Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

Chương 56

Trí Nghiên đang mơ màng ngủ cảm nhận được khoái cảm trước ngực, nàng mở mắt ra nhìn thấy Ân Tĩnh đang dùng lưỡi khiêu khích nhũ phong của mình, nàng mỉm cười kéo đối phương đến bên cạnh, thật không biết tại sao khúc gỗ mục luôn thích đánh thức nàng bằng cách này, cho dù nàng có mê ngủ đến đâu cũng không thể cưỡng lạ sự kích thích này.

“Ta muốn ngủ thêm chút nữa, mau ôm ta ngủ đi”

“Đại tiểu thư, ngươi là heo lười sao, đã trưa vẫn còn muốn ngủ ?”

“Ngươi có vinh hạnh nằm trên giường của ta, lại có thể nhìn thấy ta ngủ, còn không biết mình rất có phúc khí hay sao ?”

Trí Nghiên nói là lời nói thật, liệu có bao nhiêu người ảo tưởng đến việc cùng nàng diễn ra màn này đây, khúc gỗ mục nhà nàng quá có diễm phúc rồi còn gì, Ân Tĩnh mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng.

“Vậy ngươi muốn ta cảm tạ ngươi như thế nào đây ?”

Ân Tĩnh ôn nhu trêu đùa mái tóc của nàng, Trí Nghiên kéo Ân Tĩnh vào lòng mình, lấy tay vuốt ve mặt đối phương, nàng mỉm cười quyến rũ.

“Khi ở bên cạnh ta đừng nghĩ đến nữ nhân nào khác ngoài ta, vậy là đủ rồi”

Trí Nghiên muốn mình là duy nhất đối với Ân Tĩnh, bất kể là hiện tại hay tương lai, nàng chỉ muốn trong lòng Ân Tĩnh tồn tại riêng mình nàng, chứ không phải Dương An An hay bất kỳ nữ nhân nào khác.

“Thế giới này liệu còn có ai khác đủ để cho ta mê luyến nhiều hơn ngươi sao, cho dù có ta cũng chỉ nguyện nghĩ đến ngươi, lòng ta chỉ hướng về ngươi, từ đây về sau đã chỉ định yêu mỗi mình ngươi, vì ngươi là lão bà của ta”

Ân Tĩnh ôn nhu ôm lấy Trí Nghiên, mặc dù Trí Nghiên đã là vạn nhân mê*, vô cùng xinh đẹp mê người, nhưng đã là con người thì không ai là hoàn mỹ nhất, ít ra cũng có khuyết điểm nào đó, tất nhiên trên đời này còn có người tốt hơn nàng, nhưng trong lòng Ân Tĩnh mà nói thì chỉ duy nhất một mình Trí Nghiên là người để cho nàng yêu thương nhất, toàn thế giới này nàng không cần bất kỳ ai khác ngoài lão bà của mình.[Mị lực để cho vạn người mê luyến]

Trí Nghiên mỉm cười hạnh phúc, nàng thích nghe những lời yêu thương từ Ân Tĩnh, vì nữ nhân yêu bằng tai mà, các nàng luôn thích nghe những lời lẽ ngọt ngào từ người mình yêu, Trí Nghiên khoát áo choàng ngủ màu đen dài qua khỏi mông một chút, phía sau lưng chỉ được che đi bằng ren mõng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét quyến rũ trên thân thể tuyết trắng mê người, nàng đi đến bên bước tường kính, cửa kính tự động mở ra, nàng kiều mỵ ngồi trên hàng ghế dài bên ngoài hồ bơi, nàng không biết vô tình hay cố ý ngồi chéo chân một cách chậm rãi để lộ đôi chân thon dài đầy hấp dẫn, khoảnh khắc thoáng qua mơ hồ có thể nhìn thấy đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp ở giữa hai chân, tất nhiên nàng không có mặc gì ngoài chiếc áo choàng này, tuy nàng lỏa thể bất kể đang ngủ hay ở trong nhà nhưng gần đây không vậy nữa, vì Ân Tĩnh không thích nhìn nàng suốt ngày lỏa thể hồn nhiên đi vòng vòng trong nhà, sớm muộn gì cũng thổ huyết vì nàng, Trí Nghiên cũng không muốn Ân Tĩnh đoản mệnh vì quá “lao lực”, Trí Nghiên không nghĩ nghiêm trọng như Ân Tĩnh, chẳng qua nàng muốn thân thể không có bất kỳ ràng buộc nào, nàng thích hướng về thiên nhiên hơn.

Ân Tĩnh bị động tác chéo chân hút hồn của Trí Nghiên làm cho ngây dại, nhịn không được cào một đường trên tường kính, không cần đợi nàng kêu gọi cũng tự nguyện đi ra ngoài, nhà có thê tử câu dẫn lòng người hơn cả cữu vĩ hồ, Ân Tĩnh có muốn ham của lạ cũng khó, Trí Nghiên nằm xấp trên ghế dài để cho Ân Tĩnh massage cho mình, Trí Nghiên cảm nhận được bàn tay hư hỏng kia đang hoạt động không đúng nơi cần hoạt động, nàng đánh nhẹ vào tay Ân Tĩnh.

“Lưu manh, tối qua không phải đã…rồi sao”

“Đã cái gì nha ?, huống chi tối qua là tối qua, bây giờ là bây giờ”

Ân Tĩnh mỉm cười trêu chọc nàng, Trí Nghiên đỏ mặt tiếp tục nhắm mắt lại, nàng thường xấu hổ khi phải nói việc liên quan đến vấn đề nhạy cảm, nên nàng thường tránh nói đến nó, mỗi lần nói đến việc đó mặt nàng lại không tự giác đỏ lên, Ân Tĩnh biết vậy nên mới cố tình trêu chọc nàng, cảm thấy nàng thật khả ái, Ân Tĩnh thật sự trở thành thê nô ngay từ khi cả hai sống chung, cả đời nàng chỉ được ngóc đầu lên là khi hai người ở trên giường, ngoài ra thời gian khác đều bị Phác nữ vương chiếm dụng, Ân Tĩnh giống như nô lệ, hết đấm lưng đến lấy trái cây uy cho Trí Nghiên ăn, rồi đến thoa kem dưỡng da cho nàng, Ân Tĩnh không cảm thấy vất vả mà vô cùng hạnh phúc vì “đặc ân” của nàng ban cho mình, gần đây Ân Tĩnh bỏ quên cả “tình nhân bí mật” là Ameri Ichinose, hiện tại trong đầu ngoài Trí Nghiên ra thì không còn nữ nhân nào khác, tất nhiên bao gồm cả Dương An An cũng bị nàng cho vào lãng quên, nói là lãng quên thực chất nàng đã mang nó làm thành một loại ký ức tốt đẹp, để khi nghĩ đến không cảm thấy dây dứt như xưa nữa, mong là Dương An An sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.

Ân Tĩnh đang muốn đi dạo ngoài vườn hoa, đột nhiên phát hiện ra cái vali màu đen ở trước cửa nhà, bên trên còn ghi ký hiệu bang hội của Triệu Bá Hoàng, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày tự hỏi đây là cái gì, bên trong sẽ không phải xác chết đi, cái gì không nhiều chứ xác chết thì Triệu Bá Hoàng có rất nhiều, làm sao biết được hắn nổi hứng lúc nào, tặng cho nàng một vật kỷ niệm cũng không chừng, Ân Tĩnh nhìn vào ký hiệu đoán ra được mã số mở khóa, nàng mở ra xem xong liền nhanh chống đống lại, lúc này điện thoại đột ngột vang lên là Triệu Bá Hoàng gọi đến.

“Ân Tĩnh có thích món quà ba ba tặng ngươi hay không, chúc hai vợ chồng ngươi sớm chia lìa để quay về bang hội với ta, huynh đệ trong bang luôn chào đón ngươi trở lại”

“Lão đầu chết tiệt này đừng có chù ẻo ta, ngươi mang cái vali này đến đây làm gì, báo hại sàn nhà cũng bị nức một đường vì nó, ngươi tốt nhất nên trốn kỹ một chút đừng để ta bắt trở vào tù”

“Ha ha ha”

Triệu Bá Hoàng để lại giọng cười khiến Ân Tĩnh nổi hết da gà, hắn nhanh chống cúp máy, bây giờ hắn phải lên đường đi nơi khác sinh sống, không thể ở lại tham dự hôn lễ của nàng, đây xem như món quà hắn tặng nàng, hắn cũng đã giải tán bang hội và phát tiền cho bọn họ đi tìm việc làm ăn, những ai không muốn đi có thể theo hắn sống cuộc sống mới, hắn sẽ xây một trường học ở quê nhà để tạo điều kiện cho mấy tiểu hài tử không có điều kiện đi học, Tinh Mẫn cũng đã được hắn đưa sang ngoại quốc sinh sống, nơi đó có mẹ nàng chiếu cố cho nàng, nên hắn coi như hoàn thành lời hứa với Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh không biết Triệu Bá Hoàng tặng quà cho mình là may mắn hay bất hạnh, nàng kéo vali nặng nhọc đi vào nhà, không biết nên làm thế nào giải quyết số vàng này, đây là một phần số vàng hắn đào được từ kho báu, nếu không có Ân Tĩnh thì hắn cũng không có mạng để hưởng phúc nói chi kiếm được số tiền lớn này, chia cho nàng một phần cũng rất hợp tình hợp lý, Trí Nghiên kinh ngạc nhìn vàng thỏi mỗi thanh nặng một kg mà chất đống như gạch đá trên sàn nhà, nàng không cần đoán cũng biết từ đâu Ân Tĩnh đào được số vàng này về nhà.

“Ngươi mang trả cho hắn đi, tiền phạm pháp không nên giữ lại”

“Không được, trả cho hắn rất uổng phí”

Ân Tĩnh lấy khăn ra lau từng thỏi một, ánh mắt của nàng tựa hồ bây giờ chỉ có ký hiệu $ bên trong, lần này nàng phát tài thật rồi, sắp trở thành tỷ phú, Trí Nghiên càng thêm kinh ngạc vì phát biểu của Ân Tĩnh, nàng không nghĩ đến Ân Tĩnh sẽ tham tiền thành như vậy, khiến nàng không biết nên nói gì cho phải, nàng không thể để Ân Tĩnh bị tiền tài làm cho mờ mắt, Trí Nghiên giật lấy thỏi vàng trong tay Ân Tĩnh.

“Không trả cho hắn thì mang đi giao nộp cho cảnh sát, tiền không phải từ trên trời mà rơi xuống, vất vả kiếm được mới là chân thật nhất”

“Trí Nghiên đừng mà, coi như ta xin ngươi đi…”

Ân Tĩnh ôm lấy chân của Trí Nghiên, không ngừng lắc đầu phản đối, Trí Nghiên một cước đạp Ân Tĩnh nằm lăn lóc trên mặt đất, mới vừa kết hôn xong nàng đã lòi đuôi ngang tàn bá đạo của mình, Ân Tĩnh quả là vô phúc khi lấy nàng, nàng thật muốn dùng thỏi vàng trong tay đập chết khúc gỗ mục này, Ân Tĩnh nhìn số vàng nhiều như vậy cũng cảm thấy mờ mắt, nhưng nàng không phải quỷ tham tiền, nàng không giao nộp cho cảnh sát mà muốn mang đi làm từ thiện, vì đây là tiền phạm pháp cướp được từ rất nhiều người vô tội, nếu giữ lại cũng sẽ nhanh chống mất đi, vì tham lam tiền phạm pháp sẽ gặp quả báo, chi bằng mang đi làm từ thiện giúp đở người khác sẽ tốt hơn, Trí Nghiên biết mình hiểu lầm khúc gỗ mục, nàng cảm thấy áy náy, nàng giúp Ân Tĩnh thu dọn mấy thỏi vàng vào vali, Ân Tĩnh giữ lại hai thỏi vàng.

“Để lại cho ta dùng làm tạ tập thể dục có được không, hay là vật kỷ niệm cũng được”

“Tốt lắm cho ngươi giữ lại”

Trí Nghiên nói xong giật lấy hai thỏi vàng đặt lên bàn, nàng lấy ra điện thoại chụp ảnh nó lại sau đó đưa điện thoại cho Ân Tĩnh, Trí Nghiên mỉm cười quyến rũ.

“Của ngươi hai thỏi vàng không chút sức mẻ nào”

“Như vậy cũng được sao….”

Ân Tĩnh cứ nghĩ trên đời này chỉ còn sót lại bản thân không tham tiền, thì ra Trí Nghiên còn lợi hại hơn cả mình, nhìn thấy vàng mà không chút động tâm, Trí Nghiên không phải không tham tiền, chẳng qua nàng thích những thứ xinh đẹp như kim cương lấp lánh, nếu đổi lại vali này là kim cương có lẽ nàng đã không do dự mà giữ lại, vì nữ nhân luôn thích những thứ xinh đẹp lấp lánh, dù sao từ nhỏ nàng đã đối diện với vàng bạc đá quý, ngay cả cái giường ngủ trước đây của nàng cũng mạ vàng, bởi vì gia đình nàng kinh doanh trong lĩnh vực trang sức và đá quý, nhìn riếc cũng thành quen mắt, Ân Tĩnh đau lòng muốn chết, cho nàng một thỏi làm kỷ niệm cũng không được sao, Ân Tĩnh ngồi dưới đất mặt không vui.

Trí Nghiên lắc đầu thở dài, cảm thấy khúc gỗ mục này thật giống tiểu hài tử, không cho cái gì liền bày ra vẻ mặt không vui, nàng thật hết cách với khúc gỗ mục này, nàng kéo vali cho vào tủ rồi khóa lại, đợi thời gian sau mang về nhà quy đổi thành tiền mặt rồi mang đi làm từ thiện, trên đường đi không biết vô tình hay cố ý lại đánh rơi một thỏi vàng, Ân Tĩnh mỉm cười chạy đến nhặt nó lên, nàng biết Trí Nghiên nhà nàng không có nhẫn tâm nhìn nàng buồn bã, Trí Nghiên nhà nàng vẫn là thương nàng nhất, Trí Nghiên tựa tiếu phi tiếu đi ra ngoài, chỉ cần Ân Tĩnh vui vẻ là được, giữ lại một thỏi vàng chắc không có gì nghiêm trọng, Ân Tĩnh đi ra hàng ghế dài ôm lấy Trí Nghiên, cả hai cùng ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt mỹ của bãi biển.

“Lão bà, ta mang thỏi vàng này đi khắc tên hai chúng ta, sau đó trưng bày trong phòng ngủ được không”

“Tốt nhất là ngươi nên khắc ký hiệu một ngôi sao xinh đẹp và khúc gỗ mục bên cạnh”

Ân Tĩnh hiểu ngôi sao ở đây là biểu đạt cho Trí Nghiên, minh tinh giống với tinh linh trên bầu trời, đã là tinh linh tại sao còn đi chung với khúc gỗ mục chứ, ít ra cũng phải ví nàng như mặt trăng mới phải.

“Khúc gỗ mục bộ dáng quá là khó coi đi, khắc cái ánh trăng được không ?”

Trí Nghiên mỉm cười lặng lẽ đi vào trong phòng, nàng một khi đặc biệt danh cho ai thì quả thật không sai chút nào, khúc gỗ mục vẫn là khúc gỗ mục, không thể nào thấu hiểu được hàm nghĩa bên trong câu nói của nàng, đây chính là bí mật nhỏ của nàng, nói ra nhất định Ân Tĩnh sẽ mắng chửi nàng cho xem, Ân Tĩnh chỉ nghĩ khúc gỗ mục là ám chỉ mình ngốc, mà không nghĩ đến thực chất Trí Nghiên gọi nàng là khúc gỗ mục là ám chỉ nàng vừa cũ kỷ vừa không có giá trị, giữ lại cũng vô dụng, không ai thèm lấy, chỉ có mình Trí Nghiên biết trân trọng nó, Ân Tĩnh quay đầu lại định đi vào phòng trừng phạt nàng, nhìn thấy nàng đã an tĩnh ngủ say, Ân Tĩnh mỉm cười lặng lẽ ngắm nhìn nàng, nhìn người mình yêu ngủ say cũng là một loại hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: