Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 6

Chương 6. Không phải chỗ người thường ở (hạ).

Lưu Thuận là kiểu động vật đơn bào, phiền não, không cam lòng cùng tâm trạng xấu linh tinh gì đó, sẽ không động lại quá lâu trong đầu hắn.

Trên bàn tràn ngập các món hắn chưa từng ăn qua, hít sâu một hơi, cầm đũa lên lờ đi hai người bên cạnh bắt đầu ăn.

Cũng chẳng quản đây có phải là bẫy hay không, nhét hết toàn bộ vào trong miệng, Long Ngạo Thiên và Hoàng Tiểu Quy chỉ biết cầm đũa, rồi tròn mắt nhìn Lưu Thuận càn quét tất cả thức ăn.

Lưu Thuận dường như là cố tình làm thế, bộ dạng ăn uống càng ngày càng khó coi, đũa cũng quẳng đi luôn, đơn giản lấy tay bóc ăn, cơm trong miệng nhét không hết vươn vãi đầy bàn, hắn cũng bất chấp tiếp tục ăn.

Hoàng Tiểu Quy không lớn lên ở Bàn Long điện, trước đây đã cùng sư phụ hành tẩu trên giang hồ, cũng đã gặp không ít đại hán, nhưng thể loại ăn cơm kiểu như Lưu Thuận vẫn là lần đầu tiên gặp.

Long Ngạo Thiên cơ bản duy trì vẻ mặt vô cảm, trước khi biết Lưu Thuận, có thể nói là lòng y hoàn toàn không tia gợn sóng, chỉ có vài người thuộc hạ thân cận, mới có thể cảm nhận được sự biến hoá cực nhỏ trong lòng y.

Thay vì nói khiết phích thì phương diện tâm lý của Long Ngạo Thiên chiếm nhiều hơn, thói quen ăn cùng gì đó, chỉ vài người thân cận mới được, còn việc nhận định như thế nào chắc cả ngay bản thân Long Ngạo Thiên cũng không biết. Khả dĩ Hoàng Tiểu Quy được phép cùng dùng cơm trong phòng y, Ảnh Tử Sơn và Liên Tương chưa chắc đã nhận được đãi ngộ đặc biệt này, mà những đệ tử khác của Bàn Long điện khi không được triệu tới, ngay cả phòng Long Ngạo Thiên đang dùng cơm cũng không cho phép bước vào.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu ở quán trà, tất cả đệ tử đi theo đều ở bên ngoài canh chừng.

Một Long Ngạo Thiên như vậy lại có thể để Lưu Thuận mới quen trước mắt ngủ giường mình, ngồi trong cùng một bàn ăn cơm, đây chính là viễn cảnh mà người bình thường muốn cũng không nghĩ ra được, thế nhưng Lưu Thuận chẳng những không cảm kích, rõ ràng còn dám trêu chọc, cố tình tỏ ra lôi thôi.

Hoàng Tiểu Quy thật tò mò Long Ngạo Thiên sẽ phản ứng thế nào, kết quả thật thất vọng, cũng rất kinh hãi.

Thất vọng là vì Long Ngạo Thiên không có phản ứng gì cả, khiếp sợ chính Long Ngạo Thiên cho phép tên thiếu niên lôi thôi này tuỳ ý đạp lên khuôn phép.

Xem ra, bọn họ hình như đã đánh giá thấp vị trí Lưu Thuận trong lòng Long Ngạo Thiên rồi.

Hoàng Tiểu Quy buông đũa, bàn thức ăn này nàng tuyệt đối sẽ không đụng vào, dứt khoát để đũa xuống, rót một chén rượu đưa cho Lưu Thuận.

"Đúng rồi, còn chưa biết ngươi tên gì?"

Không chỉ tên, sau khi Liên Tương trở về liền đem bối cảnh xuất thân của Lưu Thuận điều tra rõ ràng.

Nàng học y, đương nhiên biết có bệnh mất trí nhớ, thế nhưng những người mắc bệnh mất trí nàng từng gặp đa số tinh thần đều rối loạn, thậm chí còn không khống chế được tính hung bạo.

Lưu Thuận lại không chỗ nào có triệu chứng này, hơn nữa năng lực thích ứng của hắn còn rất chi là mạnh mẽ.

Cái mồm ứ đầy của Lưu Thuận hàm hồ vài câu, chính hắn cũng nghe không rõ mình nói gì, đành phải đem toàn bộ mấy thứ trong miệng nuốt hết trước, nhận lấy ly rượu Hoàng Tiểu Quy đưa qua: "Ta tên là Lưu Thuận."

"Mấy tuổi?"

"Hai mươi lăm."

Hoàng Tiểu Quy chớp chớp mắt.

Thoạt nhìn Lưu Thuận nhiều nhất cũng chừng hai mươi, Liên Tương ở trong thôn từng cứu hắn, cũng không hỏi thăm tuổi thực sự của hắn là bao nhiêu.

"Nhìn không ra nha." Hoàng Tiểu Quy rót thêm một ly rượu khác cho Lưu Thuận, lần này Lưu Thuận không uống, phát ra tiếng ô ô lắc đầu.

"Không uống rượu cổ họng ngươi không khô ư?"

Lưu Thuận vẫn lắc đầu, lúc này Long Ngạo Thiên đem đôi đũa để xuống, "Trà."

Long Ngạo Thiên vẫn không tiếng động, Lưu Thuận thiếu chút nữa coi y như không tồn tại, hiện tại bỗng nhiên lên tiếng, Lưu Thuận ngẩng đầu nhìn y, cũng không biết từ 'trà' kia là nói cho người nào nghe nữa.

Hoàng Tiểu Quy lắc đầu cười nhẹ, sau đó tự rót tự uống, lúc nàng uống được chén thứ ba, cửa phòng lần nữa bị mở ra.

Bưng vào, Liên Tương ngoài cửa thò mình vào chắp hai tay không ngừng xin lỗi.

Ảnh Tử Sơn đi qua bình phong, sau khi thấy hiện trường cơm thừa canh cặn trên bàn, lại nhìn thấy cái tên đang ngồi chồm hổm trên ghế, trong tay cầm một cái móng giò! Lưu Thuận gặm liên tục, động tác liền cứng lại.

Hoàng Tiểu Quy phát ra tiếng cười rất nhỏ, Lưu Thuận ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại thấy Ảnh Tử Sơn đằng sau cũng cười, đem chân giò quăng xuống cái mâm trước mặt, hai bàn tay dính đầy dầu mỡ tuỳ tiện lau lau chùi chùi vài cái lên y phục, khẩn thiết nhìn bình trà.

Tiếng cười của Hoàng Tiểu Quy lớn hơn, Ảnh Tử Sơn mới lấy lại tinh thần, bưng trà qua, đồ trên bàn hắn thậm chí không có dũng khí liếc mắt nhìn lần nữa.

Khay trong tay mới đặt xuống, còn chưa kịp dọn ra, một bàn tay đầy dầu mỡ đã cầm ấm trà lên, cũng chẳng cần ly, trực tiếp tu uống.

"Phụt!" Lưu Thuận mới vừa uống một ngụm liền phun ra ngoài, giống như chó liên tục lè lưỡi quạt quạt, "Nóng nóng nóng!"

Hoàng Tiểu Quy cười ha hả, tuyệt không giữ hình tượng, nhìn khá hào sảng, có chút giống một nam tử.

Nàng cười không phải bởi vì bộ dáng Lưu Thuận buồn cười, mà là trà Lưu Thuận phun ra hơn phân nửa đều bắn tung tóe vào mặt Ảnh Tử Sơn.

Tất nhiên, với công lực của Ảnh Tử Sơn né tránh đợt 'tập kích bất ngờ' từ Lưu Thuận là dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không phòng bị, hai là bị dáng vẻ Lưu Thuận lôi thôi hoàn toàn hoá đá, cho nên Ảnh Tử Sơn vốn nên tránh lại không thể tránh, được một chén trà Bích Loa Xuân thượng hạng rửa mặt.

Hoàng Tiểu Quy cười rất khoa trương, Long Ngạo Thiên vẫn bất vi sở động, đầu lưỡi Lưu Thuận vẫn còn nóng rát.

Ảnh Tử Sơn bởi vì quá mức kinh ngạc, thậm chí còn không buồn lau nước trà trên mặt, chờ khi lấy lại tinh thần, hắn đã một tay đem đầu Lưu Thuận ấn trên mâm, một tay khác thẳng thừng rót rượu vào trong miệng Lưu Thuận.

Giọng điệu vốn lãnh đạm chất phác bởi vì kiềm chế cơn giận dữ mà khẽ run, "Không nóng... Như vậy sẽ không nóng..."

Hoàng Tiểu Quy ôm bụng cười càng thêm lợi hại, hận không thể lăn lộn trên mặt đất, Long Ngạo Thiên thì vẫn giống như một khối băng ngồi yên đó.

Lưu Thuận cảm thấy khó thở, miệng và lỗ mũi đều bị rượu tràn vào, hắn vùng vẫy quơ tay loạn xạ, nhưng vẫn không thể làm cho kẻ đè ép hắn mảy may dao động, mãi tới khi rượu đã đỗ hết, tên đó lại cầm lấy một bình khác rót vào.

Hoàng Tiểu Quy cười đủ rồi, nhìn Lưu Thuận trông có vẻ sắp không chịu nổi nữa, nàng mới hỏi Long Ngạo Thiên, "Điện hạ bỏ mặc?"

"Cái gì?" Long Ngạo Thiên quay đầu qua, trùng giấu trong y phục nằm trên vai phải chuyền động.

Hoàng Tiểu Quy có chút khó hiểu lối suy nghĩ của Long Ngạo Thiên, "Thực sự mặc kệ họ?"

Lưu Thuận ngay cả cầu cứu Long Ngạo Thiên cũng không phát hiện ra được, thấy Ảnh Tử Sơn sắc mặt cực kỳ khó coi, lại xoay qua nhìn hoàng tiểu Quy, "Không phải đang chơi sao?"

Hoàng Tiểu Quy lại bắt đầu cười, còn cười đến cả người run run, âm thanh lớn vang lên, khiến Ảnh Tử Sơn đang dốc lòng báo thù lấy lại lí trí, cuối cùng buông cái tay đang đè đầu Lưu Thuận ra.

Đặt mạnh bình rượu trên bàn, mặc kệ Lưu Thuận tuột xuống.

Long Ngạo Thiên mắt thấy Lưu Thuận tuột xuống, y không đi qua đỡ ngược lại còn nghi hoặc nhìn hoàng Tiểu Quy, hỏi: "Hắn bị gì vậy?"

Hoàng Tiểu Quy ôm bụng quỳ rạp trên đất, vừa cười vừa nói, "Ta không được rồi, thực sự không được, ha ha ha ha, buồn cười chết được!"

Liên Tương ngoài cửa nghe được tràn cười của Hoàng Tiểu Quy, đố kị hâm mộ hận không thể cắn khăn tay, hắn cũng muốn đi vào xem nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #siêunhiên