Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31 + chap 32 + chap 33 + chap 34

Chap này tặng bạn nlt_seni94. Xin lỗi các bạn ở mấy chap trước có một sự nhầm lẫn hết sức tai hại bây giờ mình xin đc sửa lại

Phác Ngữ Ti => Ngô Ngữ Ti
Phác gia => Ngô gia
______________________^.^___________________________

Chap 31: Ngô Thế Huân là ai?

Y tá nhìn thấy Lộc Hàm giống như nổi điên chạy loạn, sợ có chuyện gì xảy ra nên đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa được bao lâu, thì đã thấy mất bóng dáng của cậu, bất đắc dĩ đành phải đi tìm người hỗ trợ tìm kiếm.

"Ta không muốn nằm viện -- ta không muốn nằm viện --" Lộc Hàm không có phương hướng mà chạy loạn, chạy đến một cái góc đầu bậc thang, chung quanh không có cửa, cũng không có cửa sổ làm sao cậu trèo qua, quá kinh hoảng cậu liền chui xuống mặt dưới bậc thang, thân thể co lại run rẩy, lấy tay đặt vào trong miệng của mình cắn chặt, trong nội tâm vẫn tự nói với mình -- không phải sợ không phải sợ. Nhưng mà mặc kệ cậu cố gắng như thế nào, cái cảm giác sợ hãi này vẫn tồn tại.

Song từ đó Lộc Hàm cảm thấy sợ hãi lại tăng thêm, từ khóe mắt chảy xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng hướng trong góc chen vào, nhưng mà mặc kệ cậu chen như thế nào, cảm giác toàn bộ thân thể của mình vẫn không thể ẩn núp hoàn toàn.

Nếu như không đem thân thể của mình ẩn núp đi, như vậy quỷ sai sẽ đến đem cậu mang đi.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, toàn thân Lộc Hàm run lên, rất mỏi mệt, nước mắt giống như đã khô lại, trong khóe mắt không còn chảy xuống nữa, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối của mình, khẽ chìm vào giấc ngủ.

Đang lúc cậu sắp ngủ thì đột nhiên cảm giác trên đầu của mình có người đang nói chuyện.

Kỳ thật hai người kia đã sớm ở chỗ này, chỉ là Lộc Hàm quá mức sợ hãi, căn bản không có phát hiện mà thôi.

Tại góc trên mặt thang lầu, một nam một nữ đang sửa sang lại quần áo mất trật tự, vừa sửa sang lại vừa nói chuyện với nhau.

"Bảo bối, Ngô Hùng có gây cho em cảm giác lớn hay không?" Người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn nói.

"Ông ta?" Người đàn bà khinh thường nói, "Ông ta quả thực chính là người biến thái, cưới em lâu như vậy mà cũng chưa từng đụng qua, em bây giờ hoài nghi, mục đích ông ta lấy em chính là vì ở thời điểm xã giao, muốn có một bạn gái bên người, nói khó nghe một chút, ông ta chỉ là đem em làm bình hoa."

"Không thể nào, năm năm trước anh ấy cũng đã cưới em rồi, thật sự một lần cũng không chạm qua em?" Người đàn ông không thể tin hỏi.

"Lừa anh thì em được cái gì, thôi, chúng ta không trò chuyện về lão già đó nữa, nói về Ngô Thế Huân đi, kế hoạch lần trước của anh đã thất bại, chắc hẳn từ nay về sau sẽ không dễ dàng thuận lợi như vậy." Người đàn bà sau khi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cao ngạo hỏi.

"Nói đến cái tên tiểu tử thúi kia anh liền tức giận, chém nhiều đao như vậy, nó lại không chết, ngược lại còn cắn anh một cái, làm cho đám hàng kia của anh bị cảnh sát kiểm tra và thu, nếu như không phải anh thông minh tìm một kẻ chết thay, thì chỉ sợ lúc này ngồi tù chính là anh." Người đàn ông nổi giận nói.

Vốn có thể một phát tiền của phi nghĩa, đem thuốc phiện nội địa đưa ra ngoài, ai biết Ngô Thế Huân nó lại nói chuyện này cho cảnh sát, nếu ông không kéo một đàn em làm đệm lưng, sau đó làm chính mình bị thương, chắc là chạy không khỏi lưới pháp luật .

Nghĩ lại Ngô Triển ông cũng là một phần tử của Ngô gia, vì cái gì mà một phân tiền của Ngô gia cũng không được, ông không phục.

"Nói khó nghe như vậy, nhưng nó là cháu anh." Người đàn bà châm chọc nói ra, ngữ khí tràn đầy khinh bỉ.

"Cháu, anh không xem nó là cháu, nó cũng không có cho anh làm chú, ngoài mặt hoàn hảo, nhưng sau lưng mọi ngừơi chính là cừu nhân (kẻ thù), một ngày nào đó, anh sẽ lột da nó." Ngô Triển nắm chặt nắm tay, tức giận quát.

"Được rồi, chờ anh thật sự lột da nó rồi hãy nói." Người đàn bà nói xong, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị người ta kéo lại.

"Lỵ Liên, chúng ta thật vất vả mới có thể gặp nhau, đừng đi mau như vậy chứ!" Ngô Triển giữ chặt người đàn bà, ôm bà ta vào trong ngực, tràn ngập dục vọng nói.

"Ngô Triển, Lữ Lỵ Liên em là hạng người gì anh nên hiểu rõ, làm việc phải có một mức độ, nếu anh không đi, em nghĩ người của Ngô Thế Huân sẽ đến đây, nếu như bị nó phát hiện em với anh cùng một chỗ, em liền xong đời, anh biết không?" Lữ Lỵ Liên nghiêm túc nói, sau đó giày cao gót giẫm vang dội, đi xuống cầu thang.

Lộc Hàm ở dưới mặt bậc thang, thấy được bóng lưng của người đàn bà, cậu nhận ra chính là người vừa rồi ở cửa ra vào cùng một người đàn ông chen tới chen lui.

Nếu là người đàn bà này, như vậy thì người đàn ông phía trên kia chính là người đàn ông ban nãy.

Bọn họ rốt cuộc muốn hại ai, Ngô Thế Huân là ai?

Cậu rất muốn đi nói cho cái người tên Ngô Thế Huân biết, có người muốn hại anh ta, nhưng mà cậu lại không biết người đó, cho nên cậu đành bất lực .

Chap 32: Cảm thấy tự ti

Lữ Lỵ Liên đi rồi, Phác Triển ở trên bậc thang mới từ từ đi xuống.

Ông ta cố ý cho Lữ Lỵ Liên đi trước, sau đó mình mới đi, như vậy cũng sẽ không có người phát hiện được bọn họ ở cùng một chỗ, không bị người ta phát hiện, như vậy ông sẽ không có nhược điểm ở trong tay Ngô Thế Huân, anh tự nhiên cũng không thể làm cái gì để gây khó dễ cho ông.

Lộc Hàm nghe được tiếng bước chân của người đàn ông kia, vì vậy sợ tới mức mà co thân thể lại, cố gắng chen vào bên trong.

Người đàn ông này rất khủng bố, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, ngay cả thân nhân của mình cũng muốn giết, nhất định là người xấu, cậu không muốn cùng người xấu ở cùng một chỗ.

Phác Triển đi xuống thang lầu, vừa định rời đi thì đột nhiên cảm giác có chút là lạ, giống như có tiếng gì đó, vì thế nhìn chung quanh mấy lần.

Cậu nhìn thấy ông ta dừng lại, hai chân Phác Triển ngay dưới mắt của cậu, nên lập tức ngừng thở, lấy tay của mình che ở miệng, không để cho bất kỳ thanh âm nào của mình phát ra.

Người này là người xấu, cậu không thể bị người xấu phát hiện cậu ở trong này.

Phác Triển tùy ý nhìn mấy lần, phát hiện không có người, vì thế liền rời đi.

Lộc Hàm nhìn thấy ông ta đi, lúc này mới thở dài một hơi thật to.

Vừa rồi bởi vì hai người này, làm cho cậu gần như quên trong này chính là bệnh viện, sau khi hai người kia đi, thì cậu mới ý thức tới điểm này, vì vậy sợ hãi mà nuốt nước miếng, trừng to mắt nhìn phía trước.

Cậu nhớ rõ có người nói qua, chỉ cần cố gắng mở to mắt, quỷ sai cũng sẽ không dám tới tìm người, cho nên cậu phải mở mắt thật to.

Nhưng mà con mắt trừng không được bao lâu, thì cảm giác có hơi đau thật không thoải mái, cậu quá mệt mỏi rất muốn ngủ, nhưng mà lại không dám ngủ.

Lộc Hàm cũng không biết chuyện của mình sao lại thế này, đột nhiên nhớ tới người đêm qua, thiếu chủ quan tâm cậu, hiện tại cậu thật sự rất muốn ở lại ở bên người của anh, không biết vì sao, có anh ở bên người, cậu cảm thấy rất an toàn.

"Hàm nhi, con đang ở đâu?"

Lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng gào của bà Lâm.

"Hàm nhi, mau đi ra đi!" Thanh âm của ông Lâm ngay sau đó cũng truyền vào trong tai cậu.

"Mẹ Lâm bác Lâm, con ở trong này." Lộc Hàm thấp giọng nói.

Cậu không dám nói lớn tiếng, lo sợ quỷ sai sẽ nghe được tiếng của cậu, sau đó sẽ xuất hiện ở trước mặt của cậu.

Trong đầu Lộc Hàm nhịn không được mà tưởng tượng bộ dáng của quỷ sai, rất là khủng bố, cuối cùng sợ tới mức khóc lên, nhưng lại không dám khóc lớn tiếng.

"Mẹ ơi, con sợ -- ô ô --"

Trong đầu Lộc Hàm nghĩ về mẹ đã chết, đột nhiên lại nghĩ tới thiếu chủ, vì vậy nức nở thì thào tự nói, "Thiếu chủ, em sợ quá, thiếu chủ, anh đang ở đâu, thiếu chủ, dẫn em đi, van cầu anh dẫn em đi, ô ô --"

Nhưng cậu quá bất lực, nên mới dùng ngôn ngữ để xin trợ giúp, dùng chuyện này để dỗ dành chính mình, cậu căn bản chưa nghĩ qua, trong suy nghĩ của cậu thiếu chủ sẽ xuất hiện.

Thiếu chủ ở trong lòng của cậu, chính là một người thần bí, cậu không cách nào biết về người thần bí, mẹ Lâm và bác Lâm không muốn nói cho cậu biết, mà thiếu chủ lại rất ít xuất hiện ở trước mặt của cậu. Mặc dù như thế, trong nội tâm cậu vẫn là đối với thiếu chủ này có cảm giác ỷ lại mãnh liệt, phảng phất trên thế giới này, chỉ có anh có thể cho cậu cảm giác an toàn.

"Thiếu chủ, anh thật sự quan tâm tới Hàm nhi ư, nhưng mà vì sao anh cũng không tới gặp Hàm nhi ?" Lộc Hàm bởi vì không thấy Ngô Thế Huân , trong nội tâm cực kỳ mất mát.

Mẹ Lâm nói, thiếu chủ chính là người thật sự quan tâm cậu, nhưng mà nếu như anh thật sự quan tâm cậu, vì sao không chịu gặp cậu, chẳng lẽ bộ dạng cậu rất xấu sao?

Lộc Hàm vừa nghĩ tới khả năng này, thì vươn tay ra chạm vào khuôn mặt khô khốc gầy teo của mình, cảm giác tự ti tự nhiên sinh ra, vì thế lấy dây chuyền trên cổ ra nắm ở trong tay và không ngừng rơi lệ.

Thật sự cậu không đẹp, không có khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như những đứa trẻ khác, lá gan lại nhỏ, cũng sợ bệnh viện, không có bối cảnh gia đình, gần như không khác với cô nhi lắm, ai sẽ thích cậu ?

Lộc Hàm càng nghĩ thì càng tự ti, cuối cùng lấy tay ôm mặt của mình, bi thương mà khóc.

Chap 33: Chú cháu bất hòa

Ngô Thế Huân vừa nghe tin Lộc Hàm chạy loạn ở bệnh viện thì chạy đến, khi anh đuổi tới thì bà Lâm và ông Lâm vẫn chưa tìm được cậu, anh tức thì phẫn nộ, một quyền đánh lên trên tường, làm thạch cao trên vách tường rớt xuống một ít, sau khi đánh xong thì rống to.

"Mấy ngừơi làm việc thế nào vậy, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, vì sao nhiều lần làm cho cậu ấy gặp chuyện không may như thế?"

"Thiếu chủ, chúng tôi --" Bà Lâm chột dạ muốn nói nhận sai, nhưng mà còn chưa nói đã bị chặt đứt.

"Đủ rồi, nói cũng vô dụng tôi không muốn nghe, mau tìm người đi, Xán Liệt, Xán Đại các cậu đến bên kia tìm." Ngô Thế Huân ra lệnh cho hai người đi theo phía sau anh.

"Dạ, thiếu chủ." Xán Liệt và Xán Đại nghe lệnh, lập tức đi tìm người.

Bà Lâm ông Lâm không cần chờ anh hạ mệnh lệnh, tự mình hướng bên kia đi tìm, anh một thân một mình đi lại bên kia tìm.

Sau khi những người này đi, thì trong bệnh viện nhiều người thở dài một hơi, hướng phòng bệnh của mình trở về.

Ngô Thế Huân đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy Ngô Triển từ bên trong đi tới, vì thế dừng bước lại, mặt không biểu tình nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén xen lẫn chút tức giận, nhưng mà lại bị anh che dấu rất khá, người khác căn bản nhìn không ra.

Ngô Triển nhìn thấy Ngô Thế Huân thì vô cùng bối rối, nhưng mà ông ta cực lực ngăn chặn khủng hoảng trong lòng, mỉm cười với anh, làm bộ thân thiện nói: "Ơ, đây không phải Thế Huân ư, cháu tới bệnh viện làm gì, sẽ không phải giống như chú chứ, bị thương à."

"Chú hai, lúc tôi còn tôn trọng xưng hô ông là chú hai, thì tranh thủ thời gian mà biến mất trước mặt tôi." Anh cảnh cáo.

Anh cùng chú hai từ trước đến nay đều bất hòa, ông ta là chú hai mà bất hòa với anh vì tài sản Ngô thị, thật sự là buồn cười.

Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới kế thừa tài sản của Ngô thị, nhưng anh cũng sẽ không khiến cho Ngô thị một tập đoàn lớn như vậy rơi xuống tay của chú hai anh.

"Chú dầu gì cũng là chú hai của mày, là trưởng bối của mày, mày tối thiểu nhất --" Ngô Triển còn chưa nói xong, anh lập tức cắt đứt lời của ông ta.

"Nếu như ông không phải là chú hai của tôi, như vậy bây giờ ông phải làm là vượt qua trước mặt tôi, hiểu chưa?" Anh nhíu mày nói, dùng ánh mắt đe dọa Ngô Triển.

"Ha ha, đã biết, chú đây lập tức biến mất." Bộ dạng Ngô Triển giả bộ như không có chuyện gì, gượng cười sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Một ngày nào đó, ông phải cho tên Ngô Thế Huân này quỳ xuống, cung kính dập đầu với ông. Hôm nay nếu không vì ông và Lữ Lỵ Liên hẹn hò trong này, ông mới sẽ không như vậy mà đã đi rồi, nhất định sẽ tìm hiểu căn nguyên, biết cho rõ anh đến bệnh viện làm gì?

Ngô Triển vừa đi, vừa cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ, trong nội tâm cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên hiện tại ông không thể biết rõ, nhưng mà sau khi có thể biết rõ, nói không chừng từ nơi này ra tay, ông có thể bắt lấy nhược điểm của anh ở trong tay!

Ngô Thế Huân không để ý tới ông ta, mà đi con đường của mình, tiếp tục đi tìm Lộc Hàm nhưng mà anh đại khái đã đoán ra Phát Triển đang suy nghĩ cái gì.

Ngô Triển muốn giết anh, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, nếu như cái này anh cũng không thể đoán được, chỉ sợ sớm đã chết trên tay ông ta rồi.

Ngô Thế Huân buông chuyện của Ngô Triển, chuyên tâm tìm Lộc Hàm, đi tới thì phát hiện phía trước đã là đầu bậc thang, không còn bất kỳ đường nào nữa, trong lòng nghĩ cậu sẽ không ở trong này, vì vậy xoay người, muốn quay đầu đến nơi khác tìm.

Nhưng mà mới xoay người, chợt nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ, lại cẩn thận nghe thì phát hiện đó là tiếng của Lộc Hàm, vì vậy vội quay người trở lại, từng bước một tới gần nơi phát ra tiếng.

Chap 34: Đính ước với nhau

Lộc Hàm lấy tay che mặt của mình tự ti khóc, trong lòng nghĩ đến thiếu chủ bởi vì cậu không xinh đẹp mà không yêu mến cậu, vô cùng thương tâm, thậm chí cảm thấy mình sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng trầm trọng, lại làm nhiều việc của osin nữa, cậu sao có thể xinh đẹp được. Cậu biết rõ, các bé trai đều yêu thích cậu bé xinh đẹp ( có ai thấy đoạn này nó ngộ ngộ sao không ), cậu không trách thiếu chủ không thích cậu, chỉ tự trách bộ dạng xấu xí của mình.

"Thiếu chủ, anh đừng không thích em được không?" Lộc Hàm đột nhiên nức nở cầu khẩn.

Thế Huân đã đi tới, anh chưa kịp khom người nhìn vào bên trong, thì chợt nghe thấy những lời này, lập tức lông mày hơi nhíu lại.

Anh khi nào thì nói qua không thích cậu, nếu như không thích cậu, anh sẽ vì cậu mà làm nhiều như vậy sao, thật là một cậu bé ngốc.

"Ô ô, thiếu chủ không thích mình, mình nên làm cái gì bây giờ?" Lộc Hàm không biết Thế Huân đứng ở bên ngoài, nên thương tâm khóc lóc.

Thế Huân thật sự không chịu được bị cô bịa đặt lên án, vì vậy lạnh lùng hỏi, "Ai nói cho em biết, anh không thích em?"

Lộc Hàm biết là mình đang lầm bầm lầu bầu một mình, căn bản là không có người sẽ trả lời vấn đề của cậu, chính lúc này đột nhiên lại có người trả lời vấn đề của cậu, rất là kinh ngạc, thân thể không ngừng co vào bên trong.

Sẽ không phải là quỷ sai đến đây a, quỷ sai tới bắt cậu, không muốn.

"Quỷ sai đại ca, van cầu ngài không cần mang ta đi được không?" Lộc Hàm vừa trốn vừa cầu khẩn.

Thế Huân vốn muốn ngồi xổm xuống nhìn xem người phía dưới, nhưng mà đột nhiên nghe được những lời này của cậu, thì càng im lặng hơn.

Anh khi nào thì thành quỷ sai rồi?

Xem ra sức tưởng tượng của cậu bé này thật sự là phong phú, Thiên Mã Hành Không (???) gì đó cô cũng nghĩ tới.

Thế Huân cảm thấy rất thú vị, anh mỉm cười rồi sau đó ngồi chồm hổm xuống, nhìn cậu bé con ở bên trong, nhìn xem rốt cuộc cậu bị dọa thành dạng gì?

"Không muốn, tránh ra, không được bắt ta, thiếu chủ cứu em." Lộc Hàm hai tay ôm đầu gối, cái đầu cong ở trong đầu gối, và trong miệng nói không ngừng, căn bản cũng không nhìn xem người ở bên ngoài là ai.

Vừa kêu anh tránh ra, vừa muốn anh cứu cậu, cậu bé con này, thật đúng là quá mâu thuẫn rồi.

"Em nhất định muốn anh đi sao?" Anh ôn hòa hỏi, trong giọng nói tràn đầy yêu mến.

Nếu như anh mà không lên tiếng, cậu bé con này chắc sẽ bị trí tưởng tượng của mình hù chết.

Lộc Hàm sợ tới mức toàn thân phát run, song khi nghe được giọng nói quen thuộc thì tất cả sợ hãi đều để qua một bên, trong nội tâm lộ vẻ nghi vấn.

Cái giọng nói này rất quen thuộc, giống như nghe qua ở đâu rồi?

Lộc Hàm cố gắng hồi tưởng, cuối cùng hưng phấn ngước lên, kích động mà hô to, "Thiếu chủ."

Cậu nhớ rõ cái giọng nói này, cái giọng nói này chính là cái giọng đêm qua đã nói với cậu, cái giọng nói này là của thiếu chủ, lúc này cậu nhớ rất rõ ràng.

"Hàm Hàm, thân thể em còn chưa khỏe, chớ ở bên trong nữa mau đi ra đi bằng không sẽ lạnh đó." Thế Huân cởi áo khoác của mình, sau đó phủ lên cho cậu, tiếp theo thì ôm cậu ra .

"Thiếu chủ, em không muốn ở trong bệnh viện, anh dẫn em đi được không?" Lộc Hàm cong người ở trong ngực Thế Huân và cầu khẩn.

"Được, từ nay về sau anh sẽ mời thầy thuốc gia đình cho em, như vậy em cũng không cần phải đến bệnh viện." Thế Huân cưng chìu nói, ôm cậu hướng cửa chính bệnh viện mà đi.

"Thiếu chủ, em không xinh đẹp, anh còn quan tâm đến em không?" Lộc Hàm ngây ngốc hỏi.

"Hàm Hàm, sau này trưởng thành em làm vợ của anh được không?" Anh nói.

"Làm vợ của anh, vậy có phải anh sẽ vĩnh viễn quan tâm em?" Lộc Hàm nghiêm túc hỏi.

Cậu lúc này, còn không hiểu rõ ý nghĩa làm vợ là gì, chỉ biết là, một cậu con trai muốn cùng một gã đàn ông ở cùng một chỗ, cực kỳ lâu, có thể là cả đời như vậy. Cùng anh ở bên nhau cả đời, cậu nguyện ý.

"Phải." Thế Huân khẳng định trả lời.

"Được, em đây trưởng thành làm vợ của anh, nói như thế là quyết định rồi nha." Lộc Hàm cong người trong ngực Thế Huân và ngây thơ nói, căn bản không biết rõ ý gì. Cậu chỉ cần thiếu chủ vẫn quan tâm cậu là đủ rồi, về phần anh là ai, cái đó không quan trọng.

Thế Huân cười nhạt một tiếng, không nói một câu, ôm cậu đi ra bệnh viện và lên xe.

Cứ như vậy, vô cùng đơn giản như vậy, bọn họ đính ước với nhau.

Xa xa, có một đôi mắt đố kỵ cộng thêm tức giận nhìn bọn họ.

Ngô Ngữ Ti ngồi ở trong xe, nhìn Thế Huân ôm Lộc Hàm ra, rất là tức giận.

Cô bị ngâm mình ở trong ao một ngày một đêm, nỗi nhục này cô nhất định sẽ tính lại gấp bội.

..................................
Có ai hóng chap sau không nek~~~♡.♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro