Hình tượng (2)
Khí chất của Triển Chiêu cũng tương đồng với thân phận của y, dường như có thể bao dung hết thảy... Nam Hiệp Khách, người kế vị Ma Cung, ngự tiền thị vệ... Người thanh niên này là kết hợp giữa hai phái chính tà giang hồ với quan phủ triều đình, êm ả mà tản ra một loại khí chất thành thạo. Một người như thế nào, lại có thể có khả năng cùng một lúc đem nhiều thân phận quan trọng như vậy dung hợp lại làm một, toàn bộ ba trăm tuyệt thế bí kíp võ công của Ma Cung đều học được. Y cường đại như vậy, chỉ có thể dùng từ huyết thống để giải thích! Đó chính là huyết thống Ưng vương triều cường đại, đã bị xóa mất giữa dòng lịch sử!
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hoàn toàn có thể bù đắp những khiếm khuyết cho nhau. So sánh với Triển Chiêu toàn diện, Bạch Ngọc Đường lại cực kỳ đơn giản. Gia đình Bạch Ngọc Đường có truyền thống học giỏi, lại có hai trưởng bối cao thủ là Lục Thiên Hàn và Lục Tuyết Nhi, nhưng hắn lại không hề học một tí xíu nào công phu của Lục gia. Thân phận duy nhất của hắn chính là đồ đệ của Thiên Tôn! Hắn sống ở giang hồ nhưng lại không thuộc về giang hồ, đến từ Thiên Sơn cũng không đeo danh Thiên Sơn trên lưng. Hắn cường đại đơn giản là do hắn kế thừa hết thảy từ Thiên Tôn! Đó là nội lực thuần chính nhất trên đời này, võ học chí lâm cao ngạo.
Lâm Dạ Hỏa không thuộc về trung nguyên, hắn đến từ Tây Vực thần bí... Người sở hữu môn phái lớn nhất Tây Vực, là cao đồ của Lạt Ma Tây Vực, một người thoạt nhìn đi theo hai chữ "Phật pháp" chứ hoàn toàn chả dính dáng gì tới chữ "Quái nhân". Người này là hậu duệ của Sa Yêu tộc, kế thừa mỹ mạo rất khó phân biệt nam nữ, thế nên dưỡng thành một loại tính cách khó nắm bắt. Hắn cường đại, trong lòng luôn hướng đến sự thanh tĩnh, khẩu hiệu của phật là Vô Biên, mà Vô Biên thì đương nhiên không thể đo lường.
Khác với ba người kia đến từ giang hồ, Triệu Phổ đến từ quân doanh, võ công của hắn học từ Bách Quỷ Vương, một chiến thần điên tà cuồng ma... Mười năm tòng quân tạo nên thân phận chiến thần bách chiến bách thắng của Triệu Phổ, hắn hảo "chiến" cùng thiện "chiến", không chỉ là từ sư phụ của hắn mà còn từ dòng máu hoàng gia của hắn nữa. Hắn là người thiện chiến nhất của huyết mạch gia tộc Triệu thị, cũng có thiên tính không thể kiềm chế của tộc du mục Tây Vực. Triệu Phổ cường đại, nhưng quy lại là một chữ "Cuồng".
Bốn người này, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường vừa lúc tương phản, một người giống lửa một người lại giống băng, khiến vạn người phải ngước lên nhìn, một sự tuyệt thế nhưng cô lập.
Mà ở giữa của một nóng một lạnh, Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu đều thuộc loại ôn hòa, nhưng là hai loại ôn hòa khác nhau hoàn toàn.
Triển Chiêu đem tất thảy dung hợp lại, mà Lâm Dạ Hỏa lại hóa giải hết tất cả...
Nếu nói Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường cho mọi người được biết đến cực hạn của sự cường đại, thì Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa khiến cho họ hiểu được sự cường đại của trung hòa ...
Trong chớp mắt khi trông thấy bốn người họ đồng thời cưỡi ngựa đi vào Hắc Phong Thành, Bùi Xán dường như có thể nhìn xuyên thấu qua bọn họ, tưởng tượng thấy được viễn cảnh năm đó Thiên Tôn, Ân Hậu, Yêu Trường Thiên và Vô Sa đại sư, bốn vị chí tôn Tôn Ma Tà Tăng có phong thái như thế nào.
Một cái chớp mắt kia, một số từ hiện lên trong đầu ông lão đã trải qua biết bao chìm nổi, đã chứng kiến bao khói lửa mịt mù, ví như xoay chuyển càn khôn, ví như bách chiến bách thắng!
(Hắc phong thành chiến ký, Q1 chương 7)
------------------------------------------------
Chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng đắn làm chuyện tra án, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại là người có "Lương tâm" nhất, cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi thăm dò vụ án.
Hai nhóc con này đều là thanh mai trúc mã nên khi ở cùng một chỗ đều rất ngoan, nhưng trên căn bản hai đứa hoàn toàn là hai loại hình bất đồng.
Tiểu Tứ Tử là loại hình bé ngoan nắm tay người lớn ngoan ngoãn đi trên đường.
Mà Tiểu Lương Tử lại là loại hình nhóc con hoang dã thích nhảy lên nhảy xuống, có muốn bắt cũng bắt không được.
Vì thế, tình huống khi mang theo hai nhóc con này đi dạo phố chính là...
Bạch Ngọc Đường nắm tay Tiểu Tứ Tử chậm rãi đi, Triển Chiêu thì thỉnh thoảng chạy lên đỉnh phòng chính, đem Tiểu Lương Tử thích chạy mất dạng xách xuống dưới.
(Hắc phong thành chiến ký, Q2 chương 30)
------------------------------------------------
Bình thường mà nói, công phu giỏi tới được cảnh giới như Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa, người có thể làm bọn họ sợ cũng không nhiều lắm.
Bọn họ trừ bỏ có võ công ra thì còn rất có đầu óc, cho nên dù đụng phải tiền bối có nội lực cao cường hay công phu giỏi giang trên giang hồ, cũng có thể nghĩ biện pháp đánh thắng.
Nhưng cũng có ít người, như bọn họ bây giờ mà nói, thì dù như thế nào cũng đừng nghĩ có biện pháp thắng được. Nói ví dụ như Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ, hoặc là Lục Thiên Hàn, Ngô Nhất Họa, Hồng Cửu Nương...
Mà đối với bốn người Thiên Tôn, Ân Hậu, Vô Sa đại sư cùng với Yêu Trường Thiên, dù có Ân Lan Từ, Lục Tuyết Nhi, Lục Thiên Hàn, Ngô Nhất Họa, Hồng Cửu Nương... một đám người cùng liên kết lại cũng không có biện pháp đánh thắng được. Đó là sự bất đồng của cảnh giới, gần như là cảnh giới của Thần, không thể với tới được.
Chỉ có công phu đủ cao, tài năng lĩnh hội chênh lệch, phải ở cùng cái loại người gần như là Thần này từ lớn tới bé, mới biết kính sợ và sợ hãi.
Không phải ai cũng có thể dùng một câu nói để Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn nghe lời, hoặc nên nói trên đời này chỉ có Thiên Tôn có thể chỉ một câu đầu tiên đã khiến Bạch Ngũ Gia vốn kiêu ngạo thiên hạ trở nên dễ bảo. Triển Chiêu trêu chọc được ba trăm Ma đầu của Ma Cung, nhưng lại không trêu nổi Ân Hậu. Đối với người ngoài y là Miêu yêu, nhưng với ông ngoại của y, thì chỉ là một bé mèo ngoan ngoãn. Lâm Dạ Hỏa ngoài miệng kêu Đại hòa thượng, Đại hòa thượng không biết lớn nhỏ, nhưng Vô Sa đại sư ở trong lòng hắn, cùng với Phật gia cũng không có gì khác nhau.
Cho dù là Triệu Phổ tự cao tự đại, khi đối mặt với Yêu Trường Thiên điên khùng, thì sự kiêu ngạo cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Cho nên khi bọn họ phát hiện một trong bốn vị lão gia tử sẽ chân chính đối địch với bọn họ, thì cả bốn người đều tinh thần rối loạn.
Đương nhiên, biểu tình chấn kinh của bốn người không cùng một kiểu. Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường thuộc loại thấy chết không sờn, trên mặt không hề có một chút biểu tình nào. Một người là vì tôn nghiêm của Nguyên Soái, còn một người là mặt than. Cũng cùng tình huống đó, nhưng Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa thì thẳng thắn hơn nhiều. Triển Chiêu như mèo bị kinh sợ mà dựng hết cả lông, còn Lâm Dạ Hỏa thì càng trực tiếp hơn, nhảy tót lên rất là cao.
(Hắc phong thành chiến ký, Q3 chương 56)
------------------------------------------------
Trước kia Triển Chiêu từng nghe Bạch Ngọc Đường nói qua điểm khác nhau giữa nội lực cực hàn của sư phụ và ông ngoại hắn nhưng y vẫn có chút không rõ, hôm nay trông thấy mới thật sự hiểu được, thì ra là phân biệt như vậy! Hàn khí của Thiên Tôn đến từ đỉnh Thiên Sơn, hàn khí của Lục Thiên Hàn lại đến từ Băng Nguyên Cực Bắc, một người là chí cao mà hàn, một người còn lại là vạn dặm đóng băng mà hàn... Nội lực Thiên Tôn cao, nhưng lạnh, còn Lục Thiên Hàn là rất lạnh a, rét lạnh đến mức Triển Chiêu phải dậm chân.
(Hắc phong thành chiến ký, Q3 chương 61)
------------------------------------------------
Triệu Trinh bảo Bạch Ngọc Đường tới hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu xem lúc Yêu Trường Thiên còn trẻ, lời nói và điệu bộ khi ấy như thế nào, cứ bắt chước làm y chang dùng để đối phó với Thôi Chấn và Phong Viêm Tây, chỉ cần để cho bọn họ thấy trên người Bạch Ngọc Đường có bóng dáng của Bạch Quỷ Vương năm xưa, thì từ đó về sau cho dù có đuổi bọn họ đi thì bọn họ cũng không đi.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, lập tức đi hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Ân Hậu và Thiên Tôn nghe xong, cảm thấy biện pháp này của Triệu Trinh không chừng thật sự có thể dùng được, cho nên liền giúp Bạch Ngọc Đường học một chút bộ dáng năm đó của Yêu Trường Thiên.
Mặc khác, Thiên Tôn cho rằng, cái gọi là "Ngoại sanh bất xuất cữu gia môn" chính là cho dù cách một thế hệ, nhưng Bạch Ngọc Đường quả thực có điểm giống Yêu Trường Thiên – Hỉ nộ vô thường, rất khó nắm bắt!
Người trong giang hồ đều nói Bạch Ngọc Đường hỉ nộ vô thường, tốc độ trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, mặc dù tất cả mọi người ở Phủ Khai Phong không thấy như vậy, nhưng Thiên Tôn là người đã chứng kiến hắn khôn lớn, đồ đệ của y thật sự là một kẻ khác người, Bạch Ngọc Đường đối đãi với người khác theo hai loại thái cực, đối với người thân, bạn bè hoặc người mà hắn thích, hắn sẽ có một mặt dung túng, thâm chí là nuông chiều. Nhưng đối với người không quen thuộc hắn sẽ dùng bộ mặt người lạ chớ lại gần, tránh xa ngàn dặm, hơn nữa tâm tình biến hóa chẳng thể đoán được. Hắn thích một người nào đó, có nhìn thuận mắt người nào đó hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nên thật ra Bạch Ngọc Đường thuộc tuýp người hết sức bốc đồng, loại tùy hứng này được di truyền từ tổ tiên nhà họ Lục, nó phát huy tới mức tận cùng, nên có thể thấy được điệu bộ năm xưa của Yêu Trường Thiên, không lẫn vào đâu được!
(Hắc phong thành chiến ký, Q3 chương 61)
------------------------------------------------
Bốn người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, ngước đầu nhìn Thiên Tôn, tâm tư bất đồng.
Đối với Thiên Tôn, bốn người đều có một ít cảm tình giống nhau, rồi lại đều có những tâm tư khác biệt...
Điểm giống nhau chính là, bọn họ đều cực kỳ tôn kính, thậm chí là sùng bái Thiên Tôn.
Bậc thánh nhân đứng ở đỉnh cao võ lâm thiên hạ này, có hết thảy mọi điều mà thánh nhân có, hoàn mỹ vô khuyết, không thể bắt bẻ.
Bốn người trẻ tuổi vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp người.
Triển Chiêu ngay từ bé đã là người giỏi quan sát, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tôn, ấn tượng khắc sâu vào lòng nhất, chính là ánh mắt trong suốt lại lạnh như băng kia, tựa như nhìn vào một mặt gương phẳng.
Triển Chiêu từng gặp qua vô số người, vốn rất giỏi giao tiếp nên y luôn luôn nhìn thẳng vào mắt mọi người, bởi vì lúc trao đổi qua ánh mắt, thường có thể thấy được những điều còn chân thật hơn cả những gì ngôn ngữ mang lại. Nhưng ánh mắt của Thiên Tôn, làm người khác không thể tiếp cận trao đổi được... Triển Chiêu hỏi qua ông ngoại mình, thường xuyên ở cạnh Thiên Tôn, có thể nhìn ra điều gì từ trong ánh mắt ấy không.
Không ngoài dự kiến, Ân Hậu trả lời, "Ngươi nhìn vào ánh mắt của y, vĩnh viễn cũng chỉ thấy được chính ngươi mà thôi, sẽ không nhìn ra được y thế nào. Từ nhỏ y đã như vậy rồi, không cần phải để ý."
Triệu Phổ lại càng tôn kính Thiên Tôn hơn bất kỳ ai khác... Bởi vì Thiên Tôn đã cứu mạng sống của hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ Triệu Gia quân, Thiên Tôn trong trí nhớ của hắn, vĩnh viễn dừng lại ở đêm đen ấy, bóng dáng thuần trắng đứng trên tường thành Hắc Phong.
Thiên Tôn đã cứu mạng hoàng chất Triệu Trinh của hắn không biết bao lần, nhưng y và hoàng tộc Triệu thị cũng không hề có quan hệ gì, Triệu Phổ không rõ vì sao Thiên Tôn lại "nhiệt tâm" như vậy. Mãi đến khi biết một ít quá khứ của y, Triệu Phổ mới hiểu được, cục diện thái bình thịnh thế này là điều mà Ngân Yêu Vương năm đó luôn hướng tới, cho nên Thiên Tôn phải giữ gìn!
Triệu Phổ trước kia vẫn cho rằng, cái gọi là anh hùng, chính là một người làm việc vì mọi người. Nhưng khi biết Thiên Tôn, hắn có một loại nhận thức khác, hóa ra một người, có thể làm việc giúp mọi người, trở thành anh hùng mà chính hắn vẫn coi thường kia, lý do duy nhất chỉ là vì một người!
Triệu Phổ lúc ấy rất hoang mang, đến tột cùng là người nào giỏi hơn? Người vì một người, hay người vì mọi người trong thiên hạ? Hắn hỏi sư phụ vấn đề này, Bạch Quỷ Vương đã cho hắn một câu trả lời tuyệt đối "điên" – "Có một người, mới có người trong thiên hạ! Không có ai, liệu có còn người trong thiên hạ không? Cái kẻ vì một người kia, có phải đang quản người thiên hạ không?!"
Lâm Dạ Hỏa là người duy nhất trừ Bạch Ngọc Đường, đã từng nhìn thấy Thiên Tôn trước đây.
Hắn còn nhớ rõ lúc mình mười tuổi, có một ngày sư phụ nói với hắn, "Tiểu Lâm Tử, hôm nay vi sư có một lão bằng hữu ghé thăm, con phải lễ phép nha!"
Rồi cứ thế, Lâm Dạ Hỏa lần đầu tiên gặp được Thiên Tôn.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, dáng người cũng không cao, cho nên điều đầu tiên mà ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy, chính là một vạt áo thuần trắng, ống tay áo phiêu động cùng ngón tay thon dài trắng noãn... Khi người ấy đi lướt qua trước mắt mình, còn thấy được mái tóc bạc khẽ đưa.
Tiểu Lâm Dạ Hỏa từ nhỏ đã biết đỏm dáng lúc ấy ngẩng đầu... Trùng hợp như thế, một trận gió vô tình thổi qua, dưới ánh mặt trời là áo trắng tóc bạc phiêu dật, Thiên Tôn cúi đầu nhìn hắn.
"Đẹp đến không giống người!"
Đây là ấn tượng đầu tiên, cũng là ấn tượng duy nhất của thiếu niên Lâm Dạ Hỏa đối với Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường đứng hơi lui về phía sau ba người còn lại, nhìn Thiên Tôn trên vách đá.
Không ai có cảm tình sâu đậm với Thiên Tôn hơn Bạch Ngọc Đường, dù sao, người này vì đợi hắn sinh ra, đã chờ đến trăm năm rồi. Vừa biết gọi cha mẹ, hắn cũng biết kêu sư phụ, vừa mới biết đi, hắn đã bắt đầu nắm lấy tay sư phụ, từng bước theo sau người... Cha mẹ trừ bỏ cho hắn tên và những vật ngoài thân, tất cả những thứ hắn sở hữu, đều là do Thiên Tôn dạy cho. Không ai biết được rõ ràng sự cường đại của Thiên Tôn bằng hắn, bởi vậy cũng không ai có mong muốn chiến thắng mãnh liệt bằng hắn... Cho dù không thể thắng, hắn cũng muốn nhìn qua toàn cảnh võ công sâu không thấy đáy của sư phụ mình!
Bạch Ngọc Đường không biết được lần đầu tiên hắn gặp mặt Thiên Tôn... Hẳn phải là từ khi hắn còn đang quấn tã, Thiên Tôn mỗi ngày đều đã tới hặp hắn.
Trong trí nhớ của hắn, hơn phân nửa đều là hình bóng của sư phụ, chỉ có hắn nhìn thấy vui và giận của người này. Thế nhân sẽ không thể hiểu được đến tột cùng cảm giác khi có một vị sư phụ như vậy là thế nào, Bạch Ngọc Đường từ rất sớm cũng đã cảm nhận được sự ghen ghét vì có một vị sư phụ như thế.
Còn nhớ rõ có một đệ tử phái Thiên Sơn đã trêu chọc hắn, "Muốn hỏi ai biết được tư vị được thần minh che chở là thế nào, cũng chỉ có ngươi!"
Hắn giống như tia ràng buộc duy nhất giữa Thiên Tôn và thế gian này, mỗi một bước tiến tới, thế nhân đều nghĩ hắn là Thiên chi kiêu tử, nhưng chỉ có mỗi mình hắn biết, hắn đã phải trả giá bao nhiêu đau khổ để tiến tới từng bước từng bước ấy, chỉ vì hắn, muốn làm cho sư phụ tự hào về mình!
(Hắc phong thành chiến ký, Q4 chương 83)
------------------------------------------------
Trong bốn cao thủ, có hai người gánh vác trách nhiệm trọng đại, còn hai người kia thì rất rảnh rỗi.
Triển Chiêu và Triệu Phổ một người phải trừ gian diệt ác, một người phải bảo vệ quốc gia, trên vai đều là gánh nặng.
Bạch Ngọc Đường tuy rằng vui vẻ thanh nhàn nhưng trách nhiệm lặt vặt cũng không ít, nào là quản đám người của phái Thiên Sơn, giúp đỡ việc buôn bán của Hãm Không Đảo và cả việc hỗ trợ Triển Chiêu phá án.
Còn Lâm Dạ Hỏa là một người rảnh đến không thể rảnh hơn.
Chuyện bang vụ của Hoả Phượng Đường hắn không quan tâm, không phải thuộc võ lâm Trung Nguyên nên cũng chẳng ai coi hắn là kình địch, tiền tài danh lợi cũng không cần, tóm lại... Trừ việc làm đẹp cho bản thân, cái gì hắn cũng không để ý.
(Hắc phong thành chiến ký, Q4 chương 87)
------------------------------------------------
Bạch Quỷ Vương sớm đã cùng Ân Hậu, Vô Sa và Thiên Tôn giao thủ với nhau.
Đánh với Ân Hậu luôn rất sảng khoái, đấu trí đấu dũng phi thường vừa lòng, thiên quân vạn mã đánh đến long trời lở đất, dù cho có thua cũng là chết không nuối tiếc.
Đánh với Vô Sa đại sư đánh đến khổ khổ sở sở, bởi vì phòng ngự của vị hòa thượng này rất tốt, hơn nữa đánh làm sao cũng không chết, một trận đấu đấu đến vài ngày, cứ kéo dài thời gian lao lực muốn chết, hơn nữa tai còn phải nghe tiếng bô bô niệm Phật pháp mãi không dứt.
Lúc Yêu Trường Thiên còn là Bạch Quỷ Vương, chán ghét Ân Hậu cũng chán ghét Vô Sa, đương nhiên cũng rất chán ghét Ngân Yêu Vương, tuy nhiên ai là kẻ Yêu Trường Thiên ghét nhất? Là Thiên Tôn.
......
Ngay cả Yêu Trường Thiên cũng có ấn tượng rất sâu với ánh mắt Thiên Tôn nhìn mọi người.
Ba thiếu niên đi theo bên người Yêu Vương nhãn thần bất đồng, tiểu hòa thượng cứng đầu cứng cổ luôn từ bi thương xót chúng sinh, ngày thường vẫn hay tủm tỉm cười, đến khi đánh giặc lại tràn ngập bi thương.
Ánh mắt của Thiên Tôn và Ân Hậu lại hoàn toàn trái ngược nhau. Thiên Tôn thanh minh dị thường, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ có thể nhìn thấu mọi chuyện. Ân Hậu lại xa cách, vĩnh viễn ẩn sau làn sương mù, xa cách mọi người. Thiên Tôn chỉ cần liếc mắt một cái là cảm nhận được y đang nhìn hay không, Ân Hậu thì lại vĩnh viễn không biết được hắn có đang nhìn hay không. Thiên Tôn sẽ nhìn thẳng vào mắt người khác, Ân Hậu lại rất ít khi trực tiếp đối mắt với mọi người.
Hai người bọn họ nghe nói từ thời thiếu niên đã như thế, khi còn nhỏ cũng hay như vậy, Yêu Vương mỗi tay dắt một người, mang theo hai người bọn họ đi khắp nơi...
Thiên Tôn luôn ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn Yêu Vương, mặc kệ Yêu Vương có đang nói chuyện hay không, Thiên Tôn đều có thói quen nhìn ngài. Đi nhanh hơn mọi khi, lôi kéo tay Yêu Vương, cố gắng bước kịp nhịp chân ngài.
Ân Hậu cũng nắm tay Yêu Vương, hạ mắt chậm rì rì đi theo từng bước của ngài, ánh mắt khi thì nhìn đất, khi thì nhìn vu vơ không xác định, Yêu Vương gọi, ông mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, tầm mắt thường sẽ đạt ở khoảng không phía trên đầu Yêu Vương.
(Hắc phong thành chiến ký, Q4 chương 89)
------------------------------------------------
Thế gian này, phàm là những người có thể ở chung với nhau lâu dài, bất luận là bằng hữu, tình nhân hay huynh đệ tỷ muội thì phần lớn đều có tính cách tương phản với nhau, nếu tính cách tương đồng quá mức thì ngược lại rất dễ phát sinh tranh chấp.
Giống như Triển Chiêu hoạt bát hiếu động thì Bạch Ngọc Đường điềm tĩnh bất động, Trâu Lương nề nếp đâu ra đấy thì Lâm Dạ Hỏa liền nhị đến lên trời xuống đất, Tiểu Lương Tử chẳng khác nào một con sói con trong khi Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn như một chú thỏ nhỏ.
Còn Công Tôn tính tình hay nôn nóng thì lại thường xuyên ở bên cạnh hai người siêu cấp thong thả, một người là Tiểu Tứ Tử, người còn lại là Triệu Phổ.
Tính thong thả của Triệu Phổ thể hiện rất rõ khi hắn đánh giặc, lúc này hắn và Tiểu Tứ Tử hai người một đang ngẩn người còn một thì ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không tỏ ra sốt ruột vì trận đại chiến sắp tới.
Công Tôn vòng tới vòng lui trước cửa quân trướng, luôn có cảm giác nền đất dưới chân đang chuyển động, không chừng ngay lập tức sẽ có Hỏa Trọng Thiên hừng hực lửa từ dưới lòng đất chui lên.
Quay đầu lại thì thấy Triệu Phổ lẫn Tiểu Tứ Tử đều rất thong dong, cả hai đồng loạt ngẩng đầu lên ngáp một cái y hệt như nhau khiến Công Tôn tức đến nghiến răng.
(Hắc phong thành chiến ký, Q4 chương 95)
------------------------------------------------
Nói đến cái chuyện "Anh hùng cứu mỹ nhân" này, Triển hộ vệ vốn rất là buồn lòng.
Trước không nói đến cứu ai, ước ao lớn nhất của một vị đại hiệp là gì? Tất nhiên là bảo vệ cái thiện, gánh vác sự nghiệp cứu người trên lưng. Nhưng Triển Chiêu phát hiện ra từ khi cao thủ ở Khai Phong Phủ càng ngày càng nhiều lên thì cơ hội cứu người cũng theo đó mà càng ngày càng ít, đến Hắc Phong Thành lại càng thêm hiếm.
Ở Khai Phong Phủ còn có thể bảo vệ Bao Đại nhân một chút, cứu Bàng Thái sư một chút chẳng hạn, nhưng đến Hắc Phong Thành này lại là một ổ cao thủ! Ngay cả một nha hoàn giặt đồ trong quân doanh cũng có thể một cước đá bay ba tên côn đồ.
Triển Chiêu có chút phiền muộn, người đoạt nổi bật nhiều quá, toàn bộ người xung quanh đều mạnh quá, một chút cũng không thú vị!
Mà về vị "mỹ nhân" nhà Triển Chiêu kia càng khiến cho Triển hộ vệ buồn đến nát lòng...
Triển Chiêu thường xuyên hâm mộ Triệu Phổ, Công Tôn đi đến chỗ nào hắn liền lao đến chỗ nấy, vì cái thân thể tiên sinh kia, chỉ cần một cơn gió hơi lớn thổi qua cũng có thể loạng choạng mấy cái.
Mặc dù Công Tôn tiên sinh rất bưu hãn nhưng đến khi thực sự gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể kêu cứu mạng, vì thế mỗi ngày Cửu Vương gia đều có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương như vậy cũng không sai, ít nhất lấy thừa bù thiếu, võ công của Lâm Dạ Hỏa tốt hơn so với Trâu Lương nên thường xuyên có thể giúp đỡ trâu Lương; mà Hỏa Phượng lại trường kỳ ở trong trạng thái "nhị", Tả Tướng quân cũng có thể trông nom hắn, mặc dù đa phần là ở bên cạnh trêu chọc Hỏa Phượng thì đúng hơn.
Mà ngay cả Tiểu Lương Tử, cũng là mỗi ngày cõng Tiểu Tứ Tử chạy vào chạy ra. Nếu có kẻ nào dám khi dễ Tiểu Tứ Tử thì Tiểu Lương Tử sẽ lập tức nhào lên tiêu diệt hắn. Vì tương lai có nhiều cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy mà Tiểu Lương Tử mới có thể chịu khó luyện công!
Còn Triển Chiêu nhìn lại mình một chút, nếu có ai dám khi dễ Bạch Ngọc Đường... Đúng vậy! Điều kiện tiên quyết là cũng phải có người dám nha!
Cho dù thực sự gặp phải kẻ không có mắt, khinh công của Triển hộ vệ tốt như vậy đó, nhưng đợi đến khi hắn đuổi tới nơi thì kiếm còn chưa kịp rút ra, người kia đã bị Ngũ gia chém thành tám khối rồi.
Việc vị kia nhà mình quá có khả năng, thật không có một chút tình thú, cũng khó trách Thiên Tôn luôn lén nói Bạch Ngọc Đường không đáng yêu, Triển hộ vệ đã lĩnh hội một cách sâu sắc nhất. Không phải là diện mạo hay dáng người không đáng yêu, Triển Chiêu đã giám định rồi, chuột nhà mình chỗ nào cũng đáng yêu cũng coi được, chỉ là quá tài giỏi! Thật đáng buồn mà!
(Hắc phong thành chiến ký, Q5 chương 119)
------------------------------------------------
Theo lời Thiên Tôn, Tiểu Lương Tử quay đầu lại thì thấy Ân Hậu đã đứng ngay phía sau.
Tiểu Lương Tử thán phục mà ngẩng đầu nhìn Ân Hậu —— thật lợi hại, căn bản ông ấy đến đây lúc nào bé cũng không biết!
Tiểu Lương Tử ngẩn người nhìn chằm chằm Ân Hậu, chỉ thấy Ân Hậu cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu của bé.
Tiểu Lương Tử vốn hoang dã nháy mắt trở nên ngoan ngoãn, đồng thời, Tiểu Lương Tử cũng để ý... dường như mỗi lần bé nhìn Ân Hậu, Ân Hậu đều cảm nhận được, sau đó thuận tay xoa đầu của bé. Trong ba lão gia tử này, Thiên Tôn sẽ cười với bé, Yêu Trường Thiên sẽ đùa giỡn với bé, Ân Hậu không đùa cũng không cười, nhưng thần thái khi xoa đầu bé rất nhu hòa, ánh mắt mang theo ý cười.
Mỗi lần cũng chỉ có vào lúc này thì Tiểu Lương Tử mới có thể từ trên người Ân Hậu mà nhìn thấy bóng dáng Triển Chiêu một cách rõ ràng nhất.
Nếu nói về giống nhau, Bạch Ngọc Đường cùng Lục Thiên Hàn, Triển Chiêu và Ân Hậu, hai đôi gia tôn này đối lập nhau hết sức rõ ràng.
Bất luận từ bộ dạng đến tính cách Bạch Ngọc Đường đều cực kỳ giống Lục Thiên Hàn, nhưng kỳ diệu nhất chính là từ trên người Ngũ gia, khiến cho mọi người dễ nhìn ra nhất, lại là bóng dáng của Thiên Tôn.
Mà Triển Chiêu và Ân Hậu thì từ bộ dạng, khí chất đến tính cách đều khác nhau khá xa, rất khó tưởng tượng được hai người này lại có quan hệ huyết thống thân thiết đến thế. Nhưng rất nhiều lần trong vài khoảnh khắc, chỉ là thoáng qua trong nháy mắt... lại khiến cho mọi người cảm thấy Triển Chiêu cực kỳ giống Ân Hậu, nói cho chính xác là trong khoảnh khắc đó, hai người này căn bản giống nhau như đúc!
Tiểu Lương Tử nhìn chằm chằm Ân Hậu đến phát ngốc, trong ba vị lão gia tử này, Thiên Tôn đầy tiên khí, sư công của bé là yêu khí, còn Ân Hậu là loại khí gì?
Dựa theo thân phận mà nói, chắc là tà khí chăng? Nhưng mà Tiểu Lương Tử luôn cảm thấy cái danh "Ma vương" của Ân Hậu vốn là hữu danh vô thực, tà khí còn không nặng bằng sư công của bé.
Tiểu Lương Tử hồi tưởng một chút, ngay từ ánh mắt đầu tiên của bé khi gặp Ân Hậu đã luôn cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc. Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của Ân Hậu luôn mang theo cảm giác tương tự như cha bé hay sư phụ của bé... Loại cảm giác này Tiểu Lương Tử đã từng gặp trên người của hai người khác, hai người kia thậm chí còn không biết võ công —— Triệu Trinh cùng Bát Vương gia...
Nếu nói giữa Tiêu Thống Hải, Triệu Phổ, Triệu Trinh và Bát vương gia có điểm nào giống nhau, như vậy chỉ có một —— có Hoàng tử, Hoàng tôn.
Tiểu Lương Tử dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, lập tức lực chú ý bị phân tán khỏi trận chiến phía trước mà bắt đầu tưởng tượng đến thiên mã hành không...
Ba vị lão gia tử này cùng với cả hòa thượng béo nhà Hỏa Kê, đều thích đứng chắp tay sau lưng, hơn nữa dáng đứng thẳng lưng cao ngất.
Đại khái bởi vì võ công rất cao nên mỗi người đều tỏa ra khí thế kinh người.
Theo như Tiểu Lương Tử thấy, Thiên Tôn thích hợp đứng một mình trên đỉnh núi cao cao, Đại hòa thượng thích hợp đứng trước tượng Phật thật lớn hoặc trong Phật đường trang nghiêm... Mà sư công Yêu Trường Thiên của bé, Tiểu Lương Tử gãi đầu, mặc dù có chút bất kính nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi bé thấy sư công thì đã cảm thấy khí tức hệt như lệ quỷ này cực kỳ thích hợp đứng trên sa trường chất đầy thi thể.
Về phần Ân Hậu... Tiểu Lương Tử cảm thấy Ân Hậu cũng thích hợp đứng trên sa trường, nhưng trước mặt Ân Hậu hẳn không phải là thi thể mà là thiên quân vạn mã, còn là thiên quân vạn mã đối địch với ông. Một mình Ân Hậu đứng trước cửa Hoàng thành hùng vĩ, trước mặt là thiên quân vạn mã muốn đẩy ông vào chỗ chết nhưng lại e ngại ông mà không dám tiến tới gần một bước.
Tiêu Lương không phải là một tiểu hài nhi bình thường, tuy rằng bé rất sùng bái nhóm người Triệu Phổ, nhưng trong mắt bé, sư phụ của bé, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đều còn hơi non nớt, chân chính trâu bò vẫn là bốn vị lão gia tử đáng được phong thần này.
Thiên Tôn có thể đem sông núi Trường Giang và Hoàng Hà đều giẫm nát dưới chân, Đại hòa thượng có thể phổ độ chúng sinh, sư công của bé có thể điên đảo càn khôn khiến cho thiên hạ đại loạn, mà cảm giác Ân Hậu mang đến cho bé chính là dám đối địch với người trong thiên hạ. Mỗi lần Tiểu Lương Tử nhìn thấy Ân Hậu đều sẽ cho rằng, lão gia tử khi còn trẻ không chừng cực kỳ điên cuồng, cảm giác như một mình có thể cân cả giang hồ, chuyên trị hết thảy yêu ma quỷ quái!
Tiểu Lương Tử đang ngước nhìn Ân Hậu mà tưởng tượng thì chợt thấy lão gia tử nhìn phía trước, đột nhiên cười nhạt rồi lắc đầu, tựa như có ý bỡn cợt.
Tiểu Lương Tử chớp mắt mấy cái, ánh mắt kia của Ân Hậu, không cần nhìn thì bé cũng biết nhất định là đang nhìn Triển Chiêu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Lương Tử lại bắt đầu ngẩn người, trong cái đầu nhỏ của bé đặt cả bốn vị lão gia tử lại so sánh với nhau một chút... kết quả lại cho ra một cái kết luận khiến cho bản thân của bé cũng phải kinh ngạc —— trong cả bốn người này, vậy mà lại chỉ có trong mắt Ân Hậu mới có thể nhìn thấy một chút ôn nhu.
Tiểu Lương Tử đứng dưới mái nhà đưa tay lên vỗ đầu, Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn ở một bên đều tò mò mà nhìn Tiểu Lương Tử đang tự đánh mình, thắc mắc không biết bé đang làm cái gì?
Ân Hậu cũng khó hiểu mà nhìn Yêu Trường Thiên —— đồ tôn nhà ngươi đang làm cái gì vậy?
Yêu Trường Thiên nhìn Tiểu Lương Tử đang tự gõ đầu mình, âm thầm gật gù —— quả nhiên là thân đồ đệ, khi còn bé Triệu Phổ cũng như vậy, nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì liền tự đánh mình trước.
Vì sao Tiểu Lương Tử lại bỗng dưng xoắn xuýt như vậy? Bởi vì bé phát hiện mình đã nhận ra được một bí mật! Một thứ hoàn toàn không hợp lý gì hết!
Ân Hậu thường xuyên sẽ có ánh mắt ôn nhu, cơ hồ là những lúc nhìn Triển Chiêu, nhìn tất cả bằng hữu của Triển Chiêu...
Loại ánh mắt này đều có trong mắt của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa thậm chí là Công Tôn, khi mỗi người nhìn những người mình yêu thích hoặc quan tâm đều sẽ vô thức mà toát ra loại cảm giác ôn nhu này.
Nhưng từ trước tới giờ Tiểu Lương Tử luôn cảm thấy, bốn vị lão gia tử trâu bò như vậy mà lại không hề có loại cảm xúc này.
Vẻ mặt ôn nhu luôn mang theo xúc cảm mềm mại, ánh mắt của người biết võ công rất sác bén, trong ấn tượng của Tiểu Lương Tử, Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường bọn họ sẽ chỉ khi nào nhìn người mình quan tâm, yêu thích mới có thể toát ra vẻ mềm mại này trong nháy mắt.
Loại mềm mại này không hề xuất hiện trong mắt bốn vị lão gia tử, người tập võ, càng có võ công cao cường, kinh nghiệm phong phú thì ánh mắt càng lạnh lùng cứng rắn, đây là kết luận mà Tiểu Lương Tử tổng kết được qua mấy năm quan sát đủ các loại cao thủ.
Quanh thân những cao thủ này luôn kín kẽ không hề sơ hở, hình như là công phu càng mạnh thì đều như những bức tường không thể phá vỡ, điểm này thể hiện trên người Thiên Tôn càng thêm rõ ràng! Bất kể Thiên Tôn thường xuyên rơi vào trạng thái "nhị" phá nhà mua đồ cổ linh tinh thì đao phong quanh thân lão gia tử vẫn thanh lãnh lạnh thấu xương như vậy, mềm mại là cái gì? Mà ngay cả từ bi như Vô Sa đại sư thì trên người cũng không có thứ này, Yêu Trường Thiên càng không cần phải nói...
Tiểu Lương Tử khoanh tay cân nhắc một lượt, càng cảm thấy buồn bực —— loại cảm giác ôn nhu này không chỉ Ân Hậu có mà Triển Chiêu cũng có!
Nếu nói Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ khi nhìn người mình thích thì sẽ toát một chút ôn nhu, Triển Chiêu dường như đã đạt đến trình độ tương tự như Tiểu Tứ Tử, ánh mắt nhìn gần như tất cả mọi người cùng mọi vật trên thế gian, đều đầy thiện ý mà nhu hòa.
Tiểu Lương Tử hoang mang —— cha của bé thường hay nói, năm tháng sẽ bào mòn sự mềm mại của con người, mấy vị lão đầu này đều đi qua đao quang kiếm ảnh, sinh ly tử biệt, theo như hiểu biết của Tiểu Lương Tử, Ân Hậu là người bị hại nhiều nhất, vận mệnh nhấp nhô nhất, chịu khổ cũng nhiều nhất! Đương nhiên tự tìm đường chết như sư công của bé không tính. Vậy Ân Hậu làm như thế nào mà vẫn còn có thể giữ được ánh mắt này? Hay nên nói Ân Hậu trời sinh thiện lương? Giống như Triển Chiêu vậy? Hay là nói... đây là một kiểu hùng mạnh khác?
(Hắc phong thành chiến ký, Q5 chương 123)
------------------------------------------------
Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn ở xa xa đến xuất thần...
Người đời thường nói, năm tháng sẽ mang đến ôn nhu cho cường giả, cuối cùng bọn họ sẽ giải hòa với cái thế giới từng tổn thương họ, không còn rối rắm nữa. Nhưng mà... năm tháng mang đến cường đại cho Thiên Tôn, nhưng lại chưa từng có một chút ôn nhu nào dừng lại trong mắt vị tôn giả này. Người vẫn như cũ dùng đôi mắt lạnh như băng kia nhìn một đám người bị vận mệnh chối bỏ, người vẫn hoang mang như cũ, đối với thế giới này, người chưa bao giờ thỏa hiệp. Đối với những sai lầm, người có lẽ sẽ không trả thù, nhưng người hẳn là sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, cũng sẽ không tha thứ.
(Hắc phong thành chiến ký, Q6 chương 148)
------------------------------------------------
Nội lực của mỗi người đều có chỗ khác nhau, không đạt đến cảnh giới nhất định thì không cách nào phân chia, càng cường đại thì đặc điểm của nội lực càng rõ ràng.
Ví dụ như, nội lực của Thiên Tôn là cao và lạnh, nội lực của Ân Hậu chính là sâu và rộng, nội lực của Vô Sa là thiện và thiền, còn Yêu Trường Thiên chính là ác và oán.
Loại nội lực này có thể thấy có thể cảm được nhưng lại rất khó hình dung, tương tự như sự khác nhau của một hệ phái vậy.
Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ kế thừa một phần lại cải biến một phần, cũng đã có chút thành tựu, chỉ là đặc thù của từng người vẫn còn chưa quá rõ ràng.
Từ lần trước khi bốn người liên thủ đối phó với Thiên Tôn, nội lực đều đột nhiên tăng mạnh, từng người phá bỏ xiềng xích bó buộc bấy lâu, trước mắt đương nhiên là một mảnh trời cao biển rộng, không chỉ có nội lực tăng cao mà đặc thù chỉ thuộc về riêng mình cũng càng ngày càng rõ ràng.
Đây cũng là lý do vì sao nội lực của Nhâm Cuồng cao như vậy lại không thể đè ép được Triển Chiêu.
Triển Chiêu từ sau khi có thể sử dụng được Ma Vương Thiểm, lấy cách nói của Ân Hậu, toàn bộ xương cốt tinh thần đều trống không. Công phu bản thân hắn đã được pha trộn rất nhiều, đầu óc lại linh hoạt, bây giờ nội lực tăng mạnh, thông hiểu hết công phu của các lão đầu Ma Cung, bắt đầu hướng về cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu, mà thứ tăng nhanh chất của Triển Chiêu vẫn là khinh công!
Lúc trước Triển Chiêu mang theo các ma đầu Tây Vực "đi dạo" quanh Hắc Phong Thành, Triệu Phổ bọn họ đều nhìn thấy từ trên thành lâu... Yến Tử Phi của Triển Chiêu đã thay đổi!
Cái gọi là khinh công này, nhanh thì không xa, xa thì không cao, cao thì không nhanh, hoàn toàn tương khắc, không cách nào đạt được tất cả. Nhưng hôm nay Triển Chiêu đã đem Yến Tử Phi luyện đến cảnh giới hoàn toàn đồng bộ, nhanh, xa, cao, thu phóng tự nhiên, căn bản không cần mượn lực mà thông qua nội lực tuần hoàn... trong mắt mọi người, con mèo này như mọc thêm hai cánh mà bay lên.
Hơn nữa võ công trong thiên hạ duy chỉ có nhanh là khó phá, Triển Chiêu vốn đã thắng ở điểm nhanh bây giờ càng nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, công phu thoắt một cái, trước mắt chỉ thấy ba bốn bóng đỏ lướt qua, đợi đến khi ngươi nhận ra thì hắn sớm đã không biết bay đến đâu rồi.
Thân pháp cực nhan hơn nữa thay đổi linh hoạt lại thêm chiêu thức lưu loát, một khi Triển Chiêu thi triển công phu thì phải nói là chỉ thấy hoa cả mắt, người giao thủ với hắn sẽ cảm thấy hai tay căn bản là không đủ dùng.
...
Trước kia Bạch Ngọc Đường kế thừa nội lực của Thiên Tôn một cách hoàn mỹ, nhưng đến một độ cao nhất định thì không thể phát triển thêm nữa. Ngũ gia đối với võ công của Thiên Tôn có một loại chấp nhất còn hơn cả các đệ tử Phái Thiên Sơn, không phải Lục Thiên Hàn, Lục Tuyết Nhi không dạy hắn mà là hắn không chịu học. Ân Hậu lúc ban đầu vừa mới biết Bạch Ngọc Đường đã từng hỏi hắn, muốn luyện thành dạng gì, cảnh giới gì?
Ngũ gia đáp rất rõ ràng, "Như sư phụ của con vậy!"
Ân Hậu trêu chọc hắn, "Không muốn siêu việt hơn sư phụ ngươi sao?"
Bạch Ngọc Đường lúc ấy nhìn thẳng vào Ân Hậu, thản nhiên đáp, "Trên đời này không ai có thể vượt qua được sư phụ của con, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có!"
Lần trước sau khi luận võ, Bạch Ngọc Đường cơ hồ là không cần ai dạy tự học được Tuyết Trung Kính, bởi vì bối cảnh đặc biệt của Băng Ngư Tộc, hắn có được thần vật là giao nhân. Bởi vậy tất cả mọi người cảm thấy sau khi Bạch Ngọc Đường phát triển hẳn là sẽ thoát ly khỏi Thiên Tôn mà mở ra một vùng trời mới... nhưng ai biết được Ngũ gia đem giao nhân ứng dụng vào trong Tuyết Trung Kính, có thể thấy được trình độ nội lực càng lúc càng cao, đồng thời với việc nội lực tăng cao thì công phu cũng càng ngày càng giống Thiên Tôn.
Khi hắn luyện công, bọn Triển Chiêu đều tưởng lầm là Thiên Tôn đang luyện công, lúc trước có một lần Yêu Trường Thiên đang đi tới thì gặp phải Bạch Ngọc Đường, đột nhiên quay đầu bỏ đi khiến cho Ngũ gia có chút mờ mịt, chợt nghe Bạch Quỷ Vương lầm bầm một câu, "Khí tức giống tên bạch mao kia khi còn trẻ như đúc! Phiền chết..."
...
Võ nghệ của Lâm Dạ Hỏa cũng có bước tiến bộ nhảy vọt, sau khi Vô Sa đại sư cởi bỏ khúc mắc liền đem toàn bộ tâm pháp vẫn luôn cất giấu không dạy đều mang ra dạy cho đồ đệ.
Hỏa nội lực đời đời tương truyền của các Thánh tăng Tây Vực cực kỳ nguy hiểm, rất khó để khống chế, chỉ cần tâm trí hơi bất ổn thì không chỉ thương hại đến người vô tội mà còn dẫn lửa tự thiêu. Nhưng mà... không biết có phải nhờ vào huyết thống Sa Yêu của Lâm Dạ Hỏa, hoặc có thể là theo cách nói của Trâu Lương, yêu nghiệt này vẫn luôn nhị đến cực kỳ ổn định, chẳng bao giờ lên lên xuống xuống... tóm lại, nội lực của Lâm Dạ Hỏa đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa khống chế rất tự nhiên, không có chút dấu hiệu mất khống chế, ngay cả Vô Sa đại sư cũng không thể không cảm khái, tên tiểu đồ đệ cực nhị này thật sự đã thu đúng rồi. Lâm Dạ Hỏa có thể nói là vừa có Phật tính lại có thiền tâm.
Phật hiệu cao thâm, vạn vật thế gian có âm tất có dương, có thiện tất có ác, Phật quang phổ độ chúng sinh cùng với liệt diễm trừ ma cùng tồn tại, chính là chỗ tinh túy trong nội lực của Vô Sa đại sư. Trước kia đại hòa thượng chỉ đem phần tốt dạy cho đồ đệ mà thôi, vì vậy nên Lâm Dạ Hỏa chỉ biết phòng chứ không biết công.
Hiện giờ trong thiện ý đã có liệt diễm, liệt hỏa trong Phật tâm nở rộ như hoa sen, Hỏa Phượng tựa như niết bàn, nội lực thi triển ra, khí thế như lửa cháy lan trên đồng cỏ.
...
Tình huống của Triệu Phổ lại trái ngược với Bạch Ngọc Đường, nếu như nói Bạch Ngọc Đường đi theo con đường của Thiên Tôn, như vậy Triệu Phổ chính là hoàn toàn đi ngược lại với con đường của Yêu Trường Thiên. Nội lực tà khí oán độc của Yêu Trường Thiên, đến chỗ của Triệu Phổ hóa thành cuồng khí và túc sát (*).
(*) có thể hiểu là chiến đấu một cách nghiêm túc
Từ khi Cửu Vương gia trải qua trận chiến với Thiên Tôn, Tân Đình Hầu bị Hồng Minh Đao ép một trận, hoàn toàn thức tỉnh. Kỳ thật suy nghĩ một chút, Tân Đình Hầu bất luận qua tay bao nhiêu người, dùng nó đều là đại tướng chinh chiến bốn phương. Trên đời này ai còn có thể nghĩ ra người thứ hai ngoài Triệu Phổ xứng với thanh đao này đây?
Tuy rằng Tân Đình Hầu sớm đến tay Triệu Phổ nhưng trên thực tế nó vẫn là thanh đao thuộc về Bạch Quỷ Vương năm đó, Triệu Phổ không có cách nào thức tỉnh nó về trạng thái bình thường, bởi vì Triệu Phổ không phải là Bạch Quỷ Vương.
Thanh quỷ đao này mang theo chồng chất hàng nghìn hàng vạn oán linh trên lưng, nó tìm mọi cách thay đổi Triệu Phổ, muốn Triệu Phổ biến thành Bạch Quỷ Vương kế tiếp. Nhưng mà... trận chiến giữa người và đao này, kẻ thắng vẫn là Triệu Phổ. Từ khoảnh khắc Tân Đình Hầu bị gọi tỉnh lại đó, nó không bao giờ còn là quỷ đao của Bạch Quỷ Vương nữa mà triệt triệt để để trở thành chiến đao thuộc về Triệu Phổ.
Triệu Phổ làm cách nào thức tỉnh được Tân Đình Hầu? Không phải là từ sự sợ hãi của quỷ đao với thánh đao mà là đến từ nội lực tăng vọt của Cửu Vương gia. Mấy nghìn năm sát phạt tàn sát, Tân Đình Hầu nếu có thể biến thành hình người thì nhất định cũng là một cao thủ, muốn chiến thắng nó, chỉ có mạnh hơn nó!
Cửu Vương gia sử dụng, toàn bộ là nội lực của Bạch Quỷ Vương năm đó, nhưng không có chút khí tức nào của Bạch Quỷ Vương mà chỉ có khí tức của Triệu Phổ.
Cách đây không lâu, Yêu Trường Thiên đột nhiên hỏi Triệu Phổ, "Nếu nói Thiên Tôn là trời của Bạch Ngọc Đường, vậy ta là cái gì của ngươi?"
Cửu Vương gia nhìn nhìn sư phụ nhà mình, đáp. "Thiên Tôn là trời, vậy người là đất."
Yêu Trường Thiên nheo mắt, hiển nhiên bất mãn.
Triệu Phổ hơi cười cười, "Trời rất lớn, đất cũng rất lớn... cao đến tận trời là tâm của Bạch Ngọc Đường; mà tâm của ta chỉ ở trên mặt đất này, bất luận là chiến trường hay là quốc thái dân an, thứ mà ta bảo hộ luôn là mảnh đất rộng lớn này."
Yêu Trường Thiên tựa hồ có chút không hiểu, "Tức là về mặt bản chất thì ngươi và ta rất giống nhau sao?"
Cửu Vương gia cười nhạt lắc đầu. "Người cho rằng đất trong thiên hạ đều thuộc về người, ta cho rằng đất trong thiên hạ là thuộc về mọi người, người vì mình mà chiến, ta vì thiên hạ mà chiến, hai ta khác nhau rất lớn, sư phụ!"
...
Bạch Ngọc Đường lãnh liệt cao ngạo, Triển Chiêu dung hòa linh động, Lâm Dạ Hỏa thiện ý mãnh liệt, Triệu Phổ cuồng bá khoáng đạt... Nội lực của bốn người đã thành hình, sớm đã bỏ rơi đồng lứa trong võ lâm cả trăm vạn trượng, đến một cảnh giới khác.
Cảnh giới bất đồng, sự lý giải về võ nghệ và nội lực, đương nhiên cũng cao hơn một tầng.
Hiện giờ một chiêu xuất nội lực của Hắc Thủy Bà Bà, đám người Triển Chiêu quả thật hoảng sợ.
Không phải nội lực của Bà Bà cao đến mức dọa người, nội lực cao đã không thể dọa được những người này bởi vì nội lực của Thiên Tôn, Ân Hậu bọn họ đều là cao đến một cảnh giới khác.
Hắc Thủy Bà Bà khác ở chỗ, nội lực của bà không chỉ cao mà còn mang đến cảm giác nguyên sơ xa xôi, không hiểu sao lại khiến cho mọi người có thể từ trong đó cảm nhận được thời gian quét đến... thứ nội lực thuần một màu đen kia hoàn toàn bất đồng với nội lực của bốn vị võ thánh. Khoảnh khắc chấn động mà một chưởng kia mang đến, mọi người không hẹn mà cùng sinh ra một loại ảo giác, giống như đang nhìn lên bầu trời đêm chuyển động, vật đổi sao dời... Đây là loại nội lực được tích lũy qua một thời gian rất dài, bên trong thuần hậu mang theo tang thương...
(Hắc phong thành chiến ký, Q7 chương 167)
------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro