Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27 + Chap 28 + Chap 29 + Chap 30

Bắt đầu từ chap này trở đi một lần đăng mình sẽ đăng 4 chap để thỏa mãn nhu cầu xem của các readers. 4 chap này mình tặng cho bạn vote đầu tiên ở chap 25 & 26 quynhhannie
Chúc m.n đọc zui zẻ
______________________^.^____________________

Chap 27: Trừng phạt

Lời nói của anh, làm cho Phác Ngữ Ti sửng sốt một chút, căn bản không hiểu được đó là ý gì. Nhưng mà anh không có trừng trị ông Lâm và bà Lâm, cô chính là không phục, trong lòng siêu cấp không vui.

"Anh họ --" Phác Ngữ Ti còn muốn tiếp tục tố khổ với anh, vì vậy đuổi theo, nhưng ở cửa ra vào lại xuất hiện hai người mặc tây trang màu đen, ngăn cản đường đi của cô.

"Mấy ngừơi mở cửa ra." Phác Ngữ Ti dùng đến ngữ khí của đại tiểu thư mà ra lệnh.

Mặc kệ cô nói như thế nào, hai người kia vẫn bình tĩnh mà đứng yên ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

"Tôi kêu mấy ngừơi mở ra, có nghe hay không, bằng không đợi lát nữa tôi sẽ cho mấy ngừơi đẹp mặt." Phác Ngữ Ti cảnh cáo.

"Tiểu thư, vừa rồi thiếu chủ ra lệnh, chúng tôi đành phải làm theo." Ông Lâm khinh thường nói.

"Lời này của ông là có ý gì?" Phác Ngữ Ti nóng nảy, nhớ lại lời nói vừa rồi của anh.

Khuôn mặt của Phác Ngữ Ti kinh ngạc, sợ hãi lui về phía sau, bởi vì cô cảm thấy không khí bất thường, đó chính là khủng bố.

"Mấy người trói cô ta lại, thả cho cá bơi lội vòng quanh trên người cô ta, sau đó ném vào trong ao ngâm." Ông Lâm ra lệnh.

"Dạ" hai người đứng ở cửa, nghe ông Lâm nói xong, thì lập tức tiến lên bắt Phác Ngữ Ti.

"Này, mấy ngừơi làm gì, ông Lâm, ông dám đối với tôi như vậy, anh họ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông." Phác Ngữ Ti cực lực giãy dụa, nhưng mà mặc kệ cô giãy dụa thế nào, người vẫn bị hai người kia trói lại.

Ông Lâm đi vào bên trong, lấy ra một cái phao bơi, cười đắc ý, và lấy phao bơi tròng vào trên cổ của cô.

"Ông Lâm, ông là có ý gì đây, tôi là em họ tiểu thư của Phác gia, ông --"

"Cô chỉ là em họ tiểu thư của Phác gia, nhưng không phải đại tiểu thư của Phác gia, tôi chỉ biết thiếu chủ và lão gia là chủ nhân của Phác gia, những người khác đều không phải. Còn có, đem cô ném vào trong ao, là mệnh lệnh của thiếu chủ." Ông Lâm khinh thường nhìn Phác Ngữ Ti, tuyệt không đem cô để vào mắt.

Thiếu chủ của bọn họ không có mở miệng xử trí Phác Ngữ Ti này như thế nào, ông còn có thể làm mà chừa cho cô ta ba phần, hiện tại mở miệng ra, ông mới sẽ không đem cô ta để vào mắt.

"Không có khả năng, anh họ ta sẽ không đối với tôi như vậy , ông Lâm, tôi nhất định sẽ khiến cho anh họ tôi giết ông." Phác Ngữ Ti tức giận nói.

"Đem cô ta ném vào trong ao đi." Ông Lâm không thèm để vào tai lời nói của Phác Ngữ Ti, áp cô cho hai người kia rồi hạ mệnh lệnh.

"Dạ"

"Mấy ngừơi -- thả tôi ra." Phác Ngữ Ti cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn không làm được chuyện gì, cô đã bị người ta ném lên trên cái ao bên cạnh.

Ông Lâm cũng không có tới xem, mà đi ra cửa chính, quẹo qua, tìm một chiếc xe khác, lái đến bệnh viện.

"Ông Lâm, ông dám đối với tôi như vậy, thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho ông." Phác Ngữ Ti nhìn thấy ông Lâm lái xe đi, điên cuồng hô to, vừa mới hô xong, đã bị người ta ném vào trong nước.

"A --"

Bùm -- một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cá trong nước bị dọa chạy. Đem Tề Ngữ Ti ném vào trong ao sau đó hai người kia cũng rời đi.

"Khụ khụ --" Phác Ngữ Ti uống nhiều nước, sau khi tương đối ổn định, liền không mừng mắng to: "Mấy ngừơi chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người."

"Hỗn đản, dám đối đãi tôi như vậy, tôi muốn tất cả các ngừơi đều phải chết, các ngừơi chờ đó cho tôi."

Phác Ngữ Ti không ngừng chửi bới, nhưng mà vẫn không có ai để ý tới cô, có cũng chỉ là nước lạnh buốt vây quanh cô.

Chap 28: Anh là thiếu chủ

Cậu không biết mình ngủ mê man đã bao lâu, mê man tỉnh lại, trước mắt là một mảnh đen kịt, làm cho cậu không rõ là mình ngủ ở nơi nào, nhưng mà cậu có thể khẳng định, mình không phải là ở bệnh viện, bởi vì cậu không ngửi thấy vị thuốc dược của bệnh viện.

Cậu nhớ rõ là mình bị người ta đẩy xuống nước, nhưng mà tại sao mình lại ở chỗ này, chắc là bác Lâm và mẹ Lâm đã mang cậu tới đây a.

Từ từ thích ứng bóng tối, làm cho cậu ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy một tia ánh sáng, nhưng mà cậu thấy có sự khác biệt chính là, tay của cậu giống như có người nắm thật chặc, nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện có một người ngồi ở đầu giường, lấy tay chống đầu của mình, ngủ thiếp đi, mà tay kia của anh lại đang nắm thật chặc tay của cậu.

Người này lại cho cậu một loại cảm giác quen thuộc, đặc biệt là cảm giác anh nắm tay của cậu, hơn nữa giống như đã gặp nhau ở đâu rồi, chuyện này cậu nghĩ mãi không ra.

Cậu khẽ chuyển động thân thể, muốn rời giường, nhưng mà động tác rất nhỏ lại đánh thức anh ngồi ở bên giường.

"Hàm Hàm, em đã tỉnh lại, vết thương còn đau không?" Anh quan tâm hỏi.

"Anh là ai?" Cậu nhẹ giọng hỏi, hai mắt cậu tò mò nhìn. Trong bóng tối, cậu chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ngũ quan của anh.

"Người quan tâm em." Anh cố ý chuyển hướng mà nói.

Anh bây giờ còn chưa muốn cho cậu biết rõ thân phận thật sự của anh, anh muốn cậu không buồn không lo mà trưởng thành trong thế giới này, tiếp tục bảo hộ tâm hồn trong sáng của cậu cũng giống như hoa bách hợp, anh chính là thích cậu tinh khiết, không muốn bởi vì những thứ thấp hèn mà phá hủy cậu.

"Người quan tâm em?" Cậu lẩm bẩm lặp lại, kinh ngạc ngồi xuống, hô to, "Anh là Thiếu chủ."

Anh nghe thấy cậu gọi mình là thiếu chủ, trong nội tâm chấn động, châu chặc lông mày, rất là không vui.

Cậu biết rõ anh là thiếu chủ, vậy nghĩa là có phải hay không cậu đã biết rõ thân phận của anh, rốt cuộc là ai to gan như vậy, rõ ràng đã cãi lại mệnh lệnh của anh, nói cho cậu biết, thân phận của anh.

"Mẹ Lâm nói người quan tâm em gọi là Thiếu chủ, mà anh quan tâm em, như vậy cái người gọi là thiếu chủ kia chính là anh, hì hì!" Cậu nói rất ngây thơ.

"Thì ra là thế." Anh thở dài một hơi thật to.

Nghe cậu nói như thế, anh biết rõ, cậu đã lý giải sai lầm, cậu cho rằng thiếu chủ là một cái tên, thật sự là một cậu bé con thuần khiết.

"Cái gì thì ra là thế?" Cậu hưng phấn hỏi, đem con mắt chuyển qua anh phía trước, mắt trừng to ở trong bóng đêm mà nhìn ngũ quan của anh.

"Không có gì, nghỉ ngơi một chút nữa a, bây giờ còn chưa có hừng sáng." Anh đỡ cậu nằm xuống.

"Nhưng mà --"

"Không có nhưng mà, ngoan ngoãn mà ngủ, như vậy thân thể mới khỏe nhanh hơn, hiểu chưa?" Anh vuốt đầu của cậu nói.

"A, em đây liền ngoan ngoãn." Cậu ngây thơ mang theo chút ngẩn ngơ nói. Cậu vốn muốn biết rõ về người quan tâm cô là ai, nhưng mà không muốn làm một người không nghe lời, cho nên liền buông tha .

Mẹ đã nói qua, bé ngoan nghe lời mới có người yêu thương, cho nên cậu phải ngoan ngoãn, làm một đứa trẻ ngoan nghe lời.

"Lúc này mới ngoan, nghỉ ngơi thật tốt." Anh thương yêu mà đắp kín mền cho cậu.

"Được, chờ em nghỉ ngơi xong, lại chơi đùa với anh nha." Cậu ngây thơ nói, sau đó nhắm mắt lại, chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.

Anh bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười, cậu bé ngây thơ như thế, trên cái thế giới này ngoại trừ cậu ra, khả năng đã không có ai.

Lần nữa liếc nhìn người ở trên giường, sau đó đứng lên rồi xoay người rời đi.

Chap 29: Đó là ảo giác

Lúc này cậu lại dậy nữa, chuyện thứ nhất muốn làm chính là nhìn xem người ngồi ở bên giường, nhưng mà lúc này đây, bên trên giường của cậu, một người cũng không có, ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, một bóng người cũng không có.

"Người đâu?"

Lúc thời điểm cậu đang nghi vấn, bà Lâm đẩy cửa vào và quan tâm hỏi: "Hàm nhi, con đã tỉnh a, cảm giác còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Mẹ Lâm, con không sao rồi, người đã gặp qua thiếu chủ chưa?" Cậu có chút sốt ruột hỏi.

Đêm qua rõ ràng có một người ngồi ở đầu giường của cậu, lại cùng cậu nói chuyện phiếm, buổi sáng hôm nay làm sao lại không có, chẳng lẽ lúc cậu ngủ mà đi rồi sao?

"Ta chưa thấy qua thiếu chủ a, thiếu chủ căn bản chưa từng tới." Bà Lâm nói dối.

Điều này cũng không có thể trách bà, thiếu chủ đã ra lệnh, không cho cậu biết rõ cậu ấy đã xuất hiện, bà cũng là nghe theo mà thôi.

"A, vậy có thể là do cảm giác của con đã sai rồi." Cậu cúi đầu xuống, có chút mất mát nói.

Có lẽ cậu muốn biết rõ cái người quan tâm cậu là ai, cho nên mới phải sinh ra ảo giác, đây gọi là ngày có chút suy nghĩ đêm phát sinh mộng a, tới khi nào thì cậu mới có thể biết rõ thiếu chủ này là ai ?

"Mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào a?" Cậu nặn ra nụ cười, mà hỏi thăm bà Lâm.

Cậu biết rõ mẹ Lâm không muốn nói về chuyện của thiếu chủ, cho nên cậu sẽ không hỏi mẹ Lâm, mà nói sang chuyện khác.

"Nơi này là một khách sạn, chúng ta tạm thời ở chỗ này, chờ thân thể con khỏe hẳn, chúng ta sẽ trở về." Bà Lâm lại tiếp tục nói dối.

Kỳ thật nơi này là bệnh viện, bởi vì cậu có chứng sợ hãi với bệnh viện, cho nên anh sai người bố trí phòng bệnh thành phòng nhỏ ấm áp, trừ khử mùi thuốc của bệnh viện, trong phòng chính xác là không có đặt bất luận cái phương tiện chữa bệnh nào, thậm chí bác sĩ, y tá ở trong này cũng không được mặc quần áo màu trắng, làm cho người ta không có cảm giác nơi này chính là bệnh viện. Chỉ cần cậu không ra khỏi gian phòng này, thì cũng sẽ không biết nơi này là bệnh viện, bọn họ sẽ thừa dịp lúc cậu ngủ, đưa cậu về nhà mới.

"A, mẹ Lâm, cô gái kia là ai, cô ta là chủ nhân của căn nhà xinh đẹp kia sao?" Cậu sững sờ hỏi, trong đầu đột nhiên hiện lên một người, chính là cô gái đã đẩy cậu vào trong nước.

Chẳng lẽ cô gái đó làm vậy là vì cô ấy không thích cậu, cho nên cô ấy mới có thể đuổi đi đấy sao? Nếu nguyên nhân thật sự là như vậy, cậu cũng chỉ có thể dọn đi thôi, dù sao chỗ đó cũng không phải là nhà của cậu.

"Không phải, thiếu chủ mới là chủ nhân chỗ đó, cô ta gọi là Phác Ngữ Ti, là em họ của thiếu chủ. Con đừng xem cô ta là em họ của thiếu chủ, kỳ thật thiếu chủ tuyệt đối không yêu thích cô ta, bởi vì chuyện cô ta đẩy con rơi vào trong nước, nên thiếu chủ đã phạt cô ta rồi, từ nay về sau cũng không cho cô ta đến biệt thự nữa." Bà Lâm ôm cậu, là loại tình thương của mẹ nói.

"Oa, thật vậy chăng, thiếu chủ thật sự quá tốt nha." Cậu kích động mà ôm bà Lâm, vô cùng vui vẻ, trong nội tâm càng xem thiếu chủ như là thần.

Thiếu chủ này đối với cậu tốt như thế, có phải là có chút khoa trương, cậu cùng anh ta không thân chẳng quen, anh ta không đáng vì cậu mà cùng em họ của mình bất hòa a, tại sao anh phải đối với cậu tốt như vậy chứ?

"Còn không chỉ có như thế này đâu, thiếu chủ có nói rồi, cho con đến trường học tốt nhất để học, còn tìm giáo viên tốt nhất để phụ đạo cho con, cho con mau chóng đuổi kịp chương trình dạy học, có vui không a!"

"Thật vậy sao, thật sự con có thể đi học ư, con không phải đang nằm mơ a." Cậu ở trên giường đứng lên, rất là kích động.

Cậu nằm mơ cũng không có nghĩ tới, mình có thể như những đứa trẻ khác được đến trường học, không nghĩ tới khi thiếu chủ này xuất hiện, thay đổi hết thảy tất cảc của cậu. Mặc kệ thiếu chủ này vì sao lại đối với cậu tốt như vậy, tóm lại có thể cho cậu đến trường là tốt rồi.

"Hàm nhi, con trước nghỉ ngơi đi, mẹ Lâm đi lấy thức ăn cho con." Bà Lâm đỡ cậu xuống, để cho cậu nằm xuống.

"Dạ." Cậu giống như là một con chim sẽ mà vui sướng, nói chuyện cũng rất hăng hái.

Bà Lâm vui vẻ cười, sau đó đi ra ngoài.

Chap 30: Trong này không phải khách sạn

Bà Lâm đi rồi, cậu nằm ở trên giường, trong đầu vẫn không bình tĩnh được, luôn hồi tưởng đến hình ảnh ngày hôm qua, nhớ lại hình dạng của thiếu chủ kia, nhưng mà mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, trong đầu vẫn là khuôn mặt xem ra vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc kia, làm cho cậu căn bản nghĩ không ra thiếu chủ rốt cuộc hình dạng trông thế nào.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của nam nữ nói chuyện với nhau, còn kèm theo âm thanh rên rỉ dồn dập.

Cậu rất hiếu kỳ, vì vậy xuống giường đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa đủ cho đầu của cậu thò ra.

Ngoài cửa là một cặp nam nữ, phía sau lưng người nữ kề sát vào vách tường, thân thể người nam dán chặt lấy người nữ, hai người ôm nhau, không ngừng sờ tới sờ lui ở trên người của đối phương, hơn nữa áo người đàn bà đã bị thoát khỏi một nửa, hai người không ngừng thở dốc rên rỉ. (trời đầu độc trẻ con kìa)

Loại hình ảnh này, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, rất hiếu kỳ xem bọn họ đang làm cái gì, vì thế nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Người đàn bà kia rất xinh đẹp, một chân nâng lên, treo trên đùi người đàn ông, không ngừng ma sát.

"Bảo bối, có nhớ anh không, anh nhớ em muốn chết." Người đàn ông hung hăng ôm ngừơi đàn bà nói.

"Dĩ nhiên nhớ, thời thời khắc khắc đều nhớ." Người đàn bà cũng ôm người đàn ông, không ngừng đem thân thể mình áp lên trên người của ông ta, quần áo nửa thân trần, dây nội y trượt xuống cánh tay, bộ ngực của bà ta đầy đặn bị lồng ngực cứng rắn của người đàn ông chen lấn đến biến dạng.

"Như vậy hiện tại nên để cho anh yêu em." Người đàn ông nói xong, muốn kéo váy người đàn bà lên, nhưng đã bị người đàn bà ngăn trở.

"Có người."

Người đàn ông nghe được lời nói của người đàn bà, buông váy bà ta ra, vẫn ôm bà ta thật chặc, quay đầu nhìn cậu từ trong cửa phòng thò đầu ra, phát hiện là một cậu bé, vì thể không vui mà rống to.

"Nhìn cái gì, nếu nhìn nữa tao sẽ móc hai tròng mắt của mày ra."

Người đàn bà cũng hòa vào cùng, dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo cậu, "Chạy trở về phòng bệnh của mày đi."

Phòng bệnh -- trong này không phải là khách sạn ư, sao lại có phòng bệnh?

Cậu tràn đầy nghi vấn, con mắt nhìn chằm chằm vào hai người kia, nhưng mà trong đầu đang tự hỏi trong này rốt cuộc là khách sạn hay là bệnh viện.

"Còn xem, hiện tại tao sẽ đem hai tròng mắt của mày móc ra." Người đàn ông rất không vui buông ngừơi đàn bà ra, muốn đi giáo huấn cậu, nhưng đã bị bà ta kéo lại.

"Chúng ta đổi chỗ khác a." Bà ta vừa nói, vừa đem quần áo của mình sửa sang lại cho chỉnh tề.

"Đựơc, không cần cùng loại nhóc con này tốn thời gian, chúng ta tìm nơi khác vui vẻ." Người đàn ông ôm người đàn bà đi, nhưng mà tâm cậu thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh, không phải vì nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt vừa rồi, chính là sợ nơi này là bệnh viện.

Lúc này một người mặc quần áo y tá đẩy xe thuốc hàng ngày đến, đi tới hướng của cậu.

Cậu thấy được cái xe quen thuộc kia, lập tức luống cuống, trừng to mắt nhìn y tá mặc quần áo hàng ngày kia.

Loại xe này cậu đã gặp qua, chính là lúc mẹ ở bệnh viện, y tá thường xuyên đẩy xe thuốc tới, trong này nhất định là bệnh viện.

"Em trai, em làm sao vậy?" Y tá ngừng lại ở trước mặt cậu, phát hiện cậu bé trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô, vì vậy kỳ quái hỏi.

"Nơi này là chỗ nào?" Cậu run rẩy hỏi, trong nội tâm còn có một chút kỳ vọng nơi này là khách sạn.

"Nơi này là bệnh viện a, nhưng rất kỳ quái nha, viện trưởng muốn bọn chị mấy ngày nay đều phải mặc quần áo hàng ngày đi làm, ha ha." Y tá không có phát giác được khác thường, nên hòa nhã nói với cậu.

"Bệnh viện, nơi này là bệnh viện --" Cậu như một con cừu non đã bị kinh hãi, không ngừng run rẩy, trên mặt không có một chút máu nào, tràn đầy sợ hãi.

"Em trai, làm sao vậy?"

"Em không muốn ở trong bệnh viện, em không muốn --" Cậu đột nhiên điên cuồng kêu to, sau đó liền xông ra ngoài chạy lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro