Cậu hàng ngàn năm qua.
Lucifer – thiên thần sa ngã của thiên giới.
Chuyện này …
Từ khi lấy lại sức mạnh và kí ức.
Lộc Hàm tính cách đã cực kì cứng rắn .
Xem mọi việc xảy ra không đáng để tâm.
Nhưng thể xác ở trong lâu đài đang tự mình rơi lệ.
Vừa là phản bội vừa là mất mát một thứ gì đó quí giá.
Tỉnh giấc sau cơn mê.
Liệu bầu trời sẽ quang khi dứt một cơn mưa?
Tất nhiên cơn mưa khác sẽ kéo đến…
Khi Tiểu Lộc thức giấc.
Chỉ còn mỗi Ngô Thế Huân trong phòng.
Anh nhìn thấy gương mặt băng lãnh xuất hiện hai hàng nước chưa kịp lau.
Điều bất thường luôn xảy ra khi nhỏ tỉnh dậy.
“ Tiểu Lộc? Em vẫn ổn chứ?” – ánh mắt Hàm động đậy chuyển về hướng Anh.
“ Em đã như vậy được bao lâu rồi?”
Cậu nhìn lên đôi cánh, cả thân thể như run lên.
“ 7 ngày sau trận chiến.” – Huân ôm cậu và không hề nghe bất kì câu hỏi nào khác.
.
.
.
Lễ đăng quang bất thành.
Vương Quốc có tới 2 vị Hoàng Tử và thêm một kẻ đang ở cùng Satang.
Lão Zhen đại thần của Vampires bỏ trốn.
Hơn một phần ba dân số tổn thất.
Và quan trọng hơn ngay trong lâu đài của Vampire là Lucifer đang cư trú .
Hắn lại là kẻ giữ Quyền trượng khiến không một ai dám lên tiếng bất mãn.
Nội bộ có nên giao chiến giành vương quyền?
Lộc Hàm không quan tâm và dần tránh né đối diện với hiện thực – sự có mặt của Luci.
Đại sảnh của Lâu đài.
Toàn bộ Vampire đều đông đủ.
Hộ pháp. Trưởng lão. WuHan và Vampires của Hoành gia
Thế Huân chưa biết ý định của cậu khi triệu tập tất cả.
Luci càng bất ngờ khi bản thân hoàn toàn chẳng rõ chuyện gì.
Hắn một mình một cõi trên không trung, nét mặt đang suy đoán tâm tư của Chủ nhân.
Ba phe phái được rạch ròi rõ ràng.
1 . Hoành gia tất cả đều đứng về Lộc Hàm.
2 . Trưởng lão của Vương Quốc theo WuHani.
3 . Dân chúng do dự đành tự lùi về một hướng.
“ Ta bây giờ muốn toàn tâm toàn ý trao cái vương vị này cho Ngươi.”
“ Sống cho thật tốt vào.”
Cậu xem chiếc Vương miệng như món đồ chơi, quăng cái vèo về phía WuHan.
“ Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Kẻ muốn tranh đoạt là Hàm.
Kẻ từ bỏ cũng là Hàm??
“ Ta không phải là LuHan Xiao. Ngươi lại càng không phải.”
“ Nhưng đất nước này cần một kẻ lãnh đạo.”
“ Ta không muốn vướng vào rắc rối.”
“ Ngươi hãy tự mình lo liệu.”
Giọng điệu phũ phàng ấy khiến chính Thế Huân và Luci phải sững sờ.
Cậu có biết mình đang nói gì không?
" Giữa lúc này mà Ngươi có thể nói được những điều như vậy?”
“ Chẳng lẽ vì một chút vết thương mà đã sợ hãi thoái lui sao?”
“ Hèn nhát.”
WuHan tức giận, lời nói không hề suy nghĩ.
“ Hừm.Ngươi đừng tưởng ở lại là kẻ dũng cảm.”
“ Chiến thắng sắp thuộc về mình nhưng lại bị kẻ khác đâm sau lưng…”
“ Đùa ư? Ta không dại.”
Câu nói mập mờ ấy
Hàm nhìn thẳng về Luci, nội tâm như đổ bão.
“ Rốt cuộc ý của Ngươi là?”
Một chút WuHan cũng không hiểu được câu nói của Hàm.
Hộ pháp và Trưởng lão cũng mù mờ .
Không ai biết đôi tay Tiểu Lộc đang bấu chặt vào Huân đầy run rẩy.
Cậu sợ hãi .
“ Luci. Ngươi nên trả lại Quyền trượng.”
“ Không còn việc của Ngươi ở đây.”
Hàm dùng ngữ khí xa lạ buộc Luci phải đặt chân xuống đất.
Tiến gần lại Lộc Hàm để xem xét.
“ Hoàng Tử.”
“ Người đã xảy ra chuyện gì?” – thật sự thì Cậu đang rất kì lạ.
“ Hãy giao Quyền trượng ra và ta cho ngươi biết.” – Hàm vẫn không thể nhìn thẳng Luci như trước.
Cậu tìm một khoảng không nhất định .
Nhìn vào đó để ổn định tinh thần.
Thêm lần nữa Quyền trượng cao quí bị Luci quăng cho WuHan (Amen ><)
“ Được rồi.”
“ Kí kết chấm dứt.”
Tiểu Lộc không cho Luci chút thời gian thấm câu nói.
Những đôi cánh xinh đẹp trên vai Lộc Hàm bị chính chủ nhân của nó bẻ gãy.
Cậu cố bặm chặt đôi môi không cho tiếng thét đau đớn vụt ra khỏi miệng.
“ Ta trả nó cho ngươi.”
“ Sức mạnh lẫn…sự tin tưởng…”
Cơ thể ậu đã không còn một chút nào là mùi của Luci.
Cậu cũng không còn là Lộc Hàm với quyền năng tuyệt đối.
“ Chúng ta đi.” –Thế Huân ôm lấy Huân và rút khỏi Island Blood.
Từ đầu tới cuối Lucifer không lên tiếng được câu nào.
Mọi Vampire được chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó đều rùng mình.
Ba đôi cánh bị bỏ lại lâu đài và Luci mất tích.
Giữ Quyền trượng và là kẻ duy nhất lãnh đạo.
Nhưng WuHani không thể nào có bản lĩnh tự mình chống đỡ Vương triều Hắc Ám.
Hộ pháp đánh liều tìm kiếm Lưu Kì…
Cô ta đang ở đâu?
.
.
.
Một ngôi nhà bị bỏ hoang trong cánh rừng già..
Thật vô lí khi nơi hoang sơ hẻo lánh này lại có người sinh sống.
Nếu vậy.
Chắc chắn thú rừng, côn trùng…sẽ không để yên cho nơi này đâu.
Nhưng ở đây suốt trăm năm qua vẫn không có chút vết tích gì của bọn chúng.
Hoàn toàn sạch sẽ và có mùi hương dễ chịu.
Lưu Kì mỉm cười với thành quả mình đã chăm sóc suốt thời gian qua.
Không gian ấm cúng này, còn một mình cô ngồi đây.
Lặng lẽ và cô đơn.
Từ khi nào một cô gái vô tư.
Tính cách và tâm trạng lúc nào cũng lạc quan lại có thể ngồi một chỗ suy tư.
Tự đánh giá những gì mình đã làm.
Những quá khứ hãi hùng mà chưa ai được chứng kiến.
Cô thích tới đây .
Có điều chưa từng ở lâu như bây giờ.
Ý muốn trốn tránh với thế giới dơ bẩn ngoài kia càng được khẳng định.
“ Anh đã biết trước mọi việc nhưng vẫn cố tình che giấu.”
“ Đóng băng Hộ Pháp để làm gì?”
“ Khôi phục Vương Quốc. Phò trợ Danci ư?”
“ Điều này có thể lừa được em sao?”
“ Nếu không phải vì anh…”
“ Không phải vì còn nơi này…”
“ Em sẽ không sống thêm bất kì ngày nào nữa đâu.”
Các câu nói tương tự như vậy luôn được lặp lại vào ngày hôm sau.
Sống một mình .
Không hề hay biết trận đối đầu khi nảy.
Nhưng lo âu của cô không hề với bớt.
“ Lộc Hàm. Em là ai?”
.
.
.
Trở về với thế giới bình yên của loài người.
Nằm trên chiếc giường kingsize rộng lớn của Thế Huân
Lộc Hàm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Vết máu loang lỗ trên tấm drap màu trắng.
Khả năng tự phục hồi của cậu quá yếu.
Dù có ép tới mức nào máu của anh vẫn không thể chảy vào khuôn miệng đang ngậm chặt kia.
“ Tiểu Lộc. Phải làm sao em mới tỉnh dậy đây.”
Anh siếc cậuvào lòng, gầm lên trong đau đớn.
“ Chủ nhân. Hãy bình tĩnh.”
“ Lộc Hàm sẽ qua khỏi nhanh thôi.”
Cả Tôn – Thần – Thái đều đứng đó.
Họ vừa phải tìm cách vừa trấn tĩnh Huân.
“Hàm. Liệu có thể chịu được nọc của ta?”
Anh như bừng tỉnh sau cơn mê.
Khẽ vuốt tóc cậu.
Một câu hỏi như muốn ai đó trả lời.
“ Chủ nhân. Cô ấy đang rất yếu.”
“ Nọc của người rất mạnh.”
“ Thể trạng như vậy sẽ bị đột tử mà chết.”
Bạch Hiền luôn đảm nhận phần chữa trị.
Hắn biết đó là một cách hay nhưng cũng là con dao hai lưỡi.
Truyền nọc của Anh vào cơ thể Hàm bây giờ...
Có thể sẽ giúp cơ thể tự phục hồi mạnh hơn
Và cũng có thể biến Lộc Hàm thành một cái xác chết.
Mãi mãi xinh đẹp như vậy.
“ Ta còn gì để mất nữa sao?”
“ Ta không ngờ em ấy có thể hành độnh mạo hiểm như vậy.”
“ Biết đôi cánh đã trở thành một phần cơ thể.”
“ Vẫn tự tay bẽ gãy nó.”
Những câu nói như oán trách cơ thể đang ngày một lạnh hơn trên tay.
Anh xoay Hàm ngược lại.
Phần lưng kì dị có dấu vết của đôi cánh bị gãy vẫn đang chảy máu.
Bạch Hiền không thể ngăn cản.
Đành vội vã mang đến một cây tiêm chứa đầy chất lỏng màu tím.
“ Chủ nhân.”
“ Nếu ngài thất bại.”
“ Tôi sẽ cố gắng kìm hãm chất độc phát tác trên cơ thể Băng.”
Huân gật đầu
Dù sao cũng không còn đường lui
Anh nhe nanh, đặt lên vai Hàm.
Phậpppp
Cậu cảm nhận được một thứ gì đó nóng.
Rất nóng.
Nó đang thiêu đốt vai cậu.
Rồi chạy xuống lưng…
“ Đau…đau…Huânnn....Huânnn..”
“ Em…Thế Huân…đau…Á Á Á Á Á Á.”
Chiếc drap trải giường bị Lọc Hàm túm chặt .
Móng tay báu tới mức tự bản thân bật máu.
“ Một chút nữa thôi.”
“ Tiểu Lộc. Em nhất định phải vượt qua.”
“ Đừng ngất. Nhìn anh này.”
Anh lay người cậu
Cố gắng vớt vát chút tỉnh táo để Hàm không ngã quị.
“ Đau….”
Sau đó hoàn toàn im lặng, không phản ứng.
Hàm ngất hay là…?
Vampire sống chết gì tim đều không đập.
Cả hô hấp cũng không có.
Một Vampire khi chết đều do đóng cọc hoặc bẻ gãy đầu.
Có kẻ chết trong đám cháy mà không có đường thoát.
Trường hợp cuối cùng…
Đột tử do nọc độc của 1 Vampire.
Làm sao biết được nhỏ còn có thể tỉnh lại?
Bạch Hiền truyền thẳng thứ thuốc lỏng màu tím vào tim cậu.
Phần còn lại là chờ đợi.
.
.
.
Vương triều Hắc Ám.
Tiệc tùng.
Giữa hàng loạt Satang, Ác quỉ.
Chỉ mình Vampire cô đang cô độc.
Kẻ ngồi kế bên Lộc Hân luôn đưa mắt quan sát.
Hắn nhìn ra được tâm trí cô mặt dù gương mặt chưa hề thể hiện thái độ nào.
“ Hối hận rồi sao?”
Thế Bảo kéo cô sát người hắn.
Tuy chỉ là một câu hỏi bình thương.
Hơn nữa khuôn miệng kẻ đó lại luôn cười nhưng bên trong thật sự quá đáng sợ.
Cả âm khí tà ác lúc nào cũng không buông tha cô.
“ Không phải hối hận mà là ta ghét ngươi.”
Lộc Hân dùng lực vẫn không thể gỡ cánh tay đang siếc chặt eo mình.
Cảm giác vô cùng khó chịu.
“ Ngươi nghĩ mình có con đường khác sao?”
“ Nếu tự mình ra ngoài kia.”
“ Ta đảm bảo ngươi có 100 cái mạng cũng chẳng thoát khỏi.”
“ Ngô Thế Huânkhông để yên cho chúng ta đâu.”
“ Huống hồ hắn cũng cảm nhận được ngươi là giả mạo Lộc Hàm khi trước.”
Tay Thế Bảo vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của Hân.
Vừa có ý trêu chọc vừa là đe dọa.
“ Hơn thế ta cho ngươi sức mạnh để hồi phục.”
“ Một chút biết ơn cũng không có.”
“ Lại còn có ý nghĩ phản bội sao?”
Tất cả mọi thứ cô đang suy nghĩ đều bị hắn rõ ràng nói ra.
Tên này … là cái quái gì vậy.???
“ Ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
“ Cô sẽ không chịu cực khổ.”
Lộc Hân ngang ngược kiu kì của ngày trước đã không còn.
Giờ đây phải giả thành một LuHan quyền quí bí ẩn.
Hơn hết là cô bị khuất phục bởi quỉ dữ.
“ Ngô Thế Huân.”
“ Mọi đau khổ này hôm nay.”
“ Những gì tôi gánh chịu trong thời gian qua cũng vì anh.”
“ Hãy nhớ lấy…1 đổi 10…Tôi nhất định sẽ trả thù.”
.
.
.
Trung tâm S.
Thế giới đại loại khi một trong Tứ đại huyền thoại bỗng dưng biến mất.
Phàm – Miên – Yến dùng hết mọi phương tiện để tìm kiếm.
Họ biết chắc Kì không muốn trở về Vương Quốc Vampire.
Sẽ luẩn quẩn trốn đâu đó…nên mới thông báo tin tức cho báo chí.
Họ cũng nhận được tin Ngô gia đang trong tình trạng yên ắng.
Huân không ra mặt và Hàm cũng không xuất hiện.
Chẳng ai có thể nghĩ Lộc Hàm đánh đổi mạng sống bằng sự tin tưởng Lucifer cơ chứ?
Ngô gia và cả Tiểu Lộc đã trở thành Vampire phản bội.
Họ không còn được sự chào đón của Vương Quốc.
Không còn chút tin tưởng khi lúc khó khăn này cậu lại lên tiếng rút lui.
Bỏ mặc chủng loài Vampire sống chết ra sao.
“ Tuấn Miên. Anh nhớ nơi ở của Đức Vương không?”
Bạch Yến chần chừ khi đặt câu hỏi…sợ rằng đây là điều cấm kị.
“ Yến. Em muốn anh đến đó tìm Lưu Kì sao?”
Một nơi ở bí mật mà suốt một thập kỉ ông anh quên mất hẳn.
“ Báo cho Diệc Phàm.”
“ Chúng ta sẽ đến đó trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro