chap 5 + chap 6
Chap 5: Cảm giác được bảo vệ.
Cậu cong người ở trong ngực của bà Lâm, nhìn mẹ kế rời đi, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, vì vậy đã im lặng mà ngủ, cậu ngủ vô cùng an ổn.
Bởi vì có một loại cảm giác được bảo vệ, cho nên cậu ngủ rất an tâm. Bà Lâm thấy thế, nhẹ nhàng ôm cậu, đi đến chỗ vừa mua được.
Một cậu bé mười ba tuổi, nhưng thể trọng lại nhẹ như vầy, ôm vào trong ngực, cảm giác giống như là một cậu bé năm tuổi, thật không biết cậu bé này làm sao mà sống được.
"Bạn già, bà chăm sóc cậu bé, tôi đi báo cáo thiếu chủ". Ông Lâm nhìn bà Lâm đưa cậu tới trên giường cho thoải mái hơn, nên nói.
Lúc sáng sớm thì bọn họ đã đi tới cái thôn này, rất nhanh đã mua một căn nhà nhỏ, sau đó đi tìm cậu bé này.
"Đi đi, tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt, đúng rồi, nên mua quần áo cho nó, quần áo trên người nó thật sự không thể mặc nữa".
Bà Lâm nhìn quần áo cũ nát trên người cậu mà không chịu nổi, có rất nhiều miếng vá, thật là đau lòng, trong lòng đã muốn mắng bà mẹ kế vừa rồi trăm ngàn lần.
"Trong rương ở dưới lầu, tất cả đồ đạc của cậu bé đều ở đó, đợi tí nữa tôi sẽ sửa sang lại cho tốt, trước hết bà hãy cho cậu bé nghỉ ngơi thật tốt đi". Ông Lâm thấp giọng nói, sợ đánh thức cậu bé ở trên giường.
"Đi đi, tôi phải làm một phần bổ sung dinh dưỡng cho thằng bé, ông xem thằng bé gầy đến thế này, giống như chỉ còn xương cốt vậy". Bà Lâm đau lòng nói.
"Chúng ta lần này tới không phải vì chăm sóc thằng bé sao?". Ông Lâm mỉm cười, sau đó đi xuống lầu.
Đúng vậy, lần này bọn họ là vì cậu bé mà đến, nếu như không có cậu bé này, thiếu chủ của bọn họ đã sớm mất mạng rồi, cậu bé đáng thương này, là ân nhân cứu mạng của thiếu chủ bọn họ, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Ông Lâm đi xuống lầu, lấy điện thoại di động ra, bấm một cuộc điện thoại.
"Thiếu chủ, mọi chuyện đều an bài thỏa đáng, cậu bé này thật sự rất đáng thương, tôi thấy mà đau lòng muốn chết".
"..."
"Đã biết, tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt, thiếu chủ cậu yên tâm đi".
"..."
"Vâng, chuyện này tôi sẽ chú ý, từ nay về sau sẽ không để cho cậu bé có chút khổ sở nào, thiếu chủ trước tiên cậu hãy dưỡng thương cho tốt đi, tôi cam đoan không quá hai tháng, sẽ nuôi cậu bé này cho trắng trẻo mập mạp".
"..."
"Vâng, chín ngày sau là sinh nhật của cậu bé, tôi sẽ nhớ kỹ". Ông Lâm vẫn nói chuyện cùng thiếu chủ, thẳng đến khi đối phương cúp máy, ông mới tắt điện thoại.
Ngô Thế Huân nằm ở trên giường bệnh cao cấp, vừa mới cùng ông Lâm nói điện thoại, đôi mắt ở dưới mày kiếm tràn đầy thần bí, không lộ ra một chút biểu tình, năm ấy anh hai mươi tuổi, nhìn qua đã vô cùng lão luyện, trầm ổn như ở tuổi ba mươi.
"Thiếu chủ, tới giờ uống thuốc rồi".
Lúc này một gã đàn ông tuổi còn trẻ cầm thuốc đi đến, anh là Phác Xán Liệt, cùng em trai mình Phác Xán Đại, từ nhỏ bọn họ đã theo thiếu chủ Ngô Thế Huân, vì anh mà làm việc.
Anh nhìn người vừa đến, để điện thoại xuống, không chút do dự cầm thuốc uống.
Lúc ấy chính là hai anh em Phác Xán Liệt cùng Phác Xán Đại cứu anh từ trong phòng cỏ tranh ra, anh không biết cậu bé kia dùng thảo dược gì trị liệu vết thương cho anh, bác sĩ nói, nếu như không có những thảo dược này, lúc này anh đã là một cỗ thi thể rồi, cái này mang đến cho anh sự ấm áp cùng với coi trọng cậu bé, anh nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.
"Thiếu chủ, sự tình bắt đầu có manh mối, kẻ chủ mưu chuyện này là ông hai, thiếu chủ định làm gì?". Phác Xán Liệt cung kính nói.
"Chú hai?". Anh lạnh lùng nói, sau đó nhíu mày nói: "Nghe nói ông ta hoạt động không hợp pháp, trước kia là tôi mở một con mắt, nhắm một con mắt, lúc này đây tôi muốn chuyện lớn của ông ta được đưa ra ánh sáng".
"Dạ, thiếu chủ". Xem ra lần này ông hai của bọn họ sẽ phải nhận lấy hậu quả mà ông ta đáng được nhận.
Chap 6: Căm giác quen thuộc đã lâu.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy vô cùng thoải mái, thoải mái đến độ làm cậu không muốn tỉnh lại, cậu lo lắng đây chỉ là một giấc mơ, một hạnh phúc trong mộng, cho nên cậu không muốn tỉnh lại, bởi vì cậu biết rõ, vừa tỉnh lại, gặp phải chính là đau khổ và tra tấn vô hạn.Nhưng mà hai mắt không biết tại sao, vẫn mở ra.
Mở to mắt ngồi dậy nhìn thấy căn phòng ấm áp, thì trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc, nhìn lại bộ đồ ngủ mềm mại ở trên người mình, lại càng nghi ngờ hơn, lúc này trong đầu cậu đều đầy dấu chấm hỏi.
Cậu không phải là đang nằm mơ chứ, nếu như là nằm mơ, thật hy vọng vĩnh viễn sẽ không phải tỉnh lại, nhưng cậu vẫn cảm thấy những vết thương cũ ở trên người đang đau đớn, điều này cho cậu biết rõ, những chuyện xảy ra trước mắt cũng không phải là mộng, mà là sự tồn tại chân thật.
Cậu chỉ nhớ rõ chính mình đã cong người ở trong ngực một người gọi là mẹ Lâm mà khóc lớn, cuối cùng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như là cậu đã ngủ thiếp đi.
Duỗi chân, muốn xuống giường, thì lại nhìn thấy một đôi dép lê bông vải vô cùng xinh đẹp, làm cho cậu có một cảm giác không dám đụng vào, chỉ có thể quơ hai cái chân, sau đó nhìn đôi dép ở dưới giường kia.
Đôi dép này là cho cậu mang sao? Khi cậu còn đang nghi hoặc, thì cửa được đẩy ra, trên mặt bà Lâm tràn đầy nụ cười và tiến đến.
"Con trai, con tỉnh rồi, mẹ Lâm vừa vặn làm rất nhiều thức ăn ngon, con đi đánh răng xong là có thể ăn".
"Mẹ Lâm?". Cậu tràn ngập nghi vấn nói.
Bà Lâm này thì cậu nhớ rõ, chính là ngực của người đã cho cậu ấm áp, chẳng lẽ nơi này là nhà của bà sao?
Ai -- từ nay về sau con cứ gọi ta như thế đi, ta gọi con là Hàm nhi được không?". Bà Lâm hiền lành nói, sau đó ngồi vào chỗ ở trên giường cùng với cậu.
"Vâng, mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào, còn có quần áo trên người con, những chuyện này đến tột cùng là thế nào?".
"Nơi này là nhà mẹ Lâm, quần áo trên người của con là ta thay giúp con, mau mang dép vào, mẹ Lâm dẫn con đi đánh răng rửa mặt, sau đó là có thể ăn được rồi".
"Thức ăn ngon?". Cậu đáng thương đau đớn lặp lại lời mà bà Lâm nói..., sau đó vuốt đến bụng đang đói meo, mà nuốt nước miếng.
Cậu đã lâu không có được ăn cơm no rồi, thật sự rất muốn có một bữa cơm no đủ, nhưng mẹ đã nói qua, không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, thức ăn cũng giống vậy.
"Đúng vậy, thức ăn ngon, đến đây nào". Bà Lâm chủ động giúp cậu mang dép, sau đó ôm cậu xuống giường.
Cậu nhìn trên đôi dép bông vải đáng yêu kia của mình mà ấm áp, không thể tin, đôi dép này là cho cậu mang, hơn nữa bên người còn có mẹ Lâm giống như một người mẹ mà yêu thương cậu.
Cậu không phải là đã chết rồi chứ, cho nên lên tới được thiên đường?
"Hàm nhi, đừng phát ngốc, chúng ta đi thôi". Bà Lâm nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cậu , đi ra ngoài cửa, mang cậu đi đánh răng rửa mặt.
"Mẹ Lâm, con --". Cậu nhìn bàn chải đánh răng trong tay, không biết làm sao.
Lúc mẹ còn sống, cậu mới có cơ hội dùng những vật này, nhưng mà sau khi mẹ chết, cậu cũng không có cơ hội dùng bàn chải đánh răng để đánh răng nữa, mỗi ngày chỉ là dùng nước suối để rửa mà thôi.
"Hàm nhi làm sao vậy, có cái gì không hiểu, hỏi mẹ Lâm nha". Bà Lâm hòa ái nói.
"Những thứ này là cho con dùng sao?". Cậu xác định lần nữa.
"Những thứ này là chuẩn bị cho con, không phải cho con dùng, thì cho ai sử dụng đây!".
"A". Cậu nghe bà Lâm nói như thế, vì thế nhẹ nhàng bắt đầu đánh răng, cảm giác quen thuộc trước kia, lại lần nữa xông lên đầu.
Loại cảm giác này, hình như là ở năm năm trước kia rồi nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro