Chap 21 + chap 22
Chap 21: Thu nhận và giúp đỡ
Cậu khẽ mở mắt, nhìn thấy mình ở trong một cái phòng lạ lẫm, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà dù sao so với khi tỉnh lại, mà phát hiện mình ở bệnh viện thì tốt hơn, hơn nữa gian phòng này so với phòng của cậu ở nhà mẹ Lâm thì đẹp hơn rất nhiều, thoạt nhìn rất ấm áp.
Cậu nhớ hơi rõ, khi dây chuyền bị mẹ kế đoạt lấy, kế tiếp là mắt thấy ở trong lồng ngực một gã đàn ông đẹp mắt, mà về sau sao lại ở nơi này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu căn bản cũng không rõ ràng.
Chuyển động cổ của mình, giống như không có đau đớn vậy, mười ngón tay lạnh buốt, không biết thoa cái gì mà làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái.
Trong trí nhớ mơ hồ, cậu nhớ rõ có một người đàn ông ôm cậu chạy, hơn nữa giống như vô cùng khẩn trương, chẳng lẽ đây là mộng sao?
Chính là cậu cảm giác đây không phải là mộng, khẳng định có người này tồn tại, rốt cuộc người đó là ai?
Cậu nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, vì vậy muốn xuống giường, mới vén chăn lên, liền phát hiện trên cổ của cậ đeo dây chuyền đã bị mẹ kế cướp đi, lập tức vô cùng vui vẻ mà hô lớn.
"Dây chuyền của mình đã trở lại, dây chuyền của mình đã trở lại."
Bà Lâm nghe được tiếng hoan hô của cậu, đẩy cửa vào, nhìn mặt cậu cười tràn đầy vui vẻ, sau đó đi đến, ngồi vào bên cạnh cậu, ôm cậu hỏi:
"Hàm nhi, con đã tỉnh, cổ còn đau không, ngón tay sao rồi, có còn đau không?"
"Mẹ Lâm, người xem, dây chuyền của con đã trở lại, nó không có bị cướp đi, con thật vui vẻ nha." Cậu ở trong ngực bà Lâm, nói rất là hưng phấn.
"Hàm nhi, sợi dây chuyền này đối với con rất quan trọng sao?" Bà Lâm cố ý hỏi như vậy.
"Đương nhiên quan trọng, nó là do người quan tâm con tặng, hơn nữa là lần đầu tiên trong năm năm qua có người tặng lễ vật cho con, với con mà nói rất quan trọng." Cậu nắm thật chặc dây chuyền treo lủng lẳng, nghiêm túc nói.
"Kỳ thật dây chuyền là bị mẹ kế của con đoạt đi, nhưng mà do thiếu chủ phái người đi lấy trở lại." Bà Lâm mắt nhìn cậu nói ra.
"Mẹ Lâm, thiếu chủ là ai, chẳng lẽ là người quan tâm con sao?"
Bà Lâm nghe xong lời cậu nói, khẽ gật đầu.
"Nguyên lai người quan tâm con gọi là thiếu chủ, con thật vui vẻ a, rốt cuộc biết tên của ông ấy." Cậu vẻ mặt thỏa mãn nói.
Cậu chưa từng thấy qua khuôn mặt, cho rằng ' thiếu chủ ' là cái tên.
"Cái này --" Bà Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói ra.
Thôi đi, thiếu chủ đã không muốn cho cô bé này biết rõ sự hiện hữu của ngài, bà cũng không nên lắm miệng, miễn cho bị phạt, dù bà rất muốn làm như thế.
"Mẹ Lâm, nơi này là nơi nào, con sao lại ở chỗ này?" Cậu nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bà Lâm, vì thế nói sang chuyện khác.
Cậu biết rõ mẹ Lâm lại gặp chuyện khó nói rồi, cho nên không muốn lại tiếp tục truy vấn vấn đề này nữa, vì vậy nói sang chuyện khác, cậu sẽ không để cho người quan tâm ở bên cạnh cậu phải khó xử.
"Nơi này là một ngôi biệt thự riêng của thiếu chủ, mẹ kế con không phải đuổi con ra khỏi nhà sao, thiếu chủ quyết định cho con ở lại trong này, do ta cùng ông Lâm chiếu cố con, con nói được không?" Bà Lâm thân mật hỏi giống như người mẹ.
"Được, đương nhiên là được, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với mẹ Lâm và bác Lâm, đi nơi nào cũng được, còn có thiếu chủ, đi theo các người, con nhất định rất hạnh phúc." Cậu ôm eo bà Lâm, hạnh phúc nói.
"Tốt, mẹ Lâm hiện tại mặc quần áo đẹp cho con, sau đó dẫn con đi ăn cái gì, lại dẫn con đi làm quen với hoàn cảnh nơi này, con nói có được hay không?" Bà Lâm nắm cái cằm của cậu, cưng chìu hỏi.
Thiếu chủ muốn bọn họ xem cậu giống như con trai mà chiếu cố, cho nên bọn họ không thể nói cho cậu biết, bọn họ chỉ là người hầu mà thôi.
"Dạ."
Chap 22: Nhà mới
Bà Lâm vẫn giống như bình thường, mặc quần áo tử tế cho cậu, sau đó dẫn cậu đi rửa mặt, sau đó lại dẫn cậu đi ăn, giống như một người mẹ, cẩn thận mà chăm sóc cậu.
Cậu cũng không có khách khí như trước, cố gắng ăn thức ăn bà Lâm làm, tuyệt không xa lạ.
Sau khi cậu ăn xong, thì bà Lâm dẫn cậu đi một vòng trong biệt thự, cho cậu quen với hoàn cảnh, còn đưa đi giới thiệu về các thành viên ở nơi này một chút. Nhưng đây chỉ là một ngôi biệt thự nho nhỏ, đi khoảng vài bước đã đi xong rồi, chính là cậu lại đối với hoàn cảnh nơi này mà sợ hãi than không thôi, giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên.
"Mẹ Lâm, đó là cái gì?" Cậu một tay nắm bà Lâm, một tay chỉ vào suối phun trong hoa viên hỏi.
"Đó là suối phun."
"Nguyên lai suối phun là cái dạng này a, thật xinh đẹp."( Nguyên lai nghĩa là nguồn gốc )
Cậu cảm thán xong, liền chỉ vào những vật khác hỏi.
"Vậy cái kia là cái gì?"
"Cái kia là đèn đường."
"Cái đèn này thật xinh đẹp." Cậu đi đến dưới bóng đèn, nhìn đèn đường giống như đóa hoa, thật là thích, liền chỉ vào vật khác tiếp tục hỏi.
"Mẹ Lâm, vậy cái này là cái gì?"
"A -- cái đó là thùng rác --" Bà Lâm có chút lúng túng mà nói.
Cũng khó trách cậu không hiểu, từ nhỏ chưa từng gặp qua thế giới ở bên ngoài, đương nhiên không biết những vật này.
"Thùng rác cũng xinh đẹp như vậy sao?" Cậu đi đến bên cạnh thùng rác, kỳ quái nhìn nó. ( tội nghiệp Lộc Hàm quá hu hu )
"Hàm nhi con có mệt không, đến bên kia ngồi xuống đi." Bà Lâm quan tâm hỏi.
"Con không mệt, nhưng mà mẹ Lâm đã mệt , cho nên con và mẹ Lâm cùng đi nghỉ ngơi a." Cậu mỉm cười nói với bà Lâm.
"Đựơc."
Bà Lâm kéo tay của cậu, dẫn cậu đi đến chỗ bên cạnh cái ao, cùng cậu ngồi ở trên mặt ghế.
"Mẹ Lâm, bên trong có nhiều cá xinh đẹp." Cậu vừa ngồi xuống, liền chạy đến bên cạnh cái ao xem cá.
Trong này giống như là tiên cảnh, khả năng so với tiên cảnh còn đẹp hơn, từ nay về sau cậu có thể ở trong này, ý nghĩ nơi này chính là nhà của cô, thật sự là quá tốt,
"Hàm nhi, cẩn thận một chút, coi chừng rớt xuống ao ." Bà Lâm nhắc nhở, nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy, bà cũng cao hứng theo.
"Mẹ Lâm, người yên tâm đi, trước kia con mỗi ngày đều tại bên cạnh khe suối múc nước, chưa từng có rơi vào nước a." Cậu vô cùng tự tin nói.
Có lẽ là từ nhỏ lớn lên cùng nước, làm cho cô đối với nước có một loại cảm giác đặc biệt, có một loại cảm giác thân thiết không nói ra được.
"Đã biết, mẹ Lâm biết Hàm nhi rất lợi hại." Bà Lâm mỉm cười mà lắc đầu, nói giống như loại tình thương của mẹ.
Kỳ thật có một đứa con trai nghe lời như thế, cũng là một loại hạnh phúc, chỉ có những người ngu ngốc kia mới không quý trọng cậu.
Lúc này ông Lâm đứng ở đàng xa vẫy tay với bà Lâm, ý bảo bà đi qua, Bà Lâm thấy vậy, gật gật đầu, sau đó nói với cậu, "Hàm nhi, bác Lâm con tìm ta có việc, ta đi một chút, con ở nơi này chờ ta, được không?"
"Dạ." Cậu vẻ mặt ngây thơ, gật gật đầu với bà Lâm, sau đó tiếp tục xem cá ở trong ao.
Bà Lâm thấy cậu đã gật đầu đáp ứng rồi, vì vậy hướng phía ông Lâm mà đi qua, sau đó hai người cùng nhau đi vào trong phòng.
Cậu thấy cá thấy hồn nhiên đến quên mình, thỉnh thoảng vươn tay chơi nước, chơi đùa vô cùng vui vẻ, vừa chơi vừa cười hi hi ha ha .
"Ha ha --"
Lúc này, một cô bé nhỏ tuổi xinh đẹp hướng cô đi tới, cao ngạo nói, "Mày ở nơi này làm gì, muốn làm biếng sao?"
Cậu nghe được có người nói chuyện, vì vậy quay đầu lại nhìn cô bé ấy, trong mắt lộ ra vẻ nghi vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro