Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Chương 54

Tất cả mọi người tham dự hôn lễ mỉm cười vỗ tay chúc mừng cho họ, Hạ Lam Ngưng và Nghê Tâm cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ tỷ muội của mình bây giờ đã là người có gia đình, mong là Ân Tĩnh sẽ trân trọng nàng, lúc này đến phiên Hứa Gia Văn và Diệp Vũ An thể hiện phong độ, ôm các nàng vào lòng để an ũi, Trí Nghiên và Ân Tĩnh kiềm chế không được lại ôm hôn nhau trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, thời khắc điềm mỹ này cả đời họ cũng sẽ không thể quên, Trí Nghiên ưu nhã mỉm cười vuốt ve mặt Ân Tĩnh.

“Khúc gỗ mục, ta yêu ngươi”

“Ta cũng yêu ngươi lão bà của ta, nhưng sau này đừng gọi ta khúc gỗ mục mà gọi lão công được không ?”

Ân Tĩnh bày ra vẻ mặt không vui khi bị Trí Nghiên gọi là khúc gỗ mục, thật ra thì Ân Tĩnh rất vui vì đây là biệt danh mà lão bà đặt cho mình, cho dù có ám chỉ mình ngu ngốc thì Ân Tĩnh vẫn cảm thấy vui vẻ, Trí Nghiên mỉm cười xấu hổ tựa đầu vào lòng Ân Tĩnh, nàng nói nhỏ bên tai đối phương.

“Lão công…”

“Lão bà”

“Lão công”

“Lão…”

“Các ngươi còn không mau quăng bông cho bọn ta chụp a”

Bọn họ thấy tình cảnh hai người lão công lão bà đến chướng tai gai mắt, nhịn không được lên tiếng nhắc nhỡ, Trí Nghiên mỉm cười ưu mỹ xoay người, nàng cầm bó hoa quăng ra phía sau để cho bọn họ chụp, người chụp được bó hoa không ai khác chính là Tương Nhã Ca, nàng đến đây từ rất lâu rồi, hôm nay là ngày hạnh phúc của Ân Tĩnh thì làm sao có thể thiếu đi nàng, tuy nàng từng mơ ước cô dâu sẽ là mình, nhưng hiện tại nàng đã học được cách buông bỏ thứ không thuộc về mình, nàng mỉm cười đi đến bên cạnh Trí Nghiên.

“Ngươi phải giữ tên khốn kiếp này chặt một chút, nếu không sẽ bị nữ nhân khác cướp đi mất, chúc các ngươi chăm năm hạnh phúc”

“Cám ơn ngươi đã đến tham dự hôn lễ”

Trí Nghiên ôm lấy Tương Nhã Ca, nàng vui vì Tương Nhã Ca chúc phúc cho cả hai, Ân Tĩnh cũng ôm lấy nàng, dù không thể tiếp tục yêu nhau nhưng vẫn có thể làm bằng hữu tốt, đáng lý Tương Nhã Ca rất hận Trí Nghiên xen vào tình cảm của nàng và Ân Tĩnh, còn cướp đi người mình yêu, nhưng sau này nàng nhận ra cả hai không hợp nhau chứ không phải do Trí Nghiên khiến tình cảm hai người bị ảnh hưởng, ngược lại Trí Nghiên còn xem nàng như bằng hữu, khiến nàng cảm thấy bản thân thật ích kỹ vì trước đây từng nghĩ xấu cho Trí Nghiên, nàng vui vì có được một bằng hữu như Trí Nghiên, Ân Tĩnh dẫn Trí Nghiên đi chào hỏi mọi người, Ân Tĩnh bị bà con dòng họ của Trí Nghiên vỗ vào bả vai, không thì vỗ vào lưng, khiến nàng sắp thổ huyết đến nơi, vẫn cố gắng chống đở, tuy nàng muốn làm nam nhân, nhưng nàng là người chứ không phải bao cát, thật hoài nghi có phải mấy tên nam nhân này cố tình hay không.

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh bị bọn họ ép uống rượu, nàng tốt bụng uống thay, Ân Tĩnh mỉm cười lắc đầu, dù sao cũng là một “nam nhân” làm sao có thể để nữ nhân của mình uống thay, bọn họ sẽ nghĩ nàng là loại nam nhân gì đây, sau khi giải quyết xong mấy tên nam nhân, từng cái một gục ngã trên bàn, còn lại một tên đang thoi thóp giơ lên ly rượu.

“Ân Tĩnh tửu lượng …của ngươi không tệ…uống thêm ly nữa đi”

Hắn có biệt danh ngàn chén không say, nhưng xem ra hôm nay hắn gặp phải đối thủ, cho nên rất cao hứng, Ân Tĩnh vừa giơ lên ly rượu còn chưa uống đã thấy hắn ngã trên bàn say bất tĩnh nhân sự, Ân Tĩnh mỉm cười, Trí Nghiên kêu người mang trà giải rượu đến cho bọn họ uống, Bella và Hàm Thanh Huy đang cùng sui gia trò chuyện vui vẻ, hôm nay họ rất vui vì bọn nhỏ đã tìm thấy hạnh phúc, Bella được uống ly trà con dâu như nàng mong muốn, hôm nay nàng mỉm cười rực rở hơn mọi khi, Ân Tĩnh nhận được món quà của một người giấu tên, cũng không biết là của người nào, nàng mở hộp quà ra xem bên trong là bức tượng bằng đồng một vị nữ thần của sự hạnh phúc, người tinh mắt cũng có thể nhận ra nó là một cổ vật.

Ân Tĩnh cảm động vì món quà này, nàng biết đây là do Tinh Mẫn gửi đến, thời gian qua tuy không nhắc đến nhưng nàng vẫn cảm thấy áy náy vì đã làm tổn thương Tinh Mẫn, hiện tại Tinh Mẫn cũng đã tha thứ cho nàng, khiến nàng vô cùng vui vẻ, mong là sau này Tinh Mẫn sẽ gặp được một ai đó có thể mang đến hạnh phúc, Trí Nghiên ôm lấy Ân Tĩnh, nàng không có ghen vì Tinh Mẫn, ngược lại nàng cảm thấy vui vì nhận được sự chúc phúc của Tinh Mẫn, Ân Tĩnh hôn nhẹ lên trán nàng một cái.

“Trí Nghiên có mệt không ?”

“Không có, hôm nay ta cảm thấy rất vui”

Trí Nghiên mỉm cười khuynh thành, hôm nay chính là ngày đặc biệt đối với hai người, cho dù có mệt nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc, trong lúc hai người đang hôn nhau có một người đi đến bên cạnh họ.

“Trí Nghiên”

Trí Nghiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy Trương Kỷ Thanh, nàng còn tưởng Trương Kỷ Thanh sẽ không đến tham dự hôn lễ, nàng mỉm cười đến bên cạnh ôm đối phương, Trương Kỷ Thanh tuy đau lòng nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, nàng nhìn về phía Ân Tĩnh đang đứng phía sau mỉm cười nhìn hai người, nàng cũng mỉm cười xem như chào hỏi, Trương Kỷ Thanh nắm tay Trí Nghiên đến giao cho Ân Tĩnh.

“Nếu ngươi dám làm chuyện có lỗi với nàng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi”

Trương Kỷ Thanh tuy không thể tiếp tục yêu Trí Nghiên, nhưng nếu có một ngày Ân Tĩnh dám làm tổn thương ngươi mình yêu, nàng sẽ không do dự mà tìm cách cướp Trí Nghiên khỏi tay Ân Tĩnh, Ân Tĩnh mỉm cười gật đầu ôm lấy nàng.

“Ngươi an tâm đi ta sẽ không làm nàng tổn thương, cám ơn ngươi vì thời gian qua luôn ở bên nàng”

Trương Kỷ Thanh hơi kinh ngạc vì sự nhiệt tình của Ân Tĩnh, nàng không nghĩ Ân Tĩnh có thể xem tình địch như bằng hữu của mình, có lẽ chính vì sự thiện lương này cho nên Trí Nghiên mới yêu Ân Tĩnh, thật ra thời gian qua Trí Nghiên phải chịu nhiều thống khổ, Ân Tĩnh rất cảm kích vì sự xuất hiện của Trương Kỷ Thanh, nàng phải cám ơn đối phương đã quan tâm đến Trí Nghiên mới đúng, nàng không có lý do gì đi trách Trương Kỷ Thanh, người đáng trách phải là nàng mới đúng, Trí Nghiên mỉm cười vui vẻ vì cả hai có thể xem nhau như bằng hữu, hai người dẫn Trương Kỷ Thanh đến giới thiệu bằng hữu cho nàng làm quen, mọi người uống rượu trò chuyện vui vẻ với nhau, buổi tiệc diễn ra đến tối mới kết thúc, Ân Tĩnh mệt mõi mang Trí Nghiên trở về nhà, trước khi đi Phác gia Phong đưa cho nàng một cái hộp được gói rất kỹ, hơn nữa còn bỏ trong một túi đen, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn nàng.

“Trí Nghiên đã là thê tử của ngươi, sau này ngươi phải bảo vệ nàng biết không ?”

“Nhạc phụ đại nhân an tâm, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt cho nàng”

Ân Tĩnh đợi hắn rời đi cũng mang Trí Nghiên ra xe, để cho tài xế đưa hai người về nhà, Ân Tĩnh mở hộp quà hắn đưa ra xem, còn tưởng cái gì không thể cho người khác nhìn, thì ra là áo chống đạn, Ân Tĩnh lắc đầu thở dài, xem ra lần này hắn rất nghiêm túc giao nữ nhi của mình cho nàng, còn mua luôn cả dụng cụ an toàn khi hành sử, Ân Tĩnh ôn nhu ôm lấy Trí Nghiên đang say rượu ngủ trong lòng mình, lúc nãy nàng bị Tương Nhã Ca chuốc say, Ân Tĩnh lại bị đám huynh đệ chuốc rượu nên không thể uống giúp nàng, cảm thấy đau lòng vì nàng mệt mõi, Ân Tĩnh hôn nhẹ lên mặt nàng một cái, Trí Nghiên không biết bây giờ say hay tĩnh, nàng mỉm cười cọ mặt vào cổ Ân Tĩnh làm nũng.

“Hảo khó chịu nga”

“Cố gắng chịu đựng một chút, về đến nhà ta sẽ pha trà giải rượu cho ngươi uống”

Ân Tĩnh xoa huyệt thái dương cho Trí Nghiên, khi về đến nhà Ân Tĩnh ôm nàng lên phòng, đi lấy khăn nóng đến lau mặt cho nàng, sai người pha trà giải rượu cho nàng uống, gần đây Bella gọi thêm đầu bếp và vài người đến đây phụ giúp, còn phái rất nhiều vệ sĩ đến canh gác 24/24, mặc dù Trí Nghiên biết nấu ăn nhưng người ta dù sao cũng là đại tiểu thư, gả vào Hàm gia đã là thiệt thòi, không cho nàng hưởng phúc thì thôi không lẽ bắt nàng đi hầu hạ ngược lại cho Ân Tĩnh, thật ra thì Trí Nghiên không có yêu cầu điều gì, nàng cảm thấy việc dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn là chuyện đơn giản, không có gì vất vả, thời gian sống chung cũng là do nàng nấu ăn, Ân Tĩnh thì phụ trách rữa chén, đối với nàng như vậy cũng là một loại hạnh phúc, Trí Nghiên uống xong ly trà liền thanh tĩnh hơn, nàng mặc váy cưới mệt mõi nằm xấp trên giường.

“Khúc gỗ mục, mau giúp ta cỡi y phục”

“Ân”

Ân Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu một cái, đi đến bên cạnh giúp nàng kéo xuống dây kéo phía sau váy, chỉ trong chốc lát chiếc váy được cởi ra, còn lại nội y màu đen huyền bí ôm sát thân thể gợi cảm, kẹp tất và đôi vớ lưới màu đen quyến rũ bao quanh lấy vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon dài hấp dẫn, Ân Tĩnh không tự giác nuốt ngụm nước miếng, đây là lần đầu Ân Tĩnh nhìn thấy Trí Nghiên mặc nội y liền vớ hấp dẫn mê người như vậy, Trí Nghiên mỉm cười khi nhìn thấy Ân Tĩnh vẻ mặt ngây dạy nhìn chằm chằm vào thân thể nàng, đây là món quà nhỏ nàng tặng cho khúc gỗ mục vào đêm tân hôn, tất nhiên nội y cũng chỉ là vật phẩm trang trí, nàng mới là món quà chính, Ân Tĩnh mỉm cười vuốt ve đôi chân thon dài của nàng.

“Lão bà không ngờ ngươi còn có vũ khí bí mật nga”

Trí Nghiên mỉm cười đắc ý, để quyến rũ một người không phải chỉ cần nằm yên cho đối phương ăn là đủ, lâu lâu cũng phải thay đổi phương thức để khiến đối phương chết mê chết mệt vì mình, nhìn vẻ mặt thích thú của Ân Tĩnh thì nàng cũng biết mình không chọn lầm nội y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: