Chương 4
Chương 4
Trần Đông vùng vẩy nhưng tay bị còng không thể làm gì khác, lúc nãy khi hắn đứng bên ngoài nghe được Ân Tĩnh và Diệp Vũ An bàn luận về Trí Nghiên, ánh mắt của hắn rất lạ, lời của Diệp Vũ An nói thì hắn không có phản ứng gì, thậm chí còn có một tia vui vẻ, nhưng lời nàng nói thì khiến ánh mắt của hắn có một tia phẩn nộ, Ân Tĩnh đoán được hắn có lẽ là fan của Trí Nghiên, đến khi xảy ra sự việc chậu hoa đột nhiên rớt xuống đất, Ân Tĩnh tin chắc là do hắn làm, bởi vì lúc nãy trên sàn nhà có rất nhiều dấu chân, còn để lại đất cát, mà trên giày của hắn cũng dính đất cát, mấy người làm ở đây đều ở trong nhà, chỉ có hắn làm vườn nên thường xuyên tiếp xúc bên ngoài, giày để lại đất cát là việc đương nhiên, không cần mang giày của hắn về phòng thí nghiệm kiểm tra cũng biết hắn là hung thủ.
“Ngươi thực chất không phải người làm vườn, mà là một nhân viên quản lý của công ty Hạ thị, có công việc tốt như vậy, ngươi đột nhiên từ chức đi làm một kẻ làm vườn với mức lương thấp là vì muốn tiếp cận Trí Nghiên, bởi vì ngươi chính là fan cuồng của nàng, biết được Lâm Khang thường hay đánh nàng nên ngươi đã tức giận mà giết chết hắn”
Ân Tĩnh chỉ tay vào mặt hắn, nói như đinh chém sắt, hôm qua khi xem lý lịch nàng đã hoài nghi thân phận của Trần Đông, và đoán ra được hung thủ là fan cuồng của Trí Nghiên, chứ không phải thù ghét gì, bức ảnh kèm chữ ký của Trí Nghiên thực chất không có bị nhồi nát mà được bảo quản rất tốt, điều này chứng minh người đó thường xuyên mang theo bức ảnh bên người và lấy ra xem nên mới cẩn thận bảo quản, thứ hai phía trên bức ảnh cũng không có dấu vân tay, chứng minh đây không phải của Lâm Khang mà của hung thủ đánh rơi, có lẽ lúc đó hắn vì phải khinh xác của Lâm Khang cho nên đánh rơi bức ảnh.
Tại sao hung thủ giết người xong không mang xác đi hủy thi diệt tích, phân tích hành động của hắn theo tâm lý học thì rất đơn giản, bởi vì hắn xem cái xác kia là món quà dành tặng Trí Nghiên, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn đã thay nàng trả thù, sau này không còn ai làm nàng tổn thương nữa, chẳng qua lúc đó Ân Tĩnh vẫn chưa xác định được người trong nhà này ai mới là hung thủ thật sự, nên muốn dụ hắn mắc bẩy, Ân Tĩnh cố tình chê bai Trí Nghiên để xem những người ở đây ai là người bị tình nghi cao, bây giờ không cần tốn nhiều công sức cũng bắt được hung thủ, Ân Tĩnh sai người đến phòng của hắn tìm thêm tội chứng, phát hiện dưới gầm giường có rất nhiều hình của Trí Nghiên, từ khi mới vào nghề cho đến bây giờ, được hắn cẩn thận cất giữ từng bức ảnh, ngay cả sợi tóc của nàng hắn cũng cất giữ.
Trong máy tính của hắn có một thư mục bị khóa, Ân Tĩnh sai người mở khóa nó, năm phút sau thư mục được mở, bên trong có chứa một file văn bản, đây là nhật ký của hắn, bên trong nói về tình cảm mà hắn dành cho Trí Nghiên, và sự câm phẩn đối với Lâm Khang, Ân Tĩnh cười lạnh.
“Nếu ngươi thật sự yêu nàng thì nên sớm tố cáo tội của Lâm Khang, chứ không phải giết hắn để rồi bản thân mang tội danh giết người, tự hủy hoại tiền đồ của mình có đáng hay không”
“Tên cảnh sát khốn kiếp, có lẽ đời này ngươi cũng không hiểu được cái gì gọi là tình yêu, ngươi không có tư cách lên án ta, ngươi tưởng ta vui vẻ khi nhìn thấy nàng bị hắn mang ra hành hạ hay sao, là vì sợ danh dự của nàng bị ảnh hưởng xấu nên ta mới phải dùng biện pháp này”
Ân Tĩnh nhíu mày khó chịu khi hắn nói nàng không biết cái gì là tình yêu, có lẽ hắn nói đúng, nếu nàng biết cái gì là tình yêu thì nàng đã không như hiện tại, Trí Nghiên không ngờ người thường hay quan tâm đến nàng lại là hung thủ giết Lâm Khang, tâm trạng của nàng bây giờ không biết là tư vị gì, tuy hắn giết người là phạm pháp, nhưng hắn là vì muốn giúp nàng mới làm như vậy, hắn sợ tố cáo tội của Lâm Khang không thành công, còn ảnh hưởng đến sự nghiệp của nàng, bởi vì Lâm Khang là người giàu có, có thể dùng tiền để thoát khỏi tội danh, Trần Đông vì kích động nhất thời mới xảy ra sự việc đáng tiếc này, Ân Tĩnh phá án xong không cảm thấy vui vẻ gì, thậm chí cảm thấy buồn bã, vì lời nói của Trần Đông vô tình chạm trúng tử huyệt của nàng, trong đầu quanh quẩn câu nói “Đời này ngươi cũng không biết cái gì gọi là tình yêu”, Ân Tĩnh thở dài.
“Các ngươi giải hắn đi, mời Phác tiểu thư theo chúng ta về sở cảnh sát cho lời khai”
Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói lúc này nàng mới hồi thần, gật đầu đi theo phía sau bọn họ, Diệp Vũ An và Trầm Nghị cảm thấy sếp của mình lần này phá kỷ lục, chưa đầy hai ngày đã phá án, lần trước sớm nhất cũng phải mất bốn ngày, lâu nhất cũng là bảy ngày, từ tối qua đến giờ Ân Tĩnh hoàn toàn không có ngủ, nàng thức trắng đêm để phá án, nhanh như vậy cũng là do Trần Đông cho nàng cơ hội, nếu hắn không kích động muốn giết luôn nàng, thì nàng cũng không phá án sớm như vậy.
Trí Nghiên đi theo Ân Tĩnh lên xe, nàng hơi kinh ngạc vì Ân Tĩnh đi xe Ferrari màu trắng, trong nước chỉ mới nhập vào hai chiếc xe loại này, một chiếc là của ca ca nàng, Phác Thiệu Phi rất đam mê tốc độ, hắn thích loại xe thể thao có kiểu dáng cá tính và tốc độ cao, nên hắn tranh thủ có được chiếc đầu tiên khi nó mới vừa tung ra thị trường cách đây vài ngày, Trí Nghiên không ngờ một tiểu cảnh sát như Ân Tĩnh lại ra tay rất hào phóng, nhất định là ăn không ít hối lộ mới giàu như vậy, nhưng có một điều không thể không thừa nhận, Ân Tĩnh thật sự rất thông minh, đây là điều khiến nàng cảm thấy bội phục, trên đường trở về sở cảnh sát hai người trầm mặc không nói gì, không phải Trí Nghiên không muốn nói chuyện, mà Ân Tĩnh không cho nàng cơ hội để cám ơn, nhìn đến sắc mặt lãnh đạm của Ân Tĩnh, nàng đã không có can đảm mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro