Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chương 22

Hai hôm sau Trí Nghiên đi chụp ảnh cho một tạp chí, đến khi kết thúc sự kiện vừa trở ra xe nàng đã mệt mõi tựa đầu vào ghế, Nghê Tâm đưa cho nàng chai nước suối, không hiểu sao gần đây nàng làm việc điên cuồng như vậy, lịch trình dày đặc không có chút chổ trống, Nghê Tâm làm sao biết được Trí Nghiên đang có âm mưu tranh thủ làm xong mọi việc để có thời gian theo đuổi Ân Tĩnh, nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ mất một người như hiện nay, có trách thì trách Ân Tĩnh quá ưu chất, lại là người thừa kế của đại tập đoàn Hàm thị, bên cạnh tất nhiên xuất hiện nhiều nữ nhân theo đuổi, báo hại nàng cũng khẩn trương theo, nàng cũng đã thẳng thắn nói gõ việc này cho Hạ Lam Ngưng nghe, nàng không muốn biến thành tiểu nhân âm thầm theo đuổi người mà bằng hữu mình thích, điều khiến nàng ngạc nhiên là Hạ Lam Ngưng đã bị Ân Tĩnh cự tuyệt, khó trách gần đây Hạ Lam Ngưng không còn nhắc đến tên Ân Tĩnh nữa, Hạ Lam Ngưng còn ủng hộ Trí Nghiên “báo thù” cho mình.

Bây giờ Trí Nghiên hối hận vì trước đây không hỏi qua Tương Nhã Ca làm sao câu dẫn khúc gỗ mục tới tay một cách dễ dàng như vậy, việc này cũng không phải là do Tương Nhã Ca mà nguyên nhân nằm ở Ân Tĩnh, chỉ cần có người tốt với mình thì Ân Tĩnh đã cảm động, không dám cự tuyệt sợ làm người ta tổn thương, nên đã tiếp nhận Tương Nhã Ca mà bỏ qua việc tính cách cả hai không hợp nhau, đây là một khuyết điểm lớn của Ân Tĩnh, buổi chiều Ân Tĩnh hẹn Trí Nghiên ra ngoài, hai người đến công viên vắng vẻ trò chuyện, Trí Nghiên cảm thấy bất ổn vì Ân Tĩnh đột nhiên chủ động hẹn mình, trên tay cũng không có đeo đồng hồ nàng tặng, nàng không mong mình nghe được câu không muốn nghe, Ân Tĩnh đưa trả cho nàng chiếc đồng hồ.

“Thời gian tuy có thể làm thay đổi mọi thứ, nhưng kỷ niệm thì không hề thay đổi, ta vẫn thích những gì thuộc về quá khứ hơn là hiện tại”

Trí Nghiên biết Ân Tĩnh đang ám chỉ về chuyện của hai người, nàng thà hai người chơi trò mập mờ dây dưa không rõ còn hơn bị Ân Tĩnh cự tuyệt, nàng muốn biết lý do tại sao mình bị từ chối, nàng có điểm nào khiến Ân Tĩnh không thích thì nàng có thể thay đổi, thật ra thì cho dù nàng có bao nhiêu khuyết điểm đi nữa, nếu như có người thật lòng yêu nàng thì họ sẽ chấp nhận mọi khuyết điểm của nàng, ngược lại nếu họ không yêu nàng thì cho dù nàng có bao nhiêu ưu điểm cũng vô ích.

“Ngươi cũng biết nói đó là kỷ niệm, thì nó đã trở thành quá khứ, con người đâu thể nào sống mãi trong quá khứ, ta không quan tâm quá khứ của ngươi, bởi vì ai cũng có quá khứ của riêng mình, ta cũng không ngoại lệ”

“Ngươi không bận tâm nhưng ta thì không phải vậy, ngươi có thể vì ta mà từ bỏ sự nghiệp của mình hay không, để ta trả lời thay ngươi, từ bỏ sự nghiệp đó là chuyện không thể, bởi vì trở thành minh tinh là ước mơ của ngươi, huống chi ta không thích bạn gái mình cả ngày bận rộn dành thời gian đi gặp người xa lạ, mà không có thời gian dành cho ta, ngay cả việc hẹn hò cũng phải lén lút sợ bị người khác bắt gặp, hơn hết là ta không thích nữ nhân đã từng bị nam nhân chạm qua, nên chúng ta là không thể nào”

Ân Tĩnh dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng, Trí Nghiên nhất thời chết lặng, nàng không nghĩ đến Ân Tĩnh lại có thể nói ra những lời này, tất nhiên nàng biết khi Ân Tĩnh yêu nàng sẽ bị thiệt thòi, vì nàng là người của công chúng, nàng muốn hẹn hò cũng phải trong tình trạng lén lút không thể công khai, nàng không thể giống như những nữ nhân bình thường khác, nhưng nàng từng nghĩ mình sẽ cố gắng mang lại cảm giác tốt đẹp nhất cho người mình yêu, điều nàng không ngờ là Ân Tĩnh lại hiềm khí quá khứ của nàng, tuy rất đau lòng nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười, chẳng qua chỉ muốn ở trước mặt Ân Tĩnh có thể lưu lại hình tượng hoàn mỹ nhất.

“…Lát nữa ta còn có việc phải làm, ta đi trước, tạm biệt ngươi”

Trí Nghiên quay đầu bỏ đi, nếu nàng còn không đi sợ là mình không kềm chế được mà rơi lệ, nàng không muốn để Ân Tĩnh nhìn thấy mà thương hại mình, Ân Tĩnh đồi phế ngồi xuống ghế đá, nàng biết mình làm vậy là quá nhẫn tâm, sự nghiệp chính là tử huyệt của Trí Nghiên, nếu như không phải thì có lẽ trước đây Trí Nghiên đã từ bỏ sự nghiệp để cùng Lâm Khang kết hôn, lúc đó cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau, Ân Tĩnh không muốn Trí Nghiên lãng phí thời gian vì mình, chỉ đành nhẫn tâm một chút, để nàng cảm thấy mình ích kỷ lại hèn hạ mà ghét mình.

Nghê Tâm không biết chuyện gì xảy ra, Trí Nghiên vừa trở lại xe đã ôm nàng bật khóc, tâm trạng lần này còn thê thảm hơn lần đầu chia tay với bạn trai, Nghê Tâm không biết tên khốn kiếp Ân Tĩnh nói gì với Trí Nghiên, chọc cho Trí Nghiên thương tâm như vậy, Nghê Tâm vỗ nhẹ vào lưng nàng an ũi.

“Đừng buồn nữa, là do nàng không biết quý trọng ngươi, trên đời này còn rất nhiều người tốt, Ân Tĩnh có là gì chứ, sau này đi tìm người khác tốt hơn nàng gấp trăm lần, để nàng phải hối hận vì đã làm tổn thương đến ngươi”

“Nhưng bây giờ ta chỉ cần tên khốn kiếp đó…”

Tuy Ân Tĩnh khốn kiếp nhưng Trí Nghiên lại không thể ghét khúc gỗ mục này, khiến nàng càng thêm ghét bản thân, dù không yêu người ta cũng đừng nên nói ra những lời khiến người ta đau lòng như vậy, tuy nàng biết Ân Tĩnh không phải loại người ích kỷ, nhưng nàng không biết tại sao Ân Tĩnh phải dùng lời lẽ khó nghe này để cự tuyệt mình, không yêu thì nói một câu không yêu, cần gì phải nói dài dòng như vậy, còn cái gì không thích nữ nhân đã từng bị nam nhân chạm qua, đúng là đồ đáng chết mà.

Tuy bị cự tuyệt nhưng Trí Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, thất bại một lần không có nghĩa là vĩnh viễn bị thất bại, lần này thất bại là do nàng quá nóng lòng, Trí Nghiên không sợ hình tượng của mình bị ảnh hưởng khi yêu người cùng giới, nàng chỉ biết mình yêu Ân Tĩnh và muốn có được lòng của đối phương, cho dù có phải trả giá cao thế nào nàng cũng sẽ tiếp nhận, nói nàng mù quáng vì tình cũng được, hay là có tính chiếm hữu cao cũng không sao, nàng chỉ biết mình đã nhận định ai thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, có thể nói Trí Nghiên là loại người cuồng nhiệt vì tình, hy sinh tất cả vì tình yêu, nhưng một khi ngươi để cho nàng cảm nhận được không còn cảm giác yêu, thì cho dù nàng có kết hôn với ngươi hay có hài tử với ngươi đi nữa, rất có khả năng nàng sẽ bỏ ngươi mà chạy theo tình yêu mới, ngoài sự nghiệp thì tình yêu là điều quan trọng đối với nàng, nếu kêu nàng chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, có lẽ nàng sẽ không biết chọn thế nào.

Ân Tĩnh trở về sở cảnh sát, tuy được nghĩ phép nhưng ở nhà cũng buồn chán, chi bằng tìm việc gì để làm, để bản thân không có thời gian nghĩ đến chuyện không vui, Ân Tĩnh dựa vào bàn làm việc, nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt của căn phòng ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lúc hoàng hôn, không gian tĩnh lặng làm cho người ta thanh tĩnh hơn giữ cuộc sống náo nhiệt của thành phố, suốt nhiều năm qua nàng luôn tự hỏi Dương An An đang ở nơi nào, sống có tốt hay không, cho đến bao giờ nàng mới có thể gặp lại người mà mình chân chính yêu thương nhất, đang trong suy nghĩ Diệp Vũ An tiến vào lúc nào không hay, bị nhìn chằm chằm Ân Tĩnh có chút chột dạ.

“Tìm ta có việc gì sao ?”

Diệp Vũ An không hiểu gần đây Ân Tĩnh đang làm gì, tan sở cũng không muốn cùng nàng đi chơi, dường như Ân Tĩnh là đang tránh mặt nàng và Hứa Gia Văn, thật hoài nghi Ân Tĩnh có việc giấu nàng.

“Đến rủ ngươi cùng nhau đi chơi, gần đây không dây dưa với những mỹ nữ kia, ngươi ở nhà một mình không cảm thấy buồn chán hay sao ?”

Ân Tĩnh cười nhạt, trước giờ bản thân vẫn độc lai độc vãng, nếu không cùng hai người đi chơi, nàng thích một mình đi dạo dưới mưa, hoặc là ở nhà đọc sách lắng nghe âm nhạc, như vậy cũng là một loại yên tĩnh, không có gì cảm thấy buồn chán.

“Ngươi không cần lúc nào cũng mang ta đi cùng, ta đã có tiết mục giải trí, đừng ở đây cản trở ta, mau đi đi”

Diệp Vũ An biết Ân Tĩnh đang nói dối, có tiết mục giải trí nhất định sẽ rủ nàng cùng nhau đi, không có việc đi một mình như vậy, hơn nữa ngoài nàng và Hứa Gia Văn ra thì Ân Tĩnh cũng không có bằng hữu thân thiết nào khác, nàng là người chứng kiến Ân Tĩnh và Dương An An từ lúc yêu nhau cho đến khi cả hai chia tay, vì nàng và Ân Tĩnh là bằng hữu đã nhiều năm, hơn nữa thân thiết như hình với bóng, đến nỗi y phục cũng có thể mặc chung, thời còn đi học hai người thầm thích chung một người cũng chính là Dương An An, khi đó Ân Tĩnh phát hiện Diệp Vũ An cũng thích Dương An An, cho nên Ân Tĩnh đã âm thầm rút lui và tác hợp cho bọn họ, nàng luôn nghĩ nữ nhân có thể dễ dàng tìm, nhưng bằng hữu thật sự rất khó có thể tìm được, cho nên bằng hữu đối với nàng còn quan trọng hơn, chính vì tính cách này Ân Tĩnh có thể cho là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải người yêu tốt, thà làm bằng hữu chứ đừng nên làm người yêu của nàng, con người không phải là hoàn mỹ, đây cũng chính là khuyết điểm trong tình yêu của nàng.

Khi Dương An An và Diệp Vũ An quen nhau một thời gian, Ân Tĩnh vẫn giả bộ như mình không có gì đáng ngại, dù trong lòng rất đau khổ nhưng vẫn luôn đóng kịch trước mặt hai người, cứ như vậy đến nữa năm sau Diệp Vũ An cùng Dương An An chia tay, khi đó Ân Tĩnh mới nhận ra người mà Dương An An yêu chính là mình, nàng chỉ vì không thích tính cách hèn nhát của Ân Tĩnh nên đã tiếp nhận quen Diệp Vũ An.

Ân Tĩnh không cảm thấy vui mừng mà cảm thấy có lỗi với người mình yêu và cả bằng hữu của mình, may mắn là Diệp Vũ An chịu tha thứ cho hai người, còn rút lui để tác thành cho hai người, hiện tại Diệp Vũ An không biết là Ân Tĩnh vẫn còn si tình vì Dương An An, bởi vì lúc nào Ân Tĩnh cũng tỏ ra mình không có sao, nên không ai đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, Ân Tĩnh thấy Diệp Vũ An còn chưa chịu đi, nhanh chống đuổi nàng ra ngoài, hai mắt vô thần nhìn chiếc đồng hồ Trí Nghiên tặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: