
Phần Không Tên 14
Chương 14. Số mệnh đã định (trung)
Lưu Thuận không khống chế được mà hét to, sau đó không chút nghĩ ngợi nhấc chân đạp một cước.
Khăn bông giúp mình lau người trong mơ không phải là khăn bông! Không phải là khăn bông!
Lưu Thuận dồn hết sức lực, lấy chân liên tục đạp hơn chục cái đến khi Long Ngạo Thiên ngã xuống giường mới thôi.
Long Ngạo Thiên ngay cả lúc ngủ cũng dùng nội công hộ thể, nhưng vì sợ chân Lưu Thuận bị thương mới thu công lại, kết quả đơn nhiên là bị Lưu Thuận đạp cho lọt giường.
Còn chưa hiểu rõ chuyện gì, gối chăn, tấm trải giường đều bị Lưu Thuận cầm lấy ném thẳng vào mặt.
Long Ngạo Thiên không phải là không nóng nảy y cũng biết tức giận, chẳng qua là tính cách cho phép, tâm tình rất ít khi lên xuống, thế nhưng lần này y lại bị Lưu Thuận không nói hai lời cho ăn một cước chọc giận.
Con ngươi màu xanh nhạt từ trong ra ngoài chuyển dần thành màu đỏ, tóc trắng thật dài không gió vẫn phiêu động, biểu tình dữ tợn khiến Long Ngạo Thiên thoạt nhìn giống một con bạo long sắp nổi giận.
Trên giường đã không còn đồ vật gì có thể ném được nữa, Lưu Thuận không chút nghĩ ngợi chửi như tát nước, "Cút! Tiểu nhân hèn hạ! Tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Chẳng những tiểu nhân đầu óc còn có bệnh! Đại hỗn đản không biết xấu hổ! Cút ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Thét xong Lưu Thuận cảm thấy thoải mái một chút nhưng sau đó lại khiếp đảm, ngẩng đầu còn tính nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Long Ngạo Thiên, lời ra tới cửa toàn bộ nghẹn trở về cổ họng.
Từ trên xuống dưới tất cả mọi chổ đều nói cho hắn biết một điều ─ Hắn... sẽ chết!
Lưu Thuận bắt đầu run rẩy, nhiệt độ bên trong phòng giảm xuống không phanh, ngay cả nước trong ấm trà cũng bắt đầu đóng băng, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy hơi thở Lưu Thuận phả ra biến thành một làn khói trắng.
Nỗi sợ hãi từ trên xuống dưới chảy vào tứ chi bách hài, rét lạnh đến mặt mày tái nhợt, nước mắt không cách nào khống chế chảy ra, đôi môi run lên...
Mái tóc trắng đang lay động nhẹ nhàng càng thêm cuồng loạn, hai tay y siết chặt thành quyền, móng tay ma sát với thịt rất nhẹ nhưng tạo thành tạp âm chói tai.
Trùng cũng bất an ở trên người Long Ngạo Thiên hoạt động lung tung, đến khi nó dừng lại trên bả vai Long Ngạo Thiên, móng vuốt thật nhỏ cùng sừng từ trên người phân ra, há to mồm phát ra tiếng ngâm khiến lòng người giật mình.
Ngay lúc Lưu Thuận cho rằng mình sẽ bị tan xương nát thịt, Long Ngạo Thiên đột nhiên phi thân lên, đem nóc phòng kiên cố đâm thành một lỗ thủng to tướng.
Ngay sau đó, ba bốn hắc y nhân từ cửa xông vào, bọn họ liếc mắt nhìn Lưu Thuận, sau đó không chừa một mống từ lổ thủng Long Ngạo Thiên đâm thành bay ra ngoài.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng trở lại, thế nhưng Lưu Thuận hồi tưởng lại dáng vẻ Long Ngạo Thiên vừa rồi, thì không cách nào ngăn được sợ hại trong lòng toát ra ngoài...
Cái loại kinh khủng như muốn xuyên thủng da thịt len vào trong xương tuỷ, muốn đem linh hồn hoàn toàn xé rách...
Vào lúc Long Ngạo Thiên đánh vỡ nóc phòng bay ra ngoài Ảnh Tử Sơn liền lập tức thi triển khinh công đuổi theo, thế nhưng công lực chênh lệch quá nhiều, Long Ngạo Thiên một chút cũng không chừa đường lui, Ảnh Tử Sơn đã dụng hết toàn lực cũng chỉ có thể duy trì khoảng cách ba trăm bước giữa hai người.
May mà không trung không có vật gì che chắn, mặc dù khoảng cách có xa một chút nhưng có thể thấy rõ là Long Ngạo Thiên bay vào sau núi.
Tiếp theo truyền tới một tiếng nổ mạnh, cây cối đứt gãy cùng tiếng đổ ngã, Ảnh Tử Sơn có chút do dự dừng ở cửa vào hậu sơn, cũng chính do dự ấy đã cứu hắn một mạng.
Một trận chưởng phong bất ngờ đánh tới, Ảnh Tử Sơn nhạy bén lập tức nhảy ra xa, vài thuộc hạ đi theo sau hắn, vì công lực không tốt nên bị chấn động lui về sau mấy bước, sau đó sùi bọt mép ngã xuống đất không dậy nổi.
Những người còn lại vội vàng đi tới kiểm tra, báo cáo với Ảnh Tử Sơn, "Đã hôn mê rồi ạ."
"Các ngươi lui về sau hai mươi bước, không có lệnh của ta không được đến gần!"
"Vâng!"
Chỉ trong vài giây, cây cối ở rừng cây tại hậu sơn đều bị tàn phá hơn phân nửa, cỏ cây rạp ngã đất đá tung bay, tất cả mọi người đứng đây lần đầu tiên trong đời chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp như vậy.
Ngày thường lúc luyện công Long Ngạo Thiên sẽ đến hậu sơn cũng là bởi vì rộng rãi, mặt khác để tránh làm bị thương người khác, cho dù vậy cũng sẽ không đem toàn bộ công lực thi triển ra. Người Bàn Long điện đều biết Điện hạ lợi hại, nhưng không thể ngờ lại kịch liệt đến loại tình trạng này, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng toàn bộ toàn bộ thành trấn trên núi sẽ bị Điện hạ hủy diệt hết mất.
Ngay lúc mọi người đang loay hoay không biết nên làm thế nào, trong rừng đột nhiên xuất hiện một ánh sáng hình cầu, khối cầu càng lúc càng lớn, mãi đến khi cao hơn mười trượng thì bất ngờ nổ tung, ánh sáng mãnh liệt nhức mắt còn kèm theo tiếng rồng ngâm vang tận mây xanh.
"Nguy rồi!" Ảnh Tử Sơn cũng bất chấp có nguy hiểm hay không, một cước giẫm xuống phóng ra ngoài, người đã tiêu thất, nhưng lời nói vẫn vang bên tai thuộc hạ, "Mang Hoàng đại phu tới!"
Thời điểm Hoàng Tiểu Quy chạy tới Ảnh Tử Sơn đã đem Long Ngạo Thiên ra khỏi rừng cây sau núi, tóc trắng hỗn loạn xen lẫn đất đá cùng lá cây, khuôn mặt lem luốt, càng không cần nói đến cái áo trong vốn trắng tinh mặc trên người, mà trùng thì đang khoác lên trên cổ Long Ngạo Thiên, đôi mắt lúc nào cũng đỏ như rỉ máu nhắm nghiền, liếc sơ cũng biết tình trạng gay go giống như Long Ngạo Thiên.
Hoàng Tiểu Quy không nói hai lời tiến lên kiểm tra kỹ lưỡng, tình hình rất không lý tưởng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ai biết xảy ra cái quỷ gì, ngươi mau nói Điện hạ bây giờ thế nào rồi?"
"Ta không biết."
"Thúi lắm, không phải ngươi là đại phu sao!"
Đổi lại thành Hoàng Tiểu Quy ngày thường nhất định sẽ ghi hận Ảnh Tử Sơn, nhưng mà bây giờ tâm tình của nàng cũng chẳng khác Ảnh Tử Sơn là bao.
"Chắc là Điện hạ bị chuyện gì đó kích thích dẫn đến thịnh nộ, ngài chưa bao giờ trải qua tình huống kịch liệt như thế, nhất thời không khống chế được thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Tình huống bây giờ là có cái gì đó đang cưỡng chế chế trụ huyết mạch chảy trong thân thể Điện hạ, ép buộc rút đi ý thức, Điện hạ mới hôn mê bất tỉnh như vậy, ta đoán có thể là do tác dụng trùng gây ra. Nhưng đó chỉ trị ngọn không trị gốc, đến lúc Điện hạ tỉnh lại trùng không thể áp chế tâm tính trong lòng ngài được nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì, cho nên chúng ta phải biết rốt cuộc Điện hạ bị cái gì kích thích, biết rõ thì sau khi Điện hạ tỉnh lại mới có thể nghĩ ra đối sách."
Kích thích? Ảnh Tử Sơn nhớ tới người kia trong phòng ngủ Điện hạ, hắn là người cuối cùng thấy Điện hạ trước khi tức giận, hơn hết là Điện hạ còn coi trọng hắn hơn cả mức bình thường. Nghĩ tới đây ánh mắt Ảnh Tử Sơn lạnh xuống, nhìn kỹ còn bao hàm sát ý rõ rệt.
"Ngươi biết ai kích thích điện hạ rồi?"
"Trừ hắn ra còn có thể là ai."
Hoàng Tiểu Quy gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy."
Xem ra cách giáo dục Điện hạ có vần đề rồi, lại vì một người mà tổn thương bản thân đến trình độ này, còn không bằng cưỡng ép Điện hạ quên quách tên kia cho rồi.
Ảnh Tử Sơn có trách nhiệm thu xếp tốt Long Ngạo Thiên đang hôn mê, còn Hoàng Tiểu Quy gọi Liên Tương cùng đi tới phòng ngủ của y.
Vừa đi Hoàng Tiểu Quy vừa hỏi Liên Tương, "Ta kêu ngươi tra bối cảnh phía sau Lưu Thuận, ngươi tra được gì chưa?"
Liên Tương mới được nghe kể lại chuyện vừa xảy ra, oán hận trong lòng với Lưu Thuận lại tăng thêm vài lần, hận không thể đem tên nam nhân xấu xí kia băm thành N khúc!
"Không tra được gì cả!"
Hoàng Tiểu Quy chợt dừng cước bộ, "Đến ngươi cũng không tra được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro