Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25 + chap 26

Tặng ban hoahong6789đề cập đến một người dùng
__________________^.^__________________
Chap 25: Ngô Thế Huân giống như ma quỷ

Bà Lâm ôm cậu trở về phòng thay quần áo, ông Lâm vội vàng đi tìm Mai Tử Thành, kêu ông ta tới cứu người, hai người đều rất bối rối.

Bà Lâm tự trách, nếu như bà không để cậu ở một mình, như vậy cậu cũng sẽ không bị Phác Ngữ Ti bắt nạt, cũng sẽ không bị rơi vào trong nước, cũng sẽ không hôn mê mà nằm ở trên giường.

"Hàm nhi , con phải kiên cường sống sót, hiểu chưa?" Bà Lâm khích lệ cậu đang hôn mê nằm ở trên giường.

Mai Tử Thành đang ở bệnh viện mở một hội nghị quan trọng, nhận được điện thoại của ông Lâm, không nói hai lời liền chạy ra khỏi cửa chính của phòng họp, làm những người tới nghe ông báo cáo giảng giải y học bị ném lại phòng họp, ông lái xe của mình, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới biệt thự nhỏ.

Cấp trên ra lệnh, chỉ cần là chuyện của Lộc Hàm thiếu gia, chính là chuyện khẩn cấp, ông có thể không vội sao?

Mai Tử Thành đuổi tới biệt thự, lập tức chữa trị cho cậu, bà Lâm và ông Lâm ở một bên sốt ruột chờ đáp án.

"Mai tiên sinh, cậu bé thế nào, nghiêm trọng hơn ư, nếu như vạn nhất cậu ấy có chuyện gì, thiếu chủ sẽ lột da của chúng tôi đó." Bà Lâm hỏi Mai Tử Thành đang ở bên cạnh chẩn đoán bệnh cho cậu.

"Trên người cậu ấy vết thương vốn là không tốt rồi, hiện tại vết thương lại đụng đến nước, đã bắt đầu chuyển biến xấu rồi, tình huống so với trước lại càng không ổn, nhất định phải đưa đến bệnh viện để tiến hành giải phẫu."

Mai Tử Thành vừa mới nói xong, không đợi cho bà Lâm nói, đột nhiên phịch một tiếng, cửa đã bị người ta đá văng.

Anh nhận được điện thoại của ông Lâm, nói tin cậu rơi xuống nước, liền lập tức chạy về, mới đuổi tới cửa, chợt nghe thấy lời nói của Mai Tử Thành..., nhất thời tức giận mà đá văng cửa, căm tức nhìn mỗi người ở bên trong.

Anh rất muốn chiếu cố cậu bé này cho tốt, không thể để cho cậu đã bị một chút thương tổn nào, kết quả bọn họ lại liên tiếp khiến cho cậu gặp chuyện không may, như vậy nuôi người hầu để làm gì?

"Thiếu -- thiếu chủ." Bà Lâm sợ hãi nhìn anh, run rẩy nói, sau đó đau lòng mà cúi đầu, vẫn đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích.

Ông Lâm và Mai Tử Thành cũng giống vậy, cùng cúi đầu, không dám nhìn anh đang giống như một loại ma quỷ đứng ở bên cửa.

Thiếu chủ này của bọn họ, năm ấy mới hai mươi tuổi, thì đã có khí thế rất bức người, làm việc cũng vô cùng giỏi giang, bằng không Phác gia cũng sẽ không đem tất cả trách nhiệm giao hết cho anh.

Anh nện bước chân nặng nề, từng bước một mà đi đến bên giường, hạ người xuống bên cạnh, nhìn bộ dáng cùng sắc mặt trắng nhợt giống nhau, không khí trầm lặng xuống ở trên giường, trong nội tâm liền bị nhéo đau.

Cho tới bây giờ anh đều không để ý đến sinh tử của người khác, cho dù là thân nhân cùng anh có chút liên hệ máu mủ, anh cũng sẽ không quan tâm đến, duy chỉ có chàng trai này đã cứu anh, làm cho anh thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ, đang nghĩ nên làm thế nào để cho cậu có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, mỗi đêm, anh đều nhớ tới thời điểm cậu cứu anh, chít chít nha nha mà nói những lời kia, rất là ấm áp.

"Hàm nhi --" Tề Hiên vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt tái nhợt của cậu, lòng thêm đau.

"Thiếu chủ, phải lập tức đưa Lộc Hàm thiếu gia đi bệnh viện tiến hành giải phẫu, bằng không cậu ấy sẽ nguy hiểm đến tánh mạng." Mai Tử Thành nhắc nhở.

"Vậy còn ở đó thất thần làm gì." Anh không vui mà rống to, xốc người cậu lên khỏi mền tơ, đem áo khoác của mình cỡi ra, đắp lên trên người của cậu, sau đó ôm cậu đi ra ngoài.

Ông Lâm cùng bà Lâm còn có Mai Tử Thành rất nhanh theo ở phía sau.

Anh ôm cậu chạy đến phòng khách ở dưới lầu, thì bị Phác Ngữ Ti cản đường.

Anh nhìn thấy Phác Ngữ Ti ngăn ở phía trước, vì thế mà dừng bước lại, mặt không biểu tình nhìn cái tên đầu sỏ gây nên này.

Chap 26: Tố khổ ( tố khổ nghĩa là vạch cái khổ của bản thân mình nhằm kết tội, lên án kẻ đã gây ra.)

Phác Ngữ Ti nghe nói anh đã trở lại, vì vậy đến đại sảnh chờ anh, cô nhất định phải nói những điều chán ghét vừa rồi ra, bằng không trong lòng sẽ không có thoải mái.

Đường đường là một tiểu thư mà lại bị người hầu mắng, nếu truyền ra, cô còn có mặt mũi nào chứ, cho nên cơn giận này cô nhất định phải đòi lại, cô cũng không tin không đối phó được ông Lâm và bà Lâm, nói sao thì bọn họ cũng chỉ là người hầu, mà cô chính là một tiểu thư.

"Anh họ, những người này đều bắt nạt em, anh giúp em giáo huấn bọn họ một chút đi." Phác Ngữ Ti làm nũng chỉ vào ông Lâm bà Lâm ở phía sau, căn bản là không thấy rõ ở trên tay của anh đang vuốt ve cái gì.

Bởi vì cậu đang đắp áo da màu đen của anh, nên cô tự nhiên thấy không rõ lắm trong lòng ngực của anh là vật gì, nhưng mà cô cũng không có để ý, một lòng chỉ nghĩ muốn đòi công đạo cho mình.

"Bọn họ vì cái gì mà bắt nạt cô?" Anh liếc Phác Ngữ Ti, lạnh lùng hỏi, giọng nói kia lạnh đến làm cho người nghe không ra là anh đang tức giận.

Anh biết là Phác Ngữ Ti đem cậu ném vào trong nước, khoản này anh nhất định phải tính, hơn nữa là tính gấp bội, làm cho cô ta biết được đắc tội với anh thì có kết quả gì.

"Ông Lâm và bà Lâm rõ ràng có mưu đồ cá nhân, cho một người vô dụng đến Phác gia ở, tuy nhiên trong này chỉ là một biệt thự nho nhỏ của Phác gia, nhưng mà cũng không thể vì vậy mà mưu đồ cá nhân, bọn họ cũng vì cái thằng bé vô dụng kia mà mắng em, anh họ, anh phải xử phạt bọn họ cho tốt, thay em xả giận." Phác Ngữ Ti làm nũng nói, vốn muốn cầm cánh tay của anh làm nũng , nhưng lại sợ hãi cái khí thế bức người kia, cho nên chỉ ở trước mặt anh, bộ dạng làm bộ tủi thân mà tố khổ.

Tuy người anh họ này của cô bình thường đều là lạnh như băng, nhưng mà mình là người thân lại bị ngừơi hầu bắt nạt, anh sẽ ra mặt làm chút gì đó a.

Ông Lâm và bà Lâm chỉ lặng yên đứng ở sau lưng anh, lặng lẽ, chờ xem kịch vui.

"Vậy vì sao mà cô ném cậu ấy vào trong ao?" Anh tiếp tục lạnh lùng hỏi, cơn giận trong lòng càng lớn hơn.

Lại còn nói Hàm nhi của anh là người vô dụng, rõ là muốn chết.

"Em kêu nó đi làm cho em một ly nước trái cây, nó lại còn nói không biết, thế không phải người vô dụng sao, em đương nhiên kêu nó cút đi, chính là nó lại làm bộ cháng váng đầu, ngồi ở dưới đất, không chịu đi, đây không phải công nhiên đối kháng với em sao?" Bộ dạng của Phá Ngữ Ti ra vẻ rất có lý, căn bản không biết là bão tố đã tới.

"Cũng bởi vì như vậy, nên cô mới đem cậu ấy ném vào trong nước đấy sao?" Anh dùng hai mắt lạnh lùng nhìn Phác Ngữ Ti cũng không biết là mình đã làm chuyện sai.

" Người vô dụng như thế, sống chỉ lãng phí lương thực, nó hiện tại không có chết đuối a?" Bộ dạng của Phác Ngữ Ti nói ra vẻ chán ghét, tựa hồ mạng người ở trong mắt của cô căn bản không đáng giá.

Phác Ngữ Ti vừa tố khổ cùng anh, vừa đắc ý nhìn ông Lâm bà Lâm, dùng hai con mắt nói cho bọn họ biết, đợi lát nữa cho bọn họ hưởng thụ . Cô có lòng tin, anh nhất định sẽ đứng ở bên cô, cho nên cô liền đợi để xem kịch vui a!

"Thật đáng tiếc mà nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho cậu ấy chết. Ông Lâm, đem nó cột lại, sau đó ném vào trong ao ngâm, ngâm đến khi nào tôi hài lòng mới thôi, nếu như Hàm nhi vạn nhất có chuyện gì, sẽ đem ngâm nó đến chết mới thôi." Anh lạnh lùng nói xong, sau đó tiếp tục ôm cậu rất nhanh mà đi về phía trước.

Một con nhóc không biết trời cao đất rộng, dám ở trên địa bàn của anh mà cáo mượn oai hùm, không biết lượng sức. Cái quan hệ anh em họ này, còn không đáng để ở trong lòng anh, huống chi là ba của nó còn muốn anh chết !

Mai Tử Thành cùng bà Lâm theo anh đi ra ngoài, ông Lâm ở lại, đắc ý nhìn Phác Ngữ Ti.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro