Chap 35 + Chap 36 + Chap 37 + Chap 38
Chap này tặng bạn Phoanhloveexo
.......................................
Chap 35: Cha con gặp nhau
Lộc Hàm cong lại trong ngực Ngô Thế Huân, không bao lâu liền ngủ mất, căn bản không biết đã trở lại biệt thự lúc nào.
Anh ôm cậu đang ngủ, vừa mới tiến vào cửa chính biệt thự, đã cảm thấy bất thường, nhưng anh cũng không có dừng bước lại, mà vẫn đi lên phía trước, ôm cậu đi vào phòng khách và định ôm cậu trở về phòng.
Bộ dạng Ngô Ngữ Ti với vẻ mặt uất ức ngồi ở trên ghế sa lon, ngồi nghiêm túc bên cạnh cô còn có một người đàn ông, người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, vô cùng cao ngạo ngồi ở chỗ đó.
"Bác cả, nhất định bác phải làm chủ cho con, anh họ lại vì một người hầu, đem con ngâm ở trong ao một ngày một đêm, bác ơi, con ô ô --" Ngô Ngữ Ti nhìn thấy Thế Huân ôm Lộc Hàm đi vào, kể lể khóc lóc với người đàn ông bên cạnh.
Ông ta gọi là Ngô Hùng, là cha của Ngô Thế Huân, là người rất nghiêm túc...
"Ngữ Ti con yên tâm, người trong nhà tuyệt đối sẽ giúp người trong nhà, bác nhất định sẽ giúp con lấy lại công bằng." Ngô Hùng nhìn anh, mang theo một chút tức giận nói.
Ngô gia bọn họ từ trước đến nay đều là người trong nhà giúp người trong nhà, lúc này đây, anh rõ ràng bởi vì một người ngoài mà đối đãi em họ của mình như thế, quả thực chính là xúc phạm cấm kỵ của Tề gia, ông phải ra mặt quản giáo (giáo dục) đứa con không tuân thủ gia pháp này cho tốt một chút.
Ngô Thế Huân nghe bọn họ nói chuyện, cước bộ ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi lên phía trước, mà không để ý tới bọn họ.
"Đứng lại cho ta." Ngô Hùng không vui quát.
Cha ở ngay trước mặt của nó, làm con cái rõ ràng cái gì cũng không nói, chính là bất hiếu.
"Xin hỏi ông có chuyện gì?" Anh ôm cậu dừng bước lại lạnh lùng hỏi, hình như tuyệt đối không để ý đến người cha ở trước mắt.
"Đây là ngữ khí mày nói chuyện cùng với ba của mình sao?" Ngô Hùng đứng lên, và chỉ vào anh mà mắng to.
Tiếng mắng của Ngô Hùng, đánh thức cậu ở trong ngực anh.
"Thiếu chủ, sao vậy, sao ầm ĩ như vậy?" Lộc Hàm xoa xoa con mắt, buồn ngủ hỏi vì sao.
"Không có việc gì, một đám người nhàm chán đang kiếm chuyện. " Ngô Thế Huân khinh thường nói.
"Thiếu chủ --" Lộc Hàm còn muốn nói nhiều câu đùa, nhưng mà lời nói đã bị người ta làm cho ngừng lại.
"Ngô Thế Huân, hiện tại tao ra lệnh mày đem thằng nhóc ở trong ngực buông xuống." Ngô Hùng tức giận ra lệnh.
"Tôi ôm vợ của mình, có gì không đúng?"Ngô Thế Huân tiếp tục lạnh lùng trả lời.
"Thiếu chủ, ông ta --" Lộc Hàm muốn hỏi cái người đàn ông trung niên kia là ai, nhưng đã bị Ngô Thế Huân làm cho ngừng lại.
"Hàm nhi, yên tâm trở về phòng cùng bà Lâm, trong này để cho anh xử lý, ngoan ngoãn nghe lời, anh chưa bảo em đi ra, thì em đừng đi ra, nghe lời nha! Nếu như em không nghe lời, thì anh sẽ tức giận." Anh buông cậu xuống, giao vào tay bà Lâm, vuốt đầu của cậu và cưng chìu nói.
"Được, em nhất định nghe lời thiếu chủ nói." Cậu mỉm cười gật đầu, lưu luyến không rời liếc nhìn anh, sau đó trở về phòng cùng với bà Lâm.
Ánh mắt anh dành cho cô một chút an tâm, sau đó xoay người, và mặt không biểu tình nghiêm túc nhìn người trước mắt, cha của anh một chút cảm giác cũng không có.
Lộc Hàm ngoan ngoãn nghe lời, lên lầu cùng bà Lâm.
Tuy cậu rất muốn biết, vì sao trong này xuất hiện nhiều người lạ như vậy, vì sao những người này đều hung dữ như vậy, còn có cô gái kia đẩy cậu vào trong nước, vì sao cô ta chán ghét cậu như vậy, nhưng mà mặc kệ cậu muốn biết, đều phải nghe lời thiếu chủ nói, cậu cũng chỉ nghe lời của thiếu chủ thôi.
Ngô Ngữ Ti nhìn thấy cậu đi theo bà Lâm lên lầu hai, thì cười đắc ý.
Cô cũng không tin, đem người lớn nhất của Ngô gia cũng không chuyển được, vẫn không thể đem cái người vô dụng kia đá văng ra, nhưng trước khi đem nó đá văng ra, cô nhất định sẽ cho nó ở trong ao ngâm ba ngày ba đêm, để trút cái hận này.
Chap 36: Vị hôn thê
Ngô Thế Huân cùng Ngô Hùng bốn mắt nhìn nhau, hai người đều tràn ngập tức giận, Ngô Ngữ Ti thì ngồi ở một bên đắc ý, chờ xem kịch vui.
"Vì sao lại đem Ngữ Ti ngâm ở trong ao một ngày một đêm?" Ngô Hùng phá yên lặng trước, chất vấn.
"Nếu như không phải ông đem nó lên, có lẽ tôi còn ngâm nó lâu hơn nữa, thậm chí ngâm cho đến khi toàn thân nó thối rữa mới thôi." Ngô Thế Huân lạnh lùng nói, dường như đối với việc sống chết của Ngô Ngữ Ti tuyệt đối không quan tâm.
"Anh họ, làm sao anh có thể đối với em như vậy, em là em họ của anh a!" Ngô Ngữ Ti nghe được những lời này của Ngô Thế Huân, thì kích động đứng dậy không vui nói.
Ngô gia kiêng kỵ nhất chính là thân nhân tàn sát lẫn nhau, Ngô Thế Huân làm như vậy là phạm vào tối kỵ của Ngô gia, cho nên ông có đầy đủ lý do, đem tất cả sai lầm đều chỉ vào anh, cho nên ông có gan mà chất vấn Ngô Thế Huân.
"Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao cô ném Hàm nhi vào trong nước?" Ngô Thế Huân căm tức nhìn Ngô Ngữ Ti và hỏi lại.
"Em --" Ngô Ngữ Ti chột dạ, không biết phải trả lời như thế nào.
"Đợi chút, Ngữ Ti đem ai ném vào trong nước chứ?" Tề Hùng nghi vấn.
Ngô Ngữ Ti chỉ nói với ông, Ngô Thế Huân làm vậy là vì cô mắng một người hầu, cho nên đem cô ngâm trong nước, có vẻ sự tình không đúng.
"Chẳng lẽ Ngô Ngữ Ti không có nói cho ông biết, nó ở trong này tác uy tác phúc (làm mưa làm gió), không xem người hầu là người, thậm chí còn đem mạng người làm món đồ chơi sao?"Ngô Thế Huân chờ Ngô Ngữ Ti và hỏi lại.
Nếu như không phải là ba mình quá cưng chìu Ngô Ngữ Ti này, anh tuyệt đối sẽ không cho cô ta xuất hiện ở trong này.
"Sự tình có nghiêm trọng như vậy không, Ngữ Ti chỉ là hơi tùy hứng, hơi có tính tình của đại tiểu thư thôi, nhưng mà dù sao cái tên Lộc Hàm gì đó chỉ là người hầu, nếu quả thật là lỗi của Ngữ Ti, con nói với nó vài câu thì được rồi, vì sao mà dùng hình phạt nghiêm trọng với nó như vậy." Ngữ khí của Ngô Hùng ôn hòa rất nhiều, chỉ là khẽ trách cứ. Bởi vì ông biết rõ, chuyện này có chút kỳ quặc, tám phần là Ngô Ngữ Ti phạm lỗi rất nghiêm trọng, nhưng mà vì bảo toàn cho Ngô Ngữ Ti, ông chỉ có thể kéo tính khí xuống, hòa thuận nói với Ngô Thế Huân.
"Sự tình không nghiêm trọng như vậy phải không, một người sống sờ sờ, bị nó ném vào trong nước, thiếu chút nữa là chết đuối, cái này còn gọi là không nghiêm trọng ư, ông có phải cảm thấy xảy ra mạng người mới gọi nghiêm trọng hay không, hoặc là ông cho rằng, dù cho xảy ra mạng người ông cũng không thấy nghiêm trọng, bởi vì mạng người ở trong mắt của ông, căn bản cũng không đáng giá." Ngô Thế Huân nổi giận mà quát.
Nghe thấy tiếng hô của Ngô Thế Huân, Ngô Ngữ Ti có chút sợ hãi, có chút lui về phía sau, bắt đầu hối hận vì nhờ Ngô Hùng đến trút giận vì cô, chuyện này nếu như chuẩn bị không tốt, có lẽ Ngô gia sẽ náo loạn ra.
"Trên cái thế giới này, tiền tài chính là vương đạo, thân là ngừơi hầu, có làm trâu làm ngựa thì nên chuẩn bị tư tưởng, Ngữ Ti là đại tiểu thư, xử phạt một người làm, đó là đương nhiên." Ngô Hùng che chở cho Ngô Ngữ Ti và nói.
"Tôi đây nói cho ông biết, người bị nó ném vào trong nước không phải là người hầu gì cả, mà là vị hôn thê của Ngô Thế Huân tôi." Anh nghiêm túc nói.
"Mày nói cái gì, mày nói lại lần nữa cho tao xem." Ngô Hùng nghe được câu này, kích động mà xông lên, nắm chặt quần áo trước ngực Ngô Thế Huân và chất vấn.
"Nói bao nhiêu lần cũng giống nhau, tôi nói, cậu ấy là vị hôn thê của tôi." Ngô Thế Huân mặt không đổi sắc nói, nếu như người trước mắt này không phải ba anh, anh đã sớm ném ông qua vai, cho ông ngã trên mặt đất .
"Nó dựa vào cái gì mà làm con dâu tương lai của Ngô gia ta, nó có bối cảnh xuất thân gì sao?" Ngô Hùng khinh bỉ nói.
Theo ông biết, cậu bé này là một nhóc không hề có bất kỳ bối cảnh gì cả, một chút giá trị căn bản cũng không có.
"Chỉ bằng tôi thích cậu ấy, cái này là đủ rồi." Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn Ngô Hùng, nghiêm túc nói.
"Con dâu tương lai của Ngô gia tao đã chọn rồi, mày lập tức đem cái thằng nhóc kia đuổi đi cho tao." Ngô Hùng tức giận ra lệnh.
"Con dâu tương lai của Ngô gia do chính ông chọn thì tự mình lấy đi, cùng lắm thì tôi sửa họ mẹ, cho cậu ấy làm con dâu của Lâm gia." Ngô Thế Huân quay đầu đi, không nhìn Ngô Hùng, bộ dạng ra vẻ muốn cùng ông ta đối kháng.
Chap 37: Danh dự thiếu chủ
Ngô Hùng nghe thấy những lời này của Ngô Thế Huân, thì lập tức nổi trận lôi đình, đẩy anh ra và đem cái bàn bên cạnh đá ngã lăn trên mặt đất.
Loảng xoảng --
Ngô Ngữ Ti sợ tới mức có chút phát run, vội vàng lui về phía sau, thối lui đến ngoài cửa.
Nếu như Ngô Thế Huân cùng Ngô Hùng thật sự đánh nhau, như vậy cô cũng gặp nguy hiểm, dù sao hiện tại Ngô Thế Huân cũng đang căm ghét cô, nhất định sẽ tóm cô để trút giận, cho nên tốt hơn vẫn là cô nên trốn đi.
Lộc Hàm ở trong phòng trên lầu, nghe được tiếng vang thì muốn xuống nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến, thiếu chủ còn chưa có cho cậu đi ra ngoài, cho nên cậu đành phải ngoan ngoãn dừng lại.
Những người kia ở dưới lầu thoạt nhìn đều rất hung dữ, bọn họ có thể sẽ thương tổn đến thiếu chủ hay không?
Lộc Hàm lo lắng an nguy cho Ngô Thế Huân, sợ anh vạn nhất có chuyện gì, nhưng mà cậu lại không thể đi ra ngoài nhìn, thật sự là nôn nóng muốn chết.
Đợi chút, Ngô Thế Huân? Vừa rồi hình như cô nghe được người đang ông trung niên kia gọi thiếu chủ là Ngô Thế Huân, chẳng lẽ thiếu chủ tên là Ngô Thế Huân?
Lộc Hàm nghĩ đến thiếu chủ có khả năng tên là Ngô Thế Huân, lập tức bối rối, bất chấp tất cả mà xông ra ngoài.
Cậu muốn đi nói cho thiếu chủ biết, có người muốn hại anh, hơn nữa người kia chính là chú của anh.
Lộc Hàm vừa lao ra gian phòng, thì bị bà Lâm đẩy trở về.
"Hàm nhi, không được đâu đi vào mau lên." Bà Lâm đẩy Lộc Hàm trở vào trong phòng, và sau đó đóng cửa lại.
"Mẹ Lâm, con muốn đi nói cho thiếu chủ biết, chú của anh ấy muốn hại anh ấy." Lộc Hàm sốt ruột nói.
"Hàm nhi, làm sao con biết chuyện này?" Bà Lâm kỳ quái hỏi.
"Thời điểm chính là vừa mới ở bệnh viện a, lúc ấy con biết rõ nơi đó là bệnh viện, vì thế chạy loạn, kết quả là tránh ở mặt dưới bậc thang, chợt nghe thấy mặt trên có người nói chuyện, là một người đàn ông cùng một đàn bà, bọn họ nói muốn giết Ngô Thế Huân."
Bà Lâm nghe thấy những lời này của Lộc Hàm, như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu, và sau đó nhắc nhở nói, "Hàm nhi, con có nhớ hình dáng của người đàn bà kia trông thế nào hay không?"
"Nhớ rõ, nếu như con lại nhìn thấy bà ta, nhất định sẽ nhận ra bà ta, bà ta là một người đàn bà rất xinh đẹp mê hoặc lẳng lơ."
"Hàm nhi, chờ ta một chút, ta đi lấy đồ cho con xem." Bà Lâm nói xong, cũng vội vàng chạy ra ngoài, nhưng mà không bao lâu thì đã trở lại.
Bà Lâm lấy tấm ảnh ra đặt ở trước mặt Lộc Hàm, cho cô nhận diện, "Hàm nhi, có phải là người đàn bà này không?"
Cậu đem ảnh chụp tới và cẩn thận xem, " Bà ấy, chính là bà ấy, con nhận ra bà ấy."
"Ta đây đã rõ, Hàm nhi, lần này con đã giúp thiếu chủ một đại ân, con thật sự là phúc tinh của thiếu chủ." Bà Lâm hưng phấn nói.
"Mẹ Lâm, bọn họ có thể thương tổn thiếu chủ hay không, thiếu chủ có thể bị nguy hiểm hay không?" Cậu lo lắng hỏi.
"Chỉ cần Hàm nhi ngoan ngoãn sống ở chỗ này, thiếu chủ chuyện gì cũng không có, con hiểu chưa?" Bà Lâm ôm Lộc Hàm, loại tình thương của mẹ mà nói.
"Dạ, con sẽ ngoan ngoãn sống ở chỗ này." Lộc Hàm ngây thơ tin lời nói của bà Lâm, yên tĩnh đợi ở trong phòng.
Bà Lâm hài lòng gật gật đầu, đi ra gian phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhìn Ngô Thế Huân cùng Ngô Hùng giằng co trong phòng khách.
Xem ra thiếu chủ bọn họ cùng lão gia lại bắt đầu đấu rồi, tiết mục như vậy thường xuyên trình diễn, bọn họ thấy nhưng cũng không thể trách . Sự tình đáng sợ nhất cũng không phải là cái này, mà là Ngô Triển kia, nhị gia của Ngô gia.
Ngô Thế Huân cũng không có vì Ngô Hùng tức giận mà sợ hãi, vẫn là mặt không biểu tình nhìn ông ấy, bộ dạng ra vẻ muốn cùng ông đối kháng.
Nhìn thấy con mình lại không đem ông người làm cha này để vào mắt như thế, Ngô Hùng càng thêm tức điên, giơ lên tay muốn tát Ngô Thế Huân một cái, nhưng mà tay đang ở giữa không trung thì bị Ngô Thế Huân chặn lại được.
Chap 38: Cha con khắc khẩu
Tay của Ngô Hùng bị Ngô Thế Huân chặn lại, rất không vui.
"Mày lại dám phản kháng, trong mắt mày còn có xem tao đây là cha hay không?"
"Nếu như tôi không xem ông là cha, ông có thể ở trước mặt tôi mà rống to kêu gào đấy sao?" Ngô Thế Huân bỏ tay Ngô Hùng ra, lạnh lùng nói.
"Tao làm sao có thể sinh ra mày đứa con bất hiếu này --" Ngô Hùng cắn răng nghiến lợi nói.
"Tôi tại sao có thể có loại người cha không hề có nhân tính như ông --" Ngô Thế Huân đồng dạng cắn răng nghiến lợi nói.
"Mày nói cái gì, mày nói lại lần nữa cho tao xem --" Ngô Hùng nổi giận nói, giống như không chịu nổi đả kích.
"Tôi sẽ không quên Ngô gia có ngày hôm nay, là ông dùng mạng mẹ tôi đổi lấy, ông vì phú quý, thậm chí ngay cả tánh mạng vợ mình cũng có thể không để ý, người cha nhẫn tâm như vậy, tôi cũng không cần." Ngô Thế Huân mạnh mẽ lên án, lòng đang đổ máu, bởi vì mẹ chết đi mà chảy máu.
"Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ một cái ngoài ý muốn mà mày muốn lưng tao đeo tất cả trách nhiệm sao?" Ngô Hùng phản bác.
"Ông hôm nay đến chính là muốn cãi nhau với tôi ư, nếu vậy thì xin mời về, tôi không muốn cãi nhau với ông." Ngô Thế Huân nói sang chuyện khác.
Anh không muốn nhớ lại cái chết của mẹ, càng không muốn cùng cha của mình biện luận quá nhiều, sẽ gia tăng thêm oán hận của anh mà thôi.
"Tao hôm nay tới là vì chuyện của Ngữ Ti, không phải đến cãi nhau với mày ." Ngô Hùng cũng dời chủ đề.
Mỗi lần cha con cãi nhau, đều là bởi vì sự kiện này, thời điểm tất cả thói quen của bọn họ lại làm cho túi bụi, rồi nói sang chuyện khác.
"Ông tốt nhất nên nhắc nhở nó, đừng ở chỗ này mà gây chuyện, nhưng sau này nó cũng không có cơ hội, nếu để cho tôi phát hiện nó lại đến đây, tôi sẽ kêu người cắt đứt chân của nó. Nơi này là nơi ở của mẹ tôi khi còn sống, tôi sẽ không cho phép bất luận là kẻ nào làm bẩn nó, các người tốt nhất nghe cho rõ." Ngô Thế Huân trừng mắt Ngô Ngữ Ti ngoài cửa, cảnh cáo nói.
Bị Ngô Thế Huân trừng như thế, Ngô Ngữ Ti bị dọa một thân ra mồ hôi lạnh, rất là sợ hãi.
Cô cho rằng Ngô Hùng có thể đối phó được Ngô Thế Huân, xem ra cha là ép con trai không được, nhưng mà còn chưa có giáo huấn Lộc Hàm kia, cô đúng là không phục.
Không sao, hiện tại không giáo huấn được nó, thì còn có sau này, một ngày nào đó, cô sẽ cho thằng nhóc quê mùa kia trả giá thật nhiều.
"Mặc kệ như thế nào, tao cũng sẽ không cho thằng bé quê mùa kia tiến vào cửa chính của Ngô gia, mày cũng nghe rõ cho tao, hừ --" Ngô Hùng cũng nói cảnh cáo, căm tức nhìn Ngô Thế Huân, rồi sau đó mới xoay người rời đi.
Lấy một người phụ nữ do gia đình sắp xếp một chút trợ giúp cũng không có, anh tuyệt đối không đáp ứng.
Ngô Ngữ Ti nhìn thấy Ngô Hùng đi ra ngoài, lập tức tiến lên, tay vịn cánh tay Ngô Hùng, cùng đi với ông hướng cửa chính đi ra.
"Bác cả, con dâu tương lai mà bác chọn là ai a?" Ngô Ngữ Ti nghi vấn.
"Chính là thiên kim Diệp gia." Ngô Hùng rất hài lòng nói.
"Sẽ không phải là con gái Diệp Thiên,Diệp Tầm Phương chứ?" Ngô Ngữ Ti kinh ngạc nói.
Diệp Thiên chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tầm Phương chính là hòn ngọc quý trên tay của ông ta, vô cùng cưng chìu a, nếu như có thể cưới được Diệp Tầm Phương, chẳng khác nào có nửa cái tập đoàn Diệp Thị.
Ngô thị cùng Diệp Thị đều là đại gia tộc buôn bán, năng lực của Diệp Thị có lẽ mạnh hơn một chút, nếu như Ngô gia cùng Diệp gia thông gia, thế lực đó mạnh đến nổi không thể đo lường a!
"Con thật thông minh, chính là Diệp Tầm Phương, ta nhất định sẽ làm cho Ngô Thế Huân lấy Diệp Tầm Phương." Ngô Hùng nói rất khẳng định, sau đó lên xe.
Ngô Ngữ Ti buông tay Ngô Hùng ra, đi đến bên kia cũng lên xe, trong nội tâm suy nghĩ làm như thế nào để cùng Diệp Tầm Phương kia trở thành bạn tốt, do đó có thể đối phó với sự cố gắng bảo vệ Lộc Hàm của Ngô Thế Huân.
Đã tìm được biện pháp tốt đối phó Lộc Hàm rồi, cô trước hết nhịn xuống cơn tức này và sau này sẽ đòi lại, Ngô Ngữ Ti cô cũng không phải là người nén giận.
...................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro