7-8
7
Triển Chiêu vừa định hỏi môt câu, lại nghe thấy tiếng hét thảm, tất cả mọi người cùng sửng sốt.
Tiếng thét chói tai này hình như có hai tiếng, nói cách khác, có hai người cùng lúc hét thảm. Trong đó có một thanh âm rất chói tai, cũng rất xa lạ với bọn Triển Chiêu, là tiếng thét của một nữ nhân.
Mà tiếng thét còn lại thì không có cao chói như vậy, thế nhưng lại rất quen thuộc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Lâm Dạ Hỏa.
Tiểu Lương Tử đang ngậm nửa quả vải cũng nhảy lên, nói: "Oa, Hoả Kê bị cái gì doạ a?"
Nói xong cái liền chạy ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử cũng muốn chạy theo, thế nhưng Công Tôn lại kéo bé lại, lúc này, mọi người trong sân cũng theo tiếng kêu mà đi ra ngoài, cho nên Công Tôn mới ôm Tiểu Tứ Tử đi theo.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy trước nhất, mọi người đi tới viện tử có Lâm Dạ Hỏa, liền thấy được một màn vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa y phục xốc xếch, đang nhào lên người Trâu Lương, Trâu Lương thì lại nằm trên đất, hai người cũng không có nói gì.
Triệu Phổ khoanh tay ngồi chồm hổm xuống nhìn Trâu Lương, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi là người nằm dưới sao?"
Trâu Lương rất bình tĩnh mà nằm yên ở đó, nhìn Triệu Phổ, trả lời: "Nguyên soái, chẳng phải ngươi thường nói, đánh giá một chuyện không thể chỉ có nhìn bên ngoài a."
Khoé miệng mọi người giật giật.
Tiêu Lương đi kéo cổ Lâm Dạ Hỏa dậy, hỏi: "Hoả kê, ngươi kêu cái gì?"
"A!" Lâm Dạ Hỏa hình như nghĩ tới cái gì, liền chỉ vào trong phòng, nói: "Cóc tinh a!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau —– Cóc tinh?
Trâu Lương nhìn trời.
Vừa nãy, hắn chạy tới giúp Lâm Dạ Hỏa thay y phục, vừa mới đuổi nha hoàn kia ra ngoài xong, lại không ngờ ... Lâm Dạ Hỏa cũng đuổi hắn ra ngoài luôn, vì vậy Trâu Lương không còn cách nào khác là chờ ở đây .....
Đột nhiên, hắn lại nghe thấy Lâm Dạ Hỏa hét thảm một tiếng, sau đó cửa liền bị mở ra, Lâm Dạ Hỏa nhào ra ngoài, nhảy bổ lên người hắn, miệng thì lại kêu: "Yêu quái a!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy vào trong phòng nhìn một chút ... không có phát hiện ra người nào.
Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa hỏi Lâm Dạ Hỏa: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Vừa nãy ta mới thay y phục, đèn trên bàn đột phụt tắt, ta liền nhìn thấy bên kia cửa sổ có một người nằm đó, tay dài chân dài, lại có màng tay màng chân, đầu rất lớn, giống y hệt một con cóc cực lớn vậy!"
Triển Chiêu đi qua đẩy ra cửa sổ, bên ngoài không có ai a.
"Ngươi có nhìn lầm không?" Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
Lâm Dạ Hỏa nhướng mi mắt lên, ý là ——- Gia làm sao có thể nhìn lầm được.
Triển Chiêu đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, dột nhiên .... lại chú ý thấy đất bên dưới khung cửa sổ có một dấu chân.
Triển Chiêu lấy hoả tập ra, đốt lên chiếu sáng, nhìn một cái, nói: "Hắn không có nhìn lầm đâu."
Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, nhìn theo hướng ngón tay Triển Chiêu vừa chỉ, lại thấy trên đất có dấu chân với các ngón chân thật dài ... dấu chân này rất lớn, giống như là vết tích của một con cóc lưu lại, có ba ngón, lòng bàn chân lại đặc biệt rộng, giống như là chân sau của cóc.
Cảnh tượng này không sao nói hết được quỷ dị.
Triển Chiêu nhảy từ bệ cửa sổ ra ngoài, đang định theo dấu chân mà đuổi về phía trước , đột nhiên .... cảm thấy trên đỉnh đầu có cái gì đó rơi xuống, cho nên hắn nhanh chóng loé người lách sang bên cạnh.
Sau đó lại nghe thấy "tạch" một tiếng, một mảnh ngói rơi xuống, vỡ nát trên nền đất.
Triển Chiêu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lên ... chỉ thấy ở trên nóc nhà có một con cóc thật to.
Con cóc kia nằm trên mái hiên, mở con mắt to tròn mà nhìn Triển Chiêu chằm chằm, con ngươi màu xanh lá quỷ dị có điểm một tròng đen ở giữa.
Triển Chiêu thấy nó hé miệng, đột nhiên có thứ gì đó bắn ra ngoài ——- Là cái lưỡi.
Triển Chiêu vội vàng nhanh chóng tránh ra.
Mấy mảnh ngói trên mái nhà bị đầu lưỡi của con cóc kia hất bay mấy miếng.
"Oa!"
Lúc này, trên nóc nhà lại truyền đến tiếng la của Tử Ảnh: "Cái này con mẹ nó là cái gì a?!"
"Cẩn thận!"
Giả Ảnh đẩy Tử Ảnh ra, cái con vật kia trực tiếp phi về phía Tử Ảnh, sau đó xẹt cái tung mình lên trời, nhào vào sân.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi sau cùng, quay đầu nhìn lại .... liền thấy một con cóc thật to, to gần bằng một người lớn, rơi xuống trước mặt cách mình không tới ba bước.
"A!" Tiểu Tứ Tử ôm mặt mà kinh hoảng hô lên một tiếng, vật kia liền thè lưỡi về phía Công Tôn.
Triệu Phổ chợt lách người, đem hai phụ tử kia che chắn ở sau lưng.
Có điều, con có kia còn chưa có động được đến ai, Tiểu Lương Tử đã nhoáng cái phi qua, bay lên tung một cước đạp xuống đầu con cóc đó: "Đừng hòng động đến Cận nhi của ta!"
Mà một cước này của Tiểu Lương Tử, con cóc kia đột nhiên ... lại bị đá bay ra xa, lăn mấy vòng trên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất bên cạnh.
Tất cả mọi người đều nghe được một tiếng "Á".
Tiêu Lương lại nhảy lên đứng trên cái bụng trắng hếu của nó mà tung cước nữa, sau đó đạp đạp đạp đạp.
Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, Công Tôn cũng bị doạ sợ, tâm nói đây là cái gì a? Hắn làm thần y đã nhiều năm như vậy mà chưa từng được thấy a.
Triệu Phổ đến bên cạnh Tiêu Lương nói: "Lương Tử, đừng có giết chết, lưu cái mạng hắn lại, còn hữu dụng."
Tiểu Lương Tử vẫn tiếp tục đạp.
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay ở bên cạnh hỏi: "Cái này là thứ gì a? Có con cóc lớn vậy sao?"
Triển Chiêu hỏi Mạnh Thanh: "Sủng vật ngươi nuôi sao?"
Mạnh Thanh một mực lắc đầu, tỏ ý hắn chưa từng thấy qua.
Triển Chiêu cau mày, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng tỏ ý hắn chưa từng thấy qua.
Lúc này, Từ Mộng Dao chạy tới, nói: "Thuý Lâm bị ngất xỉu ở ngoài cửa phòng rồi .... A! Đây là cái gì nha?!"
Mạnh Thanh ý bảo Từ Mộng Dao đừng sợ.
Triển Chiêu liền hỏi: "Người vừa mới thét ban nãy nữa là Thuý Lâm sao?"
Từ Mộng Dao gật đầu: "Nàng ta đã hôn mê rồi."
Lúc này, có người đỡ cô nương bị ngất xỉu ban nãy lại đây.
Công Tôn tiến lên cho nàng ta dùng chút dược, cuối cùng nàng ta cũng tỉnh lại, rất yếu ớt mà rên hừ hừ mấy tiếng.
Từ Mộng Dao hỏi nàng có sao không.
Nàng nói khi nàng đang dọn dẹp giường đệm cho Từ Mộng Dao, đột nhiên có một con cóc vô cùng lớn xuất hiện ở trước mắt, nàng bị doạ cho ngất xỉu luôn.
Mọi người nghe xong cũng ngẩn người ra, Lâm Dạ Hỏa cùng Thuý Lâm kia cùng lúc hét lên, như vậy chẳng lẽ là có đến hai con cóc sao?
Ảnh vệ môn cũng nhảy lên nóc nhà mà nhìn một chút, bốn bề lúc này đều yên tĩnh, cũng không thấy có dị vật gì .... có lẽ cho dù có con nữa thì hẳn là cũng trốn luôn rồi.
Mạnh Thanh bảo Từ Mộng Dao nhân lúc nha hoàn kia còn chưa có thanh tỉnh cứ đem người khiêng xuống trước, tránh cho lát nữa nhìn thấy rồi lại bị doạ cho ngất xỉu lần nữa.
Mà lúc này nhìn lại, con có kia đã chổng bốn vó lên trời, không cách nào động đậy được, Tiêu Lương vẫn còn đang đạp nó: "Ai cho ngươi dám hù doạ Cận nhi!"
Tiểu Tứ Tử dựa vào trong ngực Công Tôn vẻ mặt đỏ bừng, thật cảm động nha — Tiểu Lương Tử là tốt nhất nha.
Tiêu Lương đạp một lúc xong rồi lại đột nhiên đứng bất động trên bụng con cóc trắng hếu mà ngoẹo đầu như lắng tai nghe cái gì đó.
"Lương Tử?" Triển Chiêu hỏi: "Sao vậy?"
"Ách...." Tiêu Lương nhảy từ bụng con cóc xuống, sau đó chỉ tay vào nó nói: "Vừa rồi hình như nó nói "a" đó!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhớ tới ban nãy lúc con cóc kia bị đạp hình như cũng rên một tiếng ... Con cóc này biết nói sao?
Lúc này Bạch Ngọc Đường đang đứng bên cạnh Tiêu Lương, ra hiệu cho Tiêu Lương tránh ra một chút.
Tiểu Lương Tử vừa mới nhảy qua bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đột nhiên giơ tay chém xuống ......
Mọi người chỉ thấy hàn quang chợt loé lên, gần như không ai thấy Bạch Ngọc Đường xuất đao khi nào thì đao đã hoàn sao rồi.
Triển Chiêu sờ sờ cằm —- Nội lực lại tăng cường a, nội kình phái Thiên Sơn quả nhiên tăng theo cấp số nhân đi!
Mà Mạnh Thanh bên cạnh cũng cảm thấy giật mình, vẫn thường nghe người ta nói Bạch Ngọc Đường võ nghệ cao cường, là kỳ tài luyện võ, quả nhiên không giả.
Mạnh Thanh lại âm thầm cau mày —— Lúc trước hắn có nghe nha đầu hình dung Bạch Ngọc Đường là một quý công tử, lại nghe mấy lão đầu Ma cung rỉ tai nhau hắn chính là cao đồ của Thiên Tôn, ngay cả Ân Hầu cũng rất thưởng thức hắn. Nghe đồn hắn là nhân trung long phượng, là một mỹ nam tử vạn người hiếm có ... Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên chỉ tính tướng mạo, khí độ, võ công của hắn thôi đã đều trên cơ mình, chứ đứng nói gì đến gia thế cùng địa vị của hắn trên giang hồ nữa.
Trong lòng Mạnh Thanh cũng có chút buồn phiền, mình hình như không có chút phần thắng nào ....... Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng mà nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu đang nói chuyện với Bạch Ngọc Đường a, trong đôi mắt hắn lúc này chỉ có một Bạch Ngọc Đường ... căn bản không có chút bóng dáng nào của mình.
Mạnh Thanh có chút buồn phiền, lại có chút bất mãn, trong ngực như có gì đó chặn lại.
Sau khi Bạch Ngọc Đường thu đao lại, mọi người đều nhìn thấy trên bụng con có đó có một vết cắt ra.
Có điều lại không thấy có máu chảy ra, mà giống như có cái đó đen thui lui đang động đậy.
Tử Ảnh vừa mới kéo ra cái da ở bụng con cóc kia nhìn một cái, vừa nhìn vào trong bụng đã há to miệng, nói: "Người a!"
Lúc này mọi người chỉ có một ý niệm, đây là người giả trang thành cóc, hay là cóc nuốt người vào bụng đây?
Công Tôn bảo Triệu Phổ cho mượn một thanh chuỷ thủ.
Triệu Phổ đưa cho hắn.
Công Tôn cầm chuỷ thủ đi tới bên cạnh con có, sau đó ngồi xổm xuống, đâm xuống toàn thân trên dưới con cóc kia mấy đao.
Cuối cùng Công Tôn đứng lên, nói: "Là giả, bên trong có người! Lớp da làm rất giống thật, lại còn nhớp nháp nữa, không khác với mấy cái cương thi cùng diện nhân lần trước, cái này còn dính hơn, ghê tởm hơn cả lần đó nữa."
Ảnh vệ liền đem da con cóc đó lột ra, kéo ra một hắc y nhân đã bị đánh cho mặt mũi sưng vù.
Tiêu Lương khoanh tay không hiểu: "Ai nha, người này có bệnh a, tại sao lại giả thần giả quỷ mặc như một con cóc làm gì?"
Gia đinh nhà Mạnh Thanh cầm đèn lồng đến, thắp sáng trưng cả viện.
Lúc này, mọi người nhìn lại hắc y nhân kia, mặc dù hắn bị đánh rất thảm, thế nhưng mặt mũi vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan.
Triển Chiêu hỏi Mạnh Thanh: "Ngươi có biết người này không?"
Mạnh Thanh lắc đầu một cái, ý nói hắn chưa từng thấy qua.
Triển Chiêu lại nhìn Từ Mộng Dao.
Từ Mộng Dao cau mày, sau đó cũng lắc đầu một cái.
"Uy." Công Tôn hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại giả trang thành cóc?"
Người nọ không nói tiếng nào, Giả Ảnh mở miệng hắn ra, nói: "Không cần hỏi nữa, hắn đã bị cắt lưỡi."
"Có thể phát ra thanh âm chứng tỏ không phải câm." Triển Chiêu cau mày: "Tại sao lại phải giả trang thành con cóc để doạ người chứ?"
"Có lẽ ta biết tại sao."
Đang lúc mọi người không hiểu được, đột nhiên Từ Mộng Dao lại mở miệng nói: "Hắn vốn là đến doạ ta."
"Doạ ngươi?" Triển Chiêu nghi ngờ: "Giả thành con cóc là để doạ ngươi sao?"
"Đây không phải là cóc, đây chính là Kim Thiền." Từ Mộng Dao chỉ chân sau con cóc kia.
Lúc này mọi người mới chú ý đến, thì ra con cóc kia chỉ có một cái chân sau, cái chân này cũng chỉ có ba ngón chân, này chẳng phải là Kim thiền sao.
Tiêu Lương bĩu môi: "Ngươi sớm nói ngươi là Kim thiền đi a, nói sớm rồi ta đã không đánh ngươi thảm như vậy."
"Vật này ... Chẳng lẽ chính là con Kim Thiền ban phúc lành của Kim Đỉnh Sơn kia sao?" Mạnh Thanh dột nhiên có chút không hiểu nổi mà hỏi Từ Mộng Dao.
Từ Mộng Dao gật đầu một cái: "Có lẽ vậy."
Triển Chiêu nghe liền cảm thấy mới mẻ: "Kim Đỉnh Sơn gì? Sao ta chưa từng nghe nói vậy?"
Mạnh Thanh nói: "Đó nguyên bản chính là Thốc Đầu Sơn." (Núi hói đầu a~~)
"Nga ...." Triển Chiêu gật đầu một cái, gần Thường Châu phủ có một ngọn tiểu sơn, vì hai bên sườn núi cứ thoai thoải rồi thấp dần, trông hệt như là một cái đầu của hán tử hói, cho nên mới được đặt tên như vậy.
"Tại sao lại đổi thành Kim Đỉnh Sơn?" Triển Chiêu tò mò.
"Bởi vì ở đó có người của Kim Đỉnh giáo đến dựng Kim Đỉnh miếu." Mạnh Thanh nói.
"Kim Đỉnh miếu, lại còn cả Kim Đỉnh giáo nữa sao?" Triển Chiêu cảm thấy hẳn là mình không quan tâm đến chuyện giang hồ đã quá lâu rồi đi, hay là đã quá lâu mình không về nhà rồi? Sao lại chưa từng nghe qua a.
"Kim Đỉnh miếu mới được xây dựng mấy năm trước, Kim Đỉnh giáo cũng chỉ mới thịnh hành mấy năm nay thôi." Mạnh Thanh nói cho Triển Chiêu: "Thần thú của Kim Đỉnh giáo chính là một con Kim Thiền, giáo chủ của Kim Đỉnh giáo tên gọi Hạ Kim Đỉnh, nghe nói chính là sứ giả của Kim Thiền. Các thiện nam tín nữ ở Thường Châu phủ nếu như có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần thông qua hắn đi hỏi Kim Thiền là có thể được Kim Thiền giúp giải quyết mọi ưu sầu, hoá giải tai kiếp, biết được tương lai quá khứ, lại có thể chữa bách bệnh, nghe nói rất thần kỳ. Mặt khác, Kim Thiền còn có thể giúp cho người hữu duyên gia nhập Kim Đỉnh giáo, được Kim Thiền coi trọng là một vinh hạnh lớn, từ đó nếu như có khó khăn gì đều có thể đến nói cho Kim Thiền biết, sẽ được Kim Thiền che chở, hơn nữa, sau khi chết đi rồi còn được thành tiên. Mà giáo chúng của Kim Đỉnh giáo nhất định phải nghe theo lệnh Kim Thiền, nếu như ai lại cãi lại Kim Thiền, nhất định sẽ bị Kim Thiền ăn thịt."
"Chuyện này mà cũng có người tin sao?" Khoé miệng Triệu Phổ giật giật.
Mạnh Thanh cũng xua tay: "Ta chỉ nghe nói mà thôi, cũng xem như một chuyện tiếu lâm gió thoảng qua tai, thế nhưng lại có rất nhiều người tin tưởng đó là sự thật."
Hắn nói xong, mọi người lại cùng nhìn Từ Mộng Dao.
Từ Mộng Dao thở dài, nói: "Lúc trước ta cũng có chuyện khó nghĩ, Sầm viên ngoại nói muốn thay ta chuộc thân, nói là muốn cưới ta làm Tam di thái, ta đang lo lắng xem có nên nhận lời hắn hay không. Lúc ấy có không ít tỷ muội khuyên ta, nói đây là cơ hội ngàn năm có một, có thể hoàn lương quả thật rất tốt a! Thế nhưng cũng có người nói với ta, không thể dựa vào nam nhân được, đặc biệt là Sầm viên ngoại cũng đã quá lục tuần, tuổi tác chênh lệch quá lớn, ngộ nhỡ hắn có mệnh hệ gì, ta cũng không còn chỗ dựa."
"Vì vậy ngươi mới đi cầu xin Kim Thiền sao?" Triển Chiêu hỏi.
"Ta nói chuyện này với ông chủ Uông, ông chủ Uông nói ta nên đi hỏi Kim Thiền." Từ Mộng Dao nói tiếp: "Hắn rất tin tưởng Kim Thiền, còn là giáo chúng của Kim Đỉnh giáo, vô cùng tôn kính giáo. Ta cảm thấy tò mò nên mới đi đến Kim Đỉnh sơn một chuyến, sau khi Hạ giáo chủ giúp ta hỏi Kim Thiền, có nói với ta, không nên gả đi, Sầm viên ngoại chỉ còn sống được không tới một tháng nữa, ta nhất định sẽ bị mấy vị phu nhân đuổi ra khỏi nhà."
"Ông chủ Uông chính là Uông Lâm Xuân sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Từ Mộng Dao gật đầu.
"Sau đó có đúng không?" Triển Chiêu hỏi.
"Ta cũng chỉ bán tín bán nghi mà thôi, sau đó ta trở lại Mộng Phương Viên, nói với Sầm viên ngoại cho ta suy nghĩ một tháng.' Từ Mộng Dao vừa nói vừa vuốt tay: "Nhưng mà chỉ khoảng nửa tháng sau, Sầm viên ngoại lại đột ngột trung gió mà chết."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho nên những lời Kim Thiền kia nói là chính xác sao?
"Lúc đó ta còn rất biết ơn bọn họ nữa, liền đi cảm tạ ngay, lại còn thêm chút bạc cùng nhang đèn." Từ Mộng Dao vừa nói, vẻ mặt lại vừa dần chuyển sang chán ghét: "Nhưng mà Kim Đỉnh giáo chủ lại đột nhiên nói với ta, Kim Thiền cảm thấy ta có tuệ căn, muốn ta gia nhập Kim Đỉnh giáo. Ta liền cự tuyệt, lúc đó Kim Đỉnh giáo chủ lại nói ta không biết điều."
"Sau đó thì sao?" Triển Chiêu hỏi.
"Sau đó ta trở về, nói với ông chủ Uông chuyện này, tâm tình hắn cũng có chút kích động, nói ta ngốc quá, tại sao lại cự tuyệt Kim Thiền, nhất định sẽ gặp báo ứng, bảo ta phải làm việc cẩn thận." Từ Mộng Dao nói: "Hắn còn nói, sẽ giúp ta đi cầu xin Kim Thiền tha thứ."
"Vậy hắn có đi không?" Bạch Ngọc Đường vừa hỏi vừa nhìn Triển Chiêu, đồ đệ của Uông Lâm Xuân không có nói gì về chuyện của Kim Đỉnh sơn a, càng không hề nghe đến Kim Đỉnh giáo.
Triển Chiêu cũng rất nghi ngờ.
"Ta cũng không biết, sau khi hắn nói với ta chuyện này, còn chưa tới ba ngày sau thì xảy ra thảm án, hắn cùng thê tử đều chết rồi." Từ Mộng Dao suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra thì sáng hôm nay ta còn nhận được tin do giáo chủ Kim Đỉnh giáo truyền đến, nói ta gia nhập. Còn uy hiếp ta, nếu dám làm trái lời Kim Thiền thì nhất định sẽ phải chịu báo ứng."
Vẻ mặt mọi người lúc này vô cùng phức tạp, nhìn con Kim Thiền giả kia một cái ——– Cái giáo phái này không phải chuyên đi lừa tiền người ta đó chứ?
"Trước ta đã nói rõ điều kiện không muốn tham gia, lại không nghĩ đến lại đuổi tận giết tuyệt như vậy, không biết là có ý đồ gì nữa." Từ Mộng Dao bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lúc trước đã nói rõ điều kiện, là có ý gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Lúc trước ta cũng sợ sẽ xảy ra chuyện nên mới cho người đi hỏi người của Kim Đỉnh sơn một chút xem có thể thêm chút bạc cùng nhang đèn để thay cho chuyện này không." Từ Mộng Dao nói: "Bọn họ truyền tin đến nói là cũng được, cho ta một cái giá, ta cũng đã đưa bạc đến rồi, lại không nghĩ đến bọn họ lại nuốt lời."
Triển Chiêu sờ sờ cằm, vốn dĩ hắn cũng cảm thấy chuyện này không có gì, thế nhưng hình như có liên quan một chút đến ông chủ Uông kia, Kim Đỉnh sơn này liệu có liên quan đến vụ án lần này không a?
"Những tên lừa gạt kia thật vô pháp vô thiên." Vừa nói Mạnh Thanh lại vừa kéo Triển Chiêu: "Đi, Triển đệ, chúng ta đi san bằng Kim Đỉnh sơn kia trừ hại cho dân ...."
Có điều, tay hắn còn chưa kịp động vào tay kia của Triển Chiêu đã bị một cỗ nội kình đẩy ra.
Cổ tay Mạnh Thanh đau buốt, vội vàng thu tay về, khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu hình như cũng không có chú ý đến, tiếp tục hỏi Từ Mộng Dao: "Kim Thiền này không có đến Mộng Phương Viên mà lại đi đến đây doạ ngươi sao? Rất gấp?"
"Hình như đúng là rất gấp gáp, sáng nay lúc cho người đưa tin cho ta còn nói cho ta hai canh giờ quyết định, bảo ta quyết định sáng suốt chút để khỏi phải hối hận." Từ Mộng Dao bất mãn: "Có điều ta cũng không sợ bọn họ đâu."
Đám người Triển Chiêu lúc này cũng đã hiểu tại sao Từ Mộng Dao ngay cả chăn đệm cùng y phục cũng mang theo, lý do để nàng ta ở tạm trong phủ của Mạnh Thanh mấy ngày ——- Hẳn là để tị nạn đi.
"Mang về cho Bao đại nhân thẩm vấn đi?" Bạch Ngọc Đường thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, cho nên liền hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu một cái, hỏi Từ Mộng Dao: "Từ cô nương có thể cùng ta trở về gặp Bao đại nhân một chuyến không? Nơi này không an toàn, cũng cần tìm người bảo vệ ngươi nữa."
Từ Mộng Dao gật đầu: "Dĩ nhiên là có thể." Sau đó liền sai nha hoàn đi chuẩn bị chăn đệm cùng y phục.
"Thì ra Bạch huynh cũng là người của Khai Phong phủ a." Mạnh Thanh tự tiếu phi tiếu nói.
Triển Chiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Bạch Ngọc Đường cũng tự tiếu phi tiếu mà trả lời: "Rất nhiều người cũng hỏi ta vấn đề tương tự."
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường nhìn Mạnh Thanh một chút, sau đó nói: "Ta không phải người Khai Phong phủ."
"Vậy sao?" Mạnh Thanh không hiểu: "Vậy thì tại sao nơi nào có Khai Phong phủ thì lại có Bạch Ngọc Đường a?"
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái: "Bởi vì trong Khai Phong phủ có người của ta."
Đám người Triệu Phổ nhìn nhau ——- Uy? Cách trả lời thay đổi rồi a. Trước đây hắn toàn nói là bởi bì Khai Phong phủ có Mèo hắn nuôi, lần này đã đổi thành có người của hắn rồi?
"Khụ khụ." Triển Chiêu lại ho khan lần nữa, cảm thấy tốt nhất là nên đi nhanh đi, tránh cho đêm dài lắm mộng, liền hỏi Từ Mộng Dao: "Từ tiểu thư, bây giờ có thể đi luôn chứ?"
"Nga, được." Từ Mộng Dao gật đầu.
Mạnh Thanh giả bộ tiễn mọi người, lại vừa vô tình mà nói chuyện với Bạch Ngọc Đường: "Bạch huynh cũng thật quá nhiệt tình đi, có điều ngươi cũng không phải là người của nha môn đi?"
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lát, liền trả lời: "Cũng chẳng còn biện pháp nào khác, người trong lòng ta là người của nha môn mà."
"Khụ khụ ..." Triển Chiêu lại ho khan lần nữa.
Mạnh Thanh cau mày, sau đó lại thấy Bạch Ngọc Đường bước lên một bước, hỏi hắn: "Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không ngu xuẩn, hẳn là hiểu ý ta chứ?"
Mạnh Thanh hơi sững sờ.
Triển Chiêu nghiêng mặt sang nhìn một bên, hai lỗ tai lại đỏ bừng.
Bạch Ngọc Đường thấy Mạnh Thanh lặng thinh đứng yên tại chỗ, trên mặt còn mang thần sắc không cam tâm, liền cười nhạt: "Xem ra là đã hiểu."
Vẻ mặt Mạnh Thanh hơi lúng túng: "Bạch huynh đang ám chỉ điều gì?"
"Không phải là ám chỉ, mà là công khai." Bạch Ngọc Đường nói xong liền cầm tay Triển Chiêu kéo đi: "Cáo từ."
Mạnh Thanh đuổi theo mấy bước, hình như muốn nói điều gì đó, lại thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng bước lại, hình như là nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với hắn: "Đúng rồi, chớ có gọi là Bạch huynh, gọi là Ngũ Gia."
Mạnh Thanh ngẩn người, cảm thấy có chút tức giận, muốn mình gọi hắn như hạ nhân gọi hắn sao?
"Yêu cầu của ta đối với huynh đệ rất cao." Bạch Ngọc Đường nói xong, lại kéo Triển Chiêu đi luôn.
Triển Chiêu cùng hắn đi ra ngoài, liếc mắt nhìn lại biểu lộ của Mạnh Thanh phía sau không khỏi cảm thấy có chút thống khoái, tuy rằng cũng cảm thấy mình có chút không quá nhân hậu.
Mọi người sau lưng cũng rất thức thời cùng nhau ra ngoài, mang theo Từ Mộng Dao cùng nha hoàn của nàng ta trở về Triển phủ.
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay tán gẫu với Trâu Lương: "Này, Bạch Ngọc Đường thế này chính là đường đường chính chính cướp người a!"
"Hắn mà còn phải cướp sao?" Trâu Lương thờ ơ mà tới một câu: "Tự bản thân con mèo đó đã nhận chủ nhân rồi."
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nói với Triệu Phổ: "Bạch Ngọc Đường quả thật rất trực tiếp."
Triệu Phổ cười khan: "Còn không phải sao, hắn mỗi ngày đều dùng hết tâm tư nuôi một con Mèo, nuôi đến béo như vậy, tất nhiên là phải canh thật kỹ rồi."
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo tay về thẳng phủ nha, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi cũng thật vui vẻ đi?"
Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ta không thể vui vẻ sao?"
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng mà thầm thì một câu: "Sớm muộn cũng có ngày thu thập ngươi."
"Sao?" Triển Chiêu không nghe rõ, kéo tay Bạch Ngọc Đường tiến đến hỏi: "Ngươi nói cái gì cơ?"
"Không có." Bạch Ngọc Đường thờ ơ đáp một câu.
Triển Chiêu cười híp mắt mà trêu chọc hắn: "Nói cái gì a?"
Vừa nói, hắn lại vừa ngửi bên trái một chút, ngửi bên phải một chút, sau đó lại trưng ra cái vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi: "Ai nha, Ngũ gia ngươi ăn cua sao a? Mùi dấm thật nồng quá đi!"
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười lắc đầu, trong lòng lại nhắc đi nhắc lại một câu kia – Sớm muộn cũng có một ngày, sẽ thu thập ngươi cái con Mèo này!
8
Đám người Triển Chiêu mang theo Từ Mộng Dao trở lại Triển phủ.
Bao đại nhân vẫn còn chưa ngủ, vì vậy mọi người liền đến thư phòng hỏi thăm Từ Mộng Dao.
Thì ra là quan hệ của Từ Mộng Dao và Uông Lâm Xuân trước kia quả thực rất tốt, thế nhưng cũng không giống như những gì bên ngoài vẫn đồn đại, Uông Lâm Xuân cũng không hề có ý định chuộc thân cho nàng.
Nói một cách đơn giản, Uông Lâm Xuân đến Mộng Phương Viên tìm vui thì quen được Từ Mộng Dao, Từ Mộng Dao lại ôn nhu động lòng người cho nên đã trở thành hồng nhan tri kỷ của Uông Lâm Xuân, hai người gần như không giấu nhau điều gì.
Ở nhà Uông Lâm Xuân quá sợ thê tử mình, thê tử hắn cũng có phần hung hãn cho nên hắn thường trốn đến chỗ của Từ Mộng Dao.
Uông phu nhân cũng vì vậy mà thường xuyên ghen tuông, luôn miệng mắng Uông Lâm Xuân si mê diêu tỷ của Mộng Phương Viên, vì vậy mới có chuyện này truyền ra ngoài.
Mọi người không có hứng thú với cái chuyện phong lưu này của Uông Lâm Xuân cho nên cũng không có hỏi cặn kẽ, chỉ hỏi Từ Mộng Dao xem trước khi Uông Lâm Xuân chết có biểu hiện hoặc nói qua gì đó bất thường không thôi.
Mặt khác, Bao đại nhân cũng muốn nàng mang ra chiếc gương tuỳ thân mà Uông Lâm Xuân tặng nàng khi trước.
Triển Chiêu nhận lấy chiếc gương Từ Mộng Dao đưa tới, phát hiện đó là một chiếc hộp gương được gia công vô cùng tinh xảo.
Bên ngoài là hộp gỗ được khắc hình hoa rất thanh thoát như được gắn lên, mở hộp ra, bên trên là một tầng Khôi Cốt kính, vô cùng sáng rõ, bên dưới hộp để hương phấn cùng một chiếc lược gỗ, lễ vật rất có tâm, vừa hữu ích lại vừa đẹp.
"Gương này là do ông chủ Uông tự mình thiết kế ra." Từ Mộng Dao cười cười, nói: "Bất kể ai nhìn thấy nó đều nói rất đẹp, dù sao thì đã là nhi nữ thì ai cũng thích mấy thứ lặt vặt như vậy, hắn từng nói với ta, hắn định làm một chút đồ như thế này, nhất định là có thể kiếm không ít tiền."
Tất cả mọi người đều gật đầu, Uông Lâm Xuân đã chết rồi, nếu không những loại gương kiểu này một khi đã được bày bán, nói không chừng danh tiếng hắn sẽ vang dội khắp đại giang nam bắc, hắn cũng có thể trở thành thương nhân phú giáp nhất phương rồi.
"Ông chủ Uông có nói qua với ngươi chuyện gì đặc biệt không?" Bao Chửng hỏi.
"Ân...." Từ Mộng Dao suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây ông chủ Uông rất nhiều tâm sự, có điều hắn cũng không nói chuyện gì không vui với ta, đến gặp ta hắn đều nói về mấy chuyện vui vẻ. Tuy nhiên, hắn cũng thường xuyên nói mình sắp phát tài, còn chuyện lạ nhất chính là việc hắn bảo ta ra nhập Kim Đỉnh giáo, nói gì mà Kim Thiền thật thần thông. Có điều ...."
Mọi người cảm thấy bắt đầu có đầu mối rồi, cho nên rất nghiêm túc lắng nghe.
"Gần đây mỗi khi nói đến Kim Đỉnh giáo, hắn lại có vẻ chần chừ." Từ Mộng Dao nói: "Chuyện Kim Đỉnh giáo cứ dây dưa với ta, hắn có vẻ cũng không thích lắm, luôn có cảm giác là hắn kéo ta vào. Thế nhưng, trước kia ta thấy mỗi lần hắn nói tới Kim Đỉnh giáo cùng Kim Thiền đều là sùng bái không thôi, luôn cảm thấy rất linh nghiệm. Thế nhưng càng về sau, hình như hắn lại có cảm giác sợ hãi."
Mọi người nghe xong cũng cau mày ——- Kim Đỉnh giáo này lai lịch bất minh, có thể có quan hệ với vụ án này không? Không biết có quan hệ với hai gốc hoa trong Lão Nha Cốc kia không nữa.
Công Tôn đột nhiên hỏi Từ Mộng Dao: "Từ cô nương, ngươi có biết vong ưu tán hay không?"
Từ Mộng Dao cười cười, gật đầu nói: "Đương nhiên là có biết."
"Vậy có từng dùng qua chưa?"
Từ Mộng Dao lắc đầu: "Vật này sẽ gây nghiện, ta chưa từng chạm qua."
"Vậy có gặp người nào dùng không?"
Từ Mộng Dao gật đầu: "Dĩ nhiên là đã gặp, thứ này là đồ chơi của mấy phú gia công tử mà, có lúc họ cũng hỏi mấy tỷ muội chúng ta xem có muốn dùng hay không, có điều Mộng Phương Viên là sinh ý của An công tử, trong viên có quy tắc, không cho phép động đến loại thuốc này. Khách nhân nếu tự mình muốn dùng cũng không được dùng trong Mộng Phương Viên, phải đi ra ngoài dùng, hơn nữa càng không được ép diêu tỷ dùng."
Tất cả mọi người đều thiêu mi.
Triệu Phổ nói: "Ông chủ của các ngươi cũng rất quan tâm các ngươi a."
"Đúng vậy." Từ Mộng Dao gật đầu: "Các cô nương Mộng Phương Viên có thể bán tiếng cười mua vui nhưng cũng không có bán mạng, thậm chí nếu như không muốn bán thân cũng không sao, dù là uống rượu trò chuyện đi nữa cũng đều là ta tình ngươi nguyện cả, khách nhân cho bạc cũng theo quy củ như vậy, nếu như ai dám gây sự, An công tử sẽ không bỏ qua cho họ, cho nên trong Mộng Phương Viên căn bản là đều sạch sẽ. Thế nhưng bên ngoài thế nào thì ta cũng không rõ, trong lâu của chúng ta cũng có mấy tỷ muội trước đây đã từng làm việc cho diêu quán khác, tất cả đều nói ở Mộng Phương Viên là tốt nhất, chứ những nơi kia đều ôn ngợp chướng khí a."
Bao Chửng sờ sờ râu, hỏi Triển Chiêu: "An công tử là ai?"
"Nga, An Vân Mặc." Triển Chiêu trả lời: "Hắn là thương nhân nổi danh Thường Châu phủ, hầu như tất cả các sòng bài, kỹ viện, hiệu cầm đồ và cửa hàng giấy mực đều là sinh ý của hắn."
Bao đại nhân gật đầu một cái, hỏi: "Hắn là hắc đạo sao?"
Triển Chiêu cười cười, cũng không có trả lời.
Bạch Ngọc Đường chống cằm bên cạnh nghe, An Vân Mặc cũng không phải là một người vô danh như Mạnh Thanh kia, năm nay hắn khoảng ba mươi tuổi, thân phận rất thần bí. Giang hồ luôn có phân hắc bạch lưỡng đạo, chuyện làm ăn cũng vậy. An Vân Mặc là nhân vật hắc đạo nổi danh đương thời, mặc dù chủ yếu chỉ làm sinh ý ở Thường Châu phủ, thế nhưng phạm vi buôn bán của hắn cũng đã trải khắp Trung Nguyên rồi. Bình thường trong phương diện làm ăn, Hãm Không Đảo cũng có chút qua lại cùng hắn, Tứ ca Tương Bình cũng từng làm mua bán trao đổi với hắn, cũng đánh giá người này không tệ.
Mặt khác ... Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, An Vân Mặc hẳn cũng là đời thứ ba của Ma cung đi, tổ mẫu của hắn chính là một trong các cao thủ của Ma cung, Quỷ bà An Nguyệt Trừng, theo như tên gọi, đó hẳn là một trong bảy di di Hồng, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, là Trừng di di của Triển Chiêu đi. An Vân Mặc là do An Nguyệt Trừng nuôi lớn, lấy họ của nàng, công phu có thể cũng là chân truyền của nàng, lại có chỗ dựa là Ma cung, người giang hồ căn bản đều không dễ dàng có thể động đến hắn. Chẳng cần phải hỏi, An Vân Mặc và Triển Chiêu hẳn quan hệ cũng không có tệ đi.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường lại bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu —– Chắc không phải lại là một đào hoa trái nữa chứ?
Đang suy nghĩ, lại thấy Triển Chiêu quay đầu sang thiêu mi với hắn, giống như đang nói với hắn ——- Yên tâm đi, cái này không phải!
Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu —— Ngươi dám khẳng định sao? Biết đâu người ta lại thầm mến ngươi thì sao.
Trên mặt Triển Chiêu chợt lộ vẻ đặc biệt vui vẻ.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực, hỏi Triển Chiêu: "Sao vậy?"
Triển Chiêu còn cố làm ra vẻ thần bí mà cười một tiếng: "Không sao."
Hai người đối diện mà liếc mắt đưa tình, Bao đại nhân ở bên cạnh đành ho khan một tiếng, ý là ——— Hai ngươi, cần chú ý tình huống a.
"Ông chủ An không làm chuyện đó, thế nhưng ở thương trường hỗn loạn ô yên chướng khí cũng không tránh được chuyện những nơi khác không làm đúng không?" Triển Chiêu cười rất ý tứ, nói tiếp về chuyện vụ án.
Từ Mộng Dao gật đầu một cái: "Gần đây đúng là thường có người mua, cũng không biết là dược gì, thế nhưng sau khi ăn xong thì cả người cứ điên điên khùng khùng, cũng gây ra nhiều chuyện. Gần đây các vị Tr phủ đều đã chết hết rồi, không còn ai quản nữa cho nên càng ngày họ càng ngông cuồng, ta còn nghe nói có người chết vì dùng chúng nữa. Mặt khác, có một số kẻ thiếu tâm mắt cũng đến lầu của chúng ta buôn bán, đều bị đánh ra ngoài hết, chuyện cụ thể thế nào phải hỏi An công tử mới rõ được."
Triển Chiêu gật đầu một cái.
Sau đó, Từ Mộng Dao nhớ lại những lời cổ quái mà Uông Lâm Xuân nói trước khi chết, thế nhưng cũng không có hữu dụng gì, vì vậy Bao đại nhân liền tạm thời cho nàng lui xuống, nếu như nhớ tới gì nữa thì lúc nào cũng có thể bẩm báo.
Sau khi để Từ Mộng Dao lui xuống nghỉ ngơi, Bao Chửng liền hỏi Triển Chiêu: "Triển hộ vệ, có quen biết với vị An công tử kia chứ?"
Triển Chiêu gật đầu: "Rất thân."
Bao đại nhân hình như có chút do dự.
Triển Chiêu nhìn thấu lo lắng của hắn, liền nói: "Có phải đại nhân lo lắng hắn có liên quan đến án này?"
Bàng thái sư ở bên cạnh bưng chén trà, nói: "Triển hộ vệ a, ngươi cũng đừng trách ta nói thẳng, lão phu cũng có giao thiệp với nhiều người thuộc cả hắc bạch lưỡng đạo, cũng chưa từng nghe qua chuyện người của Hắc đạo lại không dùng Vong Ưu Tán."
"Yên tâm đi, An Vân Mặc sẽ không." Triển Chiêu cười một tiếng, còn có vẻ phấn khích hơn nữa.
Nếu như Triển Chiêu đã nói như vậy, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu cho người đưa thư cho An Vân Mặc bảo hắn đến đây một chuyến.
Lúc này cũng đã là nửa đêm, mọi người cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc này, Vương Triều lại chạy vào, nói: "Triển đại nhân, có người tìm ngươi."
Triển Chiêu hơi sững sờ: "Ai a?"
"Có đến mấy người, nói là ở Tiêu cục đối diện, còn nói ...."
Vương Triều còn chưa nói hết, Triển Chiêu đã vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, Bạch Ngọc Đường nghi ngờ.
Vương Triều nói: "Bọn họ đến tìm Triển đại nhân uống rượu."
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, tâm nói —— Không phải là đào hoa nữa đi .....
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng nhớ đến chuyện hồi xế chiều, nói với Bạch Ngọc Đường, buổi chiều đúng là có một phiêu đội đi qua Lão Nha Cốc, hình như là bằng hữu của Triển Chiêu, nói là tối sẽ tìm hắn uống rượu .... Còn nói thêm là tiêu đầu kia đã bị phân chim rơi trúng cổ.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.
Lúc này, bên ngoài Hắc Ảnh rơi xuống, lúc chiều hắn theo dõi phiêu đội kia.
"Sao vậy?" Triệu Phổ hỏi.
Hắc Ảnh lắc đầu một cái: "Tiêu đầu này cũng bình thường, thế nhưng phu nhân trong nhà hắn hình như lại không có bình thường, trong tiêu cục cũng đang loạn cào cào, cứ như phu nhân trong nhà đang gây sự đánh nhau thì phải."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày lại — Nga? Có phu nhân a .... Vậy có lẽ là không phải là đào hoa rồi.
Công Tôn tò mò: "Cãi nhau với thê tử sao?"
Hắc Ảnh xua tay: "Hắn nói nam không cùng nữ đấu cho nên mới mang theo huynh đệ mình đi ra ngoài, nói là đến tìm Triển Chiêu uống rượu."
Mọi người đang nói chuyện thì lại nghe được tiếng ồn ào.
Lát sau, Triển Chiêu dẫn theo khoảng mười người to con đi vào, người dẫn đầu thân hình cao lớn, nhìn qua cũng thấy được bộ dáng hào khách giang hồ, hắn tới đây việc đầu tiên là hành lễ với Bao đại nhân, nói cảm ơn Bao đại nhân những năm này đã chiếu cố vị tiểu huynh đệ này của hắn.
Tâm tình của Bạch Ngọc Đường lúc này cũng không tệ lắm, gọi Triển Chiêu là đệ đệ a, người này nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Bao đại nhân cũng hoàn lễ, Triển Chiêu liền lôi mọi người về phía hậu viện uống rượu, gọi cả đám người Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đi theo nữa, tâm tình có vẻ rất tốt.
Tiêu đầu dẫn đầu kia tên gọi là Vương Khánh, trên giang hồ danh tiếng cũng không tệ, dĩ nhiên là không nổi danh như Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa.
Mấy vị tiêu sư kia nghe biết đây đều là những hào kiệt giang hồ nổi danh đương thời, đương nhiên là vô cùng cao hứng.
Vương Khánh nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, cười cười nói: "Ai nha, ta thường nghe qua người ta nói Bạch Ngọc Đường rất đẹp, quả nhiên là thật a ...."
Triển Chiêu cả kinh, mọi người cũng đều yên lặng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, quả nhiên —- Sắc mặt hắn rất khó coi.
Mọi người cũng khẩn trương lên, Vương Khánh lại còn rất không sợ chết mà vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường: "Ai nha, đứng cùng huynh đệ ta thật bổ mắt a! Cả hai đều là tiểu tử trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai a, khó trách sao lại luôn ở cùng nhau, tuyệt xứng a!"
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, sắc mặt nháy mắt cái đã chuyển sang tươi tỉnh, đưa tay chỉ bàn đá bên cạnh, nói: "Vương đại ca ngồi xuống uống rượu đi."
Mí mắt Triển Chiêu cũng run lên —– Vương đại ca ....
Vương Khánh cười gật đầu nói được, còn nói Bạch Ngọc Đường thật gần gũi, thật có lễ độ rất giống Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường bảo Bạch Phúc cầm tới Lê Hoa Bạch thượng hạng của Hãm Không Đảo mời Vương Khánh, mấy thủ hạ của Vương Khánh cũng cảm thấy buồn bực, không phải mọi người vẫn nói Bạch Ngọc Đường rất khó gần hay sao? Không đúng a! Rất gần gũi a! Thật thoải mái.
Mà bên này, khoé miệng của mọi người ở Khai Phong phủ đều giật giật —— Tâm trạng Bạch Ngọc Đường cực tốt a .....
Triển Chiêu cũng hiếu kỳ mà nhìn Bạch Ngọc Đường, Chuột này tối nay ăn phải đồ thiu sao? Người ta khen hắn đẹp mà hắn lại không có tức giận?
Vương Khánh uống xong ba chén rượu tính tình lại càng hảo sảng hơn, khen Triển Chiêu khen tới trên trời dưới đất thiên hạ vô song, nói hắn lúc nào cũng tốt, cái gì cũng tốt, nhưng tốt nhất chính là nhân phẩm, lại vô cùng nghĩa khí.
Triển Chiêu có chút lúng túng, gãi gãi đầu mà nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Chỉ thấy tâm tình Bạch Ngọc Đường cùng rất tốt đang uống rượu, đối với Vương Khánh so với Mạnh Thanh quả nhiên là tốt hơn nhiều.
Nhân dịp uống rượu rất sảng khoái, Triển Chiêu liền hỏi: "Vương đại ca, ngươi biết chuyện Kim Đỉnh giáo ở Kim Đỉnh sơn không?"
"Biết." Vẻ mặt Vương Khánh liền đen thui: "Bọn chúng đều là những tên lừa gạt."
Triển Chiêu bảo Vương Khánh nói nghe một chút.
Vương Khánh liền nói: "Đại tẩu ngươi rất tin, có bệnh không đi khám lang trung, có chuyện không đi báo nha môn, cái gì cũng đi hỏi giáo chủ Kim Đỉnh giáo, còn muốn để Kim Thiền chữa bệnh."
"Có linh nghiệm không?" Triển Chiêu tò mò.
"Linh, sao lại không linh được!" Vương Khánh nhún vai một cái: "Chuyện gì cũng có thể được hóa giải ngay, trị được bách bệnh chưa nói, lại còn biết trước được chuyện của cả năm trăm năm trước lẫn năm trăm năm sau nữa a."
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Triển Chiêu tò mò: "Vậy sao ngươi lại còn nói là lừa gạt?"
"Chính vì quá chính xác cho nên mới kỳ quái a!" Vương Khánh nói: "Trên đời này làm gì có chuyện tà môn như vậy chứ?"
Tất cả mọi người cùng cảm thấy có lý — Cái này cũng đúng.
"Mà tà môn nhất cũng không phải là những chuyện này." Vương Khánh vừa mới nói đến Kim Đỉnh giáo này là lại nổi giận đùng đùng: "Mấu chốt chính là có rất nhiều người tin, sau khi vào giáo rồi đều điên điên khùng khùng, chẳng khác nào trúng phải thuốc phiện vậy."
"Nghiện sao?" Triển Chiêu tò mò.
"Đại tẩu của ngươi a, tin cái Kim Đỉnh giáo đó đến độ nhi tử cũng không thèm trông coi, cả ngày đều thờ phụng cái con cóc kia, ta đi đưa một chuyến phiêu về, nàng ta cũng không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì, bỏ bê cửa nhà bừa bãi thành như vậy. Cái này cũng chưa tính hết, trưa nay nàng ta còn nháo một trận đòi đi, ta liền nhốt nàng ta trong phòng, nàng ta khóc như cha chết mẹ chết vậy, láng giềng xung quanh nghe không hiểu còn tưởng ta đang đánh nàng ta chứ."
Vương Khánh nói vậy khiến Triển Chiêu cả kinh: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Vẫn còn đang nhốt!" Vương Khánh cảm thấy cứ nhắc đến chuyện này thì thật quá mất hứng, cho nên nói: "Đừng để ý tới nàng ta, cứ nhốt nàng ta mấy ngày là ổn thôi, đến huynh đệ, chúng ta tiếp tục uống rượu."
"Chờ một chút." Triển Chiêu ngăn Vương Khánh lại, nói: "Ta có thể đến xem đại tẩu một chút không?"
"Lúc này nàng ta đang nổi điên a." Vương Khánh nói.
Mấy huynh đệ sau lưng cũng gật đầu, còn cảm khái: "Trước kia đại tẩu là người hiểu thi thư, đạt lễ nghĩa, chỉ là khi gia nhập cái Kim Đỉnh giáo đó thì càng ngày càng lạ."
"Có chút khả nghi." Bạch Ngọc Đường nói.
Công Tôn xách theo một hòm thuốc nhỏ, nói: "Trước tiên chúng ta cứ đi xem một chút."
Vương Khánh có chút không hiểu.
Triển Chiêu nói cho hắn biết Công Tôn chính là thần y, nếu như quả thật đại tẩu bị bệnh, Công Tôn cũng có thể chữa khỏi hết.
Vương Khánh vừa nhìn qua, tâm nói, đi thì đi.
Vì vậy mọi người liền đến Tiêu cục.
Vừa mới bước vào đại môn tiêu cục, liền nghe thấy từ trong viện truyền đến tiếng nữ nhân kêu khóc đến tê tâm liệt phế cùng những tiếng huyên náo ồn ào.
Vương Khánh tức giận a, lắc đầu một cái: "Ta không bỏ nàng ta là không được."
Mọi người tới bên cửa ngọa phòng của hắn, chỉ thấy chén ấm cùng bồn hoa trong sân cũng đều bị đập nát hết.
Triển Chiêu khoanh tay nhìn Vương Khánh: "Đại ca, nhà ngươi đã thành như vậy sao mà ngươi lại còn có tâm tư mà uống rượu sao? Ngươi cũng quá vô tâm a."
Vương Khánh nhìn trời: "Cô nương thích nổi điên thì cứ để cho nàng ta phát điên chứ sao, ta có ở đây cũng đâu có ích gì."
Triển Chiêu lắc đầu một cái, định đi mở cửa.
Vương Khánh ngăn hắn lại: "Ai, từ từ, nàng ta đang nổi điên, cẩn thận nàng ta làm ngươi bị thương."
Triển Chiêu nhìn trời.
Quản gia chạy tới mở khóa cửa ... mọi người vừa mới mở cửa ra, chỉ thấy có một nữ nhân đầu tóc bù xù vọt ra, mười ngón tay thật dài cứ gặp người là cào."
Vương Khánh tóm lại cổ tay nàng, nói: "Nàng đừng có làm loạn nữa, huynh đệ đến thăm ngươi này ... Ai nha!"
Còn chưa có dứt lời Vương Khánh đã bị thê tử mình cắn vào cánh tay.
Triển Chiêu liền đưa tay ra điểm mấy huyệt đạo của cô nương kia, nàng ta liền không động đậy được nữa.
Vương Khánh đau đến độ rụt tay lại mà nhảy dựng: "Ai nha, muốn chết a, nữ nhân này chắc không phải là chó điên cắn người đó chứ?"
Công Tôn đến kiểm tra tay của hắn, cũng cau mày, bị cắn chảy cả máu rồi. Mà nhìn lại vị phu nhân kia, mặc dù có chút giống người bị bệnh điên, thế nhưng thân hình nàng ta lại nhỏ gầy, có thể thấy trước đây cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối mà thôi.
Sau đó, Công Tôn lại bắt mạch cho Vương phu nhân, kiểm tra mắt của nàng.
Sau một lúc lâu, Công Tôn lấy ra từ trong hòm thuốc một bộ ngân châm, cắm tại đỉnh đầu và cổ nàng mấy cây.
Cuối cùng,Công Tôn dùng một chiếc châm cắm ngay vào vị trí nhân trung của Vương phu nhân, sau khi rút ngân châm ra một lần nữa, nhìn màu sắc một cái Công Tôn liền cau mày ... Ngân châm biến thành khôi tử sắc.
"Ai." Triệu Phổ đã từng nhìn thấy Công Tôn dùng ngân châm nhiều lần rồi cho nên cũng biết được đôi chút, bình thường thì ngân chân sẽ không có màu gì, nếu như biến sắc về cơ bản đều là do trúng độc. Có điều, Triệu Phổ cũng đã gặp qua các màu đen, tím, lam, thanh, thế nhưng cũng chưa từng nhìn thấy cái màu khôi tử này bao giờ, đây là hàng mới sao?
Công Tôn thở dài, nói: "Phu nhân ngươi không bị điên mà là bị trúng độc."
Vương Khánh sửng sốt.
Mấy thủ hạ cũng tiến tới hỏi: "Có người hạ động thủ với thủ hạ sao?"
Vương Khánh quan sát khuôn mặt thê tử của mình một chút, sau đó cau mày: "Ta vẫn nói sao lại có thể đột nhiên điên như vậy chứ, thì ra là có người muốn hại nàng ta!"
"Độc này không phải là do ăn phải mà là hít phải." Công Tôn nói: "Có thể là từ đàn hương hoặc nến, sau đó cứ ngày ngày tháng tháng tích dần, cuối cùng là bị trúng độc."
Vương Khánh cả kinh, ra lệnh đem tất cả hương nến trong nhà, thậm chí những vật có thể đốt như củi cũng thu gom qua, Công Tôn lần lượt thử qua hết một lượt, sau đó lắc đầu: "Không có độc."
Vương Khánh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu ra: "Không cần hỏi nữa, nhất định là trúng độc trong Kim Đỉnh sơn đi!"
Mấy thủ hạ cũng gật đầu, nói: "Bên trong núi đó có đốt hương."
"Ta vẫn nói nàng ta cứ như trúng tà vậy, mỗi lần đến đó về là lại đi thêm lần nữa, xem ra trong cái Kim Đỉnh miếu đó đang dùng độc hại người đi." Nói xong Vương Khánh liền kéo nhân mã muốn đi đến tiêu diệt Kim Đỉnh sơn kia.
Triển Chiêu vội vàng ngăn cản lại, ý là —- Giải độc trước, chuyện của Kim Đỉnh sơn cần phải để cho nha môn giải quyết.
Sau đó, Vương Khánh ngồi một chỗ phiền muộn, Công Tôn dẫn theo người đến giải độc cho phu nhân.
Bạch Ngọc Đường đứng ở trong sân cùng Triển Chiêu chờ Công Tôn cứu người.
Đừng nhìn Vương Khánh ngoài miệng thô lỗ như vậy, thế nhưng mọi người đều nhìn ra hắn rất thương yêu thê tử của mình, hắn ngồi trong sân, đầu tiên cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, sau đó liền bắt đầu nhìn mặt đất mà ngẩn người.
Mấy tiểu nhị tiêu cục đều chờ bên ngoài viện, đây cũng là nghĩa khí của huynh đệ, ngộ nhỡ Vương Khánh thực sự muốn đến san bằng Kim Đỉnh giáo, bọn họ nhất định sẽ theo cùng.
Triển Chiêu cau mày và khoanh tay, nghĩ xem đến tột cùng Kim Đỉnh giáo đó có lai lịch gì, lại có cảm giác, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn.
Triển Chiêu quay mặt sang, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường lúc này đang nhìn Vương Khánh.
Triển Chiêu có chút không hiểu.
Bạch Ngọc Đường nháy mắt với hắn, ý là —- Ngươi nhìn hắn một chút!
Triển Chiêu nhìn theo hướng mắt hắn một chút, chỉ thấy Vương Khánh lúc này vẻ mặt vô cùng quái dị.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy đại đao của mình trên bàn đá, sau đó đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ, đi ra bên ngoài.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, nhanh chóng cùng đi ra ngoài .... Chỉ thấy Vương Khánh cầm đao: "Ta muốn giết sạch các ngươi ... giết sạch các ngươi ...."
Mấy huynh đệ ngoài cửa thấy hắn đi ra, định tiến lên lại nghe được tiếng Triển Chiêu kêu lên: "Lui ra!"
Có một người lui ra hơi chậm cho nên bị Vương Khánh chém một đao vào cánh tay, đau đến thấu xương, trên tay cũng bị chém một nhát lớn.
"Đại ca, ngươi làm cái gì đó?"
Đám huynh đệ đều không hiểu rõ, từ trước đến nay Vương Khánh đều rất nghĩa khí, sao hôm nay lại đả thương huynh đệ nhà mình, thế nhưng lúc này Vương Khánh gần như mất trí rồi, gặp người là chém, đám tiêu đầu kia phải tránh trái tránh phải.
Triển Chiêu định tiến đến ngăn cản, Bạch Ngọc Đường lại kéo hắn, nói: "Ta đến đi."
Nói xong Bạch Ngọc Đường tiến lên, tránh khỏi mấy đao Vương Khánh điên cuồng chém tới, vọt qua phía sau điểm huyệt hắn.
Vương Khánh vẫn còn đang phát điên, hai mắt long sòng sọc đầy kích động, mở miệng đều nói —– Giết sạch các ngươi!
Triển Chiêu đi lên: "Tình huống này có chút giống với Lưu phu nhân cùng phu nhân của Uông Lâm Xuân lúc trước a?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: "Chẳng lẽ là vì bị phân chim rớt trúng sao?"
"Nhưng mà ban nãy hắn uống rượu cũng bình thường mà, sao lại đột nhiên phát tác chứ? Hắn cũng đầu có động vào Khôi Cốt kính ..." Triển Chiêu có chút không hiểu.
Lúc này, Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng đi ra.
Công Tôn nói: "Nguyên nhân khiến cho mọi người trước đây nổi điên giết người, không chỉ có Khôi Cốt kính."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.
Triệu Phổ cho người mang Vương Khánh vào nhà, một lát Công Tôn đến giải độc.
Triển Chiêu liền hỏi Công Tôn: "Có phải ngươi có phát hiện gì sao?"
Công Tôn gật đầu: "Vương Khánh cùng phu nhân của hắn trúng hai loại độc khác nhau, Vương Khánh trúng chính là độc tạo thành từ phân chim ở Lão Nha Cốc, thành phần rất giống với loại độc của Khôi Cốt phấn mà Uông Lâm Xuân dùng để quét lên gương, mà Vương phu nhân lại trúng một loại độc khác, loại độc này sẽ khiến cho tâm trạng còn người ta dần trở lên điên loạn. Nếu như hai loại độc này gặp nhau ... sẽ xuất hiện tình trạng giống như Vương Khánh cùng với mấy hung thủ giết người lúc trước, hoàn toàn mất đi lý trí."
"Hai loại độc kết hợp tạo thành ..." Triển Chiêu lập tức nghĩ tới: "Là do ban nãy Vương Khánh bị phu nhân của hắn cắn, cho nên mới ...."
"Nói cách khác mấy hung thủ lần trước giết người, cả Khôi Cốt kính trong nhà cùng với phân quạ đen ở Lão Nha Cốc chỉ là một nguyên nhân mà thôi." Bạch Ngọc Đường hỏi: "Bọn họ vẫn còn trúng thêm một loại độc nữa, khi hai loại độc này gặp nhau mới khiến bọn họ nổi điên giết người?"
"Không sai." Công Tôn gật đầu một cái: "Cho nên mới nói, nguyên nhân thực sự gây ra những vụ án này có hai cái, một là ở Lão Nha Cốc, còn một cái khác, chính là ở Kim Đỉnh giáo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro