Chương 47
Chương 47
Bella vừa nghe Thương Lan gọi đến mắng vốn nữ nhi nhà mình dụ dỗ nữ nhi nhà nàng, Bella không tức giận mà cảm thấy vui mừng, việc này có thể trách Ân Tĩnh nhà nàng sao, nếu con dâu không tình nguyện bị dụ dỗ cho dù có ép buộc cũng vô ích, Hàm Thanh Huy đang ngồi đọc báo biết được thông tin này hắn thở dài, không hiểu Ân Tĩnh tại sao luôn chống đối với mình, hắn chọn nữ nhân có học thức cao lại xinh đẹp không muốn, đi muốn ngay nữ nhân làm trong ngành giải trí phức tạp như vậy, làm minh tinh có gì tốt chứ, cũng chỉ là dựa vào dung mạo xinh đẹp để nổi tiếng mà thôi, mặc nội y gợi cảm chụp ảnh cho đám nam nhân nhìn còn ra thể thống gì, đã vậy còn bị nhiều tai tiếng, Ân Tĩnh cho dù cưới vợ cũng phải là loại hiền lương thục đức, nữ công gia chánh, thông hiểu tam tòng tứ đức, thì sau này mới có thể yên bề gia thất chứ.
Việc này cũng không thể trách Trí Nghiên, nghề nghiệp của nàng trước đây là người mẫu nội y mà, đâu phải ai muốn làm người mẫu nội y cũng được, phải có vóc người đặc biệt tốt mới có thể đãm nhận vai trò này, mọi người luôn cho là mặc nội y chụp ảnh rất lăng lơ, dâm loàn, nhưng họ đâu biết muốn làm người mẫu nội y thì cần phải cố gắng nhiều thế nào, có vóc người tốt mai mục thật là đáng tiếc, tại sao không tận dụng lợi thế này để phát triển sự nghiệp, thanh giả tự thanh, chỉ cần mình không làm việc gì đáng hổ thẹn là đủ rồi, Trí Nghiên không ngại bị mọi người nhìn bằng ánh mắt gì, Hàm Thanh Huy buồn bực quay sang nhìn Bella.
“Ngươi không ngăn cản Tiểu Hàm còn đi ủng hộ là thế nào ?, bộ trên đời này hết nữ nhân để yêu rồi hay sao, tại sao phải là Trí Nghiên mà không phải Âu Dương Thi”
Âu Dương Thi cũng chính là nữ giáo sư trẻ tuổi xinh đẹp và đầy tài năng mà Hàm Thanh Huy đã chấm trúng, vì Âu Dương Thi thầm thích Ân Tĩnh từ khi cả hai học chung đại học, gia đình hai người lại có quen biết nên Hàm Thanh Huy rất yêu quý nàng, Âu Dương Thi còn nói chỉ cần sau này nàng và Ân Tĩnh kết hôn, thì nàng còn có thể sinh hài tử cho đối phương, giúp Ân Tĩnh “nối dõi tông đường”, Hàm Thanh Huy nghe những lời này hắn đã vô cùng vui mừng, trước đây hắn từng gọi Ân Tĩnh đi gặp người ta, nhưng nữ nhi nhà hắn lại không ngó ngàng đến nữ nhân có ưu chất như Âu Dương Thi, làm cho hắn vô cùng tiếc hận, việc này không thể trách hết vào Ân Tĩnh, mỗi lần gặp được Âu Dương Thi thì nàng lại mang một đống kiến thức ra đè nặng lên tinh thần của Ân Tĩnh, làm cái gì cũng phải cần “khoa học” một chút, khoa học cái này khoa học cái kia, báo hại Ân Tĩnh vừa nghe đến tên nàng đã sợ hãi, yêu nhau thì cần phải hợp nhau, không thể nói chỉ cần điều kiện tốt là đủ.
“Ta vang ngài Hàm tiên sinh, bây giờ là thời đại nào rồi, nếu lần này ngài còn ngăn cản, ta sợ là sau này ngài già vẫn không thể hưởng phúc con cháu”
Bella không hiểu sao trước đây mình lại đi gả cho tên nam nhân gia trưởng, lại có suy nghĩ đi lùi với thời đại như vậy, năm xưa ngăn cấm Dương An An quen nhau với Ân Tĩnh, đã khiến cha con xém chút nữa trở mặt, bây giờ khó khăn lắm Ân Tĩnh mới yêu người khác, hắn lại muốn ngăn cản đúng là cái đồ mắc dịch mà, Hàm Thanh Huy cũng biết mình quá lo lắng, mặc dù không thích Ân Tĩnh yêu nhau với Trí Nghiên, nhưng hắn cũng không dám phản đối nữa.
“Chọn hôm nào thích hợp kêu bọn họ về dùng cơm đi”
Hàm Thanh Huy nói xong buồn bã đi lên lầu, hắn tuổi tác đã cao, sớm không chống đở được cơ nghiệp của Hàm gia nữa, chỉ mong Ân Tĩnh chịu trở về giúp hắn quản lý, sau này tập đoàn cũng sẽ giao cho Ân Tĩnh, thừa lúc bây giờ đầu óc hắn còn minh mẫn, kêu Ân Tĩnh về để chỉ dạy cũng tốt, mỗi lần xem tin tức trên tivi thấy cảnh sát nào bị thương hay bị bắn chết, hắn đã cảm thấy lo lắng, Ân Tĩnh còn tiếp tục làm cảnh sát sớm muộn gì hắn cũng bị bệnh tim mà chết.
Ân Tĩnh nhận được điện thoại của Bella liền cảm thấy vui mừng, không quên kêu Bella mau chống đến nhà Trí Nghiên để hỏi cưới, tuy trước đây rất sợ kết hôn, vì kết hôn rồi còn thê thảm hơn khi có bạn gái, chưa từng nghe qua câu hôn nhân là mồ chôn tình yêu hay sao, nhưng nàng không muốn Trí Nghiên đi theo mình mà không có danh phận, cưới được Trí Nghiên chính là may mắn của nàng, sau này nàng càng phải cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi lão bà của mình, Trí Nghiên tĩnh lại không thấy Ân Tĩnh, chỉ thấy bên cạnh có đặt một chiếc hộp màu đen, bên dưới có tờ giấy ghi hàng chữ “Nếu muốn gả cho ta thì đeo nó vào đi”, Trí Nghiên mỉm cười mở nó ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương bằng bạch kim, kiểu dáng rất nữ tính và xinh đẹp, chiếc nhẫn này lấy sạch một năm tiền lương của Ân Tĩnh, tuy đau lòng muốn chết nhưng cảm thấy mình nên dành thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu, chính vì điều này Ân Tĩnh đã thẳng tay tiêu sạch túi tiền của mình.
Trí Nghiên rất hạnh phúc vì điều này, nhưng cảm thấy khúc gỗ mục thật không hiểu phong tình, cầu hôn người ta lại không thấy đâu, còn âm thầm để lại chiếc nhẫn, dù sao kết hôn chỉ có một lần, ít ra cũng nên có thành ý một chút đi chứ, kêu nàng tự đeo nhẫn vào bộ nghĩ nàng sợ bị ế không ai thèm lấy hay sao, Ân Tĩnh đứng bên ngoài hồ bơi rình lén, cảm thấy thất vọng vì Trí Nghiên không đeo nó mà đi thẳng vào phòng tắm, không lẽ nàng không thích nhẫn mình chọn sao, tối qua cùng Hứa Gia Văn và Diệp Vũ An đi chọn rất nhiều nơi, hơn nữa đã lén đo size nhẫn phù hợp với nàng, vì cái gì nàng lại không đeo, Ân Tĩnh gọi điện thoại tố khổ với Hứa Gia Văn.
“Gia Văn, Trí Nghiên thấy chiếc nhẫn rồi nhưng không có nhận, hay là do nàng không thích kiểu dáng này, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ đây”
“Hàm đại ca, ta đã nói cách của ngươi không dùng được, đã yêu nhau còn đi sĩ diện làm cái quái gì, sến một chút cũng đâu chết người nào, năm xưa cha ta lấy mẹ ta hắn phải cầu hôn nàng trên năm lần mới có người đẹp trai như ta bây giờ, ngươi chỉ mới bị thất bại có một lần cũng không cần nãn lòng, ngươi bây giờ không cầu hôn nàng thì ta sẽ đi mua nhẫn cầu hôn nàng”
“Ta giết ngươi”
Ân Tĩnh tức giận cúp máy, ngay cả lão bà của huynh đệ cũng dám động đến đúng là chán cơm thèm nhang, nàng cảm thấy lời Hứa Gia Văn nói cũng có đạo lý, dù sao đây là lần đầu cầu hôn một người, không trách khỏi việc sơ sót, Ân Tĩnh đi vào bên trong lấy chiếc nhẫn bỏ vào túi, xem ra phải nghĩ biện pháp khác để cầu hôn Trí Nghiên, Ân Tĩnh lên mạng tra cách cầu hồn lãng mạn nhất, muốn tham khảo thêm vài thông tin, hạnh phúc sau này phải dựa vào biểu hiện của mình, có đến 1001 cách cầu hôn thật không biết nên lựa chọn cách nào, Ân Tĩnh muốn hôn mê, nhìn đến hoa cả mắt, cầu hôn Trí Nghiên tất nhiên phải dùng cách độc nhất vô nhị, không thể trùng với cách của người khác, Trí Nghiên ra ngoài nhìn thấy Ân Tĩnh đồi phế ngồi trên giường, tuy không đành lòng nhưng vẫn phải xem như không có gì, Ân Tĩnh thấy nàng ra ngoài, vội vàng quăng cái laptop sang một bên, kéo nàng ngồi trên đùi mình.
“Bảo bối, hôm nay muốn ăn cái gì ?”
“Ngươi định nuôi ta thành heo sao, cả ngày không kêu ta ăn thì kêu ta ngủ, ngoài việc này ra ngươi còn kế hoạch gì khác hay không”
Trí Nghiên mỉm cười cọ chóp mũi của mình vào mũi Ân Tĩnh, Ân Tĩnh mỉm cười vì nàng sợ mập, khó trách ngày nào cũng thấy nàng chăm chỉ tập thể dục, nhưng cảm thấy nàng quá gầy muốn tăng thêm cho nàng mấy kg, cũng không phải nuôi cho mập rồi làm thịt, chẳng qua chỉ muốn nàng có sức khỏe hơn, làm minh tinh phải giữ vóc người tốt, nhưng mập một chút thì vẫn có thể đi, Ân Tĩnh nhìn nàng ốm yếu vậy cảm thấy đau lòng.
“Kế hoạch thì không có, nhưng thành tựu lớn nhất đời ta là có thể lấy ngươi làm vợ, sau đó bắt ngươi sinh cho ta mấy tiểu hài tử khả ái, dù sao ta vẫn cảm thấy ngươi quá gầy, cần phải chú ý sức khỏe nhiều hơn”
Trí Nghiên mỉm cười khuynh thành, nàng biết Ân Tĩnh chỉ nói đùa, nhưng chỉ cần Ân Tĩnh muốn nàng cũng sẽ vì người mình yêu làm điều đó, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, bởi vì nàng cảm thấy Ân Tĩnh vẫn chưa đủ trưởng thành, còn đang rất ham chơi, nếu như nàng nói cho Ân Tĩnh biết nàng muốn sinh cho đối phương một tiểu Ân Tĩnh hay tiểu Trí Nghiên, có thể làm cho Ân Tĩnh bị khủng hoảng tinh thần mà bỏ chạy hay không.
“Như vậy vẫn còn gầy sao ?”
Trí Nghiên ưỡn ngực mình lên, hai con tiểu bạch thỏ khẽ nhún nhảy theo hành động của nàng, Ân Tĩnh thật hết cách với nàng, mặc dù Trí Nghiên có số đo ba vòng lý tưởng, vòng một của nàng đạt tiêu chuẩn khiến cho nhiều nữ nhân mơ ước, nam nhân mê luyến, nhưng nhiều lúc nàng cũng cảm thấy quá bất tiện, chẳng hạn như chơi thể thao cũng không được tự nhiên, đi vào đám đông phải lấy tay che ngực, sợ bị người khác chiếm tiện nghi, đây cũng là một nỗi khổ chứ không hạnh phúc như mọi người nghĩ, nhưng thân thể phát triển ngoài tầm kiểm soát của nàng, nàng chỉ đành chấp nhận số phận thôi.
“Không muốn tăng cân cũng được, nhưng ăn sáng thì vẫn phải ăn”
Ân Tĩnh ôm Trí Nghiên đi ra khỏi phòng, nàng mỉm cười nhu mị nằm trong lòng Ân Tĩnh, nàng thích mỗi buổi sáng Ân Tĩnh đều ôm nàng vào phòng tắm hay là đi ra ngoài ăn sáng, còn chú ý đến cả thực phẩm có đủ dinh dưỡng hay không, buổi tối nên đi ngủ lúc mấy giờ tốt cho sức khỏe, nàng ngủ dậy có mệt mõi hay không, nàng không cảm thấy như vậy là sống quá nguyên tắc, mà cảm thấy hạnh phúc khi được Ân Tĩnh quan tâm chu đáo.
Ăn sáng xong Ân Tĩnh đưa cho Trí Nghiên ly nước, phục vụ tận tình chu đáo hơn cả bảo mẫu, Trí Nghiên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy mình sẽ biến thành heo mất, làm cái gì Ân Tĩnh cũng không cho, tự mình xung phong dọn dẹp mọi thứ trong nhà, nàng chỉ có nhiệm vụ duy nhất là nhìn Ân Tĩnh dọn dẹp, nàng còn tưởng Ân Tĩnh chỉ kiên trì được vài ngày, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy vẫn còn giữ phong độ như xưa, nếu bình thường đi đâu sẽ mua thức ăn trước, đến khi nàng tĩnh lại chỉ cần mang đi hâm nóng là có thể ăn, buổi trưa lại trở về dẫn nàng đi ra ngoài dùng cơm, nếu không thì cả hai lén lút chạy ra ngoài dạo chơi.
Trí Nghiên vừa ăn xong muốn đi dạo bãi biển tản bộ một chút, nếu không vòng hai của nàng sẽ nhảy sai số, Ân Tĩnh lại bắt nàng ngồi yên, mới vừa tẩm bổ được một chút lại muốn tiêu hao năng lượng như vậy sẽ phí công vô ích, Trí Nghiên hơi nheo mũi tỏ ý không vui, nhìn bộ dáng của nàng vô cùng khả ái, Ân Tĩnh mỉm cười ngắt nhéo mặt nàng, Trí Nghiên liếc nhìn Ân Tĩnh.
“Có phải ngươi có mưu đồ gì hay không ?”
“Đúng vậy ta đang có mưu đồ làm cho ngươi xấu đi, sau này ra đường không nam nhân nào thèm nhìn đến ngươi nữa, ta cũng không cần phải lo ngại heo con bị ai cướp đi mất”
“Ngươi dám nói ta là heo sao, ta sẽ cho ngươi biết tay”
Trí Nghiên kéo tay Ân Tĩnh về phía mình đặt lên miệng định cắn, Ân Tĩnh nhanh chống rút tay về, cũng không hiểu nàng làm gì mỗi lần bị chọc giận liền muốn cắn mình, Trí Nghiên mỉm cười kéo đầu Ân Tĩnh đặt lên đùi mình, nàng tiếp tục cái màn tỷ đệ tình thâm, ôn nhu vuốt ve tóc Ân Tĩnh, được sủng ái làm cho Ân Tĩnh càng thêm hạnh phúc, cười tươi như hoa, hai người đang đùa giởn thì Ân Tĩnh nhận được điện thoại của cấp trên, nhanh chống đi ra ngoài nghe máy.
“Ân Tĩnh ngươi đang ở đâu, mau trở về sở cảnh sát ngay, ta muốn giao cho ngươi vụ án mới”
“Thưa sếp, ta sắp kết hôn, sếp cho ta nghĩ phép một thời gian đi, sở cảnh sát nhiều nhân tài như vậy, thiếu ta cũng không sao”
“Uy, ngươi nói đùa sao, ngươi cùng người nào kết hôn ?”
Hạ Trung Hiền còn chưa nhận được câu trả lời Ân Tĩnh đã cúp máy, hắn cảm thấy nàng ngày càng to gan, ngay cả lệnh của cấp trên cũng dám cự tuyệt, cũng không biết nàng bị ai làm cho quên cả việc chấp hành mọi mệnh lệnh của cấp trên, Ân Tĩnh biết Trí Nghiên vì mình mà bỏ qua rất nhiều bộ phim nàng muốn đóng, nếu bây giờ mình vì vài vụ án mà bỏ nàng ở nhà trong suốt kỳ nghĩ thì thật sự là không có lương tâm, mười lăm phút của Trí Nghiên cũng đủ kiếm được số tiền không nhỏ, nàng lại tình nguyện ở nhà chờ Ân Tĩnh đi làm về, đủ biết nàng xem Ân Tĩnh quan trọng hơn tiền, kiếm nhiều tiền xài cũng không hết, có những thứ qua rồi không thể dùng tiền mua lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro