Chương 30
Chương 30
Ân Tĩnh đứng trên sân thượng của một toàn cao ốc, lãnh đạm nhìn phương xa, khi nàng rời đi thành phố này không bao lâu đã từng nhờ người đến nói cho cha mẹ nàng biết mình không sao, nhưng nàng không thể trở về vì lúc đó nàng đang bị thương nặng, lại phải theo Triệu Bá Hoàng trốn chạy khỏi sự truy nã của cảnh sát, cho dù hắn có thả nàng ra thì nàng cũng không dám về nhà, vì lúc đó dung mạo của nàng vẫn rất đáng sợ, Bella biết được Ân Tĩnh vẫn còn sống nàng rất vui mừng vì điều này, nhưng xa con mình tất nhiên nàng sẽ cảm thấy rất nhớ, gần đây sức khỏe lại không tốt nên ngã bệnh, Ân Tĩnh cũng không thể trở về thăm nàng, vì khoản thời gian này Ân Tĩnh gặp rất nhiều nguy hiểm, không dám tiếp cận người thân sợ họ bị liên lụy, Đường Ứng Long là tên cáo già, hắn nhất định sẽ phái người theo dõi hành tung của Ân Tĩnh.
Ân Tĩnh thấy mình thật bất hiếu, không biết tại sao hiện tại mình lại lâm vào tình cảnh này, cho dù bây giờ Triệu Bá Hoàng buông tha cho nàng thì có ích lợi gì chứ, nàng không thể trở lại như trước đây, tất cả đã quá trể, nàng chỉ còn lựa chọn duy nhất là bước tiếp, trước đây nàng từng nhờ Bella khuyên Trí Nghiên nên quên mình đi, chứ không có nói mình vẫn còn sống, nàng cũng nghe Bella nói Trí Nghiên bây giờ đã có người yêu, cảm thấy điều này sẽ tốt cho Trí Nghiên hơn, nàng không thể đáp lại tình cảm này, thì nên để người khác thay mình chăm sóc cho Trí Nghiên, nàng sợ là lần này rời đi không biết bao giờ sẽ trở lại, đợi sau khi giải quyết xong mọi việc, nếu có cơ hội quay về nàng sẽ sống cuộc sống mới, ngoài cha mẹ nàng thì không ai biết đến thân phận hiện tại của nàng, bằng hữu cũng không biết, vì nàng sợ họ không giữ kín bí mật, lúc đó mọi cố gắng xem như tan thành mây khói, có một nam nhân đeo khẩu trang nhìn không rõ dung mạo đang đi đến gần, hắn dừng lại sau lưng Ân Tĩnh, nàng quăng điếu thuốc xuống đất lãnh đạm đạp lên nó.
“Ngươi để cho ta đợi quá lâu, lần sau đừng đến trể như vậy nữa”
Hạ Trung Hiền đưa cho Ân Tĩnh thiết bị nghe lén và một số thứ dùng để hỗ trợ việc phá án, hơn bảy tháng trước Ân Tĩnh tự nguyện liên lạc với Hạ Trung Hiền, còn nói cho hắn biết hoàn cảnh của mình bây giờ, đề nghị làm cảnh sát chìm để triệt phá bang hội của Đường Ứng Long, nàng tuy đang dấn thân vào hiểm cảnh nhưng không quên mình là ai, nàng chỉ có thể vì quốc gia mà “quên mình”, khi được sự âm thầm hỗ trợ của Hạ Trung Hiền cấp trên của mình, hắn cũng chính là cục trưởng sở cảnh sát, nên nàng đã tiếp tục đi theo Triệu Bá Hoàng, mặc ngoài nàng giúp hắn khôi phục lại bang hội, thực chất là để lợi dụng bang hội của Triệu Bá Hoàng đánh đổ Đường Ứng Long trùm ông của thế giới ngầm, khiến cho hai bang hội chém giết lẫn nhau, lúc đó thì cảnh sát sẽ một lưới bắt trọn, đây đều nằm trong kế hoạch của nàng.
“Cấp trên cũng đang tạo áp lực cho ta, ngươi mạo hiểm xông vào biển lửa, ngươi nghĩ ta chỉ ngồi ở không chờ tin tức của ngươi hay sao, ta cũng đang làm việc bán sống bán chết đây, nếu không có ta âm thầm trợ giúp sợ là ngươi đã sớm bị bọn họ hủy thi diệt tích rồi”
Ân Tĩnh âm thầm thở dài, Hạ Trung Hiền chỉ muốn mau chống phá án mà không biết tình huống của nàng bây giờ nguy hiểm ra sao, nếu như Đường Ứng Long dễ dàng đối phó thì hắn đã sớm bị ngồi tù rồi.
“Chờ tin tức của ta đi, sau này nếu không có gì quan trọng cũng đừng liên lạc với ta, để tránh việc bị phát giác”
Ân Tĩnh nhanh chống quay đầu bỏ đi, cách một thời gian hắn lại hối thúc nàng mau chống phá án, nàng cũng rất muốn sớm ngày phá án để trở lại cuộc sống như trước đây, ai cũng biết làm cảnh sát chìm rất dễ đồng cảm với tội phạm, nhưng nàng làm việc có chừng mực, cho dù có đồng cảm cũng sẽ không biến thành đồng lỏa, Hạ Trung Hiền sợ nàng bị ảnh hưởng nên luôn nhắn nhở nàng, hắn cũng rất lo lắng cho nàng, không muốn nàng đi mạo hiểm tính mạng, nhưng việc nàng bị Triệu Bá Hoàng bắt cóc xem ra cũng không phải là xấu, vào lúc này không ai khác thích hợp làm cảnh sát chìm hơn nàng.
Ân Tĩnh trở về dẫn Tinh Mẫn đi dùng bữa, Tinh Mẫn cũng không hoài nghi Ân Tĩnh vắng mặt cả tiếng đồng hồ là đi đâu, nàng rất tin tưởng vào Ân Tĩnh, huống chi lúc nãy Ân Tĩnh cũng đã nói với nàng muốn ra ngoài giải quyết công việc do cha nàng an bài, nên nàng không có gì hoài nghi, Ân Tĩnh đang cùng Tinh Mẫn ngồi dùng bữa đột nhiên ánh mắt có một tia kinh ngạc, Tinh Mẫn theo ánh mắt của Ân Tĩnh nhìn thấy hai nữ nhân đang ngồi ở cách đó không xa trò chuyện vui vẻ, mà bọn họ cũng chính là Trí Nghiên và Trương Kỷ Thanh, Tinh Mẫn không nhận ra Trí Nghiên là minh tinh, vì nàng mới từ ngoại quốc trở về không bao lâu, nên nàng càng không biết giữa Trí Nghiên và Ân Tĩnh có quen biết với nhau, Ân Tĩnh nhanh chống gọi phục vụ thanh toán tiền rồi dẫn Tinh Mẫn đi nơi khác.
“Ngươi làm sao vậy ?”
“Không có gì chẳng qua cảm thấy món ăn ở đây không hợp khẩu vị, hay là chúng ta đi nơi khác đi”
Ân Tĩnh mỉm cười dẫn Tinh Mẫn rời đi, trực giác nói cho Ân Tĩnh biết người lúc nãy là người yêu của Trí Nghiên, Trương Kỷ Thanh không những đẹp trai mà con rất phong độ, lại là tổng tài của một công ty nổi tiếng, dựa vào điều kiện của nàng muốn tìm một bạn gái không phải là khó, hai người bọn họ cũng rất xứng đôi, hơn hết là Trương Kỷ Thanh rất yêu Trí Nghiên, đây là những gì Ân Tĩnh có thể bình luận về một nửa của người mình yêu, Trương Kỷ Thanh đẩy nhẹ Trí Nghiên.
“Bảo bối ngươi nhìn gì thế ?”
“Chỉ là nhận lầm người, ta cảm thấy mệt mõi, chúng ta trở về thôi”
Trí Nghiên tự thôi miên mình rằng nàng không có nhìn thấy Ân Tĩnh và Tinh Mẫn, trong lòng lại cảm thấy rất đau, tuy trước đây Ân Tĩnh từng lãnh đạm với nàng, thậm chí nói những lời khiến nàng bị tổn thương, nhưng Ân Tĩnh vẫn luôn là người quan trọng trong lòng nàng, hiện tại vẫn không thay đổi, dù sau khi Ân Tĩnh rời đi, mẹ nàng từng tìm rất nhiều người đến giới thiệu cho nàng làm quên, nhưng nàng không có cảm giác với họ, Ân Tĩnh chết đi thì lòng của nàng cũng chết theo.
Ra đến bên ngoài Trí Nghiên nhìn thấy Ân Tĩnh và Tinh Mẫn lên một chiếc xe thể thao chạy đi mất, trong lòng nàng dâng lên một nổi mất mát, mặc dù mỗi dịp lễ hay ngày đặc biệt Trí Nghiên điều mua quà nhưng cũng chỉ để ở trong phòng, có lẽ nàng đang chờ đợi một ngày nào đó chủ nhân của những món quà này trở về tự tay mở nó ra, trước đây Trí Nghiên từng nghe qua câu truyện một ngàn giọt nước mắt, kể về một cô gái đau khổ trong suốt thời gian dài khi người nàng yêu rời bỏ nàng, nàng đã khóc rất nhiều và cất giữ những giọt nước mắt đó trong một chiếc bình thủy tinh, đến khi chiếc bình thủy tinh đã đầy thì cũng là lúc nàng đã khóc đến giọt nước mắt thứ một ngàn, và người nàng yêu đã trở lại bên cạnh nàng sau những tháng ngày mong nhớ.
Trí Nghiên không biết mình đã khóc bao nhiêu giọt nước mắt, khi nàng khóc đến giọt nước mắt thứ một ngàn thì liệu Ân Tĩnh có trở lại bên cạnh nàng hay không, mặc dù biết những câu truyện đó chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng sao bản thân luôn ngây ngốc không ngừng hy vọng điều kỳ diệu đó sẽ đến với mình, thời gian sau Trí Nghiên vẫn ôm hy vọng mặc dù không còn ảo tưởng linh tinh nữa, mỗi chủ nhật nàng đều đến nhà thờ để cầu mong Ân Tĩnh có thể bình an ở nơi nào đó không có nàng bên cạnh, luôn tự hỏi mình phải đi đâu để tìm thấy Ân Tĩnh, có cầu xin hay đau khổ thế nào đi nữa thì Ân Tĩnh cũng không nghe thấy, khi phải đối diện với thực tế rằng Ân Tĩnh đã chết đi, Trí Nghiên thà chọn cách tự lừa dối bản thân, vì nàng không dám đối diện với điều đó, khi lần nữa gặp lại Ân Tĩnh, nàng có bao nhiêu vui mừng và xúc động đây, nhưng đến khi nàng nhận ra tình yêu giữa hai nữ nhân xinh đẹp không kém gì nam nữ yêu nhau, đồng thời nàng nhận ra người dạy cho mình hiểu điều này cũng chính là người làm mình bị tổn thương.
Hiện tại Trí Nghiên cảm giác mình thật ngu ngốc, cho đến bây giờ nàng vẫn muốn biết một năm qua Ân Tĩnh sống như thế nào, có tốt hay không, có nhớ đến nàng hay không, rất muốn hỏi tại sao Ân Tĩnh gặp lại nàng lại xem như người xa lạ, nhưng khi nàng nhìn thấy Ân Tĩnh đi cùng nữ nhân khác, thì nàng không cần hỏi cũng biết câu trả lời, thì ra tình cảm mà nàng bỏ ra đều là vô vọng, thì ra mọi mong nhớ cũng đều là do nàng tự mình đa tình, có lẽ đã đến lúc nàng nên tiếp nhận thực tế, nàng không nên đắm chìm trong quá khứ đó nữa, có lẽ hiện tại chỉ có Trương Kỷ Thanh là người thật lòng yêu nàng, có lẽ cũng chỉ có mình Trương Kỷ Thanh có thể cứu nàng thoát khỏi cảm giác đau khổ tịch mịch này, hôm nay nàng đối xử với Trương Kỷ Thanh rất tốt, hơn nữa còn rất ôn nhu thể thiếp, mặc dù bình thường hay nỗi nóng khi Trương Kỷ Thanh tùy tiện hôn mình, nhưng bây giờ cho dùng có bị hôn cũng không có phản ứng, hơn nữa còn mỉm cười, làm cho Trương Kỷ Thanh cũng kinh ngạc, cảm thấy nàng uống lộn thuốc nên thay đổi tính khí.
Trước đây Trí Nghiên ích kỷ, chỉ muốn mang Trương Kỷ Thanh ra để gia đình không phải lo lắng cho mình nữa, trong lòng nàng cũng chỉ có duy nhất một người là Ân Tĩnh, lúc đó tất nhiên nàng không muốn ai động đến mình, nàng chỉ muốn mình thuộc về Ân Tĩnh, dù cho Ân Tĩnh đã không còn tồn tại thì suy nghĩ này vẫn không thay đổi, nhưng hiện tại có lẽ nàng không cần giữ lại cái suy nghĩ ngu ngốc này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro