chap 9 + chap 10
Chap 9: Người quan tâm mình.
Quả nhiên, lúc ông Lâm đi tới chỗ đất trồng rau, thì nhìn thấy cậu toàn thân ướt sũng làm việc ở chỗ đó, bên cạnh còn có một con cọp mẹ đứng, ngay lập tức tức giận chạy đến, đem thùng gỗ ở trong tay cậu đoạt đi, ném lên trên người bà mẹ kế đang đứng ở bên cạnh.
"Ôi ——".
Bà mẹ kế đang đứng bị thùng gỗ đập cho ngã xuống đất, đau đớn kêu một tiếng, quần áo ở trên người cũng bị ướt, vì vậy không vui mà chửi ầm lên.
"Ai hả, muốn cùng tôi đánh nhau lắm hả, không muốn sống phải không?".
"Hàm nhi, bộ dạng con làm sao vậy, bà ta có đánh con không, có bị thương ở đâu không?".
Ông Lâm không hề để ý tới bà mẹ kế ở bên cạnh, quan tâm hỏi cậu, trên mặt hiện rõ sốt ruột, thấy cậu cả người ướt sũng, vì vậy cởi áo khoác của mình, phủ lên trên người cậu.
Cậu bé này như thế, lại có người có thể nhẫn tâm hành hạ, người kia thật không phải là người.
"Bác Lâm, con không sao".
Cậu cảm động nói, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.Có một mẹ Lâm, cậu đã vừa lòng, hiện tại lại thêm một bác Lâm, làm cho cậu cảm giác giống như có ba mẹ, thật hạnh phúc.
"Lại là ông, các người nghỉ phép thì nghỉ phép đi, sao lại quản chuyện của tôi".
Bà mẹ kế cố gắng đứng lên, nhìn thấy cả người của mình đều là bùn, nên rất tức giận, sau đó rống to với ông Lâm:
"Ông lại dám đánh tôi, tôi nhất định sẽ làm cho ông xem".
Ở cái thôn này bà coi như cũng là người có chút mặt mũi, gia cảnh trong thôn giàu có nhất, còn không có ai dám đối đãi với bà như vậy!
"Chuyện này tôi muốn quản thì sao, nếu như bà còn dám bắt nạt Lộc Hàm, tôi sẽ cho bà sau này không có được một ngày tốt lành". Ông Lâm tức giận cảnh cáo bà ta.
"Tôi nhổ vào, còn dám nhiều chuyện nữa, tôi cho mấy người biết tay đó". Bà mẹ kế không thèm để ý đến cảnh cáo của ông Lâm, vẫn là kiểu của một người đàn bà chanh chua mà mắng to.
"Bác Lâm, con không sao, bác trở về đi, đừng động vào con". Cậu đáng thương khẩn cầu.
Cậu không muốn người quan tâm đến mình sẽ bị thương tổn, nếu như có thể, cậu thật sự rất muốn bảo vệ những người quan tâm cậu, nhưng bây giờ cậu giống như không có một chút sức lực nào, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, tầm mắt cũng rất mơ hồ.
Mỗi khi xuất hiện loại bệnh này, cậu đều nghĩ đến là sẽ đi gặp mẹ, có thể cùng mẹ gặp nhau ở trên trời.
"Bác Lâm tới nơi này nghỉ phép mục đích chính là chăm sóc con, làm sao mà có thể mặc kệ con chứ, Hàm nhi yên tâm, không có chuyện gì".
Ông Lâm kích động nói, cảm thấy đau lòng cho cậu bé đáng thương này.Một đứa bé hiểu chuyện như vậy, vì cái gì mà lại không có người yêu thương.
"Bác Lâm, con ——". Cậu kích động khóc lên, nhưng mà đang muốn nói có chút cảm động, ai ngờ trước mắt tối sầm, té xỉu ở trong ngực của ông Lâm.
"Hàm nhi —— Hàm nhi ——". Ông Lâm lo lắng hô to, thân hình nhỏ nhắn không ngừng loạng choạng ở trong ngực, trong lòng có chút bối rối.
Hỏng bét, ngày đầu tiên bọn họ chăm sóc cậu bé này thì đã khiến cho cậu bé té xỉu, nếu thiếu chủ biết được, không lột da ông mới là lạ.
"Thằng nhóc thối tha, giả chết phải không, đứng lên làm việc cho tao".
Bà mẹ kế thấy thế, muốn giơ roi lên đánh Lộc Hàm đang ở trong ngực ông Lâm, nhưng mà ông Lâm lại dùng một tay cầm roi, đoạt roi lại, hung hăng quất vài roi vào bà mẹ kế.
"A —— ông làm gì?". Bà mẹ kế đau đớn hét.
"Đánh chết cái người đàn bà không có lương tâm này".
Cuối cùng ông Lâm hung hăng dùng roi đánh bà ta, sau đó ném roi đi, rồi ôm Lộc Hàm đang hôn mê rời đi rất nhanh.
Bà mẹ kế chật vật ngồi dưới đất, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, trong lòng rất không cam lòng, cái miệng của bà sẽ không để yên cho họ.
Chap 10: Quan tâm.
Bà Lâm nhìn thấy ông Lâm đang ôm cậu hôn mê chạy về, bắt đầu cảm thấy bối rối.
"Buổi sáng hôm nay khá tốt, làm sao lại té xỉu thế này?". Bà Lâm lo lắng nhìn thấy cậu ở trong ngực ông Lâm, bối rối nói.
"Đừng nói gì cả, bà lập tức thay quần áo sạch sẽ cho thằng bé, tôi đi chuẩn bị xe, lập tức đi bệnh viện". Ông Lâm đem người ở trong ngực giao cho bà Lâm, hoả tốc chạy ra ngoài.
Bà Lâm cũng không dám chậm trễ, lập tức ôm cậu đang hôn mê trở về phòng, thay quần áo cho cậu xong, trong lòng vẫn luôn cầu nguyện.
Hi vọng đứa bé này không có xảy ra chuyện xấu gì, bằng không bọn họ làm sao mà báo cáo cùng thiếu chủ đây!
Bà Lâm thay quần áo cho cậu xong, lúc này ông Lâm cũng đã chuẩn bị xe xong, hai người đưa cậu đến bệnh viện nhỏ gần nhất.
"Bác sĩ, cuối cùng là cậu bé bị sao vậy?". Bà Lâm sốt ruột hỏi bác sĩ bên cạnh.
"Gặp lạnh, lại thêm xương cốt trên thân thể của cậu bé đã suy yếu, một thời gian dài không cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, thiếu máu cực độ. Còn có, tôi hỏi các người một việc, có phải các người thường ngược đãi con trai của mình hay không, để cậu bé cả ngày mệt nhọc chịu khổ, lại còn sử dụng bạo lực". Bác sĩ chất vấn ông Lâm cùng bà Lâm, nhận định cậu là con trai của hai ông bà.
"Bác sĩ, ngài hiểu lầm rồi, cậu bé không phải là con trai của chúng tôi". Bà Lâm nhợt nhạt nói, rất là đau lòng. Thì ra bé con lại khổ sở nhiều như vậy, nhìn thấy thật sự là lo lắng.
"Tốt nhất là trước tiên để cho cậu bé nằm viện vài ngày, trị liệu cho tốt, chờ hết cảm mạo, các người lại đón cậu bé về nhé". Bác sĩ đề nghị.
Lúc tiếp nhận sơn thôn này, rất ít người vì cảm mạo như vậy mà nguyện ý nằm viện, cho nên ông chỉ là đề nghị, cũng không phải là yêu cầu mãnh liệt.
"Được được, nằm viện nằm viện, lấy phòng bệnh tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, bạn già, bà ở đây chăm sóc, tôi trở về lấy quần áo". Ông Lâm kích động nói.
"Ừ". Bà Lâm gật gật đầu, sau đó cũng nhìn cậu ở trên giường bệnh. Nhưng hành vi của cặp vợ chồng trung niên này, lại làm cho bác sĩ ở bên cạnh cũng sợ tới mức sững sờ. Phòng bệnh tốt nhất, thuốc tốt nhất, đây chính là rất nhiều tiền, trong thôn có gia đình giàu có như thế sao?
"Bà là người nhà của bệnh nhân sao, vậy làm phiền bà trước tiên nên đi làm thủ tục nằm viện". Bác sĩ nhắc nhở.
"Vâng, tôi sẽ đi làm thủ tục, ông giúp tôi chăm sóc cậu bé tốt một chút". Bà Lâm lưu luyến không muốn rời đi.
Bác sĩ càng thêm chấn kinh rồi, không phải là con traii thân sinh của bọn họ, lại có thể yêu thương như thế, thiên hạ còn có người như vậy sao?
Bà Lâm làm xong các thủ tục, nộp tất cả phí tổn nằm viện rõ ràng, bác sĩ kia mới không thể không tin tưởng, trên thế giới thật sự có tồn tại người như vậy.
Ông Lâm lái xe, cuống quít về nhà lấy quần áo, ai ngờ lúc này điện thoại ở trong túi vang lên, nhìn hiển thị trên điện thoại, là thiếu chủ gọi tới, khiến cho ông có một loại cảm giác không dám nhận, nhưng không thể không tiếp nha.
"Thiếu chủ ——".
"Có việc gì ?".
"Không có việc gì, cậu bé bị cảm mạo, bác sĩ đề nghị nằm viện vài ngày, cho nên ——". Ông Lâm còn chưa nói xong, đối phương liền rống to.
"Cảm mạo, rõ ràng là các người khiến cho cậu bé cảm mạo, các người chăm sóc người như thế hả".
"Thiếu chủ, lần này là lỗi của tôi, tôi tuyệt đối cam đoan sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa".
"Đã biết, tôi sẽ cẩn thận, có tình huống gì mới sẽ báo cáo với cậu". Đối phương cúp điện thoại, ông Lâm mới dám thở dài nhẹ nhõm.
Cũng may thiếu chủ chỉ là nói với ông vài câu, bằng không ông có thể xong đời rồi, xem ra cậu bé này đối với thiếu chủ của bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro