Chap 1 + chap 2
Ngô Thế Huân_anh
Lộc Hàm_cậu
-----------------------
Chap 1: Anh sẽ chờ em trở về.
Một cậu bé mười ba tuổi, cầm thùng gỗ thật to, ở bên dòng suối cố hết sức gánh cho non nửa thùng nước, mất rất nhiều sức lực mới đem được nửa thùng nước lên tới trên bờ, lúc này cậu đã mệt mỏi ở trên mặt đất, mở miệng to để thở.
Cậu phải tưới cho xong phần đất trồng rau kia trước khi trời tối, bằng không sẽ không có cơm ăn, nhưng cậu biết rõ, mặc kệ cậu có làm xong hay không, mẹ kế cũng sẽ ăn hết thức ăn, dù cho có đồ ăn thừa cơm thừa, cũng sẽ đem bỏ đi, sẽ không để lại cho cậu ăn, mà ba của cậu cũng chỉ ngồi ở một bên mà nhìn, mặc kệ sống chết của cậu, dù cho muốn quan tâm, chỉ sợ cũng bất lực.
Lộc Hàm vứt bỏ tất cả những ý nghĩ không chịu nổi trong đầu, cố gắng đứng lên, muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại đột nhiên phát hiện khe suối biến thành màu đỏ.
Khe suối vốn phải trong suốt, nhưng vào lúc này lại tràn ngập một màu đỏ lạ lẫm, nơi này vốn là một ngôi làng nhỏ, căn bản không thể có ô nhiễm gì, sao khe suối có thể biến màu được chứ?
Cậu theo màu đỏ của khe suối nhìn lại, mang theo lòng hiếu kỳ, dọc theo hướng thượng du của con suối mà đi thẳng lên, không bao lâu thì nhìn thấy một người ngã bên dòng suối, cánh tay đang chảy máu vẫn còn ngâm trong khe suối, đây chính là nguyên nhân khe suối bị nhiễm đỏ đi. Nhìn kỹ, cậu mới phát hiện đó là một người thanh niên, khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt đều là máu, làm cậu không thấy rõ ngũ quan của anh.
Cậu nên làm gì bây giờ, có nên cứu anh ta hay không, nếu cứu thì phải làm như thế nào?
Nếu như đem anh về nhà, nhất định sẽ bị mẹ kế đá văng ra ngoài, cuối cùng sẽ ra sức đánh cậu một trận, đến lúc đó không cứu được mà còn có thể liên lụy đến anh ta, vẫn là không nên đem anh về nhà, vậy nên giúp đỡ anh ta như thế nào đây?
"Anh ơi, anh bị sao thế?". Cậu đi đến bên cạnh người thanh niên, ngồi xổm xuống, sợ hãi nhìn anh.
Cả người toàn máu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều máu như vậy, dù trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng lương tâm nói cho cậu biết, không thể thấy chết mà không cứu được, bằng không mẹ ở trên thiên đường sẽ trách tội cậu.
"Anh ơi, anh có thể nghe em nói chuyện không?". Cậu dịu dàng hỏi, duỗi bàn tay nhỏ bé khô ráo của mình ra, nhẹ nhàng đụng anh một cái, rồi lại lập tức thu tay trở về.
"Anh ơi --".
"Ừ --". Người thanh niên nghe gọi, khổ sở rên lên một tiếng, sau đó lại bất động.
"Anh à, anh chịu đựng một chút, em sẽ cứu anh ngay lập tức".
Cậu nghe được tiếng rên rất nhỏ của người kia, biết anh ta còn sống, vì vậy cố sức kéo người, cậu dùng thân hình nhỏ xinh của mình, dìu lấy thân thể của anh, đi đến phòng cỏ tranh nhỏ mà cậu đang ở.
Từ nhỏ luôn làm nhiều việc nặng, vì thế mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cậu lại rất có sức lực, bằng không cũng không thể dìu nổi một người thanh niên to lớn như vậy.
Mẹ kế của cậu là một phụ nữ vô cùng hung hãn, không cho cậu ở trong nhà. Cậu chỉ có một gian phòng cỏ tranh nhỏ cũ nát này làm nơi ở, nhưng mà cô tuyệt đối không oán không hận
Bởi vì mẹ cậu có nói qua, phàn nàn mọi việc là vô dụng, tất cả nên nhìn về phía trước, chỉ cần cố gắng, sẽ thấy ánh mặt trời.
Mỗi một câu của mẹ cậu đều nhớ rất rõ, mỗi khi thương tâm khổ sở thể xác và tinh thần mệt mỏi, cậu đều sẽ nhớ tới lời mẹ đã nói, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu mất sức chín trâu hai hổ mới đem người thanh niên đến phòng cỏ tranh của cậu, sau đó đặt anh nằm trên tấm chiếu cũ nát duy nhất trên mặt đất.
Lúc này đã gần tối, nghĩ đến trời sắp tối, cậu phải thừa dịp trời còn chưa tối, mà đi tìm chút cây thuốc, chứ đợi đến khi trời tối hẳn, sợ là cái gì cũng nhìn không được.
"Anh ơi, trước tiên anh kiên nhẫn một chút, em đi tìm thảo dược, rất nhanh sẽ trở lại".
Nhẹ nhàng nói bên tai người thanh niên rồi cậu đi tới lấy một cái chăn cứng đắp lên trên người anh.
Cậu thường xuyên bị mẹ kế đánh da tróc thịt bong, nên biết rõ thảo dược gì có thể trị được vết thương, cũng biết những thảo dược kia sinh trưởng ở nơi nào.
"Anh ơi, nhớ kỹ, nhất định phải chờ em trở lại, nhất định phải vượt qua, kiên trì chính là thắng lợi, chờ em".
Cậu dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình, cầm tay người thanh niên, cổ vũ cho anh, sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Tôi sẽ chờ em trở về -- trong lòng người thanh niên trả lời.
Tuy toàn thân anh không nhúc nhích được, nhưng vẫn còn ý thức, anh có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp nhỏ bé của cậu bé kia.
Chap 2: Nước mắt nóng hổi
Lộc Hàm chạy rất nhanh trên con đường nhỏ của thôn quê, quần áo cũ nát trên người cậu đầy vết máu, người qua đường nhìn thấy, đều cho rằng cậu lại bị mẹ kế đánh cho da tróc thịt bong, cả người đầy máu, nhưng mà chuyện như vậy mọi người đã thấy nhiều rồi, thấy rồi nhưng không thể trách, làm được cũng chỉ có thể là cảm thán, hoặc là vụng trộm giúp đỡ cậu một chút.
Bởi vì rất quen thuộc với nơi sinh trưởng của thảo dược nên chẳng bao lâu Lộc Hàm đã cầm một đống thảo dược về tới phòng cỏ tranh.
"Anh ơi, em đã trở về, bây giờ em lập tức mài thảo dược, trị liệu vết thương cho anh, anh nên chịu đựng nha".
Cậu vừa về tới phòng cỏ tranh, liền vội vàng nói với người thanh niên nằm trên mặt đất, rồi sau đó lấy ra một cái chén nhỏ, mài thảo dược.
Mẹ đã từng nói, đối với người ở bên cạnh bờ vực sinh tử, nhất định phải không ngừng nói chuyện ở bên tai của người ấy, không thể cho người ấy ngủ, cho nên cậu phải nói chuyện với anh không ngừng.
"Anh, em tên là Lộc Hàm, tên là do mẹ em đặt, em rất thích đó, còn anh anh tên là gì?. Thực xin lỗi, em quên bây giờ anh vẫn không thể nói chuyện, nhưng mà không sao, em nói cho anh nghe là đựơc. Như vậy anh sẽ không ngủ. Anh nè, hiện nay em đã mười ba tuổi rồi, nhưng qua mười ngày tới em sẽ mười bốn tuổi. Anh trai, anh đừng cảm thấy em phiền, mẹ đã nói, người bên bờ vực sinh tử phải không ngừng nói chuyện ở bên tai với họ, cổ vũ cho họ, như vậy họ mới có thể kiên cường sống sót. Anh trai, thảo dược mài xong rồi, em đi múc nước rửa sạch vết thương cho anh, anh chờ em nha". Cậu nói xong, liền chạy ra ngoài.
Người thanh niên không ngừng chau lại hàng lông mày, vừa rồi những gì cậu bé nhỏ này nói anh đều nghe được rất rõ ràng, nhưng anh cũng cảm kích cậu, nếu như không phải cậu không ngừng nói léo nhéo, nói không chừng lúc này anh đã mất đi ý thức, thậm chí là tử vong.
Trong tay của cậu bưng một chậu nước, trên bờ vai lại có thêm một cái khăn mặt cũ.
"Anh trai, em đã trở về, nước này là vừa gánh từ giếng lên, cho nên có hơi lạnh, anh kiên nhẫn một chút, một lúc là xong ngay".
Cậu vừa nói vừa rửa sạch vết thương cho anh, nhẹ nhàng cởi quần áo của anh ra, nhìn thấy những vết thương trên người anh mà giật mình, nhất thời cũng hít một hơi.
"Anh trai, người nào nhẫn tâm chém nhiều dao ở trên người anh như vậy, so với mẹ hai đánh em còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều, thật đáng thương, ô ô --".
Cậu vừa giúp người trên mặt đất rửa sạch vết thương, vừa đau lòng nước mắt chảy xuống.
Nước mắt nóng hổi nhỏ giọt lên trên thân người thanh niên, cùng nước giếng lạnh như băng tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Người thanh niên như cảm nhận được một giọt lệ cực nóng, nhiệt độ trong lòng từ từ tăng lên.
Cậu bé này cho anh sự ấm áp, lại vì anh mà rơi nước mắt, cậu ấy cũng rất xem trọng anh, cho nên anh quyết định sẽ bảo vệ cậu trai nhỏ nhắn này.
"Anh, bây giờ em bôi thuốc cho anh, sẽ đau nhức một chút, anh nhịn một chút nha".
Cậu mất một thời gian mới xử lý xong vết thương của người thanh niên, sau đó bắt đầu bôi thuốc, mỗi một động tác đều rất dịu dàng, vừa bôi thuốc vừa dùng miệng thổi vào vết thương của anh, như dùng phương thức này để giảm bớt đau đớn.
Tuy không nhìn thấy, nhưng mà anh có thể cảm nhận được sự cẩn thận cùng dịu dàng của cậu bé.
"Anh trai, mẹ em nói thảo dược này rất có tác dụng, bảo đảm ngày mai miệng vết thương sẽ khép lại liền, em đã thử qua rồi, là thật sự đó, cho nên anh không cần phải lo lắng đâu.
Anh trai, đợi tí nữa em đi tìm cho anh một chút gì đó để ăn, anh phải chờ em trở về nha.
Anh trai, nếu như đau anh nên nói với em một tiếng, em sẽ nhẹ chút".
Cậu vừa bôi thuốc, vừa nói không ngừng, cậu lo lắng nếu cậu dừng lại, người này sẽ chết, cho nên không dám dừng lại.
Qua hơn một giờ, cuối cùng cậu cũng đã bôi thuốc xong, mệt mỏi ngồi ở bên cạnh thở, không bao lâu lại tiếp tục nói.
"Anh trai, em đi tìm thức ăn cho anh, một lúc thôi sẽ trở về".
Cậu nói xong, mệt mỏi đứng lên, nhìn thoáng qua người thanh niên đang hôn mê trên mặt đất, sau đó rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro