chap 3 + chap 4
Chương 3: Vô cùng mất mát.
Lúc này cỡ khoảng mười giờ tối, vì thế người trong thôn chắc cũng đã nghỉ sớm, nên xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Lộc Hàm lần mò lẻn vào phòng bếp nhà mình, tìm khắp tất cả mọi nơi, mới tìm được một củ khoai lang lạnh, nhưng mà cậu cũng đã rất thỏa mãn, vui vẻ cầm lấy khoai lang, xem củ khoai lang nguội lạnh trong tay kia như là báu vật, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, chạy về phòng cỏ tranh nhỏ của mình.
Song khi lúc cậu trở lại phòng cỏ tranh, trong phòng đã không thấy người.
"Anh trai, anh đang ở đâu vậy?". Cậu sốt ruột tìm kiếm khắp nơi.
"Anh trai, em tìm thức ăn cho anh đã trở lại rồi, anh đi ra đi!". Cậu vừa tìm, vừa hô, cuối cùng khóc lên.
"Anh trai, anh đã đi đâu, có phải là Hàm Hàm không tốt, làm đau anh, cho nên anh mới đi không". Cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngừng nức nở, trong lòng rất mất mát.
"Ô ô --".
Cậu tưởng lúc nãy bôi thuốc cho anh, làm đau anh, cho nên anh mới thừa dịp lúc cậu không có ở đây mà rời đi, nhưng mà Lộc Hàm tuổi còn nhỏ căn bản cũng không biết rằng, một người bị trọng thương, là không có năng lực rời đi.
"Hàm Hàm, sao trễ rồi mà con còn ở bên ngoài khóc vậy, không phải là mẹ hai của con lại đánh con chứ?".
Một người đàn bà trung niên nghe được tiếng khóc, nên đi ra cửa nhà, rồi đi đến trước mặt cậu hỏi, trong mắt tràn đầy đồng tình cùng bất đắc dĩ.
"Dì Lưu, con --".
"Dì biết, con đợi một chút, hôm nay dì làm rất nhiều bánh bao, bây giờ vẫn còn, dì đi lấy vài cái cho con".
Bà nói xong, vội vàng đi về nhà, cầm lấy mấy cái bánh bao nóng hổi, sau đó lại nhớ tới cậu ở bên cạnh, kín đáo đưa bánh bao cho cậu.
"Hàm Hàm, mau ăn đi, chắc đói bụng lắm". "Cám ơn dì Lưu --".
Cậu cảm động nói, đưa tay nhận bánh bao coi như trân bảo, mà không ăn. Nếu như mẹ kế không chán ghét cậu như thế, có lẽ tình cảnh của cậu sẽ tốt hơn nhiều, tối thiểu có thể giống như những đứa trẻ khác, vui vẻ mà đến trường.
"Mau đi về nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài".
"Dạ, con đi về trước, dì Lưu ngủ ngon". Cậu cầm bánh bao, lễ phép cảm tạ, sau đó đi đến phòng cỏ tranh của mình.
Anh trai kia nhất định là đã đi, tuy cậu không biết là anh đi như thế nào, nhưng là cậu biết rõ anh trai này nhất định còn sống, nếu còn sống, thì cậu cũng an tâm.
Sáng sớm hôm sau, cậu vẫn như trước đến đất trồng rau làm việc, nhưng hai mắt sưng đỏ làm người ta nhìn thấy là biết, cậu khóc đã lâu, cả người thoạt nhìn rất không có tinh thần, làm việc cũng không có hăng hái, đến trưa cũng chưa làm xong một nửa công việc
"Thằng nhóc chết tiệt kia, tao gọi mày tới để làm việc, không phải bảo mày đến ngẩn người". Đột nhiên một giọng nữ bén nhọn, mắng to.
Một người đàn bà trung niên, bộ dạng chanh chua chỉ vào cậu, trên tay cầm lấy một cành roi trúc dài nhỏ, là loại đánh người rất đau, rất giống một cọp mẹ, vô cùng hung hãn.
Cậu ngẩng đầu, khi thấy mẹ kế của cậu hai tay chống nạnh, chỉa tay về phía cậu mắng to, cậu liền nâng lên tinh thần, cố gắng làm việc, không dám lại ngây người.
"Nếu làm không xong, đừng mong được ăn cơm, nói, ngày hôm qua củ khoai lang ở phòng bếp có phải là mày ăn trộm không?"- Bà mẹ kế tức giận chất vấn.
"Mẹ hai, là con cầm"- cậu cúi đầu thừa nhận.
"Được, tuổi còn nhỏ đã đi học trộm đồ, xem tao có cắt đứt tay của mày không".
Người đàn bà nói xong, giơ roi lên chuẩn bị đánh lên trên người Vương Nguyên, nhưng mà khi tay đang giơ giữa không trung liền bị người bắt được.
Chương 4: Hoài bão ấm áp.
Lộc Hàm vốn đang nhắm chặt hai mắt, và chờ đau đớn kéo đến, nhưng kết quả một chút đau đớn đều không cảm thấy được, vì vậy từ từ mở mắt, xuất hiện trước mắt là một người đang nắm chặt tay mẹ kế cậu, ngăn cản động tác của bà.
Một ông bác khoảng hơn bốn mươi năm mươi tuổi đang nắm chặt tay của bà, làm cho bà ấy đau đến nỗi khuôn mặt đều biến dạng, đứng phía sau ông còn là một bà bác cùng tuổi với ông.
"Ông là ai, mau buông tay".
"Sao một người lớn như bà, lại bắt nạt một đứa bé như thế, bà có biết xấu hổ không vậy?". Ông bác không vui nói, sau đó ném bà mẹ kế ngã trên mặt đất.
"Tôi giáo dục con của mình, các người quan tâm làm gì?". Bà mẹ kế đứng lên, không phục mà mắng to.
"Đứa bé ngoan, nói cho mẹ Lâm biết, bà ta có phải là mẹ của con không?". Bà bác ngồi xổm trước mặt cậu, nắm lấy hai tay của cậu mà hỏi.
Cậu cảm thấy bà thật hiền lành, nên rất là yêu thích, sau đó nhìn thoáng qua mẹ kế ở đằng sau, khẽ lắc đầu.
"Người đàn bà này, bà đã không phải là mẹ của đứa bé, như vậy sẽ không có quyền đánh nó". Bà Lâm nghiêm túc cảnh cáo.
"Mẹ của nó từ năm năm trước đã bị nó khắc chết, là tôi xui xẻo mới phải làm mẹ kế của nó, còn không biết tôi có bị nó khắc chết hay không kìa!". Bà mẹ kế ác độc rống to.
"Không phải, mẹ không phải là con khắc chết, không phải con, không phải". Cậu sau khi nghe lời nói của mẹ kế, rất là kích động mà phản bác lại, trong mắt tràn đầy thương tâm chảy ra những giọt nước mắt, cả người thoạt nhìn rất kích động.
Cậu rất yêu rất yêu mẹ mình, làm sao có thể khắc chết mẹ của mình được chứ.
"Đứa bé ngoan, đừng khóc, mẹ Lâm biết rõ, sự tình không phải như thế, đừng khóc". Bà Lâm an ủi cậu đang khóc.
Cậu nhìn thấy bà Lâm hiền lành, nhịn không được nhào vào trong ngực của bà khóc lớn.
Đã thật lâu, thật lâu rồi không ai quan tâm đến cậu như thế, cậu cũng đã quá mệt mỏi, cậu luôn có một mong ước khát khao nhận được ấm áp như vậy.
Mấy đứa trẻ cùng tuổi với cậu, đều có gia đình hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể vui vẻ đến trường, mà cậu, mỗi ngày đều chỉ cầu mong được sống, còn phải chịu đói khát cùng rét lạnh tra tấn, cảm giác đó làm cậu vô cùng mệt mỏi mệt mỏi.
"Ngoan, không khóc, từ nay về sau mẹ Lâm sẽ chăm sóc cho con, đừng khóc". Bà Lâm giống như đang dỗ con của mình, dỗ cho cậu nín khóc.
"Này, hai người là ai, bớt lo chuyện của người khác đi". Bà mẹ kế thấy có người quan tâm cậu như vậy, vì thế không vui mà hỏi.
"Chúng tôi mới tới thôn này nghỉ phép, tạm thời sẽ ở lại trong thôn, đáp án này bà đã hài lòng chưa?". Ông Lâm tức giận nói.
Vừa rồi nhìn thấy người đàn bà này bắt nạt một đứa bé như thế, trong bụng ông liền nổi giận, nếu như bọn họ không xuất hiện, chắc hẳn toàn thân cậu bé này đã bị thương rồi.
Tuy là bọn họ phụng mệnh đến đây chăm sóc cậu bé này, nhưng vừa rồi nhìn thấy một màn như vậy, đã khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện đến đây để bảo vệ cậu bé.
"Các người nghỉ phép thì nghỉ phép, để ý làm gì việc không liên quan đến mình, mau mau tránh ra, hôm nay tôi phải dạy dỗ thằng nhỏ này để nó không được trộm đồ nữa". Lời nói vừa dứt roi đã giơ lên, bộ dạng như muốn đánh người tiếp tục.
Cậu thấy thế, cố gắng chui vào trong ngực bà Lâm, cầu xin một chút bảo vệ.
Nếu trước kia, cậu đã nằm ở nơi này mà quay cuồng, tùy ý mẹ kế đánh rồi, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện hai người quan tâm cậu như thế, làm cậu xúc động có một loại muốn hướng bọn họ mà xin giúp đỡ.
"Con trai đừng sợ, mẹ Lâm sẽ không giao con cho người đàn bà xấu xa này, từ nay về sau mẹ Lâm sẽ bảo vệ con, còn có bác Lâm, chúng ta đều bảo vệ con, sẽ không để cho người ta lại bắt nạt con". Bà Lâm an ủi người đang run rẩy.
"Dạ --". Cậu hạnh phúc gật đầu, sau đó vẫn cong người ở trong ngực bà Lâm.
"Được, tôi xem các người có thể che chở thằng nhóc này bao lâu, tôi đây sẽ chờ, xem tôi có đánh chết nó không". Sau khi tức giận nói xong, liền hung hăng ném roi trong tay xuống đất, sải bước đi nhanh.
Hai người này là người từ bên ngoài đến, khiến cho bà có một loại cảm giác khó chịu, bà không dám đi đắc tội, cho nên đành phải bỏ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro