Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7

Mấy ngày sau sinh nhật của Hàm Thanh Huy, nhân vật nỗi tiếng trên thương trường và các nhân vật trong giới nghệ sĩ, người làm cho chính phủ cũng đến đây tham dự, Ân Tĩnh ở trong phòng chơi bida với Hứa Gia Văn và Diệp Vũ An, bình thường hai người này có mời cũng không thèm đến tham dự, chê ở đây chỉ có mấy lão nhân gia không có mỹ nữ cho bọn họ ngắm nhìn, năm nay đột nhiên tình nguyện đến, Ân Tĩnh cũng biết chuyện này có liên quan đến Trí Nghiên, nhưng người ta mới mất đi vị hôn phu tâm trạng không được tốt, chưa chắc gì người ta đã đến đây, hai người bọn họ ăn mặc lịch sự như mình là chú rễ chuẩn bị đón cô dâu, Ân Tĩnh không có ý định xuống lầu tiếp khách, nàng ghét nơi đông người khiến mình bị nghẹt thở, Diệp Vũ An nhìn Ân Tĩnh đang đánh bida không nhịn được lên tiếng.

“Ân Tĩnh, ngươi chơi một mình luôn đi, trên bàn có 15 trái bida bị ngươi một mình giải quyết hết 11 trái, ngươi kêu bọn ta đánh cái gì nữa ?”

Diệp Vũ An bình thường ở sở cảnh sát kêu nàng sếp là nể mặt nàng, tan sở rồi thì không phân biệt cấp trên cấp dưới nữa, Ân Tĩnh mỉm cười đặt cây cơ xuống, lúc nãy nàng ngứa tay không kềm chế được.

“Ván sau ta bù lại cho ngươi được không, chúng ta đánh tiếp nha”

“Các ngươi còn ở đây làm gì nữa, đại minh tinh Trí Nghiên đến rồi kìa”

Hứa Gia Văn từ nãy đến giờ chỉ đợi có nhiêu đó, từ ban công đi vào cầm lên áo khoác mặt vào, còn không quên nhìn vào gương quan sát xem tạo hình của mình đã chuẩn chưa, nàng vốn muốn cùng Trí Nghiên hợp tác, bởi vì gần đây công ty của nàng chuẩn bị quay một bộ phim mới nên muốn mời Trí Nghiên tham gia, nhưng vì không có cơ hội gặp mặt, hôm nay nhất định phải nắm bắt cơ hội này, thuận tiện tìm cơ hội cưa đổ đối phương cũng tốt, Ân Tĩnh còn chưa uống xong ly rượu đã bị hai người kéo xuống lầu, Ân Tĩnh nghĩ dù sao cũng chỉ là một minh tinh mà thôi, các ngươi có cần phải kích động như vậy hay không, đi chậm một chút sợ nàng chạy mất hay sao.

Khi Trí Nghiên đến tham gia sự kiện, giới truyền thông đến tham dự rất đông, ở đây có không ít minh tinh khác, nhưng ký giả và mọi người lại chú ý đến nàng, nàng chính là tâm điểm của tối nay, nàng mặc chiếc váy dài màu trắng, váy được xẻ từ trên đùi xuống, để lộ đôi chân thon dài quyến rũ, mái tóc gam màu sáng mềm mại như tơ tùy gió phiêu động, khiến nàng càng trở nên xinh đẹp mị hoặc chúng sinh, nàng rất có phong phạm của một nữ vương quyến rũ đầy uy quyền, mỗi lần nàng xuất hiện đều phong quang vô hạn trong mắt người hâm mộ, lần này cũng không ngoại lệ, họ không quên lấy máy ảnh và điện thoại ra chụp hình nàng, Trí Nghiên ưu nhã mỉm cười, lịch sự phất tay chào bọn họ, ký giả bao vây lấy nàng, không ngừng chỉa máy ảnh về phía nàng, chụp ảnh của nàng từ mọi gốc độ, nhưng cho dù họ có chụp ở gốc độ nào thì nàng vẫn xinh đẹp hoàn mỹ.

Trí Nghiên được vệ sĩ dẫn đến bên cạnh Hàm Thanh Huy và Bella, nàng mỉm cười chúc mừng sinh nhật hắn, Phác Gia Phong cha nàng là bằng hữu hợp tác làm ăn với Hàm Thanh Huy, nàng có vài lần đi dùng bữa với gia đình và vợ chồng Hàm Thanh Huy, lần này Bella mời gia đình nàng đến tham dự, còn đặc biệt căn dặn nàng phải đến, nàng chỉ đành hủy bỏ vài cuộc hẹn để đến tham dự sinh nhật hắn, Trí Nghiên kinh ngạc khi nhìn thấy Ân Tĩnh cũng đang ở đây, còn đang đứng bên bàn ăn bánh, nàng không muốn nhìn thấy Ân Tĩnh cũng khó, bởi vì ở đây ai cũng ăn mặc lịch sự chỉ có mình Ân Tĩnh mặc quần jean đen rách rưới, áo sơ mi trắng, dưới chân lại mang đôi dép kẹp màu cam, nàng cảm thấy buồn cười vì Sếp Hàm thật biết chọn phong cách tham dự sinh nhật, cũng không phải Ân Tĩnh muốn gây sự chú ý, chẳng qua lúc nãy chưa kịp mang giày thì hai tên khốn kiếp này đã lôi kéo xuống đây, Trí Nghiên mỉm cười đi đến bên cạnh.

“Không ngờ có thể gặp Sếp Hàm ở đây”

Ân Tĩnh đang chọn món ăn nghe có người gọi mình còn tưởng đồng nghiệp, quay đầu lại thấy Trí Nghiên không khỏi kinh ngạc, cảm thấy nữ nhân này lần nào xuất hiện cũng đều xinh đẹp mị hoặc chúng sinh, vóc người cực hạn cám dỗ, trên người mang theo nhàn nhạt mùi hương quyến rũ, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái, Ân Tĩnh bỏ cái dĩa trong tay xuống, cùng nàng bắt tay chào hỏi.

“Thật trùng hợp khi gặp Phác tiểu thư ở đây”

“Đúng vậy thật trùng hợp, xem ra chúng ta có duyên, xin chào Phác tiểu thư, ta tên là Hứa Gia Văn bằng hữu của Ân Tĩnh”

Hứa Gia Văn kéo tay Ân Tĩnh ra khỏi tay Trí Nghiên, xen vào cùng đại mỹ nữ bắt tay, Ân Tĩnh mỉm cười cầm lên cái đĩa thức ăn, nàng không thích giao tiếp với người lạ vì không có đề tài thảo luận, để cho Hứa Gia Văn đến giải vây là thích hợp nhất, đừng hỏi vì sao Ân Tĩnh có thể miễn nhiễm trước sự xinh đẹp mê người của Trí Nghiên, bởi vì Ân Tĩnh đã là “bông có chậu”, Tương Nhã Ca lại rất dã man nên nàng không dám có mưu đồ tạo phản, Diệp Vũ An chỉ đứng bên cạnh ngắm nhìn Trí Nghiên, Diệp Vũ An vốn có sắc tâm không có sắc đãm, chỉ thích ngắm nhìn mỹ nữ chứ không dám tiếp cận, Diệp Vũ An lấy cùi trỏ đẩy Ân Tĩnh một cái.

“Sếp Hàm, người ta vất vả lắm mới có thể gặp được nữ thần ở đây, ngươi giúp người ta xin chữ ký của nàng được không”

Ân Tĩnh cả người tê dại vì giọng nói ẻo lả của Diệp Vũ An, thế nào khi mỹ nữ làm nũng rất khả ái, nhưng đến phiên tên khốn kiếp này làm nũng khiến nàng muốn ói, hảo kinh tỏm a.

“Nàng là thần tượng của ngươi chứ không phải của ta, muốn gì tự mình xin đi”

“Ngươi không xin giúp ta cũng được, đừng trách ta méc Nhã Ca ngươi thừa cơ nàng đi công tác mà ở nhà chạy đi ăn vụng”

Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, nhớ đến tuần trước nàng cùng Diệp Vũ An và Hứa Gia Văn ra ngoài uống rượu, khi nàng say bất tĩnh nhân sự, Diệp Vũ An không đưa nàng về nhà mà đưa cho một nữ nhân xa lạ, mỗi lần say rượu mất đi lý trí thì nàng giống như người hoàn toàn khác, làm những việc mà khi có lý trí nàng tuyệt đối không dám làm đó chính là “tạo phản”, đến buổi sáng tĩnh lại thì mọi việc nên diễn ra cũng đã diễn ra theo tự nhiên, Ân Tĩnh có muốn cứu vãng tình thế cũng vô ích, Diệp Vũ An cũng thật hèn hạ khi mang chuyện này ra uy hiếp nàng, tự hỏi từ bao giờ mình trở nên sợ Tương Nhã Ca như sợ cọp, ngay cả bằng hữu cũng biết mà mang nó ra hù dọa mình.

“…Cuộc đời này ta ân hận nhất chính là làm huynh đệ với ngươi”

“Chỉ là kêu ngươi đi xin chữ ký, chứ không phải kêu ngươi đi chết, hay là bán thân vào kỹ viện, cần gì phải nói như thế”

Diệp Vũ An mỉm cười đưa cho Ân Tĩnh cây viết và một cái CD nhạc của Trí Nghiên, Ân Tĩnh bằng mặt không bằng lòng đi đến bên cạnh Trí Nghiên.

“…Ammm…Phác tiểu thư, bằng hữu của ta muốn xin chữ ký của ngươi, ngươi có thể ký cho nàng hay không ?”

“Tất nhiên là có thể”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: