Chương 53
Chương 53
Ân Tĩnh mặc vest đen áo sơ mi trắng, mái tóc màu đỏ cũng đã bị Trí Nghiên dẫn đi tiệm nhuộm lại thành bạch kim, kiểu dáng cũng có phần thay đổi, bất quá rất hợp với gương mặt nàng, Ân Tĩnh cảm thấy có lão bà thật hạnh phúc, từ y phục cho đến kiểu tóc cũng được lão bà quan tâm chu đáo, Ân Tĩnh bước vào cửa Phác gia, hôm nay cũng chính là ngày quan trọng của nàng và Trí Nghiên, mọi người cùng chúc phúc nàng đã tìm được một lão bà khiến cho bọn họ ngưỡng mộ, Ân Tĩnh mỉm cười vui vẻ hơn bao giờ hết, nàng đang mong đợi nhìn thấy cô dâu của mình, trong lòng vô cùng hồi hộp, có một đám người từ ở đâu chạy đến ôm lấy nàng quăng lên quăng xuống trên không trung, tựa như đang ăn mừng chiến thắng.
“Các ngươi làm gì a, mau thả ta xuống”
“Xin chúc sếp Hàm hôn nhân mỹ mãn”
“Uy tân nương kìa”
Diệp Vũ An vừa la lên cả đám liền không chút lưu tình quăng Ân Tĩnh sang một bên rồi cùng nhau nhìn lên lầu ngắm nhìn Trí Nghiên, Ân Tĩnh té lăn trên bãi cỏ, trong lòng thầm mắng chửi cái đám huynh đệ khốn kiếp thấy sắc quên nghĩa, Ân Tĩnh mỉm cười vẫy tay khi nhìn thấy Trí Nghiên mặc váy cưới có nhiều họa tiết hoa văn bằng ren mõng, tóc cũng được bới cao, phía sau đầu đội một tắm vãi gần như trong suốt, khiến nàng càng trở nên xinh đẹp diễm lệ đầy ủy mị, Trí Nghiên mỉm cười khuynh thành phất tay với Ân Tĩnh.
“Ân Tĩnh…”
Trí Nghiên còn chưa nói xong đã bị Hạ Lam Ngưng và Nghê Tâm lôi vào trong phòng, hôm nay Ân Tĩnh đến đây để đón cô dâu, thế nào lại cho nàng gặp cô dâu dễ dàng như vậy, phải để nàng bị hành hạ một chút rồi mới cho nàng rước cô dâu đi chứ, Nghê Tâm quăng tờ giấy xuống lầu, Hứa Gia Văn nhanh chống chụp được mở ra xem có vài dòng chữ, Hứa Gia Văn mỉm cười đọc lớn lên cho mọi người cùng nghe.
“Bọn họ yêu cầu ngươi miêu tả lại vẻ mặt của ngươi khi lên đỉnh và gọi tên lão bà ngươi hai lần”
“……”
Ân Tĩnh kinh ngạc trợn to mắt, không cần phải chơi lớn như vậy đi, ở đây đông người như vậy kêu nàng thế nào bày ra vẻ mặt khó coi đó chứ, đánh chết nàng cũng không làm, Trầm Nghị cầm lên máy quay phim chỉa về phía Ân Tĩnh, đám người kia cũng đang nhìn chằm chằm nàng, Ân Tĩnh choàng tay qua vai Hứa Gia Văn.
“Dù sao đây cũng là lần đầu cũng như lần cuối ta cưới vợ, ngươi có cần chơi lớn vậy không ?, ngươi không sợ sau này ngươi cưới vợ sẽ bị ta chơi ngược lại sao ?”
“Cái này cũng không phải do ta chơi ngươi, là do các nàng a”
“Các ngươi làm gì lâu quá vậy, bây giờ có làm hay không ?”
Ân Tĩnh bị Hạ Lam Ngưng lên tiếng hối thúc chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, nàng cảm thấy lần này xong rồi, tiếng xấu lưu danh muôn thở, nhưng chỉ cần gặp được lão bà thì cái gì nàng cũng làm, Ân Tĩnh hít sâu một hơi lấy can đảm, nhắm mắt lại giang hai tay ra ngữa mặt lên trời tựa như đang hóng gió, Ân Tĩnh mặt cười còn khó coi hơn khóc.
“….Phác…Nghi…Trí Nghiên”
“Hảo kinh tỏm a, không ngờ ngươi lên đỉnh lại mãnh liệt như vậy”
Nghê Tâm và Hạ Lam Ngưng đứng bên ngoài ban công phát lên cười, mấy người đứng phía dưới cũng cười vui vẻ chỉ có mình Ân Tĩnh là mặt không vui khi bị chê cười, mặc dù biết đây là trò quỷ quái do họ bày ra nhưng nàng không làm thì không thể gặp được Trí Nghiên nhà nàng, từ hôm qua đến giờ Trí Nghiên phải trở về nhà mẹ, bây giờ mới được gặp lại, Ân Tĩnh vô cùng nhớ nàng, Trí Nghiên ngồi trong phòng mặt đỏ đến mang tai khi nghe Ân Tĩnh gọi tên mình nham nhở như vậy, thật ra bình thường nếu có lên cũng chỉ mình nàng lên tới đỉnh, chứ Ân Tĩnh không có lên, mà mỗi lần như thế nàng đều gọi tên Ân Tĩnh, đây căn bản là Ân Tĩnh đang diễn lại những gì nàng từng làm qua, nàng cảm thấy khúc gỗ mục này đúng là đáng chết, dám giả bộ làm nàng để cho mọi người chê cười, Ân Tĩnh qua được cửa ải đầu tiên tiến vào cửa thứ hai, mọi người đang đứng bên ngoài phòng ngủ của Trí Nghiên, Ân Tĩnh lấy ra hai bao lì xì đỏ bên trong có 9999 đồng biểu tượng may mắn đưa cho Nghê Tâm và Hạ Lam Ngưng.
“Các ngươi đã bị bao vây, mau cho ta đón lão bà nha”
“Làm sao dễ dàng như thế…”
“Các huynh đệ cùng nhau xông lên”
Hạ Lam Ngưng còn chưa nói xong Ân Tĩnh đã phất tay cho đám huynh đệ tông cửa đi vào, trong lúc bọn họ bao quanh lấy hai nữ nhân kia thì Ân Tĩnh lợi dụng cơ hội chạy vào trong, Trí Nghiên mỉm cười ôm chằm lấy Ân Tĩnh, cả hai hôn nhau một cách ngọt ngào.
“Hôn cái gì mà hôn, còn không mau chống đi làm lễ sẽ trể giờ”
Phác gia Phong đi vào phòng nhắc nhỡ, cảm thấy “con rễ” đúng là dọa chết lão già như mình, lúc nãy kẹt xe nên Ân Tĩnh đến trể, hắn còn tưởng Ân Tĩnh hối hận nên bỏ trốn, lúc đó thanh danh của nữ nhi hắn làm sao bây giờ, nếu không phải do Trí Nghiên quyết tâm muốn kết hôn với Ân Tĩnh, thì hắn cũng không tán thành cuộc hôn nhân này, Ân Tĩnh mỉm cười luyến tiếc buông tay Trí Nghiên, tự mình đi ra ngoài trước, vườn hoa phía sau nhà rộng lớn trải đầy cây xanh xinh đẹp như vườn thượng uyển, họ sẽ tổ chức hôn lễ ở đây với sự chúc phúc của tất cả người thân và bằng hữu, hai bên đường đi trang trí rất nhiều hoa tươi, chính giữa lót một tắm thảm màu trắng dài đến ngôi nhà gỗ xinh đẹp màu trắng dùng để tiến hành nghi lễ.
Hạ Lam Ngưng hôm nay làm dâu phụ, còn Hứa Gia Văn làm rễ phụ, lúc này tiếng nhạc cũng bắt đầu vang lên, mọi người ngắm nhìn cô dâu đang bước vào lễ đường, Ân Tĩnh mỉm cười đứng bên cạnh Hứa Gia Văn và Diệp Vũ An, ngắm nhìn Trí Nghiên được Phác gia Phong dẫn đến bên cạnh mình, Trí Nghiên cảm thấy căng thẳng, con đường này tuy không dài lắm nhưng đối với nàng mà nói nó rất dài, trong lòng tuy hồi hộp nhưng vẫn mỉm cười khuynh thành nhìn Ân Tĩnh đứng cách đó không xa, Diệp Vũ An mỉm cười lấy cùi trỏ đẩy nhẹ Ân Tĩnh một cái.
“Chúc mừng ngươi nha, ngươi chính là chú rễ may mắn nhất trên đời này”
Ân Tĩnh mỉm cười hạnh phúc, đây thật sự là ngày trọng đại ngay cả nằm mơ nàng cũng không dám mơ tưởng đến, thế nhưng hiện tại nó lại là sự thật, thời khắc này nàng rất xúc động, thật là muốn khóc.
“Bao giờ ngươi kết hôn ta sẽ làm rễ phụ cho ngươi”
Diệp Vũ An nghe vậy chỉ mỉm cười, quay đầu lại lén lút nhìn Nghê Tâm, gần đây nàng đang theo đuổi Nghê Tâm, nhưng kết hôn thì xem ra còn rất lâu, lúc này Trí Nghiên được đưa đến bên cạnh Ân Tĩnh, Ân Tĩnh mỉm cười nắm tay nàng dẫn đến bên cạnh linh mục, hắn đọc một tràng bản tuyên ngôn của mình.
“Ân Tĩnh ngươi có đồng ý cưới Trí Nghiên làm vợ, cho dù trải qua nhiều khó khăn thử thách, giàu có hay nghèo khó, sẽ mãi mãi yêu thương và che chở cho nàng đến trọn đời hay không”
“Ta đồng ý”
Ân Tĩnh mỉm cười nhìn Trí Nghiên, đứng bên cạnh mình chính là người mà mình yêu thương, nàng tình nguyện vì người mình yêu làm tất cả mọi điều, chỉ mong nhìn thấy Trí Nghiên mỉm cười hạnh phúc vì điều này, linh mục quay đầu lại nhìn Trí Nghiên.
“Vậy còn ngươi Trí Nghiên, ngươi có đồng ý lấy Ân Tĩnh làm chồng, cho dù trải qua nhiều khó khăn, giàu có hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh, ngươi sẽ mãi mãi yêu thương và chiếu cố cho nàng trọn đời này chứ ?”
“Ta đồng ý”
Trí Nghiên không do dự mà trả lời, nàng mỉm cười khuynh thành, ánh mắt mang theo sự hạnh phúc, đây là điều nàng mong đợi đã lâu, chỉ cần có Ân Tĩnh bên cạnh, cho dù xảy ra bất kỳ điều gì nàng tin tưởng mình sẽ vượt qua tất cả khó khăn, linh mục để hai người trao nhẫn cưới cho nhau, Ân Tĩnh ôn nhu hôn lên tay Trí Nghiên, linh mục mỉm cười vỗ tay.
“Ta tuyên bố các ngươi chính thức trở thành vợ chồng của nhau”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro