Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 43 + Chap 44 + Chap 45 + Chap 46

Bạn kimkainguyen ơi bn đoán sai rồi nha. Kết quả chính là Diệp Tầm Phương a~~~~~ Không phả là mẹ Han đâu.
............................♡.♡........................

Chap 43: Thiệp mời

Mẹ của tôi ơi, bộ ngực thật đúng là quá lớn, có thể đi làm bò sữa .

Trong lòng Biện Bạch Hiền suy nghĩ, sau đó lại ngẩng lên nhìn, lại thấy được khuôn mặt có chút quen thuộc, vì vậy trong đầu tìm kiếm người này.

Lộc Hàm cũng không có chú ý tới người này, mà là không yên lòng ăn cơm của mình. Lúc này đột nhiên có một móng vuốt khoát lên trên vai của cậu, làm cho cậu phải ngẩng đầu lên,

"Xin hỏi cô là ai?" Lộc Hàm di chuyển thân thể của mình, không để cho đụng phải tay có móng tay được sơn của cô ta mà nghi hoặc hỏi.

"Lộc Hàm, sẽ không quên tôi mau đến như thế chứ." Cô gái cao ngạo nói.

"Cô là Diệp Tầm Phương." Biện Bạch Hiền hô to nói.

"Vài năm không gặp, bạn học Biện Bạch Hiền còn nhớ rõ tôi, thật sự là bội phục." Diệp Tầm Phương tìm vị trí, ngồi xuống.

Thời gian bốn năm, Diệp Tầm Phương đã biến thành một mỹ nữ, dáng người có lồi có lõm, đặc biệt cái bộ ngực kia của cô ta, là đàn ông đều yêu thích.

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Diệp Tầm Phương, đang nghiên cứu hai cái quả đào thật to của cô ta là do kỹ thuật hay là trời sinh .

Nếu như là do kỹ thuật, khẳng định cô ta trở về dán quảng cáo nói với quần chúng, nếu như là trời sinh, cô ta cũng không cần đi làm quảng cáo .

"Cô tới làm gì?" Lộc Hàm kỳ quái hỏi, rất không muốn gặp người này. Cậu có một loại trực giác, cô gái này sẽ mang vận rủi đến cho cậu. (trực giác chính xác)

"Tôi là tới đưa cho cậu thiệp mời ." Diệp Tầm Phương nói, từ trong túi của mình lấy ra một tờ thiếp mời màu đỏ tinh xảo, phóng tới trước mặt Lộc Hàm, đắc ý nói, "Năm ngày sau là ngày tôi và Thế Huân đính hôn, hoan nghênh cậu tới tham gia."

Nghe được những lời này của Diệp Tầm Phương, Lộc Hàm hoảng hốt, đánh đổ cả cà mên trên mặt đất.

Thiếu chủ muốn cùng cô gái này đính hôn, vậy có phải ý là thiếu chủ không cần cậu nữa không?

"Điều đó không có khả năng, tôi không tin." Lộc Hàm đem thiếp mời đẩy ra, dùng ngữ khí khẳng định nói.

Thiếu chủ không thể không cần cậu, anh ấy nói qua, đợi cậu trưởng thành làm vợ của anh, cậu nhớ rõ , cậu nhớ rất rõ ràng.

"Thế Huân một tuần trước đã trở về nước, xin hỏi anh ta có đi tìm cậu sao?" Diệp Tầm Phương cao ngạo nói.

Cô đương nhiên biết rõ Thế Huân không có đi tìm Lộc Hàm, bởi vì nếu như anh ta dám đi tìm, như vậy tập đoàn Ngô thị sẽ tuyên cáo phá sản, anh ta dám ư, ai bảo tập đoàn Diệp Thị bọn họ mạnh hơn so với Ngô thị!

Diệp Tầm Phương bởi vì khống chế được Thế Huân mà đắc ý, trong lòng đã nắm chắc mười phần, Thế Huân nhất định sẽ là chồng của cô, nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như cô từ bỏ người đàn ông này.

"Thiếu chủ đã trở lại, thiếu chủ thật sự đã trở lại, thật tốt quá." Lộc Hàm bởi vì Thế Huân đã trở lại, vô cùng hưng phấn, đem lời nói của Diệp Tầm Phương ném ra sau ót.

"Một người ngu ngốc, chớ vọng tưởng Ma Tước biến Phượng Hoàng, cậu chính là Ma Tước vĩnh viễn không trèo lên đến mặt đài, căn bản là không xứng với Thế Huân, cậu đi theo Thế Huân, sẽ chỉ là vết nhơ của anh ta, hiểu chưa, Ma Tước thiếu gia." Diệp Tầm Phương châm chọc nói, sau đó đứng lên, đem thiếp mời lần nữa đẩy tới trước mặt Lộ Hàm cao ngạo nói , "Tuy cậu chỉ là một Ma Tước, nhưng mà tôi không ngại tại bữa tiệc đính hôn của tôi xuất hiện một Ma Tước đến giúp chim phượng hoàng tôi đây."

Lộc Hàm nghe xong lời nói của Diệp Tầm Phương..., thân thể chấn động, trên mặt hoàn toàn bối rối cùng sợ hãi.

Cậu cùng Thế Huân ở cùng một chỗ sẽ trở thành vết nhơ của anh? Vì sao? Vì sao cậu là vết nhơ của anh?

"Được rồi, tôi đi, con người của tôi rất rộng rãi, nếu như cậu muốn gặp Thế Huân, như vậy đi đến Ngô thị tìm anh ta đi, chính là cái địa chỉ này." Diệp Tầm Phương đứng lên, đem danh thiếp cá nhân của Thế Huân phóng tới trên thiếp mời cho Lộc Hàm, sau đó xoay người, yêu mị bước đi như mèo mà rời

Chương 44: Không tin

Diệp Tầm Phương đi rồi, Lộc Hàm lập tức cầm lấy thiếp mời cùng danh thiếp, chạy xông ra bên ngoài.

"Hàm nhi --" Biện Bạch Hiền sau đó đi theo, giữ cậu lại.

"Hàm nhi, cậu muốn đi đâu vậy?"

"Mình muốn đi tìm thiếu chủ." Lộc Hàm khẳng định nói, sau đó hất tay Biện Bạch Hiền ra, hướng phía ngoài cửa trường chạy đi.

Cậu đợi bốn năm mới đợi được tin tức của thiếu chủ, tuy tin này không phải tin tốt, nhưng mà cậu vẫn rất kích động, rất khát vọng nhìn thấy thiếu chủ, cho nên mặc kệ như thế nào, cậu không thể không đi.

Biện Bạch Hiền muốn đi cùng, nhưng lại bị giáo viên bắt gặp.

"Bạn học Biện Bạch Hiền, mau lên lớp, trò còn ở nơi này làm cái gì, còn không mau trở về phòng học."

"Dạ, con lập tức trở lại."

Giáo viên cũng ra mặt, cô có thể nói không ư, xem ra chỉ có thể để cho Lộc Hàm đi một mình.

Lộc Hàm ra cửa trường, lập tức chặn một chiếc xe, nói cho lái xe biết địa chỉ trên danh thiếp.

Cậu muốn đi tìm thiếu chủ của cậu, thiếu chủ kia đã để cho cậu đợi bốn năm, thiếu chủ không tự mình nói cho cậu biết, anh muốn cùng Diệp Tầm Phương kia đính hôn, cậu không tin. Vì sao anh trở lại mà không có tới gặp cậu, chẳng lẽ thiếu chủ thật sự không cần cậu sao?

Lộc Hàm mang tâm bất an không yên, đi tới Ngô thị, nhìn thấy trước mắt là nhà cao tầng, cậu có một loại cảm giác sợ hãi, nhưng mà mặc kệ sợ hãi, cậu vẫn muốn đi vào.

Trong bốn năm, cuộc sống của cậu giống như là ba điểm trên một đường thẳng đồng dạng, rất đơn điệu, chưa từng đi qua nơi khác, cậu ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ thiếu chủ trở về.

"Hoan nghênh đến tập đoàn Ngô thị, xin hỏi thiếu gia có gì cần giúp sao?" Cô gái tiếp tân nhìn thấy Lộc Hàm đi tới, thì mỉm cười chuyên nghiệp.

"Tôi --" Lộc Hàm rất khẩn trương, không biết nên nói như thế nào, nơi này vẫn là lần đầu tiên cậu tới.

"Thiếu gia mời nói." Cô gái tiếp tân vẫn lễ phép hỏi.

"Tôi muốn gặp Thế Huân." Lộc Hàm thấp giọng nói.

Cô gái tiếp tân nghe được những lời này của Lộc Hàm, thì lập tức trở mặt, biến thành một người đàn bà chanh chua hung hãn, "Một cậu bé mà muốn đến quyến rũ tổng tài, mau đi đi, tổng tài đối với con gái khêu gợi mới có hứng thú, những người khác anh ta đều thấy chướng mắt."

"Tôi tìm chính là Thế Huân, không phải là tổng tài các cô." Lộc Hàm ngây thơ giải thích.

"Ngô Thế Huân chính là tân nhậm tổng tài của Ngô thị chúng tôi, chuyện lớn như thế, cậu không phải không biết chứ." Cô gái tiếp tân châm chọc.

Ngô thị nổi danh như vậy, gió thổi cỏ lay cái gì rất nhanh cũng sẽ bị truyền thông truyền đi khắp nơi, mà cậu bé này rõ ràng không biết.

"A, tôi đây tìm tổng tài các cô, phiền toái cô cho tôi gặp anh ấy một chút." Lộc Hàm cúi đầu nói.

"Không phải tôi không cho cậu gặp anh ấy, mà căn bản là cậu không gặp được anh ấy, đừng quá vọng tưởng, trở về đi, đừng vọng tưởng Ma Tước biến Phượng Hoàng, tổng tài chúng tôi rất nhanh sẽ cùng con gái chủ tịch Diệp Thị đính hôn, dù cho cậu gặp anh ấy, cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào, tuy bộ dáng cậu không tệ, đáng tiếc vẫn còn không so sánh được với Diệp Tầm Phương xinh đẹp, thêm vào đó càng không có gợi cảm hơn cô ấy, hết hy vọng đi cậu bé." Cô gái tiếp tân châm chọc Lộc Hàm một phen.

"Tôi không tin, tôi nhất định phải gặp anh ấy, van cầu cô để cho tôi đi gặp anh ấy đi." Lộc Hàm cầu khẩn.

"Cậu cho rằng tổng tài là có thể tùy tiện gặp đấy sao, mau đi đi, còn không đi, tôi gọi bảo vệ đó." Cô gái tiếp tân cảnh cáo.

"Tôi không đi, tôi nhất định phải gặp anh ấy, tôi nhất định phải gặp anh ấy, tôi phải hỏi cho rõ ràng, anh ấy có thật là không quan tâm tôi hay không ." Lộc Hàm cương quyết nói.

Cô gái tiếp tân bất đắc dĩ mà lắc đầu, gọi điện thoại, kêu bảo vệ tới.

Một bảo vệ tới không nói hai lời, đuổi Lộc Hàm ra ngoài, hơn nữa canh giữ ở cửa ra vào, không cho cô đi vào nữa.

Lộc Hàm chật vật bị đuổi ra khỏi cửa Ngô thị, giống như một con mèo đáng thương, đứng ở ngoài cửa.

Không cho cậu đi vào, như vậy cậu sẽ chờ ở cửa, đợi tới khi Thế Huân đi ra mới thôi.

Chap 45: Chờ đợi

Lộc Hàm từ giữa trưa đợi cho đến buổi chiều, lại từ buổi chiều đợi cho đến tối, đợi đến khi mọi người ở Ngô thị tan tầm, mà vẫn không gặp được Thế Huân.

Bởi vì không gặp được Thế Huân, trong lòng cậu vừa vui vẻ vừa khổ sở.

Bởi vì không có gặp được Thế Huân mà khổ sở, nhưng mà cũng bởi vì không có gặp Thế Huân mà vui vẻ, cũng là bởi vì không có nhìn thấy anh, cho nên mới có thể tuyệt đối không phải khẳng định, thiếu chủ có cần cậu hay không. Chính là cái đáp án này, chống đỡ đến bây giờ.

"Thiếu chủ nhất định sẽ không có không quan tâm mình, nhất định ." Lộc Hàm thấp giọng nói.

Thiếu chủ nói qua, nhất định sẽ trở về gặp cậu, mặc kệ bao lâu, cậu nhất định đợi.

Lộc Hàm chờ đợi, chờ đến nửa đêm, vẫn là không đợi được, kết quả ngồi ở trước cửa lớn của Ngô thị, ngủ thiếp đi.

Nửa đêm gió lạnh, thổi lướt qua thân thể gầy nhỏ của cậu, gió lạnh làm cậu run rẩy.

Thân thể rất lạnh, nhưng mà lòng của cậu không có lạnh, lòng của cậu còn có hi vọng, cho nên sẽ không lạnh.

Bà Lâm và ông Lâm ở trong nhà sốt ruột chờ Lộc Hàm, gọi điện thoại di động cho cậu rất nhiều lần đều không có người nhận, cũng không thấy cậu trở về, lo muốn chết. Tìm đến nơi gần trường học, cũng không có tìm thấy cậu. Cuối cùng hỏi Biện Bạch Hiền mới biết được, Lộc Hàm chạy đi tìm Thế Huân .

Bởi vì Biện Bạch Hiền căn bản không thấy được địa chỉ trên danh thiếp, nó cũng không biết Lộc Hàm đi nơi nào, chỉ biết là cậu ấy đi tìm một người tên là Thế Huân, cho nên ra về thì tự mình về nhà trước.

Thế Huân một mình ở Ngô thị làm việc đến nửa đêm, cơm tối cũng chưa ăn, vẫn làm việc.

Nếu như không phải cha anh không muốn buông tay, bảo anh chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quản lý Ngô thị, Ngô thị cũng sẽ không rơi xuống tình trạng phải phá sản, hơn nữa còn sử dụng hôn nhân của anh để duy trì tánh mạng của Ngô thị, làm cho nó tiếp tục phát triển thêm.

Thế Huân vừa xử lý công việc, vừa nghĩ cha mình bảo thủ, rất là tức giận.

Nếu như không phải bởi vì Ngô thị là tâm huyết của mẹ anh, anh mới sẽ không liều mạng như thế mà muốn cứu sống Ngô thị, Ngô thị sắp phá sản, nên Ngô Hùng mới đem tất cả quyền lợi của tập đoàn Ngô thị giao cho anh, làm cho anh đi sửa chữa cái cục diện rối rắm này, cứ như vậy cha làm cho anh cảm thấy tức giận.

"Một chuyện khác, nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy dù cho không cần Diệp Thị hỗ trợ, Ngô thị cũng có thể tiếp tục trữ hàng thêm, thậm chí sẽ tốt hơn." Thế Huân nhìn bản kế hoạch trong tài liệu, tính toán cần phải hết sức cẩn thận, nên làm như thế nào mới được.

Nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy anh cũng không cần cùng Diệp Tầm Phương đính hôn, càng không cần lấy cô gái đáng ghét kia.

Thế Huân vì bản kế hoạch, bận đến nửa đêm, vươn lưng mỏi để cho mình chậm rãi thong thả một chút, sau đó lại tiếp tục. Làm như vậy tuy vất vả một chút, nhưng mà anh tuyệt không hối hận, hơn nữa vô cùng cam tâm tình nguyện khổ cực như vậy.

Nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy thì Ngô thị được cứu, anh sẽ không cần phải lấy Diệp Tầm Phương kia, nghĩ đến kết quả này, anh liền cực kỳ có động lực.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, là ông Lâm gọi tới.

Thế Huân nhìn nhìn số điện thoại, thấy là ông Lâm, vì vậy lập tức tiếp nhận nghe, bởi vì anh biết rõ, phàm là ông Lâm gọi điện thoại tới, đều có liên quan với Lộc Hàm phàm là chuyện liên quan đến Lộc Hàm anh đều để ở trong lòng.

Thế Huân vừa tiếp điện thoại, liền nhận được tin tức Lộc Hàm đến Ngô thị tìm anh, anh chấn động rồi lập tức cúp điện thoại, chạy ra cửa chính đi tìm người.

Ai nói cho Lộc Hàm biết anh đã trở về nước, là ai nói cho cậu biết, anh ở tại Ngô thị .

Thế Huân rất là phẫn nộ, anh tuyệt đối sẽ không buông tha người nào đã nói cho Lộc Hàm biết tin tức này.

Chap 46: Em muốn giúp anh

Lúc Thế Huân vọt ra tới ngoài cửa, liền nhìn thấy một bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở cửa ra vào, có chút phát run, vì vậy cởi áo khoác của mình, đem Lộc Hàm ôm trở về phòng làm việc của mình.

"Thiếu chủ --" Lộc Hàm vốn là ngủ không yên, bị người ôm thì liền tỉnh. Song khi thời điểm cậu mở to mắt, gương mặt trước mắt có điểm quen thuộc, làm cho cậu vô cùng kích động.

"Hàm nhi, làm sao em lại chạy đến đây?" Thế Huân lo lắng hỏi.

Một cậu bé nửa đêm ngồi ở bên ngoài rất dễ dàng phát sinh chuyện nguy hiểm chẳng lẽ cậu không biết sao?

"Thiếu chủ có phải là không hy vọng em tới đây tìm anh?" Lộc Hàm mất mát hỏi.

Thiếu chủ hình như không thích cậu đến tìm anh, vì sao?

"Anh không hy vọng em gặp nguy hiểm, hiểu chưa?" Thế Huân đặt Lộc Hàm lên trên ghế sa lon, cưng chìu nói.

Bốn năm rồi, trong bốn năm anh chỉ có thể nhìn Lộc Hàm qua ảnh chụp, biết rõ cậu trưởng thành, trở thành một mỹ nam đáng yêu, hiện tại tận mắt nhìn thấy, quả thật là cậu bé đáng yêu đến mê người. Trong bốn năm này, anh cũng muốn lén đến nhìn Lộc Hàm, nhưng mà Diệp Tầm Phương quấn anh rất chặt, gần như anh tắm rửa thì giữ ở ngoài cửa, làm cho anh tìm không ra một chút khe hở trở về nhìn cậu hiện tại rốt cục đã thấy được.

"Thiếu chủ, anh thật sự muốn cùng Diệp Tầm Phương đính hôn sao?" Lộc Hàm đáng thương đau đớn hỏi.

"Hàm nhi, mặc kệ anh làm cái gì, có phải em đều tin tưởng anh hay không." Thế Huân ôm cậu thâm tình nói.

"Dạ, chỉ cần thiếu chủ còn cần em, mặc kệ anh làm cái gì em đều tin tưởng anh." Lộc Hàm khẳng định nói.

"Đúng vậy, năm ngày sau anh sẽ cùng Diệp Tầm Phương đính hôn, nhưng mà cái này không phải anh nguyện ý ." Thế Huân bất đắc dĩ nói.

"Đã không muốn, vậy anh vì sao còn muốn cùng cô ta đính hôn ?"

Lộc Hàm tư tưởng đơn thuần căn bản không biết rõ sự tình quá phức tạp, ở trong nhận thức của cậu yêu mến thì ở cùng một chỗ, không thích sẽ không cùng một chỗ, có nguyện ý hay không đều là tự mình tính, còn có cái nguyên nhân miễn cưỡng gì ?

"Vì Ngô thị, tập đoàn Ngô thị là mẹ anh dùng tánh mạng đổi lấy, anh không thể để cho nó bị hủy đi như thế, hiện tại Ngô thị bị ba của anh làm cho sắp phá sản, cho nên anh bắt buộc phải cứu sống nó." Thế Huân hơi giận căm phẫn nói.

"Ba của anh?" Lộc Hàm trong đầu tìm kiếm người này, giống như chỉ có ấn tượng của bốn năm trước, sau đó cậu liền không gặp qua người này.

"Đúng vậy, ông ta không phải một nhà xí nghiệp vĩ đại, nhưng mà lại không chịu buông tay, mới đưa đến Ngô thị gần như phá sản, nhưng mà ông ta lại sĩ diện, không cho người ngoài biết rõ Ngô thị đã sắp sụp, vì vậy mà muốn dựa vào Diệp Thị, làm cho Ngô thị tiếp tục phát triển." Thế Huân vừa nói đến chuyện này, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Cho nên anh mới cùng Diệp Tầm Phương kết hôn phải không?" Lộc Hàm đau thương nói.

"Diệp Thị thực lực rất mạnh, có thực lực kinh tế hùng hậu, hơn nữa làm việc vô cùng linh hoạt, mỗi một khoản làm ăn lợi nhuận đều cao hơn rất nhiều so với Ngô thị, hiện tại chỉ có Diệp Thị là kinh tế hùng hậu mới có thể trợ giúp Ngô thị sống lại." Thế Huân bất đắc dĩ nói .

Lộc Hàm căn bản không hiểu được Thế Huân đang nói cái gì, nhưng mà có một điều cô biết rõ là Ngô thị cần tiền, Ngô thị cần tiền, thì ra là Thế Huân cần tiền.

"Thiếu chủ, có phải là có tiền có thể cứu Ngio thị không, em có tiền, cái này là bốn năm nay qua em tích trữ thật nhiều tiền, có ba trăm vạn nha." Lộc Hàm cao hứng nói.

Mỗi tháng mẹ Lâm và ông Lâm đều nói cho cậu biết, tài khoản của cậu có tiền vào, nhưng mà cậu không thích dùng tiền tùy tiện, cho nên số tiền kia vẫn còn đó, càng ngày càng nhiều, cho đến hôm nay, đã có ba trăm vạn .

"Những số tiền này em giữ đi." Thế Huân mỉm cười. Anh biết rõ cô bé đáng yêu này, những năm qua anh gởi tiền cho cậu đều được giữ lại.

"Không, em muốn giúp anh, như vậy anh cũng không cần cùng Diệp Tầm Phương đính hôn." Lộc Hàm kích động nói.

Vừa nghĩ tới thiếu chủ muốn cùng những cô gái khác ở cùng một chỗ, nhưng lại không phải anh tự nguyện, cậu vô cùng không vui.

"Không đủ, Ngô thị tối thiểu cần năm ngàn vạn, bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, em ngồi ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, chúng ta đi ăn cái gì đi." Thế Huân nói sang chuyện khác, sau đó kéo tay Lộc Hàm đi ra ngoài.

Chuyện tiền là chuyện của đàn ông, cho nên anh sẽ không để cho Lộc Hàm bởi vì sự kiện này mà phiền lòng.

Lộc Hàm yên tĩnh để cho Thế Huân lôi kéo, đã thiếu chủ không muốn nói, như vậy cậu sẽ không hỏi, nhưng cậu sẽ nghĩ biện pháp giúp anh.
.........................^.^.....................
Xin lỗi mình đăng muộn 5 phút nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro